Lão đại, đi vui vẻ. Khang Mỹ Lệ vỗ bả vai Lăng Hảo Hảo, nhắc nhở. Đã hai giờ sáng rồi, đã đến giờ đóng cửa.
Ưmh. . . . . . Cố gắng mở mắt ra, Lăng Hảo Hảo lắc đầu.
Là ai đã trộn lẫn rượu vào sữa của tôi hả? Cả buổi tối chỉ uống sữa tươi, sao bây giờ lại say khướt, có thể nghĩ ra, 100% sữa của cô bị trộn lẫn rượu.
Tôi sao biết được! Khang Mỹ Lệ kéo thân thể lay động của Lăng Hảo Hảo đứng dậy, mỗi lần tụ tập, đều có người trở thành đối tượng bị chỉnh, chẳng qua lần này chủ tịch xui xẻo, trở thành đối tượng bị chỉnh. Còn cuối cùng ai là người đã xuống tay, sorry, cô chỉ lo ăn uống, thật sự không rõ lắm.
Này, con trai các cậu ai sẽ đưa chủ tịch về đây? Cô chỉ chủ tịch đại nhân say đến ngã trái ngã phải, hỏi nam sinh bên cạnh.
Anh ta. Vài đôi tay nhất trí chỉ vào người nào đó đang nhai kẹo cao su, động tác đều đặn như trước đó đã tập luyện mấy lần.
Tôi sao? Động tác nhai kẹo cao su ngừng lại, Hạ Thạch nghi ngờ chỉ mình, Tại sao lại là tôi?
Bởi vì nhà cậu với nhà chủ tịch tiện đường! Nên khá xui xẻo, phải đưa chủ tịch về nhà rồi.
Thật biết cách lấy lí do. Gật đầu sáng tỏ, Hạ Thạch không ý kiến nhận lấy Lăng Hảo Hảo trong tay Khang Mỹ Lệ, cam chịu số phận là kị sĩ hộ hoa.
※ ※ ※
Hai giờ rưỡi rồi, bên trong chếc Ferrari màu đỏ cách biệt thự Lăng gia khoảng 10m, Thanh Thủy Ngự Thần giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một lần nữa. Cô đi đâu rồi? Gọi điện đến nhà cô, cô cũng chưa về nhà, gọi điện thoại cho cô, lại trong trạng thái tắt máy.
Không yên lòng về cô, lại không thể tìm được, đành thuyết phục bản thân như một đứa ngốc ngồi đợi ở đây từ sáu giờ tối đến tận bây giờ. Thời gian trôi qua, nôn nóng trong lòng dần tăng lên, lo lắng, sốt ruột, cùng với khát vọng được gặp cô tạo thành một cảm xúc anh không biết tên.
Người yêu? Đây cũng là cảm xúc nhất định phải trải qua khi có người yêu, vì cô mà cảm nhận.
Trong đêm đen, một chiếc xe BMW màu xám bạc lái vào tầm mắt anh, dừng lại trước cửa biệt thự Lăng gia.
Lăng Hảo Hảo, đến nhà cậu rồi. Hạ Thạch lắc Lăng Hảo Hảo ngồi ở chỗ kế bên tài xế.
Tôi ... nhà? Ngáp một cái thật sâu, cô cố gắng mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật bên ngoài có chút quen thuộc, giống như về đến nhà rồi.
Cảm ơn, cảm ơn cậu! Cô mở cửa xe ra, loạng choạng xuống xe, muốn tự vào nhà, nhưng tác dụng của cồn vẫn chưa hết, cô muốn đứng lên cũng khó.
Hay để tôi đưa cậu vào. Hạ Thạch nhai kẹo cao su vòng qua đầu xe, đi đến ghế phụ, ga lăng bế Lăng Hảo Hảo lên.
Ợ -- cô ợ một hơi rượu, đôi tay theo trực giác ôm lấy cổ anh ta, để tránh bản thân bị ngã xuống. Đàn ông trong câu lạc bộ truyền thông, ở thời điểm mấu chốt, quả nhiên vẫn phát huy công dụng của bọn họ. Cậu... ôm tôi, sẽ không... sẽ không quá sức chứ? Cô hỏi.
Vẫn tốt. So với chiều cao của cô, trọng lượng cơ thể cô rất nhẹ, chỉ là đối với con gái bình thường, vẫn nặng hơn một tí.
Đi tới trước cửa. Nhấn chuông cửa, anh đưa cô vào trong... Nhưng không ai để ý, có một ánh mắt âm u ở chỗ xa...
※ ※ ※
Dưới sự che giấu của bóng đêm, một bóng dáng im hơi lặng tiếng tiến vào tòa nhà, nhẹ nhàng tránh được thiết bị theo dõi, đẩy cửa phòng của người muốn tìm ra.
Ánh trăng soi tỏ không gian, xuyên qua cửa sổ dịu dàng để lại ánh sáng, nhưng lại không lấn át được hơi thở
/22
|