Sáng thứ 5 năm hôm sau, Tịnh Yên xuất hiện trong công ti với hai cái quầng thâm mắt. Đúng là bực bội chết đi được. Cô tối qua đã thức trắng một đêm không thể ngủ được. Vừa đặt lưng nằm xuống giường thì những hình ảnh ngày hôm qua trong quán Bar với Doãn Hạo Quân lại hiện ra trong đầu cô. Tịnh Yên hận.
" Sao khuôn mặt mĩ nhân lại thành ra như vậy ?! " - Mạc Khải Thiên trợn mắt nhìn cô ngạc nhiên.
Cô liếc qua nhìn anh, thở dài - " Tối qua , em không ngủ được ". Vừa nói cô vừa uống cà phê cho tỉnh ngủ.
Anh nghe vậy liền thở dài theo - " Có phải là vì do anh quá đẹp trai làm em bao đêm mong nhớ mà thức trắng không ?".
Tịnh Yên buồn cười khi thấy một bộ dạng trêu đùa của anh, cô trừng mắt với Khải Thiên - " Anh làm ơn đu xuống cho em nhờ! ".
Nhìn cô cười , một nụ cười tỏa nắng khiến cho người đối diện không khỏi rung động mạnh.
Đột nhiên, tiếng chuông di động reo lên khiến Tịnh Yên giật mình. Cô cầm lấy điện thoại nhìn thấy một dãy số lạ , không suy nghĩ gì liền bắt máy .
" Alo "
" Lăng Tịnh Yên "
"........." - Tịnh Yên đứng hình 10 giây.
Đáng chết ! Sao hắn lại biết số điện thoại của cô được ?! Sau chuyện ngày hôm qua cô làm sao mà đối mặt với hắn.
" Lăng Tịnh Yên "
"......."
Hắn lặp lại tên cô một lần nữa nhưng Tịnh Yên không trả. Dù chỉ là nghe giọng hắn thôi. Trái tim mềm yếu của cô lại đập liên hồi.
" Nếu em còn im lặng. Tôi sẽ đến thẳng tòa soạn tìm em ! "
Doãn Hạo Quân buông lời đe dọa.
" A là anh Doãn sao ? Sao anh lại biết số điện thoại của tôi vậy ? "
Sợ rằng hắn sẽ làm thật . Tịnh Yên đành cắn môi lên tiếng. Nhưng là cô vẫn thích giả ngu nha.
" Lăng Tịnh Yên , em giả vờ cũng giỏi thật !".
" Anh Doãn sao lại nói như vậy. Tôi đây thực tình không biết là anh. Nhưng sao anh lại có được số điện thoại của tôi vậy ? "
Cô nuốt nước bọt, tiếp tục giả ngu.
" Muốn biết ? Vậy thì mời tôi một bữa đi "
Không khó nhận ra sự thích thú trong giọng nói của hắn.
" A, tại sao tôi lại phải mời anh ?"
Tịnh Yên khó chịu , cô chỉ muốn cắt đứt cuộc hội thoại này thật nhanh thôi.
" Em cũng thực mau quên. Em còn nợ tôi một bữa cơm cám ơn , vậy mà đã quên rồi ".
Hắn nói làm như bị ủy khúc lắm vậy.
Giờ Tịnh Yên mới sực nhớ ra. Đúng thật là cô còn nợ hắn một bữa cơm. Lần trước hắn đã mở miệng giúp cô, Tịnh Yên không thể không cám ơn. Nhưng là cô không muốn gặp lại hắn, một chút cũng không muốn . Cô phải làm sao đây ?!
Thấy Tịnh Yên im lặng , đầu dây bên kia lại nói tiếp.
" Không phải phóng viên Lăng đây lại là người không có nghĩa khí đấy chứ ? Nhờ cậy người ta giúp rồi lại không cám ơn . Chỉ là một bữa, phóng viên Lăng không cần khó khăn vậy chứ ? "
Tên đàn ông chết tiệt. Ngay từ lúc đầu là hắn đòi giúp cô trước chứ cô có lạy lục gian xin hắn đâu. Sao giờ lại ăn nói khó nghe như vậy ? Cái gì mà không có nghĩa khí ?! Cũng chỉ là một bữa cơm , cô đâu có sợ !
" Được, vậy tối nay tôi mời anh đi ăn cơm ".
" Tốt, mấy giờ em tan sở ? "
Tịnh Yên có thể nghe ra hắn là đang cười . Tức chết cô mà !
" 6h ".
" Vậy tôi lái xe đến rước em ".
" Được, vậy thì tôi chờ. Tạm biệt "
Nói xong , cô ngắt điện thoại ngay lập tức không chờ nghe đến câu tiếp theo. Vừa đặt di động xuống , Tịnh Yên như ngộ ra được điều gì đó. Liền đập đầu xuống bàn mấy cái. Đáng chết ! Cô lại bị hắn dụ vào tròng ! Tịnh Yên cảm thấy bản thân không thể ngu hơn.
Đúng 6h chiều , cô tan sở . Tịnh Yên sắp xếp tài liệu xong xuôi mới chần chừ cầm giỏ xảch hướng ra thang máy. Cô thực sự không muốn đối diện với Doãn Hạo Quân . Nhưng hứa vẫn là hứa không thể không giữ lời.
Bước ra khỏi công ti , đập vào mắt Tịnh Yên là chiếc xe Ferrari 487 Italia màu đen quen thuộc đang đậu ở góc đường, bên cạnh là người đàn ông dáng người dũng mãnh như báo, thần khí ưu nhã, thanh tao, đôi mắt sắc bén như chim ưng. Doãn Hạo Quân ung dung dựa người vào đầu xe chờ đợi.
Hắn quả nhiên rất đúng giờ . Tịnh Yên nuốt nước miếng sang bên đường , đi tới chỗ hắn. Càng đến gần, tim cô lại đập càng nhanh.
Hạo Quân đang đứng phát hiện có người đi tới liền quay mặt lại, trước mắt là một thân ảnh xinh đẹp , khuôn vẫn rất lạnh lùng như khi cô lần đầu tiên gặp hắn.
Khóe miệng hắn tạo thành một đường cong rõ rệt - " Em ra rồi ? ".
Tịnh Yên lẳng lặng gật đầu . Sau đó mới từ từ lên tiếng - " Anh muốn ăn gì ? ".
" Tùy em. Tôi ăn gì cũng được " - Hạo Quân không hề rời mắt khỏi cô một giây nào.
" Tôi biết một quán mì hải sản rất ngon . Tôi sẽ chỉ đường " - Tịnh Yên nhàn nhạt giới thiệu .
" Được " - Hắn cười vui vẻ như không để ý tới vẻ mặt "không buồn quan tâm" của cô.
Hạo Quân mở cửa xe cho cô ngồi vào rồi mới vòng qua kia ngồi vào chỗ của mình. Hắn bắt đầu lái xe đi. Suốt cả đường đi , Tịnh Yên chỉ nói vài câu chỉ đường cho hắn còn lại cô đều im lặng nhìn ra cửa sổ. Cô không muốn nhìn hắn, nhìn rồi cô sẽ không khống chế được tình cảm của bản thân.
Đến nơi, Hạo Quân đi gửi xe , cô vào trong trước. Tịnh Yên chọn một bàn ngồi đại, lúc sau hắn mới đi vào. Hắn vừa đi vào thì lập tức tất cả phụ nữ trong quán đều ngước mắt nhìn. Một người đàn ông quyến rũ đến nghẹt thở.
Tịnh Yên thầm cau mày rồi lại thở dài . Tên đàn ông này quả nhiên là yêu nghiệt . Đi đến đâu, ong bướm bay theo tới đó.
Hắn bước tới ngồi đối diện cô - " Em đã gọi món chưa ? ".
" Vẫn chưa. Tôi chờ anh vào " - Cô khẽ lắc đầu.
Sau đó người bồi bàn đem nước lọc tới. Cô liền gọi hai phần mì hải sản.
Mì vừa đem lên, Tịnh Yên chỉ cặm cụi ăn. Từ lúc vào quán, cô không buồn liếc mắt nhìn Hạo Quân lần nào.
" Đi với tôi , em chán đến vậy sao ? Mặt tôi khó ưa đến mức khiến em không muốn nhìn thế à? " - Doãn Hạo Quân có chút khó chịu nhìn người đang cắm đầu ăn kia.
Cô giựt mình liền ngước mặt lên nhìn hắn. Ngữ điệu lạnh lùng đáp - " Tôi chỉ là đang tập chung ăn phần của mình thôi ".
Hạo Quân gương mặt lại trở nên khó coi hơn. Hắn không nói gì. Ánh mắt đột nhiên sắc bén làm Tịnh Yên cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.
Hắn tự nhiên lại cười nói - " Vậy thì em tiếp tục ăn đi ".
Câu nói này của hắn làm cô thấy đề phòng nha. Hắn không đơn giản là cho cô ăn nhẹ nhàng như vậy.
Ăn xong , Doãn Hạo Quân lại đưa ra yêu cầu Đi Dạo Cho Tiêu Thức Ăn. Lúc đầu cô một mực đòi về nhưng hắn lại nói khích tướng cô.
" Chỉ là đi dạo một chút. Em sợ tôi ăn thịt em hay sao ? "
Cái gì ?! Cô mà sợ ư ?! Đi thì đi chứ đâu có gì mà sợ. Quả nhiên Tịnh Yên lại bị dụ vào tròng một lần nữa.
Suốt quãng đường đi bộ cô lại lâm vào trạng thái trầm mặc. Mà Hạo Quân cũng không nói câu nào, chỉ đút hai tay vào túi quần đi bộ thong dong. Cái bầu không khí này thật kì lạ, kì lạ đến mức khiến Tịnh Yên cơ hồ cảm thấy khó thở.
Bỗng nhiên, mây đen kéo tới. Trời bắt đầu đổ mưa lớn. Vì cả hai người đã đi bộ quá xa nhà hàng nên không thể chạy về nên đành kiếm một mái hiên đứng trú đỡ.
Tịnh Yên rất thích trời mưa , trước giờ vẫn luôn là vậy. Tâm trạng của cô từ nãy đến bây giờ vốn dĩ không tốt nhưng trời vừa mưa là giống như cuốn trôi đi tất . Không khí mát lạnh làm tâm tình cô rất tốt.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, gió cũng bắt đầu lớn. Tịnh Yên không khỏi lạnh run. Bất chợt một cái áo khoác chòang lên vai cô ấm áp, cô ngước mắt nhìn hắn sau đó ngại ngùng nói - " Cám ơn ".
" Anh có thích mưa không ? "
Cô nhìn ra ngoài ngắm mưa, lại tự dưng hỏi một câu.
Hạo Quân đột nhiên nghe người bên cạnh nói chuyện , khóe môi cong lên không ít - " Không thích cũng không ghét ".
Tịnh Yên nghe vậy liền à một tiếng sau đó nói tiếp - " Tôi thì rất thích mưa. Mỗi lần mưa tâm trạng của tôi lại tốt lên, cảm thấy rất vui vẻ. Mưa đến như mang theo đi tất cả phiền muộn chỉ để lại duy nhất một cầu vồng lấp lánh nơi chân trời ".
Cô cứ thế mà bộc bạch sự yêu thích của bản thân . Không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chứa đầy sự nhu tình.
Tịnh Yên vô thức giơ bàn tay trắng như phấn của mình ra mà hứng những giọt nước mưa. Khuôn miệng xinh xắn cũng theo đó mà vô thức mỉm cười.
Cô không biết rằng nụ cười của cô đã khiến Hạo Quân một tràng rung động . Hắn là lần đầu tiên thấy cô cười. Thì ra, Tịnh Yên cười lại đẹp đến mức khiến người khác hồn phách xiêu lạc.
Thấy người kế bên im lặng từ nãy giờ , cô cảm thấy có chút kì lạ liền quay qua nhìn một chút. Chỉ có điều không ngờ , khuôn mặt của Tịnh Yên đã bị đôi bàn tay ôm lấy. Ngón tay thô ráp miết vào làn da mịn màng của cô.
Hạo Quân cứ như vậy mà công thành đoạt chiếm môi cô không chút kiêng nể . Tịnh Yên run rẫy sợ hãi , cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng lại bị tay của hắn đặt sau gáy giữ chặt đầu cô. Cô muốn cự tuyệt nhưng là lại khiến hắn trở nên mãnh liệt . Lưỡi hẳn quấn lấy đầu lưỡi cô, điên cuồng mút hết những tư vị ngọt ngào trong miệng cô.
Tịnh Yên khó thở đến mức không còn sức vùng vẫy nữa, đành buông lỏng hai tay mặc hắn ra sức hôn cô. Hạo Quân dường như không muốn dừng lại, hai tay trượt xuống vòng eo nhỏ nhắn mà ôm xiết. Cô cả người đều dán sát vào Hạo Quân, không một kẽ hở. Tịnh Yên thấy cả người nóng ran , tim thì đập mỗi lúc một nhanh. Toàn bộ cơ thể đều bị hơi thở nam tính của hắn vây lấy.
Thật lâu sau đó, khi Hạo Quân cảm thấy thỏa mãn mới luyến tiếc buông đôi môi anh đào kia ra. Môi cô hoàn toàn sưng đỏ , còn có một chút đau.
Hắn khóe môi nhếch lên nhìn người con gái khuôn mặt đỏ ửng phía dưới mà thích thú . Hồi lâu mới mở miệng - " Đây là sự trừng phạt dành cho em vì dám không quan tâm tới tôi ".
Tên điên này, rốt cục hắn muốn làm gì ? Rốt cục Tịnh Yên cô đang làm gì ? Tịnh Yên lại thấy tức giận bản thân, tức giận hắn.
Cô đẩy hắn ra , khó chịu - " Anh đang làm cái gì vậy ?! ".
" Trừng phạt em " - Đáp lại sự khó chịu của cô , Hạo Quân chỉ cười.
" Đi thôi , tạnh mưa rồi. Tôi đưa em về " - Mặc kệ đôi mắt của người con gái xinh đẹp kia đang trừng trừng tức giận, hắn cư nhiên nắm lấy tay cô dẫn đi.
Tịnh Yên mệt mỏi, đau óc đau nhức vì suy nghĩ. Cô không còn sức vung tay ra. Cứ thế để hắn nắm tay đi bộ trở về. Suốt quãng thời gian đó, cô lại tiếp tục trầm mặc không nói gì.
Bàn tay to lớn của Hạo Quân nắm chặt bàn tay búp măng của Tịnh Yên. Cô lập tức cảm nhận được làn hơi ấm từ bàn tay thô ráp kia. Một cảm giác ấm áp tràn lan trong trái tim cô.
Tại sao khi đứng trước người đàn ông này cô lại khó khống chế tình cảm bản thân như vậy . Dù biết rằng hắn là thích trêu đùa người khác, dù biết rằng hắn có đầy ong bướm vây quanh, dù biết rằng hắn và cô là 2 kẻ hoàn toàn khác nhau. Nhưng là trái tim cô vẫn cứ rung động trước Doãn Hạo Quân. Không cảch nào xóa bỏ.
Tịnh Yên cứ ngỡ nó chỉ là một sự rung động đầu đời. Một sự rung động đẹp đẽ và mau chóng chìm vào lãng quên. Nhưng cô lại không ngờ rằng mình lại rung động thêm một lần nữa, lại cùng là một người duy nhất.
Cô ngước mắt lên nhìn bóng lưng của hắn. Cô đã từng nhìn một lần lúc hắn say rượu nhưng bây giờ bóng lưng đã to lớn hơn rất nhiều. Tịnh Yên tưởng chừng có thể lọt thỏm vào bóng lưng đó. Nó mang lại cho người ta một cảm giác rất an toàn và chắc chắn.
Có một câu cô thực sự rất muốn hỏi Dõan Hạo Quân từ rất lâu : Anh thích tôi sao ? Hay chỉ là đang trêu chọc cho vui ?
Cô lại không đủ can đảm để nói ra.
Doãn Hạo Quân lái xe đưa cô về. Chiếc xe dừng lại ngay trước chung cư thì ngay lập tức cô liền chui ra khỏi xe không để hắn đi qua mở cửa. Tịnh Yên gật đầu chào hắn một câu cho lịch sự - " Cám ơn anh. Tôi vào nhà đây. Anh cũng lái về đi ".
Vừa định đi thẳng vào trong đã bị Doãn Hạo Quân kêu lại - " Tịnh Yên ! "
Cô giật mình xoay người . Hắn đi tới gần , dùng hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt Tịnh Yên. Đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu. Trái tim cô muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
" Ngủ ngon , Lăng Tịnh Yên "
Hôn xong, hắn nhìn cô nhẹ nhàng nói. Sau đó mới buông cô ra, xoay người bước lên xe. Lái xe đi thẳng.
Tịnh Yên vẫn đứng đó. Không hiểu vì sao tâm tình cô bỗng dưng trĩu nặng. Đối mặt với sự dịu dàng của Hạo Quân, cô không thể khống chế tình cảm của mình. Cứ lần một lần hai mà bị thứ rung động này ăn mòn trái tim.
Cô quay mặt đi vào chung cư. Suốt đêm đó Tịnh Yên lại không ngủ .
..................................................
Tịnh Yên thức dậy từ trên giường bước xuống , đi vào nhà tắm soi gương một cái đã muốn hét lên. Trời ơi nhan sắc của cô ! 2 cái quầng thâm mắt từ ngay hôm qua , hôm nay đã lên màu còn đậm hơn hôm qua. Thật đáng chết !
Cô sau đó tức tốc tắm rửa, đánh răng rửa mặt . Dốc toàn bộ kĩ thuật trang điểm, đánh kem thật kĩ để che hai quầng thâm kia. Đánh xong nhìn cũng đỡ một chút. Tịnh Yên đi ra khỏi nhà tắm , lấy giỏ xách sắp xếp đồ một chút.
Cô phát hiện ra mình mất bóp tiền ! Chết rồi, hôm qua cô đi ăn với Doãn Hạo Quân chắc chắn đã đánh rơi. Nhưng ở chỗ nào mới được chứ ?! Trong bóp có rất nhiều tiền còn có bằng lái xe của cô, nhất định phải tìm lại cho bằng được.
Đang lo lắng đến sốt ruột thì đột nhiên có chuông báo tin nhắn reo lên. Tịnh Yên vơ lấy điện thoại, không biết ai sáng sớm đã nhắn tin cho cô. Mở ra, là của Doãn Hạo Quân.
" Tối hôm qua, em đánh rơi bóp tiền trong xe của tôi. Muốn lấy thì trưa nay tới phòng tập tìm tôi ".
Chết tiệt ! Đáng chết ! Tịnh Yên muốn lấy một sợi dây thắt cổ bản thân cho xong. Bây giờ còn rất cư nhiên yêu cầu cô đến gặp hắn ! Rơi ở đâu không rơi lại rơi trong xe của Doãn Hạo Quân.
Cô xoa xoa cái mi tâm một hồi mới quyết định là trưa nay đi. Trong bóp đó chứa đồ quan trọng của Tịnh Yên, không thể không lấy. Chỉ cần tới đó lấy rồi cám ơn hắn một tiếng rồi nhanh chóng đi về không được phép dây dưa.
Tịnh Yên cầm giỏ xách đi đến công ti. Bắt đầu một ngày làm việc uể oải.
.............,.........................
Trưa tới , Tịnh Yên tranh thủ đi ra ngoài, bỏ luôn buổi ăn trưa. Cô gọi taxi đi tới phòng tập mà lấn trước cô đã tới.
Đứng trước cửa thôi mà tim Tịnh Yên đã muốn đập loạn. Chỉ cần nghĩ đến hắn, nhớ tới nụ hôn của hắn thì mặt cô đã đỏ như trái cà chua . Thật là hận chính bản thân.
Tịnh Yên chấn chừ bước vào phòng tập , cô đứnh ngay cửa dùng đôi mắt xinh đẹp đảo quanh một vòng tìm kiếm người. Rồi ánh mắt của cô bỗng nhiên dừng lại tại hai thân ảnh.
Một cô gái xinh đẹp, dáng người tròn tròn, nước da trắng trẻo, mặc một chiếc đầm màu tím đang nở nụ cười rất tươi. Vừa cười cô ấy cũng vừa ôm lấy cổ Hạo Quân trong rất tình tứ.
Cảnh tượng trước mắt như muốn xé ruột gan cô ra. Cô xoay người ngay lập tức. Cảnh vật xung quanh cô dường như mờ dần, không biết từ lúc nào những giọt nước mắt nóng hổi đã rơi xuống .
Tịnh Yên chạy nhanh ra khỏi nơi đó. Cô khóc ! Cô cảm thấy rất đau, đau đến mức như có kẻ nào đó đâm một nhát dao vào lồng ngực. Cô ngồi xuống , ôm lấy đầu gối mà khóc. Tịnh Yên cô thực quá ngu ngốc . Lại một lần nữa rung động trước kẻ như hắn . Để rồi một lần nữa cô phát hiện từ đầu đến cuối , cô chỉ trò đùa của hắn.
Mỗi một lời , mỗi một câu chữ hắn nói ra thì ra chỉ là sự bỡn cợt, chỉ là đem cô ra trêu đùa cho vui. Dù là 6 năm trước hay là 6 năm sau đều là như vậy. Không thể trách hắn, chỉ có thể trách cô quá dễ dãi, quá mềm yếu, quá tin người . Cô cảm thấy rất căm ghét bản thân.
Hắn vẫn là kẻ có hàng tá phụ nữ vây quanh. Chỉ cần hắn thích thì sẽ có một mỹ nhân chạy đến nhào vào lòng hắn. Cần gì phải để ý đến một kẻ bình thường như cô. Tịnh Yên cô lại quá ảo tưởng.
Cô ngồi bên đường cứ khóc mãi .
.......................................
Tịnh Yên không trở về công ti mà đi thẳng về nhà. Cô gọi điện báo một tiếng rằng mình không khỏe. Dù biết rằng sẽ bị cấp trên khiển trách nhưng cô không còn cách nào. Bây giờ cô không có tâm trạng làm gì nữa. Cô cần sự yên tĩnh.
Trời lại mưa, Tịnh Yên thay một bộ đồ ở nhà thật thoải mái. Pha một ly socola nóng ngồi ngay cửa sổ vừa nhâm nhi. Cô đã từng nói mưa làm tâm trạng Tịnh Yên tốt lên. Nhưng hiện tại hình như không phải như vậy. Tuy rằng cô đã không còn khóc nữa nhưng trái tim cô vận có một tảng đá nặng đè lên , rất đau đớn.
Đây chính là cảm giác mà người ta vẫn hay nói ? Là thất tình. Tịnh Yên ngước nhìn những giọt mưa nặng hạt ngoài cửa sổ mà lòng càng quặn đau. Cô không được phép khóc , chỉ được đau lòng đến hết ngày hôm nay thôi. Từ ngay mai, sẽ không còn như thế nữa. Tịnh Yên cô nhất định không vì một kẻ như vậy mà đau đớn.
Cô ngắm mưa nguyên cả buổi chiều. Tới tối thì bắt đầu cảm thấy đói bụng nên mới nên mới đứng dậy kiếm đồ ăn. Tịnh Yên cầm lấy đi động để trong giỏ xách nãy giờ lại phát hiện có cuộc gọi nhỡ . Trong đó hết 17 cuộc đều là của Doãn Hạo Quân, còn 3 cuộc là của Mạc Khải Thiên. Còn có cả tin nhắn, cũng là của hắn.
" Lăng Tịnh Yên , gọi điện cho tôi ngay ! "
Xem xong cô không nghĩ ngợi gì, xóa ngay tin nhẳn. Xóa luôn tên hắn trong danh bạ, đưa vào danh sách chặn cuộc gọi.
Xong việc, Tịnh Yên mới gọi cho Khải Thiên một cuộc.
" Tịnh Yên ! "
Vừa hồi chuông thứ nhất thì anh đã bắt máy.
" Em đây. Anh gọi em có gì không ? "
Cô nhỏ nhẹ trả lời.
" Em có bị làm sao không ? Sao buổi chiều lại đột nhiên xin nghỉ ? Anh gọi điện em cũng không bắt máy ".
" Không có gì đâu. Chiều nay em cảm thấy không khỏe nên muốn về nhà sớm để nghỉ ngơi"
" Dạo này anh thấy em hình như hay mệt . Em nên nghỉ ngơi nhiều một chút".
" Vâng. Em biết rồi ".
" Có chuyện này.... Anh muốn hỏi ? "
Giọng của Khải Thiên bỗng nhiên chần chừ, do dự.
" Chuyện gì anh cứ hỏi ? "
Thấy anh do dự, Tịnh Yên cũng thấy lạ.
" Hôm qua anh có thấy một người đàn ông đứng trước cửa công ti chờ em. Hình như anh ta là Doãn Hạo Quân .Có phải hai người.... ".
" Không không phải. Thực ra chúng em là bạn học cũ của nhau, hôm bữa vì đi phỏng vấn mà em gặp lại anh ta. Với lại Doãn Hạo Quân có giúp em một số việc nên em mời anh ta ăn một bữa để cám ơn "
Cô ngay lập tức phủ nhận hoàn toàn.
" À... Tịnh Yên...."
Khải Thiên à một tiếng sau đó tự dưng gọi tên cô.
" Làm Sao vậy ? "
" Anh rất thích em "
Anh lại do dự một lúc mới quyết định nói với cô.
" Em biết "
Phải cô biết, biết từ rất lâu rồi. Anh suốt ngày trêu chọc cô nhưng lại cực kì quan tâm cô. Luôn luôn gọi điện hỏi han , chăm sóc cô từng hành động nhỏ nhất. Dù là người phụ nữ ngốc thì cũng nhận ra Mạc Khải Thiên thích cô.
" Em biết ? Thì ra là em biết rồi sao ? "
Anh kinh ngạc.
" Um, em biết. Nhưng mà Khải Thiên, em thật sự chỉ coi anh như một người anh trai thôi, không hơn không kém "
" Anh biết. Nhưng mà anh tin thời gian sẽ thay đổi suy nghĩ của con người "
" Không đâu Khải Thiên. Em cám ơn tình cảm của anh và cũng rất trân trọng nó . Nhưng là em chưa bao giờ rung động trước anh cả, chưa một lần nào. Dù chỉ là một chút ".
" Anh vẫn sẽ không bỏ cuộc dù em có nói gì đi nữa. Vậy ngủ sớm đi. Anh không làm phiền em nữa "
Giọng anh tràn đầy sự mất mát cùng kiên quyết. Anh không thể từ bỏ một tình cảm sâu nặng.
Điện thoại đã ngắt, tâm trạng của Tịnh Yên lại càng nặng nề. Tại sao cô không thích Mạc Khải Thiên mà lại thích Doãn Hạo Quân chứ ? Nếu như vậy cô sẽ không đau khổ mà anh cũng sẽ không bị cô làm tổn thương.
Tâm trạng chưa kịp ổn định thì cô lại bị tiếng chuông di động làm phiền. Bực bội chết đi được. Tịnh Yên khó chịu nhìn vào màn hình điện thoại . Là một dãy số lạ. Không biết tên điên nào lại làm phiền cô vào lúc này ?!
" Alo "
" Lăng Tịnh Yên , em thật to gan ! Dám chặn cả số điện thoại của tôi ! "
Từ đâu dây bên kia , cô đã nghe được mùi khói bốc lên . Chắc hẳn là Doãn Hạo Quân đang rất tức giận.
" Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói "
Cô lạnh lùng đáp.
" Em chẳng phải muốn lấy lại bóp tiền sao ?! Tại sao trưa nay lại không tới ?! Cũng không nghe điện thoại của tôi ?! "
Hắn nghiến răng ken két tức giận.
" Vì lúc nãy tôi để điện thoại trong giỏ xách nên không biết là anh gọi tới. Còn về phía cái bóp tiền, anh cứ giữ lấy mà xài. Không thì quăng vào sọt rác cũng được. Tôi không quan tâm ".
" Em ! Xuống nhà ngay lập tức cho tôi ! "
Tịnh Yên hết cả hồn. Hắn đang đứng dưới lầu hay sao ?
" Nếu tôi không xuống ? "
" Vậy thì tôi sẽ lên lầu tìm em. Đến lúc đó em cũng đừng trách tôi ác độc ! "
Ngữ điệu của Hạo Quân mang đầy tính đe dọa. Nhưng Tịnh Yên cô cũng đang rất tức giận nên cũng trở nên lì lợm hơn.
" Mặc kệ anh "
Cô chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi cúp máy. Tịnh Yên thực sự không muốn day dưa . Đối với lời đe dọa của Hạo Quân cô một chút cũng không để ý. Hắn biết căn hộ của cô là căn hộ nào sao. Dù có biết, Tịnh Yên cũng sẽ không mở cửa cho hắn.
Quăng điện thoại qua một bên , Tịnh Yên đi vào nhà tắm. Cô mở nước chảy xối xả, Tịnh Yên cởi bỏ quần áo ngâm mình trong bồn tắm. Cô muốn quên hết những phiền muộn kia . Mặc kệ cái thứ tình cảm gì đó, mặc kệ Doãn Hạo Quân, cô vẫn cứ tiếp tục sống thôi.
Tắm xong, cô lau người khô ráo rồi mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Vừa đi ra , Tịnh Yên đã nghe tiếng đập cửa rầm rầm. Hình như là từ nãy giờ rồi nhưng vì cô đang tắm nên không nghe thấy. Không cần nói Tịnh Yên cũng biết là kẻ nào. Hắn ta thực sự đã tìm ra căn hộ của cô.
Tịnh Yên xem như không nghe thấy, đi vào phòng mang đồ. Đang mang đồ , cô lại nghe tiếng quát từ bên ngoài .
" Lăng Tịnh Yên ! Nếu em còn không chịu mở cửa tôi sẽ đá bay cửa nhà em ngay lập tức !!! "
Nghe thấy tiếng quát của Doãn Hạo Quân mà cô dựt cả mình. Lần này cô tin là hắn dám làm như vậy. Với sức của kẻ luyện võ như hắn, dư nội công để đá bay cửa nhà cô ra. Sợ rằng tới lúc đó Tịnh Yên không có tiền mà sửa.
Cô gấp gáp mặc đồ. Chạy ra khỏi phòng ngủ, đi tới cánh cửa đang phát ra tiếng ầm ầm kia. Bực bội mở kia , muốn quát vào mặt hắn - " Doãn Hạo Quân ! Anh.... A! ".
Tịnh Yên chưa kịp nói hết câu đã bị hắn đẩy vào trong. Cửa bị đóng sập lại. Cơ thể cô hoàn toàn bị Hạo Quân khóa lại giam vào tường.
Hắn cuồng dã ngậm lấy môi cô cắn mút thật mạnh. Hung hăng cắn môi dưới của Tịnh Yên khiến cô đau rát như thể hiện sự giận dữ của mình.
Cô đánh hắn. Đánh thật mạnh. Nhưng Hạo Quân lại không hề hấn gì với sức lực yếu ớt của cô. Chỉ làm hắn tức giận mà trừng phạt cô thêm thôi. Hạo Quân đưa lưỡi vào trong kịch liệt khoáy đảo khoang miệng cô. Như muốn lấy hết sự ngọt ngào của Tịnh Yên.
Nếu như những lần trước cô chỉ bị hôn khó thở thì lần này cô bị Hạo Quân hôn đến mức cô không thể thở .
Tịnh Yên cảm thấy tim mình đau nhói. Hắn cũng chỉ là xem cô như một trò đùa. Nghĩ tới đây cô lại tức giận !
Sau khi trừng phạt thỏa mãn , Hạo Quân mới tha cho cô . Vừa được thoát ra, Tịnh Yên ngay lập tức đã cho hắn một bạt tai thật mạnh.
Doãn Hạo Quân không ngờ đến hành động của cô, một bên má in rõ hình 5 ngón tay.
" Biến ! Anh biến đi cho tôi ! " - Tịnh Yên dùng một ngữ điệu vô cùng lạnh lùng nói với hắn.
" Lăng Tịnh Yên ! Em dám ! " - Hạo Quân giận dữ nhìn cô , ngay cả trán cũng nổi gân xanh.
" Tôi không muốn nhìn thấy anh. Đừng xuất hiện trước mặt tôi ! Chỉ cần nhìn thấy mặt anh là tôi cảm thấy rất chán ghét ! " - Cô lại lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn phút chốc ánh mắt trở nên đáng sợ - " Chán ghét sao ?! ".
" Đúng vậy, tôi rất ghét anh. Ghét loại người như anh. Suốt ngày trêu chọc người khác, đem người khác ra làm trò đùa. Muốn chơi đùa thì kiếm người phụ nữ nào có hứng thú mà chơi cùng anh. Tôi đây một chút cũng không rảnh rỗi chơi trò tình ái này cùng kẻ như anh. Biến đi ! " - Cô ngạo mạn lãnh đạm mà nói. Tịnh Yên không thể để tên đàn ông này xem thường mình nữa .
Doãn Hạo Quân hai tay nắm thành quyền . Đôi mắt phóng ra những tia lãnh lẽo có thể giết chết người đối diện - " Thì ra tôi đối với em chỉ là một kẻ thích trêu đùa người khác. Thì ra em xem thường tôi như thế . Uổng công tôi đem tất cả tâm tư của mình đặt vào em. Lăng Tịnh Yên, xem như hôm nay Doãn Hạo Quân tôi đã nhìn lầm ! ". Hắn gần như rít lên.
Sau đó khóe môi cong lên cười chua chát - " Được em yên tâm. Từ nay về sau tôi mãi mãi sẽ không làm phiền tới em ". Nói xong hắn rút một cái bóp từ trong túi ra quăng lên bàn rồi mở cửa đi thẳng.
Tịnh Yên ngồi sụp xuống đất. Nước mắt nóng hổi của cô cứ thế mà tuôn rơi. Hắn nói là hắn đặt hết tâm tư của mình vào cô. Chẳng lẽ Hạo Quân thật sự thích cô ? Không , cô không tin, vĩnh viễn không tin. Hắn nhất định không thể thích cô.
Trái tim cô lại như bị đâm một nhát. Đau đớn biết chừng nào. Những câu nói chua chát của hắn, những lời nói dứt khoát cuối cùng của hắn làm Tịnh Yên đau đớn. Cô cứ thế mà khóc thật lớn .
Hắn thực sự đã dứt khoát không gặp cô nữa. Đây chẳng phải là điều cô muốn hay sao ? Nhưng Tịnh Yên sao lại cảm thấy vô cùng mất mát như ai khoét một lỗ trong tim mình vậy.
Không biết thật lâu thật lâu sau đó, Tịnh Yên vẫn ngồi khóc. Hạo Quân đi rồi sẽ không bao giờ làm phiền tới cô nữa. Mối tình đầu của cô.
" Sao khuôn mặt mĩ nhân lại thành ra như vậy ?! " - Mạc Khải Thiên trợn mắt nhìn cô ngạc nhiên.
Cô liếc qua nhìn anh, thở dài - " Tối qua , em không ngủ được ". Vừa nói cô vừa uống cà phê cho tỉnh ngủ.
Anh nghe vậy liền thở dài theo - " Có phải là vì do anh quá đẹp trai làm em bao đêm mong nhớ mà thức trắng không ?".
Tịnh Yên buồn cười khi thấy một bộ dạng trêu đùa của anh, cô trừng mắt với Khải Thiên - " Anh làm ơn đu xuống cho em nhờ! ".
Nhìn cô cười , một nụ cười tỏa nắng khiến cho người đối diện không khỏi rung động mạnh.
Đột nhiên, tiếng chuông di động reo lên khiến Tịnh Yên giật mình. Cô cầm lấy điện thoại nhìn thấy một dãy số lạ , không suy nghĩ gì liền bắt máy .
" Alo "
" Lăng Tịnh Yên "
"........." - Tịnh Yên đứng hình 10 giây.
Đáng chết ! Sao hắn lại biết số điện thoại của cô được ?! Sau chuyện ngày hôm qua cô làm sao mà đối mặt với hắn.
" Lăng Tịnh Yên "
"......."
Hắn lặp lại tên cô một lần nữa nhưng Tịnh Yên không trả. Dù chỉ là nghe giọng hắn thôi. Trái tim mềm yếu của cô lại đập liên hồi.
" Nếu em còn im lặng. Tôi sẽ đến thẳng tòa soạn tìm em ! "
Doãn Hạo Quân buông lời đe dọa.
" A là anh Doãn sao ? Sao anh lại biết số điện thoại của tôi vậy ? "
Sợ rằng hắn sẽ làm thật . Tịnh Yên đành cắn môi lên tiếng. Nhưng là cô vẫn thích giả ngu nha.
" Lăng Tịnh Yên , em giả vờ cũng giỏi thật !".
" Anh Doãn sao lại nói như vậy. Tôi đây thực tình không biết là anh. Nhưng sao anh lại có được số điện thoại của tôi vậy ? "
Cô nuốt nước bọt, tiếp tục giả ngu.
" Muốn biết ? Vậy thì mời tôi một bữa đi "
Không khó nhận ra sự thích thú trong giọng nói của hắn.
" A, tại sao tôi lại phải mời anh ?"
Tịnh Yên khó chịu , cô chỉ muốn cắt đứt cuộc hội thoại này thật nhanh thôi.
" Em cũng thực mau quên. Em còn nợ tôi một bữa cơm cám ơn , vậy mà đã quên rồi ".
Hắn nói làm như bị ủy khúc lắm vậy.
Giờ Tịnh Yên mới sực nhớ ra. Đúng thật là cô còn nợ hắn một bữa cơm. Lần trước hắn đã mở miệng giúp cô, Tịnh Yên không thể không cám ơn. Nhưng là cô không muốn gặp lại hắn, một chút cũng không muốn . Cô phải làm sao đây ?!
Thấy Tịnh Yên im lặng , đầu dây bên kia lại nói tiếp.
" Không phải phóng viên Lăng đây lại là người không có nghĩa khí đấy chứ ? Nhờ cậy người ta giúp rồi lại không cám ơn . Chỉ là một bữa, phóng viên Lăng không cần khó khăn vậy chứ ? "
Tên đàn ông chết tiệt. Ngay từ lúc đầu là hắn đòi giúp cô trước chứ cô có lạy lục gian xin hắn đâu. Sao giờ lại ăn nói khó nghe như vậy ? Cái gì mà không có nghĩa khí ?! Cũng chỉ là một bữa cơm , cô đâu có sợ !
" Được, vậy tối nay tôi mời anh đi ăn cơm ".
" Tốt, mấy giờ em tan sở ? "
Tịnh Yên có thể nghe ra hắn là đang cười . Tức chết cô mà !
" 6h ".
" Vậy tôi lái xe đến rước em ".
" Được, vậy thì tôi chờ. Tạm biệt "
Nói xong , cô ngắt điện thoại ngay lập tức không chờ nghe đến câu tiếp theo. Vừa đặt di động xuống , Tịnh Yên như ngộ ra được điều gì đó. Liền đập đầu xuống bàn mấy cái. Đáng chết ! Cô lại bị hắn dụ vào tròng ! Tịnh Yên cảm thấy bản thân không thể ngu hơn.
Đúng 6h chiều , cô tan sở . Tịnh Yên sắp xếp tài liệu xong xuôi mới chần chừ cầm giỏ xảch hướng ra thang máy. Cô thực sự không muốn đối diện với Doãn Hạo Quân . Nhưng hứa vẫn là hứa không thể không giữ lời.
Bước ra khỏi công ti , đập vào mắt Tịnh Yên là chiếc xe Ferrari 487 Italia màu đen quen thuộc đang đậu ở góc đường, bên cạnh là người đàn ông dáng người dũng mãnh như báo, thần khí ưu nhã, thanh tao, đôi mắt sắc bén như chim ưng. Doãn Hạo Quân ung dung dựa người vào đầu xe chờ đợi.
Hắn quả nhiên rất đúng giờ . Tịnh Yên nuốt nước miếng sang bên đường , đi tới chỗ hắn. Càng đến gần, tim cô lại đập càng nhanh.
Hạo Quân đang đứng phát hiện có người đi tới liền quay mặt lại, trước mắt là một thân ảnh xinh đẹp , khuôn vẫn rất lạnh lùng như khi cô lần đầu tiên gặp hắn.
Khóe miệng hắn tạo thành một đường cong rõ rệt - " Em ra rồi ? ".
Tịnh Yên lẳng lặng gật đầu . Sau đó mới từ từ lên tiếng - " Anh muốn ăn gì ? ".
" Tùy em. Tôi ăn gì cũng được " - Hạo Quân không hề rời mắt khỏi cô một giây nào.
" Tôi biết một quán mì hải sản rất ngon . Tôi sẽ chỉ đường " - Tịnh Yên nhàn nhạt giới thiệu .
" Được " - Hắn cười vui vẻ như không để ý tới vẻ mặt "không buồn quan tâm" của cô.
Hạo Quân mở cửa xe cho cô ngồi vào rồi mới vòng qua kia ngồi vào chỗ của mình. Hắn bắt đầu lái xe đi. Suốt cả đường đi , Tịnh Yên chỉ nói vài câu chỉ đường cho hắn còn lại cô đều im lặng nhìn ra cửa sổ. Cô không muốn nhìn hắn, nhìn rồi cô sẽ không khống chế được tình cảm của bản thân.
Đến nơi, Hạo Quân đi gửi xe , cô vào trong trước. Tịnh Yên chọn một bàn ngồi đại, lúc sau hắn mới đi vào. Hắn vừa đi vào thì lập tức tất cả phụ nữ trong quán đều ngước mắt nhìn. Một người đàn ông quyến rũ đến nghẹt thở.
Tịnh Yên thầm cau mày rồi lại thở dài . Tên đàn ông này quả nhiên là yêu nghiệt . Đi đến đâu, ong bướm bay theo tới đó.
Hắn bước tới ngồi đối diện cô - " Em đã gọi món chưa ? ".
" Vẫn chưa. Tôi chờ anh vào " - Cô khẽ lắc đầu.
Sau đó người bồi bàn đem nước lọc tới. Cô liền gọi hai phần mì hải sản.
Mì vừa đem lên, Tịnh Yên chỉ cặm cụi ăn. Từ lúc vào quán, cô không buồn liếc mắt nhìn Hạo Quân lần nào.
" Đi với tôi , em chán đến vậy sao ? Mặt tôi khó ưa đến mức khiến em không muốn nhìn thế à? " - Doãn Hạo Quân có chút khó chịu nhìn người đang cắm đầu ăn kia.
Cô giựt mình liền ngước mặt lên nhìn hắn. Ngữ điệu lạnh lùng đáp - " Tôi chỉ là đang tập chung ăn phần của mình thôi ".
Hạo Quân gương mặt lại trở nên khó coi hơn. Hắn không nói gì. Ánh mắt đột nhiên sắc bén làm Tịnh Yên cảm thấy ớn lạnh cả sống lưng.
Hắn tự nhiên lại cười nói - " Vậy thì em tiếp tục ăn đi ".
Câu nói này của hắn làm cô thấy đề phòng nha. Hắn không đơn giản là cho cô ăn nhẹ nhàng như vậy.
Ăn xong , Doãn Hạo Quân lại đưa ra yêu cầu Đi Dạo Cho Tiêu Thức Ăn. Lúc đầu cô một mực đòi về nhưng hắn lại nói khích tướng cô.
" Chỉ là đi dạo một chút. Em sợ tôi ăn thịt em hay sao ? "
Cái gì ?! Cô mà sợ ư ?! Đi thì đi chứ đâu có gì mà sợ. Quả nhiên Tịnh Yên lại bị dụ vào tròng một lần nữa.
Suốt quãng đường đi bộ cô lại lâm vào trạng thái trầm mặc. Mà Hạo Quân cũng không nói câu nào, chỉ đút hai tay vào túi quần đi bộ thong dong. Cái bầu không khí này thật kì lạ, kì lạ đến mức khiến Tịnh Yên cơ hồ cảm thấy khó thở.
Bỗng nhiên, mây đen kéo tới. Trời bắt đầu đổ mưa lớn. Vì cả hai người đã đi bộ quá xa nhà hàng nên không thể chạy về nên đành kiếm một mái hiên đứng trú đỡ.
Tịnh Yên rất thích trời mưa , trước giờ vẫn luôn là vậy. Tâm trạng của cô từ nãy đến bây giờ vốn dĩ không tốt nhưng trời vừa mưa là giống như cuốn trôi đi tất . Không khí mát lạnh làm tâm tình cô rất tốt.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, gió cũng bắt đầu lớn. Tịnh Yên không khỏi lạnh run. Bất chợt một cái áo khoác chòang lên vai cô ấm áp, cô ngước mắt nhìn hắn sau đó ngại ngùng nói - " Cám ơn ".
" Anh có thích mưa không ? "
Cô nhìn ra ngoài ngắm mưa, lại tự dưng hỏi một câu.
Hạo Quân đột nhiên nghe người bên cạnh nói chuyện , khóe môi cong lên không ít - " Không thích cũng không ghét ".
Tịnh Yên nghe vậy liền à một tiếng sau đó nói tiếp - " Tôi thì rất thích mưa. Mỗi lần mưa tâm trạng của tôi lại tốt lên, cảm thấy rất vui vẻ. Mưa đến như mang theo đi tất cả phiền muộn chỉ để lại duy nhất một cầu vồng lấp lánh nơi chân trời ".
Cô cứ thế mà bộc bạch sự yêu thích của bản thân . Không để ý đến ánh mắt của người bên cạnh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chứa đầy sự nhu tình.
Tịnh Yên vô thức giơ bàn tay trắng như phấn của mình ra mà hứng những giọt nước mưa. Khuôn miệng xinh xắn cũng theo đó mà vô thức mỉm cười.
Cô không biết rằng nụ cười của cô đã khiến Hạo Quân một tràng rung động . Hắn là lần đầu tiên thấy cô cười. Thì ra, Tịnh Yên cười lại đẹp đến mức khiến người khác hồn phách xiêu lạc.
Thấy người kế bên im lặng từ nãy giờ , cô cảm thấy có chút kì lạ liền quay qua nhìn một chút. Chỉ có điều không ngờ , khuôn mặt của Tịnh Yên đã bị đôi bàn tay ôm lấy. Ngón tay thô ráp miết vào làn da mịn màng của cô.
Hạo Quân cứ như vậy mà công thành đoạt chiếm môi cô không chút kiêng nể . Tịnh Yên run rẫy sợ hãi , cô vùng vẫy muốn thoát ra nhưng lại bị tay của hắn đặt sau gáy giữ chặt đầu cô. Cô muốn cự tuyệt nhưng là lại khiến hắn trở nên mãnh liệt . Lưỡi hẳn quấn lấy đầu lưỡi cô, điên cuồng mút hết những tư vị ngọt ngào trong miệng cô.
Tịnh Yên khó thở đến mức không còn sức vùng vẫy nữa, đành buông lỏng hai tay mặc hắn ra sức hôn cô. Hạo Quân dường như không muốn dừng lại, hai tay trượt xuống vòng eo nhỏ nhắn mà ôm xiết. Cô cả người đều dán sát vào Hạo Quân, không một kẽ hở. Tịnh Yên thấy cả người nóng ran , tim thì đập mỗi lúc một nhanh. Toàn bộ cơ thể đều bị hơi thở nam tính của hắn vây lấy.
Thật lâu sau đó, khi Hạo Quân cảm thấy thỏa mãn mới luyến tiếc buông đôi môi anh đào kia ra. Môi cô hoàn toàn sưng đỏ , còn có một chút đau.
Hắn khóe môi nhếch lên nhìn người con gái khuôn mặt đỏ ửng phía dưới mà thích thú . Hồi lâu mới mở miệng - " Đây là sự trừng phạt dành cho em vì dám không quan tâm tới tôi ".
Tên điên này, rốt cục hắn muốn làm gì ? Rốt cục Tịnh Yên cô đang làm gì ? Tịnh Yên lại thấy tức giận bản thân, tức giận hắn.
Cô đẩy hắn ra , khó chịu - " Anh đang làm cái gì vậy ?! ".
" Trừng phạt em " - Đáp lại sự khó chịu của cô , Hạo Quân chỉ cười.
" Đi thôi , tạnh mưa rồi. Tôi đưa em về " - Mặc kệ đôi mắt của người con gái xinh đẹp kia đang trừng trừng tức giận, hắn cư nhiên nắm lấy tay cô dẫn đi.
Tịnh Yên mệt mỏi, đau óc đau nhức vì suy nghĩ. Cô không còn sức vung tay ra. Cứ thế để hắn nắm tay đi bộ trở về. Suốt quãng thời gian đó, cô lại tiếp tục trầm mặc không nói gì.
Bàn tay to lớn của Hạo Quân nắm chặt bàn tay búp măng của Tịnh Yên. Cô lập tức cảm nhận được làn hơi ấm từ bàn tay thô ráp kia. Một cảm giác ấm áp tràn lan trong trái tim cô.
Tại sao khi đứng trước người đàn ông này cô lại khó khống chế tình cảm bản thân như vậy . Dù biết rằng hắn là thích trêu đùa người khác, dù biết rằng hắn có đầy ong bướm vây quanh, dù biết rằng hắn và cô là 2 kẻ hoàn toàn khác nhau. Nhưng là trái tim cô vẫn cứ rung động trước Doãn Hạo Quân. Không cảch nào xóa bỏ.
Tịnh Yên cứ ngỡ nó chỉ là một sự rung động đầu đời. Một sự rung động đẹp đẽ và mau chóng chìm vào lãng quên. Nhưng cô lại không ngờ rằng mình lại rung động thêm một lần nữa, lại cùng là một người duy nhất.
Cô ngước mắt lên nhìn bóng lưng của hắn. Cô đã từng nhìn một lần lúc hắn say rượu nhưng bây giờ bóng lưng đã to lớn hơn rất nhiều. Tịnh Yên tưởng chừng có thể lọt thỏm vào bóng lưng đó. Nó mang lại cho người ta một cảm giác rất an toàn và chắc chắn.
Có một câu cô thực sự rất muốn hỏi Dõan Hạo Quân từ rất lâu : Anh thích tôi sao ? Hay chỉ là đang trêu chọc cho vui ?
Cô lại không đủ can đảm để nói ra.
Doãn Hạo Quân lái xe đưa cô về. Chiếc xe dừng lại ngay trước chung cư thì ngay lập tức cô liền chui ra khỏi xe không để hắn đi qua mở cửa. Tịnh Yên gật đầu chào hắn một câu cho lịch sự - " Cám ơn anh. Tôi vào nhà đây. Anh cũng lái về đi ".
Vừa định đi thẳng vào trong đã bị Doãn Hạo Quân kêu lại - " Tịnh Yên ! "
Cô giật mình xoay người . Hắn đi tới gần , dùng hai bàn tay ôm lấy khuôn mặt Tịnh Yên. Đặt lên trán cô một nụ hôn thật sâu. Trái tim cô muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
" Ngủ ngon , Lăng Tịnh Yên "
Hôn xong, hắn nhìn cô nhẹ nhàng nói. Sau đó mới buông cô ra, xoay người bước lên xe. Lái xe đi thẳng.
Tịnh Yên vẫn đứng đó. Không hiểu vì sao tâm tình cô bỗng dưng trĩu nặng. Đối mặt với sự dịu dàng của Hạo Quân, cô không thể khống chế tình cảm của mình. Cứ lần một lần hai mà bị thứ rung động này ăn mòn trái tim.
Cô quay mặt đi vào chung cư. Suốt đêm đó Tịnh Yên lại không ngủ .
..................................................
Tịnh Yên thức dậy từ trên giường bước xuống , đi vào nhà tắm soi gương một cái đã muốn hét lên. Trời ơi nhan sắc của cô ! 2 cái quầng thâm mắt từ ngay hôm qua , hôm nay đã lên màu còn đậm hơn hôm qua. Thật đáng chết !
Cô sau đó tức tốc tắm rửa, đánh răng rửa mặt . Dốc toàn bộ kĩ thuật trang điểm, đánh kem thật kĩ để che hai quầng thâm kia. Đánh xong nhìn cũng đỡ một chút. Tịnh Yên đi ra khỏi nhà tắm , lấy giỏ xách sắp xếp đồ một chút.
Cô phát hiện ra mình mất bóp tiền ! Chết rồi, hôm qua cô đi ăn với Doãn Hạo Quân chắc chắn đã đánh rơi. Nhưng ở chỗ nào mới được chứ ?! Trong bóp có rất nhiều tiền còn có bằng lái xe của cô, nhất định phải tìm lại cho bằng được.
Đang lo lắng đến sốt ruột thì đột nhiên có chuông báo tin nhắn reo lên. Tịnh Yên vơ lấy điện thoại, không biết ai sáng sớm đã nhắn tin cho cô. Mở ra, là của Doãn Hạo Quân.
" Tối hôm qua, em đánh rơi bóp tiền trong xe của tôi. Muốn lấy thì trưa nay tới phòng tập tìm tôi ".
Chết tiệt ! Đáng chết ! Tịnh Yên muốn lấy một sợi dây thắt cổ bản thân cho xong. Bây giờ còn rất cư nhiên yêu cầu cô đến gặp hắn ! Rơi ở đâu không rơi lại rơi trong xe của Doãn Hạo Quân.
Cô xoa xoa cái mi tâm một hồi mới quyết định là trưa nay đi. Trong bóp đó chứa đồ quan trọng của Tịnh Yên, không thể không lấy. Chỉ cần tới đó lấy rồi cám ơn hắn một tiếng rồi nhanh chóng đi về không được phép dây dưa.
Tịnh Yên cầm giỏ xách đi đến công ti. Bắt đầu một ngày làm việc uể oải.
.............,.........................
Trưa tới , Tịnh Yên tranh thủ đi ra ngoài, bỏ luôn buổi ăn trưa. Cô gọi taxi đi tới phòng tập mà lấn trước cô đã tới.
Đứng trước cửa thôi mà tim Tịnh Yên đã muốn đập loạn. Chỉ cần nghĩ đến hắn, nhớ tới nụ hôn của hắn thì mặt cô đã đỏ như trái cà chua . Thật là hận chính bản thân.
Tịnh Yên chấn chừ bước vào phòng tập , cô đứnh ngay cửa dùng đôi mắt xinh đẹp đảo quanh một vòng tìm kiếm người. Rồi ánh mắt của cô bỗng nhiên dừng lại tại hai thân ảnh.
Một cô gái xinh đẹp, dáng người tròn tròn, nước da trắng trẻo, mặc một chiếc đầm màu tím đang nở nụ cười rất tươi. Vừa cười cô ấy cũng vừa ôm lấy cổ Hạo Quân trong rất tình tứ.
Cảnh tượng trước mắt như muốn xé ruột gan cô ra. Cô xoay người ngay lập tức. Cảnh vật xung quanh cô dường như mờ dần, không biết từ lúc nào những giọt nước mắt nóng hổi đã rơi xuống .
Tịnh Yên chạy nhanh ra khỏi nơi đó. Cô khóc ! Cô cảm thấy rất đau, đau đến mức như có kẻ nào đó đâm một nhát dao vào lồng ngực. Cô ngồi xuống , ôm lấy đầu gối mà khóc. Tịnh Yên cô thực quá ngu ngốc . Lại một lần nữa rung động trước kẻ như hắn . Để rồi một lần nữa cô phát hiện từ đầu đến cuối , cô chỉ trò đùa của hắn.
Mỗi một lời , mỗi một câu chữ hắn nói ra thì ra chỉ là sự bỡn cợt, chỉ là đem cô ra trêu đùa cho vui. Dù là 6 năm trước hay là 6 năm sau đều là như vậy. Không thể trách hắn, chỉ có thể trách cô quá dễ dãi, quá mềm yếu, quá tin người . Cô cảm thấy rất căm ghét bản thân.
Hắn vẫn là kẻ có hàng tá phụ nữ vây quanh. Chỉ cần hắn thích thì sẽ có một mỹ nhân chạy đến nhào vào lòng hắn. Cần gì phải để ý đến một kẻ bình thường như cô. Tịnh Yên cô lại quá ảo tưởng.
Cô ngồi bên đường cứ khóc mãi .
.......................................
Tịnh Yên không trở về công ti mà đi thẳng về nhà. Cô gọi điện báo một tiếng rằng mình không khỏe. Dù biết rằng sẽ bị cấp trên khiển trách nhưng cô không còn cách nào. Bây giờ cô không có tâm trạng làm gì nữa. Cô cần sự yên tĩnh.
Trời lại mưa, Tịnh Yên thay một bộ đồ ở nhà thật thoải mái. Pha một ly socola nóng ngồi ngay cửa sổ vừa nhâm nhi. Cô đã từng nói mưa làm tâm trạng Tịnh Yên tốt lên. Nhưng hiện tại hình như không phải như vậy. Tuy rằng cô đã không còn khóc nữa nhưng trái tim cô vận có một tảng đá nặng đè lên , rất đau đớn.
Đây chính là cảm giác mà người ta vẫn hay nói ? Là thất tình. Tịnh Yên ngước nhìn những giọt mưa nặng hạt ngoài cửa sổ mà lòng càng quặn đau. Cô không được phép khóc , chỉ được đau lòng đến hết ngày hôm nay thôi. Từ ngay mai, sẽ không còn như thế nữa. Tịnh Yên cô nhất định không vì một kẻ như vậy mà đau đớn.
Cô ngắm mưa nguyên cả buổi chiều. Tới tối thì bắt đầu cảm thấy đói bụng nên mới nên mới đứng dậy kiếm đồ ăn. Tịnh Yên cầm lấy đi động để trong giỏ xách nãy giờ lại phát hiện có cuộc gọi nhỡ . Trong đó hết 17 cuộc đều là của Doãn Hạo Quân, còn 3 cuộc là của Mạc Khải Thiên. Còn có cả tin nhắn, cũng là của hắn.
" Lăng Tịnh Yên , gọi điện cho tôi ngay ! "
Xem xong cô không nghĩ ngợi gì, xóa ngay tin nhẳn. Xóa luôn tên hắn trong danh bạ, đưa vào danh sách chặn cuộc gọi.
Xong việc, Tịnh Yên mới gọi cho Khải Thiên một cuộc.
" Tịnh Yên ! "
Vừa hồi chuông thứ nhất thì anh đã bắt máy.
" Em đây. Anh gọi em có gì không ? "
Cô nhỏ nhẹ trả lời.
" Em có bị làm sao không ? Sao buổi chiều lại đột nhiên xin nghỉ ? Anh gọi điện em cũng không bắt máy ".
" Không có gì đâu. Chiều nay em cảm thấy không khỏe nên muốn về nhà sớm để nghỉ ngơi"
" Dạo này anh thấy em hình như hay mệt . Em nên nghỉ ngơi nhiều một chút".
" Vâng. Em biết rồi ".
" Có chuyện này.... Anh muốn hỏi ? "
Giọng của Khải Thiên bỗng nhiên chần chừ, do dự.
" Chuyện gì anh cứ hỏi ? "
Thấy anh do dự, Tịnh Yên cũng thấy lạ.
" Hôm qua anh có thấy một người đàn ông đứng trước cửa công ti chờ em. Hình như anh ta là Doãn Hạo Quân .Có phải hai người.... ".
" Không không phải. Thực ra chúng em là bạn học cũ của nhau, hôm bữa vì đi phỏng vấn mà em gặp lại anh ta. Với lại Doãn Hạo Quân có giúp em một số việc nên em mời anh ta ăn một bữa để cám ơn "
Cô ngay lập tức phủ nhận hoàn toàn.
" À... Tịnh Yên...."
Khải Thiên à một tiếng sau đó tự dưng gọi tên cô.
" Làm Sao vậy ? "
" Anh rất thích em "
Anh lại do dự một lúc mới quyết định nói với cô.
" Em biết "
Phải cô biết, biết từ rất lâu rồi. Anh suốt ngày trêu chọc cô nhưng lại cực kì quan tâm cô. Luôn luôn gọi điện hỏi han , chăm sóc cô từng hành động nhỏ nhất. Dù là người phụ nữ ngốc thì cũng nhận ra Mạc Khải Thiên thích cô.
" Em biết ? Thì ra là em biết rồi sao ? "
Anh kinh ngạc.
" Um, em biết. Nhưng mà Khải Thiên, em thật sự chỉ coi anh như một người anh trai thôi, không hơn không kém "
" Anh biết. Nhưng mà anh tin thời gian sẽ thay đổi suy nghĩ của con người "
" Không đâu Khải Thiên. Em cám ơn tình cảm của anh và cũng rất trân trọng nó . Nhưng là em chưa bao giờ rung động trước anh cả, chưa một lần nào. Dù chỉ là một chút ".
" Anh vẫn sẽ không bỏ cuộc dù em có nói gì đi nữa. Vậy ngủ sớm đi. Anh không làm phiền em nữa "
Giọng anh tràn đầy sự mất mát cùng kiên quyết. Anh không thể từ bỏ một tình cảm sâu nặng.
Điện thoại đã ngắt, tâm trạng của Tịnh Yên lại càng nặng nề. Tại sao cô không thích Mạc Khải Thiên mà lại thích Doãn Hạo Quân chứ ? Nếu như vậy cô sẽ không đau khổ mà anh cũng sẽ không bị cô làm tổn thương.
Tâm trạng chưa kịp ổn định thì cô lại bị tiếng chuông di động làm phiền. Bực bội chết đi được. Tịnh Yên khó chịu nhìn vào màn hình điện thoại . Là một dãy số lạ. Không biết tên điên nào lại làm phiền cô vào lúc này ?!
" Alo "
" Lăng Tịnh Yên , em thật to gan ! Dám chặn cả số điện thoại của tôi ! "
Từ đâu dây bên kia , cô đã nghe được mùi khói bốc lên . Chắc hẳn là Doãn Hạo Quân đang rất tức giận.
" Tôi cảm thấy giữa chúng ta không có gì để nói "
Cô lạnh lùng đáp.
" Em chẳng phải muốn lấy lại bóp tiền sao ?! Tại sao trưa nay lại không tới ?! Cũng không nghe điện thoại của tôi ?! "
Hắn nghiến răng ken két tức giận.
" Vì lúc nãy tôi để điện thoại trong giỏ xách nên không biết là anh gọi tới. Còn về phía cái bóp tiền, anh cứ giữ lấy mà xài. Không thì quăng vào sọt rác cũng được. Tôi không quan tâm ".
" Em ! Xuống nhà ngay lập tức cho tôi ! "
Tịnh Yên hết cả hồn. Hắn đang đứng dưới lầu hay sao ?
" Nếu tôi không xuống ? "
" Vậy thì tôi sẽ lên lầu tìm em. Đến lúc đó em cũng đừng trách tôi ác độc ! "
Ngữ điệu của Hạo Quân mang đầy tính đe dọa. Nhưng Tịnh Yên cô cũng đang rất tức giận nên cũng trở nên lì lợm hơn.
" Mặc kệ anh "
Cô chỉ lạnh nhạt nói một câu rồi cúp máy. Tịnh Yên thực sự không muốn day dưa . Đối với lời đe dọa của Hạo Quân cô một chút cũng không để ý. Hắn biết căn hộ của cô là căn hộ nào sao. Dù có biết, Tịnh Yên cũng sẽ không mở cửa cho hắn.
Quăng điện thoại qua một bên , Tịnh Yên đi vào nhà tắm. Cô mở nước chảy xối xả, Tịnh Yên cởi bỏ quần áo ngâm mình trong bồn tắm. Cô muốn quên hết những phiền muộn kia . Mặc kệ cái thứ tình cảm gì đó, mặc kệ Doãn Hạo Quân, cô vẫn cứ tiếp tục sống thôi.
Tắm xong, cô lau người khô ráo rồi mặc áo choàng tắm đi ra ngoài. Vừa đi ra , Tịnh Yên đã nghe tiếng đập cửa rầm rầm. Hình như là từ nãy giờ rồi nhưng vì cô đang tắm nên không nghe thấy. Không cần nói Tịnh Yên cũng biết là kẻ nào. Hắn ta thực sự đã tìm ra căn hộ của cô.
Tịnh Yên xem như không nghe thấy, đi vào phòng mang đồ. Đang mang đồ , cô lại nghe tiếng quát từ bên ngoài .
" Lăng Tịnh Yên ! Nếu em còn không chịu mở cửa tôi sẽ đá bay cửa nhà em ngay lập tức !!! "
Nghe thấy tiếng quát của Doãn Hạo Quân mà cô dựt cả mình. Lần này cô tin là hắn dám làm như vậy. Với sức của kẻ luyện võ như hắn, dư nội công để đá bay cửa nhà cô ra. Sợ rằng tới lúc đó Tịnh Yên không có tiền mà sửa.
Cô gấp gáp mặc đồ. Chạy ra khỏi phòng ngủ, đi tới cánh cửa đang phát ra tiếng ầm ầm kia. Bực bội mở kia , muốn quát vào mặt hắn - " Doãn Hạo Quân ! Anh.... A! ".
Tịnh Yên chưa kịp nói hết câu đã bị hắn đẩy vào trong. Cửa bị đóng sập lại. Cơ thể cô hoàn toàn bị Hạo Quân khóa lại giam vào tường.
Hắn cuồng dã ngậm lấy môi cô cắn mút thật mạnh. Hung hăng cắn môi dưới của Tịnh Yên khiến cô đau rát như thể hiện sự giận dữ của mình.
Cô đánh hắn. Đánh thật mạnh. Nhưng Hạo Quân lại không hề hấn gì với sức lực yếu ớt của cô. Chỉ làm hắn tức giận mà trừng phạt cô thêm thôi. Hạo Quân đưa lưỡi vào trong kịch liệt khoáy đảo khoang miệng cô. Như muốn lấy hết sự ngọt ngào của Tịnh Yên.
Nếu như những lần trước cô chỉ bị hôn khó thở thì lần này cô bị Hạo Quân hôn đến mức cô không thể thở .
Tịnh Yên cảm thấy tim mình đau nhói. Hắn cũng chỉ là xem cô như một trò đùa. Nghĩ tới đây cô lại tức giận !
Sau khi trừng phạt thỏa mãn , Hạo Quân mới tha cho cô . Vừa được thoát ra, Tịnh Yên ngay lập tức đã cho hắn một bạt tai thật mạnh.
Doãn Hạo Quân không ngờ đến hành động của cô, một bên má in rõ hình 5 ngón tay.
" Biến ! Anh biến đi cho tôi ! " - Tịnh Yên dùng một ngữ điệu vô cùng lạnh lùng nói với hắn.
" Lăng Tịnh Yên ! Em dám ! " - Hạo Quân giận dữ nhìn cô , ngay cả trán cũng nổi gân xanh.
" Tôi không muốn nhìn thấy anh. Đừng xuất hiện trước mặt tôi ! Chỉ cần nhìn thấy mặt anh là tôi cảm thấy rất chán ghét ! " - Cô lại lạnh lùng nhìn hắn.
Hắn phút chốc ánh mắt trở nên đáng sợ - " Chán ghét sao ?! ".
" Đúng vậy, tôi rất ghét anh. Ghét loại người như anh. Suốt ngày trêu chọc người khác, đem người khác ra làm trò đùa. Muốn chơi đùa thì kiếm người phụ nữ nào có hứng thú mà chơi cùng anh. Tôi đây một chút cũng không rảnh rỗi chơi trò tình ái này cùng kẻ như anh. Biến đi ! " - Cô ngạo mạn lãnh đạm mà nói. Tịnh Yên không thể để tên đàn ông này xem thường mình nữa .
Doãn Hạo Quân hai tay nắm thành quyền . Đôi mắt phóng ra những tia lãnh lẽo có thể giết chết người đối diện - " Thì ra tôi đối với em chỉ là một kẻ thích trêu đùa người khác. Thì ra em xem thường tôi như thế . Uổng công tôi đem tất cả tâm tư của mình đặt vào em. Lăng Tịnh Yên, xem như hôm nay Doãn Hạo Quân tôi đã nhìn lầm ! ". Hắn gần như rít lên.
Sau đó khóe môi cong lên cười chua chát - " Được em yên tâm. Từ nay về sau tôi mãi mãi sẽ không làm phiền tới em ". Nói xong hắn rút một cái bóp từ trong túi ra quăng lên bàn rồi mở cửa đi thẳng.
Tịnh Yên ngồi sụp xuống đất. Nước mắt nóng hổi của cô cứ thế mà tuôn rơi. Hắn nói là hắn đặt hết tâm tư của mình vào cô. Chẳng lẽ Hạo Quân thật sự thích cô ? Không , cô không tin, vĩnh viễn không tin. Hắn nhất định không thể thích cô.
Trái tim cô lại như bị đâm một nhát. Đau đớn biết chừng nào. Những câu nói chua chát của hắn, những lời nói dứt khoát cuối cùng của hắn làm Tịnh Yên đau đớn. Cô cứ thế mà khóc thật lớn .
Hắn thực sự đã dứt khoát không gặp cô nữa. Đây chẳng phải là điều cô muốn hay sao ? Nhưng Tịnh Yên sao lại cảm thấy vô cùng mất mát như ai khoét một lỗ trong tim mình vậy.
Không biết thật lâu thật lâu sau đó, Tịnh Yên vẫn ngồi khóc. Hạo Quân đi rồi sẽ không bao giờ làm phiền tới cô nữa. Mối tình đầu của cô.
/9
|