Từ đó nó thầm lặng không nói không rằng tự giam mình trong phòng không ăn không uống.
Dù ác độc cỡ nào ông Thanh cũng rất yêu thương nó hỗ dữ không ăn thịt con. Ông khuyên bảo nó, càng xót xa hơn khi nó nhìn mình như người xa lạ.Cũng từ đó nó lạnh lùng tàn nhẫn hơn, nó học võ,luyện súng, đấu kiếm, đua xe,... âm thầm đưa Black Rose từ bang yếu nhất từ từ trở thành bá chủ thế giới ngầm cái tên Nữ chúa Băng vang dội nhưng chưa ai biết mặt. Cũng từ đó tập đoàn T.Q đứng thành tập đoàn đứng thứ 2 thế giới chỉ sau tập đoàn T.K của Lê gia nhà hắn mà thôi
Nó bây giờ đã thành một nàng công chúa lạnh lùng tàn ác với khuôn mặt thiên thần mê người và ánh mắt khói ngọc mê hồn, ngày đó tưởng chừng như chẳng còn ai ngoài cậu ra vì Minh Quân biết tin nhà nó như thế anh đau buồn tìm nó nhận lại chỉ là cái nhìn vô hồn nó dành cho anh, rồi gia đình anh cũng bắt anh sang Nga du hoc anh nhớ nó vô cùng, anh biết đó là sự hiểu lầm nên anh không trách nó. Ấp ủ một ngày sẽ làm con tim nó ấm lại.
Người ta nói " ánh sáng cuối con đường" quả thật vậy !
Ngày đó nó gặp nhỏ lúc đó nhỏ là đứa trẻ mồ côi bị bọn trẻ trong trại mồ côi ăn hiếp đánh đập, hành hạ. Nó học được từ mẹ ánh mắt nhìn người nó thấy được sau sự rách rưới ấy là một con người thông minh, xinh đẹp. Nó kết bạn với nhỏ, làm giấy đưa nhỏ ra khỏi cái trại giam giữ hành hạ nhỏ. Mua cho nhỏ một căn biệt thự nhỏ xinh ở vùng ngoại ô nước Mỹ . Lúc đầu nhỏ nhát gan không chịu làm bạn với nó, nhưng rồi nhỏ hiểu hoàn cảnh của nó như nhỏ có cha mà cũng như không thiếu vắng tình thương , nhỏ mở lòng với nó, yêu thương nó như em ruột mình tìm cách cho nó vui hơn, chỉ ở cạnh nhỏ nó mới cười những nụ cười thật và mở lòng với nhỏ quan tâm yêu thương nhỏ như người nhà
"Học võ!"- Nó nặng lời
"Tui không học võ đâu! đau lắm"- Nhỏ chu mổi lên phụng phịu
" Học" - Nó mạnh giọng
"Ừm" - Nhỏ miễn cưỡng gật đầu
" Làm tổng giám đóc T.Q" - Nó nhẹ giọng
"Hả. Tui không làm được đâu! tui không giỏi như bà đâu" - Nhỏ nhăn mặt
" Làm đi, cố lên" - Nó cười nhẹ làm nhỏ đơ vì nụ cười nó quá đẹp
"Ừ. Hyhy chỉ cần bà vui là tui làm gì cũng được"- Nhỏ nói hạnh phúc
Thế là 2 năm trôi qua nó và nhỏ là bạn thân hiểu và quan tâm nhau. Cái tên tổng giám đốc Phạm Thiên Hương và chủ tịch Ngọc Lam (nó giả tên) nổi khắp cả thế giới nhưng chưa ai thấy được mặt 2 con người này
L.A
"Lam à! con về Việt Nam đi, học tập cùng anh hai bên đó và có bất ngờ cho con" ông cười tươi như che giấu lỗi lầm
" Ừm" Nó đáp rồi lên phòng xếp đồ
Gọi điện cho nhỏ thông báo.
Chuống điện thoại" Lam gọi nghe đi kẻo cháy nhà á, nghe lẹ lẹ lẹ lên đi"( miu: chuông độc. NHỏ: hyhy em làm chứ ai. Miu: chị thích k??.Nhỏ: có *trừng mắt*.Miu: em đi trước*chạy nhanh*)
-Alo, Lam à - nhỏ
- Mai 7h về Việt - Giọng lạnh
- Ưm bạn iu ngủ ngon mơ sập gường hè hè - Nhỏ trêu
- Ừ - nó khẻ cười nụ cười tuyệt đẹp khi nghe nhỏ nói như vậy nó thật hạnh phúc khi có người bạn như nhỏ
Sau 8 tiếng bay nửa vòng trái đất nó và nhỏ cũng đến sân bay Tân Sơn Nhất nó đưa hành lý cho quản gia Trung (ông già bên Mỹ á. QGT: ê tui còn xì ten lắm nhoa!. MIu: *ói*) nó đến Bar còn nhỏ thì nó bảo về nghỉ sớm. Cuộc sống của nó từ đây bắt đàu một cuộc sống mới và có bao nhiêu điều đang chờ đợi họ, có lẽ vòng xoáy đồng tiền lại cuốn nó vào thù hận mọi thứ, đàn ông và danh vọng, bây giờ nó đang cố gắng thực hiện điều mẹ nó nhờ nó làm đó là "trả thù" ông ta - cha nó. Và còn một bí mật nữa nó chưa biết
Dù ác độc cỡ nào ông Thanh cũng rất yêu thương nó hỗ dữ không ăn thịt con. Ông khuyên bảo nó, càng xót xa hơn khi nó nhìn mình như người xa lạ.Cũng từ đó nó lạnh lùng tàn nhẫn hơn, nó học võ,luyện súng, đấu kiếm, đua xe,... âm thầm đưa Black Rose từ bang yếu nhất từ từ trở thành bá chủ thế giới ngầm cái tên Nữ chúa Băng vang dội nhưng chưa ai biết mặt. Cũng từ đó tập đoàn T.Q đứng thành tập đoàn đứng thứ 2 thế giới chỉ sau tập đoàn T.K của Lê gia nhà hắn mà thôi
Nó bây giờ đã thành một nàng công chúa lạnh lùng tàn ác với khuôn mặt thiên thần mê người và ánh mắt khói ngọc mê hồn, ngày đó tưởng chừng như chẳng còn ai ngoài cậu ra vì Minh Quân biết tin nhà nó như thế anh đau buồn tìm nó nhận lại chỉ là cái nhìn vô hồn nó dành cho anh, rồi gia đình anh cũng bắt anh sang Nga du hoc anh nhớ nó vô cùng, anh biết đó là sự hiểu lầm nên anh không trách nó. Ấp ủ một ngày sẽ làm con tim nó ấm lại.
Người ta nói " ánh sáng cuối con đường" quả thật vậy !
Ngày đó nó gặp nhỏ lúc đó nhỏ là đứa trẻ mồ côi bị bọn trẻ trong trại mồ côi ăn hiếp đánh đập, hành hạ. Nó học được từ mẹ ánh mắt nhìn người nó thấy được sau sự rách rưới ấy là một con người thông minh, xinh đẹp. Nó kết bạn với nhỏ, làm giấy đưa nhỏ ra khỏi cái trại giam giữ hành hạ nhỏ. Mua cho nhỏ một căn biệt thự nhỏ xinh ở vùng ngoại ô nước Mỹ . Lúc đầu nhỏ nhát gan không chịu làm bạn với nó, nhưng rồi nhỏ hiểu hoàn cảnh của nó như nhỏ có cha mà cũng như không thiếu vắng tình thương , nhỏ mở lòng với nó, yêu thương nó như em ruột mình tìm cách cho nó vui hơn, chỉ ở cạnh nhỏ nó mới cười những nụ cười thật và mở lòng với nhỏ quan tâm yêu thương nhỏ như người nhà
"Học võ!"- Nó nặng lời
"Tui không học võ đâu! đau lắm"- Nhỏ chu mổi lên phụng phịu
" Học" - Nó mạnh giọng
"Ừm" - Nhỏ miễn cưỡng gật đầu
" Làm tổng giám đóc T.Q" - Nó nhẹ giọng
"Hả. Tui không làm được đâu! tui không giỏi như bà đâu" - Nhỏ nhăn mặt
" Làm đi, cố lên" - Nó cười nhẹ làm nhỏ đơ vì nụ cười nó quá đẹp
"Ừ. Hyhy chỉ cần bà vui là tui làm gì cũng được"- Nhỏ nói hạnh phúc
Thế là 2 năm trôi qua nó và nhỏ là bạn thân hiểu và quan tâm nhau. Cái tên tổng giám đốc Phạm Thiên Hương và chủ tịch Ngọc Lam (nó giả tên) nổi khắp cả thế giới nhưng chưa ai thấy được mặt 2 con người này
L.A
"Lam à! con về Việt Nam đi, học tập cùng anh hai bên đó và có bất ngờ cho con" ông cười tươi như che giấu lỗi lầm
" Ừm" Nó đáp rồi lên phòng xếp đồ
Gọi điện cho nhỏ thông báo.
Chuống điện thoại" Lam gọi nghe đi kẻo cháy nhà á, nghe lẹ lẹ lẹ lên đi"( miu: chuông độc. NHỏ: hyhy em làm chứ ai. Miu: chị thích k??.Nhỏ: có *trừng mắt*.Miu: em đi trước*chạy nhanh*)
-Alo, Lam à - nhỏ
- Mai 7h về Việt - Giọng lạnh
- Ưm bạn iu ngủ ngon mơ sập gường hè hè - Nhỏ trêu
- Ừ - nó khẻ cười nụ cười tuyệt đẹp khi nghe nhỏ nói như vậy nó thật hạnh phúc khi có người bạn như nhỏ
Sau 8 tiếng bay nửa vòng trái đất nó và nhỏ cũng đến sân bay Tân Sơn Nhất nó đưa hành lý cho quản gia Trung (ông già bên Mỹ á. QGT: ê tui còn xì ten lắm nhoa!. MIu: *ói*) nó đến Bar còn nhỏ thì nó bảo về nghỉ sớm. Cuộc sống của nó từ đây bắt đàu một cuộc sống mới và có bao nhiêu điều đang chờ đợi họ, có lẽ vòng xoáy đồng tiền lại cuốn nó vào thù hận mọi thứ, đàn ông và danh vọng, bây giờ nó đang cố gắng thực hiện điều mẹ nó nhờ nó làm đó là "trả thù" ông ta - cha nó. Và còn một bí mật nữa nó chưa biết
/41
|