Con siêu xe lao nhanh, gió mạnh vứt qua cửa gương tạo âm thanh "vù vù" ghe thật đáng sợ, máu đen trên tĩnh mạch của Hương chảy ra không ngừng dường như không có dấu hiệu dừng lại mà còn chảy nhiều hơn. Cậu vừa lái xe vừa liếc mắt sang phía nhỏ, gân xanh trên cổ nhỏ, gương mặt trắng bệt, xanh xao khiến cậu không khỏi đau lòng. Tia suy nghĩ chợt vụt lên trong tâm tư cậu, tại sao lúc nãy lại không ra tay với bóng người lúc nãy mà còn để người đó làm bị thương người con gái cậu yêu, thoáng thấy sự thân quen, vóc dáng ấy, hương hoa hồng thoang thoảng ấy có lẻ nào... "Kít"
Xe thắng nhanh tạo một vệt dài màu đen trên đường lớn, hơi thở cậu nặng nề, thoáng nghĩ về sự việc một năm trước lòng cậu đau như cắt, dưới ánh trăng mờ ảo phản chiếu vào gương mặt góc cạnh hoàn mỹ đang ánh lên vẻ bi ai, khổ sở.
Cậu đạp ga lao nhanh về phía biệt thự đen. Con xe đạu nhanh bong dáng người con trai tuấn tú ôm cô gái nhỏ nhắn trong lòng nhà, tay cậu lướt nhanh trên bảng cảm ứng đế bấm mật khẩu.
"Cạch"
Cánh cửa mở ra, căn biệt thự xa hoa quá sức tưởng tượng, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng sang trọng, mọi đồ dùng trong nhà điều được làm từ những thứ đồ quý giá, chỉ có điều căn nhà vắng vẻ thể hiện sự cô đơn hiu quạnh.
Căn phòng lớn trên lầu, đặt nhỏ lên chiếc gường kiểu hoàng tộc, cậu nhanh chóng lấy khăn lau đi vết máu trên cổ nhỏ, quái lạ máu càng lau càng có dấu hiệu chảy nhiều mãi mà không cầm được thấm ướt một mảng gường lớn, mùi tanh bốc lên làm cậu càng hoảng hốt, đôc đã ngấm sâu vào máu. Phải hút hết chất độc mới có khả năng cứu sống nhỏ, không nghĩ ngợi nhiều cậu cúi đầu đôi mỗi mỏng sát vào động mạch, cậu hút mạnh máu tràn vào khoang miệng tanh tưởi nhưng không làm cậu ngưng hành động này, một lượng máu đen được cậu xác định là máu có độc do một loại độc tố gây suy tim làm tăng áp lực động mạch cảnh dẫn đến tình trạng máu chảy nhiều, loại độc với độc tính khá mạnh nhưng dường như không là vấn đề với một người nghiên cứu về thuốc độc như cậu, một ông tiêm với dung dịch màu xanh nước biển nhanh chống được tiêm vào mạch của nhỏ, hơi thở đã ổn định, nhịp tim dường như đã trở lại bình thường.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở nép gường dịu mắt mà ngắm nhìn người con gái đang ngủ ấy, hương hoa hồng thoang thoảng và người con gái ấy.
Căn phòng nhỏ,đồ đạc được sắp xếp ngắn nắp, chiếc đèn ngủ tỏa ánh sáng màu vàng nhạt dìu dịu xuống gương mặt thiên thần của nó, cơn đau do những cú đánh của ả Chi và liều thuốc chống độc đang mất dần tác dụng làm nó chợt tỉnh, chớp đôi mắt xám tro nó nhìn lên trần nhà gỗ rồi lại ngó nghiêng xung quanh một khung cảnh khác lạ một căn phòng thiết kế theo kiểu Nhật Bản, mùi hương hoa anh đào thương ngát thật dễ chịu.
- Đây là đâu?- Nó vô thức hỏi, cơn đau làm nó nhăn mặt.
- Tỉnh rồi sao!- Một giọng nữ vang lên lạnh lẽo.
- Cô là ai?- Nó hốt hoảng nhìn người con gái ăn mặc theo kiểu Ninja ngồi đối diện nó, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn nà, đôi mắt sắc sảo đôi môi đỏ nhe cánh anh đào, cây kiếm Nhật vắt phía sau lưng.
- Tôi hỏi cô mưới đúng- Nhanh như cắt cô gái đó phóng về phía nó, đôi tay thon dài bóp chặt cổ nó siết chặt.
- Cô...cô...sao...- Nó lắp bắ hơi thở dường như đứt quảng, mặt đỏ bừng bừng.
- Đừng nói nhiều tôi hỏi cô là ai.- Bàn tay siết chặt cổ nó hơn.
- ...- Nó gần như cạn sức, yếu ớt ha miệng to nhưng không làm sao hít thở.
- Mẹ kiếp, cô và Thiên Anh có quan hệ gì?- Cô gái tức giận tay quăng mạnh nó xuống tấm đệm trắng muốt dưới sàn gỗ.
Nó tham lam hít thở không khí, tay vuốt vết bầm ở cổ, vì cô ta quăng nó khá mạnh miệng vết thương vừa ngừng chảy máu lại chảy tiếp thấm ướt tấm đệm trắng.
- Làm bẩn gường tôi rồi!- Cô khữ thở dài nhìn người con gái yếu ớt ấy.
- Tôi...xin...lỗi- Cố nén hơi nó nói ra mấy từ này.
- Đừng nói nhiều nữa, mệt thì nghỉ đi, tôi không có rảnh mà chứa cô ở đây.- Cô gái vừa đảo mắt đứng dậy, bước nhanh chân đến cửa.
- Lúc nãy cô hỏi về anh tôi?- Nó nghi hoặc nhíu mày hỏi.
Nghe đến đây cô gái ấy bổng quay lưng lại nhìn chằm chằm vào nó rồi khẻ mỉm cười.
- Anh trai?
-Phải cô muốn hỏi về anh trai tôi sao?- Nó ôm gối nhìn cô gái hung tợn vừa muốn giết nó.
- Cũng không cầ thiết nữa.- Đôi mắt trong veo anh lên một nổi buồn cô ta quay bước, bóng lưng xinh đẹp khuất dần sau cánh cửa gỗ.
Nó thở dài một hơi rồi lại nằm xuống tấm đệm êm ái không sao mà ngủ được, cơn đau từ vai và cơn đau đầu ập đến làm nó không sao mà ngủ được.
- Cô yên tâm đi, tôi đã cho cô uống thuốc giải độc của Tetrodotoxin mà công nhận loại độc này mạnh đó.- Cô gái lúc nãy quay lại với đống chăn đẹm màu trắng đang ôm trên tay, bộ quần áo hello kittky màu hồng nhạt đáng yêu lúc này cô ta hoàn toàn mất đi cái vẻ lạnh lùng lúc nãy.
Nó giật mình quay lại nhìn cô ta với đôi mắt không thể tròn hơn nữa, bây giờ nó mới nhìn kĩ một cô gái có nét đẹp của sứ Phù Tang, đôi mắt một mí nhưng to tròn long lanh.
- Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi tên Rosy- Vừa nó Rosy vừa ôm đống chăn đệm đặt xuống bên cạnh nó trải phẳng ra rồi nằm xuống.
- Còn cô?- Rosy nhìn nó khẽ cười hỏi.
- Tôi là Nhật Lam...- khoảng cỡ nữa ngày sau nó mới hoàng hồn mà đáp trả Rosy.
- Tôi không ăn cô đâu, cô nghỉ ngơi đi vết thương của cô còn chưa khé miệng hẳn, tôi mới sát trùng lại rồi. - Rosy vừa nhắm mắt vừa nói.
- Cảm ơn.- Nó ấp úng, tiện thể cũng nằm cạnh xuống.
- Không cần cảm ơn tôi, khi nào khỏi tôi sẽ chỉ đường cho cô ra khỏi khu rừng này.- Rosy mở mắt nhìn nó khẽ nói rồi đưa tay vén chăn lên cao ngang ngực cho Lam.
-...
Đêm khuya thanh vắng tiếng cười nói trò chuyện râm ran từ căn nhà nhỏ trong rừng như hòa vào tiếng gió vang đi xa
Xe thắng nhanh tạo một vệt dài màu đen trên đường lớn, hơi thở cậu nặng nề, thoáng nghĩ về sự việc một năm trước lòng cậu đau như cắt, dưới ánh trăng mờ ảo phản chiếu vào gương mặt góc cạnh hoàn mỹ đang ánh lên vẻ bi ai, khổ sở.
Cậu đạp ga lao nhanh về phía biệt thự đen. Con xe đạu nhanh bong dáng người con trai tuấn tú ôm cô gái nhỏ nhắn trong lòng nhà, tay cậu lướt nhanh trên bảng cảm ứng đế bấm mật khẩu.
"Cạch"
Cánh cửa mở ra, căn biệt thự xa hoa quá sức tưởng tượng, sàn nhà bằng đá cẩm thạch trắng sang trọng, mọi đồ dùng trong nhà điều được làm từ những thứ đồ quý giá, chỉ có điều căn nhà vắng vẻ thể hiện sự cô đơn hiu quạnh.
Căn phòng lớn trên lầu, đặt nhỏ lên chiếc gường kiểu hoàng tộc, cậu nhanh chóng lấy khăn lau đi vết máu trên cổ nhỏ, quái lạ máu càng lau càng có dấu hiệu chảy nhiều mãi mà không cầm được thấm ướt một mảng gường lớn, mùi tanh bốc lên làm cậu càng hoảng hốt, đôc đã ngấm sâu vào máu. Phải hút hết chất độc mới có khả năng cứu sống nhỏ, không nghĩ ngợi nhiều cậu cúi đầu đôi mỗi mỏng sát vào động mạch, cậu hút mạnh máu tràn vào khoang miệng tanh tưởi nhưng không làm cậu ngưng hành động này, một lượng máu đen được cậu xác định là máu có độc do một loại độc tố gây suy tim làm tăng áp lực động mạch cảnh dẫn đến tình trạng máu chảy nhiều, loại độc với độc tính khá mạnh nhưng dường như không là vấn đề với một người nghiên cứu về thuốc độc như cậu, một ông tiêm với dung dịch màu xanh nước biển nhanh chống được tiêm vào mạch của nhỏ, hơi thở đã ổn định, nhịp tim dường như đã trở lại bình thường.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở nép gường dịu mắt mà ngắm nhìn người con gái đang ngủ ấy, hương hoa hồng thoang thoảng và người con gái ấy.
Căn phòng nhỏ,đồ đạc được sắp xếp ngắn nắp, chiếc đèn ngủ tỏa ánh sáng màu vàng nhạt dìu dịu xuống gương mặt thiên thần của nó, cơn đau do những cú đánh của ả Chi và liều thuốc chống độc đang mất dần tác dụng làm nó chợt tỉnh, chớp đôi mắt xám tro nó nhìn lên trần nhà gỗ rồi lại ngó nghiêng xung quanh một khung cảnh khác lạ một căn phòng thiết kế theo kiểu Nhật Bản, mùi hương hoa anh đào thương ngát thật dễ chịu.
- Đây là đâu?- Nó vô thức hỏi, cơn đau làm nó nhăn mặt.
- Tỉnh rồi sao!- Một giọng nữ vang lên lạnh lẽo.
- Cô là ai?- Nó hốt hoảng nhìn người con gái ăn mặc theo kiểu Ninja ngồi đối diện nó, khuôn mặt thanh tú, làn da trắng nõn nà, đôi mắt sắc sảo đôi môi đỏ nhe cánh anh đào, cây kiếm Nhật vắt phía sau lưng.
- Tôi hỏi cô mưới đúng- Nhanh như cắt cô gái đó phóng về phía nó, đôi tay thon dài bóp chặt cổ nó siết chặt.
- Cô...cô...sao...- Nó lắp bắ hơi thở dường như đứt quảng, mặt đỏ bừng bừng.
- Đừng nói nhiều tôi hỏi cô là ai.- Bàn tay siết chặt cổ nó hơn.
- ...- Nó gần như cạn sức, yếu ớt ha miệng to nhưng không làm sao hít thở.
- Mẹ kiếp, cô và Thiên Anh có quan hệ gì?- Cô gái tức giận tay quăng mạnh nó xuống tấm đệm trắng muốt dưới sàn gỗ.
Nó tham lam hít thở không khí, tay vuốt vết bầm ở cổ, vì cô ta quăng nó khá mạnh miệng vết thương vừa ngừng chảy máu lại chảy tiếp thấm ướt tấm đệm trắng.
- Làm bẩn gường tôi rồi!- Cô khữ thở dài nhìn người con gái yếu ớt ấy.
- Tôi...xin...lỗi- Cố nén hơi nó nói ra mấy từ này.
- Đừng nói nhiều nữa, mệt thì nghỉ đi, tôi không có rảnh mà chứa cô ở đây.- Cô gái vừa đảo mắt đứng dậy, bước nhanh chân đến cửa.
- Lúc nãy cô hỏi về anh tôi?- Nó nghi hoặc nhíu mày hỏi.
Nghe đến đây cô gái ấy bổng quay lưng lại nhìn chằm chằm vào nó rồi khẻ mỉm cười.
- Anh trai?
-Phải cô muốn hỏi về anh trai tôi sao?- Nó ôm gối nhìn cô gái hung tợn vừa muốn giết nó.
- Cũng không cầ thiết nữa.- Đôi mắt trong veo anh lên một nổi buồn cô ta quay bước, bóng lưng xinh đẹp khuất dần sau cánh cửa gỗ.
Nó thở dài một hơi rồi lại nằm xuống tấm đệm êm ái không sao mà ngủ được, cơn đau từ vai và cơn đau đầu ập đến làm nó không sao mà ngủ được.
- Cô yên tâm đi, tôi đã cho cô uống thuốc giải độc của Tetrodotoxin mà công nhận loại độc này mạnh đó.- Cô gái lúc nãy quay lại với đống chăn đẹm màu trắng đang ôm trên tay, bộ quần áo hello kittky màu hồng nhạt đáng yêu lúc này cô ta hoàn toàn mất đi cái vẻ lạnh lùng lúc nãy.
Nó giật mình quay lại nhìn cô ta với đôi mắt không thể tròn hơn nữa, bây giờ nó mới nhìn kĩ một cô gái có nét đẹp của sứ Phù Tang, đôi mắt một mí nhưng to tròn long lanh.
- Cô đừng nhìn tôi như vậy, tôi tên Rosy- Vừa nó Rosy vừa ôm đống chăn đệm đặt xuống bên cạnh nó trải phẳng ra rồi nằm xuống.
- Còn cô?- Rosy nhìn nó khẽ cười hỏi.
- Tôi là Nhật Lam...- khoảng cỡ nữa ngày sau nó mới hoàng hồn mà đáp trả Rosy.
- Tôi không ăn cô đâu, cô nghỉ ngơi đi vết thương của cô còn chưa khé miệng hẳn, tôi mới sát trùng lại rồi. - Rosy vừa nhắm mắt vừa nói.
- Cảm ơn.- Nó ấp úng, tiện thể cũng nằm cạnh xuống.
- Không cần cảm ơn tôi, khi nào khỏi tôi sẽ chỉ đường cho cô ra khỏi khu rừng này.- Rosy mở mắt nhìn nó khẽ nói rồi đưa tay vén chăn lên cao ngang ngực cho Lam.
-...
Đêm khuya thanh vắng tiếng cười nói trò chuyện râm ran từ căn nhà nhỏ trong rừng như hòa vào tiếng gió vang đi xa
/41
|