Tư Hổ đứng trước nhà kho ngửa mặt lên nhìn trời. Bây giờ đã là buổi chiều, hoàng hôn vừa buông xuống, bầu trời cũng đã đổi màu. Gã rút hộp diêm ra nhìn rồi lại nhìn từng vũng xăng dầu lênh láng dưới đất lại thêm từng mảng được hắt lên tường. Gật đầu hài lòng gã rút diêm ra quẹt một đường, lặng im nhìn mồi lửa bập bùng. Qua đó gã nhìn thấy được thằnng bé 7 tuổi nhếch nhác ở khu ổ chuột được hắn mang về nhà và rất nhiều chuyện khác. Đứa con này gã đã từng rất yêu thương nhưng kể từ giây phút nó phản bội thì mọi chuyện đã không còn nữa. Những năm tháng nhục nhã trong tù gã chưa bao giờ quên. Ngọn lửa này sẽ kết thúc mọi chuyện.
_ Vĩnh biệt.
Ném mồi lửa nhỏ từ que diêm xuống đất, Tư Hổ lạnh lùng quay người rời đi. Phía sau lưng gã, mồi lửa nhỏ nhanh chóng bắt dầu bừng lên một ngọn lửa lớn, sáng rực một vùng.
Bên trong nhà kho nhiệt độ mỗi lúc một năng, bức tường xi măng đang bị ngọn lửa dữ tợn từ từ nuốt trọn. Hải Anh và Dương Vi vẫn nằm bất động trên nền đất, ánh mắt bọn họ nhìn nhau như một lời trăn trối cuối cùng. Trong mắt cả hai đều là sự tuyệt vọng. Khoảng cách của bọn họ lúc này sao mà xa quá.
Lần này Tư Hổ đã tính toán rất cẩn thận. Gã sợ sẽ phạm lại sai lầm ngày trước nên đã kêu người chọn một nhà kho kín, không có một lối thoát nào, dù là một cái lỗ nhỏ. Không những thế hắn còn mang hết tất cả mọi thứ ra ngoài chỉ để lại căn nhà kho trống rồi mới châm lửa.
Trong ánh lửa bập bùng cảm xúc của Hải Anh không giống ngày xưa. Cuộc sống và tư tưởng của hắn đã thay đổi. Bây giờ hắn có mục đích để sống, hắn có con đường để đi, hắn có gia đình để về cũng như hắn có người để bảo vệ. Hắn không thể chết lúc này được. Hắn cần phải sống để bảo vệ Dương Vi, để cùng cô đi hết cuộc đời này. Hắn cần phải sống.
Hải Anh nhìn Dương Vi ở gần đó, cả người hắn khẽ cử động. Có biết bao nhiêu đau đớn chỉ có hắn mới biết. Hắn trườn người lên phía trước. Từng chút một tiến về phía cô. Dương Vi nhìn hắn đang trườn về phía mình nước mắt lại trào ra. Người con trai đó cho đến lúc này vẫn muốn bên cạnh cô.
Dương Vi đã từng đọc được ở đâu đó trên mạng rằng: "Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước. Chỉ cần anh bước 1 bước em sẽ bước 999 bước còn lại." Nếu như Hải Anh đã bỏ qua tất cả mọi khó khăn để tiến về phía Dương Vi thì cô chắc chắn sẽ không để hắn cố gắng trong đơn độc.
Dương Vi cảm thấy cả cơ thể như bị vỡ nát sau mỗi chuyển động nhỏ. Qua đó cô cũng có thể dễ dàng hiểu được cảm giác của Hải Anh lúc này. Nhưng hắn không từ bỏ thì tại sao cô phải dừng lại. Cả hai người dùng mọi cách tiến về phía người kia. Khoảng cách ngày càng được rút ngắn. Hải Anh vươn tay ra với tới cánh tay của Dương Vi ở phía trước. Hai bàn tay chạm được vào nhau, không tự chủ nắm chặt. Lúc này, khóe mắt hắn đã ươn ướt.
Sau khi thiêu cháy các bức tường ngọn lửa lại tiếp tục lan ra xung quanh, nhiệt độ tăng lên, khói đen lan tỏa khắp nơi. Dương Vi ho sặc sụa, khói tràn vào phổi cô, khiến cô không thể nào hô hấp được nữa, dưỡng khí cạn sạch. Cô nhắm chặt hai mắt, một tay quờ quạng xung quanh. Tay còn lại nắm chặt tay Hải Anh.
_ Một chút nữa thôi.
Hải Anh lẩm bẩm trong lúc cố hết sức kéo toàn thân mình lại gần Dương Vi. Hắn sẽ cho cô một ít không khí cuối cùng của mình. Sắp chạm được rồi.
Nhìn một thanh gỗ đang bốc cháy sắp rơi xuống. Hải Anh như được truyền cho một sức mạnh thần kì. Hắn chống tay đẩy người dậy dồn hết sức lao đến nằm đè lên người Dương Vi. Thanh gỗ rơi xuống.
_ Aaaa.
Hải Anh la lên một tiếng thật lớn. Cả người gồng cứng. Thanh gỗ đang cháy rơi xuống lưng hắn. Hai tay Hải Anh cào trên nền đất, hắn kiệt sức dường như sắp ngã gục. Ngọn lửa đó đốt cháy áo Hải Anh, từng chút một thiêu cháy da thịt hắn.
_ Hải Anh. Hải Anh.
Dương Vi lắc đầu liên tục, cô vẫn không tin được Hải Anh sẽ dùng cả thân mình để chắn lửa cho cô. Dương Vi nhìn gương mặt thống khổ của Hải Anh ở trước mắt trong lòng đau thắt. Đó là một nỗi đau đớn tột cùng. Cô khóc không ra tiếng. Dương Vi hơi ngước mặt lên. Chủ động hôn lên môi Hải Anh.
Trong lúc hắn ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, Dương Vi đã vòng hai tay qua người hắn, dùng hai tay trần của mình đẩy thanh gỗ ra khỏi người Hải Anh. Ngọn lửa táp vào tay Dương Vi khiến cô vô thức rụt tay lại nhưng sự ấm áp ở môi như nhắc nhở cho cô nhớ tình huống lúc này. Dương Vi nhắm mắt, hai tay nắm chặt thanh gỗ nóng vẫn còn bén lửa nhấc ra khỏi người Hải Anh hất sang một bên. Ở trên thanh gỗ cháy đen vẫn còn dính da thịt của hắn.
Cả người Hải Anh run lên từng đợt, hắn không còn điều khiển được cơ thể mình nữa. Hắn hết nhìn lòng bàn tay phồng rộp của Dương Vi rồi lại nhìn cô.
_ Ngốc. Ai cho... em... làm như vậy?
Dương Vi không trả lời mà chỉ nhìn vào đôi mắt đối diện. Trong lòng lại nghĩ khác, nếu như được chết cùng hắn, cô cũng mãn nguyện lắm rồi. Hải Anh cúi đầu xuống, hắn hôn cô giống như đây là nụ hôn cuối cùng của bọn họ. Nụ hôn vĩnh biệt.
_ Nói cho anh biết, bí mật... mà... em... muốn nói... cho anh... là gì?
Hải Anh nói đầy khó khăn. Đây là điều cuối cùng mà hắn muốn biết trước khi chết. Bí mật đó là động lực cho hắn vượt qua ngọn lửa năm đó đồng thời cũng là niềm tin cho hắn tồn tại bao nhiêu năm qua. Lần này Hải Anh tuyệt vọng hoàn toàn. Hắn biết cho dù may mắn được cứu cũng sẽ không vượt qua được. Hắn hiểu cơ thể của mình, bị ngoại tử một phần vì phỏng nặng ở lưng lại thêm ngộ độc khí. Hắn có thể sống sót được sao.
_ Bí mật là... em... yêu anh.
Dương Vi trả lời. Ngọn lửa chỉ cách bọn họ chưa đến một mét.
_ Anh yêu em, Dương Vi. Yêu em suốt cuộc đời này.
...
Chiếc xe đua màu đỏ thắng gấp trước bìa rừng. Dương Vỹ nhanh chóng bước xuống xe lấy ra môt thùng nước uống rồi dùng kiếm chém ngang. Vì thời gian quá gấp anh không kịp chuẩn bị gì. Khi nghe tin Dương Vi bị bắt anh đã xuất phát. Lúc vừa đến nơi lại nhận được tin nhà kho bị thiêu cháy. Anh nhúng chiếc khăn tay của mình xuống thùng nước, rồi nhúng cả chiếc áo khoác mình đang mặc vào.
_ Mia, cô nhúng nước tất cả những gì chúng ta có rồi đi theo sau yểm trợ cho tôi. Mang theo vũ khí cho hai tên kia để bọn chúng xử lí bọn người này.
Dương Vỹ cầm một thanh kiếm Nhật trên tay cùng với chiếc khăn tay và áo khoác được nhúng nước chạy như bay vào trong rừng. Với bất kì kẻ nào cản đường anh đều thẳng tay chém chết. Đến trước cửa nhà kho Dương Vỹ ném thanh kiếm của mình cho một trong hai người mặc vest đen nọ để bọn họ giữ chân những người đang bao vây. Còn anh trùm chiếc áo khoác lên người dùng khăn tay bịt kín mũi rồi bất chấp ngọn lửa liều mình xông vào trong.
An toàn băng qua ngọn lửa lớn chắn trước cửa, Dương Vỹ bước vào giữa căn phòng. Đập vào mắt anh lúc này là một người con trai với cả vùng lưng bị phỏng nặng đang nằm phía trên Dương Vi.
_ Anh, cứu... cứu anh ấy.
Nhìn thấy Dương Vỹ trong ngọn lửa. Dương Vi thều thào như một lời cầu xin. Dương Vỹ bước đến đỡ lấy Hải Anh cả người bất động. Hắn yếu đẩy anh ra rồi dùng ánh mắt thành khẩn nhất để van xin.
_ Đưa cô ấy ra ngoài trước. Làm ơn.
Nhìn thấy tất cả tình cảm chân thành của Hải Anh qua đôi mắt mệt mỏi, Dương Vỹ nhẹ nhàng đỡ hắn đến một nơi ít bị bắt lửa nhất rồi cúi xuống bế Dương Vi lên.
_ Tôi sẽ quay lại ngay lập tức.
Dương Vỹ đặt chiếc khăn tay lên mũi Dương Vi, dùng áo khoác bọc hết lên người cô rồi lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.
_ Anh phải cứu anh ấy trước...
Dương Vi vùng vẫy, muốn thoát khỏi Dương Vỹ. Anh giữ chặt cô, lớn tiếng nhắc nhở.
_ Em đang làm chậm thời gian để anh cứu cậu ta đấy.
Hải Anh nhìn Dương Vi được mang ra ngoài liền mỉm cười nhẹ nhõm. Cuối cùng cô đã an toàn. Hắn cũng yên tâm và thanh thản rất nhiều. Có lẽ đã đến lúc rồi. Hải Anh nhắm mắt, cả thân hình nặng nề đổ gục xuống đất, trên khóe mi lệ vẫn chưa khô. Xung quanh lửa vẫn cháy.
Dương Vỹ mang được Dương Vi ra ngoài giao cô lại cho Mia rồi nhận lấy những món đồ khác vừa được nhúng nước để quay lại vào bên trong.
Lần này tốc độ di chuyển của Dương Vỹ rất nhanh vì ngọn lửa đã vây kín toàn bộ căn phòng. Khi nhìn thấy Hải Anh nằm gục trên sàn, tim Dương Vỹ như ngừng đập. Anh đã đến trễ rồi sao?
Đặt Hải Anh trên lưng, dùng một chiếc chăn lớn để che chắn cho hai người, Dương Vỹ quay ngược ra bên ngoài. Đến lúc này thì chính anh cũng bắt đầu cảm thấy ngạt thở và kiệt sức nhưng từng nhịp tim yếu ớt của người nọ dường như đã tiếp thêm cho Dương Vỹ sức mạnh. Hắn còn sống, anh cũng phải còn sống. Cả hai nhất định phải quay về.
Tiếng còi xe cảnh sát, cứu thương, cứu hỏa vang lên ở bên ngoài. Khi lính cứu hỏa vào được bên trong thì mọi thứ đã cháy rụi. Từng thanh gỗ mục cuối cùng lần lượt rơi xuống. Dương Vi đánh ngã Mia rồi chạy về phía ngọn lửa.
_ Hải Anh. Anh ấy còn ở bên trong.
Trước lúc Dương Vi lao vào liền bị Mia giữ lại.
_ Tiểu thư, đừng vào. Hai người bọn họ sẽ ổn thôi.
Mia an ủi Dương Vi cũng như tự trấn an bản thân mình. Dương Vỹ, thiếu gia của cô. Cũng sẽ ổn thôi.
Khung nhà toàn bộ đổ sập, từ bên trong ngọn lửa, bóng dáng một chàng trai bước từng bước chân nặng nề bước ra. Được một lúc thì cả người liền đổ sập xuống đất. Dương Vỹ nhìn sang Hải Anh bên cạnh rồi nhìn lên bầu trời tối đen như mực phía trên, hơi mỉm cười. Cuối cùng anh cũng đã cứu được Hải Anh. Lòng biết ơn của anh với Shark vì đã cứu Dương Vi lúc xưa cuối cùng cũng đã thực hiện được. Đến lúc này anh mới an tâm ngất đi.
_ Thiếu gia.
Mia chạy đến bên Dương Vỹ, gần như muốn gục theo anh. Dương Vi bước từng bước về phía Hải Anh rồi cũng ngã gục. Cô đã chờ cho đến khi được nhìn thấy hắn.
Từng chiếc cáng cứu thương được mang đến đưa cả ba rời đi. Tiếng còi xe vang vọng một vùng...
_ Vĩnh biệt.
Ném mồi lửa nhỏ từ que diêm xuống đất, Tư Hổ lạnh lùng quay người rời đi. Phía sau lưng gã, mồi lửa nhỏ nhanh chóng bắt dầu bừng lên một ngọn lửa lớn, sáng rực một vùng.
Bên trong nhà kho nhiệt độ mỗi lúc một năng, bức tường xi măng đang bị ngọn lửa dữ tợn từ từ nuốt trọn. Hải Anh và Dương Vi vẫn nằm bất động trên nền đất, ánh mắt bọn họ nhìn nhau như một lời trăn trối cuối cùng. Trong mắt cả hai đều là sự tuyệt vọng. Khoảng cách của bọn họ lúc này sao mà xa quá.
Lần này Tư Hổ đã tính toán rất cẩn thận. Gã sợ sẽ phạm lại sai lầm ngày trước nên đã kêu người chọn một nhà kho kín, không có một lối thoát nào, dù là một cái lỗ nhỏ. Không những thế hắn còn mang hết tất cả mọi thứ ra ngoài chỉ để lại căn nhà kho trống rồi mới châm lửa.
Trong ánh lửa bập bùng cảm xúc của Hải Anh không giống ngày xưa. Cuộc sống và tư tưởng của hắn đã thay đổi. Bây giờ hắn có mục đích để sống, hắn có con đường để đi, hắn có gia đình để về cũng như hắn có người để bảo vệ. Hắn không thể chết lúc này được. Hắn cần phải sống để bảo vệ Dương Vi, để cùng cô đi hết cuộc đời này. Hắn cần phải sống.
Hải Anh nhìn Dương Vi ở gần đó, cả người hắn khẽ cử động. Có biết bao nhiêu đau đớn chỉ có hắn mới biết. Hắn trườn người lên phía trước. Từng chút một tiến về phía cô. Dương Vi nhìn hắn đang trườn về phía mình nước mắt lại trào ra. Người con trai đó cho đến lúc này vẫn muốn bên cạnh cô.
Dương Vi đã từng đọc được ở đâu đó trên mạng rằng: "Nếu khoảng cách giữa chúng ta là 1000 bước. Chỉ cần anh bước 1 bước em sẽ bước 999 bước còn lại." Nếu như Hải Anh đã bỏ qua tất cả mọi khó khăn để tiến về phía Dương Vi thì cô chắc chắn sẽ không để hắn cố gắng trong đơn độc.
Dương Vi cảm thấy cả cơ thể như bị vỡ nát sau mỗi chuyển động nhỏ. Qua đó cô cũng có thể dễ dàng hiểu được cảm giác của Hải Anh lúc này. Nhưng hắn không từ bỏ thì tại sao cô phải dừng lại. Cả hai người dùng mọi cách tiến về phía người kia. Khoảng cách ngày càng được rút ngắn. Hải Anh vươn tay ra với tới cánh tay của Dương Vi ở phía trước. Hai bàn tay chạm được vào nhau, không tự chủ nắm chặt. Lúc này, khóe mắt hắn đã ươn ướt.
Sau khi thiêu cháy các bức tường ngọn lửa lại tiếp tục lan ra xung quanh, nhiệt độ tăng lên, khói đen lan tỏa khắp nơi. Dương Vi ho sặc sụa, khói tràn vào phổi cô, khiến cô không thể nào hô hấp được nữa, dưỡng khí cạn sạch. Cô nhắm chặt hai mắt, một tay quờ quạng xung quanh. Tay còn lại nắm chặt tay Hải Anh.
_ Một chút nữa thôi.
Hải Anh lẩm bẩm trong lúc cố hết sức kéo toàn thân mình lại gần Dương Vi. Hắn sẽ cho cô một ít không khí cuối cùng của mình. Sắp chạm được rồi.
Nhìn một thanh gỗ đang bốc cháy sắp rơi xuống. Hải Anh như được truyền cho một sức mạnh thần kì. Hắn chống tay đẩy người dậy dồn hết sức lao đến nằm đè lên người Dương Vi. Thanh gỗ rơi xuống.
_ Aaaa.
Hải Anh la lên một tiếng thật lớn. Cả người gồng cứng. Thanh gỗ đang cháy rơi xuống lưng hắn. Hai tay Hải Anh cào trên nền đất, hắn kiệt sức dường như sắp ngã gục. Ngọn lửa đó đốt cháy áo Hải Anh, từng chút một thiêu cháy da thịt hắn.
_ Hải Anh. Hải Anh.
Dương Vi lắc đầu liên tục, cô vẫn không tin được Hải Anh sẽ dùng cả thân mình để chắn lửa cho cô. Dương Vi nhìn gương mặt thống khổ của Hải Anh ở trước mắt trong lòng đau thắt. Đó là một nỗi đau đớn tột cùng. Cô khóc không ra tiếng. Dương Vi hơi ngước mặt lên. Chủ động hôn lên môi Hải Anh.
Trong lúc hắn ngạc nhiên nhìn cô chằm chằm, Dương Vi đã vòng hai tay qua người hắn, dùng hai tay trần của mình đẩy thanh gỗ ra khỏi người Hải Anh. Ngọn lửa táp vào tay Dương Vi khiến cô vô thức rụt tay lại nhưng sự ấm áp ở môi như nhắc nhở cho cô nhớ tình huống lúc này. Dương Vi nhắm mắt, hai tay nắm chặt thanh gỗ nóng vẫn còn bén lửa nhấc ra khỏi người Hải Anh hất sang một bên. Ở trên thanh gỗ cháy đen vẫn còn dính da thịt của hắn.
Cả người Hải Anh run lên từng đợt, hắn không còn điều khiển được cơ thể mình nữa. Hắn hết nhìn lòng bàn tay phồng rộp của Dương Vi rồi lại nhìn cô.
_ Ngốc. Ai cho... em... làm như vậy?
Dương Vi không trả lời mà chỉ nhìn vào đôi mắt đối diện. Trong lòng lại nghĩ khác, nếu như được chết cùng hắn, cô cũng mãn nguyện lắm rồi. Hải Anh cúi đầu xuống, hắn hôn cô giống như đây là nụ hôn cuối cùng của bọn họ. Nụ hôn vĩnh biệt.
_ Nói cho anh biết, bí mật... mà... em... muốn nói... cho anh... là gì?
Hải Anh nói đầy khó khăn. Đây là điều cuối cùng mà hắn muốn biết trước khi chết. Bí mật đó là động lực cho hắn vượt qua ngọn lửa năm đó đồng thời cũng là niềm tin cho hắn tồn tại bao nhiêu năm qua. Lần này Hải Anh tuyệt vọng hoàn toàn. Hắn biết cho dù may mắn được cứu cũng sẽ không vượt qua được. Hắn hiểu cơ thể của mình, bị ngoại tử một phần vì phỏng nặng ở lưng lại thêm ngộ độc khí. Hắn có thể sống sót được sao.
_ Bí mật là... em... yêu anh.
Dương Vi trả lời. Ngọn lửa chỉ cách bọn họ chưa đến một mét.
_ Anh yêu em, Dương Vi. Yêu em suốt cuộc đời này.
...
Chiếc xe đua màu đỏ thắng gấp trước bìa rừng. Dương Vỹ nhanh chóng bước xuống xe lấy ra môt thùng nước uống rồi dùng kiếm chém ngang. Vì thời gian quá gấp anh không kịp chuẩn bị gì. Khi nghe tin Dương Vi bị bắt anh đã xuất phát. Lúc vừa đến nơi lại nhận được tin nhà kho bị thiêu cháy. Anh nhúng chiếc khăn tay của mình xuống thùng nước, rồi nhúng cả chiếc áo khoác mình đang mặc vào.
_ Mia, cô nhúng nước tất cả những gì chúng ta có rồi đi theo sau yểm trợ cho tôi. Mang theo vũ khí cho hai tên kia để bọn chúng xử lí bọn người này.
Dương Vỹ cầm một thanh kiếm Nhật trên tay cùng với chiếc khăn tay và áo khoác được nhúng nước chạy như bay vào trong rừng. Với bất kì kẻ nào cản đường anh đều thẳng tay chém chết. Đến trước cửa nhà kho Dương Vỹ ném thanh kiếm của mình cho một trong hai người mặc vest đen nọ để bọn họ giữ chân những người đang bao vây. Còn anh trùm chiếc áo khoác lên người dùng khăn tay bịt kín mũi rồi bất chấp ngọn lửa liều mình xông vào trong.
An toàn băng qua ngọn lửa lớn chắn trước cửa, Dương Vỹ bước vào giữa căn phòng. Đập vào mắt anh lúc này là một người con trai với cả vùng lưng bị phỏng nặng đang nằm phía trên Dương Vi.
_ Anh, cứu... cứu anh ấy.
Nhìn thấy Dương Vỹ trong ngọn lửa. Dương Vi thều thào như một lời cầu xin. Dương Vỹ bước đến đỡ lấy Hải Anh cả người bất động. Hắn yếu đẩy anh ra rồi dùng ánh mắt thành khẩn nhất để van xin.
_ Đưa cô ấy ra ngoài trước. Làm ơn.
Nhìn thấy tất cả tình cảm chân thành của Hải Anh qua đôi mắt mệt mỏi, Dương Vỹ nhẹ nhàng đỡ hắn đến một nơi ít bị bắt lửa nhất rồi cúi xuống bế Dương Vi lên.
_ Tôi sẽ quay lại ngay lập tức.
Dương Vỹ đặt chiếc khăn tay lên mũi Dương Vi, dùng áo khoác bọc hết lên người cô rồi lao ra ngoài với tốc độ nhanh nhất.
_ Anh phải cứu anh ấy trước...
Dương Vi vùng vẫy, muốn thoát khỏi Dương Vỹ. Anh giữ chặt cô, lớn tiếng nhắc nhở.
_ Em đang làm chậm thời gian để anh cứu cậu ta đấy.
Hải Anh nhìn Dương Vi được mang ra ngoài liền mỉm cười nhẹ nhõm. Cuối cùng cô đã an toàn. Hắn cũng yên tâm và thanh thản rất nhiều. Có lẽ đã đến lúc rồi. Hải Anh nhắm mắt, cả thân hình nặng nề đổ gục xuống đất, trên khóe mi lệ vẫn chưa khô. Xung quanh lửa vẫn cháy.
Dương Vỹ mang được Dương Vi ra ngoài giao cô lại cho Mia rồi nhận lấy những món đồ khác vừa được nhúng nước để quay lại vào bên trong.
Lần này tốc độ di chuyển của Dương Vỹ rất nhanh vì ngọn lửa đã vây kín toàn bộ căn phòng. Khi nhìn thấy Hải Anh nằm gục trên sàn, tim Dương Vỹ như ngừng đập. Anh đã đến trễ rồi sao?
Đặt Hải Anh trên lưng, dùng một chiếc chăn lớn để che chắn cho hai người, Dương Vỹ quay ngược ra bên ngoài. Đến lúc này thì chính anh cũng bắt đầu cảm thấy ngạt thở và kiệt sức nhưng từng nhịp tim yếu ớt của người nọ dường như đã tiếp thêm cho Dương Vỹ sức mạnh. Hắn còn sống, anh cũng phải còn sống. Cả hai nhất định phải quay về.
Tiếng còi xe cảnh sát, cứu thương, cứu hỏa vang lên ở bên ngoài. Khi lính cứu hỏa vào được bên trong thì mọi thứ đã cháy rụi. Từng thanh gỗ mục cuối cùng lần lượt rơi xuống. Dương Vi đánh ngã Mia rồi chạy về phía ngọn lửa.
_ Hải Anh. Anh ấy còn ở bên trong.
Trước lúc Dương Vi lao vào liền bị Mia giữ lại.
_ Tiểu thư, đừng vào. Hai người bọn họ sẽ ổn thôi.
Mia an ủi Dương Vi cũng như tự trấn an bản thân mình. Dương Vỹ, thiếu gia của cô. Cũng sẽ ổn thôi.
Khung nhà toàn bộ đổ sập, từ bên trong ngọn lửa, bóng dáng một chàng trai bước từng bước chân nặng nề bước ra. Được một lúc thì cả người liền đổ sập xuống đất. Dương Vỹ nhìn sang Hải Anh bên cạnh rồi nhìn lên bầu trời tối đen như mực phía trên, hơi mỉm cười. Cuối cùng anh cũng đã cứu được Hải Anh. Lòng biết ơn của anh với Shark vì đã cứu Dương Vi lúc xưa cuối cùng cũng đã thực hiện được. Đến lúc này anh mới an tâm ngất đi.
_ Thiếu gia.
Mia chạy đến bên Dương Vỹ, gần như muốn gục theo anh. Dương Vi bước từng bước về phía Hải Anh rồi cũng ngã gục. Cô đã chờ cho đến khi được nhìn thấy hắn.
Từng chiếc cáng cứu thương được mang đến đưa cả ba rời đi. Tiếng còi xe vang vọng một vùng...
/37
|