Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 56 - Chương 56

/143


Lão phu nhân không ngốc, nghe qua sự nhắc nhở của Lữ thị như vậy, tự nhiên có thể suy nghĩ kỹ chuyện gì đang xảy ra, chỉ là bà ta không muốn hiểu mà thôi. Mẫu Đơn cũng không có gì xuất chúng, diện mạo thì bình thường, tài năng cũng bình thường, tính cách thì hơi yếu đuối, rốt cuộc Yến Vương điện hạ vừa mắt cái gì ở nó chứ? Hay là chỉ coi nó như đồ chơi thôi? Nếu không thì tại sao không đón nó vào cửa? Đúng rồi, chắc chắn chỉ là muốn chơi đùa nó thôi, chỉ là nếu thật sự như vậy thì số phận sau này Mẫu Đơn cũng chỉ có thể làm bạn với nhang đèn thôi. Nếu điện hạ chỉ coi Mẫu Đơn như đồ chơi thì cũng sẽ có ngày mất hết hứng thú, tới lúc đó Thẩm gia chúng ta sẽ ra sao đây?

Trong lòng lão phu nhân cả kinh, vội hỏi ra những lời này, Lữ thị thở dài: “Đây cũng là điều mà con lo lắng, cũng không biết điện hạ có dự định như thế nào, nếu thật sự có ý với Tứ Tỷ Nhi sao không đón nó vào cửa? Cho nên cách nghĩ của điện hạ thật khó đoán. Con nghĩ, chúng ta chỉ nên làm tốt bổn phận của mình là được rồi. Về phía bên Tứ Tỷ Nhi chúng ta đừng làm loạn nữa, chỉ mong sau này nếu điện hạ chán Tứ Tỷ Nhi rồi cũng có thể để lại con đường lui cho Thẩm gia chúng ta.”

Qua những lời này của Lữ thị, những người trong phòng đều trầm mặc, cũng đều không dám khẳng định sự khởi đầu này rốt cuộc là phúc hay là họa.

Bỗng nhiên lão phu nhân nghĩ ra cái gì đó, hỏi: “Vậy rốt cuộc chúng ta có cần dọn tới Bình Lăng nữa không?” Vốn suy nghĩ của lão phu nhân hiển nhiên là vui mừng khôn xiết, dòng chính của Thẩm gia ở Bình Lăng, bây giờ chi của bọn họ cũng có triển vọng rồi. Suy nghĩ của lão phu nhân cũng rất đơn giản, lộ mặt ở Bình Lăng, cũng sẵn tiện khoe ra một chút. Bây giờ đối với tương lai là phúc hay họa bà cũng không dám khẳng định, cũng không dám tùy tiện đề nghị rốt cuộc có cần chuyển tới Bình Lăng hay không.

Lữ thị cười khổ: “Mẫu thân, này hiển nhiên phải chuyển tới Bình Lăng rồi. Lúc nãy mẫu thân không nghe vị quan gia kia nhắc nhở sao? Y nói nếu hai vị lão gia đều phải tới Bình Lăng làm quan rồi, Thẩm gia chúng ta chắc chắn toàn bộ phải dọn tới Bình Lăng. Đây là đang nhắc nhở chúng ta nhất định phải dọn qua đó. Nếu điện hạ không có suy nghĩ này thì tại sao lại điều lão gia và tam thúc tới Bình Lăng? Nói trắng ra, đây chính là suy nghĩ của điện hạ.”

Lão phu nhân không lên tiếng nữa, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài: “Thông báo cho người của nhị phòng tam phòng thôi, yêu cầu bọn họ mau chóng thanh lý hết các cửa hàng sản nghiệp dưới danh nghĩa của bọn họ, tranh thủ thời gian chuyển về Bình Lăng.”

Lữ thị gật gật đầu: “Mẫu thân, con đi ngay đây.”

Thẩm Mẫu Đơn và Thẩm Hoán đi theo Thẩm Thiên Nguyên về viện của tam phòng. Tần Niệm Xuân trầm mặc đi theo phía sau họ.

Về tới trong phòng chỉ còn lại ba người Thẩm gia, Thẩm Thiên Nguyên ngồi trước bàn trầm mặc không nói, qua một hồi lâu mới trầm giọng nói: “Mẫu Đơn, con và Yến Vương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn cũng hốt hoảng không kém, cúi đầu nói: “Phụ thân, con cũng không rõ bây giờ chuyện gì đang xảy ra nữa. Lúc con và A Hoán tới An Dương đã gặp phải điện hạ. Điện hạ không biết tại sao đột nhiên có ý với con, nói là… nói là muốn cưới con. Con đã cự tuyệt rồi, Yến Vương cũng đã thả con đi, không ngờ sau khi về tới đây lại xảy ra chuyện này.”

Thẩm Thiên Nguyên và Thẩm Hoán đều ngẩn ra. Thẩm Hoán chỉ biết lúc ở An Dương tỷ tỷ và điện hạ có thể có gì đó, nhưng không ngờ tới còn có chuyện như vậy. Thẩm Thiên Nguyên lại càng không ngờ điện hạ lại muốn cưới Mẫu Đơn, nhưng sao dám trèo cao, thân phận hai người bọn họ sao tương xứng? Ân huệ to lớn này đối với Thẩm gia mà nói chẳng qua chỉ là tai họa mà thôi. Bây giờ nên làm sao đây? Cho ông một ngàn lá gan ông cũng không dám chống lại lệnh của điện hạ, chẳng lẽ thật sự phải tới Bình Lăng làm quan?

Rất nhanh Lữ thị đã tới đây thông báo quyết định của lão phu nhân. Thẩm Thiên Nguyên trầm mặc ở trước bàn nửa ngày, cuối cùng thở dài nói: “Mẫu Đơn, đi thanh lý tiệm lương thực và tiệm quần áo thôi, chúng ta phải đi Bình Lăng rồi.”

Thẩm Mẫu Đơn nhắm mắt nói: “Phụ thân con biết rồi.”

Mấy ngày tiếp theo Thẩm gia vội bán hết các sản nghiệp dưới danh nghĩa của họ. Hơn nữa tin tức đại lão gia và tam lão gia Thẩm gia sắp phải đi Bình Lăng để nhậm chức cũng đã truyền tới tai các thế gia ở Lâm Hoài, mấy ngày nay người tới cửa hỏi thăm nườm nượp, ngay cả huyện lệnh đại nhân cũng đích thân tới cửa chúc mừng, lại sẵn tiện trao đổi về hôn sự của nhị công tử nhà mình với tam cô nương Thẩm gia.

Nói ra thì quả thật huyện lệnh đại nhân bởi vì biết được sự quan tâm của Trần Hoằng Văn với Thẩm gia nên mới muốn kết làm thông gia với họ. Vốn ông muốn tìm lục cô nương Thẩm Nhạn Dung của đại phòng, chỉ là Thẩm Nhạn Dung lại là thứ xuất, sau cùng nhị công tử xem xong bức chân dung lại vừa ý tam cô nương Thẩm Phương Hoa của nhị phòng. Huyện lệnh đại nhân sau khi cân nhắc thì đồng ý. Bây giờ xem ra tuy nói là nhị lão gia Thẩm gia không làm quan, nhưng một nhà có hai người làm quan thì thân phận này cũng coi như đủ rồi. Hơn nữa ai biết được sau này Thẩm gia còn phát triển như thế nào. Nếu thực sự Thẩm gia đã nhờ vả được Trần công tử thì mối hôn sự này nói không chừng là trèo cao rồi.

Hôm nay huyện lệnh đại nhân qua đây cũng là bàn bạc hôn sự của hai đứa trẻ vào mấy tháng sau. Chuyến di dời này của Thẩm gia, đến lúc đó việc đón dâu có chút phiền phức rồi. Lâm Hoài cách đô thành Bình Lăng tới hơn nửa tháng đi đường, tới lúc đó hai đứa thành thân thì nên làm sao đây? Sau đó theo kết quả trao đổi với lão thái gia và lão phu nhân, nhà cũ ở Lâm Hoài sẽ giữ lại không bán, đoàn người nhị phòng ở lại trước, đợi sau khi Phương Hoa thành thân rồi thì mới dọn về Bình Lăng.

Đợi huyện lệnh đại nhân đi rồi, lão phu nhân kêu người của nhị phòng qua đây, nói qua chuyện này, nhị lão gia Thẩm Hồng Thụy cảm thấy không sao cả chỉ là trễ mất mấy tháng mới đi Bình Lăng thôi. Du thị thì có chút cằn nhằn: “Làm gì mà phải bắt chúng ta ở lại, tới lúc Phương Hoa thành thân thì xuất giá từ Bình Lăng là được rồi…”

Lão phu nhân hừ một tiếng: “Ngươi nói thật thoải mái, Lâm Hoài cách Bình Lăng tới hơn nửa tháng đi đường. Của hồi môn khiêng tới Bình Lăng rồi lại khiêng về? Ngươi là muốn làm khổ ai? Tới lúc Phương Hoa thành thân chúng ta trở về là được rồi. Việc này cứ quyết định như vậy đi.”

Du thị nhỏ giọng nói thầm: “Con cũng đâu nói không được, chẳng qua là chỉ lảm nhảm hai câu thôi…” Du thị thì thầm xong lại nhớ tới hôn sự của điệt nhi nhà mẹ bà. Từ lúc vị quan gia đó tới đây về sau lão phu nhân liền im lặng không nhắc đến chuyện hôn sự này nữa. Bây giờ tam thúc đã làm quan rồi, Mẫu Đơn cũng là tiểu thư nhà quan, nếu như có thể gả cho điệt nhi nhà mình vậy thì thật sự quá tốt rồi, nghĩ tới đây liền không khỏi ưỡn ngực, nở nụ cười với


/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status