Mẫu Đơn Chân Quốc Sắc

Chương 67 - Chương 67

/143


Giọng nói lộ vẻ bối rối của Du Dung Châu cất lên: “Thì ra Niệm Hương cô nương, ta… ta chỉ muốn qua đây thắp cho tổ mẫu một ngọn đèn trường minh…”

Tần Niệm Hương nói: “Nếu là tới đốt đèn trường minh, sao Du cô nương không tiến vào mà cứ lén la lét lút ở đây vậy?” Niệm Hương nói xong đã kéo tay Du Dung Châu đi vào phật đường, đúng lúc bắt gặp người ở bên trong.

Mặc dù Du Dung Châu đã rất cố gắng che dấu bản thân, nhưng Thẩm Mẫu Đơn vừa liếc mắt một cái là có thể nhìn ra sự căm giận, không từ bỏ và thù hận của cô nương ta, cùng với sự ái mộ chợt loé khi cô nương ta nhìn điện hạ. Cuối cùng Thẩm Mẫu Đơn cũng hiểu ra, nàng nói sao cô nương Du gia lại thân cận nàng như thế, rõ ràng là lá ngọc cành vàng nhưng lại nhún nhường với nàng mọi lúc, tìm nàng ra ngoài chơi, thì ra là như vậy. Chỉ là vị Du cô nương này đã thích điện hạ từ lúc nào? Lại từ khi nào thì biết mối quan hệ của nàng và điện hạ? Nếu như không phải cô nương ta đã biết mối quan hệ của nàng và điện hạ từ sớm thì chắc sẽ không đến nỗi muốn làm bạn với nữ nhi của quan viên thất phẩm như mình đâu nhỉ.

Sắc mặt Du Dung Châu tái nhợt nhìn Thẩm Mẫu Đơn, muốn nở nụ cười, nhưng lại biểu hiện ra vẻ cười còn khó coi hơn khóc: “Mẫu… Mẫu Đơn, thật là trùng hợp, còn đang nghĩ qua đây có thể gặp được tỷ hay không, quả thật gặp được nè. Muội cũng đang muốn đốt ngọn đèn trường minh cho tổ mẫu của muội nè.” Cô nương ta vừa nói vừa nhìn Vệ Lang Yến, cố hết sức nở nụ cười tươi: “Điện… điện hạ, Du thị Dung Châu xin gặp qua điện hạ.”

Mấy người ở đây đều nhìn ra sự khác thường của Du Dung Châu. Vệ Lang Yến nhìn Tần Niệm Hương, nói: “Ngươi ra bên ngoài canh chừng đi, đừng để bất kỳ ai vào đây.”

Tần Niệm Hương gật gật đầu, yên lặng lui ra ngoài.

Nhìn Tần Niệm Hương như vậy, Thẩm Mẫu Đơn hơi ngẩn ra, lại cười khổ, quay đầu nhìn Vệ Lang Yến: “Điện hạ, Niệm Hương là người của chàng sao?” Nàng đã nói mà lúc đầu đụng trúng Niệm Hương rất kỳ lạ, thì ra là người điện hạ sắp xếp ở bên cạnh mình, buồn cười là bây giờ nàng mới nhận ra.

Vệ Lang Yến nhìn nàng, vươn tay chạm vào gương mặt nhỏ nhắn ủ rũ của nàng, phá lệ lộ ra nét cười: “Đương nhiên là phải sắp xếp một người bên cạnh để bảo vệ nàng rồi. Bằng không khi gặp phải một người như La Nam nữa thì nàng sẽ đối phó như thế nào? Cho nên mới để cho Niệm Hương ở cùng nàng. Võ công của Niệm Hương rất tốt, có Niệm Hương ở bên cạnh nàng, ta cũng thấy yên tâm.”

“Điện hạ…” Thẩm Mẫu Đơn nhìn hắn, không ngờ ngay cả chuyện La Nam và La phu nhân đã làm hắn cũng biết.

Lúc này Du Dung Châu cũng không biết thả hồn bay tới đâu. cô nương ta sao cũng không ngờ được lần này lại nghe được những lời này. Điện hạ… thế mà muốn cưới nữ nhân này, sao có thể như vậy chứ? Cô nương ta cho rằng Thẩm Mẫu Đơn chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi không có gì đáng ngại, nhưng bây giờ lại là hòn đá cản đường, uy hiếp vị trí hoàng hậu của cô nương ta. Cô nương ta vốn không muốn động đến Thẩm Mẫu Đơn, nhưng với tình hình trước mắt này. Nếu như cô nương ta không kịp thời ra tay thì cô nương ta sẽ không có duyên với vị trí hoàng hậu này nữa, vậy rốt cuộc nên làm sao đây?

Sắc mặt Vệ Lang Yến vô cảm nhìn nữ tử gương mặt tái nhợt, vẻ mặt do dự ở đối diện, hỏi: “Lúc nãy ở ngoài ngươi đã nghe được những gì?”

Du Dung Châu vẻ mặt phức tạp nhìn hắn, cố nén sự chua xót trong lòng, nở nụ cười: “Đều nghe thấy hết rồi ạ…” Lại hỏi Thẩm Mẫu Đơn: “Muội muội ở đây còn phải chúc mừng tỷ tỷ đó, chúc mừng tỷ tỷ đã tìm được lang quân như ý như điện hạ đây.” Ai cũng không biết trong lòng cô nương ta đang nhỏ máu.

Thẩm Mẫu Đơn hơi gật đầu: “Đa tạ Du muội muội, cũng chúc Du muội muội sớm ngày tìm được lang quân như ý.”

Vệ Lang Yến không quan tâm Du Dung Châu có biết chuyện hay lan truyền chuyện này ra ngoài hay không, đối với hắn mà nói thì cũng không hề gì. Hắn đương nhiên nhận ra ánh mắt ái mộ của Du thị Dung Châu này đối với mình, chỉ là trong mắt hắn chỉ có mình Mẫu Đơn, đối với sự yêu mến của nữ tử khác thì hắn chỉ cảm thấy chán ghét mà thôi. Hắn vẫy vẫy tay để Du Dung Châu lui ra ngoài, lại quay đầu nhìn Thẩm Mẫu Đơn, không đầu không đuôi nói một câu: “Ta chỉ yêu mình nàng thôi.” Không đợi phản ứng của Thẩm Mẫu Đơn, lại nói: “Được rồi, chúng ta đi về thôi.”

Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn có chút cảm xúc vui vẻ nói không rõ toát ra từ trái tim. Nàng dùng tay đặt lên tim mình, lại nhìn Vệ Lang Yến, ừ một tiếng. Hai người cùng nhau đi ra phật đường. Lúc sắp bước ra khỏi phật đường, Thẩm Mẫu Đơn quay đầu nhìn bài vị của mẫu thân mình một cái, thầm nghĩ: “Mẫu thân, chàng có phải là lương duyên kiếp này của nữ nhi không? Nếu… nếu chàng thật lòng đối với con, con cũng nguyện thật lòng thật dạ đối với chàng. Con sẽ không còn sợ hãi, không còn đắn đo nữa, sẽ cố gắng cùng chàng vượt qua những khó khăn gian khổ sau này.”

Thẩm Mẫu Đơn lên xe ngựa của điện hạ. Sau khi điện hạ đưa nàng về Thẩm gia thì rời đi, nói rằng khoảng thời gian này có chút bận, qua mấy ngày nữa lại tới thăm nàng.

Nhìn vẻ mặt mong đợi của điện hạ, Thẩm Mẫu Đơn biết trong lòng hắn đang rất mong chờ nàng nói vài câu quan tâm hắn hơn. Đầu óc nhất thời nóng lên, buột miệng nói ra: “Điện hạ, ngài… nên chú ý sức khoẻ nhiều hơn, đừng để mình quá mệt mỏi.”

Nét mặt hơi nghiêm túc của Vệ Lang Yến lập tức giãn ra, nở nụ cười. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nét tươi cười của điện hạ như vậy, nhịn không được có chút ngây người, tim đập thình thịch.

Vệ Lang Yến cúi đầu hôn bờ môi của nàng, cười nói: “Nàng cũng vậy, cố gắng ngoan ngoãn ở trong nhà. Nếu như hiềm trong nhà quá buồn chán muốn ra ngoài đi dạo thì nhớ dẫn theo Tần Niệm Hương. Qua mấy ngày nữa ta sẽ trở về, tới lúc đó sẽ tới thăm nàng.” Tiếng nói của hắn dừng lại một chút, tình cảm dịu dàng trong mắt hắn khiến trái tim của Mẫu Đơn bắt đầu nóng lên: “Mẫu Đơn, ta sẽ nhớ nàng.”

“Thiếp cũng vậy… Thiếp cũng sẽ nhớ điện hạ.” Thẩm Mẫu Đơn thì thào nhỏ nhẹ, bỗng nhiên giống như bị ma xui quỷ khiến, nàng nhón chân hôn lên đôi môi của nam nhân tuấn tú kia một cái. Tới khi hoàn hồn nàng mới biết vừa rồi nàng đã làm cái gì, mặc dù trong lòng xấu hổ muốn chết, nhưng nàng vẫn ngước mắt nhìn điện hạ, vẻ mặt không còn vẻ trốn tránh nữa. Phải rồi, một nam nhân ưu tú như vậy nhiều lần lặp đi lặp lại nói yêu nàng, còn bao dung nàng như vậy, nàng còn băn khoăn gì chứ? Nếu đã tránh không được thì chi bằng nàng cứ tiếp nhận hắn, vì tương lai sau này mà suy nghĩ.

Đầu tiên Vệ Lang Yến ngây ra một lúc. Tới khi đôi môi mềm mại của nàng rời khỏi, hắn mới biết vừa rồi Mẫu Đơn đã hôn hắn. Trong lòng rung động một hồi, lại thấy ánh mắt nàng rốt cuộc đã không còn trốn tránh nữa, sao hắn có thể không hiểu được ý của nàng cơ chứ. Hắn không nhịn được mạnh mẽ ôm nàng vào lòng, nâng mặt nàng, nhẹ nhàng hôn xuống.

Nụ hôn này vừa cẩn trọng, dịu dàng lại vừa điên cuồng. Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy ngượng ngùng nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp lại hắn, chủ động vươn lưỡi ra liếm liếm môi hắn, chạm vào lưỡi của hắn, khiến hắn càng thêm điên cuồng mút lấy đôi môi và cái lưỡi thơm tho, trơn nhẵn của nàng.

Tới khi đầu óc Thẩm Mẫu Đơn cảm thấy choáng váng, Vệ Lang Yến mới buông nàng ra. Nhìn thời gian không còn sớm nữa, lại nói thêm vài lời yêu thương rồi mới lưu luyến không thôi mà rời khỏi.

Thẩm Mẫu Đơn đứng tại chỗ, sờ sờ đôi má vẫn còn đang nóng rực, trong lòng vừa ngọt ngào vừa sầu lo.

Trước kia nàng còn mờ mịt, nhưng bây giờ cuối cùng nàng cũng nghĩ thông rồi, biết mình cũng có tình cảm với điện hạ. Nàng đã định không tiếp tục trốn tránh nữa, cố gắng xây dựng tương lai, vì Thẩm gia và cũng vì chính mình.

Nói về Thẩm gia, trừ nhị bá mẫu cái người hay gây chuyện ra thì những người khác đều coi như là khá tốt. Mặc dù lão phu nhân coi thường tam phòng bọn họ nhưng cũng không liên kết với đại phòng và nhị phòng hại bọn họ gì cả, nhiều nhất cũng chỉ là lạnh nhạt tam phòng bọn họ mà thôi. Đại bá của đại phòng rất thích hợp làm quan, năm đó cũng chỉ là chọn sai chiến tuyến mà thôi, lần này nàng nhất định sẽ không để đại bá giẫm lên vết xe đổ nữa. Đại bá mẫu người này cũng rất hiểu lý lẽ, đối xử với tam phòng bọn họ cũng không tệ. Tính cách mấy đường ca đường đệ của mình mặc dù không giống nhau nhưng mỗi người bọn họ đều có nét đặc sắc riêng, tâm địa đều không xấu. Mấy huynh đệ tỷ muội bọn họ cũng coi như hài hoà, muốn Thẩm gia bắt đầu lớn mạnh, đương nhiên là phải để nam nhi của Thẩm gia bắt đầu lớn mạnh lên.

Tính tình nhị đường ca Thẩm Khánh Đông giống đại bá, thận trọng, có hơi khôn vặt, rất thích hợp trong chốn quan trường. Thất đường đệ Thẩm Khánh Niên lại thích võ hơn, có thể mời thầy giáo chính tông đến dạy đệ ấy sau đó đưa vào quân đội để luyện tập. Bát đường đệ Thẩm Khánh Thần mặc dù không thông minh bằng Thẩm Khánh Đông của đại phòng nhưng tính cách chín chắn. Người như vậy cũng rất thích hợp trong chốn quan trường, chỉ là hiện tại tuổi của đệ ấy còn quá nhỏ, cũng không vội, trước tiên tìm một danh sư về dạy dỗ đệ ấy hai năm rồi nói tiếp. Còn A Hoán, hiện tại đệ ấy đã là nho sinh rồi, tuổi tác giống nhau vẫn còn nhỏ, cũng chỉ có thể tìm danh sư về dạy hai năm.

Nàng đã nghĩ xong chuyện làm Thẩm gia phát triển, cũng muốn con đường làm hoàng đế của điện hạ sau này có thể nhẹ nhàng hơn. Những chuyện khác có thể nàng làm không biết nhưng nàng có thể dùng những điều mà nàng học được trong những năm này cố gắng kiếm nhiều tiền hơn. Tiền bạc chính là gốc rễ của một quốc gia, cũng là gốc rễ của quân đội, chỉ cần có ngân lượng, mới có thể chiêu mộ nhân tài, chiêu binh mãi mã, mua đủ quân lương theo nhu cầu của quân đội. Nàng còn nhớ lúc trước khi điện hạ đưa ly lưu ly cho nàng có nói cái vật đó là do man di chế tác ra, rất quý giá. Nàng định giao cách chế tạo lưu ly cho thuộc hạ của điện hạ để họ đi làm. Cái thứ này nếu có thể chế tạo ra, tin rằng có thể giúp điện hạ kiếm không ít tiền.

Nghĩ tới đây, Thẩm Mẫu Đơn có chút đứng ngồi không yên, về phòng chép lại phương thức chế tạo lưu ly mà nàng còn nhớ lúc trước. Sáng sớm ngày hôm sau liền bảo phu xe của Thẩm gia chuẩn bị xe ngựa, dẫn theo Tần Niệm Hương đi Trần gia.

Trần gia là thế gia vọng tộc ở Bình Lăng. Trưởng tử dòng chính Trần Hoằng Văn đi theo điện hạ làm thị vệ trưởng, rất trung thành đối với điện hạ, giúp điện hạ xử lý những việc vặt. Phương thức này có thể giao cho Trần Hoằng Văn để y cho người chế tác.

Thẩm Mẫu Đơn nhanh chóng được mời vào Trần phủ. Tần Niệm Hương cũng theo vào. Tới khi vào phòng khách, Thẩm Mẫu Đơn thấy ngoại trừ Trần Hoằng Văn ra còn có một hán tử thân hình vạm vỡ. Hán tử đó vốn đang nhìn Thẩm Mẫu Đơn với dáng vẻ tràn đầy hứng thú nhưng tới khi thấy Tần Niệm Hương bước theo vào, đôi mắt hán tử lập tức trợn trừng, nhìn chằm chằm vào Tần Niệm Hương.

Cuối cùng đại hán thân hình vạm vỡ này chịu không nổi sự thờ ơ của Tần Niệm Hương đối với hắn ta. Đại hán sải bước tới bên cạnh Niệm Hương, kéo nàng ấy đi ra ngoài: “Tần Niệm Hương, ngươi theo ta ra ngoài một lát!”

Tần Niệm Hương vùng vẫy, nhưng không thoát ra được hán tử thân hình vạm vỡ này, nói với Mẫu Đơn một tiếng rồi đi ra ngoài. Vốn Thẩm Mẫu Đơn còn hơi lo lắng, Trần Hoằng Văn đã cười nói: “Thẩm cô nương đừng lo lắng Tần cô nương. Đại hán thô lỗ kia là sư phụ và là người nuôi dưỡng Tần cô nương, sẽ không làm hại cô nương ấy đâu.”

Lúc này Thẩm Mẫu Đơn mới yên tâm, lại giao phương thức tối qua mới viết cho Trần Hoằng Văn, cười nói: “Đây là phương thức chế tạo lưu ly mà ta đã ghi lại từ trong một cuốn du ký mà ta còn nhớ. Tự ta cũng không biết có đúng hay không, nghĩ rằng điện hạ có thể cần dùng tới nên đem qua. Chi bằng Trần công tử sai người làm thử xem, tìm ra khoáng thạch thử xem sao, cũng có thể chế tạo thành công cũng không chừng.”

Trần Hoằng Văn nhìn phương thức trên tay, cảm thấy hơi kinh ngạc. Y biết điện hạ có tình cảm với vị cô nương này, cũng biết vị cô nương này dường như trốn tránh điện hạ. Người ngoài cuộc thường luôn tỉnh táo, thái độ lúc trước của cô nương này hoàn toàn là trốn tránh nhiều hơn có tình cảm với điện hạ. Bây giờ đột nhiên sao lại giống như nghĩ thông rồi? Cũng không biết hai ngày nay giữa điện hạ và vị Thẩm cô nương này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nữ nhân của điện hạ đối với y là ai vốn không quan trọng, chỉ cần là người có thể mang lại quyền lợi và lợi ích cho điện hạ thì vẫn tốt hơn nhiều so với một nữ nhân như hoa tầm gửi gấp mấy lần. Y đương nhiên rất vừa lòng đối với vị Thẩm cô nương trước mắt này. Hơn nữa, y lại nhìn phương thức chế tạo lưu ly trong tay, trong lòng cũng hơi


/143

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status