Nắng sớm phủ đến khắp ngõ ngách, các tờ báo hôm nay đều được xếp gọn gàng, ở trên bàn cơm.
Khi Mẫu Đơn dùng bữa sáng, tự nhiên nhìn thấy tờ báo kia. Trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy tờ báo đó, động tác dùng cơm của nàng thoáng chốc bị đông lại.
Phú thương mất tích, các vụ trọng án tập trung ở giới thương nhân Thượng Hải, có rất nhiều người thân phận không tầm thường, cho nên có thể được gọi là phú thương, nhất định là kẻ có quyền có thể, vượt trội hơn nhiều người.
Mà phú thương trên tờ báo, chính là Tiêu Luyện Mặc, dựa vào buôn lậu ma túy mà trở nên giàu có nhanh chóng.
Mười ngày trước, Tiêu Luyện Mặc vẫn là một người có thể hô mưa gọi gió, chỉ một cái giậm chân cũng khiến cả thành phố run rẩy.
Nhưng bất thình lình, hắn gặp phải vận xui, buôn bán, của cải, địa bàn, nhanh chóng bị phá hoại hoặc ngầm chiếm đoạt, ba trợ thủ đắc lực mà hắn tín nhiệm nhất, nếu không phải phản bội, thì là mất tích, mang theo sổ sách quan trọng nhất của hắn, còn có vô số chứng từ hợp đồng.
Mẫu Đơn nhìn tờ báo. Phát hiện ngay cả phía chính phủ cũng đã bắt đầu có ý định điều tra chuyện buôn lậu ma túy, cùng hoạt động giết người của hắn.
Ở trong nội thành Thượng Hải, sức mạnh của chính phủ, hoàn toàn không thể ngăn cản phạm tội, vì kiếm được món lãi kếch sù, biện pháp hối lộ quan viên thành phố là hữu hiệu nhất. Nhưng bọn quan chức này, sẽ đột nhiên trở mặt, nếu như không có ích lợi lớn hơn nữa dụ dỗ. . . . . . Hoặc là bị uy hiếp ép buộc……
Mà tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra nhanh chóng trong mười ngày ngắn ngủi, nàng tận mắt thấy Tiêu Luyện Mặc thực sự đã sụp đổ, đã thất bại
Theo nguồn tin của báo chí, vẫn còn chút dấu vết để lại có thể tìm ra, việc kinh doanh và địa bàn của Tiêu Luyện Mặc, nhiều khả năng là do Hắc gia tiếp nhận, Hắc Trọng Minh là người thu lợi lớn nhất trong chuyện này.
Bố cục khổng lồ như thế, nhất định phải hao phí rất nhiều thời gian, cẩn thận an bài đợi thời cơ thích hợp, có thể đánh đối thủ ngã xuống đất chỉ trong một đòn. Hắc Trọng Minh đã dùng rất nhiều thời gian, để bày ra thiên la địa võng, nên mới có thể trong vòng mười ngày, đã đánh đổ Tiêu Luyện Mặc.
Mẫu Đơn đặt tờ báo xuống, đi trở về phòng trẻ con.
Đứa bé trắng trẻo mập mạp đã tỉnh, đang huơ tay múa chân, con mắt đen đảo đảo. Khi nàng ôm lấy nó, cặp mắt đen bóng kia, liền chuyên chú nhìn nàng, chiếc miệng nho nhỏ tỏa ra mùi sữa thơm mát, đang thì thầm cũng không biết đang nói gì.
Trước khi dùng bữa sáng, Mẫu Đơn đã cho đứa nhỏ ăn trước, nhưng nàng không nhịn được lại muốn đến nhìn nó, ôm nó một cái, dùng mặt nhẹ nhàng ma xát khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của nó.
Chỉ khi nhìn thấy con trai, trong lòng nàng mới có thể cảm thấy bình tĩnh.
Nàng không chỉ một lần ôm nó nhẹ giọng giải thích, thì thào nói với nó, nàng may mắn biết bao nhiêu, mới có thể sinh ra nó, có thể ôm nó.
"Mẫu Đơn tiểu thư." Người hầu đi vào trong phòng, cung kính nói:
"Có khách tới thăm, bây giờ đang ở trong phòng khách."
"Khách?"
"Là phu nhân Kim Ngọc Tú." Mẫu Đơn đang vỗ vỗ tay đứa nhỏ đột nhiên dừng lại, nàng nằm mơ cũng không có nghĩ tới, phu nhân lại có thể đến Hắc gia. Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?
Nàng ôm con trai. Suy tư đi về phía cửa, nhưng mới đi vài bước, liền dừng chân lại. Nàng cúi đầu, có chút đăm chiêu nhìn đứa trẻ trong lồng ngực, khuôn mặt mũm mĩm kia, đang ngậm ngón tay trong miệng, cắn mút chơi đùa.
Cân nhắc trong chốc lát, Mẫu Đơn xoay người, đi đến bên giường trẻ con, nhẹ nhàng thả con trai lại trên chiếc giường nhỏ ấm áp thoải mái.
Dường như đây là cảm xúc bản năng khó có thể nói rõ, nàng phát hiện bản than, rõ ràng không muốn để phu nhân nhìn thấy đứa nhỏ này. Sau khi xác định đứa nhỏ nằm trong giường, cũng không có khóc lóc phản đối, nàng mới rời khỏi phòng trẻ con, đi về hướng phòng khách.
Trong phòng khách to như vậy, chỉ có một thân ảnh nhỏ xinh yếu ớt.
"Phu nhân." Mẫu Đơn kinh ngạc gọi , không thể tin được, bên cạnh Kim Ngọc Tú lại không có đến nửa người làm bạn. Theo như nàng nhớ thì phu nhân chưa từng ra ngoài mà không có người đi theo bảo vệ.
Người phụ nữ đã quen được chiều chuộng kia, nhìn thấy nàng, mới lộ ra nụ cười tươi . Nụ cười đó có chút bất đồng so với quá khứ, không hề khoan khai vui vẻ như trước, ngược lại có chút bối rối.
"Thanh Phong, cuối cùng cô cũng đến." Kim Ngọc Tú nhẹ giọng nói, vươn hai tay trắng noãn như ngọc, trong hai tròng mắt trong suốt, ẩn chứa bất lực dày đặc.
"Phu nhân, bà làm sao vậy?" Nàng kinh ngạc phát hiện, đôi tay nhỏ bé kia, chẳng những lạnh như băng, mà còn khẽ run rẩy .
"Bà bị bệnh sao?" Là cảm lạnh sao?
"Tôi không sao." Kim Ngọc Tú lắc đầu, miễn cưỡng cười trừ.
"Đúng rồi, đứa nhỏ đâu? Sao không ôm đến cho tôi nhìn chút?"
Ánh mắt Mẫu Đơn không tự chủ được lảng tránh.
"Nó đang ngủ." Lần thứ hai nàng nói dối với phu nhân.
"Thật đáng tiếc." Kim Ngọc Tú nhẹ giọng nói, giọng điệu có chút run rẩy, một giọt nước mắt trong suốt, từ trong hốc mắt rơi xuống.
Giọt nước mắt kia, rơi xuống trên tay Mẫu Đơn.
"Phu nhân?" Nàng không biết làm sao, trơ mắt nhìn hết giọt nước mắt này đến giọt nước mắt khác, như là chuỗi trân châu bị đứt, lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Đôi môi Kim Ngọc Tú khẽ run rẩy, qua một hồi lâu, mới phát ra âm thanh bối rối mỏng manh.
"Tiêu Luyện Mặc bị giết!" Nàng run rẩy, thân mình mềm nhũn.
Mẫu Đơn vội vàng đỡ lấy nàng.
"Tiêu Luyện Mặc ? Không phải hắn mất tích sao?"
"Không, Tiêu Luyện Mặc không phải mất tích." Tiếng nói của Kim Ngọc Tú tràn ngập sợ hãi.
"Hắc Báo đã tự tay chặt đứt chân tay của hắn, cho tới khi hắn tắt thở, mới ném xuống sông Hoàng Phổ."
Hắc Trọng Minh giết Tiêu Luyện Mặc sao?
Tin tức trên tờ báo, nhanh chóng hiện lên trong đầu của nàng.
Hắc Trọng Minh chính là người thu được nhiều lợi ích nhất trong vụ việc lần này.
"Hắc Báo đã nuốt trọn tất cả mọi thứ của Tiêu Luyện Mặc, lại còn muốn giết hắn." Kim Ngọc Tú sợ hãi nói nhỏ, trên mặt tràn ngập nước mắt tuyệt vọng.
"Tôi vẫn nghĩ, hắn không giống Tiêu Luyện Mặc, sẽ không đê tiện đáng giận như vậy, nhưng sự thật chứng minh, hắn so với Tiêu Luyện Mặc còn đáng sợ hơn.
Bước tiếp theo, hắn sẽ đối phó anh Thành của tôi."
Những lời này, như là một tia chớp, xé rách cuộc sống vừa mới trở nên yên tĩnh của Mẫu Đơn. Mặt nàng trắng bệch, chỉ cảm thấy sàn nhà dưới chân, đột nhiên trống rỗng.
"Không, hắn sẽ không. . . . . ."
"Hắn sẽ làm!" Kim Ngọc Tú nói nhỏ.
"Kim gia là con mồi cuối cùng của hắn, hắn sẽ giết anh Thành của tôi, giống như đã giết chết Tiêu Luyện Mặc vậy. Tôi cũng không sợ chết, nhưng tôi tuyệt đối không thể để hắn làm tổn thương anh Thành." Đột nhiên trong lúc đó, Mẫu Đơn đã biết, mục đích phu nhân đến Hắc gia?
Toàn thân nàng rét run, dường như muốn xoay người bỏ chạy, nhưng bàn tay nhỏ bé của phu nhân, nhanh chóng nắm lại, khiến nàng ngay cả muốn bước cũng không thể động đậy .
"Giết hắn."
Nàng trừng mắt nhìn phu nhân, cả người lạnh run.
Kim Ngọc Tú ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, dùng tiếng nói ngọt ngào yếu đuối kia, nói ra một câu đủ để làm chấn động cả Thượng Hải.
"Xin cô hãy giết Hắc Báo." Thế giới như muốn nổ tung.
Mẫu Đơn run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không có chút máu nào. Nàng muốn bịt lổ tai lại, nhưng đã quá muộn, nàng đã nghe thấy từng từ phu nhân nói.
Phu nhân muốn nàng giết Hắc Báo, giết cha của con trai nàng.
"Không. . . . . ." Nàng hoảng sợ nói nhỏ, như là bị bỏng, giãy ra khỏi bàn tay nhỏ bé kia.
"Tôi. . . . . . Tôi không làm được. . . . . ."
Nhưng tiếng khóc nhu nhược kia, còn tiếng nói trong nước mắt bất lực kia, thoạt nhìn là không có hình dạng, nhưng lại giống như đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ, trói buộc nàng chặt chẽ, không chịu buông tha nàng.
"Không, chuyện này chỉ có cô mới làm được, chúng tôi bây giờ chỉ có thể dựa vào cô ." Nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
"Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải bảo vệ anh Thành." Nhớ tới đang Giang Thành ở trên giường bệnh, lòng Mẫu Đơn rối bời, đó là người đàn ông mà nàng đã từng thề, cả đời nguyện trung thành. Nhưng nhớ tới Hắc Trọng Minh, lòng của nàng lại càng hỗn loạn.
Hắn là cha của con trai nàng, quan trọng hơn là, nàng đối với hắn đã . . . . . . Đã . . . . . . Lồng ngực Mẫu Đơn, như là bị xé rách rất đau đớn , nàng không thể nhúc nhích, không thể mở miệng, trơ mắt nhìn sắc mặt thê lương của Kim Ngọc Tú, sau đó nàng thấy phu nhân quỳ xuống.
"Thanh Phong, coi như là tôi xin cô!" Chiếc váy thêu phủ trên mặt đất, lây dính cả giọt nước mắt trong suốt.
Mẫu Đơn tuyệt vọng nhìn Kim Ngọc Tú quỳ trên mặt đất trước mắt, giống như con vật nhỏ bé bị buộc vào một góc, bởi vì sợ hãi và khiếp sợ, nên không thể nhúc nhích.
Làm sao bây giờ?
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng nên lựa chọn trung thành. Hay là phản bội?
Con dao nhỏ trong tay kia, sắc bén sáng ngời.
Ánh sáng bạc trên bề mặt của nó chiếu rọi vào khuôn mặt tái nhợt của Mẫu Đơn.
Giết hắn.
Nàng gắt gao nhắm mắt lại. Nhưng tiếng nói của phu nhân, lại vẫn vang lên ở bên tai của nàng, bất kể nàng trốn tránh như thế nào, cũng không gạt đi được.
Giết Hắc Báo.
Toàn thân nàng run rẩy, giống như lại thấy, khuôn mặt đầy nước mắt của phu nhân, một giọt chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp mềm mại kia.
Phu nhân rơi lệ, đưa con dao nhỏ này cho nàng, đôi tay nhỏ xinh kia, vừa trắng vừa mềm, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Cái lạnh từ lòng bàn tay của phu nhân truyền đến con dao, cũng làm đông lạnh trái tim Mẫu Đơn, khi nàng chạm vào nó, nàng cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Từ trước tới giờ Mẫu Đơn không hề biết một con dao nhỏ lại nặng như vậy.
Nàng mở to mắt một lần nữa , nhìn vào tấm gương trên bàn trang điểm, nhìn thấy ánh mắt chật vật thống khổ của nàng. Nhiệm vụ phu nhân giao cho nàng, lúc nào cũng luôn luôn gian khổ như thế, hơn nữa càng lúc càng khó khăn.
Mới đầu, phu nhân muốn nàng hy sinh thân mình, ở bên cạnh bảo vệ Hắc Trọng Minh, nàng cắn răng hi sinh tấm thân trong sạch của mình. Sau đó, phu nhân muốn nàng ở lại Hắc gia, không được rời đi. Nàng chẳng những bị giam lỏng, bị thương tổn, bị hấp dẫn, còn từng trúng đạn, từng sinh khó, từng thống khổ giãy dụa, kháng lệnh không mang con nàng đi
Tất cả, đều là vì lòng trung thành mà nàng chấp nhận trả giá.
Nhưng bây giờ, sau khi nàng sinh ra đứa con của Hắc Trọng Minh, phu nhân lại muốn nàng tự tay giết Hắc Trọng Minh, nói với nàng chỉ có giết Hắc Báo, Kim gia mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Đây cũng là nhiệm vụ.
Nhưng, trong cuộc đời nàng, đây là nhiệm vụ khó khăn nhất.
Mẫu Đơn nắm chặt con dao, ngay cả khi kẻ cầm dao giết người là nàng, nàng vẫn cảm thấy tâm như bị dao cứa, như bị con dao kia cắm một nhát thật sâu vào tim của nàng.
Cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên, cả người nàng chấn động, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, con dao vốn cầm trong tay kia, bởi vì rung động, suýt nữa rơi trên mặt đất. Nàng nhanh chóng cầm lấy con dao, giấu dưới gối nằm, quay đầu lại nói.
"Vào đi." Một người hầu đẩy ra cửa phòng ra, cung kính đứng ở cạnh cửa, cúi người mở miệng.
"Tiểu thư Mẫu Đơn, tiên sinh đã về. Mời cô đến nhà ăn dùng bữa."
Hắn đã trở lại?
Nhanh như vậy!
Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện, trong khi nàng bàng hoàng cầm con dao, mặt trời đã xuống núi, bên ngoài đã bị bao phủ bởi bóng đêm dày đặc.
Nhanh quá. Nàng còn chưa chuẩn bị tốt. . . . . . Người hầu thấy nàng nhìn ngoài cửa sổ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chỉ có thể lên tiếng lần nữa.
"Tiểu thư Mẫu Đơn?" Tiếng gọi khẽ kia, tuy mềm nhẹ, nhưng vẫn khiến nàng sợ hãi hoảng hốt như cũ, vội vàng quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy cảnh giác cùng một bụng quyết tâm
"Chuyện gì? ."
"À, tiên sinh đang ở nhà ăn chờ cô."
"Đã biết." Nàng nuốt xuống bối rối, cố gắng duy trì bình tĩnh.
"Tôi sẽ xuống bây giờ." Người hầu gật đầu, cho dù phát hiện tình trạng khác thường của nàng, nhưng cũng làm bộ không thấy. Người hầu cúi đầu, lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng, chỉ còn lại có Mẫu Đơn, lặng lẽ nắm chặt hai tay.
Vì sao, Hắc Trọng Minh lại về nhanh như vậy? Bình thường, đế đêm khuya hắn mới về, vì sao hôm nay, hắn về sớm như vậy?
Trong ngực đau ê ẩm.
Mẫu Đơn không tự giác vươn tay, dùng sức ngăn chặn trái tim quặn đau của mình, nhưng cho dù như thế nào, cũng không thể ngăn chặn cơn đau kia.
Giết hắn.
Tiếng nói lạnh lẽo của Phu nhân lại vang lên.
Coi như tôi xin cô.
Cổ họng của nàng phát ra một tiếng rên nhưng nhanh chóng bị chặn lại.
Nàng biết rõ cái mạng của nàng là do chủ nhân cứu về, nàng thiếu Giang Thành một mạng. Đây là chuyện thật, nàng từng thề trung thành với ông: nàng từng thề phải báo đáp ân tình của ông. . . . . . Mẫu Đơn run rẩy đứng dậy, lấy lược chải lại đầu tóc.
Nàng nhìn khuôn mặt người phụ nữ không có chút máu nào trong gương, thấy một giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt người con gái kia, lăn xuống hai má, không tiếng động rơi xuống.
Nàng ngẩng đầu lên. Lau nước mắt trên mặt, sau đó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, kiềm chế đau lòng, cố gắng lấy lại dũng khí, rồi sau đó xoay người ra khỏi phòng, đi về phía nhà ăn.
Dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn thủy tinh, những đóa hồng nhung thật to, thật rực rỡ, kiều diễm nở rộ, được cắm trong bình đặt giữa bàn ăn.
Bàn gỗ thô dày được phủ bởi tấm khăn trải bàn bằng cotton màu trắng, trên bàn đặt sẵn chén đĩa và dao nĩa .
Khi Mẫu Đơn đi vào nhà ăn, liền thấy Hắc Trọng Minh đang đứng ở bên cạnh bàn ăn.
Hắn cúi đầu nhìn những đóa hoa hồng vừa mới cắt trong vườn vào, vươn tay ra, dùng ngón cái và ngón giữa kẹp lấy một đóa hoa, đưa lên mũi ngửi.
Chiếc cravat trên cổ hắn đã hơi lệch đi một chút, áo vest được tùy tiện treo ở trên ghế, hai tay áo được cuốn lên đến gần khủy tay.
Lúc này hắn đang cúi mặt, dáng vẻ thoải mái ngửi hương hoa ngọt ngào kia, giống như một người làm vườn bình thường, sáng sớm đang hưởng thụ thành quả lao động do chính mình vất vả tạo ra, chứ không phải là một người đàn ông lãnh khốc vô tình, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn hủy diệt kẻ thù, còn tự tay giết chết người đàn ông thua cuộc.
Mẫu Đơn nhìn nửa bên mặt anh tuấn ngăm đen kia, trong lòng quặn thắt đau đớn.
Sau đó, dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, Hắc Trọng Minh bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng đang đứng ở cửa nhà ăn.
Trong khoảnh khắc khi thấy nàng, khóe miệng hắn hơi hơi nhếch lên, sau đó vươn tay về hướng nàng.
Cặp mắt đen mọi khi luôn âm u, nhưng bây giờ lại mang theo tình cảm mà nàng không thể thừa nhận.
Cổ họng Mẫu Đơn thắt chặt, trong nháy mắt này nàng dường như nghĩ muốn xoay người rời đi. Nàng không muốn chạm mặt hắn, không muốn đến gần hắn, nhưng nàng không thể làm như vậy, sự phản kháng của nàng, chỉ càng làm cho hắn bất mãn và căm tức.
Hay là, nàng nên làm như vậy, chọc giận hắn, phản kháng hắn, sau đó có lẽ hắn nhất định sẽ bỏ đi, nàng cũng không cần……. Trong nháy mắt, ý tưởng này liền hiện lên trong đầu nàng.
Không, nàng không thể làm như vậy!
Nàng không thể……..Không thể dao động……… Đôi tay lạnh như băng siết chặt lại thành nắm đấm. Mẫu Đơn cố gắng kiềm nén nước mắt vừa muốn dâng lên trong hốc mắt. Nàng hít một hơi thật sâu, mới bắt buộc bản thân đi lên phía trước, đặt tay vào trong tay hắn.
Bàn tay to, dày rộng kia, ấm áp đến không ngờ.
Hắc Trọng Minh đưa cành hoa hồng cho nàng, trên thân hoa vẫn còn gai, nàng cẩn thận tiếp nhận, tầm mắt chăm chú nhìn vào những chiếc gai màu xanh bén nhọn kia.
Hắn không giống như những người giàu sang bình thường, lúc nào cũng dặn dò người hầu loại bỏ những gai nhọn trên thân cây, hắn nói muốn giữ lại bộ dáng vốn có của hoa hồng, cho nên mũi nhọn của những chiếc gai vẫn che kín trên thân cành hồng.
“Anh thích hình dáng lúc ban đầu của nó.” Hắn chậm rãi nói, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười như có như không. “Đó cũng chính là cách thức chúng nó bảo vệ chính mình.”
Mẫu Đơn không thể tìm thấy lời nào để có thể đáp lại hắn, cổ họng của nàng giống như bị thứ bén nhọn gì đó đâm vào. Bởi vậy, nàng vẫn cúi đầu nhìn đóa hoa hoa đỏ tươi kia.
Mùi hương hoa hồng thản nhiên bay vào trong chop mũi nàng, nhưng mùi hương thânh nhã này cũng không thể xoa dịu sự khẩn trương hồi hộp, cùng với đau lòng trong tim nàng.
Hắc Trọng Minh đi về phía trước, lịch sự kéo ghế ra cho nàng, sau đó ngồi vào vị trí của mình.
Sau khi hai người đều ngồi xuống, lão Trương quản gia mới ra lệnh cho người hầu lần lượt bưng từng món ăn lên. Đêm nay, đặt trên bàn là những món ăn mang phong cách Pháp, mỗi một món ăn, từ món chính cho đến món tráng miệng đều là những món cao cấp, được bố trí giống như một bức tranh.
Mùi vị thức ăn rất ngon, nhưng nàng lại không hề có khẩu vị.
Nàng cúi đầu, dùng chiếc nĩa trong tay chọc chọc đĩa thức ăn
Dạ dày của nàng co rút nhanh, cho dù thức ăn có ngon miệng đến thế nào thì nàng cũng nuốt không trôi.
Ở đầu bàn đằng kia, truyền đến tiếng nói trầm thấp.
“Chiều nay Kim Ngọc Tú đã tới đây à?” Thức ăn trong đĩa đột nhiên đông lạnh lại. Mẫu Đơn hơi hơi cứng đờ, ngẩng đầu cảnh giác, liếc mắt nhìn Hắc Trọng Minh một cái.
Vẻ mặt hắn tự nhiên, đang dùng động tác tao nhã cắt miếng bò bít tết, làm như điều hắn vừa hỏi, chỉ là hôm nay thời tiết có đẹp không?
Mẫu Đơn hít thở thật sâu, chỉ có thể gật đầu, rồi sau đó mới lên tiếng trả lời.
“Vâng.”
“Bà ta tới làm gì?” Hắn hỏi lại.
Nàng nắm chặt cái nĩa bạc, kiềm nén không cho giọng nói của mình run run.
“Tới thăm em.”
Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng qua khoảng cách giữa chiếc bàn ăn.
Hắn đưa một miếng thịt bò lên miệng, thong thả nhai kỹ, sau khi nuốt vào, mới tiếp tục mở miệng.
“Bà ta không phải đặc biệt tới đây để nói với em chuyện của Tiêu Luyện Mặc chứ?”
“Phu nhân có nói một ít.” Mẫu Đơn cố ý đáp thật nhẹ nhàng bang quơ, nhưng đầu ngón tay cầm chiếc nĩa bạc lại bắt đầu trở nên trắng vì dùng sức quá nhiều.
“Vậy à?” Hắn nhíu chặt đôi mày rậm.
Nàng nên tận dụng cơ hội để bỏ qua đề tài này, nhưng nàng lại không thể không hỏi ra những nghi vấn trong lòng, cứ như vậy thốt ra: “Tại sao anh lại giết Tiêu Luyện Mặc?”
Hắc Trọng Minh nhìn nàng, sắc mặt không thay đổi, không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận lời lên án của nàng. Hắn cứ nhìn nàng một lúc, sau đó bưng ly rượu vang lên, uống một ngụm.
“Kim Ngọc Tú nói vậy sao?” Hắn không có phủ nhận.
Trong khoảnh khắc ấy, Mẫu Đơn cảm thấy tuyệt vọng.
Vốn dĩ nàng còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, vọng tưởng tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm, hắn không thật sự giết chết Tiêu Luyện Mặc, lòng dạ hắn không có độc ác như vậy, không có lãnh khốc vô tình như vậy…….Thế nhưng, hắn lại không phủ nhận.
Nhìn người đàn ông trước mắt, Mẫu Đơn chỉ có thể gật đầu, cố gắng ép ra một tiếng trả lời suy yếu.
“Vâng.”
Dường như khóe môi của Hắc Trọng Minh nhếch lên một nụ cười châm biếm, hắn không có tiếp tục hỏi, mà lại cầm lấy dao nĩa, hưởng thụ bữa tối của hắn.
Mẫu Đơn vẫn không thể nuốt trôi được thức ăn. Vì thực tế, dạ dày của nàng giống như bị một tảng đá đè nặng, khiến nàng khó chịu đến nỗi muốn phun ra.
Chỉ một bữa cơm mà kéo dài giống như vĩnh hằng.
Khi Mẫu Đơn dùng bữa sáng, tự nhiên nhìn thấy tờ báo kia. Trong khoảnh khắc nàng nhìn thấy tờ báo đó, động tác dùng cơm của nàng thoáng chốc bị đông lại.
Phú thương mất tích, các vụ trọng án tập trung ở giới thương nhân Thượng Hải, có rất nhiều người thân phận không tầm thường, cho nên có thể được gọi là phú thương, nhất định là kẻ có quyền có thể, vượt trội hơn nhiều người.
Mà phú thương trên tờ báo, chính là Tiêu Luyện Mặc, dựa vào buôn lậu ma túy mà trở nên giàu có nhanh chóng.
Mười ngày trước, Tiêu Luyện Mặc vẫn là một người có thể hô mưa gọi gió, chỉ một cái giậm chân cũng khiến cả thành phố run rẩy.
Nhưng bất thình lình, hắn gặp phải vận xui, buôn bán, của cải, địa bàn, nhanh chóng bị phá hoại hoặc ngầm chiếm đoạt, ba trợ thủ đắc lực mà hắn tín nhiệm nhất, nếu không phải phản bội, thì là mất tích, mang theo sổ sách quan trọng nhất của hắn, còn có vô số chứng từ hợp đồng.
Mẫu Đơn nhìn tờ báo. Phát hiện ngay cả phía chính phủ cũng đã bắt đầu có ý định điều tra chuyện buôn lậu ma túy, cùng hoạt động giết người của hắn.
Ở trong nội thành Thượng Hải, sức mạnh của chính phủ, hoàn toàn không thể ngăn cản phạm tội, vì kiếm được món lãi kếch sù, biện pháp hối lộ quan viên thành phố là hữu hiệu nhất. Nhưng bọn quan chức này, sẽ đột nhiên trở mặt, nếu như không có ích lợi lớn hơn nữa dụ dỗ. . . . . . Hoặc là bị uy hiếp ép buộc……
Mà tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra nhanh chóng trong mười ngày ngắn ngủi, nàng tận mắt thấy Tiêu Luyện Mặc thực sự đã sụp đổ, đã thất bại
Theo nguồn tin của báo chí, vẫn còn chút dấu vết để lại có thể tìm ra, việc kinh doanh và địa bàn của Tiêu Luyện Mặc, nhiều khả năng là do Hắc gia tiếp nhận, Hắc Trọng Minh là người thu lợi lớn nhất trong chuyện này.
Bố cục khổng lồ như thế, nhất định phải hao phí rất nhiều thời gian, cẩn thận an bài đợi thời cơ thích hợp, có thể đánh đối thủ ngã xuống đất chỉ trong một đòn. Hắc Trọng Minh đã dùng rất nhiều thời gian, để bày ra thiên la địa võng, nên mới có thể trong vòng mười ngày, đã đánh đổ Tiêu Luyện Mặc.
Mẫu Đơn đặt tờ báo xuống, đi trở về phòng trẻ con.
Đứa bé trắng trẻo mập mạp đã tỉnh, đang huơ tay múa chân, con mắt đen đảo đảo. Khi nàng ôm lấy nó, cặp mắt đen bóng kia, liền chuyên chú nhìn nàng, chiếc miệng nho nhỏ tỏa ra mùi sữa thơm mát, đang thì thầm cũng không biết đang nói gì.
Trước khi dùng bữa sáng, Mẫu Đơn đã cho đứa nhỏ ăn trước, nhưng nàng không nhịn được lại muốn đến nhìn nó, ôm nó một cái, dùng mặt nhẹ nhàng ma xát khuôn mặt nhỏ nhắn ấm áp của nó.
Chỉ khi nhìn thấy con trai, trong lòng nàng mới có thể cảm thấy bình tĩnh.
Nàng không chỉ một lần ôm nó nhẹ giọng giải thích, thì thào nói với nó, nàng may mắn biết bao nhiêu, mới có thể sinh ra nó, có thể ôm nó.
"Mẫu Đơn tiểu thư." Người hầu đi vào trong phòng, cung kính nói:
"Có khách tới thăm, bây giờ đang ở trong phòng khách."
"Khách?"
"Là phu nhân Kim Ngọc Tú." Mẫu Đơn đang vỗ vỗ tay đứa nhỏ đột nhiên dừng lại, nàng nằm mơ cũng không có nghĩ tới, phu nhân lại có thể đến Hắc gia. Chẳng lẽ là đã xảy ra chuyện gì sao?
Nàng ôm con trai. Suy tư đi về phía cửa, nhưng mới đi vài bước, liền dừng chân lại. Nàng cúi đầu, có chút đăm chiêu nhìn đứa trẻ trong lồng ngực, khuôn mặt mũm mĩm kia, đang ngậm ngón tay trong miệng, cắn mút chơi đùa.
Cân nhắc trong chốc lát, Mẫu Đơn xoay người, đi đến bên giường trẻ con, nhẹ nhàng thả con trai lại trên chiếc giường nhỏ ấm áp thoải mái.
Dường như đây là cảm xúc bản năng khó có thể nói rõ, nàng phát hiện bản than, rõ ràng không muốn để phu nhân nhìn thấy đứa nhỏ này. Sau khi xác định đứa nhỏ nằm trong giường, cũng không có khóc lóc phản đối, nàng mới rời khỏi phòng trẻ con, đi về hướng phòng khách.
Trong phòng khách to như vậy, chỉ có một thân ảnh nhỏ xinh yếu ớt.
"Phu nhân." Mẫu Đơn kinh ngạc gọi , không thể tin được, bên cạnh Kim Ngọc Tú lại không có đến nửa người làm bạn. Theo như nàng nhớ thì phu nhân chưa từng ra ngoài mà không có người đi theo bảo vệ.
Người phụ nữ đã quen được chiều chuộng kia, nhìn thấy nàng, mới lộ ra nụ cười tươi . Nụ cười đó có chút bất đồng so với quá khứ, không hề khoan khai vui vẻ như trước, ngược lại có chút bối rối.
"Thanh Phong, cuối cùng cô cũng đến." Kim Ngọc Tú nhẹ giọng nói, vươn hai tay trắng noãn như ngọc, trong hai tròng mắt trong suốt, ẩn chứa bất lực dày đặc.
"Phu nhân, bà làm sao vậy?" Nàng kinh ngạc phát hiện, đôi tay nhỏ bé kia, chẳng những lạnh như băng, mà còn khẽ run rẩy .
"Bà bị bệnh sao?" Là cảm lạnh sao?
"Tôi không sao." Kim Ngọc Tú lắc đầu, miễn cưỡng cười trừ.
"Đúng rồi, đứa nhỏ đâu? Sao không ôm đến cho tôi nhìn chút?"
Ánh mắt Mẫu Đơn không tự chủ được lảng tránh.
"Nó đang ngủ." Lần thứ hai nàng nói dối với phu nhân.
"Thật đáng tiếc." Kim Ngọc Tú nhẹ giọng nói, giọng điệu có chút run rẩy, một giọt nước mắt trong suốt, từ trong hốc mắt rơi xuống.
Giọt nước mắt kia, rơi xuống trên tay Mẫu Đơn.
"Phu nhân?" Nàng không biết làm sao, trơ mắt nhìn hết giọt nước mắt này đến giọt nước mắt khác, như là chuỗi trân châu bị đứt, lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp kia.
Đôi môi Kim Ngọc Tú khẽ run rẩy, qua một hồi lâu, mới phát ra âm thanh bối rối mỏng manh.
"Tiêu Luyện Mặc bị giết!" Nàng run rẩy, thân mình mềm nhũn.
Mẫu Đơn vội vàng đỡ lấy nàng.
"Tiêu Luyện Mặc ? Không phải hắn mất tích sao?"
"Không, Tiêu Luyện Mặc không phải mất tích." Tiếng nói của Kim Ngọc Tú tràn ngập sợ hãi.
"Hắc Báo đã tự tay chặt đứt chân tay của hắn, cho tới khi hắn tắt thở, mới ném xuống sông Hoàng Phổ."
Hắc Trọng Minh giết Tiêu Luyện Mặc sao?
Tin tức trên tờ báo, nhanh chóng hiện lên trong đầu của nàng.
Hắc Trọng Minh chính là người thu được nhiều lợi ích nhất trong vụ việc lần này.
"Hắc Báo đã nuốt trọn tất cả mọi thứ của Tiêu Luyện Mặc, lại còn muốn giết hắn." Kim Ngọc Tú sợ hãi nói nhỏ, trên mặt tràn ngập nước mắt tuyệt vọng.
"Tôi vẫn nghĩ, hắn không giống Tiêu Luyện Mặc, sẽ không đê tiện đáng giận như vậy, nhưng sự thật chứng minh, hắn so với Tiêu Luyện Mặc còn đáng sợ hơn.
Bước tiếp theo, hắn sẽ đối phó anh Thành của tôi."
Những lời này, như là một tia chớp, xé rách cuộc sống vừa mới trở nên yên tĩnh của Mẫu Đơn. Mặt nàng trắng bệch, chỉ cảm thấy sàn nhà dưới chân, đột nhiên trống rỗng.
"Không, hắn sẽ không. . . . . ."
"Hắn sẽ làm!" Kim Ngọc Tú nói nhỏ.
"Kim gia là con mồi cuối cùng của hắn, hắn sẽ giết anh Thành của tôi, giống như đã giết chết Tiêu Luyện Mặc vậy. Tôi cũng không sợ chết, nhưng tôi tuyệt đối không thể để hắn làm tổn thương anh Thành." Đột nhiên trong lúc đó, Mẫu Đơn đã biết, mục đích phu nhân đến Hắc gia?
Toàn thân nàng rét run, dường như muốn xoay người bỏ chạy, nhưng bàn tay nhỏ bé của phu nhân, nhanh chóng nắm lại, khiến nàng ngay cả muốn bước cũng không thể động đậy .
"Giết hắn."
Nàng trừng mắt nhìn phu nhân, cả người lạnh run.
Kim Ngọc Tú ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn nàng, dùng tiếng nói ngọt ngào yếu đuối kia, nói ra một câu đủ để làm chấn động cả Thượng Hải.
"Xin cô hãy giết Hắc Báo." Thế giới như muốn nổ tung.
Mẫu Đơn run rẩy, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không có chút máu nào. Nàng muốn bịt lổ tai lại, nhưng đã quá muộn, nàng đã nghe thấy từng từ phu nhân nói.
Phu nhân muốn nàng giết Hắc Báo, giết cha của con trai nàng.
"Không. . . . . ." Nàng hoảng sợ nói nhỏ, như là bị bỏng, giãy ra khỏi bàn tay nhỏ bé kia.
"Tôi. . . . . . Tôi không làm được. . . . . ."
Nhưng tiếng khóc nhu nhược kia, còn tiếng nói trong nước mắt bất lực kia, thoạt nhìn là không có hình dạng, nhưng lại giống như đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ, trói buộc nàng chặt chẽ, không chịu buông tha nàng.
"Không, chuyện này chỉ có cô mới làm được, chúng tôi bây giờ chỉ có thể dựa vào cô ." Nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
"Dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng phải bảo vệ anh Thành." Nhớ tới đang Giang Thành ở trên giường bệnh, lòng Mẫu Đơn rối bời, đó là người đàn ông mà nàng đã từng thề, cả đời nguyện trung thành. Nhưng nhớ tới Hắc Trọng Minh, lòng của nàng lại càng hỗn loạn.
Hắn là cha của con trai nàng, quan trọng hơn là, nàng đối với hắn đã . . . . . . Đã . . . . . . Lồng ngực Mẫu Đơn, như là bị xé rách rất đau đớn , nàng không thể nhúc nhích, không thể mở miệng, trơ mắt nhìn sắc mặt thê lương của Kim Ngọc Tú, sau đó nàng thấy phu nhân quỳ xuống.
"Thanh Phong, coi như là tôi xin cô!" Chiếc váy thêu phủ trên mặt đất, lây dính cả giọt nước mắt trong suốt.
Mẫu Đơn tuyệt vọng nhìn Kim Ngọc Tú quỳ trên mặt đất trước mắt, giống như con vật nhỏ bé bị buộc vào một góc, bởi vì sợ hãi và khiếp sợ, nên không thể nhúc nhích.
Làm sao bây giờ?
Nàng nên làm cái gì bây giờ?
Nàng nên lựa chọn trung thành. Hay là phản bội?
Con dao nhỏ trong tay kia, sắc bén sáng ngời.
Ánh sáng bạc trên bề mặt của nó chiếu rọi vào khuôn mặt tái nhợt của Mẫu Đơn.
Giết hắn.
Nàng gắt gao nhắm mắt lại. Nhưng tiếng nói của phu nhân, lại vẫn vang lên ở bên tai của nàng, bất kể nàng trốn tránh như thế nào, cũng không gạt đi được.
Giết Hắc Báo.
Toàn thân nàng run rẩy, giống như lại thấy, khuôn mặt đầy nước mắt của phu nhân, một giọt chảy xuống khuôn mặt xinh đẹp mềm mại kia.
Phu nhân rơi lệ, đưa con dao nhỏ này cho nàng, đôi tay nhỏ xinh kia, vừa trắng vừa mềm, nhưng lại vô cùng lạnh lẽo. Cái lạnh từ lòng bàn tay của phu nhân truyền đến con dao, cũng làm đông lạnh trái tim Mẫu Đơn, khi nàng chạm vào nó, nàng cảm thấy toàn thân ớn lạnh.
Từ trước tới giờ Mẫu Đơn không hề biết một con dao nhỏ lại nặng như vậy.
Nàng mở to mắt một lần nữa , nhìn vào tấm gương trên bàn trang điểm, nhìn thấy ánh mắt chật vật thống khổ của nàng. Nhiệm vụ phu nhân giao cho nàng, lúc nào cũng luôn luôn gian khổ như thế, hơn nữa càng lúc càng khó khăn.
Mới đầu, phu nhân muốn nàng hy sinh thân mình, ở bên cạnh bảo vệ Hắc Trọng Minh, nàng cắn răng hi sinh tấm thân trong sạch của mình. Sau đó, phu nhân muốn nàng ở lại Hắc gia, không được rời đi. Nàng chẳng những bị giam lỏng, bị thương tổn, bị hấp dẫn, còn từng trúng đạn, từng sinh khó, từng thống khổ giãy dụa, kháng lệnh không mang con nàng đi
Tất cả, đều là vì lòng trung thành mà nàng chấp nhận trả giá.
Nhưng bây giờ, sau khi nàng sinh ra đứa con của Hắc Trọng Minh, phu nhân lại muốn nàng tự tay giết Hắc Trọng Minh, nói với nàng chỉ có giết Hắc Báo, Kim gia mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Đây cũng là nhiệm vụ.
Nhưng, trong cuộc đời nàng, đây là nhiệm vụ khó khăn nhất.
Mẫu Đơn nắm chặt con dao, ngay cả khi kẻ cầm dao giết người là nàng, nàng vẫn cảm thấy tâm như bị dao cứa, như bị con dao kia cắm một nhát thật sâu vào tim của nàng.
Cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên, cả người nàng chấn động, đột nhiên phục hồi tinh thần lại, con dao vốn cầm trong tay kia, bởi vì rung động, suýt nữa rơi trên mặt đất. Nàng nhanh chóng cầm lấy con dao, giấu dưới gối nằm, quay đầu lại nói.
"Vào đi." Một người hầu đẩy ra cửa phòng ra, cung kính đứng ở cạnh cửa, cúi người mở miệng.
"Tiểu thư Mẫu Đơn, tiên sinh đã về. Mời cô đến nhà ăn dùng bữa."
Hắn đã trở lại?
Nhanh như vậy!
Nàng nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, lúc này mới phát hiện, trong khi nàng bàng hoàng cầm con dao, mặt trời đã xuống núi, bên ngoài đã bị bao phủ bởi bóng đêm dày đặc.
Nhanh quá. Nàng còn chưa chuẩn bị tốt. . . . . . Người hầu thấy nàng nhìn ngoài cửa sổ, ngơ ngơ ngẩn ngẩn, chỉ có thể lên tiếng lần nữa.
"Tiểu thư Mẫu Đơn?" Tiếng gọi khẽ kia, tuy mềm nhẹ, nhưng vẫn khiến nàng sợ hãi hoảng hốt như cũ, vội vàng quay đầu, khuôn mặt xinh đẹp, tràn đầy cảnh giác cùng một bụng quyết tâm
"Chuyện gì? ."
"À, tiên sinh đang ở nhà ăn chờ cô."
"Đã biết." Nàng nuốt xuống bối rối, cố gắng duy trì bình tĩnh.
"Tôi sẽ xuống bây giờ." Người hầu gật đầu, cho dù phát hiện tình trạng khác thường của nàng, nhưng cũng làm bộ không thấy. Người hầu cúi đầu, lui ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong phòng, chỉ còn lại có Mẫu Đơn, lặng lẽ nắm chặt hai tay.
Vì sao, Hắc Trọng Minh lại về nhanh như vậy? Bình thường, đế đêm khuya hắn mới về, vì sao hôm nay, hắn về sớm như vậy?
Trong ngực đau ê ẩm.
Mẫu Đơn không tự giác vươn tay, dùng sức ngăn chặn trái tim quặn đau của mình, nhưng cho dù như thế nào, cũng không thể ngăn chặn cơn đau kia.
Giết hắn.
Tiếng nói lạnh lẽo của Phu nhân lại vang lên.
Coi như tôi xin cô.
Cổ họng của nàng phát ra một tiếng rên nhưng nhanh chóng bị chặn lại.
Nàng biết rõ cái mạng của nàng là do chủ nhân cứu về, nàng thiếu Giang Thành một mạng. Đây là chuyện thật, nàng từng thề trung thành với ông: nàng từng thề phải báo đáp ân tình của ông. . . . . . Mẫu Đơn run rẩy đứng dậy, lấy lược chải lại đầu tóc.
Nàng nhìn khuôn mặt người phụ nữ không có chút máu nào trong gương, thấy một giọt nước mắt chảy ra khỏi hốc mắt người con gái kia, lăn xuống hai má, không tiếng động rơi xuống.
Nàng ngẩng đầu lên. Lau nước mắt trên mặt, sau đó nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, kiềm chế đau lòng, cố gắng lấy lại dũng khí, rồi sau đó xoay người ra khỏi phòng, đi về phía nhà ăn.
Dưới ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn thủy tinh, những đóa hồng nhung thật to, thật rực rỡ, kiều diễm nở rộ, được cắm trong bình đặt giữa bàn ăn.
Bàn gỗ thô dày được phủ bởi tấm khăn trải bàn bằng cotton màu trắng, trên bàn đặt sẵn chén đĩa và dao nĩa .
Khi Mẫu Đơn đi vào nhà ăn, liền thấy Hắc Trọng Minh đang đứng ở bên cạnh bàn ăn.
Hắn cúi đầu nhìn những đóa hoa hồng vừa mới cắt trong vườn vào, vươn tay ra, dùng ngón cái và ngón giữa kẹp lấy một đóa hoa, đưa lên mũi ngửi.
Chiếc cravat trên cổ hắn đã hơi lệch đi một chút, áo vest được tùy tiện treo ở trên ghế, hai tay áo được cuốn lên đến gần khủy tay.
Lúc này hắn đang cúi mặt, dáng vẻ thoải mái ngửi hương hoa ngọt ngào kia, giống như một người làm vườn bình thường, sáng sớm đang hưởng thụ thành quả lao động do chính mình vất vả tạo ra, chứ không phải là một người đàn ông lãnh khốc vô tình, chỉ trong mười ngày ngắn ngủi đã hoàn toàn hủy diệt kẻ thù, còn tự tay giết chết người đàn ông thua cuộc.
Mẫu Đơn nhìn nửa bên mặt anh tuấn ngăm đen kia, trong lòng quặn thắt đau đớn.
Sau đó, dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của nàng, Hắc Trọng Minh bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn về phía nàng đang đứng ở cửa nhà ăn.
Trong khoảnh khắc khi thấy nàng, khóe miệng hắn hơi hơi nhếch lên, sau đó vươn tay về hướng nàng.
Cặp mắt đen mọi khi luôn âm u, nhưng bây giờ lại mang theo tình cảm mà nàng không thể thừa nhận.
Cổ họng Mẫu Đơn thắt chặt, trong nháy mắt này nàng dường như nghĩ muốn xoay người rời đi. Nàng không muốn chạm mặt hắn, không muốn đến gần hắn, nhưng nàng không thể làm như vậy, sự phản kháng của nàng, chỉ càng làm cho hắn bất mãn và căm tức.
Hay là, nàng nên làm như vậy, chọc giận hắn, phản kháng hắn, sau đó có lẽ hắn nhất định sẽ bỏ đi, nàng cũng không cần……. Trong nháy mắt, ý tưởng này liền hiện lên trong đầu nàng.
Không, nàng không thể làm như vậy!
Nàng không thể……..Không thể dao động……… Đôi tay lạnh như băng siết chặt lại thành nắm đấm. Mẫu Đơn cố gắng kiềm nén nước mắt vừa muốn dâng lên trong hốc mắt. Nàng hít một hơi thật sâu, mới bắt buộc bản thân đi lên phía trước, đặt tay vào trong tay hắn.
Bàn tay to, dày rộng kia, ấm áp đến không ngờ.
Hắc Trọng Minh đưa cành hoa hồng cho nàng, trên thân hoa vẫn còn gai, nàng cẩn thận tiếp nhận, tầm mắt chăm chú nhìn vào những chiếc gai màu xanh bén nhọn kia.
Hắn không giống như những người giàu sang bình thường, lúc nào cũng dặn dò người hầu loại bỏ những gai nhọn trên thân cây, hắn nói muốn giữ lại bộ dáng vốn có của hoa hồng, cho nên mũi nhọn của những chiếc gai vẫn che kín trên thân cành hồng.
“Anh thích hình dáng lúc ban đầu của nó.” Hắn chậm rãi nói, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười như có như không. “Đó cũng chính là cách thức chúng nó bảo vệ chính mình.”
Mẫu Đơn không thể tìm thấy lời nào để có thể đáp lại hắn, cổ họng của nàng giống như bị thứ bén nhọn gì đó đâm vào. Bởi vậy, nàng vẫn cúi đầu nhìn đóa hoa hoa đỏ tươi kia.
Mùi hương hoa hồng thản nhiên bay vào trong chop mũi nàng, nhưng mùi hương thânh nhã này cũng không thể xoa dịu sự khẩn trương hồi hộp, cùng với đau lòng trong tim nàng.
Hắc Trọng Minh đi về phía trước, lịch sự kéo ghế ra cho nàng, sau đó ngồi vào vị trí của mình.
Sau khi hai người đều ngồi xuống, lão Trương quản gia mới ra lệnh cho người hầu lần lượt bưng từng món ăn lên. Đêm nay, đặt trên bàn là những món ăn mang phong cách Pháp, mỗi một món ăn, từ món chính cho đến món tráng miệng đều là những món cao cấp, được bố trí giống như một bức tranh.
Mùi vị thức ăn rất ngon, nhưng nàng lại không hề có khẩu vị.
Nàng cúi đầu, dùng chiếc nĩa trong tay chọc chọc đĩa thức ăn
Dạ dày của nàng co rút nhanh, cho dù thức ăn có ngon miệng đến thế nào thì nàng cũng nuốt không trôi.
Ở đầu bàn đằng kia, truyền đến tiếng nói trầm thấp.
“Chiều nay Kim Ngọc Tú đã tới đây à?” Thức ăn trong đĩa đột nhiên đông lạnh lại. Mẫu Đơn hơi hơi cứng đờ, ngẩng đầu cảnh giác, liếc mắt nhìn Hắc Trọng Minh một cái.
Vẻ mặt hắn tự nhiên, đang dùng động tác tao nhã cắt miếng bò bít tết, làm như điều hắn vừa hỏi, chỉ là hôm nay thời tiết có đẹp không?
Mẫu Đơn hít thở thật sâu, chỉ có thể gật đầu, rồi sau đó mới lên tiếng trả lời.
“Vâng.”
“Bà ta tới làm gì?” Hắn hỏi lại.
Nàng nắm chặt cái nĩa bạc, kiềm nén không cho giọng nói của mình run run.
“Tới thăm em.”
Hắc Trọng Minh ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn nàng qua khoảng cách giữa chiếc bàn ăn.
Hắn đưa một miếng thịt bò lên miệng, thong thả nhai kỹ, sau khi nuốt vào, mới tiếp tục mở miệng.
“Bà ta không phải đặc biệt tới đây để nói với em chuyện của Tiêu Luyện Mặc chứ?”
“Phu nhân có nói một ít.” Mẫu Đơn cố ý đáp thật nhẹ nhàng bang quơ, nhưng đầu ngón tay cầm chiếc nĩa bạc lại bắt đầu trở nên trắng vì dùng sức quá nhiều.
“Vậy à?” Hắn nhíu chặt đôi mày rậm.
Nàng nên tận dụng cơ hội để bỏ qua đề tài này, nhưng nàng lại không thể không hỏi ra những nghi vấn trong lòng, cứ như vậy thốt ra: “Tại sao anh lại giết Tiêu Luyện Mặc?”
Hắc Trọng Minh nhìn nàng, sắc mặt không thay đổi, không có phủ nhận, cũng không có thừa nhận lời lên án của nàng. Hắn cứ nhìn nàng một lúc, sau đó bưng ly rượu vang lên, uống một ngụm.
“Kim Ngọc Tú nói vậy sao?” Hắn không có phủ nhận.
Trong khoảnh khắc ấy, Mẫu Đơn cảm thấy tuyệt vọng.
Vốn dĩ nàng còn ôm một tia hy vọng cuối cùng, vọng tưởng tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm, hắn không thật sự giết chết Tiêu Luyện Mặc, lòng dạ hắn không có độc ác như vậy, không có lãnh khốc vô tình như vậy…….Thế nhưng, hắn lại không phủ nhận.
Nhìn người đàn ông trước mắt, Mẫu Đơn chỉ có thể gật đầu, cố gắng ép ra một tiếng trả lời suy yếu.
“Vâng.”
Dường như khóe môi của Hắc Trọng Minh nhếch lên một nụ cười châm biếm, hắn không có tiếp tục hỏi, mà lại cầm lấy dao nĩa, hưởng thụ bữa tối của hắn.
Mẫu Đơn vẫn không thể nuốt trôi được thức ăn. Vì thực tế, dạ dày của nàng giống như bị một tảng đá đè nặng, khiến nàng khó chịu đến nỗi muốn phun ra.
Chỉ một bữa cơm mà kéo dài giống như vĩnh hằng.
/19
|