Trên điện Kim Loan, quần thần quỳ xuống hô dậy đất, thanh âm rung động núi cao, so với lễ đăng cơ trước đây không lâu không kém chút nào.
Lý Giám mặc hoàng bào thêu kim long lượn quanh, châu ngọc trước long quan che gần hết khuôn mặt, khiến người ta không thấy rõ ánh mắt của hắn. Hắn nắm chặt tay người bên cạnh, bước chân vững vàng tiến về phía trước.
Khuôn mặt tôn quý dần dần dời đi trước mặt mọi người, trong lúc vô hình đã kéo dài khoảng cách tình cảm trong chinh chiến đẫm máu xưa kia. Vào giờ khắc này, bọn họ mới thật sự cảm thấy, hắn là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn trên vạn người.
Ở bên cạnh hắn, có một người khác đang đứng ── cũng là người không thể làm người khác xem nhẹ như vậy.
Nàng, mặc y phục hoàng hậu đại biểu đứng đầu hậu cung, mặt mũi thanh nhã trầm tĩnh, dưới tình cảnh này mà không run sợ chút nào, tiếp nhận lễ bái như thế là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ánh sáng trong đôi mắt hơi thu lại lại, mắt nhìn xuống đám thần tử.
Đây là Thẩm Xán Nhược.
Dân chúng đã thấy nàng theo Khang vương giành lấy giang sơn, chuyện đại nghĩa diệt thân đã lan truyền khắp nơi, nàng được coi là hình mẫu tốt nhất của nữ tử dùng toàn lực mình để trợ giúp phu quân.
Nhưng trên đời này có mấy ai biết, thân phận của người được đời sau xưng tụng là người hiền hậu lại là nam tử ──
Sau khi lễ bái xong, liền bắt đầu lâm triều.
Làm chúng thần kinh ngạc chính là, Thẩm Xán Nhược không hề rời khỏi Bảo Điện, mà dời bước sang bên trái, đến ngồi bên trong rèm che đã sớm thiết kế từ trước.
Vốn hoàng hậu xuất hiện trong triều đình đã kỳ quái, chẳng lẽ nàng còn định ở lại nghe các quan bẩm tấu việc triều chính. Rất nhanh, lời nói của hoàng đế đã chứng thật dự cảm của bọn họ.
Từ sau hôm nay, hoàng hậu sẽ cùng giúp trẫm xử lý triều chánh, ý chỉ như thánh chỉ, nếu như cãi lời, chém không tha.
Quần thần hai mặt nhìn nhau, đã sớm nghe nói hoàng đế và hoàng hậu có tình cảm sâu nặng, nhưng ai nghĩ tới lại tốt đến mức khiến hoàng đế hạ ý chỉ như vậy. Đây không phải rõ ràng là hai hoàng đế cùng nắm giữ thiên hạ sao?
Ngay sau đó đã có người nhịn không được mà đứng ra, Hoàng thượng, chuyện này nhất định không được.
Lý Giám chăm chú nhìn lại, người này là đồng niên của Lục Hồng Thành, từng là thủ hạ của Vĩnh Khang Vương gia, Đại tướng Cầu Hồng Quang. D//I;end’anl..e./q uy;d/0n Khi hắn giơ lên lá cờ làm phản thì ông cũng dẫn bộ hạ cũ ở Giang Nam phối hợp chặt chẽ, đánh gọng kìm từ hai mặt nam bắc, dùng tài năng khiến Bắc Quân phá được kinh đô trong vòng mấy tháng.
Cầu Hồng Quang râu tóc nhiễm sương, thân hình vẫn cường tráng như cũ, một tiếng hét của ông, trong Bảo Điện nguy nga cũng khí thế bức người. Từ xưa có huấn: hậu cung không tham gia vào chính sự, xin hoàng thượng nghĩ lại.
Hửm ── tiếng hừ lạnh từ vị trí trên cao truyền đến, dường như không nghe được cảm xúc gì từ giọng nói của Lý Giám: Lời ấy của tướng quân, là trách trẫm làm sai sao?
Rõ ràng là người mà nhìn từ nhỏ đến lớn, lúc này lại như xa lạ khiến chút hình ảnh xưa kia của Cầu Hồng Quang đều biến mất, còn chưa kịp phản ứng, ông đã quỳ xuống đất, Thần. . . . . . Thần không dám.
Lúc này, Lý Giám lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng: Cầu tướng quân, ngươi luôn ở Giang Nam, có rất nhiều chuyện không biết, lần này trẫm không truy xét nữa.
Chính Cầu Hồng Quang cũng không thể tin được tại sao lại khuất phục dưới khí thế của đối phương, ông cố lấy can đảm nói: Hoàng thượng, mặc kệ như thế nào, thần vẫn phải nói, chuyện này làm trái lệ chế, thực sự không ra gì cả.
Lục Hồng Thành cùng ở trong triều đình ra sức nháy mắt với ông, nhưng ông càng nói càng kích động, sao có thể thấy được. Lục Hồng Thành thầm than, xem ra chuyện hôm nay khó có thể bỏ qua rồi. Ông giương mắt nhìn sau bức rèm che, thân là đối tượng được thảo luận mà tà áo người kia vẫn ngay ngắn đoan trang, giống như chẳng hề để những xích mích trên triều vào trong mắt. Ông không khỏi thầm than, Cầu Hồng Quang ơi là Cầu Hồng Quang, ông lại dám nói với hoàng thượng như vậy, rốt cuộc Thẩm Xán Nhược là một tồn tại như thế nào. Hơn nữa hoàng thượng mới bước lên Đại Bảo, ông lại đối nghịch với hoàng thượng như này, nếu buông tha cho ông, sao giữ được uy tín của hoàng đế. Chỉ trách, ông chỉ nhớ rõ đứa bé gọi ông là thúc thúc mình cõng trên lưng năm đó, bao năm qua đi như vậy, ở nơi ông không nhìn thấy, người đó đã trở thành vương giả khí phách ngang dọc rồi.
Trong lúc Cầu Hồng Quang nói, Lý Giám không hề chặn lời, thậm chí sau khi ông nói xong, hắn cũng không tỏ vẻ tức giận. Điều này không khỏi khiến ông vô cùng hài lòng, nhìn khắp bốn phía, giống như đang nói..., xem đi, hoàng thượng vẫn còn tôn kính người trưởng giả là ông đấy.
Cầu tướng quân, Giọng nói Lý Giám hòa hoãn, Lệ chế này đều là do những kẻ mất nước đặt ra, nếu chúng ta đã thành lập triều đại mới mà vẫn tuân thủ những nội quy này nữa thì chỉ là chuyện cười. Người cổ hủ mãi mãi sẽ không tiến bộ.
Cầu Hồng Quang ngẩn người tại chỗ, tấm thẻ trong tay rơi xuống mặt đất.
Cầu tướng quân tuổi tác đã cao, nếu để tướng quân phải vất vả vì triều chánh nữa, trẫm thật sự không đành lòng, không bằng bây giờ liền ban thưởng cho tướng quân ngàn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt, dưỡng lão thật tốt thôi. Còn việc quân nặng nề này, cứ để nguyên phó tướng thăng cấp tiếp quản. Ý Cầu tướng quân như thế nào?
Lời của hắn ân cần như thế, cho dù ai cũng nghe ra sự quan tâm, cho dù ai cũng hiểu là không được cự tuyệt.
Cầu Hồng Quang cúi đầu, Thần. . . . . . Thần tuân chỉ tạ ơn.
Lý Giám nghiêng đầu, nhìn người bên trong rèm, nhếch miệng.
Hoàng thượng có chỉ, có bản khải tấu, không có thì bãi triều. Thái giám tư lễ cất giọng nói.
Thần có bản khải tấu. . . . . .
Tấu chương từ trong tay thần tử được thái giám truyền đến trước bàn hoàng đế, lại tiếp tục nâng vào bên trong bức rèm che lần nữa.
Thẩm Xán Nhược đưa tay nhận lấy, từng câu chữ hiện lên trước mắt, hắn nghĩ đến những lời Lý Giám nói với hắn trước khi tiến vào điện.
Xán Nhược, trẫm đã nói sẽ không nuốt lời, thiên hạ này là của trẫm, cũng là của ngươi, quân vô hí ngôn.
Hắn nhấc bút lên, phê vài chữ lên tấu chương sau đó giao cho thái giám đang chờ.
Người trình bản là Hộ bộ thượng thư Lưu Tân Vũ. Bổn triều chưa bố trí thừa tướng, công việc của lục bộ bẩm báo trực tiếp với hoàng đế.
Bởi vì tiền triều tiêu phí quá mức, khiến quốc khố trống rỗng. Hôn quân lại nhiều lần nghĩ kế, tăng thu thuế má, khiến dân chúng kêu than. Vì vậy thần xin xóa bỏ 13 loại thuế phụ thu, đồng thời để duy trì quốc khố thì nâng thuế đất.
Ý của ngươi là bỏ thuế phụ thu mà tăng thuế chính? Lý Giám mở tấu chương, thấy dòng cuối cùng, dừng lại. Hỏi hắn: Ngươi đã từng thấy hậu quả khi các đời trước thay đổi như vậy chưa?
Thần. . . . . .
Đều không ngoại lệ, tất cả đều thất bại. Lý Giám trịnh trọng tuyên bố, Cũng không phải phương pháp này sai, mà do người hành pháp. Mặc dù tạm thời bãi bỏ thuế phụ thu, nhưng sẽ rất nhanh bị quan viên địa phương đưa ra các cái tên khác. Bổn triều mới hình thành, quan viên rồng rắn lẫn lộn, lại chưa có quy định rõ ràng, nếu dùng phương pháp này chỉ biết thuế chính càng ngày càng cao, mà thuế phụ thu không giảm chút nào.
Lưu Tân Vũ lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám nói tiếp nữa.
Lý Giám khẽ ném tấu chương xuống, Nhìn kỹ phê chuẩn của hoàng hậu, nghĩ ra một phần kế hoạch mới lần nữa.
Lưu Tân Vũ run rẩy nhặt lên, chữ viết đỏ thắm đoan chính hiện lên.
Muốn kiếm về tay, trước phải cho đi.
Ánh mắt của hắn đang mê mang chợt sáng lên, dập đầu bái lạy toàn thân về hướng bức rèm che: Thần tạ hoàng hậu nương nương chỉ điểm.
Lúc này, phía sau người hắn truyền đến một tiếng hừ lạnh, nhẹ như không tồn tại.
Nhưng Thẩm Xán Nhược là người có võ công, tự nhiên nghe rất rõ ràng.
Tống Thanh Quân, Lại Bộ Thượng Thư, trẻ tuổi nhất Lục Bộ. Ở triều trước, tuy hắn là Lại Bộ Thị Lang, nhưng bởi vì vị quan chủ trầm mê trong tửu sắc cả ngày, toàn bộ công việc đều do một mình hắn xử lý. Nghĩ là biết năng lực xuất sắc. Là vị quan đầu hàng, hắn cũng không kiêu ngạo không tự ti, mới có thể được Lý Giám trọng dụng.
Sau khi bãi triều, Lý Giám giữ lại mấy vị đại thần đến Ngự Thư Phòng tiếp tục thương lượng chánh sự, Thẩm Xán Nhược xin được cáo lui trước, trở lại Phượng Nghi cung.
Hàn Yên dẫn cung nữ đã đợi ở trước cung, Cung nghênh nương nương hồi cung.
Sau khi Thẩm Xán Nhược ngồi xuống, Hàn Yên nói: Nương nương, mới đây tú nữ đã chờ ở Nguyệt Hoa cung, chỉ đợi ngài đi điểm tú.
Trước ngươi hãy trình danh sách lên.
Vâng
Theo lệ thường các đời, tú nữ vào cung phải do hoàng hậu nhìn phẩm hạnh dung mạo trước, sau đó hoàng thượng mới ngự lãm. Tuyển tú liên quan đến hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), từ trước đều được coi là việc quan trọng trong hậu cung, cũng được quan lại các nơi coi như con đường làm quan không thể thiếu. Mặc dù Lý Giám lên ngôi không lâu, nhưng tú nữ chọn từ các nơi đi vào đã dùng đơn vị ngàn để tính.
Nhi nữ tướng quân. . . . . . Muội muội phó tướng. . . . . . Thiên kim tri phủ. . . . . . Thẩm Xán Nhược khép danh sách lại, đứng dậy, Khởi giá Nguyệt Hoa cung.
Nương nương không nghỉ một chút trước sao? Hàn Yên hoảng hốt vội nói.
Không cần.
Lý Giám mặc hoàng bào thêu kim long lượn quanh, châu ngọc trước long quan che gần hết khuôn mặt, khiến người ta không thấy rõ ánh mắt của hắn. Hắn nắm chặt tay người bên cạnh, bước chân vững vàng tiến về phía trước.
Khuôn mặt tôn quý dần dần dời đi trước mặt mọi người, trong lúc vô hình đã kéo dài khoảng cách tình cảm trong chinh chiến đẫm máu xưa kia. Vào giờ khắc này, bọn họ mới thật sự cảm thấy, hắn là hoàng đế, là cửu ngũ chí tôn trên vạn người.
Ở bên cạnh hắn, có một người khác đang đứng ── cũng là người không thể làm người khác xem nhẹ như vậy.
Nàng, mặc y phục hoàng hậu đại biểu đứng đầu hậu cung, mặt mũi thanh nhã trầm tĩnh, dưới tình cảnh này mà không run sợ chút nào, tiếp nhận lễ bái như thế là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ánh sáng trong đôi mắt hơi thu lại lại, mắt nhìn xuống đám thần tử.
Đây là Thẩm Xán Nhược.
Dân chúng đã thấy nàng theo Khang vương giành lấy giang sơn, chuyện đại nghĩa diệt thân đã lan truyền khắp nơi, nàng được coi là hình mẫu tốt nhất của nữ tử dùng toàn lực mình để trợ giúp phu quân.
Nhưng trên đời này có mấy ai biết, thân phận của người được đời sau xưng tụng là người hiền hậu lại là nam tử ──
Sau khi lễ bái xong, liền bắt đầu lâm triều.
Làm chúng thần kinh ngạc chính là, Thẩm Xán Nhược không hề rời khỏi Bảo Điện, mà dời bước sang bên trái, đến ngồi bên trong rèm che đã sớm thiết kế từ trước.
Vốn hoàng hậu xuất hiện trong triều đình đã kỳ quái, chẳng lẽ nàng còn định ở lại nghe các quan bẩm tấu việc triều chính. Rất nhanh, lời nói của hoàng đế đã chứng thật dự cảm của bọn họ.
Từ sau hôm nay, hoàng hậu sẽ cùng giúp trẫm xử lý triều chánh, ý chỉ như thánh chỉ, nếu như cãi lời, chém không tha.
Quần thần hai mặt nhìn nhau, đã sớm nghe nói hoàng đế và hoàng hậu có tình cảm sâu nặng, nhưng ai nghĩ tới lại tốt đến mức khiến hoàng đế hạ ý chỉ như vậy. Đây không phải rõ ràng là hai hoàng đế cùng nắm giữ thiên hạ sao?
Ngay sau đó đã có người nhịn không được mà đứng ra, Hoàng thượng, chuyện này nhất định không được.
Lý Giám chăm chú nhìn lại, người này là đồng niên của Lục Hồng Thành, từng là thủ hạ của Vĩnh Khang Vương gia, Đại tướng Cầu Hồng Quang. D//I;end’anl..e./q uy;d/0n Khi hắn giơ lên lá cờ làm phản thì ông cũng dẫn bộ hạ cũ ở Giang Nam phối hợp chặt chẽ, đánh gọng kìm từ hai mặt nam bắc, dùng tài năng khiến Bắc Quân phá được kinh đô trong vòng mấy tháng.
Cầu Hồng Quang râu tóc nhiễm sương, thân hình vẫn cường tráng như cũ, một tiếng hét của ông, trong Bảo Điện nguy nga cũng khí thế bức người. Từ xưa có huấn: hậu cung không tham gia vào chính sự, xin hoàng thượng nghĩ lại.
Hửm ── tiếng hừ lạnh từ vị trí trên cao truyền đến, dường như không nghe được cảm xúc gì từ giọng nói của Lý Giám: Lời ấy của tướng quân, là trách trẫm làm sai sao?
Rõ ràng là người mà nhìn từ nhỏ đến lớn, lúc này lại như xa lạ khiến chút hình ảnh xưa kia của Cầu Hồng Quang đều biến mất, còn chưa kịp phản ứng, ông đã quỳ xuống đất, Thần. . . . . . Thần không dám.
Lúc này, Lý Giám lại dùng giọng điệu nhẹ nhàng: Cầu tướng quân, ngươi luôn ở Giang Nam, có rất nhiều chuyện không biết, lần này trẫm không truy xét nữa.
Chính Cầu Hồng Quang cũng không thể tin được tại sao lại khuất phục dưới khí thế của đối phương, ông cố lấy can đảm nói: Hoàng thượng, mặc kệ như thế nào, thần vẫn phải nói, chuyện này làm trái lệ chế, thực sự không ra gì cả.
Lục Hồng Thành cùng ở trong triều đình ra sức nháy mắt với ông, nhưng ông càng nói càng kích động, sao có thể thấy được. Lục Hồng Thành thầm than, xem ra chuyện hôm nay khó có thể bỏ qua rồi. Ông giương mắt nhìn sau bức rèm che, thân là đối tượng được thảo luận mà tà áo người kia vẫn ngay ngắn đoan trang, giống như chẳng hề để những xích mích trên triều vào trong mắt. Ông không khỏi thầm than, Cầu Hồng Quang ơi là Cầu Hồng Quang, ông lại dám nói với hoàng thượng như vậy, rốt cuộc Thẩm Xán Nhược là một tồn tại như thế nào. Hơn nữa hoàng thượng mới bước lên Đại Bảo, ông lại đối nghịch với hoàng thượng như này, nếu buông tha cho ông, sao giữ được uy tín của hoàng đế. Chỉ trách, ông chỉ nhớ rõ đứa bé gọi ông là thúc thúc mình cõng trên lưng năm đó, bao năm qua đi như vậy, ở nơi ông không nhìn thấy, người đó đã trở thành vương giả khí phách ngang dọc rồi.
Trong lúc Cầu Hồng Quang nói, Lý Giám không hề chặn lời, thậm chí sau khi ông nói xong, hắn cũng không tỏ vẻ tức giận. Điều này không khỏi khiến ông vô cùng hài lòng, nhìn khắp bốn phía, giống như đang nói..., xem đi, hoàng thượng vẫn còn tôn kính người trưởng giả là ông đấy.
Cầu tướng quân, Giọng nói Lý Giám hòa hoãn, Lệ chế này đều là do những kẻ mất nước đặt ra, nếu chúng ta đã thành lập triều đại mới mà vẫn tuân thủ những nội quy này nữa thì chỉ là chuyện cười. Người cổ hủ mãi mãi sẽ không tiến bộ.
Cầu Hồng Quang ngẩn người tại chỗ, tấm thẻ trong tay rơi xuống mặt đất.
Cầu tướng quân tuổi tác đã cao, nếu để tướng quân phải vất vả vì triều chánh nữa, trẫm thật sự không đành lòng, không bằng bây giờ liền ban thưởng cho tướng quân ngàn lượng hoàng kim, trăm mẫu ruộng tốt, dưỡng lão thật tốt thôi. Còn việc quân nặng nề này, cứ để nguyên phó tướng thăng cấp tiếp quản. Ý Cầu tướng quân như thế nào?
Lời của hắn ân cần như thế, cho dù ai cũng nghe ra sự quan tâm, cho dù ai cũng hiểu là không được cự tuyệt.
Cầu Hồng Quang cúi đầu, Thần. . . . . . Thần tuân chỉ tạ ơn.
Lý Giám nghiêng đầu, nhìn người bên trong rèm, nhếch miệng.
Hoàng thượng có chỉ, có bản khải tấu, không có thì bãi triều. Thái giám tư lễ cất giọng nói.
Thần có bản khải tấu. . . . . .
Tấu chương từ trong tay thần tử được thái giám truyền đến trước bàn hoàng đế, lại tiếp tục nâng vào bên trong bức rèm che lần nữa.
Thẩm Xán Nhược đưa tay nhận lấy, từng câu chữ hiện lên trước mắt, hắn nghĩ đến những lời Lý Giám nói với hắn trước khi tiến vào điện.
Xán Nhược, trẫm đã nói sẽ không nuốt lời, thiên hạ này là của trẫm, cũng là của ngươi, quân vô hí ngôn.
Hắn nhấc bút lên, phê vài chữ lên tấu chương sau đó giao cho thái giám đang chờ.
Người trình bản là Hộ bộ thượng thư Lưu Tân Vũ. Bổn triều chưa bố trí thừa tướng, công việc của lục bộ bẩm báo trực tiếp với hoàng đế.
Bởi vì tiền triều tiêu phí quá mức, khiến quốc khố trống rỗng. Hôn quân lại nhiều lần nghĩ kế, tăng thu thuế má, khiến dân chúng kêu than. Vì vậy thần xin xóa bỏ 13 loại thuế phụ thu, đồng thời để duy trì quốc khố thì nâng thuế đất.
Ý của ngươi là bỏ thuế phụ thu mà tăng thuế chính? Lý Giám mở tấu chương, thấy dòng cuối cùng, dừng lại. Hỏi hắn: Ngươi đã từng thấy hậu quả khi các đời trước thay đổi như vậy chưa?
Thần. . . . . .
Đều không ngoại lệ, tất cả đều thất bại. Lý Giám trịnh trọng tuyên bố, Cũng không phải phương pháp này sai, mà do người hành pháp. Mặc dù tạm thời bãi bỏ thuế phụ thu, nhưng sẽ rất nhanh bị quan viên địa phương đưa ra các cái tên khác. Bổn triều mới hình thành, quan viên rồng rắn lẫn lộn, lại chưa có quy định rõ ràng, nếu dùng phương pháp này chỉ biết thuế chính càng ngày càng cao, mà thuế phụ thu không giảm chút nào.
Lưu Tân Vũ lập tức quỳ rạp xuống đất, không dám nói tiếp nữa.
Lý Giám khẽ ném tấu chương xuống, Nhìn kỹ phê chuẩn của hoàng hậu, nghĩ ra một phần kế hoạch mới lần nữa.
Lưu Tân Vũ run rẩy nhặt lên, chữ viết đỏ thắm đoan chính hiện lên.
Muốn kiếm về tay, trước phải cho đi.
Ánh mắt của hắn đang mê mang chợt sáng lên, dập đầu bái lạy toàn thân về hướng bức rèm che: Thần tạ hoàng hậu nương nương chỉ điểm.
Lúc này, phía sau người hắn truyền đến một tiếng hừ lạnh, nhẹ như không tồn tại.
Nhưng Thẩm Xán Nhược là người có võ công, tự nhiên nghe rất rõ ràng.
Tống Thanh Quân, Lại Bộ Thượng Thư, trẻ tuổi nhất Lục Bộ. Ở triều trước, tuy hắn là Lại Bộ Thị Lang, nhưng bởi vì vị quan chủ trầm mê trong tửu sắc cả ngày, toàn bộ công việc đều do một mình hắn xử lý. Nghĩ là biết năng lực xuất sắc. Là vị quan đầu hàng, hắn cũng không kiêu ngạo không tự ti, mới có thể được Lý Giám trọng dụng.
Sau khi bãi triều, Lý Giám giữ lại mấy vị đại thần đến Ngự Thư Phòng tiếp tục thương lượng chánh sự, Thẩm Xán Nhược xin được cáo lui trước, trở lại Phượng Nghi cung.
Hàn Yên dẫn cung nữ đã đợi ở trước cung, Cung nghênh nương nương hồi cung.
Sau khi Thẩm Xán Nhược ngồi xuống, Hàn Yên nói: Nương nương, mới đây tú nữ đã chờ ở Nguyệt Hoa cung, chỉ đợi ngài đi điểm tú.
Trước ngươi hãy trình danh sách lên.
Vâng
Theo lệ thường các đời, tú nữ vào cung phải do hoàng hậu nhìn phẩm hạnh dung mạo trước, sau đó hoàng thượng mới ngự lãm. Tuyển tú liên quan đến hoàng trữ (*người được xác định sẽ thừa kế ngôi vua), từ trước đều được coi là việc quan trọng trong hậu cung, cũng được quan lại các nơi coi như con đường làm quan không thể thiếu. Mặc dù Lý Giám lên ngôi không lâu, nhưng tú nữ chọn từ các nơi đi vào đã dùng đơn vị ngàn để tính.
Nhi nữ tướng quân. . . . . . Muội muội phó tướng. . . . . . Thiên kim tri phủ. . . . . . Thẩm Xán Nhược khép danh sách lại, đứng dậy, Khởi giá Nguyệt Hoa cung.
Nương nương không nghỉ một chút trước sao? Hàn Yên hoảng hốt vội nói.
Không cần.
/76
|