Ách ── Quý Ngân Nhi bị một bàn tay bóp chặt cổ họng, Lý Giám nheo mắt lại: “Trẫm nhớ rằng đã từng cảnh cáo ngươi.
Nàng không nói lên lời, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Bọn cung nữ, thị vệ đứng giữ ở ngoài cửa, cho dù bọn họ đang ở gần, cũng không thể ngăn cản. Lúc này, đột nhiên Quý Ngân Nhi thấm thía cảm nhận được uy nghiêm không thể xâm phạm của bậc thiên kiêu chi tử. Mánh khóe của nàng trước mặt người này, không khác gì với với tôm tép nhãi nhép, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc này, lực bóp cổ nàng đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt Lý Giám suy sụp uể oải ngồi xuống, Quý Ngân Nhi hoảng sợ cẩn thận nhìn: “Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . .
Hắn lẩm nhẩm một chút lời nói gì đó, nàng không ngăn nổi sự hiếu kì muốn biết, chậm rãi đến gần.
Lúc này, đột nhiên Lý Giám bắt lấy tay của nàng, đẩy xuống đất, thậm chí nàng còn chưa kịp phát ra một tiếng nào, đã bị động tác đè lên của đối phương dọa sợ.
Lý Giám nhắm mắt, động tác của hắn thô lỗ, không có một chút thương hương tiếc ngọc. Cả quá trình, Quý Ngân Nhi gần như chìm trong cơn đau đớn. Cho dù như vậy, nàng vẫn cười thầm trong lòng, Thẩm Xán Nhược, một đêm này, hoàng thượng chọn ta chứ không phải ngươi.
Trong Phượng Nghi Cung, tiếng đàn thanh nhã như xa xôi cách trở trước sau như một đột nhiên vang lên một tiếng bén nhọn rồi yên tĩnh trở lại.
Nương nương? Hàn Yên tiến lên, chỉ thấy Thẩm Xán Nhược đang ngẩn người ở đấy, trên đầu ngón tay hắn chảy ra chất lỏng tươi sắc, giống cái màu đỏ chói mắt dính trên dây đàn đứt kia. Nàng cúi đầu, yên lặng mang bột thuốc tới, băng bó kỹ cho hắn.
Thẩm Xán Nhược không nói một lời, cho đến lúc nàng xoay người muốn lui ra: “Hàn Yên.
Nàng khom người, lặng lẽ đợi lời dặn bảo.
Nói cho Tiêu Mộng Trinh, ngày mai ta không thể đi xem hắn luyện kiếm.
Vâng
Sáng sớm hôm sau, lúc sắp lâm triều, Tô Ân đánh bạo đi tới Phượng Nghi Cung, lặng lẽ thú nhận rỉ tai mấy câu với Hàn Yên, sắc mặt Hàn Yên trở nên rất khó coi, nàng đi tới trước mặt Thẩm Xán Nhược đã ăn mặc chỉnh tề: “Nương nương, hoàng thượng người. . . . . . Tối hôm qua lâm hạnh Nguyệt phi, bây giờ còn chưa ngủ dậy, chấp sự tổng quản xin phép, hôm nay có hủy lâm triều hay không.
Không cần thiết.” Thẩm Xán Nhược đứng lên: “Mang theo long bào của hoàng thượng, theo ai gia đi Hoàn Thúy Các một chuyến.
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Trong Hoàn Thúy Các, Lý Giám trợn mắt nhìn nóc giường, Quý Ngân Nhi tựa trên người hắn, là nữ nhân. . . . . . Hắn không phải người đoạn tụ (gay), trước kia tất cả người tình đều là nữ tử. Cho đến gặp người kia, độc nhất vô nhị, khiến trong mắt hắn không chứa được người khác nữa, dù là nam tử cũng thể buông tay.
Hắn biết, hoàng tự ắt không thể thiếu. Sở dĩ lựa chọn Quý Ngân Nhi, là vì nhà họ Quý lấy Quý Thương làm trưởng, mặc dù chấp chưởng binh quyền nhưng cành lá không lớn, thực lực thích hợp. Nhưng. . . . . . Hắn đưa tay che kín mặt, rõ ràng có lý do chính đáng như thế, nhưng hắn lại không thể đi đối mặt với người kia.
Hoàng thượng. . . . . . Quý Ngân Nhi yêu kiều, thân thể quấn tới.
Lý Giám nhíu mày, đẩy ra, khoác áo đứng lên.
Cửa bị khẽ gõ hai tiếng, Tô Ân nói: Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã chờ ở bên ngoài, cung thỉnh hoàng thượng thay quần áo lâm triều.
Lý Giám hơi thu lại ánh mắt, nói: Đi vào đi.
Cửa phòng mở ra, Thẩm Xán Nhược đứng ngược chiều ánh sáng, trên mặt không lộ vẻ gì, nhàn nhạt như cảnh tĩnh.
Các cung nữ tay nâng long bào vương miện theo thứ tự mà vào, hầu hạ Lý Giám mặc từng thứ một.
Giọng nói Thẩm Xán Nhược trầm
Nàng không nói lên lời, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Bọn cung nữ, thị vệ đứng giữ ở ngoài cửa, cho dù bọn họ đang ở gần, cũng không thể ngăn cản. Lúc này, đột nhiên Quý Ngân Nhi thấm thía cảm nhận được uy nghiêm không thể xâm phạm của bậc thiên kiêu chi tử. Mánh khóe của nàng trước mặt người này, không khác gì với với tôm tép nhãi nhép, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, lúc này, lực bóp cổ nàng đột nhiên biến mất.
Vẻ mặt Lý Giám suy sụp uể oải ngồi xuống, Quý Ngân Nhi hoảng sợ cẩn thận nhìn: “Hoàng. . . . . . Hoàng thượng. . . . . .
Hắn lẩm nhẩm một chút lời nói gì đó, nàng không ngăn nổi sự hiếu kì muốn biết, chậm rãi đến gần.
Lúc này, đột nhiên Lý Giám bắt lấy tay của nàng, đẩy xuống đất, thậm chí nàng còn chưa kịp phát ra một tiếng nào, đã bị động tác đè lên của đối phương dọa sợ.
Lý Giám nhắm mắt, động tác của hắn thô lỗ, không có một chút thương hương tiếc ngọc. Cả quá trình, Quý Ngân Nhi gần như chìm trong cơn đau đớn. Cho dù như vậy, nàng vẫn cười thầm trong lòng, Thẩm Xán Nhược, một đêm này, hoàng thượng chọn ta chứ không phải ngươi.
Trong Phượng Nghi Cung, tiếng đàn thanh nhã như xa xôi cách trở trước sau như một đột nhiên vang lên một tiếng bén nhọn rồi yên tĩnh trở lại.
Nương nương? Hàn Yên tiến lên, chỉ thấy Thẩm Xán Nhược đang ngẩn người ở đấy, trên đầu ngón tay hắn chảy ra chất lỏng tươi sắc, giống cái màu đỏ chói mắt dính trên dây đàn đứt kia. Nàng cúi đầu, yên lặng mang bột thuốc tới, băng bó kỹ cho hắn.
Thẩm Xán Nhược không nói một lời, cho đến lúc nàng xoay người muốn lui ra: “Hàn Yên.
Nàng khom người, lặng lẽ đợi lời dặn bảo.
Nói cho Tiêu Mộng Trinh, ngày mai ta không thể đi xem hắn luyện kiếm.
Vâng
Sáng sớm hôm sau, lúc sắp lâm triều, Tô Ân đánh bạo đi tới Phượng Nghi Cung, lặng lẽ thú nhận rỉ tai mấy câu với Hàn Yên, sắc mặt Hàn Yên trở nên rất khó coi, nàng đi tới trước mặt Thẩm Xán Nhược đã ăn mặc chỉnh tề: “Nương nương, hoàng thượng người. . . . . . Tối hôm qua lâm hạnh Nguyệt phi, bây giờ còn chưa ngủ dậy, chấp sự tổng quản xin phép, hôm nay có hủy lâm triều hay không.
Không cần thiết.” Thẩm Xán Nhược đứng lên: “Mang theo long bào của hoàng thượng, theo ai gia đi Hoàn Thúy Các một chuyến.
Diễn đàn Lê Quý Đôn
Trong Hoàn Thúy Các, Lý Giám trợn mắt nhìn nóc giường, Quý Ngân Nhi tựa trên người hắn, là nữ nhân. . . . . . Hắn không phải người đoạn tụ (gay), trước kia tất cả người tình đều là nữ tử. Cho đến gặp người kia, độc nhất vô nhị, khiến trong mắt hắn không chứa được người khác nữa, dù là nam tử cũng thể buông tay.
Hắn biết, hoàng tự ắt không thể thiếu. Sở dĩ lựa chọn Quý Ngân Nhi, là vì nhà họ Quý lấy Quý Thương làm trưởng, mặc dù chấp chưởng binh quyền nhưng cành lá không lớn, thực lực thích hợp. Nhưng. . . . . . Hắn đưa tay che kín mặt, rõ ràng có lý do chính đáng như thế, nhưng hắn lại không thể đi đối mặt với người kia.
Hoàng thượng. . . . . . Quý Ngân Nhi yêu kiều, thân thể quấn tới.
Lý Giám nhíu mày, đẩy ra, khoác áo đứng lên.
Cửa bị khẽ gõ hai tiếng, Tô Ân nói: Khởi bẩm hoàng thượng, hoàng hậu nương nương đã chờ ở bên ngoài, cung thỉnh hoàng thượng thay quần áo lâm triều.
Lý Giám hơi thu lại ánh mắt, nói: Đi vào đi.
Cửa phòng mở ra, Thẩm Xán Nhược đứng ngược chiều ánh sáng, trên mặt không lộ vẻ gì, nhàn nhạt như cảnh tĩnh.
Các cung nữ tay nâng long bào vương miện theo thứ tự mà vào, hầu hạ Lý Giám mặc từng thứ một.
Giọng nói Thẩm Xán Nhược trầm
/76
|