Editor: VẠN HOA PHI VŨ
Hàn Yên cùng cung nữ đỡ Thẩm Giác trở về, Lý Giám cẩn thận đặt Thẩm Xán Nhược trên giường rồng, đưa mắt nhìn chốc lát mới chậm rãi đi ra khỏi tẩm cung.
Hắn đứng yên trong đêm đen, không lâu sau, mấy bóng người từ bốn phương đột nhiên tập hợp lại, quỳ xuống đất chờ mệnh.
Có tin tức gì?
Tất cả đều như thánh thượng đoán. Thẩm Trọng Phương ở biên quan âm thầm chuẩn bị lương thảo và quân lương, không thấy bóng dáng Thẩm Du. Cho dù là người thân cận với Thẩm Trọng Phương cũng không biết tung tích của nàng.
Lý Giám hừ lạnh một tiếng: “Lão thất phu, quả nhiên ngầm giở thủ đoạn với trẫm.
Còn có một chuyện. . . . . . Ảnh Vệ tiến lên vài bước, nhẹ giọng rỉ tai, Lý Giám nói: Dị tộc nhân?
Ảnh Vệ cúi đầu: “Dạ, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan rõ nét, khác biệt rất lớn với người Trung Nguyên, không giống người đến từ Tây Vực.
Có bao nhiêu người?
Chỉ có một, mặc hắc bào, trong tay ôm khối cầu màu lam trong suốt. Thẩm Trọng Phương bảo vệ bí mật về thân phận của hắn rất chặt.
Lý Giám hơi suy nghĩ, vung tay lên: “Đi xuống trước, để trẫm suy nghĩ thật kỹ.
Vâng Trong hậu viên trống trải trở lại, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngày kế, Thẩm Xán Nhược tỉnh lại, lâm triều đã bắt đầu. Hắn một tay chống cằm, nói: Lý huynh, ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi chạy thoát đơn giản như thế sao? Thù này không báo, ta không mang họ Thẩm nữa.
Lúc này, người nào đó đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ đột nhiên hắt hơi một cái, hắn sờ sờ lỗ mũi, nhỏ giọng nói: Thôi xong rồi, lần này nên đền tội như thế nào mới có thể khiến hắn hết giận giờ?
Những ghi chép liên quan đến việc giám thị hành tung quan viên mà Ảnh Vệ trình báo cũng không quá nhiều, nhưng bất kể chuyện lớn nhỏ gì đều ghi rõ ràng.
Thẩm Xán Nhược đọc nhanh như gió, có lúc ánh mắt tạm dừng. Sau khi xem xong, trong lòng hắn đã có một cái bao quát đại khái.
Nương nương. Hàn Yên nói ở ngoài cửa.
Thẩm Xán Nhược giấu tờ giấy vào trong rương đồ trang sức, nói: Vào đi.
Hàn Yên bê quần áo vào, khóa trái cửa: “Nương nương, nước đã chuẩn bị xong, mời người thay quần áo tắm rửa.
Thẩm Xán Nhược đứng dậy, Hàn Yên hầu hạ hắn cởi y phục phức tạp, đến lúc chỉ còn lại áo trong, nàng dừng tay khom người lui ra.
Đây là quy định của Thẩm Xán Nhược, từ nhỏ người làm đều không được quá gần người, mặc dù bây giờ thân phận đã sáng tỏ cũng thế, thói quen cũng không sửa lại.
Hàn Yên.” Hắn lên tiếng gọi: “Lần này ngươi không thả cánh hoa tiếp nữa chứ?
Vẻ mặt Hàn Yên vô tội: “Nương nương, đây chẳng qua là dùng để đuổi côn trùng .
Hắn nhỏ giọng nói: Ta ghét trong nước có đồ. . . . . .
Hàn Yên nín cười, chỉ có lúc này công tử mới có thể khiến người ta liên tưởng tới tuổi của hắn: Nương nương yên tâm đi, nô tỳ không hề thả, không có cái gì trong nước. Mời người tắm rửa, nô tỳ ở bên ngoài chờ.
Hơi nóng bốc lên, mềm mại như sương khói.
Mái tóc đen dài dùng trâm búi đơn giản, trên mặt của hắn dính đầy giọt nước, nhưng hắn thích như thế, được nước ôm lấy, không có vỏ ngoài ngụy trang kia, trở lại là bản thân mình như cũ.
Hắn nhìn cái bóng trong nước, thầm nghĩ, không biết mấy năm tiếp theo khi hắn lớn lên sẽ có dáng vẻ gì, cao lớn giống như Lý Giám sao? Lông mày sẽ thô hơn một chút, thân thể sẽ lại cao một chút, nhưng ngũ quan chắc sẽ không có biến hóa quá lớn đâu. Hắn vuốt ve từng chút một, sau đó dừng lại, như vậy, còn che giấu được sao? Tay của hắn chuyển qua cổ, hầu kết càng ngày càng rõ ràng rồi, quần áo và dây chuyền không biết còn có thể che bao lâu.
(Phi Vũ: Xem cảnh này lại nghĩ, hôm nay đọc 1 truyện, anh công ngắm khuôn mặt bị độc hủy ở trước gương, sợ anh thụ k thích. Sư phụ anh công thấy vậy mới nói : “Cũng đã ngắm nửa giờ rồi, chuẩn bị đi đọ nhan sắc sao?” “…” =))) Người ta thì đi ứng tuyển vị trí hoàng hậu, còn Xán Nhược thì lo giữ ghế =))))
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên vùi đầu vào trong nước, qua hồi lâu, hắn đột nhiên trồi lên, bọt nước văng ra khắp nơi. Biên độ động tác tăng mạnh khiến trâm cài tóc rơi xuống, tóc dài mang theo vô số giọt nước phất một đường vòng cung.
Trong tầm mắt không quá rõ ràng, hắn nhìn thấy có bóng người thoảng qua bên cửa sổ, tiếp theo vang lên một tiếng thét của
Hàn Yên cùng cung nữ đỡ Thẩm Giác trở về, Lý Giám cẩn thận đặt Thẩm Xán Nhược trên giường rồng, đưa mắt nhìn chốc lát mới chậm rãi đi ra khỏi tẩm cung.
Hắn đứng yên trong đêm đen, không lâu sau, mấy bóng người từ bốn phương đột nhiên tập hợp lại, quỳ xuống đất chờ mệnh.
Có tin tức gì?
Tất cả đều như thánh thượng đoán. Thẩm Trọng Phương ở biên quan âm thầm chuẩn bị lương thảo và quân lương, không thấy bóng dáng Thẩm Du. Cho dù là người thân cận với Thẩm Trọng Phương cũng không biết tung tích của nàng.
Lý Giám hừ lạnh một tiếng: “Lão thất phu, quả nhiên ngầm giở thủ đoạn với trẫm.
Còn có một chuyện. . . . . . Ảnh Vệ tiến lên vài bước, nhẹ giọng rỉ tai, Lý Giám nói: Dị tộc nhân?
Ảnh Vệ cúi đầu: “Dạ, tóc vàng mắt xanh, ngũ quan rõ nét, khác biệt rất lớn với người Trung Nguyên, không giống người đến từ Tây Vực.
Có bao nhiêu người?
Chỉ có một, mặc hắc bào, trong tay ôm khối cầu màu lam trong suốt. Thẩm Trọng Phương bảo vệ bí mật về thân phận của hắn rất chặt.
Lý Giám hơi suy nghĩ, vung tay lên: “Đi xuống trước, để trẫm suy nghĩ thật kỹ.
Vâng Trong hậu viên trống trải trở lại, giống như vừa rồi chưa từng xảy ra chuyện gì.
Ngày kế, Thẩm Xán Nhược tỉnh lại, lâm triều đã bắt đầu. Hắn một tay chống cằm, nói: Lý huynh, ngươi cho rằng ta sẽ để cho ngươi chạy thoát đơn giản như thế sao? Thù này không báo, ta không mang họ Thẩm nữa.
Lúc này, người nào đó đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ đột nhiên hắt hơi một cái, hắn sờ sờ lỗ mũi, nhỏ giọng nói: Thôi xong rồi, lần này nên đền tội như thế nào mới có thể khiến hắn hết giận giờ?
Những ghi chép liên quan đến việc giám thị hành tung quan viên mà Ảnh Vệ trình báo cũng không quá nhiều, nhưng bất kể chuyện lớn nhỏ gì đều ghi rõ ràng.
Thẩm Xán Nhược đọc nhanh như gió, có lúc ánh mắt tạm dừng. Sau khi xem xong, trong lòng hắn đã có một cái bao quát đại khái.
Nương nương. Hàn Yên nói ở ngoài cửa.
Thẩm Xán Nhược giấu tờ giấy vào trong rương đồ trang sức, nói: Vào đi.
Hàn Yên bê quần áo vào, khóa trái cửa: “Nương nương, nước đã chuẩn bị xong, mời người thay quần áo tắm rửa.
Thẩm Xán Nhược đứng dậy, Hàn Yên hầu hạ hắn cởi y phục phức tạp, đến lúc chỉ còn lại áo trong, nàng dừng tay khom người lui ra.
Đây là quy định của Thẩm Xán Nhược, từ nhỏ người làm đều không được quá gần người, mặc dù bây giờ thân phận đã sáng tỏ cũng thế, thói quen cũng không sửa lại.
Hàn Yên.” Hắn lên tiếng gọi: “Lần này ngươi không thả cánh hoa tiếp nữa chứ?
Vẻ mặt Hàn Yên vô tội: “Nương nương, đây chẳng qua là dùng để đuổi côn trùng .
Hắn nhỏ giọng nói: Ta ghét trong nước có đồ. . . . . .
Hàn Yên nín cười, chỉ có lúc này công tử mới có thể khiến người ta liên tưởng tới tuổi của hắn: Nương nương yên tâm đi, nô tỳ không hề thả, không có cái gì trong nước. Mời người tắm rửa, nô tỳ ở bên ngoài chờ.
Hơi nóng bốc lên, mềm mại như sương khói.
Mái tóc đen dài dùng trâm búi đơn giản, trên mặt của hắn dính đầy giọt nước, nhưng hắn thích như thế, được nước ôm lấy, không có vỏ ngoài ngụy trang kia, trở lại là bản thân mình như cũ.
Hắn nhìn cái bóng trong nước, thầm nghĩ, không biết mấy năm tiếp theo khi hắn lớn lên sẽ có dáng vẻ gì, cao lớn giống như Lý Giám sao? Lông mày sẽ thô hơn một chút, thân thể sẽ lại cao một chút, nhưng ngũ quan chắc sẽ không có biến hóa quá lớn đâu. Hắn vuốt ve từng chút một, sau đó dừng lại, như vậy, còn che giấu được sao? Tay của hắn chuyển qua cổ, hầu kết càng ngày càng rõ ràng rồi, quần áo và dây chuyền không biết còn có thể che bao lâu.
(Phi Vũ: Xem cảnh này lại nghĩ, hôm nay đọc 1 truyện, anh công ngắm khuôn mặt bị độc hủy ở trước gương, sợ anh thụ k thích. Sư phụ anh công thấy vậy mới nói : “Cũng đã ngắm nửa giờ rồi, chuẩn bị đi đọ nhan sắc sao?” “…” =))) Người ta thì đi ứng tuyển vị trí hoàng hậu, còn Xán Nhược thì lo giữ ghế =))))
Hắn nhắm mắt lại, đột nhiên vùi đầu vào trong nước, qua hồi lâu, hắn đột nhiên trồi lên, bọt nước văng ra khắp nơi. Biên độ động tác tăng mạnh khiến trâm cài tóc rơi xuống, tóc dài mang theo vô số giọt nước phất một đường vòng cung.
Trong tầm mắt không quá rõ ràng, hắn nhìn thấy có bóng người thoảng qua bên cửa sổ, tiếp theo vang lên một tiếng thét của
/76
|