Mẫu Nghi Thiên Hạ

Chương 69 - Chương 69

/76


Nghe được lời này, động tác Tiêu Mộng Trinh hơi ngừng lại, nhưng hắn học kiếm pháp không lâu, khó có thể thu phóng tự nhiên. Chỉ thấy này ba thước kiếm cắm thẳng tắp vào lồng ngực Thẩm Giác, máu phun ra, lên mặt Thẩm Xán Nhược, hắn chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh đỏ tươi, đầu tối sầm lại, thân thể khó có thể chống đỡ nữa, mềm nhũn ngã xuống.

Lý Giám dùng nội lực đỡ lấy hắn, đẩy chưởng muốn bức độc kia ra, Thẩm Xán Nhược giữ chặt lấy tay hắn: “Mau cứu Giác nhi!

Tiêu Mộng Trinh mờ mịt buông kiếm trong tay ra, hắn quay đầu lại dùng ánh mắt bất lực nhìn Thẩm Xán Nhược, há miệng, không thể nói lên lời. Hắn đã giết người. . . . . . Làm trái với lời của người kia giết nàng. . . . . .

Lý Giám đi tới, chống tay trên lưng Thẩm Giác, chuyển nội lực qua.

Tỷ. . . . . . Tỷ tỷ. . . . . .

Nghe được tiếng gọi, Thẩm Xán Nhược dùng toàn bộ hơi sức đến bên cạnh nàng, độc tính vốn khiến hắn không thể nhúc nhích, nhưng, hắn liều mạng dù huyết mạch bị tổn thương cũng vẫn phá một khe hở. Chuyện này với hắn tổn hại rất lớn, Lý Giám thấy mà đau lòng, nhưng hắn biết lúc này không thể thuyết phục đối phương.

Trong miệng Thẩm Giác không ngừng trào máu, nàng vươn cánh tay nhỏ yếu ra: “Tỷ tỷ. . . . . . Xin tỉ tha thứ cho muội. . . . . . Xin lỗi. . . . . .

Ta không trách muội, Giác nhi, muội vĩnh viễn là muội muội ta thương nhất. Thẩm Xán Nhược dịu dàng nói, thấy Lý Giám ở phía sau nàng khẽ gật đầu, trái tim giống như bị đập mạnh, đau đến tận xương tủy.

Nghe được lời hắn nói, trên mặt Thẩm Giác nở nụ cười, tăng thêm sắc hồng diễm, có vẻ thê mỹ khác thường. Thẩm Xán Nhược giữ lấy vai nàng, ôm vào trong ngực, tựa như lúc nhỏ, ôm cái người duy nhất có thể khiến hắn cảm nhận được tình cảm anh em này. Bọn họ đều sống trong Thẩm gia đầy lạnh lẽo, nhưng Thẩm Giác thiếu thứ trẻ em nên được hưởng hơn hắn, ví như tình thương của mẹ.

Ý thức của Thẩm Giác dần dần trở nên hoảng hốt, nàng muốn nắm một vài thứ, nhưng không bắt được cái gì. Nàng nhìn ngoài cửa cung, là một bầu trời tối đen, lẩm nhẩm nói: Cha, Giác nhi vô dụng, là lỗi của Giác nhi. . . . . . Cha ── nàng mở to hai mắt, khẽ hô: Thiên hạ ── chẳng lẽ thiên hạ còn quan trọng hơn hạnh phúc của tỷ tỷ sao?

Máu vẫn chảy xuôi, giống như nước chảy trong dòng suối nhỏ, im hơi lặng tiếng.

Hắn khép lại đôi mắt không cam lòng kia, ôm lấy nàng thật chặt, im lặng ngồi dưới đất.

Tiêu Mộng Trinh vì bộ dáng người trước mắt mà ngơ ngác, sợ hãi, die;nd.anl,e/quydon hắn trong ấn tượng của mình là người cao quý tao nhã, dường như tất cả mọi chuyện cũng không thể làm hắn thất sắc, thế nhưng lúc này giống bị lấy mất hồn phách. Hắn muốn đến gần chút, mới vừa bước một bước, liền nghe âm thanh trầm thấp truyền đến.

Các ngươi ra ngoài hết đi.

Hắn dừng lại, thân thể không khỏi rùng mình một cái.

Lý Giám đi tới, vỗ vỗ bờ vai của hắn, dẫn đầu đi ở phía trước.

Thẩm Giác chết đi đã khiến cho thuật thôi mien trên người cung thị bị phá giải, từng người bọn họ như tỉnh dậy trong giấc mộng, lại nhìn tình hình trong cung, cung nữ có lá gan nhỏ sợ đến hôn mê bất tỉnh lại. Những người khác thân thể cũng phát run quỳ trên mặt đất không dám đứng lên.

Lý Giám liếc mắt một vòng, hừ lạnh một tiếng.

Lúc Tô Ân đi vào liếc thấy vẻ mặt này, trong lòng biết vừa có vài mạng người khó bảo toàn. Nếu không phải bởi vì thương nghị chuyện bí mật với Ảnh Vệ, hắn phải rời đi, không đi cùng đến Phượng Nghi Cung, thì chỉ sợ tính mạng cũng bị treo lên rồi.

Mau mời thái y đến.

Tô Ân tuân lệnh rời khỏi, nhìn thấy Hàn Yên bị thị vệ từ cứu ra từ phòng bên. Sợi tóc nàng rối loạn, ôm lấy bả vai chạy nhanh tới, thở gấp nói: Nương nương không sao chứ?

Tô Ân nói: Nương nương. . . . . . Hắn dừng một cái: “Không sao.

Ta vốn nên nhận ra Giác nhi tiểu thư có cái gì không đúng mới đúng, là lỗi của ta. . . . . . Ưmh! Nàng che vết thương die;nd/an;le.quyd,on kêu rên ra tiếng.

Tô Ân nói: Hàn Yên cô nương, cô nương. . . . . .

Hàn Yên lắc đầu: “Không quan trọng, chỉ là vết thương nhỏ. Khóe mắt nàng liếc thấy bóng người đứng ở nơi không xa, vội vàng nói: “Tô công công, Hàn Yên cáo lui trước.

Thấp thoáng bên trong mành trướng tầng tầng lớp lớp, hai người kia gắn bó dựa vào nhau, hắn nhìn người trong ngực, ánh mắt dịu dàng như thế, nhẹ nhàng gọi tên của nàng, nói lại từng việc vụn vặt lúc nhỏ, kỷ niệm ấm áp là quà tặng cuối cùng hắn có thể cho nàng.

Tiêu Mộng Trinh đứng ở ngoài cửa nhìn, sau đó thu lại tầm mắt, nhìn kỹ bàn tay mình: “Ta giết nàng. . . . . .

Tiểu thiếu gia. Hàn Yên kéo cánh tay của hắn, hạ thấp giọng: Đi theo nô tì.

Hắn giống như không nghe thấy, Hàn Yên nhìn bốn phía, may mắn được không ai chú ý góc này. Nàng cố kéo đối phương đi về phía hậu viên, Tiêu Mộng Trinh không tự chủ dùng bước chân lảo đảo đi theo phía sau.

Hàn Yên lần nữa xác định nơi bí ẩn, móc ra một phong thơ cùng một khối lệnh bài từ trong ngực giơ ra trước mặt hắn: “Đi mau, rời khỏi hoàng cung.

Tiêu Mộng Trinh


/76

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status