Màu xám đen

Q.5 - Chương 196: Bí Mật

/316


Editor: votam

Beta: Khuyên

Chưa tới giữa trưa, Hogwarts đã ra một cái thông báo lớn cho toàn thể học sinh trong trường. Khi tôi kết thúc buổi học thiên văn trở về hầm nhà Slytherin, kinh ngạc phát hiện bên ngoài cửa đá cũng bị dán một tấm: Nhân viên diều tra cao cấp Hogwarts ra lệnh bất cứ học sinh nào bị phát hiện mang theo tạp chí ‘Kẻ ngụy biện’ sẽ bị đuổi học.

Dĩ nhiên là bà điều tra viên cao cấp vẫn không thể học được bài học gì từ sự kiện vượt ngục Azkaban vài ngày trước, bà ta càng làm cho học sinh chú ý tới tờ tạp chí này, bởi vậy tôi nghĩ rằng Harry và thầy Dumbledor đối với sắc lệnh này không có ý kiến gì.

Trở lại phòng ngủ, tôi lấy chỗ sách mà buổi chiều mượn ở thư viện ra ngồi vào bàn đọc. Rất nhanh, Draco kết thúc việc tuần tra buổi tối, đẩy cửa bước vào phòng tôi.

Có vẻ tinh thần cậu ấy không yên, cúi đầu suy nghĩ một lát.

“Uhm…Sylvia.” Cuối cùng cậu ấy do dự nói ra “Chúng ta nói chuyện đi.”

Tôi khép lại sách, dùng đũa phép kéo đến cho cậu ấy một cái ghế. “Muốn uống trà không?”

“Không.” Draco từ chối. Cậu ấy trầm mặc một hồi lâu, tựa hồ khó có thể mở miệng “Sylvia.”

“Làm sao?” Tôi chờ mong nhìn cậu ấy “Cậu muốn nói gì mà cần phải chờ lúc chỉ có hai đứa mình mới nói? Là muốn nói cậu vô cùng thích tớ à?”

“Gặp quỷ, không phải!” Draco đỏ mặt gầm thét.

“A.” Tôi thất vọng nói.

“Lúc nghỉ đông…” Cậu ấy hắng giọng một cái, có phần mất tự nhiên nói “Tớ đem hộp dây chuyền về nhà.”

“Cái này tớ đoán được.” Tôi cẩn thận nói. Nhưng khi đó tôi không để ý. Hiện tại Draco cố ý nhắc tới nó, điều này làm trong lòng tôi nảy sinh một chút lo lắng.

“Uhm… mẹ tớ…nhận ra đó là đồ của gia tộc Black.”

Tôi cảm thấy cổ họng khô khốc.

“Cậu hẳn là không nói cho mẹ cậu biết chứ?” tôi đùa vui như một kiểu thăm dò hỏi “Nói cho mẹ cậu, cha tớ là ai? Cậu…cậu có biết cậu đã từng đáp ứng giữ bí mật cho tớ.”

Draco bối rối nhấc cằm.

Tôi cảm thấy mình cười không nổi nữa rồi. Ngồi một lúc, tôi đờ đẫn nói: “Cha cậu? Ông ấy cũng biết rồi hả?”

Không có trả lời. Được, này đã là trả lời rồi.

Tôi cố gắng thu lại cảm xúc. “Đây thực sự là việc tệ nhất.”

“Không cần lo lắng.” Draco vội vàng nói “Cha tớ đã đáp ứng không can thiệp vào việc của chúng ta…Ông ấy nó chỉ cần tớ thích.”

“A…? Ông ấy có mục đích gì?” Tôi lạnh nhạt nói “Cậu biết điều tớ muốn nói không phải chuyện này.”

Draco dừng lại.

“Cậu có biết?” cậu ấy nhẹ giọng nói “Cậu đã xem tờ Kẻ Ngụy Biện rồi?”

“Không cần xem nó tớ cũng biết rõ, Harry đã sớm nói với tớ. Cậu, Gaul, Crabbe còn có Noether… Năm trước tại nơi Diggory chết, cậu ấy đã tận mắt nhìn thấy, chính tai nghe được Voldemort nói tên cha các cậu.”

Draco muốn chen vào nói nhưng tôi nản lòng thoái chí phất tay ngăn lại.

“Khi đó tớ nói cậu cùng cha cậu khác nhau, cậu không phải tử thần thực tử, cậu không hư hỏng điên cuồng như thế, cậu chán ghét Muggle nhưng cũng sẽ không lấy việc hành hạ bọn họ làm niềm vui, không chỉ là khi đó, cho dù là bây giờ, tớ đều không nghĩ tới quan hệ giữa tớ cùng mẹ tớ và chú Sirius bị lộ.” Tôi từ từ nói tiếp “Dù sao cậu biết chú Sirius là cha đỡ đầu của Harry, là anh hùng chống lại Voldemort. Nếu nói Voldemort có một danh sách những người phải chết nhất thì Sirius tuyệt đối sẽ nằm trong ba người đầu tiên. Cậu biết làm người kế thừa huyết mạch của ông ta có ý nghĩa gì không. Tớ vô cùng tin vào tình cảm của cậu đối với tớ, nếu cậu không muốn tớ trở thành người chịu nguy hiểm liền sẽ không nói ra. Cậu đã từng nói qua không ai có thể từ trong miệng cậu cậy ra bí mật gì.”

“Đúng, tớ nói rồi.” Draco đỏ mặt nói “Bởi vì tại thời điểm đó tớ không thể không thừa nhận, cha tớ nói nếu tớ không…”

“Rốt cuộc là cái tình huống chết tiệt gì khiến cậu không thể không thừa nhận?” Tôi thô bạo cắt ngang cậu ấy “Cậu có thể tùy tiện tìm một cái lý do nào đó! Với sự thông minh của cậu không phải là cực kỳ dễ dàng sao?”

Màu đỏ trên mặt Draco đã rút bớt đi. Cậu ấy quay mặt đi, thanh âm hơi lạnh nhạt “Cha tớ sẽ không nói ra ngoài. Ông sẽ vì tớ mà giữ bí mật.”

“Đương nhiên tử thần thực tử sẽ vì tớ-con gái của kẻ thù đối với chủ nhân hắn trung thành mà giữ bí mật.” Tôi châm chọc nói “ Bởi vì con hắn thích ta.”

“Vì cái gì cậu không sớm chút nói cho tớ biết? Đã khai giảng hai tháng rồi! Nếu tớ sớm biết một chút, ít nhất tớ có thể chuẩn bị, tớ có thể làm cho Blaise đồng ý rời khỏi trang viên, nếu như tớ sớm biết rằng…”

Tôi lặp đi lặp lại, Draco tái nhợt môi mím lại sít sao, lạnh nhạt nói: “Cha tớ sẽ vì tớ mà giữ bí mật.Tớ tin tưởng ông ấy.”

“Điều đó thật quá tuyệt vời, tớ đương nhiên không thể nghi nghờ cái tin tưởng này giống như cậu tin tưởng ông ấy.” Tôi oán hận nói “Tớ cũng từng tin tưởng cậu sẽ vĩnh viễn không đem điều này nói ra, bất luận là nói cho ai!”

Draco trầm mặc.

“Cậu hối hận sao? Nếu cậu sớm biết ba tớ là tử thần thực tử, cậu căn bản sẽ không nói cho tớ biết, đúng không?”

Tôi không có cách nào nói dối.

“Đúng.” Tôi nói.

“Tốt, tốt.” Draco lạnh lùng nói. Cậu ấy từ trên ghế đứng lên, kiềm chế lửa giận, mở cửa đi ra ngoài.

Tôi vùi mặt vào trong lòng bàn tay.

Lucius, người trợ thủ thần bí đắc lực, ông ta biết rõ quan hệ của Sirius, tôi và Blaise. Blaise là người ở trong trang viên cả ngày, cô ấy hiển nhiên là an toàn nhưng tương lai có thể bị nguy hiểm hay không? Mà tôi nên làm cái gì? Tôi có thể làm cái gì?

Tôi cầm lên hộp dây chuyền lao ra phòng nghỉ, vọt tới trước văn phòng của giáo sư Snape, gõ cửa dồn dập.Một lát sau, của mở, giáo sư Snape ở phía sau cửa trừng mắt nhìn tôi.

“Có lẽ trò nên học tập cái gọi là lễ phép khi gõ cửa một chút?”

Tôi không biết lấy dũng khí từ đâu, lách qua một bên người thầy ấy và cái cửa đi vào, dùng lực đóng cửa lại.

“Lucius Malfoy đã biết rõ quan hệ của em, Blaise và chú Sirius.” Mẹ kiếp cái cửa, tôi khẩn trương nhìn thầy ấy nói.

Giáo sư Snape hơi thụt lùi về phía sau một bước, kéo dãn khoảng cách với tôi. Giáo sư nhìn tôi.

Hiển nhiên thầy ấy cũng không coi lời tôi nói là thật.

“Là Draco nói cho ông ta!” Tôi giải thích “Draco biết cái này… vào năm thứ tư. Khi đó em không xác định được Lucius là tử thần thực tử…”

“Có lẽ việc này có thể cho trò một bài học kinh nghiệm.” Giáo sư Snape trở lại phía sau bàn làm việc “Đó thực sự là một cái bí mật cần phải giữ trong tay mình. Trò không có sự cẩn thận của một Slytherin.”

“Phải…” Tôi vô cùng hối hận nói “Mà bây giờ nên làm cái gì bây giờ?”

Ngẩng đầu lên, tôi không thể tin nhìn giáo sư Snape vậy mà lại bắt đầu cầm lên bút lông chim phê chữa bài tập.

“Giáo sư!”Tôi bổ nhào lên ấn chặt tay thầy “Blaise có thể gặp nguy hiểm!”

Giáo sư Snape ánh mắt dừng lại ở đầu bút lông chim – nơi đó bị tôi giữ làm thành một nét mực dài. Có lẽ ta nhìn lầm rồi, thầy ấy tựa hồ có chút buồn bực hoặc buồn phiền gì đó - chết tiệt- đây không phải là buồn bực hay là lúc buồn bực.

“Cô ấy không có nguy hiểm.”

Giáo sư bỏ tay của ta ra, rút đũa phép thi triển trên tấm da dê một cái bùa rửa sạch hoàn toàn.

“Giáo sư! Người không biết…” tôi gấp đến độ muốn nổi điên, “Khai giảng khi đó em cùng với Blaise đụng phải Lucius Malfoy. Khi đó em liền cảm thấy được có phần lo lắng…”

“Nếu nói gặp Lucius Malfoy làm cho trò cảm thấy lo lắng, như thế ta nghĩ đây là một tình huống bình thường.” Giáo sư Snape châm chọc nói: “Ông ta có thể làm cho bất luận kẻ nào cảm thấy lo lắng.”

“Ông ta để em giới thiệu Blaise với ông ta - cô ấy nhất định đã bị theo dõi…A… thầy có biết phòng ngự ma pháp của trang viên Sadie đã hỏng đến mức độ nào, mà Blaise căn bản không có năng lực tự bảo mình.”

“Cô ấy không có nguy hiểm.” Giáo sư Snape lặp lại một lần nữa. Thầy ấy một lần nữa chấm mực nước “Ta đã biết rồi. So với trò còn biết được sớm hơn.”

Tôi kinh ngạc há miệng thở dốc.

“Thầy đã sớm biết? Đó chính là nói … thầy đã có bố trí?” Tôi tăng thêm can đảm xác nhận “Giáo sư, là như thế này sao?”

Giáo sư Snape nhìn ta một cái.

“Đúng thế.” Thầy ấy nói.

“Có thể nói cho em biết là cái gì không?” Tôi lo lắng nói.

“Không thể.” Giáo sư Snape khóe miệng không vui uốn cong “Tiểu thư chậm hiểu, hiện tại tôi có thể tiếp tục phê chữa bài tập của tôi chưa?”

Thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này tôi mới phát hiện ra tôi cách thầy ấy rất gần. Tôi hoảng sợ, vội vàng dịch sang bên cạch một chút.

“Đương nhiên.” Tôi chân tay luống cuống nói “Uhm…”

“Nếu trò không có chuyện gì khác,” Bút lông chim của thầy ấy hạ xuống trên tấm da dê “Có lẽ tốt nhất trò nên uống thứ gì đó rồi trở lại phòng ngủ của mình đi. Ta thấy còn năm phút nữa là đến thời gian cấm đi lại ban đêm rồi.”

“Vâng ạ.” Tôi ngượng ngùng nói “Thật xin lỗi thầy.”

Tôi quay đầu hướng cửa đi tới, tay phải vô ý thức cho vào túi áo, đụng đến một vật lạnh lẽo.

Tôi cảm thấy lửa giận lại một lần nữa tụ hội ở đáy lòng rồi.

“Giáo sư.”

Tôi xoay người, từ trong túi áo lấy ra hộp dây chuyền, để trên bàn làm việc.

Giáo sư nhìn nhìn hộp dây chuyền, đứng thẳng lên, hơi nhếch lông mi lên, chờ tôi giải thích của.

“Nhờ giáo sư trả lại cho chú Sirius hoặc là Kreacher… người của gia tộc Black hoặc bất luận ai cũng được.”

Tôi cùng Blaise không cần Sirius, không nên có quan hệ gì với ông ta.

Nhưng vì cái gì chúng tôi vẫn bị ông ta liên lụy?

Ông ta chưa từng nuôi dạy tôi, chưa từng sinh sống cùng tôi, cũng chỉ vì huyết thống của tôi? Tôi tình nguyện rút ra một nửa máu, một nửa thịt, một nửa xương trả lại cho ông ta!

Chỉ cần ông ta có thể biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của tôi.

Rời khỏi văn phòng độc dược, trước giờ cấm đi lại ban đêm vài phút, tôi trở lại phòng ngủ.

Tôi tin tưởng giáo sư Snape, đương nhiên, nếu không như thế thì tại thời điểm nguy hiểm người đầu tiên tôi nghĩ đến đã không là giáo sư.

Nhưng tôi vẫn còn cảm thấy lo lắng. Tôi viết một lá thư, sử dụng phấn ẩn thân đi tới lều cú mèo, tìm một con cú mèo khỏe mạnh để gửi thư.

Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, nhận được thư hồi âm của Blaise tôi mới chính thức cảm thấy yên tâm.

/316

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status