Đạo sư Aya là một phụ nữ dịu dàng xinh đẹp, cô báo cho Ngu Tiểu Mạc biết mình sắp đi xa, sau khi dặn dò một số việc Ngu Tiểu Mạc không thể lơi lỏng luyện tập và vài thứ linh ta linh tinh khác, Aya liền vỗ vỗ đầu Ngu Tiểu Mạc, cười tạm biệt với hắn.
Ngu Tiểu Mạc nhìn theo nữ tử ôn nhã này rời đi, nghĩ tới kết cục của Aya trong《 Quay về dị thế Ebedis 》—— chết trong thú triều.
Khi đó cô từng có một đoạn ngọt ngào ái muội với vai chính, đáng tiếc hai người còn chưa kịp xác định tình cảm thì Aya đã đi không trở lại, vai chính còn mất mát một thời gian, sau này có một vị hậu cung khác khuyên bảo mới dần nguôi ngoai. Mà Aya đã mất, cũng trở thành một tia trói buộc trong lòng y.
Ngu Tiểu Mạc không rõ ràng tiến triển hiện tại, nhưng hắn có thể xác định lần đi xa này của đạo sư Aya sẽ không xảy ra chuyện, cũng sẽ không gặp gỡ ma thú triều gì, đây chỉ là trong nguyên tác không có đề cập đến, chỉ là một lần đi xa thông thường mà thôi.
Đạo sư Aya đã đi rồi, Ngu Tiểu Mạc đứng tại chỗ một lúc, quyết định đi đến nhà ăn học viện tìm Bruno, thuận tiện từ trong miệng Bruno hỏi thăm một số chuyện về thế giới này.
Nhà ăn Facila Luosi rất lớn, cũng đủ để chứa mấy ngàn học sinh, cũng khá sạch sẽ ngăn nắp, căn bản là không giống cái căn tin đại học của Ngu Tiểu Mạc, đã dơ bẩn mà còn nấu đồ ăn khó ăn muốn chết.
Andy!
Bruno đã chiếm được vị trí tốt, sau khi thấy Ngu Tiểu Mạc đến liền vẫy vẫy tay với hắn.
Lúc này người trong nhà ăn cũng không nhiều lắm, Ngu Tiểu Mạc đi tới ngồi xuống, bất động thanh sắc lôi kéo Bruno lộ ra một ít tin tức mình muốn biết.
Làm hắn kinh ngạc chính là, hiện tại là năm 1727 theo lịch Quang Minh, phải biết rằng trong《 Dị thế 》thời gian bắt đầu là năm 1737 theo lịch Quang Minh! Nói cách khác, tất cả tình tiết phát sinh trong tiểu thuyết đều chưa xảy ra...
Quả nhiên, sau đó từ trong miệng Bruno thì Ngu Tiểu Mạc biết được quân chủ của Hắc Ám Giới, mười năm sau mới mất tích trong đại chiến Quang Ám, lúc này phụ thân vai chính còn đang cai quản ma tộc, mà mẫu thân vai chính, cũng mới vừa bộc lộ tài năng trên đại lục ——
Tâm Ngu Tiểu Mạc hơi chùng xuống.
Mười năm sau mới có thể chính thức triển khai cốt truyện, chẳng lẽ muốn hắn chờ thêm mười năm sao?
Không, nói không chừng thế giới này cũng không phải phát triển theo như tiểu thuyết, có một số người một số việc cũng sẽ không giống như trước vậy.
Nói không chừng, Mạc Sở cũng không phải là nhân vật phản diện...
Vội vàng ăn xong bữa trưa nhạt như nước ốc, sau khi Ngu Tiểu Mạc tạm biệt Bruno liền đi đến thư viện.
Hắn muốn hiểu biết về cái thế giới hoàn toàn mới này, không có hệ thống, cũng mất ưu thế biết trước cốt truyện tiểu thuyết, cũng chỉ có thể tự mình đi tìm.
Trong thư viện có một số người đã ngồi sẵn, Ngu Tiểu Mạc đi vào cũng không khiến ai chú ý. Một mình hắn đi đến khu giới hạn của năm thứ ba, tìm được một quyển lịch sử ma pháp đầy đủ nhất.
Quyển sách ma pháp ký lục này ghi chép tất cả mọi chuyện từ thuở sơ khai đại lục Edebis tồn tại đến nay, đồng thời còn có thể tự động bổ sung chuyện phát sinh sau này. Ngu Tiểu Mạc thả ra một phù chú khiến quyển lịch sử dày cộm này từ trong giá sách chuyên môn bay ra, đưa tay đặt lên trang bìa.
Bên này hắn nghĩ muốn tìm đoạn thời gian, lịch sử bên kia liền tự động lật trang, trang sách rung động xôn xao, mấy phút sau, lật đến một đoạn thời kỳ gần nhất.
Mẫu thân vai chính - Lucia ở thành tân hiền giả thứ ba, quân chủ của Hắc Ám Giới đơn phương tuyên chiến với Quang Minh Giới không có kết quả...
Những hàng chữ xa lạ hiện lên trước mắt hắn, miêu tả đều là một thế giới hoàn toàn mới, cùng Ngu Tiểu Mạc đã học qua, hoàn toàn là đại lục khác xa nhau.
Này, ngươi xem xong chưa?
Giữa lúc Ngu Tiểu Mạc muốn lật sang trang tiếp theo thì, một thanh âm không khách khí từ bên kia vang lên: Một mình ngươi chiếm quyển sách này quá lâu! Sao ngươi không suy nghĩ cho người khác, người khác cũng phải xem a!
Ngu Tiểu Mạc nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy một cô gái kiều diễm khí chất ngạo mạn kéo cánh tay của người khác, bộ dạng vênh váo tự đắc chỉ vào hắn, thật giống như cô nói chuyện với Ngu Tiểu Mạc đã là vinh hạnh của hắn.
Cô gái mặc trường bào màu đỏ đại biểu cho ma pháp sư hệ hỏa, từ vật phẩm trang sức cô ta đeo cùng giọng nói hống hách, không khó đoán đây là một tiểu thư, mà thiếu niên bị cô nàng kéo tay, tuy rằng không nói câu này, nhưng ngạo khí xuất sắc trời sinh cũng đủ nói rằng cũng là con nhà quyền quý như cô ta.
Có thể tiến vào học viện Facila Luosi không phải quý tộc thì cũng là mầm móng thiên tài, hoặc là cả hai.
Xuyên qua nhiều thế giói như vậy, quý tộc thiên tài gì đó cũng thấy nhiều, Ngu Tiểu Mạc không dao động, thản nhiên nói: Quy định thư viện viết ở bên kia, phiền tiểu thư qua xem đã rồi mới đến nói những lời ngu xuẩn này với ta.
Quyển sách này là hắn dựa theo quy định nộp một ngân tệ tiền thế chân cho thủ thư để mượn đọc, mượn một gày, nếu như không xảy ra tình huống đặc biệt, trong một ngày này, quyển sách này thuộc về hắn.
Quy định như vậy, dù Ngu Tiểu Mạc có phản bác cũng không thể bị trách phạt, thế nhưng có người luôn thích tìm đường chết.
Ngươi có ý gì! Cô gái này chính là chẳng bao giờ bị người khác Ngỗ nghịch qua, thoáng cái liền nổi giận: Ngươi biết ta là ai không? Dám nói với ta những lời như vậy!
Ngu Tiểu Mạc: ..... Hắn nhớ tới một đại đặc sắc trong《 Dị thế 》luôn có pháo hôi qua đường ngốc nghếch hay gây chuyện sinh sự, nhảy nhót linh tinh đánh rớt chỉ số thông minh, cô gái này hiển nhiên cũng là một trong số đó.
Ngu Tiểu Mạc im lặng, thiếu niên bên cạnh cô gái nhíu nhíu mày, không hài lòng liếc mắt nhìn cô gái: Bích Lạc Ti.
Bích Lạc Ti bị những lời này của y làm cho run sợ, há mồm muốn nói gì đó, nhưng giống như nhớ đến cái gì, yên lặng ngậm miệng.
Mới vừa rồi còn là tiểu thư không ai bì nổi, hiện tại ỉu xìu, Ngu Tiểu Mạc nhìn đến vui vẻ, lại thấy thiếu niên rút tay tránh thoát Bích Lạc Ti, chuyển hướng về phía Ngu Tiểu Mạc: Ta thay mặt Bích Lạc Ti vô lỗ xin lỗi ngươi. Nhưng mà ta thực sự rất cần quyển sách này, không biết ngươi có thể cho ta mượn lại hay không?
Một vai phản diện khác sao?
Nếu như không phải khi thiếu niên nói những lời này lại bày ra bộ dạng Được ta để mắt chính là vinh hạnh của ngươi thái độ còn giống như Ngu Tiểu Mạc thiếu y mấy triệu, Ngu Tiểu Mạc sẽ thực sự vui vẻ cho y mượn.
Cực kỳ xin lỗi, ngươi cần quyển sách này, nhưng ta cũng muốn.
Ngu Tiểu Mạc nói: Huống hồ ta cũng không thiếu ngươi cái gì, cho nên phiền ngươi thu lại thái độ tồi tệ vừa rồi đi, cảm tạ.
Ngươi ——
Im lặng!
Bích Lạc Ti nghe xong liền nhịn không được muốn tức giận, bị thiếu niên không chút khách khí khiển trách.
Bích Lạc Ti không cam lòng nói: Allen, rõ ràng chính là hắn ——
Ngay từ đầu là ngươi sai, cho nên ngươi im lặng là tốt nhất.
Rõ ràng Allen không muốn để ý đến cô, lạnh lùng nói những lời này, y tiến lên một bước, kéo tay của Ngu Tiểu Mạc: Ta nghĩ chúng ta có thể ——
Khi Ngu Tiểu Mạc nghe Bích Lạc Ti nói ra cái tên Allen này thì trong đầu liền hiện lên một số ký ức của Andy, Allen là con trai công tước, thân phận tôn quý, trong học viện này cũng được công nhận là thiên tài, ở trong học viện rất nổi tiếng.
Nhưng mà, trong nguyên tác cũng không cho người này lên sân khấu. Bao gồm cả Bích Lạc Ti kia.
Ký ức làm hắn hoảng hốt vài giây, mà trong vài giây này, Allen bắt được tay hắn.
Tay của thiếu niên nhỏ nhắn ấm áp, khi chạm vào ấm áp khác biệt này thì Allen ngẩn ra, như là không hiểu được người luôn luôn chán ghét bị người đồng giới chạm vào như y tại sao lại làm như vậy, còn chưa đợi y nghĩ thông suốt, y đã cầm tay Ngu Tiểu Mạc.
Mềm, cũng rất ấm áp.
Đáng tiếc, giây tiếp theo đã bị hất ra.
Ngươi làm gì?
Động tác dắt tay cùng nam nhân khác, cảm giác thực sự không tốt, Ngu Tiểu Mạc cũng không thích nam nhân, hắn chỉ thích có mình Mạc Sở, cho nên khá bài xích với hành động thân mật này.
Càng miễn bàn đến hành động này của Allen quá đột nhiên, cũng bởi vậy có vẻ cực kỳ đột ngột.
Làm Ngu Tiểu Mạc không nghĩ tới mà Allen bị mình hất tay ra cũng sửng sốt một chút, giống như là hận không hiểu nổi tại sao Ngu Tiểu Mạc lại hất tay y, mà Bích Lạc Ti lại đang gắt um lên: A! Allen, tại sao ngươi có thể ở trước mặt ta chạm vào người khác!
Ta với ngươi có quan hệ gì sao?
Đáp lại cô là thái độ lạnh lùng bất cần, thậm chí lần này Allen còn không thèm liếc mắt nhìn cô, mà là lại đưa tay ra, lần thứ hai muốn tiếp cận cái người bình dân đáng ghét kia.
Mắt thấy Bích Lạc Ti sẽ nổi điên, mà Allen lại muốn tiến sang bên này, Ngu Tiểu Mạc không chút do dự lui vê phía sau mấy bước, làm hắn không nghĩ tới chính là, Allen liền lập tức bước theo.
Dây dưa không dứt!
Nếu như Ngu Tiểu Mạc không biết mục đích của Allen chỉ là vì quyển sách kia mà không phải vì mình, Ngu Tiểu Mạc sẽ hoài nghi y có phải là Mạc Sở hay không.
Hắn dứt khoát ngừng lại, nói: Ta mượn chỉ có một ngày, nếu ngươi cần thì ngày mai có thể mượn. Được rồi ta đi, hẹn gặp lại.
Nói rồi hắn lấy ra thẻ thủ thư cho mượn đọc, ở trên sách vẽ một cái, quyển sách thật dày đã bị cất vào trong không gian của thẻ mượn sách.
Ngu Tiểu Mạc muốn cầm sách bỏ chạy, thế nhưng tay còn chưa rút lại, đã bị Allen giữ lấy.
Tuy rằng chỉ có một ngày, nhưng ngày kia ta có kỳ thi lịch sử, cho nên, không bằng hôm nay chúng ta cùng xem?
Không biết cọng dây thần kinh nào bị lỗi của Allen lại lộ ra một nụ cười cũng khá lịch sự, nói như vậy với Ngu Tiểu Mạc —— nếu như không phải y níu tay Ngu Tiểu Mạc với khí lực lớn đến mức Ngu Tiểu Mạc chỉ cảm thấy một trận đau nhức, nhìn qua y sẽ càng thêm lễ phép.
Ngươi buông tay!
Ngươi ——
Làm sao vậy, đây là hai đứa nhỏ đang cãi nhau sao?
Một đạo ánh sáng nhạt bỗng thần kỳ tách hai người ra, thân thể Ngu Tiểu Mạc bị khống chế di chuyển, tiến vào trong vòng tay vững chắc.
Sau lưng hắn dán lên lồng ngực rắn chắc ấm áp, có người đặt cằm lên đầu hắn, lười biếng cọ cọ vài cái.
Một khắc kia, tim Ngu Tiểu Mạc nảy lên, hắn thấy được một đôi tay quen thuộc, mang găng tay màu trắng. Còn có một sợi tóc bạch kim rũ xuống, rơi ở trước mắt hắn.
Ở trước mặt mọi người, Merlin không cố kỵ mà ôm một nam sinh năm ba trong ngực, khóe miệng cong lên, sắc mặt thoáng cái âm trầm khó coi, nhíu mày nhìn Allen: Cái này không được, trong học viện cấm tranh cãi cá nhân.
***
Mọi người đ oán xem ai là Mạc Sở? =3=
Cái học viện khó kh ă n, cãi lộn c ũ ng cấm =]]
Ngu Tiểu Mạc nhìn theo nữ tử ôn nhã này rời đi, nghĩ tới kết cục của Aya trong《 Quay về dị thế Ebedis 》—— chết trong thú triều.
Khi đó cô từng có một đoạn ngọt ngào ái muội với vai chính, đáng tiếc hai người còn chưa kịp xác định tình cảm thì Aya đã đi không trở lại, vai chính còn mất mát một thời gian, sau này có một vị hậu cung khác khuyên bảo mới dần nguôi ngoai. Mà Aya đã mất, cũng trở thành một tia trói buộc trong lòng y.
Ngu Tiểu Mạc không rõ ràng tiến triển hiện tại, nhưng hắn có thể xác định lần đi xa này của đạo sư Aya sẽ không xảy ra chuyện, cũng sẽ không gặp gỡ ma thú triều gì, đây chỉ là trong nguyên tác không có đề cập đến, chỉ là một lần đi xa thông thường mà thôi.
Đạo sư Aya đã đi rồi, Ngu Tiểu Mạc đứng tại chỗ một lúc, quyết định đi đến nhà ăn học viện tìm Bruno, thuận tiện từ trong miệng Bruno hỏi thăm một số chuyện về thế giới này.
Nhà ăn Facila Luosi rất lớn, cũng đủ để chứa mấy ngàn học sinh, cũng khá sạch sẽ ngăn nắp, căn bản là không giống cái căn tin đại học của Ngu Tiểu Mạc, đã dơ bẩn mà còn nấu đồ ăn khó ăn muốn chết.
Andy!
Bruno đã chiếm được vị trí tốt, sau khi thấy Ngu Tiểu Mạc đến liền vẫy vẫy tay với hắn.
Lúc này người trong nhà ăn cũng không nhiều lắm, Ngu Tiểu Mạc đi tới ngồi xuống, bất động thanh sắc lôi kéo Bruno lộ ra một ít tin tức mình muốn biết.
Làm hắn kinh ngạc chính là, hiện tại là năm 1727 theo lịch Quang Minh, phải biết rằng trong《 Dị thế 》thời gian bắt đầu là năm 1737 theo lịch Quang Minh! Nói cách khác, tất cả tình tiết phát sinh trong tiểu thuyết đều chưa xảy ra...
Quả nhiên, sau đó từ trong miệng Bruno thì Ngu Tiểu Mạc biết được quân chủ của Hắc Ám Giới, mười năm sau mới mất tích trong đại chiến Quang Ám, lúc này phụ thân vai chính còn đang cai quản ma tộc, mà mẫu thân vai chính, cũng mới vừa bộc lộ tài năng trên đại lục ——
Tâm Ngu Tiểu Mạc hơi chùng xuống.
Mười năm sau mới có thể chính thức triển khai cốt truyện, chẳng lẽ muốn hắn chờ thêm mười năm sao?
Không, nói không chừng thế giới này cũng không phải phát triển theo như tiểu thuyết, có một số người một số việc cũng sẽ không giống như trước vậy.
Nói không chừng, Mạc Sở cũng không phải là nhân vật phản diện...
Vội vàng ăn xong bữa trưa nhạt như nước ốc, sau khi Ngu Tiểu Mạc tạm biệt Bruno liền đi đến thư viện.
Hắn muốn hiểu biết về cái thế giới hoàn toàn mới này, không có hệ thống, cũng mất ưu thế biết trước cốt truyện tiểu thuyết, cũng chỉ có thể tự mình đi tìm.
Trong thư viện có một số người đã ngồi sẵn, Ngu Tiểu Mạc đi vào cũng không khiến ai chú ý. Một mình hắn đi đến khu giới hạn của năm thứ ba, tìm được một quyển lịch sử ma pháp đầy đủ nhất.
Quyển sách ma pháp ký lục này ghi chép tất cả mọi chuyện từ thuở sơ khai đại lục Edebis tồn tại đến nay, đồng thời còn có thể tự động bổ sung chuyện phát sinh sau này. Ngu Tiểu Mạc thả ra một phù chú khiến quyển lịch sử dày cộm này từ trong giá sách chuyên môn bay ra, đưa tay đặt lên trang bìa.
Bên này hắn nghĩ muốn tìm đoạn thời gian, lịch sử bên kia liền tự động lật trang, trang sách rung động xôn xao, mấy phút sau, lật đến một đoạn thời kỳ gần nhất.
Mẫu thân vai chính - Lucia ở thành tân hiền giả thứ ba, quân chủ của Hắc Ám Giới đơn phương tuyên chiến với Quang Minh Giới không có kết quả...
Những hàng chữ xa lạ hiện lên trước mắt hắn, miêu tả đều là một thế giới hoàn toàn mới, cùng Ngu Tiểu Mạc đã học qua, hoàn toàn là đại lục khác xa nhau.
Này, ngươi xem xong chưa?
Giữa lúc Ngu Tiểu Mạc muốn lật sang trang tiếp theo thì, một thanh âm không khách khí từ bên kia vang lên: Một mình ngươi chiếm quyển sách này quá lâu! Sao ngươi không suy nghĩ cho người khác, người khác cũng phải xem a!
Ngu Tiểu Mạc nghe tiếng ngẩng đầu lên, thấy một cô gái kiều diễm khí chất ngạo mạn kéo cánh tay của người khác, bộ dạng vênh váo tự đắc chỉ vào hắn, thật giống như cô nói chuyện với Ngu Tiểu Mạc đã là vinh hạnh của hắn.
Cô gái mặc trường bào màu đỏ đại biểu cho ma pháp sư hệ hỏa, từ vật phẩm trang sức cô ta đeo cùng giọng nói hống hách, không khó đoán đây là một tiểu thư, mà thiếu niên bị cô nàng kéo tay, tuy rằng không nói câu này, nhưng ngạo khí xuất sắc trời sinh cũng đủ nói rằng cũng là con nhà quyền quý như cô ta.
Có thể tiến vào học viện Facila Luosi không phải quý tộc thì cũng là mầm móng thiên tài, hoặc là cả hai.
Xuyên qua nhiều thế giói như vậy, quý tộc thiên tài gì đó cũng thấy nhiều, Ngu Tiểu Mạc không dao động, thản nhiên nói: Quy định thư viện viết ở bên kia, phiền tiểu thư qua xem đã rồi mới đến nói những lời ngu xuẩn này với ta.
Quyển sách này là hắn dựa theo quy định nộp một ngân tệ tiền thế chân cho thủ thư để mượn đọc, mượn một gày, nếu như không xảy ra tình huống đặc biệt, trong một ngày này, quyển sách này thuộc về hắn.
Quy định như vậy, dù Ngu Tiểu Mạc có phản bác cũng không thể bị trách phạt, thế nhưng có người luôn thích tìm đường chết.
Ngươi có ý gì! Cô gái này chính là chẳng bao giờ bị người khác Ngỗ nghịch qua, thoáng cái liền nổi giận: Ngươi biết ta là ai không? Dám nói với ta những lời như vậy!
Ngu Tiểu Mạc: ..... Hắn nhớ tới một đại đặc sắc trong《 Dị thế 》luôn có pháo hôi qua đường ngốc nghếch hay gây chuyện sinh sự, nhảy nhót linh tinh đánh rớt chỉ số thông minh, cô gái này hiển nhiên cũng là một trong số đó.
Ngu Tiểu Mạc im lặng, thiếu niên bên cạnh cô gái nhíu nhíu mày, không hài lòng liếc mắt nhìn cô gái: Bích Lạc Ti.
Bích Lạc Ti bị những lời này của y làm cho run sợ, há mồm muốn nói gì đó, nhưng giống như nhớ đến cái gì, yên lặng ngậm miệng.
Mới vừa rồi còn là tiểu thư không ai bì nổi, hiện tại ỉu xìu, Ngu Tiểu Mạc nhìn đến vui vẻ, lại thấy thiếu niên rút tay tránh thoát Bích Lạc Ti, chuyển hướng về phía Ngu Tiểu Mạc: Ta thay mặt Bích Lạc Ti vô lỗ xin lỗi ngươi. Nhưng mà ta thực sự rất cần quyển sách này, không biết ngươi có thể cho ta mượn lại hay không?
Một vai phản diện khác sao?
Nếu như không phải khi thiếu niên nói những lời này lại bày ra bộ dạng Được ta để mắt chính là vinh hạnh của ngươi thái độ còn giống như Ngu Tiểu Mạc thiếu y mấy triệu, Ngu Tiểu Mạc sẽ thực sự vui vẻ cho y mượn.
Cực kỳ xin lỗi, ngươi cần quyển sách này, nhưng ta cũng muốn.
Ngu Tiểu Mạc nói: Huống hồ ta cũng không thiếu ngươi cái gì, cho nên phiền ngươi thu lại thái độ tồi tệ vừa rồi đi, cảm tạ.
Ngươi ——
Im lặng!
Bích Lạc Ti nghe xong liền nhịn không được muốn tức giận, bị thiếu niên không chút khách khí khiển trách.
Bích Lạc Ti không cam lòng nói: Allen, rõ ràng chính là hắn ——
Ngay từ đầu là ngươi sai, cho nên ngươi im lặng là tốt nhất.
Rõ ràng Allen không muốn để ý đến cô, lạnh lùng nói những lời này, y tiến lên một bước, kéo tay của Ngu Tiểu Mạc: Ta nghĩ chúng ta có thể ——
Khi Ngu Tiểu Mạc nghe Bích Lạc Ti nói ra cái tên Allen này thì trong đầu liền hiện lên một số ký ức của Andy, Allen là con trai công tước, thân phận tôn quý, trong học viện này cũng được công nhận là thiên tài, ở trong học viện rất nổi tiếng.
Nhưng mà, trong nguyên tác cũng không cho người này lên sân khấu. Bao gồm cả Bích Lạc Ti kia.
Ký ức làm hắn hoảng hốt vài giây, mà trong vài giây này, Allen bắt được tay hắn.
Tay của thiếu niên nhỏ nhắn ấm áp, khi chạm vào ấm áp khác biệt này thì Allen ngẩn ra, như là không hiểu được người luôn luôn chán ghét bị người đồng giới chạm vào như y tại sao lại làm như vậy, còn chưa đợi y nghĩ thông suốt, y đã cầm tay Ngu Tiểu Mạc.
Mềm, cũng rất ấm áp.
Đáng tiếc, giây tiếp theo đã bị hất ra.
Ngươi làm gì?
Động tác dắt tay cùng nam nhân khác, cảm giác thực sự không tốt, Ngu Tiểu Mạc cũng không thích nam nhân, hắn chỉ thích có mình Mạc Sở, cho nên khá bài xích với hành động thân mật này.
Càng miễn bàn đến hành động này của Allen quá đột nhiên, cũng bởi vậy có vẻ cực kỳ đột ngột.
Làm Ngu Tiểu Mạc không nghĩ tới mà Allen bị mình hất tay ra cũng sửng sốt một chút, giống như là hận không hiểu nổi tại sao Ngu Tiểu Mạc lại hất tay y, mà Bích Lạc Ti lại đang gắt um lên: A! Allen, tại sao ngươi có thể ở trước mặt ta chạm vào người khác!
Ta với ngươi có quan hệ gì sao?
Đáp lại cô là thái độ lạnh lùng bất cần, thậm chí lần này Allen còn không thèm liếc mắt nhìn cô, mà là lại đưa tay ra, lần thứ hai muốn tiếp cận cái người bình dân đáng ghét kia.
Mắt thấy Bích Lạc Ti sẽ nổi điên, mà Allen lại muốn tiến sang bên này, Ngu Tiểu Mạc không chút do dự lui vê phía sau mấy bước, làm hắn không nghĩ tới chính là, Allen liền lập tức bước theo.
Dây dưa không dứt!
Nếu như Ngu Tiểu Mạc không biết mục đích của Allen chỉ là vì quyển sách kia mà không phải vì mình, Ngu Tiểu Mạc sẽ hoài nghi y có phải là Mạc Sở hay không.
Hắn dứt khoát ngừng lại, nói: Ta mượn chỉ có một ngày, nếu ngươi cần thì ngày mai có thể mượn. Được rồi ta đi, hẹn gặp lại.
Nói rồi hắn lấy ra thẻ thủ thư cho mượn đọc, ở trên sách vẽ một cái, quyển sách thật dày đã bị cất vào trong không gian của thẻ mượn sách.
Ngu Tiểu Mạc muốn cầm sách bỏ chạy, thế nhưng tay còn chưa rút lại, đã bị Allen giữ lấy.
Tuy rằng chỉ có một ngày, nhưng ngày kia ta có kỳ thi lịch sử, cho nên, không bằng hôm nay chúng ta cùng xem?
Không biết cọng dây thần kinh nào bị lỗi của Allen lại lộ ra một nụ cười cũng khá lịch sự, nói như vậy với Ngu Tiểu Mạc —— nếu như không phải y níu tay Ngu Tiểu Mạc với khí lực lớn đến mức Ngu Tiểu Mạc chỉ cảm thấy một trận đau nhức, nhìn qua y sẽ càng thêm lễ phép.
Ngươi buông tay!
Ngươi ——
Làm sao vậy, đây là hai đứa nhỏ đang cãi nhau sao?
Một đạo ánh sáng nhạt bỗng thần kỳ tách hai người ra, thân thể Ngu Tiểu Mạc bị khống chế di chuyển, tiến vào trong vòng tay vững chắc.
Sau lưng hắn dán lên lồng ngực rắn chắc ấm áp, có người đặt cằm lên đầu hắn, lười biếng cọ cọ vài cái.
Một khắc kia, tim Ngu Tiểu Mạc nảy lên, hắn thấy được một đôi tay quen thuộc, mang găng tay màu trắng. Còn có một sợi tóc bạch kim rũ xuống, rơi ở trước mắt hắn.
Ở trước mặt mọi người, Merlin không cố kỵ mà ôm một nam sinh năm ba trong ngực, khóe miệng cong lên, sắc mặt thoáng cái âm trầm khó coi, nhíu mày nhìn Allen: Cái này không được, trong học viện cấm tranh cãi cá nhân.
***
Mọi người đ oán xem ai là Mạc Sở? =3=
Cái học viện khó kh ă n, cãi lộn c ũ ng cấm =]]
/73
|