Dường như là trong nháy mắt, Ngu Tiểu Mạc đã bị kéo vào trong không gian hệ thống.
Cái không gian này cùng với không gian hắn tiến vào sau khi bị tai nạn giao thông giống nhau như đúc, đồng thời hắn cũng chú ý tới, số liệu của mình đều bị trở về 0.
Hoàng! Là ngươi sao?
Là ta.
Thanh âm của Hoàng vẫn bình tĩnh trấn định như trước: Đã lâu không gặp.
Đã lâu không gặp.
Ngu Tiểu Mạc thở một hơi thật dài: Thật may, ta còn cho rằng sẽ không còn gặp được ngươi...
Hoàng nói: Không gian chủ thần xảy ra một chút ngoài ý muốn, hắn ta tiêu diệt toàn bộ hệ thống, đại khái ta là hệ thống thứ hai còn sống sót.
Cái gì?!
Không loại trừ là hắn ta đã nhận ra ý đồ của chúng ta.
Hoàng dùng thanh âm đều đều nói cho Ngu Tiểu Mạc biết một tin tức kinh khủng: Chỉ là tạm thời hắn ta không tra được ngọn nguồn ở nơi nào, vì vậy lựa chọn biện pháp thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Nhưng không phải là hắn ta phải dựa vào hệ thống để khống chế những thế giới khác sao?
Cũng đều bị hắn ta hủy, hiện nay thế giới này của ngươi là thế giới cuối cùng.
.....
Ngu Tiểu Mạc đã không biết nên dùng biểu tình nào để đối mặt với chuyện này.
Hoàng nói: Ta không hiểu lắm tại sao chủ thần phải lựa chọn cách làm ngu xuẩn như vậy, nhưng mà nhân dịp hắn ta lâm vào ngủ say, ta mới có thể tìm đến thế giới này của ngươi.
Ngu Tiểu Mạc nói: Vậy ngươi làm sao có thể tránh thoát công kích của chủ thần? Ngươi còn nói ngươi là hệ thống thứ hai sống sót, hệ thống còn lại... Là của Mạc Sở sao?
Đúng vậy.
Vậy ngươi ——
Xin lỗi, ta mất liên hệ với tên kia, sau khi đến thế giới này hai chúng ta liền mất liên lạc.
Ngu Tiểu Mạc khó xử nói: Vậy.. Vậy ngươi có thể truyền tải thông tin thế giới này cho ta không?
.....
Hoàng trầm mặc trong chốc lát, ngay khi Ngu Tiểu Mạc vừa muốn đặt câu hỏi thì, chợt nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên một lần nữa.
Ta không thể cung cấp cho ngươi quá nhiều hỗ trợ.
Thanh âm của hắn mang theo một phần khẩn trương chưa bao giờ có: Ta không thể thu được chút xíu năng lượng nào từ chủ thần, trên thực tế, một chút năng lượng còn sót lại của ta cũng đã hao hết khi vào thế giới này rồi.
Ngu Tiểu Mạc nhẹ nhàng A một tiếng: Vậy ngươi ——
Hoàng trầm mặc không nói.
Ngu Tiểu Mạc có thể cảm nhận từ trong bầu không khí, Hoàng cứng đờ cùng thấp thoảng, như Hoàng nói, không thể cung cấp cho mình chút trợ giúp gì, năng lượng cũng đã hao hết, như vậy không phải có ý nghĩa là, mình đã có thể tránh khỏi khống chế của hệ thống sao?
Cái ý niệm này trong chớp mắt xuất hiện trong đầu của Ngu Tiểu Mạc, làm hắn Phụt một tiếng bật cười.
Thì ra Hoàng cũng sợ bị vứt bỏ, thật sự là cho hắn nhận thứ mới mẻ về hệ thống luôn lạnh như băng này.
Không sao.
Hắn thoải mái nói với hệ thống trong hư không: Ngươi ở cạnh ta, chúng ta cùng nhau nghĩ cách rời khỏi nơi này, ta sẽ mang ngươi theo.
... Cảm ơn.
Chưa từng cảm thấy kích động cùng nói lời cảm ơn, loáng thoáng, dường như Ngu Tiểu Mạc nghe thấy Hoàng thở dài như trút được gánh nặng.
Như vậy, đưa ta về chỗ cũ đi.
Ngu Tiểu Mạc: Ta vừa mới đối mặt với một đả kích... Hình như đệ đệ ta cũng ở đây.
Ngươi không kinh ngạc?
Đối với ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ của ký chủ mình, Hoàng có hơi kinh ngạc.
Ngu Tiểu Mạc lắc đầu: Không kinh ngạc.
Hắn ngước lên, nở một nụ cười với hư không.
Dù sao ta vừa mới biết, mình bị lừa rất lâu rồi.
Hoàng: .....
Hắn cảm giác ký chủ này của mình, hình như có chỗ nào không được bình thường.
Sau khi quay về từ trong không gian hệ thống, Ngu Tiểu Mạc lại trở về trong ngực mang theo độ ấm kia.
Allen còn đang ôm hắn thật chặt, giống như đang ôm trân bảo của mình.
Ca ca ——
Ngu Tiểu Mạc hít sâu một hơi, sau đó đại khái làm ra một động tác dã man nhất trong cuộc đời ——
Hắn nhấc chân, trực tiếp dùng sức đạp Allen ra!
Allen bị đạp ra, thê thảm nằm trên mặt đất, biểu tình ngạc nhiên trong chốc lát. Nhưng y lập tức phản ứng, đứng dậy muốn nắm tay Ngu Tiểu Mạc.
Dừng!
Ngu Tiểu Mạc cười lạnh: Cậu đứng ở đây! Không cho phép nhúc nhích!
.....
Allen, hay nên nói là Ngu Sở không nói gì, cũng xác thực không động đậy.
Lúc này, ánh mắt của y lại khôi phục bình tĩnh, biến thành đôi mắt đen như mực cứ lẳng lặng nhìn Ngu Tiểu Mạc, không có động tác dư thừa, lại làm cho Ngu Tiểu Mạc có cảm giác như bị trói lại.
Chính là loại cảm giác này, giống nhau như đúc, trước đây Ngu Sở chính là cái dạng quỷ này.
Hắn lặng lẽ nghĩ trong lòng.
Cố tình mình lại giống như thằng ngu, không phát hiện được sự thật đơn giản như vậy.
—— bất kể là Mạc Sở hay Ngu Sở, ánh mắt của bọn họ nhìn Ngu Tiểu Mạc đều giống nhau, chuyên chú chấp nhất, lại nhất định phải chiếm được.
Ngu Tiểu Mạc thở dài, gỡ nhẫn trên tay xuống.
Ngu Sở đứng trước mặt hắn thấy được động tác này thì, trong nháy mắt liền cứng đờ.
Ngu Tiểu Mạc xem như không thấy, vân vê chiếc nhẫn trước mặt Ngu Sở: Biết đây là cái gì sao?
Ngu Sở: .....
Ngu Tiểu Mạc cười Ha ha , nói: Hình như tôi nhớ trước kia cậu có nói thích tôi? A, xin lỗi, tôi quên mất cậu chưa từng nói qua, cậu chỉ là cường hôn tôi mà thôi.
Ngu Sở nhịn không được nói: Ta ——
Dừng, tôi không muốn nghe cậu giải thích.
Ngu Tiểu Mạc tiếp tục thao thao bất tuyệt: Cậu không nói qua cũng không sao cả, có người nói với tôi, hiệ tại tôi đang cùng anh ấy ở bên nhau. Ngại quá, hay là cậu buông tha tôi đi, để hệ thống mang cậu trở về, thế nào?
Ngu Sở: ... Ta không về được.
Ngu Tiểu Mạc giả vờ kinh ngạc: Phải không? Cậu cũng bị xe tông?
Ngu Sở nhìn chăm chú hắn: Ta sự sát, tới tìm em.
Ngu Tiểu Mạc: .....
Hắn cảm giác mình đã nói rất thẳng thừng, không ngờ người này còn thẳng thắn hơn hắn.
Lại một lần nữa, hắn mang nhẫn vào tay, nói: Nói như vậy cậu thật sự rất thích tôi? Tại sao?
Y nói: Em là người đầu tiên ta nhìn thấy.
Người thứ nhất cậu nhìn thấy chắc là bác sĩ đỡ đẻ, không phải tôi.
Ngu Tiểu Mạc tức đến bật cười: Cái này là cái lý do quỷ gì a.
Ngu Sở im lặng.
... Quên đi.
Ngu Tiểu Mạc thờ ơ nói: Tôi không thích cậu, tiếp thu đệ đệ mình gì đó quá khó khăn —— cậu đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi muốn đi tìm bạn trai tôi.
Nói xong, hắn làm bộ phải đi, không ngoài dự liệu bị Ngu Sở tiến lên nắm tay thật chặt: Đừng đi.
Ngu Tiểu Mạc nhíu mày: Buông ra, tôi cũng không muốn ở đây phí thời gian với cậu, bạn trai tôi còn đang chờ tôi.
Ngu Sở mạnh mẽ kéo hắn đến trước mặt mình, con ngươi màu đen lạnh lùng: Đối với em, hắn ta quan trọng thế sao?
Ngu Tiểu Mạc giả vờ không để ý đến tình cảm sâu nặng giấu dưới ánh mắt lạnh lùng kia, hắn cố ý mỉm cười với Ngu Sở: Không có quan trọng lắm, tìm được thì thôi, tìm không được thì tôi cũng không ngại ở cùng cậu đâu.
Ngu Sở: .....
Y cũng không rõ lắm Ngu Tiểu Mạc nói những lời này là có ý gì, trầm mặc một lúc, càng dùng sức níu chặt tay Ngu Tiểu Mạc.
Cậu làm đau tôi.
Ngu Tiểu Mạc nói: Buông ra.
Ngu Sở không để ý tới hắn, chỉ là thoáng thả nhẹ lực đạo: Ta...
Ngu Tiểu Mạc cắt lời y: Cậu muốn nói tôi chia tay anh ấy, đi với cậu sao? Không được, anh ấy rất mạnh, lỡ đâu chuyện của chúng ta bị ảnh phát hiện thì làm sao bây giờ? Tôi không muốn bị anh ấy ghi hận.
Dừng một chút, hắn lại nghiêm túc nhìn Ngu Sở: Không bằng như vầy đi, tôi thử xem có thể tìm được anh ấy không, nếu như thực sự không thể, chúng ta lập tức cùng nhau —— dù sao cậu vì tôi mới tự sát, tôi cũng rất cảm động đó, cậu nói có đúng không?
Ngu Sở: .....
Không nói gì nhiều, y ấn trụ gáy Ngu Tiểu Mạc, trực tiếp dùng môi ngăn chặn những lời châm chọc còn muốn nói thêm của hắn.
Nếu như lúc này y còn không phát hiện được trêu tức trong lời nói của Ngu Tiểu Mạc, vậy cũng uổng công y sống nhiều năm như vậy.
Nhưng mà lúc này Ngu Tiểu Mạc lại phản ứng nhanh hơn y, không đợi Ngu Sở kịp chạm đến Ngu Tiểu Mạc, hắn liền vội vàng thối lui vài bước, tháo chiếc nhẫn đeo trên tay ném vào mặt Ngu Sở: Gạt người rất vui sao? Tôi nên gọi cậu là Ngu Sở hay Mạc Sở đây! Hả?
Động tác Ngu Sở hơi chậm lại, thiếu chút nữa là không tiếp được chiếc nhẫn kia.
Ngu Tiểu Mạc lạnh lùng nói: Cậu rốt cuộc là ai?
.....
Ngu Sở trầm mặc vài giây, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
Ta sớm biết em không dễ gạt đến như vậy.
Lúc y nói chuyện, nghiễm nhiên lại biến thành Mạc Sở, mỗi một thần thái đều là bộ dạng của Mạc Sở: Ta là Mạc Sở, cũng là Ngu Sở.
Ngu Tiểu Mạc phòng bị nhìn y: Ngu Sở chỉ là một người thường, mà Mạc Sở một chút cũng không bình thường. Có nhiều bí mật như vậy, có thể làm cho chủ thần kiêng kỵ, người như vậy, bất luận như thế nào cũng không giống như Ngu Sở sống trong gia đình bình thường kia, lớn lên cùng mình.
Nhưng hai người bọn họ, quả thực là cùng một người.
Ta biết em muốn hỏi gì.
Ngu Sở cười cười, đi lên trước, dùng lực độ kéo tay hắn dịu dàng đến mức Ngu Tiểu Mạc không thể cự tuyệt: Thời điểm vừa mới thấy em, ta cũng không nhớ ra được mọi chuyện.
Có thể đầu tiên ta là Mạc Sở, sau này mới là Ngu Sở, cũng có thể đầu tiên là Ngu Sở, sau này mới là Mạc Sở ——
Đương nhiên, cũng có thể hai người đều không phải.
***
Bé thụ giận lên thật đáng sợ QAQ
Cái không gian này cùng với không gian hắn tiến vào sau khi bị tai nạn giao thông giống nhau như đúc, đồng thời hắn cũng chú ý tới, số liệu của mình đều bị trở về 0.
Hoàng! Là ngươi sao?
Là ta.
Thanh âm của Hoàng vẫn bình tĩnh trấn định như trước: Đã lâu không gặp.
Đã lâu không gặp.
Ngu Tiểu Mạc thở một hơi thật dài: Thật may, ta còn cho rằng sẽ không còn gặp được ngươi...
Hoàng nói: Không gian chủ thần xảy ra một chút ngoài ý muốn, hắn ta tiêu diệt toàn bộ hệ thống, đại khái ta là hệ thống thứ hai còn sống sót.
Cái gì?!
Không loại trừ là hắn ta đã nhận ra ý đồ của chúng ta.
Hoàng dùng thanh âm đều đều nói cho Ngu Tiểu Mạc biết một tin tức kinh khủng: Chỉ là tạm thời hắn ta không tra được ngọn nguồn ở nơi nào, vì vậy lựa chọn biện pháp thà giết lầm còn hơn bỏ sót.
Nhưng không phải là hắn ta phải dựa vào hệ thống để khống chế những thế giới khác sao?
Cũng đều bị hắn ta hủy, hiện nay thế giới này của ngươi là thế giới cuối cùng.
.....
Ngu Tiểu Mạc đã không biết nên dùng biểu tình nào để đối mặt với chuyện này.
Hoàng nói: Ta không hiểu lắm tại sao chủ thần phải lựa chọn cách làm ngu xuẩn như vậy, nhưng mà nhân dịp hắn ta lâm vào ngủ say, ta mới có thể tìm đến thế giới này của ngươi.
Ngu Tiểu Mạc nói: Vậy ngươi làm sao có thể tránh thoát công kích của chủ thần? Ngươi còn nói ngươi là hệ thống thứ hai sống sót, hệ thống còn lại... Là của Mạc Sở sao?
Đúng vậy.
Vậy ngươi ——
Xin lỗi, ta mất liên hệ với tên kia, sau khi đến thế giới này hai chúng ta liền mất liên lạc.
Ngu Tiểu Mạc khó xử nói: Vậy.. Vậy ngươi có thể truyền tải thông tin thế giới này cho ta không?
.....
Hoàng trầm mặc trong chốc lát, ngay khi Ngu Tiểu Mạc vừa muốn đặt câu hỏi thì, chợt nghe thấy âm thanh của hệ thống vang lên một lần nữa.
Ta không thể cung cấp cho ngươi quá nhiều hỗ trợ.
Thanh âm của hắn mang theo một phần khẩn trương chưa bao giờ có: Ta không thể thu được chút xíu năng lượng nào từ chủ thần, trên thực tế, một chút năng lượng còn sót lại của ta cũng đã hao hết khi vào thế giới này rồi.
Ngu Tiểu Mạc nhẹ nhàng A một tiếng: Vậy ngươi ——
Hoàng trầm mặc không nói.
Ngu Tiểu Mạc có thể cảm nhận từ trong bầu không khí, Hoàng cứng đờ cùng thấp thoảng, như Hoàng nói, không thể cung cấp cho mình chút trợ giúp gì, năng lượng cũng đã hao hết, như vậy không phải có ý nghĩa là, mình đã có thể tránh khỏi khống chế của hệ thống sao?
Cái ý niệm này trong chớp mắt xuất hiện trong đầu của Ngu Tiểu Mạc, làm hắn Phụt một tiếng bật cười.
Thì ra Hoàng cũng sợ bị vứt bỏ, thật sự là cho hắn nhận thứ mới mẻ về hệ thống luôn lạnh như băng này.
Không sao.
Hắn thoải mái nói với hệ thống trong hư không: Ngươi ở cạnh ta, chúng ta cùng nhau nghĩ cách rời khỏi nơi này, ta sẽ mang ngươi theo.
... Cảm ơn.
Chưa từng cảm thấy kích động cùng nói lời cảm ơn, loáng thoáng, dường như Ngu Tiểu Mạc nghe thấy Hoàng thở dài như trút được gánh nặng.
Như vậy, đưa ta về chỗ cũ đi.
Ngu Tiểu Mạc: Ta vừa mới đối mặt với một đả kích... Hình như đệ đệ ta cũng ở đây.
Ngươi không kinh ngạc?
Đối với ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ của ký chủ mình, Hoàng có hơi kinh ngạc.
Ngu Tiểu Mạc lắc đầu: Không kinh ngạc.
Hắn ngước lên, nở một nụ cười với hư không.
Dù sao ta vừa mới biết, mình bị lừa rất lâu rồi.
Hoàng: .....
Hắn cảm giác ký chủ này của mình, hình như có chỗ nào không được bình thường.
Sau khi quay về từ trong không gian hệ thống, Ngu Tiểu Mạc lại trở về trong ngực mang theo độ ấm kia.
Allen còn đang ôm hắn thật chặt, giống như đang ôm trân bảo của mình.
Ca ca ——
Ngu Tiểu Mạc hít sâu một hơi, sau đó đại khái làm ra một động tác dã man nhất trong cuộc đời ——
Hắn nhấc chân, trực tiếp dùng sức đạp Allen ra!
Allen bị đạp ra, thê thảm nằm trên mặt đất, biểu tình ngạc nhiên trong chốc lát. Nhưng y lập tức phản ứng, đứng dậy muốn nắm tay Ngu Tiểu Mạc.
Dừng!
Ngu Tiểu Mạc cười lạnh: Cậu đứng ở đây! Không cho phép nhúc nhích!
.....
Allen, hay nên nói là Ngu Sở không nói gì, cũng xác thực không động đậy.
Lúc này, ánh mắt của y lại khôi phục bình tĩnh, biến thành đôi mắt đen như mực cứ lẳng lặng nhìn Ngu Tiểu Mạc, không có động tác dư thừa, lại làm cho Ngu Tiểu Mạc có cảm giác như bị trói lại.
Chính là loại cảm giác này, giống nhau như đúc, trước đây Ngu Sở chính là cái dạng quỷ này.
Hắn lặng lẽ nghĩ trong lòng.
Cố tình mình lại giống như thằng ngu, không phát hiện được sự thật đơn giản như vậy.
—— bất kể là Mạc Sở hay Ngu Sở, ánh mắt của bọn họ nhìn Ngu Tiểu Mạc đều giống nhau, chuyên chú chấp nhất, lại nhất định phải chiếm được.
Ngu Tiểu Mạc thở dài, gỡ nhẫn trên tay xuống.
Ngu Sở đứng trước mặt hắn thấy được động tác này thì, trong nháy mắt liền cứng đờ.
Ngu Tiểu Mạc xem như không thấy, vân vê chiếc nhẫn trước mặt Ngu Sở: Biết đây là cái gì sao?
Ngu Sở: .....
Ngu Tiểu Mạc cười Ha ha , nói: Hình như tôi nhớ trước kia cậu có nói thích tôi? A, xin lỗi, tôi quên mất cậu chưa từng nói qua, cậu chỉ là cường hôn tôi mà thôi.
Ngu Sở nhịn không được nói: Ta ——
Dừng, tôi không muốn nghe cậu giải thích.
Ngu Tiểu Mạc tiếp tục thao thao bất tuyệt: Cậu không nói qua cũng không sao cả, có người nói với tôi, hiệ tại tôi đang cùng anh ấy ở bên nhau. Ngại quá, hay là cậu buông tha tôi đi, để hệ thống mang cậu trở về, thế nào?
Ngu Sở: ... Ta không về được.
Ngu Tiểu Mạc giả vờ kinh ngạc: Phải không? Cậu cũng bị xe tông?
Ngu Sở nhìn chăm chú hắn: Ta sự sát, tới tìm em.
Ngu Tiểu Mạc: .....
Hắn cảm giác mình đã nói rất thẳng thừng, không ngờ người này còn thẳng thắn hơn hắn.
Lại một lần nữa, hắn mang nhẫn vào tay, nói: Nói như vậy cậu thật sự rất thích tôi? Tại sao?
Y nói: Em là người đầu tiên ta nhìn thấy.
Người thứ nhất cậu nhìn thấy chắc là bác sĩ đỡ đẻ, không phải tôi.
Ngu Tiểu Mạc tức đến bật cười: Cái này là cái lý do quỷ gì a.
Ngu Sở im lặng.
... Quên đi.
Ngu Tiểu Mạc thờ ơ nói: Tôi không thích cậu, tiếp thu đệ đệ mình gì đó quá khó khăn —— cậu đi đi, đừng xuất hiện trước mặt tôi, tôi muốn đi tìm bạn trai tôi.
Nói xong, hắn làm bộ phải đi, không ngoài dự liệu bị Ngu Sở tiến lên nắm tay thật chặt: Đừng đi.
Ngu Tiểu Mạc nhíu mày: Buông ra, tôi cũng không muốn ở đây phí thời gian với cậu, bạn trai tôi còn đang chờ tôi.
Ngu Sở mạnh mẽ kéo hắn đến trước mặt mình, con ngươi màu đen lạnh lùng: Đối với em, hắn ta quan trọng thế sao?
Ngu Tiểu Mạc giả vờ không để ý đến tình cảm sâu nặng giấu dưới ánh mắt lạnh lùng kia, hắn cố ý mỉm cười với Ngu Sở: Không có quan trọng lắm, tìm được thì thôi, tìm không được thì tôi cũng không ngại ở cùng cậu đâu.
Ngu Sở: .....
Y cũng không rõ lắm Ngu Tiểu Mạc nói những lời này là có ý gì, trầm mặc một lúc, càng dùng sức níu chặt tay Ngu Tiểu Mạc.
Cậu làm đau tôi.
Ngu Tiểu Mạc nói: Buông ra.
Ngu Sở không để ý tới hắn, chỉ là thoáng thả nhẹ lực đạo: Ta...
Ngu Tiểu Mạc cắt lời y: Cậu muốn nói tôi chia tay anh ấy, đi với cậu sao? Không được, anh ấy rất mạnh, lỡ đâu chuyện của chúng ta bị ảnh phát hiện thì làm sao bây giờ? Tôi không muốn bị anh ấy ghi hận.
Dừng một chút, hắn lại nghiêm túc nhìn Ngu Sở: Không bằng như vầy đi, tôi thử xem có thể tìm được anh ấy không, nếu như thực sự không thể, chúng ta lập tức cùng nhau —— dù sao cậu vì tôi mới tự sát, tôi cũng rất cảm động đó, cậu nói có đúng không?
Ngu Sở: .....
Không nói gì nhiều, y ấn trụ gáy Ngu Tiểu Mạc, trực tiếp dùng môi ngăn chặn những lời châm chọc còn muốn nói thêm của hắn.
Nếu như lúc này y còn không phát hiện được trêu tức trong lời nói của Ngu Tiểu Mạc, vậy cũng uổng công y sống nhiều năm như vậy.
Nhưng mà lúc này Ngu Tiểu Mạc lại phản ứng nhanh hơn y, không đợi Ngu Sở kịp chạm đến Ngu Tiểu Mạc, hắn liền vội vàng thối lui vài bước, tháo chiếc nhẫn đeo trên tay ném vào mặt Ngu Sở: Gạt người rất vui sao? Tôi nên gọi cậu là Ngu Sở hay Mạc Sở đây! Hả?
Động tác Ngu Sở hơi chậm lại, thiếu chút nữa là không tiếp được chiếc nhẫn kia.
Ngu Tiểu Mạc lạnh lùng nói: Cậu rốt cuộc là ai?
.....
Ngu Sở trầm mặc vài giây, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài.
Ta sớm biết em không dễ gạt đến như vậy.
Lúc y nói chuyện, nghiễm nhiên lại biến thành Mạc Sở, mỗi một thần thái đều là bộ dạng của Mạc Sở: Ta là Mạc Sở, cũng là Ngu Sở.
Ngu Tiểu Mạc phòng bị nhìn y: Ngu Sở chỉ là một người thường, mà Mạc Sở một chút cũng không bình thường. Có nhiều bí mật như vậy, có thể làm cho chủ thần kiêng kỵ, người như vậy, bất luận như thế nào cũng không giống như Ngu Sở sống trong gia đình bình thường kia, lớn lên cùng mình.
Nhưng hai người bọn họ, quả thực là cùng một người.
Ta biết em muốn hỏi gì.
Ngu Sở cười cười, đi lên trước, dùng lực độ kéo tay hắn dịu dàng đến mức Ngu Tiểu Mạc không thể cự tuyệt: Thời điểm vừa mới thấy em, ta cũng không nhớ ra được mọi chuyện.
Có thể đầu tiên ta là Mạc Sở, sau này mới là Ngu Sở, cũng có thể đầu tiên là Ngu Sở, sau này mới là Mạc Sở ——
Đương nhiên, cũng có thể hai người đều không phải.
***
Bé thụ giận lên thật đáng sợ QAQ
/73
|