Bởi vì là mùa hè, ngược lại cũng không cần lo lắng vấn đề giữ ấm, nhưng là chẳng được bao lâu, thỉnh thoảng nghe được thanh âm Trương Giai Giai phàn nàn, "Nơi này làm sao có con muỗi."
Trầm Mộc Bạch mở to mắt, lên tiếng nói một câu, "Trong ba lô của tôi có dầu thơm."
Trương Giai Giai nghe được thanh âm của cô, nhịn không được nói, "Tiểu Duyệt, cô thật có dầu thơm?"
Trầm Mộc Bạch đứng dậy lật túi ra, "Cô qua đây lấy."
Bên kia truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt, Trương Giai Giai đi tới, dùng di động chiếu chiếu, vui mừng nói, "Cô thật đúng là mang dầu thơm, cám ơn cô nha Tiểu Duyệt."
Trầm Mộc Bạch nói, "Không khách khí."
Chủ yếu là nghe đối phương một mực nói chuyện, rất phiền.
Trương Giai Giai cho chính mình bôi chút dầu thơm, nhỏ giọng nói, "Cô đều không bị con muỗi cắn, tôi đều bị cắn ra mấy cái bọc, bọn họ ngủ được có thể quen, giống như cũng không chuyện gì."
Trầm Mộc Bạch cười cười, không nói chuyện.
Trương Giai Giai cũng biết lúc này không tốt trò chuyện tiếp, thoa xong dầu thơm liền trực tiếp trở về.
Trầm Mộc Bạch lúc đầu muốn đem dầu thơm thả lại trong túi, nghĩ tới Tình Tình nằm một bên, dùng ánh đèn di động chiếu chiếu, muốn nhìn cô bé có bị cắn hay không một chút.
Tình Tình gắt gao ôm búp bê vải, khuôn mặt chôn ở bên trong, cuộn tròn thân thể.
Trầm Mộc Bạch sợ cô bé hô hấp không thông sướng, vươn tay gãi gãi búp bê vải, muốn cho cô bé buông ra một chút. Không nghĩ tới sau một khắc Tình Tình liền tỉnh lại, ngửa mặt lên, con mắt đen kịt mà nhìn chằm chằm vào cô.
Trầm Mộc Bạch dừng một chút, thu tay lại nói, "Có bị con muỗi cắn hay không?"
Tình Tình búp bê vải trong tay càng ngày càng nắm chặt, hé miệng nhỏ giọng nói một câu, "Không có."
Trầm Mộc Bạch sờ đầu cô bé một chút, hạ thấp giọng nói, "Đừng sợ, chị sẽ không đoạt búp bê của em."
Tình Tình nhẹ gật đầu.
Nghiêng người nằm xuống, Trầm Mộc Bạch nhắm mắt lại, nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác có đồ vật gì đang nhìn mình chằm chằm, cô không khỏi đứng dậy nhìn một vòng.
Bên ngoài ánh trăng mơ hồ chiếu vào, trong nhà xưởng bầu không khí yên tĩnh bên trong xen lẫn mấy đạo tiếng hít thở liên miên chập trùng, Tiền Vệ Đông còn ngáy khò khò nho nhỏ.
Cô vừa định đưa ánh mắt thu hồi lại, liền nhìn thấy bên cạnh ngoài cửa sổ cái gì đứng đấy, một đoàn đồ vật mơ mơ hồ hồ, đang hướng về bên này nhìn đến.
Trầm Mộc Bạch giật nảy mình, chân lập tức mềm không ít.
"Hệ thống, cái thế giới này không có quỷ đi."
Hệ thống trả lời, "Khó nói."
Trầm Mộc Bạch chân mềm hơn, "Ngươi đừng làm ta sợ nha."
Hệ thống không nói.
Trầm Mộc Bạch nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương hướng về cửa sổ bên kia nhìn.
Đoàn đồ vật mơ hồ kia nhảy xuống, nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Cô lúc này mới chậm rãi thở dài một hơi, lật người, lúc này lại cũng không dám mở to mắt.
Ngủ một giấc đến trời sáng lên.
Sáng sớm thời điểm rời giường, bởi vì điều kiện có hạn, mấy người cũng chỉ có thể đơn giản dọn dẹp vệ sinh cá nhân một chút.
Mã Xương Vĩ cắn nửa cái bánh mì hôm qua còn thừa, "Đợi chút nữa nhìn trong nhà xưởng có thể tìm tới xăng hay không, tìm được mà nói, chúng ta liền đổi một con đường khác."
Trương Giai Giai đang hướng Tào Tần Hoa phát cáu, "Anh làm sao cầm nhầm cho em, anh không biết em ghét nhất uống loại thức uống này sao?"
Tào Tần Hoa dụ dỗ nói, "Thật xin lỗi Giai Giai anh lúc ấy cho là anh cầm bên cạnh, trong túi còn có một bình nước khoáng, em uống cái kia đi."
Trương Giai Giai bất mãn nói, "Nước khoáng có thể có mùi vị gì, anh có phải cảm thấy hiện tại cùng với em lâu, đã cảm thấy không có ý nghĩa hay không."
"Người khác nhìn đấy, Giai Giai, đừng làm rộn." Tào Tần Hoa vặn nước khoáng ra, tốt tính ăn nói khép nép.
Trầm Mộc Bạch mở to mắt, lên tiếng nói một câu, "Trong ba lô của tôi có dầu thơm."
Trương Giai Giai nghe được thanh âm của cô, nhịn không được nói, "Tiểu Duyệt, cô thật có dầu thơm?"
Trầm Mộc Bạch đứng dậy lật túi ra, "Cô qua đây lấy."
Bên kia truyền đến thanh âm tất tất tốt tốt, Trương Giai Giai đi tới, dùng di động chiếu chiếu, vui mừng nói, "Cô thật đúng là mang dầu thơm, cám ơn cô nha Tiểu Duyệt."
Trầm Mộc Bạch nói, "Không khách khí."
Chủ yếu là nghe đối phương một mực nói chuyện, rất phiền.
Trương Giai Giai cho chính mình bôi chút dầu thơm, nhỏ giọng nói, "Cô đều không bị con muỗi cắn, tôi đều bị cắn ra mấy cái bọc, bọn họ ngủ được có thể quen, giống như cũng không chuyện gì."
Trầm Mộc Bạch cười cười, không nói chuyện.
Trương Giai Giai cũng biết lúc này không tốt trò chuyện tiếp, thoa xong dầu thơm liền trực tiếp trở về.
Trầm Mộc Bạch lúc đầu muốn đem dầu thơm thả lại trong túi, nghĩ tới Tình Tình nằm một bên, dùng ánh đèn di động chiếu chiếu, muốn nhìn cô bé có bị cắn hay không một chút.
Tình Tình gắt gao ôm búp bê vải, khuôn mặt chôn ở bên trong, cuộn tròn thân thể.
Trầm Mộc Bạch sợ cô bé hô hấp không thông sướng, vươn tay gãi gãi búp bê vải, muốn cho cô bé buông ra một chút. Không nghĩ tới sau một khắc Tình Tình liền tỉnh lại, ngửa mặt lên, con mắt đen kịt mà nhìn chằm chằm vào cô.
Trầm Mộc Bạch dừng một chút, thu tay lại nói, "Có bị con muỗi cắn hay không?"
Tình Tình búp bê vải trong tay càng ngày càng nắm chặt, hé miệng nhỏ giọng nói một câu, "Không có."
Trầm Mộc Bạch sờ đầu cô bé một chút, hạ thấp giọng nói, "Đừng sợ, chị sẽ không đoạt búp bê của em."
Tình Tình nhẹ gật đầu.
Nghiêng người nằm xuống, Trầm Mộc Bạch nhắm mắt lại, nửa đêm mơ mơ màng màng tỉnh lại, cảm giác có đồ vật gì đang nhìn mình chằm chằm, cô không khỏi đứng dậy nhìn một vòng.
Bên ngoài ánh trăng mơ hồ chiếu vào, trong nhà xưởng bầu không khí yên tĩnh bên trong xen lẫn mấy đạo tiếng hít thở liên miên chập trùng, Tiền Vệ Đông còn ngáy khò khò nho nhỏ.
Cô vừa định đưa ánh mắt thu hồi lại, liền nhìn thấy bên cạnh ngoài cửa sổ cái gì đứng đấy, một đoàn đồ vật mơ mơ hồ hồ, đang hướng về bên này nhìn đến.
Trầm Mộc Bạch giật nảy mình, chân lập tức mềm không ít.
"Hệ thống, cái thế giới này không có quỷ đi."
Hệ thống trả lời, "Khó nói."
Trầm Mộc Bạch chân mềm hơn, "Ngươi đừng làm ta sợ nha."
Hệ thống không nói.
Trầm Mộc Bạch nuốt một ngụm nước bọt, khẩn trương hướng về cửa sổ bên kia nhìn.
Đoàn đồ vật mơ hồ kia nhảy xuống, nháy mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng.
Cô lúc này mới chậm rãi thở dài một hơi, lật người, lúc này lại cũng không dám mở to mắt.
Ngủ một giấc đến trời sáng lên.
Sáng sớm thời điểm rời giường, bởi vì điều kiện có hạn, mấy người cũng chỉ có thể đơn giản dọn dẹp vệ sinh cá nhân một chút.
Mã Xương Vĩ cắn nửa cái bánh mì hôm qua còn thừa, "Đợi chút nữa nhìn trong nhà xưởng có thể tìm tới xăng hay không, tìm được mà nói, chúng ta liền đổi một con đường khác."
Trương Giai Giai đang hướng Tào Tần Hoa phát cáu, "Anh làm sao cầm nhầm cho em, anh không biết em ghét nhất uống loại thức uống này sao?"
Tào Tần Hoa dụ dỗ nói, "Thật xin lỗi Giai Giai anh lúc ấy cho là anh cầm bên cạnh, trong túi còn có một bình nước khoáng, em uống cái kia đi."
Trương Giai Giai bất mãn nói, "Nước khoáng có thể có mùi vị gì, anh có phải cảm thấy hiện tại cùng với em lâu, đã cảm thấy không có ý nghĩa hay không."
"Người khác nhìn đấy, Giai Giai, đừng làm rộn." Tào Tần Hoa vặn nước khoáng ra, tốt tính ăn nói khép nép.
/2915
|