Mèo đen rất mau đưa ánh mắt thu hồi lại, nghiêng đầu nhìn cô một cái, vung cái đuôi một lần.
Nó không thể nghi ngờ là một con mèo rất xinh đẹp, dưới cổ ngọc lục bảo đắt đỏ có giá trị không nhỏ, bên trong đôi mắt màu vàng kim phản chiếu ra rõ ràng thân ảnh của cô.
Trầm Mộc Bạch trên da nổi da gà run rẩy, cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, mở miệng nhỏ giọng kêu một tiếng, "Meo~"
Mèo đen giơ lên cái cằm, đôi mắt màu vàng kim cao ngạo nhìn cô một cái, ngay sau đó quay đầu đi.
Trầm Mộc Bạch dò xét vươn tay sờ đầu nó một lần, bộ lông mềm mại cảm giác rất tốt, giống như là tơ lụa tốt nhất đồng dạng.
Mèo đen vung cái đuôi một lần, nhẹ nhàng đập cánh tay cô một chút, thái độ ngạo mạn cao quý.
Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, mèo này không chống lại cô đụng vào, trên người nhiệt độ cũng là bình thường, không giống như là trong truyền thuyết những cái đồ không sạch sẽ biến thành kia.
Thật chẳng lẽ chỉ là một con mèo phổ thông, cũng không biết vì sao chạy đến nơi đây?
Bên cạnh Tình Tình một mực nghiêng nghiêng mặt, nhìn bên này, trong mắt đen kịt phản chiếu ra thân ảnh mèo đen, lộ ra một loại khát vọng khó nói lên lời, cô bé thậm chí quên đi búp bê vải trong tay, ngón tay không an phận bóp lại bóp.
Trầm Mộc Bạch chú ý tới ánh mắt con bé, không khỏi hỏi, "Em thích mèo?"
Tình Tình nhìn cô, nhẹ gật đầu, "Thích." Cô bé nhìn chằm chằm mèo đen, dùng âm thanh thanh thúy mở miệng hỏi, "Chị, em có thể sờ sờ nó sao?"
Vốn ngồi ở tại chỗ mèo đen đột nhiên quay đầu, đôi mắt màu vàng kim nhìn thẳng vào chằm chằm qua.
Tình Tình tiếp xúc đến ánh mắt nó, vô ý thức lui về sau một bước, búp bê vải trong tay rơi.
Trầm Mộc Bạch gặp cô bé tựa hồ có chút bị giật mình, đứng dậy thay cô bé nhặt búp bê vải lên, "Tình Tình ngoan, nó sẽ cào đến em."
Tình Tình có chút không cam lòng thu tầm mắt lại, cắn môi một cái, sau đó nhẹ gật đầu, tiếp nhận búp bê vải trong tay cô.
Trương Giai Giai cùng Tào Tần Hoa ra ngoài ầm ĩ một trận xong, lúc trở về đã cùng tốt rồi, phảng phất vừa rồi chuyện gì cũng không có phát sinh.
Mã Xương Vĩ thấy hai người trở về, bất động thanh sắc tiếp tục cúi đầu hút thuốc.
Trầm Mộc Bạch chú ý tới cái cử động rất nhỏ này, nhưng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Cô phát hiện Mã Xương Vĩ luôn luôn hữu ý vô ý chú ý đến cử động của đôi tình nhân này, trong khi bên trong một người cùng ông ta đối lên với nhau, ánh mắt lơ đãng né tránh lấy, giống như là đang cố kỵ sợ thứ gì.
Nhưng Trương Giai Giai cùng Tào Tần Hoa hai người lại đối với cái này không có chút nào phát giác, bọn họ tựa hồ trước kia căn bản là không biết Mã Xương Vĩ người này, nếu không phải là lần này xảy ra ngoài ý muốn, nói không chừng trên đường gặp phải, cũng sẽ không nhìn nhiều một chút.
Một ngày mệt nhọc, đám người bụng cũng đã đói, chính mình giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân.
Tào Tần Hoa lấy ra một hộp bánh bích quy, phân ra một nửa cho Trương Giai Giai, hai người ngọt ngào mật mật lẫn nhau ăn, thỉnh thoảng cười cười nói nói một câu.
Mã Xương Vĩ không biết từ nơi nào lấy được rau dại, bắt đầu ở trong nhà xưởng nhóm lửa lên nướng.
Trầm Mộc Bạch đẩy sô cô la ra, cùng Tình Tình một người một nửa.
Cô vừa định cắn một cái, liền phát giác được có đồ vật gì đang nhìn mình, không khỏi cúi đầu.
Mèo đen khẽ nâng lên cái cằm ưu mỹ, đôi mắt màu vàng kim cùng cô nhìn nhau, tư thái vô cùng ưu nhã cao quý.
Trầm Mộc Bạch không khỏi nhìn sô cô la trong tay mình một chút, nghi ngờ nói, "Chẳng lẽ mi cũng muốn ăn sô cô la? Thế nhưng là mèo giống như không thể ăn sô cô la."
Mèo đen vẫy đuôi, tư thái nhàn nhã cùng cô nhìn nhau.
Nó không thể nghi ngờ là một con mèo rất xinh đẹp, dưới cổ ngọc lục bảo đắt đỏ có giá trị không nhỏ, bên trong đôi mắt màu vàng kim phản chiếu ra rõ ràng thân ảnh của cô.
Trầm Mộc Bạch trên da nổi da gà run rẩy, cùng đối phương mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, mở miệng nhỏ giọng kêu một tiếng, "Meo~"
Mèo đen giơ lên cái cằm, đôi mắt màu vàng kim cao ngạo nhìn cô một cái, ngay sau đó quay đầu đi.
Trầm Mộc Bạch dò xét vươn tay sờ đầu nó một lần, bộ lông mềm mại cảm giác rất tốt, giống như là tơ lụa tốt nhất đồng dạng.
Mèo đen vung cái đuôi một lần, nhẹ nhàng đập cánh tay cô một chút, thái độ ngạo mạn cao quý.
Trầm Mộc Bạch thở dài một hơi, mèo này không chống lại cô đụng vào, trên người nhiệt độ cũng là bình thường, không giống như là trong truyền thuyết những cái đồ không sạch sẽ biến thành kia.
Thật chẳng lẽ chỉ là một con mèo phổ thông, cũng không biết vì sao chạy đến nơi đây?
Bên cạnh Tình Tình một mực nghiêng nghiêng mặt, nhìn bên này, trong mắt đen kịt phản chiếu ra thân ảnh mèo đen, lộ ra một loại khát vọng khó nói lên lời, cô bé thậm chí quên đi búp bê vải trong tay, ngón tay không an phận bóp lại bóp.
Trầm Mộc Bạch chú ý tới ánh mắt con bé, không khỏi hỏi, "Em thích mèo?"
Tình Tình nhìn cô, nhẹ gật đầu, "Thích." Cô bé nhìn chằm chằm mèo đen, dùng âm thanh thanh thúy mở miệng hỏi, "Chị, em có thể sờ sờ nó sao?"
Vốn ngồi ở tại chỗ mèo đen đột nhiên quay đầu, đôi mắt màu vàng kim nhìn thẳng vào chằm chằm qua.
Tình Tình tiếp xúc đến ánh mắt nó, vô ý thức lui về sau một bước, búp bê vải trong tay rơi.
Trầm Mộc Bạch gặp cô bé tựa hồ có chút bị giật mình, đứng dậy thay cô bé nhặt búp bê vải lên, "Tình Tình ngoan, nó sẽ cào đến em."
Tình Tình có chút không cam lòng thu tầm mắt lại, cắn môi một cái, sau đó nhẹ gật đầu, tiếp nhận búp bê vải trong tay cô.
Trương Giai Giai cùng Tào Tần Hoa ra ngoài ầm ĩ một trận xong, lúc trở về đã cùng tốt rồi, phảng phất vừa rồi chuyện gì cũng không có phát sinh.
Mã Xương Vĩ thấy hai người trở về, bất động thanh sắc tiếp tục cúi đầu hút thuốc.
Trầm Mộc Bạch chú ý tới cái cử động rất nhỏ này, nhưng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu.
Cô phát hiện Mã Xương Vĩ luôn luôn hữu ý vô ý chú ý đến cử động của đôi tình nhân này, trong khi bên trong một người cùng ông ta đối lên với nhau, ánh mắt lơ đãng né tránh lấy, giống như là đang cố kỵ sợ thứ gì.
Nhưng Trương Giai Giai cùng Tào Tần Hoa hai người lại đối với cái này không có chút nào phát giác, bọn họ tựa hồ trước kia căn bản là không biết Mã Xương Vĩ người này, nếu không phải là lần này xảy ra ngoài ý muốn, nói không chừng trên đường gặp phải, cũng sẽ không nhìn nhiều một chút.
Một ngày mệt nhọc, đám người bụng cũng đã đói, chính mình giải quyết nhu cầu sinh lý của bản thân.
Tào Tần Hoa lấy ra một hộp bánh bích quy, phân ra một nửa cho Trương Giai Giai, hai người ngọt ngào mật mật lẫn nhau ăn, thỉnh thoảng cười cười nói nói một câu.
Mã Xương Vĩ không biết từ nơi nào lấy được rau dại, bắt đầu ở trong nhà xưởng nhóm lửa lên nướng.
Trầm Mộc Bạch đẩy sô cô la ra, cùng Tình Tình một người một nửa.
Cô vừa định cắn một cái, liền phát giác được có đồ vật gì đang nhìn mình, không khỏi cúi đầu.
Mèo đen khẽ nâng lên cái cằm ưu mỹ, đôi mắt màu vàng kim cùng cô nhìn nhau, tư thái vô cùng ưu nhã cao quý.
Trầm Mộc Bạch không khỏi nhìn sô cô la trong tay mình một chút, nghi ngờ nói, "Chẳng lẽ mi cũng muốn ăn sô cô la? Thế nhưng là mèo giống như không thể ăn sô cô la."
Mèo đen vẫy đuôi, tư thái nhàn nhã cùng cô nhìn nhau.
/2915
|