Ô Ngộ không đáp.
Phùng Yên kéo tay áo giáo sư Trần, lên tiếng: "Lão Trần, được rồi! Ô Ngộ vừa tới ông đã bắt đầu thuyết giáo. Tôi thấy người cũng đã đến dây thì hãy ở lại mấy ngày cùng đón năm mới với chúng ta, thế nào?"
Giáo sư Trần mỉm cười: "Ừ!"
Ô Ngộ:"... Vậy có quá làm phiền thầy cô không ạ?"
Tôi không nghĩ tới sẽ có chuyện này, hôm nay vốn chỉ là muốn tới xem tình hình nhà họ Trần, nhưng nghĩ lại chúng tôi đã quyết định ngăn cản vụ hoả hoạn xảy ra, cứu người trong gia đình này, ở lại nhà họ thực sự càng tiện hơn. Tôi cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm, bởi vì chúng tôi đã sớm biết được thời gian xảy ra hoả hoạn.
Nhìn dáng vẻ của Ô Ngộ không từ chối dứt khoát, cũng là thuận theo.
Đang suy nghĩ, Ô Ngộ đột nhiên liếc tôi, ánh mắt trong trẻo. Tôi hiểu anh muốn hỏi ý mình, vì thế mỉm cười. Anh khẽ gật đầu, cảm giác tâm linh tương thông giữa chúng tôi cũng không tệ, tôi còn chưa kịp thu lại nụ cười trên mặt, đột nhiên cảm nhận được Trần Như Anh nhìn chằm chằm mình. Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng, cô ta lại tránh né.
"Đúng vậy, A Ngộ, anh ở lại nhà em đón năm mới đi... đã nửa năm bọn em không gặp anh rồi." Trần Như Anh lên tiếng.
Đúng lúc này, Trần Bảo Châu - em gái giáo sư Trần đột nhiên mở miệng: "Nhưng anh à, phòng ở… ngày mai Chí Vĩ cũng tới mà."
Cô gái xa lạ luôn im lặng từ khi chúng tôi vào nhà đển đây cũng cất lời: "Đúng vậy, muốn cho người vào ở có phải nên hỏi qua bà nội không?"
Tôi nhìn về phía cô ấy, tầm khoảng hai lăm hai sáu, mặt nhọn lông mày mảnh, ăn mặc cũng khá đẹp như mẹ con Phùng Yên, khuôn mặt mang trang điểm nhạt, lúc nói chuyện không cười không giận, ngữ khí như vô tình.
Phùng Yên liếc cô ấy, nói với chúng tôi: "Đây là họ hàng nhà chúng ta, tên là Đường Lan Lan. Chí Vĩ là bạn trai Bảo Châu. Đừng lo Bảo Châu, luôn có chỗ ở mà. Nhưng Lan Lan này, sinh viên mà chú họ cháu tâm đắc nhất đội tuyết đến thăm hỏi, ở lại mấy ngày thì sao chứ? Cháu đã muốn nhắc đến bà nội thì cứ hỏi đi."
Phùng Yên nói bình thản, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy có sự là lạ giữa bọn họ. Giáo sư Trần cúi đầu uống trà với Ô Ngộ, như hoàn toàn không để ý tới chuyện giữa mấy người phụ nữ. Trần Như Anh cũng đứng dậy, nói: "Con đi nói với nội." Lại liếc Ô Ngộ.
Ô Ngộ dường như nhận ra, liếc cô ta một cái, rồi dời ánh mắt đi.
Chỉ là nhìn thấy hành động rất nhỏ giữa bọn họ cũng khiến trong lòng tôi hơi khó chịu, nhưng dường như có thể hiểu được cảm nhận của Trần Như Anh, tại sao cô ta lại yêu không thể thoát ra được với người đàn ông như Ô Ngộ.
Tôi quan sát hai mắt Phùng Yên, trước đó không nhìn kĩ, hiện tại tuy bà trang điểm tinh tế, nhưng khí sắc kém hơn so với nửa năm trước, ánh mắt có quầng thâm, dáng vẻ chứa đầy tâm sự.
Tôi nhấc chén trà lên, chầm chậm nhấp một ngụm. Từ khi Trần Như Anh lên lầu, bầu không khí trong phòng khách cũng trở nên lắng xuống.
Quả nhiên dù là thời nay thì bầu không khí của gia đình lớn cũng vẫn khác biệt với những gia đình bình thường chúng tôi. Nếu là hiện tại thì mẹ tôi đã sớm rửa tay xuống bếp, cha tôi thì bắt đầu khoe khoang chiếc cần câu cá của mình, có lẽ còn lôi kéo Ô Ngộ uống hai chén. Nghĩ vậy tôi lại nhìn lướt qua mọi người, nhìn dáng vẻ anh tuấn trầm tĩnh của anh, trong lòng âm ỉ đau.
Không bao lâu, Trần Như Anh dìu một bà lão đi xuống. Cả nhà giáo sư Trần đứng lên, tôi và Ô Ngộ cũng đứng theo.
/297
|