Tôi chưa bao giờ nhìn kĩ khuôn mặt Trần Như Anh như thế, bình thường tôi tránh cô ta còn không kịp. Trên người cô ta không có nửa điểm khiến tôi thích. Lúc này tôi lại thấy rõ khuôn mặt gầy chỉ có đôi mắt vì kích động mà toé lửa. Trong lòng tôi dâng lên sự áy náy và thương tiếc, vô thức thò tay bắt lấy tay cô ta. Cả người cô ta hơi run lên, nước mắt càng rơi nhiều hơn, cúi đầu xuống muốn hôn môi tôi. Tôi khẽ nghiêng đầu tránh đi.
Cô ta đột nhiên khẽ cười bên tai tôi, sự bi thương yếu ớt mất đi thay vào đó là sự cố chấp như trước. Cô ta nói: "Anh lại trốn em... Anh luôn trốn em... Em biết cho tới bây giờ anh đều chưa từng nhìn em... Nhưng mà, chờ em giết bọn chúng xong sẽ mang anh đi. Sau này anh chỉ có thể ở bên em, không thể rời đi. Chờ khi người nhà em nhìn thấy hình dạng kia của em chắc chắn sẽ không còn quan tâm em nữa, nhưng hiện tại em cũng chả cần bọn họ nữa. Em chỉ cần anh thôi. A Ngộ... hai đêm kia chúng ta đều ở chung, anh ngủ say như vậy, không phải rất vui vẻ ư..."
Cô ta đã bắt đầu nói linh tinh không đều không đuôi. Tôi nghe được trong lòng hốt hoảng, chẳng lẽ...
Cô ấy đã thả tôi ra đứng lên. Lúc này tôi mới nhận ra từ sau khi lũ cướp xông vào, cô ta nhìn bình thường yếu đuối mềm mại, nhưng tinh thần không đúng lắm, vẻ mặt cũng không ổn chút nào.
"Vòng tay ở trong phòng tôi, để tôi dẫn các người đi." Cô ta lại quay về với dáng vẻ khúm núm vừa rồi, thấp giọng nói.
Tô Hoàn cười lạnh hỏi: "Vòng cổ thì sao?"
"Vòng cổ... bà nội giao cho cô giữ đấy." Cô ta liếc Trần Bảo Châu đang hấp hối trên mặt đất, thấp giọng, "Cô à, giao ra đi, cháu biết là cô giữ đấy. Cái nhà này còn gì cần phải giữ nữa à?"
Ánh mắt Trần Bảo Châu mờ mịt nhìn cô ta.
Sau đó Trần Bảo Châu cũng bị người túm dậy. Chị ta ho ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt: "Là ở trong phòng tôi."
Phùng Yên lo lắng đứng, khuôn mặt đầy âu lo: "Như Anh?"
Trần Như Anh không để ý đến bà.
Tô Hoàn mang theo hai tên cướp và Trịnh Chí Vĩ đi theo bọn họ lên nhà, chỉ để lại một người canh giữ chúng tôi.
Tôi nằm rạp trên mặt đất, nhắm mắt một lát lại mở ra, nhìn thấy Trần Như Anh mang theo hai tên cướp, còn Trần Bảo Châu mang theo Tô Hoàn và Trịnh Chí Vĩ đi vào phòng.
Còn Phùng Yên vẫn ngồi trên salon, cổ dựng đứng, ngẩng đầu nhìn qua, không có bất cứ biểu tình gì. Đường Lan Lan co rúm trên mặt đất phòng khách, cũng mặc kệ bà Trần. Còn bà Trần "trúng gió hôn mê" đã lâu đúng lúc này lại thoáng mở mắt, nhìn thấy đám cướp xoay người, bà ta lập tức nhắm mắt lại.
Giáo sư Trần run rẩy trong góc.
Sau đó khi tôi nhớ lại chuyện này lại phát giác người nhà họ Trần giống như một bức tranh chân dung. Mỗi người cất giấu bí mật, mỗi người tìm kiếm, cuối cùng đều để lộ hết ra. Đâu còn là gia đình tôn quý chúng tôi từng nhìn thấy chứ? Về sau Đàm Giảo cũng nói với tôi trong tâm lý học tội phạm "nhà" có ý nghĩa vô cùng đặc biệt. Nhà làm cho mỗi người phát triển, cũng làm cho một số người sa đoạ, đáng sợ nhất là có nhà khiến cho người ta cả đời không thoát được.
Tôi ngẩng đầu nhìn cửa sổ ngôi nhà này, bức màn dày đặc đã kéo xuống, không thấy được tí gì bên ngoài, cũng không biết là mấy giờ rồi, nhưng tôi biết có người nhất định sẽ đến cứu chúng tôi ra.
Còn đám cướp sau khi lấy được đồ cũng sẽ phóng hoả diệt môn.
Tôi lại ngẩng đầu nhìn lên trên nhà. Trên tường có mấy lỗ thông gió. Sau một lỗ đó có một đôi mắt không hề chớp nhìn tôi, không biết đã nhìn bao lâu rồi. Ánh mắt ấy đỏ như máu, thấy rõ được nước mắt lắng lại trong mắt cô ấy, cũng thấy cô ấy không hề chớp mắt.
Tôi luôn nhìn theo cô ấy, ơ trong ngục tù hồn oanh mộng khiên (*)
(*)nhớ nhung da diết
/297
|