Trong phòng ngủ của tôi chỉ có giường, tủ quần áo, cũng không có ghế, anh ngồi bên giường, rõ ràng phòng rất rộng đột nhiên trở nên hẹp hẳn. Tôi cũng ngồi xuống cuối giường bên kia, hai bọn tôi im lặng một lát. Tôi cũng đã kéo rèm lên, chỉ có chút ánh sáng nhỏ nhoi.
"Em sống ở đây một mình bao lâu rồi?" Anh hỏi.
Tôi đáp: "Hơn một năm rồi."
"Bình thường ngoài sáng tác ra, em còn làm những gì?"
Tôi cảm thấy có chút mới mẻ, lại có chút ấm cúng. Bởi vì từ sau khi chúng tôi gặp nhau, dường như luôn bị vận mệnh kéo đi, hiếm khi tâm sự về cuộc sống, việc nhà như vậy.
Tôi đáp: "Đi xem phim, ra ngoài đi dạo, tìm đồ ăn ngon ở Đại Ly. Thỉnh thoảng đi chơi với Tráng Ngư, hoặc là gặp mặt bạn bè trước kia, nhưng bọn họ đều bận rộn với công việc. Thỉnh thoảng đến hiệu sách hoặc thư viện. Còn anh bình thường chỉ học tập và làm hạng mục thôi sao?"
Anh gật đầu.
"Không có bất cứ giải trí gì sao?" Tôi hỏi.
Anh thoáng cười lắc đầu: "Lúc này nghĩ lại như thể đã cách nửa đời người vậy. Anh của quá khứ dường như em nói làm gì cũng có mục đích, mỗi phút đều không muốn thừa giây nào... rất không có ý nghĩa, cũng không có cuộc sống thú vị như em."
"Anh cũng đâu có không thú vị." Tôi lập tức nói, "Thực ra khi đó ở trên thuyền, em cũng chỉ cố ý nói những lời kia vì tức giận thôi. Thực ra anh chỉ muốn dốc sức vì cuộc sống của mình. So với nhiều ngưởi anh còn tốt hơn."
Ô Ngộ không nói gì, giữa chúng tôi chỉ cách một cánh tay. Cơ thể anh đột nhiên hơi nhích dần, nghiêng người kéo tôi qua hơn mười cen-ti-mét. Tim tôi thoáng rung lên, không biết sao đã ở trong ngực anh. Lúc này xung quanh vô cùng yên tĩnh, ánh đèn yên tĩnh, vách tường yên tĩnh, không khí cũng yên tĩnh. Song lại dường như có ngọn lửa thiêu đốt bên cạnh chúng tôi. Anh để tôi tựa đầu lên vai, một tay khẽ xoa mặt tôi, thấp giọng: "Giảo Giảo, anh rất muốn em. Cho dù nằm bên cạnh cũng rất muốn em."
Tôi khẽ nói: "Em cũng vậy." Tôi cảm giác được lòng mình phát run.
Anh ôm tôi nằm xuống giường, mưa hôn trút cuống.
Nụ hôn kia nóng hổi, ngón tay có lực, hơi thở run rẩy. So với mỗi lần trước kia... thực ra cũng chả được mấy lần... nụ hôn của chúng tôi hoàn toàn khác biệt. Anh là người đàn ông cao lớn, thế giới của anh rộng lớn lan tràn, hôm nay anh đã cố ý muốn đưa tôi vào trong thế giới của mình. Anh đã có ý định, muốn đạt được mục đích, cho nên hôn rất kiên nhẫn cũng vô cùng... toàn diện. Anh hôn lên trán, đôi má, lưu luyến thật lâu bên bờ môi, sau đó cúi đầu xuống vùi vào hõm vai.
"Giảo Giảo... Em yêu..." Lời thì thầm nho nhỏ vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, chỉ như vậy thôi cũng khiến cơ thể tôi cứng đờ rồi lại tê liệt. Tôi cảm thấy anh cởi áo mình, vô thức đưa tay ngăn cản, sau đó lập tức bị anh giữ lấy. Tôi muốn giãy dụa, anh mỉm cười. Sau đó anh để tay tôi đặt sang bên cạnh. Tim tôi đập nhanh đến mức như sắp không còn hoạt động.
Sau đó tay anh lần mò xuống dưới. Tim tôi căng thẳng, đến rồi... lại không nghĩ anh không hề lỗ mãng, mà cầm lấy một chân tôi. Tôi hơi giật mình, anh đã cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt ve lên làn da trên đùi tôi.
Tôi nghe thấy giọng nói của mình vô cùng khô khan: "Anh làm gì..."
Giọng nói của anh mang theo ý cười: "Đã sớm muốn... chạm vào đây..."
Trong đầu tôi "ầm" một tiếng, cảm giác ở những nơi khác dường như đã biến mất, chỉ có mỗi đùi nơi anh chạm vào, hơi thở của anh. Tôi biết rõ anh đang cười gì, tôi biết rõ anh để ý gì, vậy mà lại còn luôn mặc váy. Hiện tại cuối cùng rơi vào tay anh rồi.
Anh sờ một lúc lâu, tay từ từ dò xét bên trong. Tôi thực sự luống cuống, cảm giác cả người như bị thiêu trên ngọn lửa. Tay anh, cơ thể anh như thể mồi lửa thiêu đốt.
"Nhanh quá..." Tôi khàn giọng.
Động tác của anh hơi dừng lại, nhìn tôi: "Em... không muốn?"
Tôi cảm thấy nhất định đầu mình là bị lừa đá rồi, tại sao vào lúc này lại muốn anh dừng lại hỏi ý tôi có sẵn lòng hay không, tôi do dự im lặng.
Thực ra tôi chỉ do dự có đúng một giây.
Nhưng anh đã nhận ra, trong mắt lập tức có ánh sáng hiện lên, anh cúi đầu cười, tôi biết hỏng rồi, bật ra: "À… phải... Thực ra em không muốn..." Anh cúi đầu chặn miệng tôi, ra sức hôn gần như làm đau tôi.
Sau đó tay kia của tôi cũng bị anh giữ chặt.
/297
|