Ai biết trong đầu cô nàng này hơi... Tôi vốn nói không có ý gì, cô ấy lại lộ ra vẻ mặt nhăn nhó, sau đó nhìn tôi, dáng vẻ em biết ngay là như thế. Cô ấy nhỏ giọng: "À... thoả mãn thì thoả mãn, nhưng anh không thể lại... cố gắng như vậy."
Tôi suýt chút nữa bật cười, ý này do chính cô ấy khởi động ra. Mấy đêm bên nhau ở nhà tôi là bí mật sâu nhất, trao gửi thân mật nhất. Cô ấy đã nói như vậy rồi, tôi chẳng lẽ còn phủ nhận "nguyện vọng" này?
Tôi nắm tay cô ấy, thăm dò vào trong áo, đi xuống bụng dưới. Ánh mắt cô ấy dần thay đổi, tuy chỗ đó bằng phằng, nhưng cũng có cơ bụng rắn chắc, chỉ là đường cong không lồi ra rõ ràng như một năm sau.
Tôi nhỏ giọng nói bên tai cô ấy: "Chờ trở về, anh sẽ đi tập thể hình, còn đi làm việc ở tiệm sửa xe. Chờ anh."
Lỗ tai cô ấy đỏ lên, tay để ở đó không nhúc nhích, mặt vùi vào trong ngực tôi: "Moá, vậy mà anh lại trêu đùa em."
"Em không thích như vậy sao?"
"À... vậy phải thực sự trải nghiệm qua mới có thể kết luận được."
Chúng tôi tiếp tục đi về phía trước.
Đám người Lưu Song Song đã thăm dò con đường nhỏ phía trước kia, ai ngờ tất cả đều lạc đường, cuối cùng quay về điểm ban đầu. Bọn họ bó tay, nhưng thương lượng vẫn phải tiếp tục thử, bởi vì không thể quay lại nữa.
Tôi không nói gì, Trần Như Anh đã lên tiếng: "Có Ô Ngộ ở đây, mê cung gì đều có thể phá được. Anh ấy học toán đấy."
Tất cả mọi người nhìn về phía tôi, Đàm Giảo cũng mở to mắt: "Thật sao?"
Tôi đáp: "Theo như lý thuyết thì chỉ cần có lối ra."
Lưu Song Song vui mừng: "Vậy thì tốt quá, Ô Ngộ, mọi người trông cậy vào anh." Những người khác cũng mỉm cười, tôi đáp: "Tôi sẽ hết sức."
Tôi dẫn đầu, mang theo Đàm Giảo. Ngôn Viễn và Chu Quý Nhuỵ đi theo chúng tôi, sau đó là Trần Như Anh và Phùng Yên, bọn Lưu Song Song tự nguyện đi sau. Sau khi đi vào lỗ nhỏ, tôi phát hiện bên trong càng hẹp hơn, xung quanh vẫn là tầng đá tuyết, có ánh sáng lấp lánh. Dưới chân mơ hồ có ẩm ướt, như là truyền đến từ lòng đất. Tạm thời không thấy bất cứ động thực vật nào.
Tôi chậm rãi đi, đồng thời vứt bỏ tất cả xương cá thừa ở trên đường coi như dấu hiệu. Trong đầu tôi cũng hiện lên hướng đi và chiều dài mỗi đoan đường nhỏ, không ngừng hình thành bản đồ.
Trần Như Anh nói không sai, chỉ cần là mê cung, người học toán chúng tôi có thể dùng phép tính tìm lối ra, chỉ có điều hơi mất thời gian. Song dần dần bản đồ không ngừng hoàn thiện lại thay đổi trong đầu tôi, tôi phát hiện có chỗ sai.
Lẽ ra hang này là tự nhiên hình thành, uốn lượn, có lẽ không theo quy luật nào, nhưng đi tới đi lui, tôi phát hiện ra rất nhiều đoạn đường, hướng đi vô cùng giống nhau, giống như là vô số đoạn đường cong, phân bố theo quy luật nhất đinh, vây quanh trung tâm, quấn quanh lặp lại, cũng khó trách bọn họ lạc đường.
Loại hiện tượng này chúng tôi gọi là tự tương tự. Trong giới tự nhiên thỉnh thoảng sẽ có loại hiện tượng này, nhưng hình dạng lớn như vậy, tự tương tự tinh vi như vậy, tôi vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy, thậm chí cho rằng là thần công của quỷ.
Trong tối tăm giống như có lực lượng thần bí vô hình sử dụng tạo ra chúng, toàn bộ hướng về một phía, chúng tôi đã đến chỗ kia.
Lòng bàn tay tôi dần thấm mồ hôi lạnh, lại sinh ra cảm giác kính sợ với lực lượng không biết.
Đàm Giảo có lẽ phát hiện ra vẻ mặt tôi nghiêm trọng, thấp giọng hỏi: "Không sao chứ?"
Tôi nắm chặt tay cô ấy: "Không sao."
Cô ấy hỏi: "Thực sự có thể tìm được lối ra sao? Ở đây quá phức tạp, em rẽ nhiều đến choáng luôn."
"Có thể." Nếu như lúc trước tôi vẫn không thể hoàn toàn xác định, hiện tại toàn bộ bản đồ mê cung đã rộng mở trong đầu tôi.
"Tại sao người học toán bọn anh lại có thể tìm được lối ra mê cung? Cái này cũng có thể tính ra sao?" Cô ấy hỏi.
Tôi thuận miệng đáp: "Xem như thế đi. Bất luận là mê cung gì đều có hai mặt phẳng , chỉ cần có lối ra, theo lý thuyết có thể dùng một thứ gọi là phép toán Trémauxsalgorithms giải ra, rất đơn giản. Nhưng hiện tại anh còn phát hiện ra quy luật khác, khó có thể tin nổi, không ngờ chúng lại có tính tự tương tự gần như hoàn mỹ. Anh có thể tìm ra đường ngắn nhất."
Đàm Giảo lập tức im lặng.
Tôi hỏi: "Sao thế?"
Cô ấy nhìn chằm chằm tôi mấy giây, đột nhiên mỉm cười, nói: "Không có gì, hoá ra có một bạn trai là học bá sẽ có loại trải nghiệm thế này đây, tuy vẻ mặt mù mịt, nhưng vẫn cảm thấy đẹp trai quá trời đất."
Cho dù hiện tại ở trong hoàn cảnh hắc ám, tôi vẫn bị cô ấy chọc cười, kéo tay cô ấy, khẽ hôn một cái: "Em không cần quan tâm những thứ này, đi theo anh là được rồi."
Phía trước đã đến lối ra mê cung rồi.
/297
|