Nhưng không kịp ngẫm nghĩ nữa, dường như có một ngọn lửa vừa nóng vừa lạnh lấp đầy trong lồng ngực tôi.
Loại người như Chu Phụng Tiên, ông ta có biết trên đời này, còn có người sẵn sàng đánh đổi tất cả để người thân mình được sống nhưng không thể. Cho dù bọn họ bệnh cũng được, bị thương cũng được. Toàn bộ cuộc sống đều đè lên vai người đó cũng được, miễn là bọn họ còn sống là được rồi.
Tôi cúi đầu, thấy ánh mắt buồn bã, yên tĩnh và sâu thẳm của Đàm Giảo.
Lòng tôi chợt lạnh, có lẽ tôi không đến gần cô ấy, sẽ không mất cô ấy. Nhưng cô ấy cùng tôi đã bị giam trong mê cục này, vì thế tôi phải bảo vệ cô ấy.
Tôi nghe Chu Thúc Quân nói: “Tôi không muốn gì cả….Không cần cái gì cả…Giết chết tất cả các người…Những người đã từng vứt bỏ tôi….Bà chủ quầy bán đồ ăn vặt, bà ấy đã hứa với mẹ tôi, sẽ trông tôi, nhưng lại đi đánh mạt chược…Tôi đã giết bà ta, còn có Tiểu Long, anh Tiểu Long chơi chung với tôi, tôi bị bắt, hắn lại chạy, chạy mất….Là hắn muốn ăn kẹo đường, nhưng lại nói là tôi muốn, người bị bắt là tôi…Hắn, cũng bị giết. Bây giờ là toàn bộ các ngườiToàn bộ đều bị giết, Chu Thúc Quân cũng vui vẻ, trên đời không còn kẻ thù nữa.”
Lời hắn nói rất lộn xộn, nhưng có thể hiểu được. Hắn đã giết hai người rồi sao?
Đàm Giảo bỗng nhiên giật nhẹ cổ áo tôi nói: “Tôi đã thấy báo cáo tin tức của hai người đó.” Tôi ngẩng đầu nhìn lên, Chu Thúc Quân đã giơ súng lên, vẻ mặt tàn khốc.
Tôi không thể nhìn hắn giết người.
Tôi đã từng thề không để nhìn thấy ai chết trước mặt tôi.
Tôi khẽ nói với Đàm Giảo: “Bất kể xảy ra chuyện gì cũng đừng đi ra ngoài.” Cô ấy thoáng nắm lấy quần áo của tôi, liều mạng lắc đầu, tôi nở nụ cười nói: “Đại tác giả, ở yên đây, đừng nhúc nhích, tôi phải ra ngoài, trên đời này, người vô tội không đáng chết. Buông tay ra đi.”
Cô ấy nhìn tôi chằm chằm rồi từ từ buông tay, nở nụ cười hơi cay đắng hơi nhợt nhạt, tôi biết tôi thích dáng vẻ hiểu biết của cô ấy, tôi nhặt một tảng đá từ bụi cỏ bên cạnh lên rồi mạnh mẽ xông ra ngoài.
Tâm tình Chu Thúc Quân vẫn đang kích động, nên hắn chưa chú ý đến tôi. Nhưng tôi không tránh khỏi ánh mắt của lũ chim, lũ chim phía sau hắn, chúng vỗ cánh thét rồi bay lên.
Nhưng muộn rồi!
Tôi chạy nhanh đến đánh vào sau cái ót của hắn, lúc này hắn mới giật mình, quay đầu lại, lùi về sau một bước, cục đá đập lệch, trúng vào giữa ngực hắn, những người dưới đáy hố la lên, hắn thoáng ngã trên mặt đất, cầm súng hướng về phía tôi, tôi thụp người, ngã nhào trên mặt đất.
“Đùng” Vết bắn hụt, nhưng dọa tôi giật nảy mình, khiến lòng tôi lạnh lẽo. Tôi bắt được cánh tay cầm súng của hắn, chúng tôi đánh nhau ở trên mặt đất.
Những con chim ấy nhào về phía tôi, liều mạng mổ vào mặt và tay tôi. Lòng tôi thầm mắng hỏng rồi! Ban đầu tôi chỉ nghĩ đến tập kích bất ngờ Chu Thúc Quân, có thể giành được phần thắng rất lớn, nhưng bây giờ vẫn nguy hiểm như cũ.
Tôi không biết Đàm Giảo đã chạy đến từ lúc nào, chỉ là khi tôi với Chu Thúc Quân đang đọ sức kịch liệt thì những con chim đó bỗng nhiên bay đi. Tôi liếc mắt nhìn thoáng qua người đang đứng ở bên cạnh mép hố, cô ấy đeo chiếc dây nịt màu xanh lam, chiếc áo phông được kéo khỏi đầu, chỉ lộ ra đôi mắt, dáng vẻ rất buồn cười.
Tay trái cô ấy cầm đèn dầu, tay phải cầm một nhánh cây to, liều mạng vung tới vung lui. Lũ chim gần như bị cô thu hút qua đấy, chằng chịt đen ngòm. Mà đèn dầu trên tay cô ấy ngã trên mặt đất, ngọn lửa nhanh chóng lan ra đồng cỏ, trong nháy mắt ngọn lửa bốc lên. Những con chim đó hoảng sợ lập tức tán ra.
Cô ấy rất thông minh, dám phóng hỏa, hơn nữa cô ấy là một cô gái nhu nhược nhưng lại dám chạy đến giúp tôi, trong khoảnh khắc đó, lòng tôi như bị thứ gì đó lấp đầy.
/297
|