Lương Tranh trở về Bắc Kinh, ngoài Chu Húc ra, người vui thứ hai chính là nhóm bạn thân, cùng kí túc xá.
Hôm sau là thứ bảy, Lương Tranh nằm ườn đến hơn 8h, đến khi Chu Húc mua đồ ăn sáng về, cô vẫn còn chưa chịu rời giường, nằm cuộn tròn trong chăn ấm, đệm êm, chat chit với Thiến Thiến.
Chu Húc đặt bữa sáng lên bàn, từ bên ngoài đi vào, chỉ thấy Tranh Tranh nhà mình còn đang nằm úp sấp trên giường, thì cưng chiều mỉm cười, nói: “Không dậy nổi?! Có cần anh mang bữa sáng đến giường cho không?”
Anh đi đến bên giường, bế con người lười biếng nào đó lên.
Lương Tranh thuận thế ôm lấy cổ anh, cười vui vẻ nói: “Trưa nay em không ăn cơm cùng anh được rồi, em có hẹn Thiến Thiến ra ngoài dạo phố.”
Chu Húc bế Lương Tranh ngồi lên đùi mình, cười: “Gặp ở đâu? Anh đưa em đi?”
“Ngay gần trường em thôi, hai đứa dự định đi dạo trường cũ, thuận tiện ghé mấy nơi hồi trước còn là sinh viên hay lui tới.” Lương Tranh vui vẻ nắm lấy tay anh: “Anh đưa em đi à? Hôm nay không phải đến công ty sao?”
Chu Húc “ừ” một tiếng nói: “Hôm nay là thứ 7 mà.”
Lương Tranh cười, tỏ vẻ kinh ngạc: “Thứ 7 mà Chu tổng cũng không cần đi làm ư?”
Chu Húc biết cô đang cố ý trêu ghẹo mình, nhéo má cô, cưng chiều nói: “Chẳng nhẽ cuối tuần cũng không thể nghỉ ngơi hay sao?”
“Có thể, có thể. Đương nhiên là có thể.” Lương Tranh cười đến chảy nước mắt, kéo bàn tay đang nhéo má cô xuống, giả vờ ủy khuất nói: “Anh nhéo hỏng má em mất.”
Chu Húc dò xét cô một chút, thản nhiên đáp: “Giả vờ, giả vịt.”
Lương Tranh cười rộ lên, vòng tay ôm lấy cổ anh, vui vẻ nói: “Anh mua cái gì ăn sáng đấy?”
“Tối qua không phải em nói muốn ăn bánh bao rán hay sao?” Chu Húc cong người bế bổng cô vào nhà tắm: “Tranh thủ rửa mặt mũi, đánh răng rồi xuống ăn cho nóng.”
Làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong đã là 9h30.
Lương Tranh hẹn Thiến Thiến 10h có mặt, ăn xong, cô vội vàng vào trong phòng thay quần áo và trang điểm nhẹ nhàng.
Cũng may nơi ở của hai người họ cách trường đại học tương đối gần, Chu Húc lái xe đưa cô đi, vừa đến nơi, xa xa cũng thấy Thiến Thiến và Tiểu Vũ đang đi đến.
Xe dừng lại, cô lập tức tháo dây an toàn, cao hứng nói với Chu Húc: “Em đi đây, anh lái xe cẩn thận nha, chú ý an toàn.”
Nhưng mà đang chuẩn bị xoay người định mở cửa xe, thì cổ tay bị Chu Húc nắm chặt lấy.
Cô quay đầu, nhìn anh, cười nói: “Sao thế?”
Chu Húc nhìn cô, bộ mặt đáng thương, giống hệt một cậu bạn trai bị người yêu bỏ rơi, buồn buồn nói: “Nhớ về sớm một chút.”
Lương Tranh nín cười: “Đã rõ thưa Chu Thiếu gia.”
Cô nói, rướn người về phía anh, hôn nhẹ lên má anh, ngọt ngào cười: “Em sẽ về sớm. Đừng buồn nha.”
Chu Húc dò xét cô một chút, cuối cùng vẫn nhàn nhạt gật đầu.
Kế hoạch ban đầu của Lương Tranh vốn là mấy cô đi ăn trưa, xế chiều dạo đi dạo rồi trở về, nào ngờ bạn tốt lâu ngày không gặp, trò chuyện một chút mà đã đến tận tối, cuối cùng cả nhóm lại rủ nhau đi ăn tối, xong xuôi còn đi shopping, uống trà rồi mới trở về.
Khi về đến nhà đã là 10h30.
Lương Tranh cực kỳ chột dạ, cô đã đồng ý với Chu Húc là sẽ về sớm.
Lúc cô mở cửa đi vào, cả căn nhà sáng đèn, Chu Húc ngồi trên ghế sofa, cúi đầu làm việc, thấy cô trở về cũng chẳng thèm nhìn cô một cái, mắt dán vào màn hình laptop, coi cô như không khí.
Lương Tranh biết anh chàng nhà mình đang hờn dỗi. Bản thân cũng chột dạ, vội vàng đóng cửa, đổi dép, vui vẻ chạy đến bên cạnh anh: “Chu Húc, em về rồi đây.”
Không thèm đáp lại.
Cô lại thân thiết gọi: “Anh trai à! Anh trai ơi! Anh trai thân yêu nhất đời của em!”
Chu Húc vẫn không để ý đến cô, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Lương Tranh một cái, chăm chú làm việc.
Lương Tranh dứt khoát đem mắt tính của anh đặt lên bàn, vòng tay ôm cổ, ngồi lên đùi anh.
Chu Húc cuối cùng cũng chịu thua nhưng nhất quyết không chịu ôm cô, chỉ nhàn nhạt nhìn Lương Tranh, bộ dáng như muốn nói: EM LÀM GÌ KỆ EM. ANH KHÔNG QUAN TÂM.
Lương Tranh cười rộ lên, dán sát vào người anh làm nũng: “Anh trai tốt của em, em phải làm gì để anh để ý đến Lương Tranh đây?”
Chu Húc nhìn cô, vẫn không nói lời nào.
Lương Tranh tì sát người vào Chu Húc, mông áp lên đùi anh, hai đầu gối chống lên sofa, càng ngày càng áp sát lại gần, đến khi khuôn mặt Chu Húc bắt đầu biến đổi, anh lập tức giữ lấy eo cô, tức giận nói: “Đi xuống.”
Lương Tranh: “Không.”
Chu Húc: …
Lương Tranh cuối cùng cũng vẫy cờ trắng đầu hàng, ôm cổ anh nũng nịu nhận sai: “Em sai rồi! Chu Húc, đừng tức giận em nữa, được không?”
Cô tiến đến chủ động hôn lên môi anh, ánh mắt ngọt ngào như chờ anh đáp lại: “Có được không? Anh trai tốt?”
Chu Húc rũ mắt, chăm chú nhìn cô, vẫn không chịu nói chuyện.
Lương Tranh kéo tay anh lắc qua lắc lại tội nghiệp nói: “Em sai thật rồi, em không nghĩ đến lại muộn đến thế. Mọi người lâu ngày không gặp, vừa bắt đầu liền trò chuyện quên trời quên đất.”
Cô chợt nhớ ra gì đó, nhoẻn miệng cười: “A đúng rồi, em có mua quà cho anh.”
Nói rồi liền bò xuống khỏi người anh, chạy ra cửa, lấy một cái túi lên.
Trong túi là một chiếc hộp tinh xảo, Lương Tranh mở hộp ra, bên trong là một đôi khuy măng sét trang nhã.
Cô đưa đến trước mặt anh, tủm tỉm cười: “Anh thích không?”
Chu Húc liếc mắt nhìn cô, vẫn cứng đầu không chịu mở miệng.
Lương Tranh bĩu môi: “Không thích thì thôi, mai em đem trả lại.”
Cô đậy nắp hộp lại, giả vờ bỏ vào trong túi, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị Chu Húc cướp mất: “Ai bảo anh không thích.”
Lương Tranh bật cười, khom người ngồi xích lại gần anh, tinh nghịch nói: “Anh không giận nữa?”
Chu Húc nhìn cô, vươn tay nhéo má Lương Tranh: “Em không biết xấu hổ còn hỏi, vừa trở về, ngày đầu tiên đã bỏ anh ở nhà một mình chạy ra ngoài chơi với các bạn. Trong lòng em còn có anh hay không?”
Lần này đến lượt Lương Tranh không vui, bĩu môi nói: “Anh toàn nói oan cho em. Trong lòng em lúc nào cũng chỉ nhớ đến mình anh, chẳng có gì có thể thay thế được, anh thì hay rồi, còn hỏi trong lòng em có anh hay không, a_?”
Cô còn chưa nói hết đã bị Chu Húc chặn môi.
Tay anh đè chặt gáy cô, nụ hôn này mãnh liệt, cuồng nhiệt, đầy tính chiếm hữu. Thật lâu sau Chu Húc mới thỏa mãn buông ra, đôi con ngươi anh đen nháy, trầm mặc nhìn cô. Anh vuốt ve gò má Lương Tranh, có chút bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Anh vốn chỉ nói đùa, ai bảo em bỏ anh ở nhà một mình lâu như thế.”
Lương Tranh nhìn anh, nhịn không được cười: “Anh không tức giận nữa à?”
Chu Húc lườm cô: “Đương nhiên có.”
Lương Tranh nào có tin, cô nhào vào lòng anh, hai bả vai run lên vì nhịn cười: ANH CHÀNG NHÀ CÔ QUẢ LÀ ĐÁNG YÊU CHẾT MẤT.
Chu Húc thấy Lương Tranh cười vui vẻ đến thế, cuối cùng cũng không nhịn được cười theo, xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên trán Lương Tranh: “ĐỒ NGỐC.”
....
Ngày 1/10, đúng ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, Lương Tranh và Chu Húc sắp xếp đồ đạc về Giang Thành. Chu Húc còn chuẩn bị rất nhiều quà tặng, Lương Tranh hỏi anh định làm gì, anh cực kì nghiêm túc trả lời: “Cầu hôn.” khiến Lương Tranh cười đến chảy cả nước mắt.
Hai người đã mua vé máy bay xong xuôi, nào ngờ đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ Lương báo hai người sẽ đến Bắc Kinh.
Lương Tranh kinh ngạc ngã ngồi xuống ghế sofa: “Ba mẹ đến Bắc Kinh rồi? Bây giờ hai người đang ở sân bay ạ? Vâng vâng, vậy ba mẹ cứ vào một quán cafe sân bay ngồi nghỉ ngơi, một lát nữa con và Chu Húc sẽ đến đón ba, mẹ.”
Chu Húc đang ngồi trong thư phòng, nghe thấy thế lập tức chạy ra: “Chú dì đến Bắc Kinh à?”
Lương Tranh gật đầu: “Vâng, giờ ba, mẹ đang ở sân bay.”
Chu Húc “ừ” một tiếng, nhanh chóng vào phòng ngủ lấy áo khoác: “Anh đi đón chú, dì, em ở nhà là được rồi.”
Lương Tranh nghĩ nghĩ, đáp: “Vậy cũng được, em ở nhà chuẩn bị cơm tối.”
“Ừm.”
Chu Húc vừa đi, Lương Tranh lập tức bắt tay vào nấu nướng.
Xong xuôi cũng đã đến 7h, vừa vặn Chu Húc đón ba, mẹ Lương về đến nhà.
Đã rất lâu Lương Tranh chưa gặp ba, mẹ, cực kì vui vẻ chạy ra tận cổng đón: “Ba, mẹ! Hai người đến sao không báo trước với con một tiếng, con và Chu Húc còn đang dự định ngày mai về thăm mọi người.”
Chu Húc giúp ba Lương, mẹ Lương cất hành lý vào trong phòng ngủ của khách, Lương Tranh hào hứng kéo tay mẹ: “Ba, mẹ vào ngồi nghỉ ngơi đi, cho đỡ mệt.”
“Ừ.”
Khi cả nhà đã ngồi yên vị trong phòng khách mẹ Lương cười nói: “Khó có được thời gian rảnh, ba mẹ muốn đến thăm hai đứa.”
Lương Tranh nhịn không được cười: “Ba mẹ thật biết chọn thời gian, đúng ngày nghỉ Quốc Khánh, khách du lịch ùn ùn đổ về, chỗ nào cũng đông đúc, chật chội, không có chỗ nào thoải mái để thăm thú, ngắm cảnh.”
Mẹ Lương cười nói: “Vậy đi dạo quanh quanh thôi, cả nhà ở cùng nhau đi đâu cũng được.”
Chu Húc bưng trà tới, lễ phép đưa cho ba Lương, mẹ Lương: “Con mời dì, chú uống trà.”
“Ừ. Cảm ơn con.” Ba, Mẹ Lương vui vẻ tiếp nhận cái chén từ tay anh.
Ba Lương cười nói: “A Húc, con cũng ngồi xuống đi. Tranh Tranh trước đó có nhắn tin cho ba, hai đứa dự định sớm kết hôn đúng không?”
Chu Húc quy củ ngồi xuống, nhìn Lương Tranh gật đầu: “Đúng ạ. Chú còn muốn kết hôn cùng Lương Tranh.”
Ba Lương thoải mái nói: “Hai đứa tình cảm khăng khít chúng ta hiểu rõ, chỉ cần các con yêu thương nhau, muốn đi đến hôn nhân, người già chúng ta đều không có ý kiến gì, các con sống vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.”
Chu Húc vô cùng cảm kích, xúc động nói: “Tạ ơn chú, dì.” Anh thận trọng bổ sung: “Con sẽ yêu thương, chăm sóc Tranh Tranh thật tốt.”
Ba, mẹ Lương đều hài lòng, buổi tối cơm nước xong xuôi, Lương Tranh và Chu Húc dẫn ba mẹ đi ra ngoài dạo mấy vòng.
Ba, mẹ Lương đều lần đầu đến Bắc Kinh, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ.
Hai ông bà đã đến Bắc Kinh đương nhiên cũng muốn gặp mặt gia đình con rể tương lai.
Chu Ngữ Chức nghe nói bạn thân đến, hôm sau vội vã liên lạc, đến đón hai người qua nhà mình. Mọi người cùng nhau tụ họp, nói chuyện. Buổi tối cả nhà đặt một phòng riêng tại nhà hàng, ngoại trừ ba Chu, mẹ Chu còn có ông nội Chu Húc và một số trưởng bối khác.
Lương Tranh có chút lo lắng, đây là lần đầu cô chính thức gặp mặt người lớn nhà anh.
Lúc đứng ngoài cửa cô không khỏi gấp gáp nhìn CHu Húc. Anh chỉ cười nhẹ, nắm tay cô, hạ giọng an ủi: “Yên tâm đi. Có anh rồi.”
Lương Tranh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kiên định, bình tĩnh của anh, lòng cũng bình yên hơn. Cô đặt tay trong lòng bàn tay anh, yên tâm bước vào phòng.
Bữa cơm hôm nay vô cùng ấm áp, hòa thuận, hai bên gia đình nói chuyện cởi mở, vui vẻ.
Ban đầu Lương Tranh còn sợ ông nội Chu Húc sẽ gây khó dễ, nào ngờ hôm nay ông cực kỳ hòa ái, dễ gần.
Chút cảm giác bồn chồn ban đầu trong lòng cô, chậm rãi biến mất, về sau cũng tùy ý, thoải mái tiếp truyện các cô, các bác một cách tự nhiên.
Hai bên gia đình cùng ngồi xuống bàn bạc, thảo luận về thời gian, địa điểm tổ chức hôn sự.
Một bữa cơm hòa thật, vui vẻ. Ba Lương có uống chút rượu, ăn nửa bữa thì ra ngoài đi toilet.
Tưởng chừng 1 lúc sẽ quay lại, nào ngờ ông bỏ đi rất lâu, đến khi tàn cuộc người còn chưa trở lại.
Lương Tranh thoáng lo lắng, lặng lẽ hỏi nhỏ mẹ: “Mẹ, sao ba còn chưa quay lại?”
Mẹ Lương cũng cảm thấy kì quái: “Để mẹ ra ngoài xem sao!”
Bà vừa nói xong đã thấy chồng mình lặng lẽ mở cửa đi vào.
Ông trầm mặc kéo ghế, ngồi xuống, Lương Tranh nhịn không được cười, nhỏ giọng nói: “Ba à, ba đi đâu mà lâu thế?”
Ba Lương không đáp lời con gái, chỉ bưng chén rượu lên uống cạn.
Lúc ba mình rời đi rất cao hứng, nhưng sau khi trở về sắc mặt rõ ràng rất kém, biểu lộ cực kì đăm chiêu. Lương Tranh nhìn ba không khỏi ngẩn người.
Cô cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Quả nhiên, trên đường trở về ba Lương vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Đến khi về đến nhà, ông chỉ nhàn nhạt hỏi: “Con và A Húc tại sao lại chia tay?”
Lương Tranh sững sờ nhìn cha, bối rối nói: “Ba…”
Lương Tranh không tâm sự nguyên nhân mình chia tay với Chu Húc cho ba mẹ. Đột nhiên bị gặng hỏi cô thoáng luống cuống.
Trên đường từ phòng WC trở lại, ông gặp được một vị tiểu thư họ Triệu, cô gái này nói rất nhiều chuyện với ông.
Hiện tại Lương Tranh có thể cảm nhận rõ ràng ông vô cùng thất vọng và tức giận: “Ba hỏi con, con thành thật trả lời đi.”
“Ba…”
“Để con nói.” Chu Húc từ gara đi lên vô tình nghe thấy ba Lương Tranh chất vấn cô.
Anh đi vào, bảo hộ Lương Tranh sau lưng, nghiêm túc nhìn ba Lương đáp: “Chú để con nói.”
Ba Lương nhíu mày nhìn anh, quay người ngồi xuống sofa.
Chu Húc kéo tay Lương Tranh cùng ngồi xuống bình tĩnh kể lại nguyên nhân hai người xa cách kể lại toàn bộ cho ông. Cuối cùng không quên chân thành nhận lỗi: “Là con không tốt, không bảo vệ Lương Tranh cẩn thận. Là con có lỗi với cô ấy.”
Lương Tranh lặng lẽ nắm chặt tay anh.
Ba, mẹ Lương nghe xong đều vô cùng tức giận.
Ba Lương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhìn Lương Tranh nói: “Tranh Tranh thu dọn đồ đạc đi, ngày mai trở về Giang Thành cùng ba mẹ.”
Lương Tranh gấp đến nỗi bật khóc: “BA…”
“Con không nghe hiểu lời ba sao?” Ba Lương nghiêm nghị trầm giọng quát: “Đi thu dọn đồ đạc.”
Lương Tranh biết hiện tại ba đang nổi cơn thịnh nộ, cô không dám đổ thêm giàu vào lửa, chỉ có thể hòa hoãn bằng việc nghe theo, cô đứng dậy thu dọn qua loa đồ đạc cá nhân.
“Chú à…” Chu Húc nhíu mày nhìn ba Lương muốn nói gì đó, nhưng đã lập tức bị ông ngắt lời: “Cậu không cần nói gì nữa.”
Ba Lương nhìn Chu Húc, giọng nói sắc bén, ánh mắt đầy giận dữ: “Chu tổng, Lương Tranh nhà chúng tôi chỉ là một cô gái bình thường, không với được gia đình cậu. Cậu nên đi tìm người khác đi thôi.”
Chu Húc nhìn ba Lương Tranh, yết hầu như bị một tảng đá đè nặng, ánh mắt anh kiên định, ngữ khí nghiêm túc nói: “Con sẽ không tìm người khác, đời này con chỉ có một người con gái tên Lương Tranh. Ai cũng không thay thế được.”
Hôm sau là thứ bảy, Lương Tranh nằm ườn đến hơn 8h, đến khi Chu Húc mua đồ ăn sáng về, cô vẫn còn chưa chịu rời giường, nằm cuộn tròn trong chăn ấm, đệm êm, chat chit với Thiến Thiến.
Chu Húc đặt bữa sáng lên bàn, từ bên ngoài đi vào, chỉ thấy Tranh Tranh nhà mình còn đang nằm úp sấp trên giường, thì cưng chiều mỉm cười, nói: “Không dậy nổi?! Có cần anh mang bữa sáng đến giường cho không?”
Anh đi đến bên giường, bế con người lười biếng nào đó lên.
Lương Tranh thuận thế ôm lấy cổ anh, cười vui vẻ nói: “Trưa nay em không ăn cơm cùng anh được rồi, em có hẹn Thiến Thiến ra ngoài dạo phố.”
Chu Húc bế Lương Tranh ngồi lên đùi mình, cười: “Gặp ở đâu? Anh đưa em đi?”
“Ngay gần trường em thôi, hai đứa dự định đi dạo trường cũ, thuận tiện ghé mấy nơi hồi trước còn là sinh viên hay lui tới.” Lương Tranh vui vẻ nắm lấy tay anh: “Anh đưa em đi à? Hôm nay không phải đến công ty sao?”
Chu Húc “ừ” một tiếng nói: “Hôm nay là thứ 7 mà.”
Lương Tranh cười, tỏ vẻ kinh ngạc: “Thứ 7 mà Chu tổng cũng không cần đi làm ư?”
Chu Húc biết cô đang cố ý trêu ghẹo mình, nhéo má cô, cưng chiều nói: “Chẳng nhẽ cuối tuần cũng không thể nghỉ ngơi hay sao?”
“Có thể, có thể. Đương nhiên là có thể.” Lương Tranh cười đến chảy nước mắt, kéo bàn tay đang nhéo má cô xuống, giả vờ ủy khuất nói: “Anh nhéo hỏng má em mất.”
Chu Húc dò xét cô một chút, thản nhiên đáp: “Giả vờ, giả vịt.”
Lương Tranh cười rộ lên, vòng tay ôm lấy cổ anh, vui vẻ nói: “Anh mua cái gì ăn sáng đấy?”
“Tối qua không phải em nói muốn ăn bánh bao rán hay sao?” Chu Húc cong người bế bổng cô vào nhà tắm: “Tranh thủ rửa mặt mũi, đánh răng rồi xuống ăn cho nóng.”
Làm vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong đã là 9h30.
Lương Tranh hẹn Thiến Thiến 10h có mặt, ăn xong, cô vội vàng vào trong phòng thay quần áo và trang điểm nhẹ nhàng.
Cũng may nơi ở của hai người họ cách trường đại học tương đối gần, Chu Húc lái xe đưa cô đi, vừa đến nơi, xa xa cũng thấy Thiến Thiến và Tiểu Vũ đang đi đến.
Xe dừng lại, cô lập tức tháo dây an toàn, cao hứng nói với Chu Húc: “Em đi đây, anh lái xe cẩn thận nha, chú ý an toàn.”
Nhưng mà đang chuẩn bị xoay người định mở cửa xe, thì cổ tay bị Chu Húc nắm chặt lấy.
Cô quay đầu, nhìn anh, cười nói: “Sao thế?”
Chu Húc nhìn cô, bộ mặt đáng thương, giống hệt một cậu bạn trai bị người yêu bỏ rơi, buồn buồn nói: “Nhớ về sớm một chút.”
Lương Tranh nín cười: “Đã rõ thưa Chu Thiếu gia.”
Cô nói, rướn người về phía anh, hôn nhẹ lên má anh, ngọt ngào cười: “Em sẽ về sớm. Đừng buồn nha.”
Chu Húc dò xét cô một chút, cuối cùng vẫn nhàn nhạt gật đầu.
Kế hoạch ban đầu của Lương Tranh vốn là mấy cô đi ăn trưa, xế chiều dạo đi dạo rồi trở về, nào ngờ bạn tốt lâu ngày không gặp, trò chuyện một chút mà đã đến tận tối, cuối cùng cả nhóm lại rủ nhau đi ăn tối, xong xuôi còn đi shopping, uống trà rồi mới trở về.
Khi về đến nhà đã là 10h30.
Lương Tranh cực kỳ chột dạ, cô đã đồng ý với Chu Húc là sẽ về sớm.
Lúc cô mở cửa đi vào, cả căn nhà sáng đèn, Chu Húc ngồi trên ghế sofa, cúi đầu làm việc, thấy cô trở về cũng chẳng thèm nhìn cô một cái, mắt dán vào màn hình laptop, coi cô như không khí.
Lương Tranh biết anh chàng nhà mình đang hờn dỗi. Bản thân cũng chột dạ, vội vàng đóng cửa, đổi dép, vui vẻ chạy đến bên cạnh anh: “Chu Húc, em về rồi đây.”
Không thèm đáp lại.
Cô lại thân thiết gọi: “Anh trai à! Anh trai ơi! Anh trai thân yêu nhất đời của em!”
Chu Húc vẫn không để ý đến cô, thậm chí còn chẳng thèm nhìn Lương Tranh một cái, chăm chú làm việc.
Lương Tranh dứt khoát đem mắt tính của anh đặt lên bàn, vòng tay ôm cổ, ngồi lên đùi anh.
Chu Húc cuối cùng cũng chịu thua nhưng nhất quyết không chịu ôm cô, chỉ nhàn nhạt nhìn Lương Tranh, bộ dáng như muốn nói: EM LÀM GÌ KỆ EM. ANH KHÔNG QUAN TÂM.
Lương Tranh cười rộ lên, dán sát vào người anh làm nũng: “Anh trai tốt của em, em phải làm gì để anh để ý đến Lương Tranh đây?”
Chu Húc nhìn cô, vẫn không nói lời nào.
Lương Tranh tì sát người vào Chu Húc, mông áp lên đùi anh, hai đầu gối chống lên sofa, càng ngày càng áp sát lại gần, đến khi khuôn mặt Chu Húc bắt đầu biến đổi, anh lập tức giữ lấy eo cô, tức giận nói: “Đi xuống.”
Lương Tranh: “Không.”
Chu Húc: …
Lương Tranh cuối cùng cũng vẫy cờ trắng đầu hàng, ôm cổ anh nũng nịu nhận sai: “Em sai rồi! Chu Húc, đừng tức giận em nữa, được không?”
Cô tiến đến chủ động hôn lên môi anh, ánh mắt ngọt ngào như chờ anh đáp lại: “Có được không? Anh trai tốt?”
Chu Húc rũ mắt, chăm chú nhìn cô, vẫn không chịu nói chuyện.
Lương Tranh kéo tay anh lắc qua lắc lại tội nghiệp nói: “Em sai thật rồi, em không nghĩ đến lại muộn đến thế. Mọi người lâu ngày không gặp, vừa bắt đầu liền trò chuyện quên trời quên đất.”
Cô chợt nhớ ra gì đó, nhoẻn miệng cười: “A đúng rồi, em có mua quà cho anh.”
Nói rồi liền bò xuống khỏi người anh, chạy ra cửa, lấy một cái túi lên.
Trong túi là một chiếc hộp tinh xảo, Lương Tranh mở hộp ra, bên trong là một đôi khuy măng sét trang nhã.
Cô đưa đến trước mặt anh, tủm tỉm cười: “Anh thích không?”
Chu Húc liếc mắt nhìn cô, vẫn cứng đầu không chịu mở miệng.
Lương Tranh bĩu môi: “Không thích thì thôi, mai em đem trả lại.”
Cô đậy nắp hộp lại, giả vờ bỏ vào trong túi, nhưng còn chưa kịp hành động đã bị Chu Húc cướp mất: “Ai bảo anh không thích.”
Lương Tranh bật cười, khom người ngồi xích lại gần anh, tinh nghịch nói: “Anh không giận nữa?”
Chu Húc nhìn cô, vươn tay nhéo má Lương Tranh: “Em không biết xấu hổ còn hỏi, vừa trở về, ngày đầu tiên đã bỏ anh ở nhà một mình chạy ra ngoài chơi với các bạn. Trong lòng em còn có anh hay không?”
Lần này đến lượt Lương Tranh không vui, bĩu môi nói: “Anh toàn nói oan cho em. Trong lòng em lúc nào cũng chỉ nhớ đến mình anh, chẳng có gì có thể thay thế được, anh thì hay rồi, còn hỏi trong lòng em có anh hay không, a_?”
Cô còn chưa nói hết đã bị Chu Húc chặn môi.
Tay anh đè chặt gáy cô, nụ hôn này mãnh liệt, cuồng nhiệt, đầy tính chiếm hữu. Thật lâu sau Chu Húc mới thỏa mãn buông ra, đôi con ngươi anh đen nháy, trầm mặc nhìn cô. Anh vuốt ve gò má Lương Tranh, có chút bất đắc dĩ thấp giọng nói: “Anh vốn chỉ nói đùa, ai bảo em bỏ anh ở nhà một mình lâu như thế.”
Lương Tranh nhìn anh, nhịn không được cười: “Anh không tức giận nữa à?”
Chu Húc lườm cô: “Đương nhiên có.”
Lương Tranh nào có tin, cô nhào vào lòng anh, hai bả vai run lên vì nhịn cười: ANH CHÀNG NHÀ CÔ QUẢ LÀ ĐÁNG YÊU CHẾT MẤT.
Chu Húc thấy Lương Tranh cười vui vẻ đến thế, cuối cùng cũng không nhịn được cười theo, xoa xoa đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên trán Lương Tranh: “ĐỒ NGỐC.”
....
Ngày 1/10, đúng ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, Lương Tranh và Chu Húc sắp xếp đồ đạc về Giang Thành. Chu Húc còn chuẩn bị rất nhiều quà tặng, Lương Tranh hỏi anh định làm gì, anh cực kì nghiêm túc trả lời: “Cầu hôn.” khiến Lương Tranh cười đến chảy cả nước mắt.
Hai người đã mua vé máy bay xong xuôi, nào ngờ đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ Lương báo hai người sẽ đến Bắc Kinh.
Lương Tranh kinh ngạc ngã ngồi xuống ghế sofa: “Ba mẹ đến Bắc Kinh rồi? Bây giờ hai người đang ở sân bay ạ? Vâng vâng, vậy ba mẹ cứ vào một quán cafe sân bay ngồi nghỉ ngơi, một lát nữa con và Chu Húc sẽ đến đón ba, mẹ.”
Chu Húc đang ngồi trong thư phòng, nghe thấy thế lập tức chạy ra: “Chú dì đến Bắc Kinh à?”
Lương Tranh gật đầu: “Vâng, giờ ba, mẹ đang ở sân bay.”
Chu Húc “ừ” một tiếng, nhanh chóng vào phòng ngủ lấy áo khoác: “Anh đi đón chú, dì, em ở nhà là được rồi.”
Lương Tranh nghĩ nghĩ, đáp: “Vậy cũng được, em ở nhà chuẩn bị cơm tối.”
“Ừm.”
Chu Húc vừa đi, Lương Tranh lập tức bắt tay vào nấu nướng.
Xong xuôi cũng đã đến 7h, vừa vặn Chu Húc đón ba, mẹ Lương về đến nhà.
Đã rất lâu Lương Tranh chưa gặp ba, mẹ, cực kì vui vẻ chạy ra tận cổng đón: “Ba, mẹ! Hai người đến sao không báo trước với con một tiếng, con và Chu Húc còn đang dự định ngày mai về thăm mọi người.”
Chu Húc giúp ba Lương, mẹ Lương cất hành lý vào trong phòng ngủ của khách, Lương Tranh hào hứng kéo tay mẹ: “Ba, mẹ vào ngồi nghỉ ngơi đi, cho đỡ mệt.”
“Ừ.”
Khi cả nhà đã ngồi yên vị trong phòng khách mẹ Lương cười nói: “Khó có được thời gian rảnh, ba mẹ muốn đến thăm hai đứa.”
Lương Tranh nhịn không được cười: “Ba mẹ thật biết chọn thời gian, đúng ngày nghỉ Quốc Khánh, khách du lịch ùn ùn đổ về, chỗ nào cũng đông đúc, chật chội, không có chỗ nào thoải mái để thăm thú, ngắm cảnh.”
Mẹ Lương cười nói: “Vậy đi dạo quanh quanh thôi, cả nhà ở cùng nhau đi đâu cũng được.”
Chu Húc bưng trà tới, lễ phép đưa cho ba Lương, mẹ Lương: “Con mời dì, chú uống trà.”
“Ừ. Cảm ơn con.” Ba, Mẹ Lương vui vẻ tiếp nhận cái chén từ tay anh.
Ba Lương cười nói: “A Húc, con cũng ngồi xuống đi. Tranh Tranh trước đó có nhắn tin cho ba, hai đứa dự định sớm kết hôn đúng không?”
Chu Húc quy củ ngồi xuống, nhìn Lương Tranh gật đầu: “Đúng ạ. Chú còn muốn kết hôn cùng Lương Tranh.”
Ba Lương thoải mái nói: “Hai đứa tình cảm khăng khít chúng ta hiểu rõ, chỉ cần các con yêu thương nhau, muốn đi đến hôn nhân, người già chúng ta đều không có ý kiến gì, các con sống vui vẻ, hạnh phúc là được rồi.”
Chu Húc vô cùng cảm kích, xúc động nói: “Tạ ơn chú, dì.” Anh thận trọng bổ sung: “Con sẽ yêu thương, chăm sóc Tranh Tranh thật tốt.”
Ba, mẹ Lương đều hài lòng, buổi tối cơm nước xong xuôi, Lương Tranh và Chu Húc dẫn ba mẹ đi ra ngoài dạo mấy vòng.
Ba, mẹ Lương đều lần đầu đến Bắc Kinh, cảm thấy cái gì cũng mới mẻ.
Hai ông bà đã đến Bắc Kinh đương nhiên cũng muốn gặp mặt gia đình con rể tương lai.
Chu Ngữ Chức nghe nói bạn thân đến, hôm sau vội vã liên lạc, đến đón hai người qua nhà mình. Mọi người cùng nhau tụ họp, nói chuyện. Buổi tối cả nhà đặt một phòng riêng tại nhà hàng, ngoại trừ ba Chu, mẹ Chu còn có ông nội Chu Húc và một số trưởng bối khác.
Lương Tranh có chút lo lắng, đây là lần đầu cô chính thức gặp mặt người lớn nhà anh.
Lúc đứng ngoài cửa cô không khỏi gấp gáp nhìn CHu Húc. Anh chỉ cười nhẹ, nắm tay cô, hạ giọng an ủi: “Yên tâm đi. Có anh rồi.”
Lương Tranh ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt kiên định, bình tĩnh của anh, lòng cũng bình yên hơn. Cô đặt tay trong lòng bàn tay anh, yên tâm bước vào phòng.
Bữa cơm hôm nay vô cùng ấm áp, hòa thuận, hai bên gia đình nói chuyện cởi mở, vui vẻ.
Ban đầu Lương Tranh còn sợ ông nội Chu Húc sẽ gây khó dễ, nào ngờ hôm nay ông cực kỳ hòa ái, dễ gần.
Chút cảm giác bồn chồn ban đầu trong lòng cô, chậm rãi biến mất, về sau cũng tùy ý, thoải mái tiếp truyện các cô, các bác một cách tự nhiên.
Hai bên gia đình cùng ngồi xuống bàn bạc, thảo luận về thời gian, địa điểm tổ chức hôn sự.
Một bữa cơm hòa thật, vui vẻ. Ba Lương có uống chút rượu, ăn nửa bữa thì ra ngoài đi toilet.
Tưởng chừng 1 lúc sẽ quay lại, nào ngờ ông bỏ đi rất lâu, đến khi tàn cuộc người còn chưa trở lại.
Lương Tranh thoáng lo lắng, lặng lẽ hỏi nhỏ mẹ: “Mẹ, sao ba còn chưa quay lại?”
Mẹ Lương cũng cảm thấy kì quái: “Để mẹ ra ngoài xem sao!”
Bà vừa nói xong đã thấy chồng mình lặng lẽ mở cửa đi vào.
Ông trầm mặc kéo ghế, ngồi xuống, Lương Tranh nhịn không được cười, nhỏ giọng nói: “Ba à, ba đi đâu mà lâu thế?”
Ba Lương không đáp lời con gái, chỉ bưng chén rượu lên uống cạn.
Lúc ba mình rời đi rất cao hứng, nhưng sau khi trở về sắc mặt rõ ràng rất kém, biểu lộ cực kì đăm chiêu. Lương Tranh nhìn ba không khỏi ngẩn người.
Cô cảm thấy có điều gì đó không thích hợp. Quả nhiên, trên đường trở về ba Lương vẫn trầm mặc không nói lời nào.
Đến khi về đến nhà, ông chỉ nhàn nhạt hỏi: “Con và A Húc tại sao lại chia tay?”
Lương Tranh sững sờ nhìn cha, bối rối nói: “Ba…”
Lương Tranh không tâm sự nguyên nhân mình chia tay với Chu Húc cho ba mẹ. Đột nhiên bị gặng hỏi cô thoáng luống cuống.
Trên đường từ phòng WC trở lại, ông gặp được một vị tiểu thư họ Triệu, cô gái này nói rất nhiều chuyện với ông.
Hiện tại Lương Tranh có thể cảm nhận rõ ràng ông vô cùng thất vọng và tức giận: “Ba hỏi con, con thành thật trả lời đi.”
“Ba…”
“Để con nói.” Chu Húc từ gara đi lên vô tình nghe thấy ba Lương Tranh chất vấn cô.
Anh đi vào, bảo hộ Lương Tranh sau lưng, nghiêm túc nhìn ba Lương đáp: “Chú để con nói.”
Ba Lương nhíu mày nhìn anh, quay người ngồi xuống sofa.
Chu Húc kéo tay Lương Tranh cùng ngồi xuống bình tĩnh kể lại nguyên nhân hai người xa cách kể lại toàn bộ cho ông. Cuối cùng không quên chân thành nhận lỗi: “Là con không tốt, không bảo vệ Lương Tranh cẩn thận. Là con có lỗi với cô ấy.”
Lương Tranh lặng lẽ nắm chặt tay anh.
Ba, mẹ Lương nghe xong đều vô cùng tức giận.
Ba Lương trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nhìn Lương Tranh nói: “Tranh Tranh thu dọn đồ đạc đi, ngày mai trở về Giang Thành cùng ba mẹ.”
Lương Tranh gấp đến nỗi bật khóc: “BA…”
“Con không nghe hiểu lời ba sao?” Ba Lương nghiêm nghị trầm giọng quát: “Đi thu dọn đồ đạc.”
Lương Tranh biết hiện tại ba đang nổi cơn thịnh nộ, cô không dám đổ thêm giàu vào lửa, chỉ có thể hòa hoãn bằng việc nghe theo, cô đứng dậy thu dọn qua loa đồ đạc cá nhân.
“Chú à…” Chu Húc nhíu mày nhìn ba Lương muốn nói gì đó, nhưng đã lập tức bị ông ngắt lời: “Cậu không cần nói gì nữa.”
Ba Lương nhìn Chu Húc, giọng nói sắc bén, ánh mắt đầy giận dữ: “Chu tổng, Lương Tranh nhà chúng tôi chỉ là một cô gái bình thường, không với được gia đình cậu. Cậu nên đi tìm người khác đi thôi.”
Chu Húc nhìn ba Lương Tranh, yết hầu như bị một tảng đá đè nặng, ánh mắt anh kiên định, ngữ khí nghiêm túc nói: “Con sẽ không tìm người khác, đời này con chỉ có một người con gái tên Lương Tranh. Ai cũng không thay thế được.”
/88
|