Lương Tranh hoàn toàn không biết Chu Húc lấy hộ khẩu của cô từ chỗ mẹ Lương lúc nào, cô cực kì không tin tưởng, tối về liền lục tung bốn góc nhà tìm.
Chu Húc ngồi bắt chéo chân trên sofa, nhìn cô cặm cụi tìm hộ khẩu không nhịn được bật cười, nói: “Trong thư phòng, ngăn kéo bên phải, trên cùng.”
Lương Tranh nghe thế liền chạy vào thư phòng mở ngăn kéo ra, quả nhiên nhìn thấy hộ khẩu của mình đặt ngay ngắn bên trong.
Cô nhoẻn miệng cười, cầm hộ khẩu lên, đi ra ngoài hỏi Chu Húc: “Anh hỏi mẹ lúc nào thế? Em không hề hay biết gì hết.”
Chu Húc ngẩng đầu nhìn cô, đuôi mắt, khóe miệng đều là ý cười dịu dàng. Anh vòng tay, kéo cô ngồi vào lòng mình, vừa ôm cô, vừa thấp giọng nói: “Lấy anh hay không lấy?”
Lương Tranh tinh nghịch chọc anh: “Để em suy nghĩ đã.”
Chu Húc nào có dễ dàng để yên, anh cướp lấy hộ khẩu trên tay cô, hung hăng hôn xuống, bá đạo nói: “Không cần nghĩ nữa, ngày mai, 9h, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Lương Tranh giả vờ hờn dỗi kháng nghị: “Anh thế này là muốn bức hôn!”
Chu Húc cười, xoa xoa má cô: “Em nói thế thì cứ cho là thế đi.”
Nói rồi, bế bổng cô lên, đi vào phòng ngủ.
Lương Tranh cười vui vẻ, bị Chu Húc ôm vào phòng ngủ mới chịu nghiêm túc lại.
Cô chân trần giẫm lên giường, hai tay ôm lấy cổ anh, hào hứng nói: “Vậy mai mấy giờ bắt đầu đi?”
Chu Húc đứng bên giường, hai tay đút túi quần, thong dong nhìn cô, đầu mày, cuối mắt đều là ý cười hạnh phúc, viên mãn: “7h30 đi.”
Nói rồi nhéo nhéo má cô cảnh cáo: “Ngày mai không được ngủ nướng đâu đấy.”
Sáng hôm sau, Lương Tranh hiếm khi sáng sớm đã tỉnh dậy.
Lúc cô thức dậy, Chu Húc đã không còn nằm trên giường nữa, trong nhà tắm truyền ra tiếng xả nước.
Lương Tranh quay đầu nhìn cửa sổ một cái, bên ngoài trời hơi hửng sáng, vẫn còn khá sớm.
Cô vui vẻ tiếp tục vùi người trong chăn, lười biếng nằm xuống.
Chu Húc rửa mặt xong đi ra, thấy cô đã tỉnh, nhưng không chịu rời giường. Anh nhịn không được dịu dàng cười, đi đến bên giường, cúi xuống, xoa xoa mặt cô, thấp giọng nói: “Không dậy à?”
Lương Tranh ôm lấy cổ anh, cười nũng nịu: “Anh ôm em cơ.”
Chu Húc bật cười, bế bổng cô lên đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc vào phòng, bụng cô khẽ ục ục kêu lên. Chu Húc nín cười, Lương Tranh ủy khuất, mím môi nói: “Chu Húc, em đói bụng.”
Chu Húc “ừ” một tiếng: “Chút nữa hai đứa mình ra ngoài ăn sáng.”
Lương Tranh vui vẻ gật đầu: “Vâng.”
Rửa mặt xong, cô tỉ mỉ trang điểm thật xinh đẹp. Chu húc tựa vào bàn chăm chú nhìn cô.
Cô trang điểm xong, cẩn thận soi gương lần nữa, vô cùng hài lòng nhìn Chu Húc nói: “Thế nào? Được không?”
Chu Húc chăm chú nhìn cô, gật đầu, mỉm cười: “Rất đẹp.”
Lương Tranh vui vẻ bật cười: “Em cũng cảm thấy thế.”
Bởi vì đã trang điểm cẩn thận nên Lương Tranh không muốn ăn sáng, sợ bị lem lớp makeup.
Chu Húc dịu dàng nói: “Ít nhất cũng phải ăn một chút.”
Anh cầm áo khoác cho cô, giúp Lương Tranh mặc vào: “Mặc áo vào, bên ngoài hơi lạnh.”
Lương Tranh ngoan ngoãn gật đầu, mặc áo khoác.
Ăn sáng xong, hai người cùng đến cục dân chính, đã có mấy đôi tình nhân đến xếp hàng trước.
Lương Tranh xuống xe, đứng ven đường chờ Chu Húc.
Chu Húc đỗ xe xong, liền bước xuống đi đến bên cạnh cô, sóng bước vào cục dân chính.
Chu Húc mặc áo sơ mi trắng, bên trong, khoác vest đen đơn giản bên ngoài.
Lương Tranh cũng mặc sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo gió tối màu.
Nam anh tuấn, nữ yêu kiều, thời điểm hai người bước vào cục dân chính thu hút ánh mắt của không kít người.
Hai nhân vật chính thì chẳng hề hay biết, quy củ ngồi chờ đến lượt mình, Lương Tranh còn đùa Chu Húc: “Nếu hiện tại em đào hôn, anh sẽ thế nào?”
Chu Húc kéo tay cô, chẳng thèm để ý, chỉ lạnh lùng liếc một cái cảnh cáo: “Vô vị.”
Lương Tranh cười đến híp mắt, ôm chặt lấy cánh tay anh, cười khanh khách: “Em đù anh thôi mà.”
Chu Húc nhéo má cô: “Đồ ngốc.”
Thủ tục đăng ký kết hôn rất đơn giản, lúc hai người hoàn thành xong thủ tục còn chưa đến 10h.
Lương Tranh nắm chặt tay anh, vui vẻ đến miệng không khép lại nổi, suốt đường cứ tủm tỉm cười.
Ý cười sáng lạn, hạnh phúc của cô khiến trái tim Chu Húc cũng cảm thấy ấm áp, ngọt ngào theo.
Đến khi lên xe, Lương Tranh cầm tờ giấy hôn thú trong tay, mỉm cười nói với anh: “Chu Húc, chúc mừng anh nha, vì cưới được một cô gái tuyệt vời như em.”
Chu Húc bật cười, nắm chặt tay cô, “ừ” một tiếng, nét mặt anh đột nhiên nghiêm túc nói: “Tam sinh hữu hạnh.”
Lương Tranh cong mắt, cười đến hạnh phúc.
Chu Húc nhìn cô, không nhịn được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Lương Tranh. Hơi thở hai người quyện vào nhau, nụ hôn vừa dịu dàng vừa đầy chiếm hữu. Trong lúc tình nồng ý mật, Chu Húc thầm thì bên tai cô, giọng nói trầm khàn, thâm tình như nước: “Tranh Tranh…”
“Ừ?”
Chu Húc siết cô trong vòng tay, lưu luyến bày tỏ: “Anh yêu em.”
Lương Tranh khẽ chấn động, sau đó giương môi vòng tay ôm lấy cổ anh, chống cằm lên bả vai Chu Húc, nhỏ nhẹ đáp lại: “Em biết.”
…
Hôm nay là thứ hai, Lương Tranh còn có một số công việc cần xử lý, Chu Húc đưa cô đến chỗ làm. Đến nơi là là gần 1h chiều.
Lương Tranh cúi đầu tháo dây an toàn, dặn dò Chu Húc: “Anh lái xe chậm chút, nhớ chú ý an toàn.”
Chu Húc gật đầu, cười.
Lương Tranh nhoẻn miệng đáp lại, cầm túi lên: “Vậy em đi đây.”
Lúc chuẩn bị mở cửa xem cổ tay bị anh giữ chặt.
Cô quay đầu cười hỏi: “Sao thế?”
Chu Húc cũng cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, khả ái của cô, cưng chiều hỏi: “Chu phu nhân, hôm nay mấy giờ tan?”
Lương Tranh sững sờ nhìn anh, trong nháy mắt bật cười, đáp: “6h.”
Chu Húc gật đầu: “Chiều anh qua đón em.”
Lương Tranh vui vẻ đáp ứng, cô chủ động tiến tới hôn lên má anh, sau đó mới xuống xe.
Chu Húc ngồi trong xe, nhìn theo bóng dáng cô cho đến tận khi Lương Tranh bước vào thang máy. Anh cúi đầu khẽ mỉm cười, khởi động xe, đánh tay lái hòa vào dòng xe cộ đông đúc.
Chu Húc ngồi bắt chéo chân trên sofa, nhìn cô cặm cụi tìm hộ khẩu không nhịn được bật cười, nói: “Trong thư phòng, ngăn kéo bên phải, trên cùng.”
Lương Tranh nghe thế liền chạy vào thư phòng mở ngăn kéo ra, quả nhiên nhìn thấy hộ khẩu của mình đặt ngay ngắn bên trong.
Cô nhoẻn miệng cười, cầm hộ khẩu lên, đi ra ngoài hỏi Chu Húc: “Anh hỏi mẹ lúc nào thế? Em không hề hay biết gì hết.”
Chu Húc ngẩng đầu nhìn cô, đuôi mắt, khóe miệng đều là ý cười dịu dàng. Anh vòng tay, kéo cô ngồi vào lòng mình, vừa ôm cô, vừa thấp giọng nói: “Lấy anh hay không lấy?”
Lương Tranh tinh nghịch chọc anh: “Để em suy nghĩ đã.”
Chu Húc nào có dễ dàng để yên, anh cướp lấy hộ khẩu trên tay cô, hung hăng hôn xuống, bá đạo nói: “Không cần nghĩ nữa, ngày mai, 9h, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
Lương Tranh giả vờ hờn dỗi kháng nghị: “Anh thế này là muốn bức hôn!”
Chu Húc cười, xoa xoa má cô: “Em nói thế thì cứ cho là thế đi.”
Nói rồi, bế bổng cô lên, đi vào phòng ngủ.
Lương Tranh cười vui vẻ, bị Chu Húc ôm vào phòng ngủ mới chịu nghiêm túc lại.
Cô chân trần giẫm lên giường, hai tay ôm lấy cổ anh, hào hứng nói: “Vậy mai mấy giờ bắt đầu đi?”
Chu Húc đứng bên giường, hai tay đút túi quần, thong dong nhìn cô, đầu mày, cuối mắt đều là ý cười hạnh phúc, viên mãn: “7h30 đi.”
Nói rồi nhéo nhéo má cô cảnh cáo: “Ngày mai không được ngủ nướng đâu đấy.”
Sáng hôm sau, Lương Tranh hiếm khi sáng sớm đã tỉnh dậy.
Lúc cô thức dậy, Chu Húc đã không còn nằm trên giường nữa, trong nhà tắm truyền ra tiếng xả nước.
Lương Tranh quay đầu nhìn cửa sổ một cái, bên ngoài trời hơi hửng sáng, vẫn còn khá sớm.
Cô vui vẻ tiếp tục vùi người trong chăn, lười biếng nằm xuống.
Chu Húc rửa mặt xong đi ra, thấy cô đã tỉnh, nhưng không chịu rời giường. Anh nhịn không được dịu dàng cười, đi đến bên giường, cúi xuống, xoa xoa mặt cô, thấp giọng nói: “Không dậy à?”
Lương Tranh ôm lấy cổ anh, cười nũng nịu: “Anh ôm em cơ.”
Chu Húc bật cười, bế bổng cô lên đi thẳng vào phòng tắm.
Lúc vào phòng, bụng cô khẽ ục ục kêu lên. Chu Húc nín cười, Lương Tranh ủy khuất, mím môi nói: “Chu Húc, em đói bụng.”
Chu Húc “ừ” một tiếng: “Chút nữa hai đứa mình ra ngoài ăn sáng.”
Lương Tranh vui vẻ gật đầu: “Vâng.”
Rửa mặt xong, cô tỉ mỉ trang điểm thật xinh đẹp. Chu húc tựa vào bàn chăm chú nhìn cô.
Cô trang điểm xong, cẩn thận soi gương lần nữa, vô cùng hài lòng nhìn Chu Húc nói: “Thế nào? Được không?”
Chu Húc chăm chú nhìn cô, gật đầu, mỉm cười: “Rất đẹp.”
Lương Tranh vui vẻ bật cười: “Em cũng cảm thấy thế.”
Bởi vì đã trang điểm cẩn thận nên Lương Tranh không muốn ăn sáng, sợ bị lem lớp makeup.
Chu Húc dịu dàng nói: “Ít nhất cũng phải ăn một chút.”
Anh cầm áo khoác cho cô, giúp Lương Tranh mặc vào: “Mặc áo vào, bên ngoài hơi lạnh.”
Lương Tranh ngoan ngoãn gật đầu, mặc áo khoác.
Ăn sáng xong, hai người cùng đến cục dân chính, đã có mấy đôi tình nhân đến xếp hàng trước.
Lương Tranh xuống xe, đứng ven đường chờ Chu Húc.
Chu Húc đỗ xe xong, liền bước xuống đi đến bên cạnh cô, sóng bước vào cục dân chính.
Chu Húc mặc áo sơ mi trắng, bên trong, khoác vest đen đơn giản bên ngoài.
Lương Tranh cũng mặc sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo gió tối màu.
Nam anh tuấn, nữ yêu kiều, thời điểm hai người bước vào cục dân chính thu hút ánh mắt của không kít người.
Hai nhân vật chính thì chẳng hề hay biết, quy củ ngồi chờ đến lượt mình, Lương Tranh còn đùa Chu Húc: “Nếu hiện tại em đào hôn, anh sẽ thế nào?”
Chu Húc kéo tay cô, chẳng thèm để ý, chỉ lạnh lùng liếc một cái cảnh cáo: “Vô vị.”
Lương Tranh cười đến híp mắt, ôm chặt lấy cánh tay anh, cười khanh khách: “Em đù anh thôi mà.”
Chu Húc nhéo má cô: “Đồ ngốc.”
Thủ tục đăng ký kết hôn rất đơn giản, lúc hai người hoàn thành xong thủ tục còn chưa đến 10h.
Lương Tranh nắm chặt tay anh, vui vẻ đến miệng không khép lại nổi, suốt đường cứ tủm tỉm cười.
Ý cười sáng lạn, hạnh phúc của cô khiến trái tim Chu Húc cũng cảm thấy ấm áp, ngọt ngào theo.
Đến khi lên xe, Lương Tranh cầm tờ giấy hôn thú trong tay, mỉm cười nói với anh: “Chu Húc, chúc mừng anh nha, vì cưới được một cô gái tuyệt vời như em.”
Chu Húc bật cười, nắm chặt tay cô, “ừ” một tiếng, nét mặt anh đột nhiên nghiêm túc nói: “Tam sinh hữu hạnh.”
Lương Tranh cong mắt, cười đến hạnh phúc.
Chu Húc nhìn cô, không nhịn được cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên môi Lương Tranh. Hơi thở hai người quyện vào nhau, nụ hôn vừa dịu dàng vừa đầy chiếm hữu. Trong lúc tình nồng ý mật, Chu Húc thầm thì bên tai cô, giọng nói trầm khàn, thâm tình như nước: “Tranh Tranh…”
“Ừ?”
Chu Húc siết cô trong vòng tay, lưu luyến bày tỏ: “Anh yêu em.”
Lương Tranh khẽ chấn động, sau đó giương môi vòng tay ôm lấy cổ anh, chống cằm lên bả vai Chu Húc, nhỏ nhẹ đáp lại: “Em biết.”
…
Hôm nay là thứ hai, Lương Tranh còn có một số công việc cần xử lý, Chu Húc đưa cô đến chỗ làm. Đến nơi là là gần 1h chiều.
Lương Tranh cúi đầu tháo dây an toàn, dặn dò Chu Húc: “Anh lái xe chậm chút, nhớ chú ý an toàn.”
Chu Húc gật đầu, cười.
Lương Tranh nhoẻn miệng đáp lại, cầm túi lên: “Vậy em đi đây.”
Lúc chuẩn bị mở cửa xem cổ tay bị anh giữ chặt.
Cô quay đầu cười hỏi: “Sao thế?”
Chu Húc cũng cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, khả ái của cô, cưng chiều hỏi: “Chu phu nhân, hôm nay mấy giờ tan?”
Lương Tranh sững sờ nhìn anh, trong nháy mắt bật cười, đáp: “6h.”
Chu Húc gật đầu: “Chiều anh qua đón em.”
Lương Tranh vui vẻ đáp ứng, cô chủ động tiến tới hôn lên má anh, sau đó mới xuống xe.
Chu Húc ngồi trong xe, nhìn theo bóng dáng cô cho đến tận khi Lương Tranh bước vào thang máy. Anh cúi đầu khẽ mỉm cười, khởi động xe, đánh tay lái hòa vào dòng xe cộ đông đúc.
/88
|