Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 34: Đây là vợ tôi.

/105


Quản lý bị làm khó, lại ngẩng đầu nhìn Đồng Nhan, Chu Linh phát hiện nhưng không nhìn Đồng Nhan, bà ta biết người đứng ở bên kia là Đồng Nhan, lúc này tối sầm mặt: “Ông là quản lý, ông mau đi quẹt thẻ, ông nhìn con bé làm gì.”

Chu Linh hơi tức giận, khuôn mặt không nén được giận, nhất quyết không tha, quản lý càng cảm thấy khó xử hơn.

Lúc hai bên còn đang giằng co thì có một giọng nói vang lên phía sau lưng Đồng Nhan: “Thím hai, thật xin lỗi, bộ trang sức này là cháu đặt Tiffany thiết kế, bộ trang sức này không thuộc sở hữu của tiệm.”

Đồng Nhan kinh ngạc quay đầu thấy Tiếu Thâm, hắn đến đây từ lúc nào?

Không chỉ cô thấy kinh ngạc, Tiếu Ngọc cùng Chu Linh đều kinh ngạc, lời nói này của Tiếu Thâm là có ý gì?

Ngược lại quản lý giống như gặp được người cứu mạng, gật đầu liên tục: “Đúng vậy, bà Tiếu, bộ trang sức này thuộc sở hữu riêng của anh Tiếu, chúng tôi chỉ giúp anh ấy đặt, chúng tôi không có quyền mua bán bộ trang sức này.”

Ý muốn nói bà Tiếu bà không thể mua được!

Sắc mặt Chu Linh liền trở nên khó coi, tình huống bây giờ là thế nào, bà cùng một người nhỏ tuổi hơn tranh nhau một bộ trang sức?

Nếu truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe, thế hệ trẻ trong nhà lại không tôn trọng bà hơn nữa bà còn không giành được, sau này làm sao bà ta còn có thể gặp người khác chứ?

Tiếu Ngọc rất hả hê, vừa rồi Chu Linh còn nhanh tay giành với bà nhưng nhanh tay thì có tác dụng gì không phải vẫn không thể giành được sao?

Tiếu Thâm là cháu đích tôn của nhà họ Tiếu, là đứa cháu trai mà ông Tiếu thích nhất, sau này Tiếu Thâm nhất định sẽ là chủ nhân của nhà họ Tiếu, xem như bà ta là người lớn trong nhà thì sao, không phải vẫn phải nhẫn nhịn Tiếu Thâm sao.

Đồng Nhan rõ ràng cảm thấy một loại cảm giác kỳ dị xung quang mình, ngay cả thở cũng không dám quá mạnh. Cô cẩn thận quan sát, Tiếu Thâm làm như không có gì, nở nụ cười nhìn hai người, nắm tay Đồng Nhan đi về phía trước, vừa đi vừa cười nhưng khi nhìn thấy Chu Linh đeo bộ trang sức mà hắn đặt thì đôi mắt trở nên tối sầm.

“Thím hai, trước tiên xin hãy tháo bộ trang sức xuống, để vợ cháu thử xem có vừa hay không, nếu không vừa còn phải sửa lại, nếu không giáng sinh sẽ không có để đeo.”

Chu Linh nghiến răng, ánh mắt bất mãn, sau đó cười giống như không có chuyện gì xảy ra: “Em xem, thì ra là Tiếu Thâm đặt bộ trang sức này cho Đồng Nhan, quản lý sao ông không nói sớm, không phải là người một nhà cả sao.” nói xong, nhanh chóng tháo đồ trang sức xuống, bỏ lại vào hộp.

Sau đó tiếp tục cười nói: “Được rồi, Tiếu Thâm. Cháu là đàn ông nên chăm sóc tốt người phụ nữ của mình, hai đứa từ từ đi dạo, thím với cô đi xem đồ mà chúng ta đặt đã có chưa.”

Đồng Nhan kinh ngạc, nhìn Tiếu Thâm trách: “Nếu như thím thích thì có thể đưa cho thím, cũng không phải là cái gì quá ghê gớm, sao phải vậy chứ, đều là người một nhà mà.”

Đôi mắt lạnh lùng của Tiếu Thâm nhìn bóng lưng của hai người kia, không còn bộ dáng cười như lúc nãy. Đồng Nhan hơi khó hiểu, cô cảm thấy mỗi lần Tiếu Thâm gặp những người trong nhà đều không giống nhau, lần trước gặp mặt trong bữa tiệc cũng vậy, chẳng lẽ…

Tiếu Thâm khẽ nở nụ cười lạnh lùng: “Hừ, tại sao tôi phải đưa cho bà ta, dù cho bộ trang sức này không nổi tiếng tôi cũng sẽ không đưa cho bà ta, tại sao tôi phải bỏ tiền làm đẹp cho bà ta, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế.”

không phải Tiếu Thâm hẹp hòi mà là nhìn người, xem người đó có đáng để hắn hào phòng hay không, nếu như người đó nhỏ mọn với hắn vậy xin lỗi, dù người đó có nợ hắn một xu cũng phải thanh toán rõ ràng, cũng đừng mơ có thể dựa vào hắn để kiếm tiền.

Đồng Nhan nhíu mày, dường như đã hiểu, cũng giống như cô, muốn cô tình nguyện từ bỏ nghĩ cũng đừng nghĩ, cô không cần thì người khác cũng đừng nghĩ muốn, bất luận là cái gì mà cô mất tiền mua mà người khác hưởng lợi, loại chuyện như vậy đừng mong tìm thấy ở cô, xem ra về điểm này hai người cực kỳ giống nhau. cô thử đồ trang sức rất vừa, lấy đồ trang sức xong ba người lái xe đi ăn cơm. Đồng Đồng liền giơ hai tay đồng ý, bởi vì ăn ở nhà quá đau khổ, hai người lớn trong nhà không ai biết nấu cơm, hơn nữa trong năm năm qua, mỗi lần tan làm Đồng Nhan đều mua đồ ăn ở ngoài đem về cho cậu bé.

Sau khi có ba, Đồng Đồng hy vọng khẩu vị của mình sẽ được thay đổi, không phải ra ngoài ăn cơm nữa nhưng đáng tiếc ba cậu bé cũng không biết nấu cơm, kết quả là ba người đều phải ra ngoài ăn, chất lượng cuộc sống lập tức nâng cao, Đồng Đồng rất hài lòng.

Sau khi Chu Linh cùng Tiếu Ngọc rời đi liền đi tới một quán cà phê, rõ ràng là giữa mùa đông nhưng Chu Linh lại gọi một ly cà phê đá, một ly lại một ly… Tiếu Ngọc nhìn thấy cũng không khỏi rùng mình, nhìn đã thấy lạnh.

“thật là tức chết tôi. Tiếu Thâm quá càn rỡ, nói thế nào tôi cũng lớn tuổi hơn cậu ta, dường như trong mắt cậu ta không xem chúng ta ra gì.”

Tiếu Ngọc cười lạnh trong lòng, ai mà không biết trong lòng chị con gái chị là lợi hại nhất.

Sau khi Tiếu Thâm đưa vợ con đi ăn tối liền về nhà, trên đường về nhìn con trai ngồi trên đùi mình, tâm tình hắn rất thoải mái: “Con trai, kêu ba.”

Đồng Đồng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn múp míp của mình lên mở miệng: “Ba.” Tiếu Thâm liền giống như kẻ ngu, trả lời: “Ừ.”

“Kêu thêm một lần nữa.” Sau đó lại ngây ngốc nói.

“Ba.” Giọng nói ngọt ngào lại vang lên.

“Ừ.” Bây giờ hắn lại trả lời vô cùng dứt khoát.

Đồng Nhan không nhịn được nhìn sang hai cha con, chuyện này… cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn hai cha con ngu ngốc nữa.

Mới vừa tới nơi, Tiếu Thâm ôm con trai xuống xe, Đồng Nhan sợ đầu cậu bé sẽ đụng vào thành xe, không yên lòng dặn dò: “Cẩn thận coi chừng đụng đầu sẽ trở nên ngu ngốc.”

Kết quả quay mặt một cái liền nhìn thấy Trương Diễm Thu, Đồng Nhan lập tức im lặng. Tiếu Thâm ôm con trai xuống xe, nhìn Đồng Nhan, nhận thấy sự lạnh lùng trên mặt cô liền nhìn theo ánh mắt của cô, Trương Diễm Thu đang đứng đó dịu dàng cười.

Thấy Đồng Đồng được Tiếu Thâm ôm trong lòng, Trương Diễm Thu có chút kích động, đi tới muốn ôm Đồng Đồng: “Đây là cháu của tôi sao?”

Ai ngời Đồng Nhan nhanh hơn bà một bước đứng trước Tiếu Thâm cùng Đồng Đồng, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Vị này có lẽ đi nhầm rồi, nhanh đi đi, cẩn thận không tôi báo cảnh sát.” nói xong kéo Tiếu Thâm đi vào nhà.

/105

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status