Đồng Nhan bình tĩnh đứng lên, vẫy bàn tay đau, nghĩ thầm, tát cô một bạt tai này cũng khiến cô không dễ sống.
“Là cô không tự biết mình còn oán trách ai?” Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
Tiếu Thâm vội vàng đi ra ngoài, khẩn trương nhìn khuôn mặt nóng bừng hiện rõ dấu năm ngón tay, Đồng Nhan lại vừa đi ra, mọi người đều thấy sự khác thường trên khuôn mặt kia, không cần nói cũng biết là ai làm.
Lúc này cô con gái nhà họ Đồng càng thêm nổi tiếng.
Ngày hôn lễ hôm ấy cũng xảy ra một chuyện nhỏ, cháu trai nhà họ Tiếu là Tiếu Tiêu mười bốn tuổi cả người nóng như lửa đốt, ở hội trường bắt đầu cởi quần áo.
Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy nhất thời sắc mặt trắng bệch, đi tới ôm Tiếu Tiêu giữ chặt tay không cho cậu bé cởi quần áo, cô nói với ông Tiếu rẳng cậu lên cơn sốt phải đi bệnh viện.
Dĩ nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ trong bữa tiệc nên không ai để ý.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đồng Đồng vẫn bị ông Tiếu đưa đi, một nhóm người cười híp mắt nhìn Tiếu Thâm, ngược lại Tiếu Thâm trong lòng thấp thỏm.
Sau chuyện vừa rồi Đồng Nhan vẫn cười, không nói câu nào, giống như bình thường khiến Tiếu Thâm rất sợ!
Sau khi về nhà, Đồng Nhan im lặng đi vào phòng tắm tẩy trang, sau khi đi ra đã là một tiếng sau.
Nhưng Tiếu Thâm nằm trên giường vẫn không dám ngủ giống như một đứa bé phạm lỗi len lén nhìn cô.
Đồng Nhan không nói gì, cô rất mệt, mệt đến nỗi không muốn nói chuyện.
Tiếu Thâm lại càng thêm sợ hãi, lúc này là lúc hắn không hiểu tính tình của Đồng Nhan nhất, có chuyện gì cũng để ở trong lòng, một khi bộc phát thì xong đời.
Bây giờ quan trọng nhất là phải nói rõ ràng chuyện xảy ra hôm nay, nếu không ngày mai bão táp càng thêm mãnh liệt “Đồng Nhan, tôi.......”
“Cả ngày mệt rồi, có gì ngày mai hãy nói.”
Kết quả, đêm tân hôn đầu tiên, Tiếu Thâm được ngủ chung với vợ như ý muốn nhưng cả đêm lại mất ngủ.
Đồng Nhan như vậy khiến cho hắn rất sợ, tại sao cô không nổi giận? Tại sao không làm ầm lên? Tại sao không đánh hắn đuổi hắn ra phòng làm việc ngủ?
Buổi tối đó hắn muốn ôm cô, cô không cho, hắn muốn nói chuyện cô liền quát lớn.
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai phải giải thích cho rõ ràng.
Ngày hôm sau hắn vừa mở mắt liền tìm người nằm bên cạnh nhưng lại trống không!
Nơi cô nằm rất lạnh.
Lần này Tiếu Thâm thật sự luống cuống, vội vàng gọi điện thoại đến tòa soạn, tổng biên vừa nghe thấy giọng hắn liền luôn miệng chúc mừng.
Thế nhưng hắn lại tức giận, quát to: “Hôm nay vợ tôi có đi làm hay không?”
Đầu dây bên kia tổng biên kinh ngạc: “Không có, đã sớm phê chuẩn chuyện kết hôn, sau khi kết hôn có thể nghỉ phép, ngày nghỉ khoảng hơn một tháng.”
Lần này Tiếu Thâm thật sự không chịu nổi nữa.
Lập tức ném điện thoại bò dậy thay quần áo, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Trong lòng không ngừng thắc mắc một vấn đề: “Cô đi đâu?”
Đúng vậy, cô đi đâu, lái xe không mục đích, vu vơ bâng quơ tìm nhưng đầu óc trống rỗng, căn bản không biết cô sẽ đi đâu, bây giờ mới nhớ tới hình như hắn không hiểu gì nhiều về vợ mình.
Về nhà hỏi thăm căn bản không có, Đồng Đồng vẫn còn đang ngủ.
Tiếu Thâm càng thêm luống cuống, lái xe tìm tất cả các đường to đường nhỏ ở thành phố A, một chút bóng dáng cũng không có. Khi về đến nhà không biết vì sao, mệt đứng không nổi, lúc cầm chìa khóa mở cửa nhà còn tự giễu, mới lái xe đi cả thành phố một chút mà thể lực đã kém như vậy, thế mà lúc trước hắn còn ở trong lực lượng đặc biệt cơ đấy.
Mới vừa vào cửa, cúi đầu cởi giày ánh mắt thoáng nhìn, lúc này mới phản ứng được bên cạnh chân hắn là giày của cô.
Tiếu Thâm kích động, ném giày chạy vào trong nhà, vừa đi vừa kích động kêu: “Vợ ơi!” Giọng điệu gọi vợ của hắn dường như đã thành thói quen, há miệng liền gọi, thật ra thì hắn nghĩ muốn gọi Đồng Nhan.
Đồng Nhan đứng trong phòng bếp nghe thấy tiếng hắn vội vã gọi cô, bàn tay cắt thức ăn khẽ run, tiếp theo lưỡi dao liền cắ vào tay.
“Ui da!” Trong phòng bếp truyền đến tiếng kêu đau.
Tiếu Thâm dừng bước, nghe thấy phòng bếp có tiếng động, vội vàng chạy tới, kết quả thấy ngón tay Đồng Nhan máu chảy đầm đìa.
Lập tức chấn động, sau đó phục hổi tinh thần vội vàng kéo cô ra ngoài, chạy loạn khắp nhà tìm hộp cứu thương nhưng căn nhà này từ trước đến giờ đều có người giúp việc ở bên kia qua quét dọn, căn bản hắn không biết đồ gì để ở đâu, Đồng Nhan càng không biết rõ.
Một lúc sau mới tìm thấy, vội vàng dùng cồn cẩn thận sát trùng vết thương, bôi thuốc, trong lúc làm còn sợ cô đau, kê sát miệng thổi thổi.
Đồng Nhan nhìn mái tóc đen nhánh này nhất thời không biết trong lòng có cảm giác gì, cô cảm thấy trái tim luôn bình tĩnh của cô đang đập loạn.
Sau khi ý thức được liền hoảng sợ, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, lcu1 này mới thấy rõ cả phòng khách bị Tiếu Thâm làm rối tung lên.
Đồng Nhan dở khóc dở cười, cái gì mà tìm đồ, rõ ràng chính là muốn phá nhà.
Sau khi băng bó Tiếu Thâm ngước lên liền nhìn thấy vẻ mặt kia của Đồng Nhan, quay đầu nhìn lại chợt hoảng sợ bởi kiệt tác do chính mình tạo ra, lập tức đỏ mặt, vội vàng dọn dẹp: “Tôi sẽ thu dọn, cô đừng lo lắng.” Đồng Nhan chưa từng thấy Tiếu Thâm như vậy, nói thế nào đây, cẩn thận khiến người ta cảm thấy.......đau lòng.
“Anh đừng dọn, anh không thích hợp làm việc này, anh vẫn thích hợp với bộ dáng của một công tử hơn.”
Tiếu Thâm nghe vậy sững sờ: “Không phải tôi cũng chưa từng làm, từ nhỏ đến lớn đều là tôi tự mình dọn dẹp.”
Ngược lại Đồng Nhan nghe thấy những lời này lập tức sửng sốt, nhìn bàn tay hoàn hảo hơn bàn tay cô thật sự đã làm qua những việc này sao?
Sáng nay sau khi tỉnh dậy, trong lòng cực kỳ buồng bực, nhớ tới một màn ngày hôm qua nhìn thấy đã thở gấp không chịu nổi.
Lại nhìn dáng vẻ vội vàng dọn dẹp của Tiếu Thâm, Đồng Nhan chợt cảm thấy tức giận.
“Anh chột dạ cái gì chứ?”
Tiếu Thâm lập tức dừng lại, chột dạ? Nhìn những thứ mà hắn đang nắm trong tay, đúng vậy, hắn liều mạng lấy lòng cô làm gì chứ?
Nhưng tại sao hắn lại chột dạ?
Chuyện ngày hôm qua cũng là thực hiện theo kế hoạch, đó gọi là phàn kích, hơn nữa cũng không có làm gì, tại sao hắn lại phải chột dạ?
Trong đầu một màn gió thổi mưa bay qua vẫn không có cách nào giải thích rõ, Tiếu Thâm liền nhíu mày, tại sao vậy chứ?
Đồng Nhan dời ánh mắt đi chỗ khác, không để cho bản thân nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của hắn, dằn lòng: “Ly hôn đi!”
Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan ngơ ngẩn, Đồng Nhan khẽ nhíu mày, hình như cũng bị chính lời nói của bản thân làm cho sợ.
Ngược lại Tiếu Thâm phản ứng kịp: “Tôi không cho phép, hôm qua mới kết hôn, hôm nay liền ly hôn, cô tưởng rằng hôn nhân là một trò chơi sao.” Phản ứng rất kích động.
Sau khi vừa quát to, Đồng Nhan cảm giác lỗ tai mình ong ong, rũ mi, không nhìn người đang lo lắng trước mặt. Bình tĩnh mở miệng: “Anh phải biết ranh giới cuối cùng của tôi.”
“Là cô không tự biết mình còn oán trách ai?” Nói xong cũng không quay đầu lại rời đi.
Tiếu Thâm vội vàng đi ra ngoài, khẩn trương nhìn khuôn mặt nóng bừng hiện rõ dấu năm ngón tay, Đồng Nhan lại vừa đi ra, mọi người đều thấy sự khác thường trên khuôn mặt kia, không cần nói cũng biết là ai làm.
Lúc này cô con gái nhà họ Đồng càng thêm nổi tiếng.
Ngày hôn lễ hôm ấy cũng xảy ra một chuyện nhỏ, cháu trai nhà họ Tiếu là Tiếu Tiêu mười bốn tuổi cả người nóng như lửa đốt, ở hội trường bắt đầu cởi quần áo.
Tiếu Tiếu vừa nhìn thấy nhất thời sắc mặt trắng bệch, đi tới ôm Tiếu Tiêu giữ chặt tay không cho cậu bé cởi quần áo, cô nói với ông Tiếu rẳng cậu lên cơn sốt phải đi bệnh viện.
Dĩ nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ trong bữa tiệc nên không ai để ý.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Đồng Đồng vẫn bị ông Tiếu đưa đi, một nhóm người cười híp mắt nhìn Tiếu Thâm, ngược lại Tiếu Thâm trong lòng thấp thỏm.
Sau chuyện vừa rồi Đồng Nhan vẫn cười, không nói câu nào, giống như bình thường khiến Tiếu Thâm rất sợ!
Sau khi về nhà, Đồng Nhan im lặng đi vào phòng tắm tẩy trang, sau khi đi ra đã là một tiếng sau.
Nhưng Tiếu Thâm nằm trên giường vẫn không dám ngủ giống như một đứa bé phạm lỗi len lén nhìn cô.
Đồng Nhan không nói gì, cô rất mệt, mệt đến nỗi không muốn nói chuyện.
Tiếu Thâm lại càng thêm sợ hãi, lúc này là lúc hắn không hiểu tính tình của Đồng Nhan nhất, có chuyện gì cũng để ở trong lòng, một khi bộc phát thì xong đời.
Bây giờ quan trọng nhất là phải nói rõ ràng chuyện xảy ra hôm nay, nếu không ngày mai bão táp càng thêm mãnh liệt “Đồng Nhan, tôi.......”
“Cả ngày mệt rồi, có gì ngày mai hãy nói.”
Kết quả, đêm tân hôn đầu tiên, Tiếu Thâm được ngủ chung với vợ như ý muốn nhưng cả đêm lại mất ngủ.
Đồng Nhan như vậy khiến cho hắn rất sợ, tại sao cô không nổi giận? Tại sao không làm ầm lên? Tại sao không đánh hắn đuổi hắn ra phòng làm việc ngủ?
Buổi tối đó hắn muốn ôm cô, cô không cho, hắn muốn nói chuyện cô liền quát lớn.
Trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, ngày mai phải giải thích cho rõ ràng.
Ngày hôm sau hắn vừa mở mắt liền tìm người nằm bên cạnh nhưng lại trống không!
Nơi cô nằm rất lạnh.
Lần này Tiếu Thâm thật sự luống cuống, vội vàng gọi điện thoại đến tòa soạn, tổng biên vừa nghe thấy giọng hắn liền luôn miệng chúc mừng.
Thế nhưng hắn lại tức giận, quát to: “Hôm nay vợ tôi có đi làm hay không?”
Đầu dây bên kia tổng biên kinh ngạc: “Không có, đã sớm phê chuẩn chuyện kết hôn, sau khi kết hôn có thể nghỉ phép, ngày nghỉ khoảng hơn một tháng.”
Lần này Tiếu Thâm thật sự không chịu nổi nữa.
Lập tức ném điện thoại bò dậy thay quần áo, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Trong lòng không ngừng thắc mắc một vấn đề: “Cô đi đâu?”
Đúng vậy, cô đi đâu, lái xe không mục đích, vu vơ bâng quơ tìm nhưng đầu óc trống rỗng, căn bản không biết cô sẽ đi đâu, bây giờ mới nhớ tới hình như hắn không hiểu gì nhiều về vợ mình.
Về nhà hỏi thăm căn bản không có, Đồng Đồng vẫn còn đang ngủ.
Tiếu Thâm càng thêm luống cuống, lái xe tìm tất cả các đường to đường nhỏ ở thành phố A, một chút bóng dáng cũng không có. Khi về đến nhà không biết vì sao, mệt đứng không nổi, lúc cầm chìa khóa mở cửa nhà còn tự giễu, mới lái xe đi cả thành phố một chút mà thể lực đã kém như vậy, thế mà lúc trước hắn còn ở trong lực lượng đặc biệt cơ đấy.
Mới vừa vào cửa, cúi đầu cởi giày ánh mắt thoáng nhìn, lúc này mới phản ứng được bên cạnh chân hắn là giày của cô.
Tiếu Thâm kích động, ném giày chạy vào trong nhà, vừa đi vừa kích động kêu: “Vợ ơi!” Giọng điệu gọi vợ của hắn dường như đã thành thói quen, há miệng liền gọi, thật ra thì hắn nghĩ muốn gọi Đồng Nhan.
Đồng Nhan đứng trong phòng bếp nghe thấy tiếng hắn vội vã gọi cô, bàn tay cắt thức ăn khẽ run, tiếp theo lưỡi dao liền cắ vào tay.
“Ui da!” Trong phòng bếp truyền đến tiếng kêu đau.
Tiếu Thâm dừng bước, nghe thấy phòng bếp có tiếng động, vội vàng chạy tới, kết quả thấy ngón tay Đồng Nhan máu chảy đầm đìa.
Lập tức chấn động, sau đó phục hổi tinh thần vội vàng kéo cô ra ngoài, chạy loạn khắp nhà tìm hộp cứu thương nhưng căn nhà này từ trước đến giờ đều có người giúp việc ở bên kia qua quét dọn, căn bản hắn không biết đồ gì để ở đâu, Đồng Nhan càng không biết rõ.
Một lúc sau mới tìm thấy, vội vàng dùng cồn cẩn thận sát trùng vết thương, bôi thuốc, trong lúc làm còn sợ cô đau, kê sát miệng thổi thổi.
Đồng Nhan nhìn mái tóc đen nhánh này nhất thời không biết trong lòng có cảm giác gì, cô cảm thấy trái tim luôn bình tĩnh của cô đang đập loạn.
Sau khi ý thức được liền hoảng sợ, vội vàng dời tầm mắt đi chỗ khác, lcu1 này mới thấy rõ cả phòng khách bị Tiếu Thâm làm rối tung lên.
Đồng Nhan dở khóc dở cười, cái gì mà tìm đồ, rõ ràng chính là muốn phá nhà.
Sau khi băng bó Tiếu Thâm ngước lên liền nhìn thấy vẻ mặt kia của Đồng Nhan, quay đầu nhìn lại chợt hoảng sợ bởi kiệt tác do chính mình tạo ra, lập tức đỏ mặt, vội vàng dọn dẹp: “Tôi sẽ thu dọn, cô đừng lo lắng.” Đồng Nhan chưa từng thấy Tiếu Thâm như vậy, nói thế nào đây, cẩn thận khiến người ta cảm thấy.......đau lòng.
“Anh đừng dọn, anh không thích hợp làm việc này, anh vẫn thích hợp với bộ dáng của một công tử hơn.”
Tiếu Thâm nghe vậy sững sờ: “Không phải tôi cũng chưa từng làm, từ nhỏ đến lớn đều là tôi tự mình dọn dẹp.”
Ngược lại Đồng Nhan nghe thấy những lời này lập tức sửng sốt, nhìn bàn tay hoàn hảo hơn bàn tay cô thật sự đã làm qua những việc này sao?
Sáng nay sau khi tỉnh dậy, trong lòng cực kỳ buồng bực, nhớ tới một màn ngày hôm qua nhìn thấy đã thở gấp không chịu nổi.
Lại nhìn dáng vẻ vội vàng dọn dẹp của Tiếu Thâm, Đồng Nhan chợt cảm thấy tức giận.
“Anh chột dạ cái gì chứ?”
Tiếu Thâm lập tức dừng lại, chột dạ? Nhìn những thứ mà hắn đang nắm trong tay, đúng vậy, hắn liều mạng lấy lòng cô làm gì chứ?
Nhưng tại sao hắn lại chột dạ?
Chuyện ngày hôm qua cũng là thực hiện theo kế hoạch, đó gọi là phàn kích, hơn nữa cũng không có làm gì, tại sao hắn lại phải chột dạ?
Trong đầu một màn gió thổi mưa bay qua vẫn không có cách nào giải thích rõ, Tiếu Thâm liền nhíu mày, tại sao vậy chứ?
Đồng Nhan dời ánh mắt đi chỗ khác, không để cho bản thân nhìn thấy vẻ mặt rối rắm của hắn, dằn lòng: “Ly hôn đi!”
Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan ngơ ngẩn, Đồng Nhan khẽ nhíu mày, hình như cũng bị chính lời nói của bản thân làm cho sợ.
Ngược lại Tiếu Thâm phản ứng kịp: “Tôi không cho phép, hôm qua mới kết hôn, hôm nay liền ly hôn, cô tưởng rằng hôn nhân là một trò chơi sao.” Phản ứng rất kích động.
Sau khi vừa quát to, Đồng Nhan cảm giác lỗ tai mình ong ong, rũ mi, không nhìn người đang lo lắng trước mặt. Bình tĩnh mở miệng: “Anh phải biết ranh giới cuối cùng của tôi.”
/105
|