Ngày hôm sau trang nhất của các tờ báo vẫn trước sau như một “Công tử nhà họ Tiếu không thể quan hệ.”
Nhưng trong phòng ngủ của Tiếu Thâm lại một mảnh mập mờ, trên giường hai người trần truồng ôm nhau ngủ, trên người đáp chăn tân hôn màu đỏ thẫm, gra giường xộc xệch, trên đất quần áo nam nữ ném lung tung, nếu nhìn kỹ ngay cả áo lót cũng có thê thấy rõ ràng.
Tiếu Thâm trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ nằm trong ngực, bởi vì kích động nên cả đêm hắn không ngủ.
Cảm giác da thịt hai người tiếp xúc vào nhau thật tuyệt vời, nhớ tới cảm giác tối hôm qua ở trong cơ thể cô càng tuyệt vời hơn, không nhịn được một lần lại một lần muốn nếm thử, cuối cùng cô cầu xin giọng nói cũng khàn đi thế nhưng hắn không ngừng gào thét tận hưởng cảm giác tuyệt vời này.
Đồng Nhan thoải mái nằm trong ngực hắn ngủ đến nỗi không biết gì.
Đến lúc mở mắt liền nhìn thấy một đôi mắt đào hoa cùng đôi môi gợi tình, nháy mắt mấy cái chưa kịp phản ứng.
Tiếu Thâm nhoẻn miệng cười: “Chào buổi sáng, vợ yêu.” Nụ cười này nhất thời khiến một lớp tuyết dày bên ngoài cửa sổ bị hòa tan.
Đồng Nhan vẫn chưa phục hồi tinh thần, sững sờ gật đầu: “Chào buổi sáng.”
Chỉ là khi nghe thấy giọng nói của mình thì phát hiện giọng mình rất khàn còn hơi đau, Đồng Nhan ngẩn người, cô bị cảm? Đầu óc liền suy nghĩ lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.
“Anh.... ...” Đồng Nhan nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tiếu Thâm, tối hôm qua cô nhớ rất rõ ràng, Tiếu Thâm không phải là người!
Tối hôm qua Tiếu Thâm giống như một dã thú, Tiếu Thâm xấu hổ, cảm thấy khi Đồng Nhan xin tha giọng nói cũng khàn đi, hắn cần phải có trách nhiệm, đau lòng ôm Đồng Nhan: “Anh biết, đều là anh sai, lần sau nhất định anh sẽ dịu dàng hơn.”
Đồng Nhan vừa nghe liền giật mình, còn lần sau sao?
Dùng sức giãy giụa, liền động chân, chỉ nghe “bụp” một tiếng, Tiếu Thâm bị Đồng Nhan đá xuống giường.
Hắn vừa bị đạp ngã, ngay tiếp theo cái chăn vốn dĩ Đồng Nhan đang đắp trên người liền bị cuốn theo, Tiếu Thâm chỉ cảm thấy chiếc chăn rơi xướng, trước mắt một mảnh tuyết trắng, chỉ là trên tuyết trắng còn có dấu vết bầm tím mập mờ.
Điều đó có nghĩa tối hôm qua hắn hưng phấn như thế nào, còn dùng lực rất mạnh, mà trên người hắn, lồng ngực rám nắng cùng với sau lưng hình như cũng bị cô cào mấy cái, hình như vẫn còn hơi đau.
Đồng Nhan phát hiện ra ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn lại mình, đầu tiên nổi giận, sau đó phát hiện ra bây giờ toàn bộ cơ thể cô đều lộ ra trước mắt hắn, hét lên một tiếng, cướp chăn lại. Quấn chặt lấy cơ thể, xuống đất bỏ chạy.
Kết quả, bắp đùi tê rần, lập tức ngã trên mặt đất, Tiếu Thâm không mặc quần áo nhanh tay lẹ mắt liền chụp lấy, mỹ nữ đã nằm trong lòng hắn.
Tiếu Thâm cười hì hì: “Vợ à, chồng em lợi hại không, em suýt ngã xuống đất rồi, lần này em biết sự lợi hại của anh rồi chứ.”
Nghe hắn không thấy xấu hổ mà nói như vậy, Đồng Nhan đau đến nỗi đỏ hết mặt “Anh.......Anh không biết xấu hổ!”
Hành động của hắn làm cô giận sôi lên.
Tát một cái vào đầu hắn, giùng giằng đứng lên chạy thẳng vào nhà vệ sinh thay quần áo, Tiếu Thâm chưa từ bỏ ý định muốn ôm cô, vừa ôm vừa kéo cáo chăn đang quấn quanh người cô ra.
“Hì hì, vợ à, chúng ta không cần thay quần áo nữa, trời đã tối rồi, chúng ta ngủ tiếp thôi.”
Lúc này Đồng Nhan mới biết thì ra cô đã ngủ một ngày, khi tỉnh dậy đã là năm giờ chiều rồi.
Đồng Nhan liếc nhìn bầu trời hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, trừng mắt liếc nhìn đầu sỏ gây ra chuyện, bỏ chạy vào nhà vệ sinh.
Đồng Nhan ở trong phòng tắm mở nước nóng hơn một tiếng mới bắt đầu tắm, lúc đi ra ngoài thì trời đã tối đen.
Trong phòng khách Tiếu Thâm đã sớm tắm rửa thay quần áo ngồi trước bàn ăn chờ cô, thấy cô đi ra, khóe miệng hơi nhếch, thuận tay cầm khăn tắm lau tóc cho cô, tức giận hỏi: “Tối nay chúng ta ở nhà ăn cơm hay ra ngoài ăn cơm?”
Đồng Nhan cảm thấy không phải hắn uống nhầm thuốc chứ, tại sao hắn lại có thể ôn nhu như vậy?
Trừng mắt nhìn hắn, khó có khi thấy hắn biết làm việc có lương tâm như vậy, còn biết lấy lòng cô.
“Không muốn đi ra ngoài, ở nhà ăn đi, anh đi nấu cơm đi.” Tiếu Thâm nghe thấy vậy chỉ cảm thấy mí mắt giật giật.
Thầm nghĩ người phụ nữ này không phải là người bình thường, bình thường không phải những người gặp tình huống như thế này đều xấu hổ sao?
Nhất thời Tiếu Thâm cảm thấy bội phục sự dày mặt của Đồng Nhan.
“Sao anh còn không đi?”
Tiếu Thâm nháy nháy mắt, thật khó mới khống chế nét mặt nặn ra một nụ cười: “Được!” Mới vừa nói xong liền nghe thấy tiếng lách cách trong phòng bếp.
Một phút sau, Tiếu Thâm giống như làm ảo thuật bưng ra mấy món ăn nóng hổi.
Sau khi dọn xong làm dáng vẻ chào mời: “Xin mời!”
Đồng Nhan nhìn những thức ăn kia, mùi thức ăn rất thơm, nhớ tới lần đó Tiếu Thâm ở nhà nấu cơm, Đồng Nhan không nhịn được cười cười: “Lại gọi người đưa tới sao, hiệu suất rất cao.”
Tiếu Thâm hài lòng: “Tất nhiên, đây là nhà hàng của anh, chỉ gói gọn trong một chữ hiệu suất!”
Đồng Nhan kinh ngạc: “Anh mở?”
Tiếu Thâm vừa phục vụ cô vừa thuận miệng nói: “Đúng vậy, anh đầu tư, một nhà hàng Trung quốc, mùi vị cũng không tệ lắm, hôm nào đưa em đi ăn thử, không khí ở đó rất tốt!”
Bữa cơm này quả thật rất ngon, mùi hương của món ăn chỉ là một phần nhỏ, chủ yếu hai người cả ngày không ăn gì rất đói bụng nên ăn gì cũng thấy ngon.
Sau khi ăn cơm tối, Đồng Nhan buông bát đũa rời đi, Tiếu Thâm thấy thế lập tức buông đũa nhào tới, Đồng Nhan giống như có mắt ở sau lưng: “Dọn dẹp bát đũa, không rửa xong không cho phép vào phòng.” Nói xong liền đi lên lầu.
Hắn đường đường là một công tử từ khi nào thì phải rửa chén?
Tiếu Thâm ngồi xuống tiếp tục ăn, sau khi ăn cong lúc này mới dọn dẹp bát đũa.
Đồng Nhan đứng trên lầu nhìn xuống chỉ nghe thấy trong phòng bếp thỉnh thoảng phát ra âm thanh chói tai, Đồng Nhan nhức đầu vỗ trán, tổng cộng có sáu cái đĩa hai cái chén, lần này đoán chừng tất cả đều bể hết.
Quả nhiên, Tiếu Thâm vội vàng chạy đến, cả người quay một vòng, mắt quét một vòng quanh phòng không tìm thấy thứ mình muốn nhất thời đau khổ.
Hình như không còn cách nào khác chỉ còn cách cầm thùng rác đi vào phòng bếp, lấy tay dọn dẹp các mảnh vỡ.
Mặc dù Đồng Nhan cũng là mười ngón tay không đụng tới nước nhưng dẫu gì cô cũng là một người mẹ độc thân đã sáu năm, chiên trứng, nấu mì, vẫn biết làm những thứ đơn giản như vậy.
Im lặng lắc đầu, chậm rãi bước tới phòng bếp liền thấy hắn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất không biết đang làm gì.
“Sao vậy?”
Tiếu Thâm quay đầu lại nhìn cô, đưa ngón tay bị đứt cho cô xem, tội nghiệp nói: “Chảy máu.”
Đồng Nhan im lặng nhíu mày, quan sát hắn từ trên xuống dưới “Đại công tử à, anh ngoài biết kiếm tiền còn có thể làm gì chứ?” Thật là, rửa chén đến nỗi tất cả chén đều bể hết.
Đi về phía trước ngồi xổm trước mặt hắn, kết quả khi ngồi xuống hai chân đau nhức, không chú ý liền ngã vào người Tiếu Thâm, mặc dù Tiếu Thâm không biết rửa chén nhưng tính nhạy bén rất cao, phản xạ có điều kiện đưa tay ôm Đồng Nhan, may mắn ôm được khiến cô không ngã vào đống mảnh sành.
Đôi mắt đào hoa phóng điện với cô, xấu hổ đỏ mặt giọng nói mềm mại: “Trừ biết kiếm tiền, anh cũng biết.......Hì hì.”
Câu nói không có đầu đuôi, cuối cùng bị tiếng cười gian xảo của hắn khiến Đồng Nhan trong nháy mắt liền hiểu, mặt liền ửng đỏ.
Nhưng trong phòng ngủ của Tiếu Thâm lại một mảnh mập mờ, trên giường hai người trần truồng ôm nhau ngủ, trên người đáp chăn tân hôn màu đỏ thẫm, gra giường xộc xệch, trên đất quần áo nam nữ ném lung tung, nếu nhìn kỹ ngay cả áo lót cũng có thê thấy rõ ràng.
Tiếu Thâm trợn tròn mắt nhìn người phụ nữ nằm trong ngực, bởi vì kích động nên cả đêm hắn không ngủ.
Cảm giác da thịt hai người tiếp xúc vào nhau thật tuyệt vời, nhớ tới cảm giác tối hôm qua ở trong cơ thể cô càng tuyệt vời hơn, không nhịn được một lần lại một lần muốn nếm thử, cuối cùng cô cầu xin giọng nói cũng khàn đi thế nhưng hắn không ngừng gào thét tận hưởng cảm giác tuyệt vời này.
Đồng Nhan thoải mái nằm trong ngực hắn ngủ đến nỗi không biết gì.
Đến lúc mở mắt liền nhìn thấy một đôi mắt đào hoa cùng đôi môi gợi tình, nháy mắt mấy cái chưa kịp phản ứng.
Tiếu Thâm nhoẻn miệng cười: “Chào buổi sáng, vợ yêu.” Nụ cười này nhất thời khiến một lớp tuyết dày bên ngoài cửa sổ bị hòa tan.
Đồng Nhan vẫn chưa phục hồi tinh thần, sững sờ gật đầu: “Chào buổi sáng.”
Chỉ là khi nghe thấy giọng nói của mình thì phát hiện giọng mình rất khàn còn hơi đau, Đồng Nhan ngẩn người, cô bị cảm? Đầu óc liền suy nghĩ lúc này mới nhớ tới chuyện tối hôm qua.
“Anh.... ...” Đồng Nhan nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Tiếu Thâm, tối hôm qua cô nhớ rất rõ ràng, Tiếu Thâm không phải là người!
Tối hôm qua Tiếu Thâm giống như một dã thú, Tiếu Thâm xấu hổ, cảm thấy khi Đồng Nhan xin tha giọng nói cũng khàn đi, hắn cần phải có trách nhiệm, đau lòng ôm Đồng Nhan: “Anh biết, đều là anh sai, lần sau nhất định anh sẽ dịu dàng hơn.”
Đồng Nhan vừa nghe liền giật mình, còn lần sau sao?
Dùng sức giãy giụa, liền động chân, chỉ nghe “bụp” một tiếng, Tiếu Thâm bị Đồng Nhan đá xuống giường.
Hắn vừa bị đạp ngã, ngay tiếp theo cái chăn vốn dĩ Đồng Nhan đang đắp trên người liền bị cuốn theo, Tiếu Thâm chỉ cảm thấy chiếc chăn rơi xướng, trước mắt một mảnh tuyết trắng, chỉ là trên tuyết trắng còn có dấu vết bầm tím mập mờ.
Điều đó có nghĩa tối hôm qua hắn hưng phấn như thế nào, còn dùng lực rất mạnh, mà trên người hắn, lồng ngực rám nắng cùng với sau lưng hình như cũng bị cô cào mấy cái, hình như vẫn còn hơi đau.
Đồng Nhan phát hiện ra ánh mắt của hắn, cúi đầu nhìn lại mình, đầu tiên nổi giận, sau đó phát hiện ra bây giờ toàn bộ cơ thể cô đều lộ ra trước mắt hắn, hét lên một tiếng, cướp chăn lại. Quấn chặt lấy cơ thể, xuống đất bỏ chạy.
Kết quả, bắp đùi tê rần, lập tức ngã trên mặt đất, Tiếu Thâm không mặc quần áo nhanh tay lẹ mắt liền chụp lấy, mỹ nữ đã nằm trong lòng hắn.
Tiếu Thâm cười hì hì: “Vợ à, chồng em lợi hại không, em suýt ngã xuống đất rồi, lần này em biết sự lợi hại của anh rồi chứ.”
Nghe hắn không thấy xấu hổ mà nói như vậy, Đồng Nhan đau đến nỗi đỏ hết mặt “Anh.......Anh không biết xấu hổ!”
Hành động của hắn làm cô giận sôi lên.
Tát một cái vào đầu hắn, giùng giằng đứng lên chạy thẳng vào nhà vệ sinh thay quần áo, Tiếu Thâm chưa từ bỏ ý định muốn ôm cô, vừa ôm vừa kéo cáo chăn đang quấn quanh người cô ra.
“Hì hì, vợ à, chúng ta không cần thay quần áo nữa, trời đã tối rồi, chúng ta ngủ tiếp thôi.”
Lúc này Đồng Nhan mới biết thì ra cô đã ngủ một ngày, khi tỉnh dậy đã là năm giờ chiều rồi.
Đồng Nhan liếc nhìn bầu trời hoàng hôn bên ngoài cửa sổ, trừng mắt liếc nhìn đầu sỏ gây ra chuyện, bỏ chạy vào nhà vệ sinh.
Đồng Nhan ở trong phòng tắm mở nước nóng hơn một tiếng mới bắt đầu tắm, lúc đi ra ngoài thì trời đã tối đen.
Trong phòng khách Tiếu Thâm đã sớm tắm rửa thay quần áo ngồi trước bàn ăn chờ cô, thấy cô đi ra, khóe miệng hơi nhếch, thuận tay cầm khăn tắm lau tóc cho cô, tức giận hỏi: “Tối nay chúng ta ở nhà ăn cơm hay ra ngoài ăn cơm?”
Đồng Nhan cảm thấy không phải hắn uống nhầm thuốc chứ, tại sao hắn lại có thể ôn nhu như vậy?
Trừng mắt nhìn hắn, khó có khi thấy hắn biết làm việc có lương tâm như vậy, còn biết lấy lòng cô.
“Không muốn đi ra ngoài, ở nhà ăn đi, anh đi nấu cơm đi.” Tiếu Thâm nghe thấy vậy chỉ cảm thấy mí mắt giật giật.
Thầm nghĩ người phụ nữ này không phải là người bình thường, bình thường không phải những người gặp tình huống như thế này đều xấu hổ sao?
Nhất thời Tiếu Thâm cảm thấy bội phục sự dày mặt của Đồng Nhan.
“Sao anh còn không đi?”
Tiếu Thâm nháy nháy mắt, thật khó mới khống chế nét mặt nặn ra một nụ cười: “Được!” Mới vừa nói xong liền nghe thấy tiếng lách cách trong phòng bếp.
Một phút sau, Tiếu Thâm giống như làm ảo thuật bưng ra mấy món ăn nóng hổi.
Sau khi dọn xong làm dáng vẻ chào mời: “Xin mời!”
Đồng Nhan nhìn những thức ăn kia, mùi thức ăn rất thơm, nhớ tới lần đó Tiếu Thâm ở nhà nấu cơm, Đồng Nhan không nhịn được cười cười: “Lại gọi người đưa tới sao, hiệu suất rất cao.”
Tiếu Thâm hài lòng: “Tất nhiên, đây là nhà hàng của anh, chỉ gói gọn trong một chữ hiệu suất!”
Đồng Nhan kinh ngạc: “Anh mở?”
Tiếu Thâm vừa phục vụ cô vừa thuận miệng nói: “Đúng vậy, anh đầu tư, một nhà hàng Trung quốc, mùi vị cũng không tệ lắm, hôm nào đưa em đi ăn thử, không khí ở đó rất tốt!”
Bữa cơm này quả thật rất ngon, mùi hương của món ăn chỉ là một phần nhỏ, chủ yếu hai người cả ngày không ăn gì rất đói bụng nên ăn gì cũng thấy ngon.
Sau khi ăn cơm tối, Đồng Nhan buông bát đũa rời đi, Tiếu Thâm thấy thế lập tức buông đũa nhào tới, Đồng Nhan giống như có mắt ở sau lưng: “Dọn dẹp bát đũa, không rửa xong không cho phép vào phòng.” Nói xong liền đi lên lầu.
Hắn đường đường là một công tử từ khi nào thì phải rửa chén?
Tiếu Thâm ngồi xuống tiếp tục ăn, sau khi ăn cong lúc này mới dọn dẹp bát đũa.
Đồng Nhan đứng trên lầu nhìn xuống chỉ nghe thấy trong phòng bếp thỉnh thoảng phát ra âm thanh chói tai, Đồng Nhan nhức đầu vỗ trán, tổng cộng có sáu cái đĩa hai cái chén, lần này đoán chừng tất cả đều bể hết.
Quả nhiên, Tiếu Thâm vội vàng chạy đến, cả người quay một vòng, mắt quét một vòng quanh phòng không tìm thấy thứ mình muốn nhất thời đau khổ.
Hình như không còn cách nào khác chỉ còn cách cầm thùng rác đi vào phòng bếp, lấy tay dọn dẹp các mảnh vỡ.
Mặc dù Đồng Nhan cũng là mười ngón tay không đụng tới nước nhưng dẫu gì cô cũng là một người mẹ độc thân đã sáu năm, chiên trứng, nấu mì, vẫn biết làm những thứ đơn giản như vậy.
Im lặng lắc đầu, chậm rãi bước tới phòng bếp liền thấy hắn đang ngồi chồm hổm trên mặt đất không biết đang làm gì.
“Sao vậy?”
Tiếu Thâm quay đầu lại nhìn cô, đưa ngón tay bị đứt cho cô xem, tội nghiệp nói: “Chảy máu.”
Đồng Nhan im lặng nhíu mày, quan sát hắn từ trên xuống dưới “Đại công tử à, anh ngoài biết kiếm tiền còn có thể làm gì chứ?” Thật là, rửa chén đến nỗi tất cả chén đều bể hết.
Đi về phía trước ngồi xổm trước mặt hắn, kết quả khi ngồi xuống hai chân đau nhức, không chú ý liền ngã vào người Tiếu Thâm, mặc dù Tiếu Thâm không biết rửa chén nhưng tính nhạy bén rất cao, phản xạ có điều kiện đưa tay ôm Đồng Nhan, may mắn ôm được khiến cô không ngã vào đống mảnh sành.
Đôi mắt đào hoa phóng điện với cô, xấu hổ đỏ mặt giọng nói mềm mại: “Trừ biết kiếm tiền, anh cũng biết.......Hì hì.”
Câu nói không có đầu đuôi, cuối cùng bị tiếng cười gian xảo của hắn khiến Đồng Nhan trong nháy mắt liền hiểu, mặt liền ửng đỏ.
/105
|