“Ông tìm tôi thì có ích gì, tôi chỉ là một phóng viên.” Đồng Nhan không nhẫn nại được, không giấu được sự chán ghét.
“Không, Nhan Nhan, con có thể đi cầu xin Tiếu Thâm giúp một tay, chỉ có một mình con có thể giúp ba, hãy giúp ba một chút.”
Khóe miệng khẽ nhếch: “Ông Đồng, ông có nhớ nhầm hay không, lúc ở bệnh viện tôi đã nói rồi, sau này sẽ không gọi ông là ba nữa, sáu năm trước ông đã sớm đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đồng, bây giờ nguyên nhân tôi kết hôn với Tiếu Thâm ông cũng biết cho nên ông nên biết tôi không là gì với Tiếu Thâm, tôi có tư cách gì mà cầu xin sự giúp đỡ của Tiếu Thâm? Hơn nữa, tại sao tôi lại phải giúp đỡ một công ty không có quan hệ gì với mình chứ?”
Giọng nói tức giận của Đồng Nhan vang lên bên tai Đồng Thiên Bác, trong lòng ông lập tức trùng xuống, biết đã không có bất kỳ hy vọng nào, vốn dĩ muốn trút giận lên người Đồng Nhan.
Sững sờ cúp điện thoại, Đồng Phiên vội vàng hỏi: “Sao rồi? Con nhóc kia có chịu giúp hay không?”
Đồng Chân ngồi một bên: “Còn phải hỏi sao, con nhóc kia đồng ý giúp đỡ thì nét mặt ba sẽ thế kia sao?Anh nên sớm thu gom cất giấu toàn bộ tiền mặt cùng những thứ có giá khác, trước khi tòa án niêm phong căn nhà này, sau này còn có chút tiền tiêu vặt.”
Đối mặt với sự lạnh lùng tỉnh táo khác thường của Đồng Chân, một người cả đời lăn lộn trên thương trường như Đồng Thiên Bác lập tức run rẩy, tay run run chỉ vào Đồng Chân mắng cô ta bất hiếu.
Đồng Chân lạnh lùng đứng lên, nhếch miệng mỉa mai: “Đừng quá ngây thơ, ba nghĩ xem tại sao công ty vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, nhất định là có người giở trò sau lưng mà cả thành phố A có mấy người có thể làm được, trong một đêm có thể làm cho một công ty phá sản, ngoại trừ con rể ba là Tiếu Thâm thì còn ai vào đây? Anh ta muốn công ty ba phá sản thì làm sao có thể giúp ba chứ?”
Lời nói của Đồng Chân khiến Đồng Thiên Bác giống như gặp cơn gió lớn, lúc này bà Đồng càng mắng to hơn: “Tôi đã nói rồi con nhóc đó chẳng tốt lành gì, bây giờ thì tốt rồi, gả cho một gia đình tốt liền ngược đãi nhà ba mẹ đẻ, ban đầu không nên dẫn sói vào nhà!”
Nói xong ánh mắt nhìn Đồng Thiên Bác như kẻ thù: “Đều là tại ông! Năm đó nếu như ông không ở bên ngoài làm loạn cùng người đàn bà đê tiện Trương Diễm Thu kia làm sao sẽ sinh ra con nhóc tiện nhân kia! Con tiện nhân này giống như mẹ nó, căn bản chỉ là một con sói hoang, bây giờ thì tốt rồi, ông nhìn xem nó phá hủy cả gia đình thế nào!”
Thân thể Đồng Thiên Bác hơi lảo đảo, ngã trên mặt đất, nháy mắt không còn chút hơi sức nào, lúc này Tiếu Thâm là niềm hy vọng duy nhất của ông ta, sao có thể.... ...
Đồng Nhan!
Nói thế nào ông cũng là ba của con, thế nhưng con.......con lại cấu kết với người ngoài phá hủy cả gia tài mà ba cả đời gây dựng, được, ba chết cũng sẽ không để cho con yên!
Đồng Chân, Đồng Phiền cùng bà Đồng ba người gom tiền mặt cùng đồ trang sức xuống lầu thấy Đồng Thiên Bác với đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm Đồng Nhan đứng ở cửa, nhìn bộ dáng Đồng Thiên Bác giống như muốn ăn cô.
Đồng Nhan bình tĩnh từ từ đi vào, thấy Đồng Chân xách hành lý nhíu mày: “Các người muốn làm gì?”
Đồng Chân nhìn Đồng Nhan cười giễu cợt: “Ồ, cô Đồng nhà chúng ta về rồi sao? Có phải có chuyện muốn nói với chúng tôi không, Tiếu Thâm quyết định cứu Đồng Thị rồi sao? Đó thật sự là một tin tức rất tốt!” Ngoài miệng nói tin tức vô cùng tốt nhưng giọng nói lại vô cùng châm chọc khiến Đồng Thiên Bác càng thêm mất khống chế.
Đồng Nhan cảnh giác quay đầu nhìn Đồng Thiên Bác, lui về sau một bước vẫn bình tĩnh như cũ: “Không, Tiếu Thâm không đồng ý, tôi tới chỉ để xem có cần giúp đỡ gì không.”
Nào biết những lời nói này hoàn toàn chọc giận Đồng Thiên Bác, xông lên bóp cổ Đồng Nhan không chịu buông tay, khuôn mặt nhăn nhó: “Tao bóp chết mày con sói hooang, lúc đầu tao nên ngăn cản không cho mẹ mày sinh mày, tao nên đập nát cái bụng kia, nếu không tao sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, bây giờ thì tốt rồi, có chỗ dựa liền quay lại trả thù tao! Tao chết cũng sẽ không cho mày toại nguyện, tao bóp chết mày!”
Vốn dĩ Đồng Nhan cẩn thận chú ý Đồng Thiên Bác, lúc cô vừa mới vào đối mắt ông ta nhìn cô chằm chằm như một con thú hoang bị chọc giận, rất kinh người cho nên lúc Đồng Thiên Bác xông tới đã sớm chuẩn bị, lui về sau một chút lại không nghĩ rằng cửa chính đã bị Đồng Phiên đóng từ lúc cô đi vào.
Đồng Nhan hoảng sợ, Đồng Thiên Bác xông tới lập tức nhấc chân đá, nói thế nào thì cô cũng là người đã từng luyện tập, Đồng Thiên Bác lập tức ngã nhào mà Đồng Phiền là một tên ăn chơi phá của, hai người đàn ông này hợp lại vẫn không thể ngăn cản Đồng Nhan.
Đồng Chân đứng bên cạnh nhìn càng tức giận, thầm mắng hai người đàn ông là phế vật!
Nhìn chung quanh thấy một con dao gọt trái cây liền cười, bà Đồng nhìn thấy con gái nở nụ cười đáng sợ liền đi tới ngăn lại: “Con điên rồi sao? Đây là giết người đấy, lại nói đối với thế lực của Tiếu Thâm đến lúc đó con muốn chết cũng không được!”
Đôi mắt Đồng Chân lạnh lùng, khẽ nhếch miệng: “Mẹ yên tâm, sao con lại có thể ngu đến nỗi tự ra tay chứ!”
Bà Đồng sững sờ, còn chưa biết Đồng Chân định làm gì thì đã thấy Đồng Chân nóng vội chạy tới đưa con dao cho Đồng Thiên Bác: “Ba con tiện nhân này hại nhà chúng ta thê thảm như vậy chúng ta tuyệt đối không thể để cho nó chạy thoát!”
Đồng Nhan nhíu mày vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt tàn ác của Đồng Chân!
Lập tức vung tay dùng túi xách cuốn lấy bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác đồng thời bay lên đạp vào Đồng Phiên đang xông tới, cô dùng sức rất nhiều nên Đồng Phiên bị đạp cho ngã trên mặt đất không thể đứng lên được, phun một đống máu, hôn mê.
Đồng Chân ở bên ngoài nhìn không hiểu từ khi nào Đồng Nhan lại biết võ công như vậy? Nhìn phía trước thấy người phụ nữ này đưa tay rất linh hoạt không còn bộ dáng nhút nhát như lúc mới vào cửa nữa!
Bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác bị Đồng Nhan dùng túi xách cuốn lấy, không gỡ ra được, dùng sức giãy dụa, sau đó Đồng Nhan hướng về phía Đồng Thiên Bác đạp lưng ông ta một cái rồi chạy nhanh ra mở cửa nhà họ Đồng chạy ra ngoài.
Sau đó trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, Đồng Nhan hoảng sợ quay đầu nhìn, đúng lúc thấy bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác đang cắm vào ngực bà Đồng.
Hết cách rồi, Đồng Thiên Bác căn bản là một kẻ điên, tại sao vừa rồi cô nhất thời mềm lòng mà tới đây xem chứ?
Bây giờ thì tốt rồi, phiền phức lớn, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi 110 cùng 119 sau đó gọi điện thoại cho Tiếu Thâm, đầu dây bên kia Tiếu Thâm đang họp chợt lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Làm cho mấy giám đốc không giải thích được.
Đồng Nhan vừa mới đi chưa được một phút thì trước nhà họ Đồng liền xuất hiện một chiếc xe màu trắng, cửa xe lập tức mở ra, bên trong lập tức có bảy tám người giống như xã hội đen chạy ra.
Người cầm đầu trên miệng ngậm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lướt qua căn nhà cao cấp của họ Đồng, khuôn mặt chán ghét: “Đây chính là hang ổ của lão già kia sao?”
Thuộc hạ của hắn ta vội vàng chạy tới: “Đúng vậy ạ.”
Tên cầm đầu hít một hơi thuốc, từng vòng khói từ trong miệng bung ra, búng tay một cái, những người còn lại nghe thấy lập tức xông vào.
Kết quả vừa mới chạy vào, có người ở bên trong mở cửa ra, bọn họ không chuẩn bị lập tức giật mình, nháy mắt làm tư thế chuẩn bị chiến đấu, người bên trong cũng bị giật mình khi thấy có nhiều người vây chung quanh.
Ánh mắt của tên cầm đầu bỗng sáng rực giống như mèo thấy cá, khuôn mặt thô bỉ nhìn chằm chằm Đồng Chân đang đứng trước mặt: “Đây không phải là mỹ nhân mấy ngày trước vừa xảy ra biến cố lớn sao? Vừa đúng lúc ba cô thiếu chúng tôi một số lãi xuất khá cao, tôi nhớ nhà cô cũng không có thứ gì đáng giá, không bằng cô hãy đảm nhiệm trả trước mấy ngày lãi suất đi!”
Đồng Chân nghe vậy liền tức giận, tiến lên cho tên cầm đầu kia một cái tát: “Miệng anh thật thối!” Giọng nói lạnh lùng, khuôn mặt cao quý lạnh lẽo như băng.
Tên cầm đầu càng vui vẻ hơn: “Ha ha, được, có khí chất, anh đây thích, các anh em vào lấy hết tất cả những gì có giá trị về.”
Một nhóm người nghe theo đi vào giật đồ, Đồng Thiên Bác trong lòng ôm vợ đang nằm thoi thóp, lúc này lập tức tỉnh táo thấy nhóm người này đi vào liền sợ: “Anh Lương, không phải lúc đầu đã nói còn một tháng nữa mới phải trả tiền sao?”
Tên cầm đầu họ Lương xì một tiếng khinh miệt: “Nếu như ông đây thật sự chờ một tháng đến lúc đó đi đâu tìm người.” Nói xong gọi thuộc hạ kéo Đồng Chân tới, hắn ta đoạt lấy hành lý mà Đồng Chân đang cầm, đem tất cả tiền bạc, đồng hồ.......móc ra hết cho Đồng Thiên Bác nhìn, khuôn mặt hung ác: “Nhìn xem, hôm nay nếu không phải tôi tới sớm thì các người đã sớm chạy mất rồi, ông tưởng rằng tôi ngu sao, trả lại tiền sao, bây giờ lập tức trả nếu không cả đời này ông sẽ bị đuổi giết đấy.”
Đồng Thiên Bác vừa nghe liền run: “Đại ca à, tình cảnh bây giờ của tôi anh cũng thấy đấy, thật sự không có tiền, nếu như anh thật sự giết chết tôi cũng không thể lấy được tiền.”
Nói xong nhìn Đồng Chân đang bị bắt giữ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà ông yêu thương đôi mắt ông ta vụt sáng, quỳ xuống ôm chân Lương đại ca: “Anh nhìn con gái tôi thấy thế nào, con gái tôi không cần phải nói, có khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn, trình độ học vấn không tệ, nuôi dạy không tồi, quan trọng nhất là hai ngày trước chắc mọi người cũng xem đoạn video của nó rồi, kỹ năng ở trên giường cũng rất tốt, anh Lương anh thấy thế nào.”
Tay chân Đồng Chân lập tức trở nên lạnh, không thể tin được nhìn ba mình, đây là người ba hết mực yêu thương cô ta sao?
Đại ca Lương nghe thấy vậy liền nghiêng đầu nhìn Đồng Chân, nhíu mày, đưa tay sờ soạng khuôn mặt cô ta, Đồng Chân hoảng sợ ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Đại ca Lương bị chọc giận, bàn tay dùng lực xoạt một tiếng, quần áo bọc trên người Đồng Chân liền bị xé rách một mảng trước ngực, hai gò núi trắng như tuyết hiện ra đầy sinh động.
Hai gò núi trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt liền kích thích thị giác của đại ca Lương, hai mắt tỏa sáng, trong nháy mắt phẩn dưới của hắn ta cũng có cảm giác.
Nở nụ cười đầy tà dâm: “Được, nhưng không biết con gái ông bị chơi bao nhiêu lần rồi, xem như dùng cô ta trả nợ cũng chỉ có thể xem như là trả hết lãi suất, hiểu chưa?”
Đồng Thiên Bác lập tức nịnh hót: “Hiểu, anh yên tâm tôi sẽ gom đủ tiền trả cho anh , trong thời gian ngắn nhất!”
Đôi mắt thê lương của Đồng Chân nhìn Đồng Thiên Bác trước mặt không khác gì một con chó, thật là khinh thường! Thứ người như thế lại là ba của cô ta!
Từ đầu đến cuối Đồng Chân đều không nói gì, chỉ nhìm chằm chằm Đồng Thiên Bác giống như muốn giết chết ông ta.
Đại ca Lương đem hết đồ vật cùng Đồng Chân lên xe, rời đi.
Trên xe, Đồng Chân không nói gì, khuôn mặt vẫn hiện rõ sự cao quý không thể xâm phạm vào.
Nhìn đại ca Lương ôm Đồng Chân vào người, cảm xúc tinh tế dịu dàng khiến đại ca Lương thích thú không buông tay, hắn ta cảm thấy người phụ nữ này giống như một báu vật!
“Người đẹp ngoan, ba em không cần em nữa, ngoan ngoãn đi theo anh, cam đoan sẽ không để em bị bắt nạt!”
Đồng Chân vẫn chịu nhục, trong lòng hận không có một con dao lập tức chặt đứt cánh tay dơ bẩn trước ngực cô ta.
“Dừng xe, tất cả đều đi xuống hết, ông đây không đợi được nữa, ha ha!” Mấy người trong xe cười mập mờ, tài xế tìm một nơi hẻo lánh dừng xe, một nhóm người đi xuống, trong xe chỉ còn lại Đồng Chân cùng Lương đại ca.
Đồng Chân cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”
Đại ca Lương cười dâm đãng: “Cục cưng đừng sợ, hai ta nhậu trước đi!”
Bên ngoài người của Lương đại cả chỉ dáo dác nhìn bóng người trong xe, mấy người đột nhiên chửi: “Mẹ kiếp, không nhìn thấy gì hết, đại ca thật là tham!”
Một người khác đưa lên một điếu thuốc: “Đừng nóng vội, đâu phải anh em ta chưa từng chơi phụ nữ của đại ca, cô nàng này có xinh đẹp nhưng lại quá cao ngạo, đoán chừng đại ca chơi mấy ngày liền ngán, đến lúc đó còn không phải rơi vào tay anh em chúng ta sao, ha ha, chỉ là nói thật cô nàng này có giọng nói làm người ta thật sự nao lòng, không trách được đại ca còn chưa về đã không nhịn được.”
Mấy người đứng chung quanh cười ầm lên, ánh mắt đều hướng về phía chiếc xe, chỉ thấy sườn xe đung đưa, trong xe thỉnh thoảng phát ra tiếng rên của phụ nữ cùng tiếng kêu la đầy sảng khoái của đàn ông.
Lúc Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm mang theo cảnh sát quay lại thấy một mảnh hỗn độn, trong phòng không có bất kỳ ai.
Cảnh sát cũng không hỏi Đồng Nhan đã cảy ra chuyện gì, trực tiếp đi hỏi hàng xóm xung quanh, thông qua bọn họ biết được Đồng Nhan rời đi chưa lâu đã có một nhóm xã hội đen tới, chẳng những lấy hết tất cả đồ trong nhà họ Đồng mà còn bắt cả con gái, hàng xóm nói thật đáng tiếc Đồng Chân không thể chạy được bị bọn người kia bắt đi, hậu quả nhất định sẽ rất thê thảm.
Đồng Nhan nghe xong cảm thấy cơ thể bất động, cô mới rời khỏi mấy phút sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Mặt Tiếu Thâm cũng lập tức tối sầm, ôm chầm Đồng Nhan cao giọng: “Em không có việc gì tới đây làm gì? Chưa nói bọn họ muốn giết em, ngộ nhỡ vừa rồi nếu như chậm một chút liền gặp đám người kia thì phải làm thế nào!”
Nghe hàng xóm mô tả nét mặt của Đồng Chân lúc bị bắt đi liền bắt đầu lo lắng, không tự chủ được liền liên tưởng ngộ ngỡ Đồng Nhan cũng bị những người kia bắt đi mất thì phải làm sao!
Đồng Nhan sững sờ, cô ngược lại không ngờ tới điểm này, khuôn mặt Tiếu Thâm đầy tức giận, hình như chất chứa một nỗi sợ, Đồng Nhan há miệng, Tiếu Thâm đột nhiên kích động ôm cô “A.......” Lời muốn nói liền bị mắc kẹt.
Tiếu Thâm ôm chặt Đồng Nhan, bàn tay hơi dùng sức, Đồng Nhan lại không cảm thấy đau, trợn to hai mắt cảm nhận sự lo lắng trên người Tiếu Thâm truyền đến.
Khẽ rung động, cảm giác mê ly, thật ra cô rất muốn cười lớn khoa trương vỗ lưng Tiếu Thâm mắng to: “Anh muốn đè chết em sao!”
Nhưng có lẽ quá bất ngờ trước phản ứng của Tiếu Thâm, Đồng Nhan đột nhiên cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, chỉ theo bản năng ôm eo Tiếu Thâm, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Lúc Giang Thành tới liền nhìn thấy một bức tranh ấm áp, đôi trai gái dịu dàng im lặng ôm nhau giữa rất nhiều cảnh sát giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, hình ảnh đẹp đẽ khiến người ta không nỡ lên tiếng phá hư.
Cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, phía trên gân xanh nổi đầy có vể rất dữ tợn.
Mạnh Điềm Uy đứng ở phía sau nhìn thấy khuôn mặt mất mác của Giang Thành lại nhìn hai vợ chồng Tiếu Thâm đứng trước mặt, lắc đầu cười.
Tiếu Thâm dắt Đồng Nhan đi vào nhà họ Đồng, bên trong tất cả tiền cùng đồ đạc........đều không thấy nữa, bao gồm tất cả đồ điện cũng không thấy, Mạnh Điềm Uy nhìn nói: “Không phải hàng xóm nói bọn họ chỉ lái một chiếc xe tải nhỏ sao? Hơn nữa còn có tám người, vậy làm sao bọn họ có thể lấy một đống đồ lớn như vậy đi chứ?”
Bây giờ bản lĩnh của những tên này quá cao rồi!
Giang Thành chỉ tùy ý nhìn căn phòng quen thuộc, nhớ lần trước là lúc thấy Đồng Nhan đi cùng Tiếu Thâm, ngày hôm ấy Đồng Nhan còn tươi cười đưa thiệp cưới cho anh ta.
Lần này tới nhà họ Đồng đã trở thành như thế này mà Đồng Nhan đang được chồng cô nắm tay.
Việc đời khó đoán!
Đồng Nhan bị Tiếu Thâm dắt đi chợt dừng lại, sắc mặt Tiếu Thâm rất khó coi, Đồng Nhan nhìn theo tầm mắt hắn chỉ thấy chỗ vừa rồi Đồng Chân đứng cùng bà Đồng có một vũng máu tươi vẫn còn chưa khô.
Tiếu Thâm kéo Đồng Nhan qua nhìn từ trên xuống dưới, thấy không có vết thương nào mới yên tâm: “Sau này cẩn thận một chút, nhìn thấy người điên thì nên trốn đi!”
Người điên?
Đồng Nhan nhíu mày, hắn đang nói Đồng Thiên Bác sao?
Lúc này Tiếu Thâm rất tức giận, Đồng Nhan không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại cảm thấy Tiếu Thâm nói đúng, quá sâu sắc.
Khi về nhà sắc mặt Tiếu Thâm vẫn chưa tốt lắm, đưa Đồng Nhan về phòng ngủ xong hắn liền vào phòng làm việc.
Ngày hôm nay cũng rất mệt, đầu tiên Đồng Nhan đến phòng ngủ của Đồng Đồng thấy bên trong không có ai lúc này mới nhớ tới gần đây Đồng Đồng ở bên chỗ ông Tiếu, nhớ tới lời Tiếu Thâm nói Đồng Nhan liền lo lắng, theo như ý của Tiếu Thâm thì cô Tiếu cùng mợ ba.......đều là những người nguy hiểm.
Mặc dù ở bên kia ông Tiếu làm chủ, bọn họ không dám làm gì nhưng bọn họ vẫn sẽ để ý Đồng Đồng.
Đồng Nhan nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng, quyết định ngủ một giấc sau đó sẽ đi đón con trai về, cô tự mình chăm con vẫn yên tâm hơn.
Tiếu Thâm trong phòng làm việc gọi điện thoại, đem tất cả mọi chuyện nói hết, đầu dây bên kia Lãnh Diễm không lên tiếng nghĩ đến khả năng khác.
“Cậu nghĩ Đồng Thiên Bác sẽ đưa con trai cùng người vợ đang bị thương đi đâu?” Lãnh Diễm hỏi vấn đề quan trọng nhất.
Sắc mặt Tiếu Thâm nghiêm túc: “Ai biết, chuyện mới vừa xảy ra, cảnh sát đang tìm ba người bọn họ khắp nơi còn có Đồng Chân bị người ta bắt đi, cảnh sát nhất định sẽ cho người tìm cô ta, Đồng Thiên Bác biết rõ mình không thể chạy thoát tại sao vẫn bỏ chạy?”
Lãnh Diễm cười lạnh: “Đừng quên, Đồng Thiên Bác chỉ nợ ít tiền mà thôi, ông ta chạy làm gì? Cảnh sát sẽ không bất ông ta, bây giờ ông ta bỏ chạy thật ra là khiến cảnh sát mất công tìm kiếm.”
Tiếu Thâm cũng cười lạnh, giễu cợt: “Đúng vậy, không ngờ ba vợ tôi vẫn còn thông minh, biết mình thiếu nợ xã hội đen, chạy có thể bị những người kia truy đuổi, bây giờ thì tốt rồi, ở hiện trường lưu lại một vũng máu hơn nữa còn chủ động đưa con gái cho người ta, bởi vậy cảnh sát không muốn tìm cũng không được, cảnh sát ra tay thì những người kai sẽ rút lui không có động tĩnh gì nữa.”
Từ điểm này có thể nhìn thấy Đồng Thiên Bác không phải là ngu ngốc, ngược lại ông ta nghĩ rất xa, về mưu kế của Đồng Thiên Bác hôm nay khi vào phòng khách lúc nhìn thấy vũng máu Tiếu Thâm đã nghĩ tới, Đồng Thiên Bác chỉ vì mạng sống của mình mà đưa con trai cùng vợ đang bị thương bỏ chạy còn đưa đứa con gái mà ông ta hết mực thương yêu suốt hai mươi bảy năm cho người khác.
Hắn không biết người thân của mình sẽ gặp phải chuyện gì sao?
Đương nhiên là sau khi suy nghĩ mới làm, nói một cách khác Đồng Thiên Bác biết vợ cùng con gái mình sẽ xảy ra chuyện gì nhưng mạng của bọn họ không bằng mạng của Đồng Thiên Bác, vì muốn giữ được mạng của mình Đồng Thiên Bác có thể hy sinh tât cả những gì có thể.
Đây cũng chính là tại sao Đồng Nhan giữ khoảng cách với nhà họ Đồng.
Tiếu Thâm híp mắt, khẽ nhếch miệng cười, Đồng Thiên Bác lại dám ra tay với Đồng Nhan, bây giờ bỏ chạy đoán chừng rất hận Đồng Nhan, nếu không thể tìm được những người này, vĩnh viễn không thể yên tâm được.
“Đại ca Lãnh.” Tiếu Thâm hài hước “Cho tôi mượn mấy trợ thủ đắc lực, gần đây bên tôi có chuyện đã điều người đi hết rồi.”
Đầu dây bên kai Lãnh Diễm vừa nghe liền nhíu mày: “Gần đây cậu xảy ra nhiều chuyện sao? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?Không điều tra sao.” Thật là đúng dịp?
Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy!
Tiếu Thâm cười: “Yên tâm, trong lòng tôi đều có tính toán, ai cũng nghĩ muốn qua mắt tôi.”
Lãnh Diễm gật đầu: “Cẩn thận một chút, ngày mai sẽ cho người qua chỗ cậu!” Nói xong liền cúp máy.
Khi Đồng Nhan tỉnh dậy đã là một tiếng sau, nhìn phòng khách không thấy ai, đột nhiên cảm thấy cả một căn nhà lớn như vậy chỉ có ba người ở thật quá rộng, trong phòng này tùy tiện gọi một tiếng có thể nghe thấy tiếng vang ngược lại, điểm này khiến Đồng Nhan rất bực bội.
Gõ cửa phòng làm việc Tiếu Thâm rồi đi vào nhìn Tiếu Thâm: “Đi đón con trai thôi, ở nhà trống rỗng quá.”
Tiếu Thâm vẫn còn xử lý công việc nghe vậy khẽ nhíu mày: “Nhớ con trai rồi sao?”
Đồng Nhan thở dài, lắc đầu: “Không có, chẳng qua chỉ cảm thấy căn nhà này quá rộng, em mới vừa kêu to sẽ có tiếng vang ngược lại, vốn dĩ trong nhà đã ít người, bây giờ con trai còn tới nhà họ Tiếu ở, càng ít người hơn, rất nhanh liền giống như không có người ở.”
Tiếu Thâm thành thật nghe Đồng Nhan nói, say đó suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Đồng Nhan không ngừng gật đầu: “Vậy chúng ta đi đón con trai đi, không phải anh cũng nhớ thằng bé sao?
Tiếu Thâm làm vẻ mặt khó xử: “Nhớ thì nhớ nhưng mà.......” Nói xong cố ý cắt đoạn sau.
Đồng Nhan vội vàng: “Nhưng làm sao?”
Tiếu Thâm nhíu mày, vẻ mặt như đang suy tư, giống như đang so sánh việc đón con trai cùng với chuyện của hai người cái nào quan trọng hơn, cuối cùng thở dài, thử thăm dò: “Vợ à, chẳng lẽ em không cảm thấy nếu con trai ở nhà thì hơi cản trở sao?”
Đồng Nhan không hiểu: “Cản trở? Con trai ngoan như vậy làm sao sẽ cản trở!”
Tiếu Thâm bối rối: “Là.......là.......cái đó.... .....” Vẫn còn nhớ đêm hôm đó, Tiếu Thâm đang ở trong chăn đột nhiên có một vật bò lên lưng hắn.
Vật này tuyệt đối không phải vợ hắn, điểm này Tiếu Thâm quá hiểu, vật này.......
“Ba, ba núp trong chăn làm gì?” Ở bên trên một đứa trẻ biết rõ còn giả bộ thuần khiết hỏi.
Từ sau lần đó Đồng Nhan không cho phép hắn làm chuyện đó, đã rất lâu, nếu như không phải gần đây có nhiều chuyện xảy ra, Đồng Nhan rất mệt thì hắn đã sớm giày vò cô rồi.
Thật vất vả mới đem vật cản trở đi nơi khác, làm sao có thể dễ dàng đón về chứ?
“Không, Nhan Nhan, con có thể đi cầu xin Tiếu Thâm giúp một tay, chỉ có một mình con có thể giúp ba, hãy giúp ba một chút.”
Khóe miệng khẽ nhếch: “Ông Đồng, ông có nhớ nhầm hay không, lúc ở bệnh viện tôi đã nói rồi, sau này sẽ không gọi ông là ba nữa, sáu năm trước ông đã sớm đuổi tôi ra khỏi nhà họ Đồng, bây giờ nguyên nhân tôi kết hôn với Tiếu Thâm ông cũng biết cho nên ông nên biết tôi không là gì với Tiếu Thâm, tôi có tư cách gì mà cầu xin sự giúp đỡ của Tiếu Thâm? Hơn nữa, tại sao tôi lại phải giúp đỡ một công ty không có quan hệ gì với mình chứ?”
Giọng nói tức giận của Đồng Nhan vang lên bên tai Đồng Thiên Bác, trong lòng ông lập tức trùng xuống, biết đã không có bất kỳ hy vọng nào, vốn dĩ muốn trút giận lên người Đồng Nhan.
Sững sờ cúp điện thoại, Đồng Phiên vội vàng hỏi: “Sao rồi? Con nhóc kia có chịu giúp hay không?”
Đồng Chân ngồi một bên: “Còn phải hỏi sao, con nhóc kia đồng ý giúp đỡ thì nét mặt ba sẽ thế kia sao?Anh nên sớm thu gom cất giấu toàn bộ tiền mặt cùng những thứ có giá khác, trước khi tòa án niêm phong căn nhà này, sau này còn có chút tiền tiêu vặt.”
Đối mặt với sự lạnh lùng tỉnh táo khác thường của Đồng Chân, một người cả đời lăn lộn trên thương trường như Đồng Thiên Bác lập tức run rẩy, tay run run chỉ vào Đồng Chân mắng cô ta bất hiếu.
Đồng Chân lạnh lùng đứng lên, nhếch miệng mỉa mai: “Đừng quá ngây thơ, ba nghĩ xem tại sao công ty vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, nhất định là có người giở trò sau lưng mà cả thành phố A có mấy người có thể làm được, trong một đêm có thể làm cho một công ty phá sản, ngoại trừ con rể ba là Tiếu Thâm thì còn ai vào đây? Anh ta muốn công ty ba phá sản thì làm sao có thể giúp ba chứ?”
Lời nói của Đồng Chân khiến Đồng Thiên Bác giống như gặp cơn gió lớn, lúc này bà Đồng càng mắng to hơn: “Tôi đã nói rồi con nhóc đó chẳng tốt lành gì, bây giờ thì tốt rồi, gả cho một gia đình tốt liền ngược đãi nhà ba mẹ đẻ, ban đầu không nên dẫn sói vào nhà!”
Nói xong ánh mắt nhìn Đồng Thiên Bác như kẻ thù: “Đều là tại ông! Năm đó nếu như ông không ở bên ngoài làm loạn cùng người đàn bà đê tiện Trương Diễm Thu kia làm sao sẽ sinh ra con nhóc tiện nhân kia! Con tiện nhân này giống như mẹ nó, căn bản chỉ là một con sói hoang, bây giờ thì tốt rồi, ông nhìn xem nó phá hủy cả gia đình thế nào!”
Thân thể Đồng Thiên Bác hơi lảo đảo, ngã trên mặt đất, nháy mắt không còn chút hơi sức nào, lúc này Tiếu Thâm là niềm hy vọng duy nhất của ông ta, sao có thể.... ...
Đồng Nhan!
Nói thế nào ông cũng là ba của con, thế nhưng con.......con lại cấu kết với người ngoài phá hủy cả gia tài mà ba cả đời gây dựng, được, ba chết cũng sẽ không để cho con yên!
Đồng Chân, Đồng Phiền cùng bà Đồng ba người gom tiền mặt cùng đồ trang sức xuống lầu thấy Đồng Thiên Bác với đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm Đồng Nhan đứng ở cửa, nhìn bộ dáng Đồng Thiên Bác giống như muốn ăn cô.
Đồng Nhan bình tĩnh từ từ đi vào, thấy Đồng Chân xách hành lý nhíu mày: “Các người muốn làm gì?”
Đồng Chân nhìn Đồng Nhan cười giễu cợt: “Ồ, cô Đồng nhà chúng ta về rồi sao? Có phải có chuyện muốn nói với chúng tôi không, Tiếu Thâm quyết định cứu Đồng Thị rồi sao? Đó thật sự là một tin tức rất tốt!” Ngoài miệng nói tin tức vô cùng tốt nhưng giọng nói lại vô cùng châm chọc khiến Đồng Thiên Bác càng thêm mất khống chế.
Đồng Nhan cảnh giác quay đầu nhìn Đồng Thiên Bác, lui về sau một bước vẫn bình tĩnh như cũ: “Không, Tiếu Thâm không đồng ý, tôi tới chỉ để xem có cần giúp đỡ gì không.”
Nào biết những lời nói này hoàn toàn chọc giận Đồng Thiên Bác, xông lên bóp cổ Đồng Nhan không chịu buông tay, khuôn mặt nhăn nhó: “Tao bóp chết mày con sói hooang, lúc đầu tao nên ngăn cản không cho mẹ mày sinh mày, tao nên đập nát cái bụng kia, nếu không tao sẽ không rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay, bây giờ thì tốt rồi, có chỗ dựa liền quay lại trả thù tao! Tao chết cũng sẽ không cho mày toại nguyện, tao bóp chết mày!”
Vốn dĩ Đồng Nhan cẩn thận chú ý Đồng Thiên Bác, lúc cô vừa mới vào đối mắt ông ta nhìn cô chằm chằm như một con thú hoang bị chọc giận, rất kinh người cho nên lúc Đồng Thiên Bác xông tới đã sớm chuẩn bị, lui về sau một chút lại không nghĩ rằng cửa chính đã bị Đồng Phiên đóng từ lúc cô đi vào.
Đồng Nhan hoảng sợ, Đồng Thiên Bác xông tới lập tức nhấc chân đá, nói thế nào thì cô cũng là người đã từng luyện tập, Đồng Thiên Bác lập tức ngã nhào mà Đồng Phiền là một tên ăn chơi phá của, hai người đàn ông này hợp lại vẫn không thể ngăn cản Đồng Nhan.
Đồng Chân đứng bên cạnh nhìn càng tức giận, thầm mắng hai người đàn ông là phế vật!
Nhìn chung quanh thấy một con dao gọt trái cây liền cười, bà Đồng nhìn thấy con gái nở nụ cười đáng sợ liền đi tới ngăn lại: “Con điên rồi sao? Đây là giết người đấy, lại nói đối với thế lực của Tiếu Thâm đến lúc đó con muốn chết cũng không được!”
Đôi mắt Đồng Chân lạnh lùng, khẽ nhếch miệng: “Mẹ yên tâm, sao con lại có thể ngu đến nỗi tự ra tay chứ!”
Bà Đồng sững sờ, còn chưa biết Đồng Chân định làm gì thì đã thấy Đồng Chân nóng vội chạy tới đưa con dao cho Đồng Thiên Bác: “Ba con tiện nhân này hại nhà chúng ta thê thảm như vậy chúng ta tuyệt đối không thể để cho nó chạy thoát!”
Đồng Nhan nhíu mày vừa đúng lúc nhìn thấy đôi mắt tàn ác của Đồng Chân!
Lập tức vung tay dùng túi xách cuốn lấy bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác đồng thời bay lên đạp vào Đồng Phiên đang xông tới, cô dùng sức rất nhiều nên Đồng Phiên bị đạp cho ngã trên mặt đất không thể đứng lên được, phun một đống máu, hôn mê.
Đồng Chân ở bên ngoài nhìn không hiểu từ khi nào Đồng Nhan lại biết võ công như vậy? Nhìn phía trước thấy người phụ nữ này đưa tay rất linh hoạt không còn bộ dáng nhút nhát như lúc mới vào cửa nữa!
Bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác bị Đồng Nhan dùng túi xách cuốn lấy, không gỡ ra được, dùng sức giãy dụa, sau đó Đồng Nhan hướng về phía Đồng Thiên Bác đạp lưng ông ta một cái rồi chạy nhanh ra mở cửa nhà họ Đồng chạy ra ngoài.
Sau đó trong phòng vang lên tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ, Đồng Nhan hoảng sợ quay đầu nhìn, đúng lúc thấy bàn tay cầm dao của Đồng Thiên Bác đang cắm vào ngực bà Đồng.
Hết cách rồi, Đồng Thiên Bác căn bản là một kẻ điên, tại sao vừa rồi cô nhất thời mềm lòng mà tới đây xem chứ?
Bây giờ thì tốt rồi, phiền phức lớn, vừa chạy vừa lấy điện thoại ra gọi 110 cùng 119 sau đó gọi điện thoại cho Tiếu Thâm, đầu dây bên kia Tiếu Thâm đang họp chợt lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Làm cho mấy giám đốc không giải thích được.
Đồng Nhan vừa mới đi chưa được một phút thì trước nhà họ Đồng liền xuất hiện một chiếc xe màu trắng, cửa xe lập tức mở ra, bên trong lập tức có bảy tám người giống như xã hội đen chạy ra.
Người cầm đầu trên miệng ngậm một điếu thuốc, ngẩng đầu nhìn lướt qua căn nhà cao cấp của họ Đồng, khuôn mặt chán ghét: “Đây chính là hang ổ của lão già kia sao?”
Thuộc hạ của hắn ta vội vàng chạy tới: “Đúng vậy ạ.”
Tên cầm đầu hít một hơi thuốc, từng vòng khói từ trong miệng bung ra, búng tay một cái, những người còn lại nghe thấy lập tức xông vào.
Kết quả vừa mới chạy vào, có người ở bên trong mở cửa ra, bọn họ không chuẩn bị lập tức giật mình, nháy mắt làm tư thế chuẩn bị chiến đấu, người bên trong cũng bị giật mình khi thấy có nhiều người vây chung quanh.
Ánh mắt của tên cầm đầu bỗng sáng rực giống như mèo thấy cá, khuôn mặt thô bỉ nhìn chằm chằm Đồng Chân đang đứng trước mặt: “Đây không phải là mỹ nhân mấy ngày trước vừa xảy ra biến cố lớn sao? Vừa đúng lúc ba cô thiếu chúng tôi một số lãi xuất khá cao, tôi nhớ nhà cô cũng không có thứ gì đáng giá, không bằng cô hãy đảm nhiệm trả trước mấy ngày lãi suất đi!”
Đồng Chân nghe vậy liền tức giận, tiến lên cho tên cầm đầu kia một cái tát: “Miệng anh thật thối!” Giọng nói lạnh lùng, khuôn mặt cao quý lạnh lẽo như băng.
Tên cầm đầu càng vui vẻ hơn: “Ha ha, được, có khí chất, anh đây thích, các anh em vào lấy hết tất cả những gì có giá trị về.”
Một nhóm người nghe theo đi vào giật đồ, Đồng Thiên Bác trong lòng ôm vợ đang nằm thoi thóp, lúc này lập tức tỉnh táo thấy nhóm người này đi vào liền sợ: “Anh Lương, không phải lúc đầu đã nói còn một tháng nữa mới phải trả tiền sao?”
Tên cầm đầu họ Lương xì một tiếng khinh miệt: “Nếu như ông đây thật sự chờ một tháng đến lúc đó đi đâu tìm người.” Nói xong gọi thuộc hạ kéo Đồng Chân tới, hắn ta đoạt lấy hành lý mà Đồng Chân đang cầm, đem tất cả tiền bạc, đồng hồ.......móc ra hết cho Đồng Thiên Bác nhìn, khuôn mặt hung ác: “Nhìn xem, hôm nay nếu không phải tôi tới sớm thì các người đã sớm chạy mất rồi, ông tưởng rằng tôi ngu sao, trả lại tiền sao, bây giờ lập tức trả nếu không cả đời này ông sẽ bị đuổi giết đấy.”
Đồng Thiên Bác vừa nghe liền run: “Đại ca à, tình cảnh bây giờ của tôi anh cũng thấy đấy, thật sự không có tiền, nếu như anh thật sự giết chết tôi cũng không thể lấy được tiền.”
Nói xong nhìn Đồng Chân đang bị bắt giữ, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà ông yêu thương đôi mắt ông ta vụt sáng, quỳ xuống ôm chân Lương đại ca: “Anh nhìn con gái tôi thấy thế nào, con gái tôi không cần phải nói, có khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn, trình độ học vấn không tệ, nuôi dạy không tồi, quan trọng nhất là hai ngày trước chắc mọi người cũng xem đoạn video của nó rồi, kỹ năng ở trên giường cũng rất tốt, anh Lương anh thấy thế nào.”
Tay chân Đồng Chân lập tức trở nên lạnh, không thể tin được nhìn ba mình, đây là người ba hết mực yêu thương cô ta sao?
Đại ca Lương nghe thấy vậy liền nghiêng đầu nhìn Đồng Chân, nhíu mày, đưa tay sờ soạng khuôn mặt cô ta, Đồng Chân hoảng sợ ngoảnh mặt đi chỗ khác.
Đại ca Lương bị chọc giận, bàn tay dùng lực xoạt một tiếng, quần áo bọc trên người Đồng Chân liền bị xé rách một mảng trước ngực, hai gò núi trắng như tuyết hiện ra đầy sinh động.
Hai gò núi trắng như tuyết đột nhiên xuất hiện trong nháy mắt liền kích thích thị giác của đại ca Lương, hai mắt tỏa sáng, trong nháy mắt phẩn dưới của hắn ta cũng có cảm giác.
Nở nụ cười đầy tà dâm: “Được, nhưng không biết con gái ông bị chơi bao nhiêu lần rồi, xem như dùng cô ta trả nợ cũng chỉ có thể xem như là trả hết lãi suất, hiểu chưa?”
Đồng Thiên Bác lập tức nịnh hót: “Hiểu, anh yên tâm tôi sẽ gom đủ tiền trả cho anh , trong thời gian ngắn nhất!”
Đôi mắt thê lương của Đồng Chân nhìn Đồng Thiên Bác trước mặt không khác gì một con chó, thật là khinh thường! Thứ người như thế lại là ba của cô ta!
Từ đầu đến cuối Đồng Chân đều không nói gì, chỉ nhìm chằm chằm Đồng Thiên Bác giống như muốn giết chết ông ta.
Đại ca Lương đem hết đồ vật cùng Đồng Chân lên xe, rời đi.
Trên xe, Đồng Chân không nói gì, khuôn mặt vẫn hiện rõ sự cao quý không thể xâm phạm vào.
Nhìn đại ca Lương ôm Đồng Chân vào người, cảm xúc tinh tế dịu dàng khiến đại ca Lương thích thú không buông tay, hắn ta cảm thấy người phụ nữ này giống như một báu vật!
“Người đẹp ngoan, ba em không cần em nữa, ngoan ngoãn đi theo anh, cam đoan sẽ không để em bị bắt nạt!”
Đồng Chân vẫn chịu nhục, trong lòng hận không có một con dao lập tức chặt đứt cánh tay dơ bẩn trước ngực cô ta.
“Dừng xe, tất cả đều đi xuống hết, ông đây không đợi được nữa, ha ha!” Mấy người trong xe cười mập mờ, tài xế tìm một nơi hẻo lánh dừng xe, một nhóm người đi xuống, trong xe chỉ còn lại Đồng Chân cùng Lương đại ca.
Đồng Chân cảnh giác: “Anh muốn làm gì?”
Đại ca Lương cười dâm đãng: “Cục cưng đừng sợ, hai ta nhậu trước đi!”
Bên ngoài người của Lương đại cả chỉ dáo dác nhìn bóng người trong xe, mấy người đột nhiên chửi: “Mẹ kiếp, không nhìn thấy gì hết, đại ca thật là tham!”
Một người khác đưa lên một điếu thuốc: “Đừng nóng vội, đâu phải anh em ta chưa từng chơi phụ nữ của đại ca, cô nàng này có xinh đẹp nhưng lại quá cao ngạo, đoán chừng đại ca chơi mấy ngày liền ngán, đến lúc đó còn không phải rơi vào tay anh em chúng ta sao, ha ha, chỉ là nói thật cô nàng này có giọng nói làm người ta thật sự nao lòng, không trách được đại ca còn chưa về đã không nhịn được.”
Mấy người đứng chung quanh cười ầm lên, ánh mắt đều hướng về phía chiếc xe, chỉ thấy sườn xe đung đưa, trong xe thỉnh thoảng phát ra tiếng rên của phụ nữ cùng tiếng kêu la đầy sảng khoái của đàn ông.
Lúc Đồng Nhan cùng Tiếu Thâm mang theo cảnh sát quay lại thấy một mảnh hỗn độn, trong phòng không có bất kỳ ai.
Cảnh sát cũng không hỏi Đồng Nhan đã cảy ra chuyện gì, trực tiếp đi hỏi hàng xóm xung quanh, thông qua bọn họ biết được Đồng Nhan rời đi chưa lâu đã có một nhóm xã hội đen tới, chẳng những lấy hết tất cả đồ trong nhà họ Đồng mà còn bắt cả con gái, hàng xóm nói thật đáng tiếc Đồng Chân không thể chạy được bị bọn người kia bắt đi, hậu quả nhất định sẽ rất thê thảm.
Đồng Nhan nghe xong cảm thấy cơ thể bất động, cô mới rời khỏi mấy phút sao lại xảy ra chuyện như vậy chứ?
Mặt Tiếu Thâm cũng lập tức tối sầm, ôm chầm Đồng Nhan cao giọng: “Em không có việc gì tới đây làm gì? Chưa nói bọn họ muốn giết em, ngộ nhỡ vừa rồi nếu như chậm một chút liền gặp đám người kia thì phải làm thế nào!”
Nghe hàng xóm mô tả nét mặt của Đồng Chân lúc bị bắt đi liền bắt đầu lo lắng, không tự chủ được liền liên tưởng ngộ ngỡ Đồng Nhan cũng bị những người kia bắt đi mất thì phải làm sao!
Đồng Nhan sững sờ, cô ngược lại không ngờ tới điểm này, khuôn mặt Tiếu Thâm đầy tức giận, hình như chất chứa một nỗi sợ, Đồng Nhan há miệng, Tiếu Thâm đột nhiên kích động ôm cô “A.......” Lời muốn nói liền bị mắc kẹt.
Tiếu Thâm ôm chặt Đồng Nhan, bàn tay hơi dùng sức, Đồng Nhan lại không cảm thấy đau, trợn to hai mắt cảm nhận sự lo lắng trên người Tiếu Thâm truyền đến.
Khẽ rung động, cảm giác mê ly, thật ra cô rất muốn cười lớn khoa trương vỗ lưng Tiếu Thâm mắng to: “Anh muốn đè chết em sao!”
Nhưng có lẽ quá bất ngờ trước phản ứng của Tiếu Thâm, Đồng Nhan đột nhiên cảm thấy cả người không còn chút sức lực nào, chỉ theo bản năng ôm eo Tiếu Thâm, xung quanh trở nên yên tĩnh.
Lúc Giang Thành tới liền nhìn thấy một bức tranh ấm áp, đôi trai gái dịu dàng im lặng ôm nhau giữa rất nhiều cảnh sát giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai người bọn họ, hình ảnh đẹp đẽ khiến người ta không nỡ lên tiếng phá hư.
Cắn chặt răng, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, phía trên gân xanh nổi đầy có vể rất dữ tợn.
Mạnh Điềm Uy đứng ở phía sau nhìn thấy khuôn mặt mất mác của Giang Thành lại nhìn hai vợ chồng Tiếu Thâm đứng trước mặt, lắc đầu cười.
Tiếu Thâm dắt Đồng Nhan đi vào nhà họ Đồng, bên trong tất cả tiền cùng đồ đạc........đều không thấy nữa, bao gồm tất cả đồ điện cũng không thấy, Mạnh Điềm Uy nhìn nói: “Không phải hàng xóm nói bọn họ chỉ lái một chiếc xe tải nhỏ sao? Hơn nữa còn có tám người, vậy làm sao bọn họ có thể lấy một đống đồ lớn như vậy đi chứ?”
Bây giờ bản lĩnh của những tên này quá cao rồi!
Giang Thành chỉ tùy ý nhìn căn phòng quen thuộc, nhớ lần trước là lúc thấy Đồng Nhan đi cùng Tiếu Thâm, ngày hôm ấy Đồng Nhan còn tươi cười đưa thiệp cưới cho anh ta.
Lần này tới nhà họ Đồng đã trở thành như thế này mà Đồng Nhan đang được chồng cô nắm tay.
Việc đời khó đoán!
Đồng Nhan bị Tiếu Thâm dắt đi chợt dừng lại, sắc mặt Tiếu Thâm rất khó coi, Đồng Nhan nhìn theo tầm mắt hắn chỉ thấy chỗ vừa rồi Đồng Chân đứng cùng bà Đồng có một vũng máu tươi vẫn còn chưa khô.
Tiếu Thâm kéo Đồng Nhan qua nhìn từ trên xuống dưới, thấy không có vết thương nào mới yên tâm: “Sau này cẩn thận một chút, nhìn thấy người điên thì nên trốn đi!”
Người điên?
Đồng Nhan nhíu mày, hắn đang nói Đồng Thiên Bác sao?
Lúc này Tiếu Thâm rất tức giận, Đồng Nhan không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại cảm thấy Tiếu Thâm nói đúng, quá sâu sắc.
Khi về nhà sắc mặt Tiếu Thâm vẫn chưa tốt lắm, đưa Đồng Nhan về phòng ngủ xong hắn liền vào phòng làm việc.
Ngày hôm nay cũng rất mệt, đầu tiên Đồng Nhan đến phòng ngủ của Đồng Đồng thấy bên trong không có ai lúc này mới nhớ tới gần đây Đồng Đồng ở bên chỗ ông Tiếu, nhớ tới lời Tiếu Thâm nói Đồng Nhan liền lo lắng, theo như ý của Tiếu Thâm thì cô Tiếu cùng mợ ba.......đều là những người nguy hiểm.
Mặc dù ở bên kia ông Tiếu làm chủ, bọn họ không dám làm gì nhưng bọn họ vẫn sẽ để ý Đồng Đồng.
Đồng Nhan nghĩ tới nghĩ lui vẫn không yên lòng, quyết định ngủ một giấc sau đó sẽ đi đón con trai về, cô tự mình chăm con vẫn yên tâm hơn.
Tiếu Thâm trong phòng làm việc gọi điện thoại, đem tất cả mọi chuyện nói hết, đầu dây bên kia Lãnh Diễm không lên tiếng nghĩ đến khả năng khác.
“Cậu nghĩ Đồng Thiên Bác sẽ đưa con trai cùng người vợ đang bị thương đi đâu?” Lãnh Diễm hỏi vấn đề quan trọng nhất.
Sắc mặt Tiếu Thâm nghiêm túc: “Ai biết, chuyện mới vừa xảy ra, cảnh sát đang tìm ba người bọn họ khắp nơi còn có Đồng Chân bị người ta bắt đi, cảnh sát nhất định sẽ cho người tìm cô ta, Đồng Thiên Bác biết rõ mình không thể chạy thoát tại sao vẫn bỏ chạy?”
Lãnh Diễm cười lạnh: “Đừng quên, Đồng Thiên Bác chỉ nợ ít tiền mà thôi, ông ta chạy làm gì? Cảnh sát sẽ không bất ông ta, bây giờ ông ta bỏ chạy thật ra là khiến cảnh sát mất công tìm kiếm.”
Tiếu Thâm cũng cười lạnh, giễu cợt: “Đúng vậy, không ngờ ba vợ tôi vẫn còn thông minh, biết mình thiếu nợ xã hội đen, chạy có thể bị những người kia truy đuổi, bây giờ thì tốt rồi, ở hiện trường lưu lại một vũng máu hơn nữa còn chủ động đưa con gái cho người ta, bởi vậy cảnh sát không muốn tìm cũng không được, cảnh sát ra tay thì những người kai sẽ rút lui không có động tĩnh gì nữa.”
Từ điểm này có thể nhìn thấy Đồng Thiên Bác không phải là ngu ngốc, ngược lại ông ta nghĩ rất xa, về mưu kế của Đồng Thiên Bác hôm nay khi vào phòng khách lúc nhìn thấy vũng máu Tiếu Thâm đã nghĩ tới, Đồng Thiên Bác chỉ vì mạng sống của mình mà đưa con trai cùng vợ đang bị thương bỏ chạy còn đưa đứa con gái mà ông ta hết mực thương yêu suốt hai mươi bảy năm cho người khác.
Hắn không biết người thân của mình sẽ gặp phải chuyện gì sao?
Đương nhiên là sau khi suy nghĩ mới làm, nói một cách khác Đồng Thiên Bác biết vợ cùng con gái mình sẽ xảy ra chuyện gì nhưng mạng của bọn họ không bằng mạng của Đồng Thiên Bác, vì muốn giữ được mạng của mình Đồng Thiên Bác có thể hy sinh tât cả những gì có thể.
Đây cũng chính là tại sao Đồng Nhan giữ khoảng cách với nhà họ Đồng.
Tiếu Thâm híp mắt, khẽ nhếch miệng cười, Đồng Thiên Bác lại dám ra tay với Đồng Nhan, bây giờ bỏ chạy đoán chừng rất hận Đồng Nhan, nếu không thể tìm được những người này, vĩnh viễn không thể yên tâm được.
“Đại ca Lãnh.” Tiếu Thâm hài hước “Cho tôi mượn mấy trợ thủ đắc lực, gần đây bên tôi có chuyện đã điều người đi hết rồi.”
Đầu dây bên kai Lãnh Diễm vừa nghe liền nhíu mày: “Gần đây cậu xảy ra nhiều chuyện sao? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ?Không điều tra sao.” Thật là đúng dịp?
Trên thế giới này lấy đâu ra nhiều sự trùng hợp như vậy!
Tiếu Thâm cười: “Yên tâm, trong lòng tôi đều có tính toán, ai cũng nghĩ muốn qua mắt tôi.”
Lãnh Diễm gật đầu: “Cẩn thận một chút, ngày mai sẽ cho người qua chỗ cậu!” Nói xong liền cúp máy.
Khi Đồng Nhan tỉnh dậy đã là một tiếng sau, nhìn phòng khách không thấy ai, đột nhiên cảm thấy cả một căn nhà lớn như vậy chỉ có ba người ở thật quá rộng, trong phòng này tùy tiện gọi một tiếng có thể nghe thấy tiếng vang ngược lại, điểm này khiến Đồng Nhan rất bực bội.
Gõ cửa phòng làm việc Tiếu Thâm rồi đi vào nhìn Tiếu Thâm: “Đi đón con trai thôi, ở nhà trống rỗng quá.”
Tiếu Thâm vẫn còn xử lý công việc nghe vậy khẽ nhíu mày: “Nhớ con trai rồi sao?”
Đồng Nhan thở dài, lắc đầu: “Không có, chẳng qua chỉ cảm thấy căn nhà này quá rộng, em mới vừa kêu to sẽ có tiếng vang ngược lại, vốn dĩ trong nhà đã ít người, bây giờ con trai còn tới nhà họ Tiếu ở, càng ít người hơn, rất nhanh liền giống như không có người ở.”
Tiếu Thâm thành thật nghe Đồng Nhan nói, say đó suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Đồng Nhan không ngừng gật đầu: “Vậy chúng ta đi đón con trai đi, không phải anh cũng nhớ thằng bé sao?
Tiếu Thâm làm vẻ mặt khó xử: “Nhớ thì nhớ nhưng mà.......” Nói xong cố ý cắt đoạn sau.
Đồng Nhan vội vàng: “Nhưng làm sao?”
Tiếu Thâm nhíu mày, vẻ mặt như đang suy tư, giống như đang so sánh việc đón con trai cùng với chuyện của hai người cái nào quan trọng hơn, cuối cùng thở dài, thử thăm dò: “Vợ à, chẳng lẽ em không cảm thấy nếu con trai ở nhà thì hơi cản trở sao?”
Đồng Nhan không hiểu: “Cản trở? Con trai ngoan như vậy làm sao sẽ cản trở!”
Tiếu Thâm bối rối: “Là.......là.......cái đó.... .....” Vẫn còn nhớ đêm hôm đó, Tiếu Thâm đang ở trong chăn đột nhiên có một vật bò lên lưng hắn.
Vật này tuyệt đối không phải vợ hắn, điểm này Tiếu Thâm quá hiểu, vật này.......
“Ba, ba núp trong chăn làm gì?” Ở bên trên một đứa trẻ biết rõ còn giả bộ thuần khiết hỏi.
Từ sau lần đó Đồng Nhan không cho phép hắn làm chuyện đó, đã rất lâu, nếu như không phải gần đây có nhiều chuyện xảy ra, Đồng Nhan rất mệt thì hắn đã sớm giày vò cô rồi.
Thật vất vả mới đem vật cản trở đi nơi khác, làm sao có thể dễ dàng đón về chứ?
/105
|