“Mật Đường, vừa rồi sao em hôn triền miên như vậy. Từ góc độ này, em không phải giống như người đã có bạn trai!” Cô bé này lại dám lừa gạt anh. Anh muốn nhìn xem cô tự bào chữa ra sao? “Đường tiên sinh, anh cũng có vị hôn thê. Ôm hôn người con gái khác cũng rất kích tình mênh mông nhỉ!” trên mặt Đậu Mật Đường đỏ ửng lên. Cũng may nơi này cách đèn đường rất xa, cho nên nhìn không rõ lắm. “Anh kích tình mênh mông, là vì anh coi em như ta người tình mà anh luôn nhớ. Đối mặt với cô gái mà mình nhớ mãi không quên cho dù nhiệt liệt một chút nữa cũng không quá đáng. Nếu như là em cho phép, anh sẽ đem chuyện tiến hành đến phút cuối.” Đường Long vừa nhìn sắc mặt Đậu Mật Đường thì càng thêm xác định cô đang nói láo.”Mật Đường, em thì sao? Em đem anh trở thành người nào nên mới hôn nhập tâm như vậy?” “Kẻ địch!” Đậu Mật Đường nhất thời cứng họng, nửa ngày lầm bầm một câu. Người tình mà anh luôn nhớ? Chẳng lẽ anh coi cô là người mình yêu? Chỉ một buổi tối mà anh sẽ yêu cô? Điều này có thể sao? Không thể sao? Không thể nào, nhưng tại sao mình lại yêu anh ta? Tình yêu, không thể suy đoán theo lẽ thường! “kẻ địch? Từ khi nào anh trở thành kẻ địch của em?” Địch nhân? Rõ ràng cô rất thích anh, tại sao muốn vẫn giãy giụa đây? “Nói thật cho anh biết Tôi hận Tiêu Tử Phượng, hận cô ta gây khó khăn cho tôi. Hết lần này tới lần khác, anh lại chính là vị hôn phu của cô ta. Các anh đã là người một nhà, anh cũng là kẻ địch của tôi. Thậm chí tôi từng nghĩ, muốn câu dẫn anh để trả thù người vợ sắp cưới của anh kia.” Đậu Mật Đường cũng cảm thấy, lí do này cũng hợp. Cô hận Tiêu Tử Phượng, đây là thật. Cho nên, nói khi nói sự kiện này, giống như rất chân thật. “Câu dẫn anh? Chỉ cần em nguyện ý, anh rất vui lòng chơi trò chơi này với em. Nếu muốn câu dẫn anh, tại sao lại ngừng lại?” Cô đang câu dẫn anh sao? Bắt anh ngừng tay lại, còn nói là cố ý câu dẫn anh. “Tôi muốn câu dẫn anh! Đáng tiếc, tôi cảm thấy có lỗi với bạn trai của mình. OK, anh hài lòng chưa?” mặt của Đậu Mật Đường từng trận nóng lên. Cô cà lăm nửa ngày, mới tìm được lý do này. Cô gái này vẫn còn nói láo! Nếu nói láo, mình phải cho cô đẹp mặt. Đường Long suy nghĩ chốc lát, quyết định thay đổi cách làm của mình. Có lẽ lạt mềm buộc chặt, thích hợp hơn với cô gái này. “Đậu tiểu thư, tôi có thể nhận lầm người rồi. Tôi coi như thay Tử Phượng nói xin lỗi với cô. Nếu có thời gian, tôi mời cô và bạn trai ăn bữa cơm nha! Nếu cô cảm thấy không khí lúng túng, thì có thể đem theo những người bạn cũng sử dụng Molly mật.” Nếu như không có bạn trai, để xem cô tìm một người thay thế chỗ nào? Nếu như không có sữa tắm Molly mật, thì cô làm sao để khiến những người bạn mình trên người có mùi Molly mật? Nhận lầm người? Người này tin à? Thật là một kẻ đầu óc ngu si, tứ chi phát triển mà! Thật không hiểu nổi, tại sao anh ta có thể lên làm tổng tài của tập đoàn Đường Thị? Đường Long giảng hòa, thế nhưng khiến trong lòng Đậu Mật Đường sinh ra một cỗ mất mác chưa bao giờ có. “Đường tổng tài, bạn trai tôi bề bộn nhiều việc, sợ rằng không có thời gian cùng anh ăn cơm. Bạn bè tôi cũng đều đang yêu. Nếu muốn mời họ, chỉ sợ không dễ dàng. Áy náy của anh, ta tự biết. Còn ăn cơm, thì không cần!” Hẹn bạn trai cô ăn cơm? Cô tới chỗ nào nhặt một bạn trai về hả? Hẹn bạn cô ăn cơm, cái này còn dễ dàng. Làm cho trên người các cô ấy tản ra mùi Molly mật, cô cũng có thể làm được. Chẳng qua là cô không có tâm tình mà cô cũng lười nữa.
/144
|