Bóng tối đang lan nhanh trên bầu trời, làm lu mờ những vệt sáng yếu ớt tỏa ra nơi chân trời.
Tôi chạy nhanh về phía cổng công viên. Những cánh cổng đã hiện ra trước mặt. Gần tới nơi rồi. Tôi sắp len qua hết đám đông thì đột ngột dừng lại. Cách tôi chưa đầy năm mươi mét, Scott đang đi đi lại lại chỗ cánh cổng, quét mắt qua những thân người chen chúc đang ra ra vào vào qua cổng. Cậu ta đã phát hiện ra việc tôi trốn khỏi nhà vệ sinh và đang chặn lối ra duy nhất. Công viên được bao quanh bằng một hàng rào kẽm gai cao ngất, và cách duy nhất để tôi có thể ra ngoài là qua cổng chính. Tôi biết thế, Scott cũng vậy.
Tôi lập tức quay lại và lẩn vào trong đám đông, cứ vài giây lại ngoái lại kiểm tra để chắc chắn rằng Scott chưa phát hiện ra tôi.
Tôi chạy vào sâu trong công viên khi nghĩ rằng tôi nên chạy càng xa cổng càng tốt, vì đó là chỗ cuối cùng tôi thấy Scott. Tôi có thể trốn trong bóng tối của căn nhà vui nhộn cho đến khi cảnh sát tới, hoặc tôi có thể leo lên cáp treo bên trên công viên, nơi tôi có thể thấy Scott bên dưới và để mắt trông chừng cậu ta. Miễn là cậu ta không ngẩng lên, tôi sẽ ổn. Dĩ nhiên, nếu cậu ta thấy tôi, chắc chắn cậu ta sẽ chờ tôi ở đầu kia của cáp treo. Tôi quyết định tiếp tục chạy, hòa mình trong chỗ đông đúc nhất, và chờ đợi chuyện này kết thúc.
Lối đi bộ rẽ làm đôi ở chỗ Đu quay khổng lồ, một đường dẫn tới khu giải trí dưới nước, đường kia dẫn tới đường sắt gấp khúc Archangel. Vừa rẽ vào con đường dẫn đến Archangel thì tôi thấy Scott. Cậu ta cũng thấy tôi. Chúng tôi đang ở trên hai con đường song song nhau, ngăn cách bởi một buồng cáp treo. Một đôi nam nữ ngồi vào ghế khi nó bắt đầu di chuyển, cắt ngang tầm mắt chúng tôi trong chốc lát. Tôi nhân khoảnh khắc đó mà bỏ chạy.
Tôi chạy len qua đám đông, nhưng lối đi đông quá, khiến tôi không thể chạy nhanh được. Tệ hơn nữa, hai bên lối đi là các hàng giậu cao, khiến cho đường đi giống như một mê cung của những đoạn đường quanh co và những ngã rẽ. Tôi không dám nhìn lại đằng sau, nhưng tôi biết Scott không thể ở quá xa. Cậu ta sẽ không làm gì trước mặt bao nhiêu người như thế này chứ? Tôi lắc đầu để giũ bỏ ý nghĩ đó, và tập trung vào quãng đường trước mặt. Trước đây tôi mới đến Delphic có ba hay bốn lần, toàn vào buổi tối, và tôi không biết rõ sơ đồ quy hoạch của nó. Tôi muốn đá cho mình một cái vì không mang theo bản đồ trên đường vào đây. Tôi thấy thật trớ trêu khi chỉ ba mươi giây trước đây tôi còn đang chạy khỏi cổng công viên; thế mà bây giờ, chạy đến đó lại là ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi.
“Này! Cẩn thận chứ!”
“Xin lỗi,” tôi nói, hổn hển. “Đi đường nào ra cổng nhỉ?”
“Làm gì mà như ma đuổi thế?”
Tôi len qua đám đông. “Xin lỗi. Cho tôi đi nhờ... xin lỗi.” Qua các hàng giậu, ánh đèn của các trò chơi lấp lóa trong ánh chiều chạng vạng. Tôi ngừng lại ở một giao lộ, cố gắng tự định hướng. Trái hay phải? Lối nào ra cổng nhanh hơn?
“Cậu đây rồi.” Hơi thở của Scott phả vào tai tôi. Cậu ta đặt tay lên cổ tôi, khiến tôi lạnh toát xương sống.
“Cứu!” Tôi hét lên theo bản năng. “Ai cứu tôi với!”
“Bạn gái của tôi,” Scott giải thích với vài người đang dừng lại nhìn về phía chúng tôi. “Chúng tôi đang đùa nhau.”
“Tôi không phải bạn gái của cậu ta!” Tôi hoảng hốt hét lên. “Bỏ tay ra!”
“Lại đây, em yêu.” Scott ôm tôi vào lòng, áp chặt lấy tôi. “Mình đã cảnh cáo cậu là không được nói dối mình,” cậu ta thì thầm vào tai tôi. “Mình cần cái nhẫn. Mình không muốn làm đau cậu, Nora, nhưng mình sẽ làm thế, nếu cậu ép mình.”
“Bảo hắn bỏ tôi ra!” Tôi hét lên với những người đang lắng nghe.
Scott bẻ quặt tay tôi ra sau lưng. Tôi nói qua kẽ răng, cố gắng nén lại cơn đau.
“Cậu điên à?” Tôi nói. “Mình không cầm chiếc nhẫn. Mình đã đưa nó cho cảnh sát.
Tối qua. Cậu hãy đến chỗ họ mà lấy nó.”
“Đừng nói dối nữa!” Cậu ta gầm gừ.
“Hãy gọi cho họ đi. Thật đấy. Mình đã đưa nó cho họ. Mình không cầm nó.” Tôi nhắm mắt, thầm mong cậu ta tin tôi và thả tay tôi ra.
“Thế thì cậu hãy lấy lại nó cho mình.”
“Họ sẽ không đưa nó cho mình đâu. Đó là bằng chứng. Mình đã bảo họ đó là nhẫn của cậu.”
“Họ sẽ trả nó lại,” cậu ta chậm rãi nói, như thể cậu ta vừa đi vừa nghĩ ra một kế hoạch. “Nếu mình đổi cậu lấy chiếc nhẫn.”
Tôi đột nhiên nghĩ ra. “Cậu định giữ mình làm con tin? Đổi mình lấy chiếc nhẫn? Cứu tôi!” Tôi thét lên. “Ai cứu tôi với!”
Một người đứng gần đó bật cười.
“Đây không phải trò đùa!” Tôi hét lên, cảm thấy máu dồn lên cổ, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy tôi. “Bảo hắn bỏ...”
Scott bịt miệng tôi lại, nhưng tôi đã giơ chân lên và đá vào ống quyển của cậu ta. Cậu ta rên rỉ vì đau và gập người xuống.
Tay cậu ta buông lỏng dần vì bị tấn công bất ngờ, và tôi thoát được. Tôi lảo đảo lùi lại một bước, nhìn khuôn mặt nhăn nhó đau đớn của cậu ta, rồi quay đi và bỏ chạy, những trò chơi thấp thoáng hiện ra qua khe hở của đám đông. Tất cả những gì tôi phải làm là chạy thoát ra ngoài. Cảnh sát ắt hẳn sắp đến nơi. Sau đó tôi sẽ an toàn. An toàn. Tôi lặp lại từ đó một cách điên cuồng như một cách để giữ bình tĩnh và không khuất phục trước nỗi hốt hoảng. Bầu trời phía tây vẫn còn lưu lại một quầng sáng lờ mờ, và tôi dùng nó để định hướng cho tôi về phía bắc. Nếu tôi tiếp tục chạy về hướng bắc, con đường này sẽ đưa tôi đến cổng.
Một tiếng nổ xé tai vang lên. Tôi giật nảy mình, vấp ngã và khuỵu gối xuống. Hoặc có lẽ tôi đã hành động theo phản xạ, bởi vì những người khác quanh tôi cũng đã nằm rạp trên vỉa hè. Có một khoảnh khắc im lặng rợn tóc gáy, và rồi mọi người hét lên và chạy tán loạn.
“Hắn có súng!” Những lời nói đó phảng phất bên tai tôi, nghe như vọng lại từ rất xa.
Cho dù không hề muốn, tôi thấy mình quay lại. Scott đang ôm sườn, dòng máu đỏ tươi tuôn ra qua áo cậu ta. Miệng cậu ta há hốc, đôi mắt mở to kinh hoàng.
Cậu ta quỳ một chân xuống, và tôi thấy có người đứng sau cậu ta vài thước, cầm một khẩu súng. Rixon. Vee đang ở bên cạnh cậu ta, tay bịt miệng, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Có tiếng chân chạy tán loạn và những tiếng la hét hốt hoảng, và tôi bò sang bên vệ đường, cố gắng không để bị giẫm lên.
“Hắn đang bỏ chạy!” Tôi nghe Vee thét lên. “Ai đó bắt hắn đi!”
Rixon bắn thêm vài phát, nhưng lần này không ai né xuống. Thực tế thì, họ càng thi nhau chạy tán loạn. Tôi đứng dậy và nhìn lại chỗ ban nãy tôi vừa thấy Rixon và Vee. Tiếng súng vẫn vang vọng bên tai tôi, nhưng tôi đọc được những lời thoát ra trên môi Rixon. Lại đây. Bàn tay không cầm súng của cậu ta vẫy vẫy. Như trong một bộ phim quay chậm, tôi len qua đám đông và chạy về phía cậu ta.
“Cái quái gì thế?!” Vee hét lên.
“Tại sao cậu bắn cậu ta, Rixon?”
“Công dân được quyền bắt giữ kẻ phạm pháp mà,” Rixon nói. “Và Patch bảo mình thế.”
“Cậu không thể bắn người khác chỉ vì Patch bảo thế!” Vee nói, mắt nó trở nên hoang dại. “Cậu sẽ bị bắt. Chúng ta làm gì bây giờ?” Nó rên rỉ.
“Cảnh sát đang đến đây,” tôi nói. “Họ biết về Scott.”
“Chúng ta phải rời khỏi đây!” Vee nói, vẫn còn kích động, vung tay và chạy vài bước, rồi lại quay lại và trở về chỗ nó vừa đứng. “Mình sẽ đưa Nora đến đồn cảnh sát. Rixon, đi bắt Scott đi, nhưng đừng bắn cậu ta nữa... Hãy trói cậu ta lại như lần trước ấy!”
“Nora không thể đi đường cổng được,” Rixon nói. “Hắn sẽ đợi cô ấy ở đó. Mình biết một lối ra khác. Vee, hãy đi lấy chiếc Neon và gặp bọn mình ở phía nam của bãi đỗ xe, gần mấy thùng rác.”
“Cậu định thoát ra bằng cách nào?” Vee hỏi.
“Qua đường hầm dưới mặt đất.”
“Dưới Delphic có đường hầm à?” Vee hỏi.
Rixon hôn lên trán Vee. “Nhanh lên, cưng.”
Đám đông đã tản mát, chỉ còn lại con đường vắng tanh vắng ngắt. Tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng kêu thét hoảng hốt vang vọng dọc theo lối đi bộ, nhưng chúng có vẻ như đến từ một thế giới khác. Vee do dự một lát, rồi cương quyết gật đầu. “Nhanh lên nhé?”
“Có một phòng máy trong tầng hầm ở ngôi nhà vui nhộn,” Rixon giải thích với tôi, khi chúng tôi rảo bước trên con đường trước mặt. “Có một cánh cửa dẫn vào đường hầm dưới Delphic. Có lẽ Scott đã nghe về đường hầm, nhưng nếu hắn phát hiện ra chúng ta đã đi đâu và đuổi theo chúng ta, hắn sẽ không tài nào tìm được chúng ta. Dưới đó giống như một mê cung vậy, và nó kéo dài hàng dặm.” Cậu ta cười căng thẳng. “Đừng lo, Delphic là do các thiên thần sa ngã xây nên. Không phải chỉ riêng cá nhân mình, mà một vài người bạn của mình đã giúp đỡ. Mình thuộc lòng đường đi lối lại. Ờ, phần lớn.”
Tôi chạy nhanh về phía cổng công viên. Những cánh cổng đã hiện ra trước mặt. Gần tới nơi rồi. Tôi sắp len qua hết đám đông thì đột ngột dừng lại. Cách tôi chưa đầy năm mươi mét, Scott đang đi đi lại lại chỗ cánh cổng, quét mắt qua những thân người chen chúc đang ra ra vào vào qua cổng. Cậu ta đã phát hiện ra việc tôi trốn khỏi nhà vệ sinh và đang chặn lối ra duy nhất. Công viên được bao quanh bằng một hàng rào kẽm gai cao ngất, và cách duy nhất để tôi có thể ra ngoài là qua cổng chính. Tôi biết thế, Scott cũng vậy.
Tôi lập tức quay lại và lẩn vào trong đám đông, cứ vài giây lại ngoái lại kiểm tra để chắc chắn rằng Scott chưa phát hiện ra tôi.
Tôi chạy vào sâu trong công viên khi nghĩ rằng tôi nên chạy càng xa cổng càng tốt, vì đó là chỗ cuối cùng tôi thấy Scott. Tôi có thể trốn trong bóng tối của căn nhà vui nhộn cho đến khi cảnh sát tới, hoặc tôi có thể leo lên cáp treo bên trên công viên, nơi tôi có thể thấy Scott bên dưới và để mắt trông chừng cậu ta. Miễn là cậu ta không ngẩng lên, tôi sẽ ổn. Dĩ nhiên, nếu cậu ta thấy tôi, chắc chắn cậu ta sẽ chờ tôi ở đầu kia của cáp treo. Tôi quyết định tiếp tục chạy, hòa mình trong chỗ đông đúc nhất, và chờ đợi chuyện này kết thúc.
Lối đi bộ rẽ làm đôi ở chỗ Đu quay khổng lồ, một đường dẫn tới khu giải trí dưới nước, đường kia dẫn tới đường sắt gấp khúc Archangel. Vừa rẽ vào con đường dẫn đến Archangel thì tôi thấy Scott. Cậu ta cũng thấy tôi. Chúng tôi đang ở trên hai con đường song song nhau, ngăn cách bởi một buồng cáp treo. Một đôi nam nữ ngồi vào ghế khi nó bắt đầu di chuyển, cắt ngang tầm mắt chúng tôi trong chốc lát. Tôi nhân khoảnh khắc đó mà bỏ chạy.
Tôi chạy len qua đám đông, nhưng lối đi đông quá, khiến tôi không thể chạy nhanh được. Tệ hơn nữa, hai bên lối đi là các hàng giậu cao, khiến cho đường đi giống như một mê cung của những đoạn đường quanh co và những ngã rẽ. Tôi không dám nhìn lại đằng sau, nhưng tôi biết Scott không thể ở quá xa. Cậu ta sẽ không làm gì trước mặt bao nhiêu người như thế này chứ? Tôi lắc đầu để giũ bỏ ý nghĩ đó, và tập trung vào quãng đường trước mặt. Trước đây tôi mới đến Delphic có ba hay bốn lần, toàn vào buổi tối, và tôi không biết rõ sơ đồ quy hoạch của nó. Tôi muốn đá cho mình một cái vì không mang theo bản đồ trên đường vào đây. Tôi thấy thật trớ trêu khi chỉ ba mươi giây trước đây tôi còn đang chạy khỏi cổng công viên; thế mà bây giờ, chạy đến đó lại là ý nghĩ duy nhất trong đầu tôi.
“Này! Cẩn thận chứ!”
“Xin lỗi,” tôi nói, hổn hển. “Đi đường nào ra cổng nhỉ?”
“Làm gì mà như ma đuổi thế?”
Tôi len qua đám đông. “Xin lỗi. Cho tôi đi nhờ... xin lỗi.” Qua các hàng giậu, ánh đèn của các trò chơi lấp lóa trong ánh chiều chạng vạng. Tôi ngừng lại ở một giao lộ, cố gắng tự định hướng. Trái hay phải? Lối nào ra cổng nhanh hơn?
“Cậu đây rồi.” Hơi thở của Scott phả vào tai tôi. Cậu ta đặt tay lên cổ tôi, khiến tôi lạnh toát xương sống.
“Cứu!” Tôi hét lên theo bản năng. “Ai cứu tôi với!”
“Bạn gái của tôi,” Scott giải thích với vài người đang dừng lại nhìn về phía chúng tôi. “Chúng tôi đang đùa nhau.”
“Tôi không phải bạn gái của cậu ta!” Tôi hoảng hốt hét lên. “Bỏ tay ra!”
“Lại đây, em yêu.” Scott ôm tôi vào lòng, áp chặt lấy tôi. “Mình đã cảnh cáo cậu là không được nói dối mình,” cậu ta thì thầm vào tai tôi. “Mình cần cái nhẫn. Mình không muốn làm đau cậu, Nora, nhưng mình sẽ làm thế, nếu cậu ép mình.”
“Bảo hắn bỏ tôi ra!” Tôi hét lên với những người đang lắng nghe.
Scott bẻ quặt tay tôi ra sau lưng. Tôi nói qua kẽ răng, cố gắng nén lại cơn đau.
“Cậu điên à?” Tôi nói. “Mình không cầm chiếc nhẫn. Mình đã đưa nó cho cảnh sát.
Tối qua. Cậu hãy đến chỗ họ mà lấy nó.”
“Đừng nói dối nữa!” Cậu ta gầm gừ.
“Hãy gọi cho họ đi. Thật đấy. Mình đã đưa nó cho họ. Mình không cầm nó.” Tôi nhắm mắt, thầm mong cậu ta tin tôi và thả tay tôi ra.
“Thế thì cậu hãy lấy lại nó cho mình.”
“Họ sẽ không đưa nó cho mình đâu. Đó là bằng chứng. Mình đã bảo họ đó là nhẫn của cậu.”
“Họ sẽ trả nó lại,” cậu ta chậm rãi nói, như thể cậu ta vừa đi vừa nghĩ ra một kế hoạch. “Nếu mình đổi cậu lấy chiếc nhẫn.”
Tôi đột nhiên nghĩ ra. “Cậu định giữ mình làm con tin? Đổi mình lấy chiếc nhẫn? Cứu tôi!” Tôi thét lên. “Ai cứu tôi với!”
Một người đứng gần đó bật cười.
“Đây không phải trò đùa!” Tôi hét lên, cảm thấy máu dồn lên cổ, nỗi sợ hãi và tuyệt vọng bao trùm lấy tôi. “Bảo hắn bỏ...”
Scott bịt miệng tôi lại, nhưng tôi đã giơ chân lên và đá vào ống quyển của cậu ta. Cậu ta rên rỉ vì đau và gập người xuống.
Tay cậu ta buông lỏng dần vì bị tấn công bất ngờ, và tôi thoát được. Tôi lảo đảo lùi lại một bước, nhìn khuôn mặt nhăn nhó đau đớn của cậu ta, rồi quay đi và bỏ chạy, những trò chơi thấp thoáng hiện ra qua khe hở của đám đông. Tất cả những gì tôi phải làm là chạy thoát ra ngoài. Cảnh sát ắt hẳn sắp đến nơi. Sau đó tôi sẽ an toàn. An toàn. Tôi lặp lại từ đó một cách điên cuồng như một cách để giữ bình tĩnh và không khuất phục trước nỗi hốt hoảng. Bầu trời phía tây vẫn còn lưu lại một quầng sáng lờ mờ, và tôi dùng nó để định hướng cho tôi về phía bắc. Nếu tôi tiếp tục chạy về hướng bắc, con đường này sẽ đưa tôi đến cổng.
Một tiếng nổ xé tai vang lên. Tôi giật nảy mình, vấp ngã và khuỵu gối xuống. Hoặc có lẽ tôi đã hành động theo phản xạ, bởi vì những người khác quanh tôi cũng đã nằm rạp trên vỉa hè. Có một khoảnh khắc im lặng rợn tóc gáy, và rồi mọi người hét lên và chạy tán loạn.
“Hắn có súng!” Những lời nói đó phảng phất bên tai tôi, nghe như vọng lại từ rất xa.
Cho dù không hề muốn, tôi thấy mình quay lại. Scott đang ôm sườn, dòng máu đỏ tươi tuôn ra qua áo cậu ta. Miệng cậu ta há hốc, đôi mắt mở to kinh hoàng.
Cậu ta quỳ một chân xuống, và tôi thấy có người đứng sau cậu ta vài thước, cầm một khẩu súng. Rixon. Vee đang ở bên cạnh cậu ta, tay bịt miệng, mặt trắng bệch như tờ giấy.
Có tiếng chân chạy tán loạn và những tiếng la hét hốt hoảng, và tôi bò sang bên vệ đường, cố gắng không để bị giẫm lên.
“Hắn đang bỏ chạy!” Tôi nghe Vee thét lên. “Ai đó bắt hắn đi!”
Rixon bắn thêm vài phát, nhưng lần này không ai né xuống. Thực tế thì, họ càng thi nhau chạy tán loạn. Tôi đứng dậy và nhìn lại chỗ ban nãy tôi vừa thấy Rixon và Vee. Tiếng súng vẫn vang vọng bên tai tôi, nhưng tôi đọc được những lời thoát ra trên môi Rixon. Lại đây. Bàn tay không cầm súng của cậu ta vẫy vẫy. Như trong một bộ phim quay chậm, tôi len qua đám đông và chạy về phía cậu ta.
“Cái quái gì thế?!” Vee hét lên.
“Tại sao cậu bắn cậu ta, Rixon?”
“Công dân được quyền bắt giữ kẻ phạm pháp mà,” Rixon nói. “Và Patch bảo mình thế.”
“Cậu không thể bắn người khác chỉ vì Patch bảo thế!” Vee nói, mắt nó trở nên hoang dại. “Cậu sẽ bị bắt. Chúng ta làm gì bây giờ?” Nó rên rỉ.
“Cảnh sát đang đến đây,” tôi nói. “Họ biết về Scott.”
“Chúng ta phải rời khỏi đây!” Vee nói, vẫn còn kích động, vung tay và chạy vài bước, rồi lại quay lại và trở về chỗ nó vừa đứng. “Mình sẽ đưa Nora đến đồn cảnh sát. Rixon, đi bắt Scott đi, nhưng đừng bắn cậu ta nữa... Hãy trói cậu ta lại như lần trước ấy!”
“Nora không thể đi đường cổng được,” Rixon nói. “Hắn sẽ đợi cô ấy ở đó. Mình biết một lối ra khác. Vee, hãy đi lấy chiếc Neon và gặp bọn mình ở phía nam của bãi đỗ xe, gần mấy thùng rác.”
“Cậu định thoát ra bằng cách nào?” Vee hỏi.
“Qua đường hầm dưới mặt đất.”
“Dưới Delphic có đường hầm à?” Vee hỏi.
Rixon hôn lên trán Vee. “Nhanh lên, cưng.”
Đám đông đã tản mát, chỉ còn lại con đường vắng tanh vắng ngắt. Tôi vẫn có thể nghe thấy những tiếng kêu thét hoảng hốt vang vọng dọc theo lối đi bộ, nhưng chúng có vẻ như đến từ một thế giới khác. Vee do dự một lát, rồi cương quyết gật đầu. “Nhanh lên nhé?”
“Có một phòng máy trong tầng hầm ở ngôi nhà vui nhộn,” Rixon giải thích với tôi, khi chúng tôi rảo bước trên con đường trước mặt. “Có một cánh cửa dẫn vào đường hầm dưới Delphic. Có lẽ Scott đã nghe về đường hầm, nhưng nếu hắn phát hiện ra chúng ta đã đi đâu và đuổi theo chúng ta, hắn sẽ không tài nào tìm được chúng ta. Dưới đó giống như một mê cung vậy, và nó kéo dài hàng dặm.” Cậu ta cười căng thẳng. “Đừng lo, Delphic là do các thiên thần sa ngã xây nên. Không phải chỉ riêng cá nhân mình, mà một vài người bạn của mình đã giúp đỡ. Mình thuộc lòng đường đi lối lại. Ờ, phần lớn.”
/24
|