Trong phòng VIP ở một quán bar lớn, Lý Thiên Kỳ diện áo sơ mi lụa màu đỏ một vạt áo được bỏ vào quần jean rách gối trông vô cùng phá cách...
Anh ngồi tựa lưng tự do vào sô pha tay cầm ly rượu đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông đối diện..
Hàn Bách vẫn là quần âu áo sơ mi đen, tone màu ưa thích của riêng anh. Khuôn mặt điển trai tuấn tú giờ đây đã lộ rõ cơn say, ánh mắt vốn trầm ổn giây phút này lại hiện ra sự u buồn sầu thảm..
Chai rượu Whisky chưa từng rời khỏi tay kể từ lúc anh đặt chân vào căn phòng này..
Cạn một ly lại rót tiếp một ly cho đến bây giờ anh cũng không nhớ mình đã uống hết bao nhiêu rượu vào trong người..
Lý Thiên Kỳ đặt ly rượu xuống bàn nhíu mày nhìn Hàn Bách với thái độ thiếu kiên nhẫn, anh đã ngồi đây yên lặng nhìn Hàn Bách uống liên tục hơn hai tiếng rồi, lúc này không thể nhịn được mà phải lên tiếng..
- Hàn thiếu.. cậu tiếp đãi tôi một bữa hoành tráng là ngồi đây nhìn cậu uống rượu thế này sao? Có tâm sự gì thì nói ra anh em cùng giải quyết tự chuốc say mình đâu phải là thói quen của cậu?
Hàn Bách cười nhạt nhưng nụ cười này không phải khinh khi nhàm chán mà là nụ cười chua xót thống khổ..
- Giải quyết? Nếu có thể giải quyết thì tôi đâu cần ngồi đây tìm tới thứ này..
Lại một ly rượu nữa được anh nốc cạn..
- Chuyện gì khó đến nổi khiến Hàn Bách không thể giải quyết được chứ, là anh em nếu được tôi sẵn sàng giúp cậu.
Hàn Bách giương đôi mắt hiện lên vài tia máu đỏ nhìn anh bạn tốt của mình khẽ cong môi tạo thành một nụ cười ôn hòa..
- Chắc chắn là cần sự giúp đỡ của cậu rồi, nhưng tôi sẽ nói vào ngày khác còn hôm nay tới đây thôi, cái này tặng cho cậu tôi phải về nếu không tiểu Vi lại lo lắng.
Anh quăng cho Lý Thiên Kỳ chiếc thẻ phòng khách sạn hạng VIP1 rồi đứng dậy lấy áo khoác, sắc mặt mệt mỏi đưa tay lên day nhẹ trán rồi loạng choạng rời đi.
...----------------...
Trở về nhà mới chỉ hơn 9 giờ tối, anh không về phòng mà đi thẳng lên một căn phòng khác.
Vào phòng tắm, đứng trước vòi sen làn nước mát lạnh đang từ từ rơi xuống giải tỏa đi không ít mùi rượu trên người.
Anh ngẩng mặt lên hứng những giọt nước liên tục bắn xuống dội rửa đi những nỗi sầu não trong tâm trí..
Khi ở bên cạnh người con gái mình yêu, anh không muốn để cô thấy anh buồn sầu hay mệt mỏi dù chỉ là một chút âu lo cũng không để cô phải bận lòng..
Hàn Bách đứng đó, mặc cho nước lạnh cứ vô tình thẳng thừng dội xuống hơn 30 phút mới rời khỏi phòng tắm, vì không có quần áo nên anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm che chắn dưới hạ thân, để lộ ra tấm lưng trần cường tráng với những múi thịt săn chắc trước bụng..
[ Cạch]
- Hàn Bách, anh về rồi hả?
Tiếng mở cửa vừa vang lên Tống Vi đã hí hửng xuống giường chạy ra cửa..
Cả ngày rồi không được gặp anh nói không nhớ chính là nói dối..
Vừa định lao vào lòng ôm chầm lấy anh thì đập vào mắt cô lại là thân hình quyến rũ của Hàn Bách đang ngang nhiên phô trương trước mắt.
- Aa.. Sao anh lại về phòng với bộ dạng này vậy?
Tống Vi bất ngờ sửng sốt lập tức quay lưng lại chẳng dám nhìn anh thêm phút giây nào nữa
Tuy không phải là chưa từng nhìn thấy anh trông bộ dạng không mặc quần áo thế này nhưng da mặt cô vốn mỏng nên không thể không cảm thấy ngại được..
Hàn Bách bật cười đi đến vòng tay qua eo ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô rồi nói..
- Anh có uống chút rượu sợ ám mùi trong phòng làm em khó ngủ nên anh qua phòng bên cạnh tắm trước rồi mới về đây với em.
- Vậy anh mau mặc quần áo vào đi đừng để bị cảm..
Cứ để anh ôm thế này cô sợ chút nữa e là sẽ có chuyện chẳng mấy trong sáng gì xảy ra nên phải nhanh chóng tìm đường thoái lui trước..
Ý đồ của cô làm sao anh không biết được chứ, không những anh không mặc quần áo vào mà còn ngang nhiên bế xốc cô ném lên giường..
Một tay anh chống xuống giường tay kia đang đặt dưới đùi cô khẽ vuốt ve làm thân hình mảnh mai bên dưới truyền đến hơi nóng bất thường..
- Anh thế này, cùng em lăn giường mới thoải mái chứ..
- Anh..anh đừng có làm loạn..
Hai tay Tống Vi chống trước ngực Hàn Bách đến mỗi một câu nói đơn giản nhưng khi thốt ra cô lại vô cùng lúng túng..
Nhưng Hàn Bách đâu phải là người dễ giải như thế, mặc cho cô có nói gì trên môi anh vẫn là nụ cười gian tà..
Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô một câu làm cả người cô sởn cả gai óc..
- Nhưng anh cứ thích làm loạn cùng em. Bảo bối hôm nay em đừng hòng chạy, ngoan nào anh sẽ nhẹ nhàng..
Lời nói của anh văng vẳng bên tai cứ như đang thôi miên vậy, cô ngoan ngoãn nằm đó cho Hàn Bách cởi chiếc váy ngủ mỏng manh trên người mình xuống, tiếp đến là áo nhỏ hay quần con cũng đã bị anh ném sang một bên..
Kéo Tống Vi ngồi dậy, hai vòm ngực ma sát chạm vào nhau, quả đồi đầy đặn của cô liên tục mơn trớn vào ngực anh khiến ngọn lửa tình sâu bên trong càng trỗi dậy ngày một mạnh hơn..
- Bảo bối.. anh yêu em..
Sau câu nói là bờ môi mềm mại đã bị anh chiếm trọn, đôi tay hư hỏng cũng đâu thể chịu nổi mà đang sờ nắn quả đào căng tròn dưới ngực mình tay còn lại thì đặt nơi vòng eo thon thả..
Tống Vi cũng bắt đầu hòa quyện vào nụ hôn của anh, hai tay choàng qua cổ Hàn Bách cô đáp trả anh một cách cuồng nhiệt, nụ hôn nhanh chóng trở nên mãnh liệt..
Hai đầu lưỡi không ngừng càng quét tất cả mọi nơi trong khoang miệng đối phương dường như cả hai đều đặt tất cả tâm tư tình cảm của mình vào nụ hôn này, anh hôn cô, cô hôn anh, một nụ hôn trọn vẹn hạnh phúc..
Cánh môi mềm mỏng căng mọng giờ đây đã bị Hàn Bách mút đến mức sưng đỏ, hôn đến khi Tống Vi cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn lượng oxy bên trong đã bị anh hút cạn kiệt Hàn Bách mới luyến tiếc rời đôi môi mang đầy mật ngọt kia, không quên kéo theo sợi chỉ bạc kết dính, kết tinh của một tình yêu chân thành nồng nhiệt.
Hàn Bách không muốn bỏ lỡ bất cứ giây phút nào ngay lúc này, anh nhanh chóng đặt môi lên vùng cổ nõn nà kia hôn đến khi để lại những dấu đỏ chằng chịt rồi mới di chuyển xuống hai quả đồi đầy đặn mút lấy "búp hoa" đã sớm dựng đứng lên vì sự phấn khích anh mang đến..
Tống Vi sung sướng báu chặt tay vào lưng anh đến nổi rướm máu những thanh âm quyến rũ cũng đã được phát ra từ cổ họng cô..
Bàn tay hư hỏng của anh lần nữa lướt qua nơi mẩn cảm dưới hạ thân cô, khiến cô nhất thời không chịu được mà ưỡn cong người..
- Anh..đừng chạm vào đó.. em..em chịu không nổi..
Tống Vi cắn môi cô nỉ non nài nỉ anh dừng tay vì nơi đó thật sự quá đổi kích thích nó làm cô sướng đến nổi không thể chịu được..
Hàn Bách nở nụ cười mãn nguyện, được mang đến những cảm giác tuyệt đỉnh cho người con gái mình yêu thì đâu còn gì hạnh phúc bằng..
Anh tháo nốt chiếc khăn vẫn đang quấn dưới hạ thân mình xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt vào vật thể đã dựng cờ khởi nghĩa từ khi mới chạm thân thể ngọc ngà của cô..
Anh giữ tay điều khiển cô nhẹ nhàng mơn trớn nơi to lớn nổi đầy gân xanh kia đến khi tiết ra một ít dịch nhầy có vị mằn mặn rồi mới để cô rời tay..
- Anh vào nha.. em thả lỏng sẽ không đau như lần trước nữa..
- Dạ..
Tống Vi mím môi, cô nắm chặt tay anh, hai mắt bắt đầu nhắm lại cảm nhận sự tuyệt vời anh mang đến..
Hàn Bách đưa vật thể căng cứng đến mức sắp nổ tung sâu vào trong hang động nhỏ chật hẹp se khít, ra vào từng đợt nhẹ nhàng như đang mở màn cho cuộc dạo chơi nơi chốn thần tiên..
- Bảo bối, anh muốn được cùng em hoang lạc cả đêm nay..
Anh ngồi tựa lưng tự do vào sô pha tay cầm ly rượu đôi mắt lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông đối diện..
Hàn Bách vẫn là quần âu áo sơ mi đen, tone màu ưa thích của riêng anh. Khuôn mặt điển trai tuấn tú giờ đây đã lộ rõ cơn say, ánh mắt vốn trầm ổn giây phút này lại hiện ra sự u buồn sầu thảm..
Chai rượu Whisky chưa từng rời khỏi tay kể từ lúc anh đặt chân vào căn phòng này..
Cạn một ly lại rót tiếp một ly cho đến bây giờ anh cũng không nhớ mình đã uống hết bao nhiêu rượu vào trong người..
Lý Thiên Kỳ đặt ly rượu xuống bàn nhíu mày nhìn Hàn Bách với thái độ thiếu kiên nhẫn, anh đã ngồi đây yên lặng nhìn Hàn Bách uống liên tục hơn hai tiếng rồi, lúc này không thể nhịn được mà phải lên tiếng..
- Hàn thiếu.. cậu tiếp đãi tôi một bữa hoành tráng là ngồi đây nhìn cậu uống rượu thế này sao? Có tâm sự gì thì nói ra anh em cùng giải quyết tự chuốc say mình đâu phải là thói quen của cậu?
Hàn Bách cười nhạt nhưng nụ cười này không phải khinh khi nhàm chán mà là nụ cười chua xót thống khổ..
- Giải quyết? Nếu có thể giải quyết thì tôi đâu cần ngồi đây tìm tới thứ này..
Lại một ly rượu nữa được anh nốc cạn..
- Chuyện gì khó đến nổi khiến Hàn Bách không thể giải quyết được chứ, là anh em nếu được tôi sẵn sàng giúp cậu.
Hàn Bách giương đôi mắt hiện lên vài tia máu đỏ nhìn anh bạn tốt của mình khẽ cong môi tạo thành một nụ cười ôn hòa..
- Chắc chắn là cần sự giúp đỡ của cậu rồi, nhưng tôi sẽ nói vào ngày khác còn hôm nay tới đây thôi, cái này tặng cho cậu tôi phải về nếu không tiểu Vi lại lo lắng.
Anh quăng cho Lý Thiên Kỳ chiếc thẻ phòng khách sạn hạng VIP1 rồi đứng dậy lấy áo khoác, sắc mặt mệt mỏi đưa tay lên day nhẹ trán rồi loạng choạng rời đi.
...----------------...
Trở về nhà mới chỉ hơn 9 giờ tối, anh không về phòng mà đi thẳng lên một căn phòng khác.
Vào phòng tắm, đứng trước vòi sen làn nước mát lạnh đang từ từ rơi xuống giải tỏa đi không ít mùi rượu trên người.
Anh ngẩng mặt lên hứng những giọt nước liên tục bắn xuống dội rửa đi những nỗi sầu não trong tâm trí..
Khi ở bên cạnh người con gái mình yêu, anh không muốn để cô thấy anh buồn sầu hay mệt mỏi dù chỉ là một chút âu lo cũng không để cô phải bận lòng..
Hàn Bách đứng đó, mặc cho nước lạnh cứ vô tình thẳng thừng dội xuống hơn 30 phút mới rời khỏi phòng tắm, vì không có quần áo nên anh chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm che chắn dưới hạ thân, để lộ ra tấm lưng trần cường tráng với những múi thịt săn chắc trước bụng..
[ Cạch]
- Hàn Bách, anh về rồi hả?
Tiếng mở cửa vừa vang lên Tống Vi đã hí hửng xuống giường chạy ra cửa..
Cả ngày rồi không được gặp anh nói không nhớ chính là nói dối..
Vừa định lao vào lòng ôm chầm lấy anh thì đập vào mắt cô lại là thân hình quyến rũ của Hàn Bách đang ngang nhiên phô trương trước mắt.
- Aa.. Sao anh lại về phòng với bộ dạng này vậy?
Tống Vi bất ngờ sửng sốt lập tức quay lưng lại chẳng dám nhìn anh thêm phút giây nào nữa
Tuy không phải là chưa từng nhìn thấy anh trông bộ dạng không mặc quần áo thế này nhưng da mặt cô vốn mỏng nên không thể không cảm thấy ngại được..
Hàn Bách bật cười đi đến vòng tay qua eo ôm cô từ phía sau, đặt cằm lên vai cô rồi nói..
- Anh có uống chút rượu sợ ám mùi trong phòng làm em khó ngủ nên anh qua phòng bên cạnh tắm trước rồi mới về đây với em.
- Vậy anh mau mặc quần áo vào đi đừng để bị cảm..
Cứ để anh ôm thế này cô sợ chút nữa e là sẽ có chuyện chẳng mấy trong sáng gì xảy ra nên phải nhanh chóng tìm đường thoái lui trước..
Ý đồ của cô làm sao anh không biết được chứ, không những anh không mặc quần áo vào mà còn ngang nhiên bế xốc cô ném lên giường..
Một tay anh chống xuống giường tay kia đang đặt dưới đùi cô khẽ vuốt ve làm thân hình mảnh mai bên dưới truyền đến hơi nóng bất thường..
- Anh thế này, cùng em lăn giường mới thoải mái chứ..
- Anh..anh đừng có làm loạn..
Hai tay Tống Vi chống trước ngực Hàn Bách đến mỗi một câu nói đơn giản nhưng khi thốt ra cô lại vô cùng lúng túng..
Nhưng Hàn Bách đâu phải là người dễ giải như thế, mặc cho cô có nói gì trên môi anh vẫn là nụ cười gian tà..
Anh cúi xuống thì thầm bên tai cô một câu làm cả người cô sởn cả gai óc..
- Nhưng anh cứ thích làm loạn cùng em. Bảo bối hôm nay em đừng hòng chạy, ngoan nào anh sẽ nhẹ nhàng..
Lời nói của anh văng vẳng bên tai cứ như đang thôi miên vậy, cô ngoan ngoãn nằm đó cho Hàn Bách cởi chiếc váy ngủ mỏng manh trên người mình xuống, tiếp đến là áo nhỏ hay quần con cũng đã bị anh ném sang một bên..
Kéo Tống Vi ngồi dậy, hai vòm ngực ma sát chạm vào nhau, quả đồi đầy đặn của cô liên tục mơn trớn vào ngực anh khiến ngọn lửa tình sâu bên trong càng trỗi dậy ngày một mạnh hơn..
- Bảo bối.. anh yêu em..
Sau câu nói là bờ môi mềm mại đã bị anh chiếm trọn, đôi tay hư hỏng cũng đâu thể chịu nổi mà đang sờ nắn quả đào căng tròn dưới ngực mình tay còn lại thì đặt nơi vòng eo thon thả..
Tống Vi cũng bắt đầu hòa quyện vào nụ hôn của anh, hai tay choàng qua cổ Hàn Bách cô đáp trả anh một cách cuồng nhiệt, nụ hôn nhanh chóng trở nên mãnh liệt..
Hai đầu lưỡi không ngừng càng quét tất cả mọi nơi trong khoang miệng đối phương dường như cả hai đều đặt tất cả tâm tư tình cảm của mình vào nụ hôn này, anh hôn cô, cô hôn anh, một nụ hôn trọn vẹn hạnh phúc..
Cánh môi mềm mỏng căng mọng giờ đây đã bị Hàn Bách mút đến mức sưng đỏ, hôn đến khi Tống Vi cảm thấy hô hấp trở nên khó khăn lượng oxy bên trong đã bị anh hút cạn kiệt Hàn Bách mới luyến tiếc rời đôi môi mang đầy mật ngọt kia, không quên kéo theo sợi chỉ bạc kết dính, kết tinh của một tình yêu chân thành nồng nhiệt.
Hàn Bách không muốn bỏ lỡ bất cứ giây phút nào ngay lúc này, anh nhanh chóng đặt môi lên vùng cổ nõn nà kia hôn đến khi để lại những dấu đỏ chằng chịt rồi mới di chuyển xuống hai quả đồi đầy đặn mút lấy "búp hoa" đã sớm dựng đứng lên vì sự phấn khích anh mang đến..
Tống Vi sung sướng báu chặt tay vào lưng anh đến nổi rướm máu những thanh âm quyến rũ cũng đã được phát ra từ cổ họng cô..
Bàn tay hư hỏng của anh lần nữa lướt qua nơi mẩn cảm dưới hạ thân cô, khiến cô nhất thời không chịu được mà ưỡn cong người..
- Anh..đừng chạm vào đó.. em..em chịu không nổi..
Tống Vi cắn môi cô nỉ non nài nỉ anh dừng tay vì nơi đó thật sự quá đổi kích thích nó làm cô sướng đến nổi không thể chịu được..
Hàn Bách nở nụ cười mãn nguyện, được mang đến những cảm giác tuyệt đỉnh cho người con gái mình yêu thì đâu còn gì hạnh phúc bằng..
Anh tháo nốt chiếc khăn vẫn đang quấn dưới hạ thân mình xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô đặt vào vật thể đã dựng cờ khởi nghĩa từ khi mới chạm thân thể ngọc ngà của cô..
Anh giữ tay điều khiển cô nhẹ nhàng mơn trớn nơi to lớn nổi đầy gân xanh kia đến khi tiết ra một ít dịch nhầy có vị mằn mặn rồi mới để cô rời tay..
- Anh vào nha.. em thả lỏng sẽ không đau như lần trước nữa..
- Dạ..
Tống Vi mím môi, cô nắm chặt tay anh, hai mắt bắt đầu nhắm lại cảm nhận sự tuyệt vời anh mang đến..
Hàn Bách đưa vật thể căng cứng đến mức sắp nổ tung sâu vào trong hang động nhỏ chật hẹp se khít, ra vào từng đợt nhẹ nhàng như đang mở màn cho cuộc dạo chơi nơi chốn thần tiên..
- Bảo bối, anh muốn được cùng em hoang lạc cả đêm nay..
/82
|