“Tốt, vậy cô cứ thử đi” Trữ Tích cũng không hề lùi bước, tiếp tục nhất chân tiến về phía trước, trong đôi mắt u buồn bịt kín một tầng sương mỏng.
Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Tích không có chút sợ hãi, tự cảm thấy không thú vị ma thu súng lại, bĩu môi nói, “Đúng là không vui chút nào”.
“Hừ, không vui sao?” Trữ Hằng hừ lạnh một tiếng, vươn tay lấy một trái lựu đạn thưởng thức, “Tôi sẽ cho cô thấy cái gì gọi là vui”.
Nói xong, ngón tay thon dài rõ ràng chậm rãi rút chốt an toàn của lựu đạn ra, Tô Tiểu Mạt giương mắt, nhìn biểu tình nghiêm túc của Trữ Tích, trên mặt hắn không có biểu hiện gì là nói giỡn cả, khóe miệng gợi lên ý cười, “Anh tính làm thật đấy à?”
“Tôi không hay nói giỡn” giọng điệu của Trữ Tích rất kiên định, thấy hắn đã kéo chốt an toàn quăng qua một bên rồi, Tô Tiểu Mạt ôm súng tự động, “Vậy anh chơi một mình đi, tôi đi đầy, nếu như anh có làm gì đống bảo bối này của tên nhóc thối Trữ Hằng kia thì cũng đừng tới tìm tôi”
Tô Tiểu Mạt nói xong liền vội vàng lướt qua Trữ Tích mà đi ra ngoài, Trữ Tích không ngăn cản, cũng không hề xoay người, hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Tiểu Mạt một cái, khóe miệng cũng thản nhiên tươi cười, nhưng lập tức lại khôi phục lại bô mặt thối.
Tô Tiểu Mạt vừa muốn nâng chân bước ra khỏi tầng hầm thì liền gặp Trữ Hằng đang vội vàng chạy tới, Tô Tiểu Mạt còn chưa kịp nói gì thì đã bị hắn vươn tay đọat lại cây súng tự động, khuôn mặt còn tỏ vẻ cực kì đau khổ nhìn cây súng.
“Anh làm gì vậy?” Tô Tiểu Mạt dễ dàng đoạt lại cây súng, nghiêng người né tránh bàn tay đang đưa ra của Trữ Hằng, nhíu mày hỏi.
“Tô Tiểu Mạt, tôi xém tí nữa là bị cô gạt rồi, anh ba nói rất đúng, phụ nữ càng đẹp thì càng độc” Trữ Hằng nhìn cây súng đã bị cô cướp đi, giận dữ nói.
Tô Tiểu Mạt càng nghe càng thấy khó hiểu, cô lừa hắn khi nào? Hơn nữa câu kia có phải là Trữ Huyễn nói đâu, rõ ràng là mẹ của Trương Vô Kỵ nói mà, cô nghiêm trang nhìn Trữ Hằng đầu đầy mồ hôi, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào cây súng tự động trong tay cô, “Tôi lừa anh khi nào?”
“Hừ, bây giờ ngay cả phí sinh hoạt, thứ cô ăn uống đều là của cổ bảo, đều là tiền của bọn tôi thì làm gì có năng lực trả tôi gấp mười lần số vũ khí mà cô sử dụng chứ? Cái này không phải là gạt tôi hay sao?” Trữ Hằng ngẩng cổ, lớn tiếng quát.
“Nếu là chuyện đó thì tôi không có lừa anh”Tô Tiểu Mạt bây giờ mới hiểu, thì ra là vậy, cái này thì hắn hiểu lầm cô rồi, mấy thứ vũ khí này ba yêu nghiệt của cô không thiếu.
“Thật sao? Nhưng mà sao cô có nhiều vũ khí vậy được chứ?” Trữ Hằng nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẩn cảm thấy sai sai ở đâu đó.
“Anh bị ngốc à, tôi nói cho anh thì nhất định sẽ cho, còn nếu tôi gạt anh thì cứ trực tiếp đuổi tôi ra ngoài không phải mau lẹ hơn sao?”Tô Tiểu Mạt bây giờ thật muốn đá bay tên Trữ Hằng này đi hành tinh khác, tên này đúng là có tài năng chọc điên người khác mà.
“Vậy khi nào cô đưa cho tôi?” Trữ Hằng lui lại một bước, trong lòng cũng có chút tin tưởng cô nhưng ngoài mặt vẫn bày ra bộ dáng hoài nghi.
“Mười ngày! Trong vòng mười ngày tôi nhất định trả đủ cho anh” Tô Tiểu Mạt cuối cùng cũng không nhịn được mà rống to, nói chuyện với tên này đúng là không thể dịu dàng được.
“Được, trong vòng mười ngày mà cô không trả đủ cho tôi thì tôi sẽ đuổi cô đi, cô còn phải bồi thường tổn thất cho tôi” Trữ Hằng nghĩ thầm trong lòng, không thể đuổi không cô ta đi như vậy được, cô ta mà đi thì cũng nên bồi thường tổn thất cho hắn chứ!
“Được” Tô Tiểu Mạt liếc Trữ Hằng một cái, đột nhiên mắt cô lóe sáng, cười gian, “Nhưng mà nếu người khác làm hư hao, ví dụ như em trai thân yêu của anh bây giờ đang kéo chốt an toàn của lựu đạn, một lát nữa không chừng căn biệt thự này sẽ nổ tưng, lúc đó tôi không chịu trách nhiệm nha, tôi cũng không muốn chết chùm với mấy người”
“Cái gì?” khuôn mặt vừa mới sáng sủa hơn đôi chút của Trữ Hằng lập tức tối xuống, vội vàng lướt qua người Tô Tiểu Mạt, trực tiếp vọt vào tầng hầm, liền nhìn thấy Trữ Tích còn chưa kéo xong chốt an toàn, Trữ Hằng lập tức tiến lên “Tên nhóc chết tiệt này, cậu đang làm gì vậy hả? Thứ này là dùng để chơi à?”
“Đùa một chút thôi mà!” Trữ Tích nâng hai mắt lên nhìn Trữ Hằng, vì vừa rồi hắn vừa phát bệnh nên mắt kính bị rơi ra, giờ phút này đôi mắt vốn có chút u buồn của hắn càng thêm tối tăm, khuôn mặt trắng nõn bịt kín một tầng sương lạnh, cả người hắn thoạt nhìn giống Lâm Đại Ngọc phiên bản nam nhân.
Đôi lúc Trữ Huyễn trêu ghẹo Trữ Tích vì bộ dạng này, thân thể này đến lúc làm chuyện thiếu nhi không nên xem làm sao có thể khiến phụ nữ hưng phấn được, vậy sao nối dõi tông đường bây giờ?
Lúc đó mà có Trữ Hằng ở đó thì thế nào Trữ Hằng và Trữ Huyễn cũng đánh nhau một trận, nhưng hiện tai nhìn Trữ Tích trưng ra cái bô mặt tức chết hắn không đền mạng đó trong lòng lại nổi lửa, hắn lập tức bước lên phía trước đoạt trái lựu đạn đang nằm trên tay của Trữ Tích, “Cái này có thể chơi được sao hả? Hôm nay cậu bị làm sao vậy?”
“Không có gì” Trữ Tích sâu kín nói, sau đó không thèm quan tâm tới Trữ Hằng mà đi ra ngoài.
Tô Tiểu Mạt nhìn biểu cảm đa sầu đa cảm như vậy của Trữ Tích liền liên tưởng tới kiếp trước tên này khẳng định là một thi nhân làm việc quá nhiều, lao lực quá độ nên kiếp này mới yếu ớt như vậy.
Tô Tiểu Mạt nghịch ngợm nháy mắt một cái với Trữ Tích liền quay đầy trở lại tầng hầm lại nhìn thấy Trữ Hằng đang thở hỗn hển, run lên run xuống , thấp giọng cười, “Còn ngây người ra đó làm gì, không mau chọn vũ khí rồi đem ra ngoài, nếu trễ thêm nữa thì ba người kia khẳng định trụ không nổi, đến lúc đó chúng ta cũng tiêu luôn”.
“Ừ” Trữ Hằng nghe Tô Tiểu Mạt nói vậy thì vội vàng phản ứng, đúng vậy, bây giờ không phải là lúc tức giận.
Tô Tiểu Mạt bắt đầu chọn vũ khí, không thể sử dụng loại có uy lực quá lớn nếu không cổ bảo này sẽ hỏng mất, đến lúc đó bọn họ sẽ không có nhà để về, vậy thì nên chọn súng bắn tầm xa, Tô Tiểu Mạt nhanh chóng chọn xong vũ khí thích hợp từ trong đống bảo bối của Trữ Hằng sau đó liền tiện tay quăng cho Trữ Hằng một cái, sau đó lại nhìn Trữ Tích vẫn không nhúc nhích đứng ngoài cửa, “Này Trữ Tích, anh còn đứng ở đó làm gì? Anh có tay có chân, không lẽ súng mà cũng không cầm được sao?”
“Tôi không biết dùng” Trữ Tích lười biếng nói, lông mi thật dài rũ xuống che phủ đôi mắt, không rõ tâm tình của hắn lúc này.
Tô Tiểu Mạt cầm hai cây súng, sau đó ném một cây súng tầm xa về phía hắn, “không sao, tôi sẽ chỉ anh”.
Trữ Tích ngẩn đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, đôi mắt u tối không rõ, sau đó yên lặng gục đầu xuống, phát ra âm thanh như muỗi kêu, “được”.
Trữ Hằng ôm súng đi ra, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của Trữ Tích thì hừ lạnh một cái, “Trước kia anh đây đeo bám nhóc cầu xin nhóc học mà có chịu học đâu, bây giờ Tô Tiểu Mạt mới nói một câu mà nhóc đã đáp ứng rồi, hừ!”
“Anh ngốc như vậy học chung với anh cũng vô dụng” Trữ Tích cũng phản bác không chút lưu tình.
“Trữ Tích nhóc chờ đó, chống mắt lên xem anh đây bắn này” Trữ Hằng xưa nay ngốc ngốc cũng nhịn không được mà nổi điên, không phục rống to, trước kia mặc kệ Trữ Tích có nói gì thì hắn cũng cười cho qua, nhưng hôm nay thì khác, trước mặt Tô Tiểu Mạt mà Trữ Tích lại nói hắn như vậy, hắn cảm thấy cực kì chói tai
Tô Tiểu Mạt nhìn Trữ Tích không có chút sợ hãi, tự cảm thấy không thú vị ma thu súng lại, bĩu môi nói, “Đúng là không vui chút nào”.
“Hừ, không vui sao?” Trữ Hằng hừ lạnh một tiếng, vươn tay lấy một trái lựu đạn thưởng thức, “Tôi sẽ cho cô thấy cái gì gọi là vui”.
Nói xong, ngón tay thon dài rõ ràng chậm rãi rút chốt an toàn của lựu đạn ra, Tô Tiểu Mạt giương mắt, nhìn biểu tình nghiêm túc của Trữ Tích, trên mặt hắn không có biểu hiện gì là nói giỡn cả, khóe miệng gợi lên ý cười, “Anh tính làm thật đấy à?”
“Tôi không hay nói giỡn” giọng điệu của Trữ Tích rất kiên định, thấy hắn đã kéo chốt an toàn quăng qua một bên rồi, Tô Tiểu Mạt ôm súng tự động, “Vậy anh chơi một mình đi, tôi đi đầy, nếu như anh có làm gì đống bảo bối này của tên nhóc thối Trữ Hằng kia thì cũng đừng tới tìm tôi”
Tô Tiểu Mạt nói xong liền vội vàng lướt qua Trữ Tích mà đi ra ngoài, Trữ Tích không ngăn cản, cũng không hề xoay người, hắn chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn Tô Tiểu Mạt một cái, khóe miệng cũng thản nhiên tươi cười, nhưng lập tức lại khôi phục lại bô mặt thối.
Tô Tiểu Mạt vừa muốn nâng chân bước ra khỏi tầng hầm thì liền gặp Trữ Hằng đang vội vàng chạy tới, Tô Tiểu Mạt còn chưa kịp nói gì thì đã bị hắn vươn tay đọat lại cây súng tự động, khuôn mặt còn tỏ vẻ cực kì đau khổ nhìn cây súng.
“Anh làm gì vậy?” Tô Tiểu Mạt dễ dàng đoạt lại cây súng, nghiêng người né tránh bàn tay đang đưa ra của Trữ Hằng, nhíu mày hỏi.
“Tô Tiểu Mạt, tôi xém tí nữa là bị cô gạt rồi, anh ba nói rất đúng, phụ nữ càng đẹp thì càng độc” Trữ Hằng nhìn cây súng đã bị cô cướp đi, giận dữ nói.
Tô Tiểu Mạt càng nghe càng thấy khó hiểu, cô lừa hắn khi nào? Hơn nữa câu kia có phải là Trữ Huyễn nói đâu, rõ ràng là mẹ của Trương Vô Kỵ nói mà, cô nghiêm trang nhìn Trữ Hằng đầu đầy mồ hôi, hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào cây súng tự động trong tay cô, “Tôi lừa anh khi nào?”
“Hừ, bây giờ ngay cả phí sinh hoạt, thứ cô ăn uống đều là của cổ bảo, đều là tiền của bọn tôi thì làm gì có năng lực trả tôi gấp mười lần số vũ khí mà cô sử dụng chứ? Cái này không phải là gạt tôi hay sao?” Trữ Hằng ngẩng cổ, lớn tiếng quát.
“Nếu là chuyện đó thì tôi không có lừa anh”Tô Tiểu Mạt bây giờ mới hiểu, thì ra là vậy, cái này thì hắn hiểu lầm cô rồi, mấy thứ vũ khí này ba yêu nghiệt của cô không thiếu.
“Thật sao? Nhưng mà sao cô có nhiều vũ khí vậy được chứ?” Trữ Hằng nghĩ đi nghĩ lại nhưng vẩn cảm thấy sai sai ở đâu đó.
“Anh bị ngốc à, tôi nói cho anh thì nhất định sẽ cho, còn nếu tôi gạt anh thì cứ trực tiếp đuổi tôi ra ngoài không phải mau lẹ hơn sao?”Tô Tiểu Mạt bây giờ thật muốn đá bay tên Trữ Hằng này đi hành tinh khác, tên này đúng là có tài năng chọc điên người khác mà.
“Vậy khi nào cô đưa cho tôi?” Trữ Hằng lui lại một bước, trong lòng cũng có chút tin tưởng cô nhưng ngoài mặt vẫn bày ra bộ dáng hoài nghi.
“Mười ngày! Trong vòng mười ngày tôi nhất định trả đủ cho anh” Tô Tiểu Mạt cuối cùng cũng không nhịn được mà rống to, nói chuyện với tên này đúng là không thể dịu dàng được.
“Được, trong vòng mười ngày mà cô không trả đủ cho tôi thì tôi sẽ đuổi cô đi, cô còn phải bồi thường tổn thất cho tôi” Trữ Hằng nghĩ thầm trong lòng, không thể đuổi không cô ta đi như vậy được, cô ta mà đi thì cũng nên bồi thường tổn thất cho hắn chứ!
“Được” Tô Tiểu Mạt liếc Trữ Hằng một cái, đột nhiên mắt cô lóe sáng, cười gian, “Nhưng mà nếu người khác làm hư hao, ví dụ như em trai thân yêu của anh bây giờ đang kéo chốt an toàn của lựu đạn, một lát nữa không chừng căn biệt thự này sẽ nổ tưng, lúc đó tôi không chịu trách nhiệm nha, tôi cũng không muốn chết chùm với mấy người”
“Cái gì?” khuôn mặt vừa mới sáng sủa hơn đôi chút của Trữ Hằng lập tức tối xuống, vội vàng lướt qua người Tô Tiểu Mạt, trực tiếp vọt vào tầng hầm, liền nhìn thấy Trữ Tích còn chưa kéo xong chốt an toàn, Trữ Hằng lập tức tiến lên “Tên nhóc chết tiệt này, cậu đang làm gì vậy hả? Thứ này là dùng để chơi à?”
“Đùa một chút thôi mà!” Trữ Tích nâng hai mắt lên nhìn Trữ Hằng, vì vừa rồi hắn vừa phát bệnh nên mắt kính bị rơi ra, giờ phút này đôi mắt vốn có chút u buồn của hắn càng thêm tối tăm, khuôn mặt trắng nõn bịt kín một tầng sương lạnh, cả người hắn thoạt nhìn giống Lâm Đại Ngọc phiên bản nam nhân.
Đôi lúc Trữ Huyễn trêu ghẹo Trữ Tích vì bộ dạng này, thân thể này đến lúc làm chuyện thiếu nhi không nên xem làm sao có thể khiến phụ nữ hưng phấn được, vậy sao nối dõi tông đường bây giờ?
Lúc đó mà có Trữ Hằng ở đó thì thế nào Trữ Hằng và Trữ Huyễn cũng đánh nhau một trận, nhưng hiện tai nhìn Trữ Tích trưng ra cái bô mặt tức chết hắn không đền mạng đó trong lòng lại nổi lửa, hắn lập tức bước lên phía trước đoạt trái lựu đạn đang nằm trên tay của Trữ Tích, “Cái này có thể chơi được sao hả? Hôm nay cậu bị làm sao vậy?”
“Không có gì” Trữ Tích sâu kín nói, sau đó không thèm quan tâm tới Trữ Hằng mà đi ra ngoài.
Tô Tiểu Mạt nhìn biểu cảm đa sầu đa cảm như vậy của Trữ Tích liền liên tưởng tới kiếp trước tên này khẳng định là một thi nhân làm việc quá nhiều, lao lực quá độ nên kiếp này mới yếu ớt như vậy.
Tô Tiểu Mạt nghịch ngợm nháy mắt một cái với Trữ Tích liền quay đầy trở lại tầng hầm lại nhìn thấy Trữ Hằng đang thở hỗn hển, run lên run xuống , thấp giọng cười, “Còn ngây người ra đó làm gì, không mau chọn vũ khí rồi đem ra ngoài, nếu trễ thêm nữa thì ba người kia khẳng định trụ không nổi, đến lúc đó chúng ta cũng tiêu luôn”.
“Ừ” Trữ Hằng nghe Tô Tiểu Mạt nói vậy thì vội vàng phản ứng, đúng vậy, bây giờ không phải là lúc tức giận.
Tô Tiểu Mạt bắt đầu chọn vũ khí, không thể sử dụng loại có uy lực quá lớn nếu không cổ bảo này sẽ hỏng mất, đến lúc đó bọn họ sẽ không có nhà để về, vậy thì nên chọn súng bắn tầm xa, Tô Tiểu Mạt nhanh chóng chọn xong vũ khí thích hợp từ trong đống bảo bối của Trữ Hằng sau đó liền tiện tay quăng cho Trữ Hằng một cái, sau đó lại nhìn Trữ Tích vẫn không nhúc nhích đứng ngoài cửa, “Này Trữ Tích, anh còn đứng ở đó làm gì? Anh có tay có chân, không lẽ súng mà cũng không cầm được sao?”
“Tôi không biết dùng” Trữ Tích lười biếng nói, lông mi thật dài rũ xuống che phủ đôi mắt, không rõ tâm tình của hắn lúc này.
Tô Tiểu Mạt cầm hai cây súng, sau đó ném một cây súng tầm xa về phía hắn, “không sao, tôi sẽ chỉ anh”.
Trữ Tích ngẩn đầu nhìn Tô Tiểu Mạt, đôi mắt u tối không rõ, sau đó yên lặng gục đầu xuống, phát ra âm thanh như muỗi kêu, “được”.
Trữ Hằng ôm súng đi ra, nhìn khuôn mặt ngoan ngoãn của Trữ Tích thì hừ lạnh một cái, “Trước kia anh đây đeo bám nhóc cầu xin nhóc học mà có chịu học đâu, bây giờ Tô Tiểu Mạt mới nói một câu mà nhóc đã đáp ứng rồi, hừ!”
“Anh ngốc như vậy học chung với anh cũng vô dụng” Trữ Tích cũng phản bác không chút lưu tình.
“Trữ Tích nhóc chờ đó, chống mắt lên xem anh đây bắn này” Trữ Hằng xưa nay ngốc ngốc cũng nhịn không được mà nổi điên, không phục rống to, trước kia mặc kệ Trữ Tích có nói gì thì hắn cũng cười cho qua, nhưng hôm nay thì khác, trước mặt Tô Tiểu Mạt mà Trữ Tích lại nói hắn như vậy, hắn cảm thấy cực kì chói tai
/69
|