Mê Mẩn Vì Em

Chương 162

/240


Mễ Thiên Sư nhiệt tình bắt tay đạo diễn Chung, tươi cười sang sảng, “Đạo diễn Chung, đã lâu không gặp rồi, tôi lại tới thăm ban nè”

Vẻ mặt đạo diễn Chung khá bất ngờ, nhìn nhìn Nhạc Chính Tước, nhanh chóng ý thức được nguyên nhân Mễ Thiên Sư xuất hiện ở đây, nói, “Cậu tới lúc nào thế?”

“Đêm qua mới tới” Nói xong, Mễ Thiên Sư nháy nháy mắt với ông.

Đạo diễn Chung lập tức hiểu ra, ông đã từng giao thiệp với thiên sư nhiều lần, với những thiên sư có thể trừ tà bắt quỷ, giữ gìn hòa bình thế giới này ông cũng rất có cảm tình. Đặc biệt là lần trước Mễ Thiên sư thể hiện thực lực, càng khiến ông thêm coi trọng.

Đạo diễn Chung ngay lập tức mời họ tới phòng nghỉ trường quay uống trà, tiện hỏi dò tình hình trấn nhỏ, xem họ có phát hiện ra gì, người bày trận phù ở trấn nhỏ này là ai không.

Phòng nghỉ chỉ có mấy người họ, ở đây đều là những người có thực lực, đạo diễn Chung cũng không kiêng dè gì nữa.

Mễ Thiên Sư nhấp một ngụm trà, nói, “Chúng tôi vẫn còn đang tra, giờ có thể phát hiện không được nhiều lắm” Nói xong, anh ta lại nhìn nhìn tướng mạo đạo diễn Chung, nhìn giống y lần trước, chưa được cải thiện tý nào, thật là người đàn ông xúi quẩy.

Tuy tính đạo diễn Chung không được tốt cho lắm nhưng cũng không phải là người không rành đối nhân xử thế, ở đây thấy Mễ Thiên Sư không nói thêm nữa, đoán chừng vẫn còn liên quan tới một số chuyện mà người thường không thể tiếp xúc được.

Ông cũng không hỏi nhiều, chỉ cần bảo đảm những quỷ quái đó không tới quấy rầy đoàn làm phim của ông là ổn.

Mễ Thiên Sư nói sảng khoái, “Yên tâm đi, đợi sau khi tôi gỡ sạch trận phù trấn nhỏ đi, vùng này sẽ sạch sẽ ngay, có đại yêu trấn giữ, sẽ không có yêu ma quỷ quái nào tới quấy rầy nữa đâu”

Nói xong những chuyện này, Mễ Thiên Sư nhìn ra ngoài phòng nghỉ, giục đạo diễn Chung, “Aizz, các ông chẳng phải vẫn đang đóng phim đó sao? Cứ tiếp tục đi, hôm nay tôi tới chính là thăm ban, còn muốn nhìn nữ thần của tôi đóng phim nữa đó”

Đạo diễn Chung cứng họng, vẫn phải dẫn anh ta tới trường quay của mình, để anh ta ngồi cạnh đạo diễn quan sát.

Đạo diễn Chung ưu đãi Mễ Thiên Sư lại khiến cho các thành viên trong đoàn phim vây xem, đồng loạt suy đoán xem người đàn ông ăn mặc cổ quái kia là ai. Nhưng lại có người nhận ra Mễ Thiên Sư trước đây cũng đã tới đoàn phim xin chữ ký của Du Lệ, vẫn do đạo diễn Chung dẫn tới, càng thêm tò mò thân phận của anh ta hơn.

Chử Hiệt và Nhạc Chính Tước đi ra ngoài trường quay, đi tới trước bụi cỏ cách đó không xa.

Nhóm tiểu yêu đang ngồi xổm trong bụi cỏ rình đoàn phim đóng phim lập tức giải tán, chỉ có Báo Tuyết gan to thì ở lại, ngồi xổm trong đám bụi cỏ vàng, cuộn thành một cục nhung tròn trắng, ngơ ngác đáng yêu nhìn họ.

Tiếc là một yêu một ma này không thích lông xù, không bị vẻ đáng yêu của nó thu hút, mà ngược lại còn thô lỗ xách nó lên.

“Các ngươi cả ngày không làm chuyện gì cứ chạy tới đây làm gì thế hả? Không sợ bị con người phát hiện ra à?” Nhạc Chính Tước búng búng trán Tiểu Báo Tuyết.

Báo Tuyết kêu ngao ô một tiếng với anh ta, nó đâu có phải không làm việc đâu, ngày nào nó cũng vội chạy tới đây để canh chừng cô vợ tương lai cho ngài kìa.

Nhạc Chính Tước cười mắng, ‘Ông đây cần các ngươi nhọc sức sao? Lại chạy loạn, ném cậu đến bơi lội ở Lôi Nạp Đa Nhĩ vậy!”

Tiểu Báo Tuyết cuộn tròn 4 chân, treo tòng teng giữa không trung như quả cầu tuyết, vui vẻ hỏi (Các anh A Ngậm có đi không?)

“Đừng có tưởng bở, đưa từng đứa đi, đưa xong đám này tới đám khác, dù gì thì tốc độ dòng chảy thời gian ở Lôi Nạp Đa Nhĩ khác hẳn với thời gian ở thế giới con người, các ngươi cứ ngồi ở đó mấy năm rồi mới về nhé”

Tiểu Báo Tuyết tự hỏi, cảm thấy chơi cùng nhau mới thích nên cuối cùng cũng yên phận.

UY hiếp xong con tiểu yêu không nghe lời, lúc này Nhạc Chính Tước mới nói với Chử Hiệt, “Tối qua sau khi các anh rời đi, tôi và Mễ có đi kiểm tra ở gần đó, phát hiện có ma khí”

Thấy Chử Hiệt nhìn sang, anh ta lại bảo, “Ma khí đó không phải được tràn ra từ Ma Cảnh, cũng không phải là do những tiểu ma vật mang tới, mà là Ma tộc cao cấp. chắc không phải lại tới vì các anh đó chứ?”

Chử Hiệt thản nhiên đáp, “Chắc tám phần là vậy”

TRên mặt Nhạc Chính Tước lộ ra tia hứng thú, “Rốt cuộc các anh đã làm gì mà cả những sinh vật hắc ám ở nước ngoài cũng chạy tới đây gây phiền toái với hai người thế? Còn có cả Cổ Ma Tắc Long ẩn nấp ngầm kia nữa, còn vọng tưởng muốn thống trị thế giới con người…… Tặc tặc, cái loại ý nghĩ thế này, ông đây cũng không dám nghĩ tới, mệt cho lão ấy nghĩ ra”

“Lão ta đầu óc bị điên” Chử Hiệt đáp, sau đó phản bác lại, “Còn nữa, bọn chúng chỉ muốn tìm mình tôi, chẳng liên quan gì tới Tiểu Lệ Chi cả”

Nhạc Chính Tước liếc xéo anh, một con người mà có thể bị ma bia triệu hoán tới, cứ tưởng anh ta sẽ tin là cô ấy không liên quan sao?

Nhưng đó là chuyện nhà người ta, Nhạc Chính Tước cũng không thích xen vào chuyện người khác, chỉ cần những sinh vật hắc ám đó không đến gây sự ở địa bàn của anh ta thì họ thích thế nào cũng mặc kệ.

Đã từng trải qua nhiều chuyện ở Lôi Nạp Đa Nhĩ, họ cũng được coi như có giao tình, Nhạc Chính Vương hiếm khi tốt bụng hỏi, “Anh định tính làm sao bây giờ?”

“Tặng cho anh đầu người, có cần không?”

“Cần chứ!”

Du lịch ở Lôi Nạp Đa Nhĩ còn thiếu người khai phá đó, Nhạc Chính Vương cũng không cự tuyệt bất kể ai.

Một yêu một ma nói chuyện một lúc rồi nhanh chóng lên kế hoạch bước đầu. Kế hoạch này vô cùng đơn giản sơ lược, thậm chí chẳng ai nghĩ tới, tương lai trở về Ma Giới, nguyên nhân gây ra thế mà lại ở tại thảo nguyên Tây Bắc này, có hai yêu ma định ra bừa, trong lúc vô tình thúc đẩy việc này.

Du Lệ vừa ngồi xuống nghỉ, có một bóng người đi tới.

Cô ngẩng đầu lên nhìn lại chạm vào ánh mắt sáng lấp lánh của Mễ Thiên sư, nụ cười tươi sáng lạn ấy, rất dễ khiến người ta có cảm tình, mọi mệt mỏi đều bay đi không ít.

“Nữ thần, vất vả rồi, cô diễn hay lắm, rất thật đó! Đợi lúc phim được chiếu, tôi chắc chắn sẽ huy động cả tổ dị văn tới đây cổ vũ cô!” Mễ Thiên Sư hào hứng nói.

Du Lệ mỉm cười cảm ơn hỏi, ‘Sao hôm nay anh tới tới đây vậy?”

“Tới thăm ban mà” Mễ Thiên Sư nháy mắt với cô, vẻ mặt đầy nghịch ngợm, “Tiện cho cô ăn chút nè”

Nói xong tựa như ảo thuật vậy, Mễ Thiên Sư lấy từ đằng sau ra một hộp đồ ăn.

Hộp đồ ăn được xếp các loại thức ăn chỉnh tề, hình thức đẹp, toàn dùng chế phẩm sữa và thịt khô là chính. Du Lệ liếc mắt nhìn một cái đã nhìn ra, thức ăn này đều từ trang trại nhà Nhạc Chính Tước hết, vì đây đều là thức ăn mà cô vẫn hay ăn.

“Chắc là tiên sinh TRác Già đưa đi?” Du Lệ khẳng định.

Mễ Thiên Sư cầm một miếng thịt bò khô bỏ vào miệng, vừa nhai vừa bảo, “Đúng là cậu ta! Không ngờ tay nghề nấu ăn của TRác Già lại giỏi thế, tính cũng rất tốt, cũng chỉ có loại yêu tính tình thế này mới có thể đi theo Nhạc Chính Vương được”

Du Lệ phì cười, “Thực ra Nhạc Chính Vương cũng khá tốt mà”

Mễ Thiên Sư liếc nhìn cô một cái, thầm nghĩ thanh danh Nhạc Chính Vương ở trong tổ Dị Văn chẳng tốt tý nào, thậm chí danh tiếng yêu ác còn lan xa tận nước ngoài, đến cả Vu Nữ của đảo quốc cũng ăn mệt với anh ta kìa. Nghe bảo lúc Tây Bắc xảy ra chuyện, vẻ mặt thiên sư tổ dị văn đau khổ, chẳng ai ngờ được, tổ trưởng lấy cớ anh ta có được Tô Loan mới đá anh ta tới.

Mễ Thiên Sư là một người hay nói, lúc tán gẫu với anh ta không tẻ ngắt chút nào, chuyện trời nam đất bắc anh ta đều xả một ít, khiến ai cũng thấy hứng thú.

Hai người tùy ý hàn huyên, cuối cùng Mễ Thiên Sư cũng thở dài, hơi sầu bảo, ‘TRận phù trấn nhỏ hẳn là được bố trí từ mười năm rồi, thời gian khá lâu, muốn biết rõ không dễ. Hơn nữa không những trấn nhỏ này, mà cả những nơi khác cũng có loại trận phù thế này, xem ra tôi cũng không cách nào ở lại xem các cô đóng phim nữa rồi….”

Nếu gặp phải loại chuyện thế này, thì không thể ngồi mặc kệ được, trong thời gian ngắn, Mễ Thiên Sư đành mang theo Tô Loan đi khắp nơi tìm trận phù được bố trí, rồi phải phá cho sạch.

“Vất vả rồi” Du Lệ đành an ủi hai câu.

Nghe được nữ thân an ủi Mễ Thiên Sư nhanh chóng tỉnh táo lại, bảo, “Nữ Thần, sau này cô đừng có xen vào những chuyện nguy hiểm thế nữa nhá, cứ chuyên tâm đóng phim thì được rồi”

Du Lệ ho khẽ một tiếng, cô thiệt tình không muốn xen vào mà.

“Đúng rồi, nghe bảo thời gian trước, hai người đi tới một Ma Cảnh tên Lôi Nạp Đa Nhĩ hả?”

Du Lệ hỏi anh ta, “Sao anh lại biết?”

“Nhạc Chính Vương nói cho tôi” Mễ Thiên Sư cười tủm tỉm đáp, ‘Nhạc Chính Vương bảo, anh ấy định làm một thánh địa du lịch Ma Cảnh, chỉ cần hai ngày nghỉ cuối tuần là có thể chơi mười ngày nửa tháng ở Ma Cảnh rồi, định cho mấy thiên sư chúng tôi đi làm người thử nghiệm đầu tiên”

Ngẫm lại cũng thích nha, kỳ nghỉ thiên sư không nhiều, dùng hai ngày cuối tuần chơi ở Ma Cảnh dăm bữa nửa tháng ai mà chẳng động lòng chứ? Mễ Thiên Sư là một người to gan, dĩ nhiên là đồng ý ngay.

Du Lệ không ngờ loại chuyện này Nhạc Chính Tước cũng nói với anh ta, tự dưng nhìn Mễ Thiên Sư cảm thấy anh ta cũng rất thú vị.

Ba phương chín nước, yêu ma quỷ quái, gần như đều là bạn của anh ta, ở đâu có hỗn loạn đều tới, quan trọng nhất là anh ta cũng không có thành kiến với những phi nhân loại đó, mà luôn đối xử bình đẳng.

Mễ Thiên Sư mang hộp đồ ăn đến ăn gần hết xong lại tiếp tục đi làm việc.

Trợ lý Trịnh liếc mắt nhìn hộp đồ ăn chỉ còn lại mấy miếng thịt bò khô, nghi ngờ không rõ Mễ Thiên Sư có phải fan của Du Lệ không nữa, nào có fan cuồng nào lại ăn sạch đồ ăn mang đến cho thần tượng, sau đó lại vỗ mông chạy mất chứ? Loại fan cuồng kiểu này không được rồi nha!

**

Tới tối, Du Lệ ngồi bên cửa sổ nhìn ra đường phố bên ngoài, dưới ánh đèn đường tối tăm, bóng người tịch liêu, cả bóng quỷ cũng chẳng có một cái.

Lúc ban ngày, Mễ Thiên Sư đã hủy trận phù ở trấn nhỏ, không có trận triệu hoán, trấn nhỏ khôi phục bình thường, cũng không triệu quỷ quái tới được.

Du Lệ hỏi, “Mễ Thiên Sư họ hôm nay tới đoàn làm phim làm gì thế?” Tóm lại không phải thật sự tới thăm ban chứ?

Chử Hiệt vừa từ phòng tắm đi ra, lấy khăn lông lau tóc vắt vai, đi qua đóng cửa sổ lại, kéo cô về phòng, không cho cô ngồi hứng gió lạnh nữa, rồi mới bảo, ‘Tối qua chúng ta đi rồi, họ phát hiện ra ma khí, có Ma tộc cao cấp đi vào Tây Bắc, bảo chúng ta cẩn thận chút”

Du Lệ aizz một câu, trực giác thấy là tới vì họ, “Tắc Long phái tới hả?”

“Chắc thế”

Du Lệ cau mày, xoay lòng vòng tại chỗ, ‘Vậy làm sao đây?”

“Không sao, anh rảnh sẽ tìm ra gã, mang tới tặng cho Nhạc Chính Vương”

Du Lệ nghi hoặc, “Để làm gì?”

Chử Hiệt, “Thì đưa đi Lôi Nạp Đa Nhĩ, ở đó đang thiếu người”

Du Lệ, “….”

Được thôi, cô coi như đã hiểu, Nhạc Chính Vương rất nghiêm túc muốn khai phá Lôi Nạp Đa Nhĩ, cũng muốn kết nối nó với thế giới loài người, nên nhóm người chơi thử đầu tiên cũng đã chọn sẵn ra rồi.

/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status