Mê Mẩn Vì Em

Chương 168

/240


Đồ Nhĩ Tư xách theo túi hoa quả và thực phẩm dinh dưỡng đến tặng cho các bà già, lúc vào đến nhà Bà Cô, thấy cảnh náo nhiệt ngút trời trong nhà, bất giác ngây ra.

Anh ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị người kéo đi, sau đó cùng trang trí nhà cửa với Chử Hiệt.

Đồ Nhĩ Tư ngơ ngác, cầm búa và đinh máy móc đóng trên tường, mãi sau mới hồi phục tinh thần, không kìm được thoáng liếc nhìn bộ dạng Chử Hiệt đang ra dáng công nhân trang trí một lúc.

Anh ta biết nhóm ông bà già ở cái hẻm Thanh Xuyên này gần đây đang hào hứng trang hoàng ngất trời, theo Đồ Nhĩ Tư thấy, nếu hẻm Thanh Xuyên mà cần tu sửa thì chẳng bằng cũng giúp các ông bà lão trang hoàng nhà cửa một tay, dù gì cũng là tiền của Chử Hiệt, không tốn mấy đồng đó tin chắc sau này Du Lệ biết cũng thấy cao hứng.

Ai ngờ hỏi dò thì đám ông bà lão này đều lắc đầu, không để anh ta làm mà ngược lại tự mình khắc làm.

Vì anh ta thật quá bận nên cũng không nhúng tay nhiều, chỉ cách một quãng thời gian lại tới xem tình hình họ trang trí ra sao, xem xem có cần hỗ trợ gì không. Nhưng giờ lại phát hiện ra nhóm ông bà lão này làm khí thế ngất trời, vẫn trang trí đâu ra đó.

Chỉ là anh ta không ngờ nổi Chử Hiệt và Du Lệ mấy ngày nay không về nhà, hóa ra là chạy tới đây giúp trang trí.

Vì Du Lệ nói thêm mấy câu, lại lên mạng tải mấy hình ảnh trang trí đầy phong cách xuống, vốn định làm trọn gói tu sửa đơn giản hẻm Thanh Xuyên dành cho mấy ông bà lão hàng xóm quyết định, nếu hẻm Thanh Xuyên mà thay đổi hẳn, họ cũng không thể cứ lạc hậu mãi, cũng muốn đuổi kịp trào lưu hiện đại, trang trí đẹp chút, không thể bớt xén nguyên vật liệu được.

Cứ vậy, nhà Bà Cô có rất nhiều đồ dùng đã cũ, đồ điện thì đều đưa bán đồng nát hết, mua thêm không ít đồ mới, còn mua thêm nhiều nguyên vật liệu trang trí về xắn tay vào làm.

Đừng có nói làm một lần vậy, cái nhà vốn cổ lỗ sĩ tối tăm ấy lập tức thay đổi hẳn, trông vừa sáng sủa lại vừa sạch sẽ.

Chử Hiệt và Du Lệ cũng xắn tay làm cho tới tận giờ, đã mấy ngày nay cũng chưa rời hẻm Thanh Xuyên nổi.

Do Đồ Nhĩ Tư tới, nên buổi trưa ông lão Trương ra tay chiêu đãi họ cả một bàn đồ ăn, kéo cả hai thanh niên Chử Hiệt và Đồ Nhĩ Tư đến uống rượu cùng.

“Các cháu còn trẻ, ăn nhiều chút, rượu này của ông không tồi đâu, các cháu có muốn học thì tới nhà ông, đảm bảo sau khi các cháu học xong có thể tự mình thưởng thức rượu mình nấu ra đó” Ông lão Trương vui tươi hớn hở bảo.

Đồ Nhĩ Tư im lặng: thật ra tuổi chúng cháu còn lớn hơn các ông nữa đó…

Chử Hiệt không nói nhiều đồng ý hẳn một câu: được.

Ông lão Trương vô cùng vui sướng, ông lão Cam ngồi cạnh cũng không kém cạnh vội vã giới thiệu tay nghề của mình, lúc ông lão Cam còn trẻ làm thợ mộc, là một người có tay nghề truyền thống, giờ già rồi, tuy không còn làm những đồ lớn nữa, thỉnh thoảng ngứa nghề cũng làm ra một ít đồ nho nhỏ tinh xảo; đều là những đồ truyền thống, cực kỳ tinh tế, nếu đặt bán trên mạng giá một thứ thấp nhất cũng có thể bán được một trăm ngàn một thứ ấy.

Chử Hiệt cũng tương tự đồng ý ngay.

Mấy ngày nay, nhóm ông bà lão đã vô cùng quen thuộc với Chử Hiệt, tuy biết cháu rể nhà họ Du khá ít nhời nhưng lại là một đứa bé ngoan, lúc nào cũng im lặng làm việc, im lặng quan tâm đến một đám ông bà già, bất kể đám ông bà già có nói đến thế nào chăng nữa cũng đều đồng ý tất, quả thật là một người đàn ông tốt của thế kỷ.

Đứa bé tốt như thế, càng kích thích trái tim nhân từ của đám ông bà già, chỉ hận mang mọi thứ tốt nhất đến cho anh.

Tự dưng Chử tiên sinh trở thành một phi nhân loại được chào đón nhất ở hẻm Thanh Xuyên.

Các cụ già đều cảm thấy thanh niên là cần phải học được một tay nghề là tốt nhất, nên không keo kiệt dạy cho anh.

Đồ Nhĩ Tư im lặng nhìn cảnh đó, thầm nghĩ tuổi tác của Chử tiên sinh nhà chúng tôi còn lớn gấp nhiều lần với các ông bà đó, thực sự không phải người trẻ tuổi mà…

Làm mãi đến chạng vạng tối nhóm ông bà già mới ai về nhà nấy ăn cơm.

Đồ Nhĩ Tư giao một xâu chìa khóa cho Chử Hiệt, đây là chìa khóa những phòng đã được trang trí tốt nhất ở hẻm Thanh Xuyên, bảo anh rảnh thì đi xem.

Tiếp đó anh ta nhìn thấy Du Lệ đang dìu Bà Cô tản bộ ở hẻm Thanh Xuyên, nói nhỏ, “Chử tiên sinh, tôi đã tra rồi, Tắc Long cũng không biết Uy Sắt đã tới Hoa Quốc, gã hẳn là sau khi rời Ma giới thì tới thẳng Hoa Quốc, cũng chưa từng tiếp xúc với những Ma tộc đó ở nước ngoài”

Chử Hiệt như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên hỏi, “Gã đã có thân phận hộ tịch gì đó của con người chưa?”

Đồ Nhĩ Tư, “À, chắc là chưa có…”

Chử tiên sinh khẳng định, “Vậy hiện giờ gã không có hộ khẩu, hơn nữa còn là nhập cảnh phi pháp nữa!”

Đồ Nhĩ Tư toát mồ hôi, thầm nghĩ sau khi cuồng chiến sỹ Uy Sắt tới thế giới con người, vốn chưa từng tiếp xúc với Ma tộc nào khác, nói vậy chắc cũng không rõ chuyện ở thế giới con người cần phải có chứng minh thân phận đi. Lại nói nữa, thật đúng là không có hộ khẩu thì thật sự là nhập cảnh phi pháp rồi.

Chử Hiệt lại hỏi tiếp, “Giáo đình bên đó thế nào rồi?”

“Người Giáo Đình mấy năm nay cũng đang tìm kiếm Ma Cảnh, hình như là đang muốn tìm thứ gì đó vậy” Đồ Nhĩ Tư do dự nói, “Tôi nghe Shyia từng nói một lần, mục tiêu của họ là La Tắc A Tư”

“La Tắc A Tư ư?” Chử Hiệt quay đầu nhìn anh ta.

Đồ Nhĩ Tư vâng một câu, “Không chỉ có Giáo đình, mà còn có cả Quỷ hút máu và Ma tộc nữa, ai cũng đều muốn tìm La Tắc A Tư. Chử tiên sinh, ngài có biết La Tắc A Tư là thứ gì không?”

Chử Hiệt, “Biết”

“Là gì thế ạ?” Vẻ mặt Đồ Nhĩ Tư mong chờ hỏi anh, trong lòng vô cùng kích động, nhiều người như thế đều đang đi tìm đồ vật, ai ngờ bản thân mình lại có thể biết tới.

Chử Hiệt liếc mắt nhìn anh ta, không nói gì.

Đồ Nhĩ Tư cũng không dám hỏi nữa, mà giống y như người vợ cặm cụi đi bên cạnh anh, cùng đi tuần tra hẻm Thanh Xuyên.

Sau khi tuần tra một lượt hẻm Thanh Xuyên xong, Chử Hiệt đột nhiên bảo, “Ở đây có quá nhiều ma vật cấp thấp quá”

Đồ Nhĩ Tư nói ngay, “Tôi sẽ cố sức đuổi chúng đi” Chỗ này về sau chính là địa bàn của Chử tiên sinh, đâu có chỗ cho mấy ma vật nhỏ vượt rào dung thân chứ, chẳng may quấy nhiễu mấy người tới thuê ở, để họ phải dọn đi mất thì biết thu tiền thuê thế nào đây?

Nói đến chuyện tiền nong, Đồ Nhĩ Tư vô cùng để bụng.

Thời gian cũng không còn sớm, rốt cuộc Đồ Nhĩ Tư cũng phải về, Chử Hiệt cũng trở lại nhà Bà Cô.

Du Lệ vừa tắm xong, mang theo đầu tóc ẩm ướt ngồi bên cửa sổ nhắn tin cho An Như, thấy anh về, cười bảo với anh, “Chử Hiệt à, mấy ngày nay hình như chẳng thấy có ma vật nào xuất hiện nhỉ, nguyên nhân có phải là do hẻm Thanh Xuyên tu sửa không ạ?”

Chử Hiệt khom người cúi xuống hôn lên khuôn mặt cô ngẩng lên, khàn khàn bảo ừ một câu.

***

Trong thời gian này, Du Lệ không nhận công việc nào thêm, chỉ dành toàn bộ thời gian ở hẻm Thanh Xuyên, giải quyết chuyện cá nhân.

Sáng cô giúp nhóm ông bà già trang trí, chiều đến phòng tập thể thao gần đó tập thể hình, hơn nữa còn tìm võ sư học đấu kiếm Thái Cực, tối thì lại tìm một phòng trống ở hẻm Thanh Xuyên bảo Đồ Nhĩ Tư trang trí thành phòng khiêu vũ, dùng để luyện tập.

Chử Hiệt trở thành người để cô bồi luyện, tiếc là trước giờ Du Lệ chưa từng thắng Chử Hiệt cái nào.

Một đám ông bà già ngồi uống trà cắn hạt dưa, vui vẻ phấn khởi nhìn.

Mới đầu thấy Du Lệ tối nào cũng cầm kiếm gỗ đào chém đi chém lại Chử Hiệt, họ đang nghi ngờ xem làm gì, Du Lệ liền lôi yêu cầu trong kịch bản ra cho có lệ. Sau đó mỗi lần cô luyện kiếm buổi tối, hoặc cùng so chiêu với Chử Hiệt, họ đều coi như một trò giải trí tới xem.

Tuy nhóm ông bà già không nói rõ, nhưng họ lại vô cùng hào hứng khi thấy thời gian này Du Lệ và Chử Hiệt ở tại hẻm Thanh Xuyên này làm bạn, tuy họ đều có con, nhưng bọn trẻ đã dọn ra khỏi hẻm Thanh Xuyên cả rồi, chẳng một ai nguyện ý về nữa, hơn nữa nơi bọn trẻ ở cách đây quá xa, vội vã đi làm chỉ có tới tết mới về, hoặc là tới đón họ đi ăn tết.

Cũng chỉ có mình Du Lệ là còn hay về đây thường xuyên.

**

Thời tiết càng ngày càng lạnh, công tác trang trí hẻm Thanh Xuyên cũng sắp xong.

Mãi cho đến một ngày tuyết rơi, Du Lệ mới cùng Chử Hiệt rời khỏi phòng tập thể thao, liền nhận được điện thoại cứu mạng khẩn cấp của Đồ Nhĩ Tư.

“Chử tiên sinh, cứu mạng! Ngài mau về hẻm Thanh Xuyên đi, tôi…”

Lời còn chưa nói xong thì điện thoại đã bị người ta cắt đứt.

Sắc mặt Du Lệ thay đổi, Đồ Nhĩ Tư luôn là một người vô cùng cẩn thận đáng tin, chuyện cực nhỏ vậy mà còn nôn nóng kêu cứu mạng, trực giác xảy ra chuyện gì đó, hai người vội vã chạy về hẻm Thanh Xuyên.

Xe ngừng ở giữa giao lộ hẻm Thanh Xuyên, họ cùng xuống xe chạy về hướng hẻm Thanh Xuyên.

Bông tuyết bay lả tả, trên không trung một màu xám xịt, tuy là ban ngày mà toàn bộ thế giới như tối tăm hẳn, hẻm Thanh Xuyên trông càng tối tăm hơn trước chút.

Tuyết trắng bao phủ toàn bộ hẻm Thanh Xuyên, thấp thoáng trong tuyết có mấy bóng người như ẩn như hiện ở hẻm Thanh Xuyên.

Nhóm Du Lệ tới gần thì thấy một người trong tuyết quay đầu lại, cái bộ tóc đỏ rực ấy, tương phản hẳn với gương mặt xinh đẹp, dáng người thiếu niên cô đơn, chẳng phải cái tên Uy Sắt thì là ai nữa chứ?

Sắc mặt Du Lệ thay đổi hẳn.

Ngoài Uy Sắt ra, còn có mấy Ma tộc cao cấp nữa, đúng là đám đi cùng Uy Sắt ở bãi đỗ xe ngày ấy, hẳn là cấp dưới của gã. Ánh mắt Du Lệ đảo nhanh, thấy Đồ Nhĩ Tư đang bị hai Ma tộc cao cấp vặn tay ấn xuống nền tuyết, nhìn vô cùng chật vật.

“Chử tiên sinh!”

Thấy họ, Đồ Nhĩ Tư vui sướng la lên.

Chử Hiệt lạnh nhạt nhìn về phía Uy sắt, “Buông anh ta ra!”

Uy Sắt ăn mặc quần áo rất mỏng, đắm chìm trong gió tuyết, càng hiện lên dáng thiếu niên gầy yếu, Du Lệ nhìn gã mà thấy lạnh thay. Nhưng gã hình như chẳng có cảm giác vậy, đôi mắt đỏ sậm xuất hiện ý chiến đấu đầy hứng khởi, hưng phấn bảo, “Buông anh ta ra cũng được thôi, đánh một trận với tôi!”

Chử tiên sinh không thích bị ép, nhưng gã cứ vậy mà bảo đánh vậy thì đánh luôn.

Du Lệ cảnh giác lùi lại sau một bước, tránh lúc hai vị Ma tộc đó đánh nhau tạo thành gió tuyết, hai mắt sáng rực nhìn chiến trường chằm chằm, mãi cho đến khi Chử Hiệt ấn Uy Sắt xuống đánh bôm bốp, lập tức yên tâm hẳn.

Nhưng Uy Sắt cũng không phụ danh hiệu cuồng chiến đấu của gã, tuy bị Chử Hiệt đè xuống đánh, lại giống y tiểu cường đánh không chết, cứ lần nào cũng nhào tới, sau đó lại bị đánh bay đi.

Cứ thế chừng nửa tiếng sau, rốt cuộc Chử Hiệt cũng đạp chân ấn gã xuống mặt đất.

Uy Sắt đột nhiên phun ra máu xương sườn thì bị gãy mấy dẻ, nhưng gã vẫn cười lớn nói, “Sướng quá, quả nhiên chỉ có anh mới là đối thủ của tôi!”

Chử Hiệt lạnh nhạt nhìn xuống gã, hỏi, “Cậu tới làm gì?”

“Tìm anh đánh nhau thôi!” Uy Sắt nằm ngửa ra trên nền tuyết, vừa ho ra máu vừa cười nói.

Ai ngờ một Ma tộc đứng bên kêu lên, “Không phải đâu, đại nhân, chúng tôi không tới đây đánh nhau đâu”

“Đúng thế, đại nhân Uy Sắt, xin ngài tỉnh táo chút đi ạ”

Uy Sắt bừng tỉnh nói nhanh, “Đúng vậy chúng tôi tới không phải là đánh nhau”

Chử Hiệt phớt lờ gã, đi tới Ma tộc ấn Đồ Nhĩ Tư, hai Ma tộc đó vội vàng thả Đồ Nhĩ Tư ra.

Đồ Nhĩ Tư sau khi được tự do, ngã lộn chạy ào tới đằng sau Chử Hiệt, rốt cuộc cảm thấy mạng mình vẫn còn.

Du Lệ chậm rãi đi tới, nhìn nhìn vẻ mặt đầy máu của Uy Sắt, cảm thấy Ma tộc này bị bệnh, bị đánh thành vậy mà còn rất vui nữa.

Uy Sắt nhìn cũng chẳng thèm liếc Du Lệ cái nào, cái chuyện bảo gã định tới bắt cóc Du Lệ vốn không hợp, nói tiếp, “Nghe bảo ở đây có phòng cho thuê, hơn nữa chỉ cho phi nhân loại thuê, chúng tôi tới đây thuê nhà”

Nghe thấy gã nói thế, Chử Hiệt lại muốn vặn gãy cổ gã, cuối cùng cũng rời chân đi hỏi, “Thuê nhà hử?”

Vẻ mặt Đồ Nhĩ Tư như gặp quỷ vậy, không kìm được kêu lên, “Anh muốn thuê nhà thì thuê, vì sao còn muốn bắt tôi uy hiếp Chử tiên sinh tới đây nữa chứ?”

Uy Sắt bình thản đáp, “Tìm anh ấy đánh nhau thôi!”

Đồ Nhĩ Tư lập tức chỉ muốn đánh chết gã mất thôi!

/240

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status