Mỗi lần An Thính Miên đến bệnh viện đều gặp Thẩm Chu Hành, mỗi khi người đàn ông này nhìn thấy cô cũng chủ động chào hỏi, lần nào An Thính Miên cũng lịch sự đáp lại anh ấy. Có đôi khi người đàn ông này sẽ ngồi ngoài phòng chăm sóc đặc biệt ICU cả ngày, cho dù bị Vân Ngạn đuổi đi, An Thính Miên thỉnh thoảng cũng sẽ thấy anh ấy ở cầu thang hoặc dưới lầu bệnh viện.
Đây là lần đầu tiên An Thính Miên thấy anh ấy khóc, lúc đó Vân Ngạn đã đưa Vân Mộc đến Đức, nơi họ lớn lên.
Sau khi Mộc Anh Thư kết thúc công việc ở đồn cảnh sát, cô ấy quay lại Ngô Thành rồi vội vã trở về giải quyết mọi việc ở chi nhánh Đồng Thành của tập đoàn NY, Giang Cẩm Diệp đã nhờ An Thính Miên đi cùng với cô ấy.
Tập đoàn NY có trụ sở chính ở Ngô Thành, là sản nghiệp của nhà họ Mộc ở Ngô Thành. Mộc Anh Thư đã đảm nhận vị trí giám đốc điều hành chi nhánh Đồng Thành của tập đoàn NY từ ba năm trước, khi đó cô ấy mới mười tám, mười chín tuổi. Trong bốn năm qua, theo như lời thề của cô ấy vào thời điểm đó, hoạt động kinh doanh của chi nhánh đã mạnh lên gấp đôi, công ty con của tập đoàn NY - Giải trí Thời Phong đã vươn lên top đầu trong nước.
An Thính Miên đứng trước văn phòng của Mộc Anh Thư, nhìn cô gái đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc bên bàn làm việc, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót, trong chốc lát còn muốn đưa cô ấy đến bệnh viện thoa thuốc. Giang Cẩm Diệp nói với cô, đêm đó Mộc Anh Thư về nhà họ Mộc chính là đi nhận hình phạt của gia đình.
“Đi thôi.” Đồ đạc của Mộc Anh Thư không nhiều lắm, thứ cô ấy để lại là dành cho phó tổng giám đốc sắp tiếp quản vị trí của cô ấy - Lăng Hàn.
Tay phải Mộc Anh Thư bị thương, An Thính Miên tự nhiên cầm thùng đồ trong tay cô ấy, Mộc Anh Thư cũng tùy theo ý cô.
Dưới lầu, một chiếc xe màu đen đang đợi ở cổng công ty, Mộc Anh Thư quay đầu lại bảo An Thính Miên lên xe trước chờ cô ấy.
An Thính Miên nhìn Mộc Anh Thư đi từng bước qua bên kia, không biết hai người nói gì mà vẻ mặt Thẩm Chu Hành không quá tốt, chỉ một lát sau, Mộc Anh Thư đã quay về.
…
Chuyện ở Đồng Thành coi như đã kết thúc. Vân Ngạn vẫn còn ở Đức, An Thính Miên vẫn đến studio của Ngụy Lam như bình thường, chỉ là từ ngày Vân Ngạn rời đi, An Thính Miên đều được tài xế đón về nhà họ Vân.
Vân Ngạn rảnh rỗi sẽ gọi điện thoại cho An Thính Miên, quan tâm cuộc sống của cô, việc học của cô. Ở trong điện thoại, An Thính Miên có thể cảm nhận được gương mặt dần gầy ốm của Vân Ngạn.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cuối tháng chín, phòng làm việc của Vân Mộc thông báo Vân Mộc sẽ tạm dừng mọi hoạt động vô thời hạn, cổ phiếu của Giải trí Thời Phong lao dốc do sự ra đi của cựu giám đốc điều hành Mộc Anh Thư và việc rút khỏi giới giải trí của nghệ sĩ nổi tiếng nhất Vân Mộc ở trên Weibo được bàn luận rất xôn xao.
Tháng mười, tập đoàn Lập Viễn của nhà họ Đỗ ở Ngô Thành bị điều tra, người đứng đầu nhà họ Đỗ thành lập tập đoàn Lập Viễn - Đỗ Viễn Cường bị tình nghi có liên quan đến rửa tiền, buôn bán phụ nữ và trẻ em, hoạt động đánh bạc bất hợp pháp, liên kết với xã hội đen, buôn bán hàng cấm đã bị bắt giữ để tiếp tục tiến hành điều tra. Con trai cả của Đỗ Lập Viễn là Đỗ Văn Kiệt bị bắt vì tội cưỡng hiếp và giết người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Công ty của nhà họ Đỗ ở Đồng Thành và Ngô Thành đều bị điều tra, An Thính Miên đã nghe được tin đồn khi ở phòng làm việc, những người đứng sau thúc đẩy sự việc nhà họ Đỗ chính là ba gia tộc lớn ở Ngô Thành: Vân, Mộc, Vu.
Tuy rằng An Thính Miên lo lắng nhưng cũng không hỏi những chuyện đó, cho dù ở trong điện thoại, An Thính Miên vẫn quan tâm tới tình trạng sức khỏe của Vân Ngạn và tình hình trị liệu của Vân Mộc hơn.
Cô nghe nói Mộc Anh Thư đã dọn về biệt thự mà nhà họ Mộc cho khi cô ấy mười tám tuổi, có một người đàn ông tên Bùi Cảnh hay tới tìm cô ấy, à, chính là người đàn ông nghe lén mà An Thính Miên đã thấy ở cầu thang lúc đó.
Vân Ngạn không ở đây, An Thính Miên chỉ có thể nhìn thấy anh thông qua điện thoại.
Năm giờ chiều, An Thính Miên thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, ngày hôm nay cô đã hứa sẽ chăm sóc bé con của An Nguyên cả đêm.
À, đầu tháng bảy Ngụy Lam đã sinh một bé gái đáng yêu, mềm mại, trắng trẻo. Ngụy Lam sinh xong còn chưa ở cữ đủ đã chạy đi làm. Khi An Nguyên biết chuyện, tối đó đã đặt vé máy bay đuổi theo cô ấy đến Pháp, lại không thể làm cô ấy tức giận, còn phải dỗ dành Ngụy Lam trở về ở cữ. Khoảng thời gian đó, phòng làm việc vô cùng bận rộn, cho nên tiệc mừng đầy tháng cho bé chỉ mời vài người bạn thân.
Trong thời gian đó, An Thính Miên bận rộn với việc học và thi cử, không kịp cười nhạo anh trai nhà mình, ai da, cô bé còn chưa biết nói, nên đói bụng khóc, buồn ngủ khóc, mệt mỏi cũng khóc. Bàn tay nhỏ bé mềm mại vô thức nắm chặt lấy cổ áo của anh trai nhà mình mà khóc thảm thiết, phun sữa ra khắp người anh ấy, vậy mà An Nguyên không thể nổi giận, còn phải bình tĩnh dỗ dành, a, còn phải chăm sóc chị dâu hung dữ trước mặt anh ấy, ai da, quả thật quá tuyệt vời.
Bà chủ Ngụy Lam của cô đã đích thân đến Ý để ký hợp đồng, tối nay An Nguyên phải bay sang Mỹ để bàn bạc về chuyện hợp tác.
Sau khi thu dọn túi xách, An Thính Miên chuẩn bị bắt xe ở dưới tòa nhà đến chung cư của An Nguyên. An Nguyên đã mua một căn hộ lớn bốn trăm năm mươi mét vuông, cách phòng làm việc của Ngụy Lam hai mươi phút đi xe.
An Thính Miên tính toán thời gian, sắp xếp đồ đạc hết hai mươi phút, An Nguyên sẽ đưa cô về nhà khoảng hơn bảy giờ, trong khi chuyến bay của An nguyên là vào mười giờ tối, thời gian vừa đủ.
An Thính Miên xuống lầu, mở ứng dụng gọi xe trên điện thoại, ui… hiện tại đúng vào giờ tan làm cao điểm, đằng trước cô còn ba mươi người.
“Ai da.” An Thính Miên vừa ngẩng đầu thì thấy một bờ ngực trước mặt, cô xoa đầu nhìn lên: “Vân Ngạn!”
Giọng nói của cô lập tức trở nên dịu dàng dễ nghe, cô gái vui sướng nắm áo trước ngực anh, gương mặt không giấu được niềm hạnh phúc: “Anh trở về từ khi nào thế?”
Vân Ngạn duỗi tay ôm cô, xoa xoa gáy cô rồi đưa cô đến bãi đỗ xe.
An Thính Miên ngồi ở trong xe, không an phận mà nhìn anh.
“Sao thế? Không nhận ra anh à?” Người đàn ông ôm cô từ bảng điều khiển ở giữa xe qua.
“Sao anh đã về rồi?” An Thính Miên nắm lấy cổ tay áo anh, vẫn không thể tin được người đàn ông trước mặt này chính là Vân Ngạn khiến mình ngày đêm thương nhớ kia, không nhịn được cúi đầu qua hôn anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Ngạn cảm thấy ấm áp bởi hành động của cô, cúi đầu phối hợp với cô.
“Quay về thăm em, tiện thể xử lý một số việc.” Vân Ngạn xoa mặt cô, hôn nhẹ lên tai cô.
An Thính Miên theo bản năng muốn bỏ qua sự thật không lâu nữa anh sẽ lại rời đi.
“Về nhà à?” Vân Ngạn trìu mến hôn lên gương mặt cô.
An Thính Miên lùi lại một chút, lắc đầu: “Ưm ~ An Nguyên phải đi công tác, bảo em trông An Lan một đêm, cho nên hiện giờ muốn đến Cửu Cẩm Hoa Uyển đón bé An Lan về nhà.”
Vân Ngạn nhướn mày, để một cô nhóc chăm sóc một cô nhóc khác? Cảm thấy thế nào vẫn đều không quá đáng tin: “Được.”
“An Nguyên nói em có thể đưa bảo mẫu về nhà.” An Thính Miên ngoan ngoãn thắt dây an toàn, quay đầu nhìn người đàn ông đang đánh tay lái.
“Tối nay không cần bảo mẫu, anh sẽ lo.” Vân Mộc cũng coi như là anh nuôi lớn, hầu như uống sữa đều là của anh pha, thậm chí tã cũng do anh thay. Lúc ấy Vân Tư Diễm bận công việc, lại không muốn vợ mệt nên cầm tay dạy anh pha sữa, Vân Ngạn còn chưa đứng đến bệ cao, nên phải dùng một chiếc ghế nhỏ để đứng lên pha sữa cho em gái.
“Anh chắc chứ?” An Thính Miên khó tin nhìn anh, trông anh không giống như biết pha sữa.
“Yên tâm đi.”
…
Chuông cửa vang lên, An Nguyên mở cửa muốn hỏi tại sao đến muộn thế, nhưng còn chưa kịp nói thì bị người trước mặt làm cho giật mình.
“Sao cậu lại tới đây?” An Nguyên nhíu mày.
“Quay về xử lý một số việc.” Vân Ngạn nhìn anh ấy với vẻ mặt vô cảm.
An Nguyên nhường đường cho bọn họ vào nhà.
“Em ấy có khỏe không?” An Nguyên biết chuyện gì đã xảy ra, cho dù nhà họ Vân đã phong tỏa tin tức.
“Ổn định, không biết khi nào có thể tỉnh lại.”
An Thính Miên đi vào theo, nghe Vân Ngạn nói chuyện không chen ngang vào.
An Nguyên vỗ vỗ vai anh: “Chắc chắn có hy vọng.”
“Chắc chắn rồi.” Vân Ngạn cười khổ, tất cả mọi người đang cố gắng, bao gồm cả Vân Mộc, bác sĩ nói ý chí sống của cô ấy rất mạnh cho nên sẽ tỉnh lại, anh tự an ủi mình.
An Nguyên gật đầu, phải tin hy vọng sẽ đến, không phải sao? Cho dù rơi vào tình huống khó khăn đi chăng nữa.
“Bé con đâu?” Vân Ngạn chủ động hỏi, chuyển qua chủ đề này.
Nghĩ đến con gái mình, An Nguyên không giấu được tình yêu trong mắt.
“Trong phòng ngủ, vẫn chưa tỉnh.” An Nguyên dẫn họ vào phòng ngủ, chỉ vào túi trên sofa: “Trước khi ngủ anh đã đút sữa và thay tã rồi, tất cả đồ dùng như sữa bột, bình sữa, tã sạch, khăn ướt, quần áo đều được đặt trong túi này.”
An Thính Miên tới gần, em bé đang nhắm mắt ngủ ngon lành, miệng vô thức mấy máy, tay nhỏ đặt ở hai bên đầu. An Thính Miên thở nhẹ, nhẹ nhàng đặt ngón út vào trong tay bé con, tay bé quá nhỏ, chỉ có thể hơi nắm lấy ngón tay An Thính Miên. An Thính Miên kinh ngạc bởi cảnh này, xoay người vui vẻ nhìn Vân Ngạn.
Vân Ngạn bật cười trước dáng vẻ trẻ con đáng yêu của cô.
— — —
Đây là lần đầu tiên An Thính Miên thấy anh ấy khóc, lúc đó Vân Ngạn đã đưa Vân Mộc đến Đức, nơi họ lớn lên.
Sau khi Mộc Anh Thư kết thúc công việc ở đồn cảnh sát, cô ấy quay lại Ngô Thành rồi vội vã trở về giải quyết mọi việc ở chi nhánh Đồng Thành của tập đoàn NY, Giang Cẩm Diệp đã nhờ An Thính Miên đi cùng với cô ấy.
Tập đoàn NY có trụ sở chính ở Ngô Thành, là sản nghiệp của nhà họ Mộc ở Ngô Thành. Mộc Anh Thư đã đảm nhận vị trí giám đốc điều hành chi nhánh Đồng Thành của tập đoàn NY từ ba năm trước, khi đó cô ấy mới mười tám, mười chín tuổi. Trong bốn năm qua, theo như lời thề của cô ấy vào thời điểm đó, hoạt động kinh doanh của chi nhánh đã mạnh lên gấp đôi, công ty con của tập đoàn NY - Giải trí Thời Phong đã vươn lên top đầu trong nước.
An Thính Miên đứng trước văn phòng của Mộc Anh Thư, nhìn cô gái đang lặng lẽ thu dọn đồ đạc bên bàn làm việc, trong lòng cô dâng lên cảm giác chua xót, trong chốc lát còn muốn đưa cô ấy đến bệnh viện thoa thuốc. Giang Cẩm Diệp nói với cô, đêm đó Mộc Anh Thư về nhà họ Mộc chính là đi nhận hình phạt của gia đình.
“Đi thôi.” Đồ đạc của Mộc Anh Thư không nhiều lắm, thứ cô ấy để lại là dành cho phó tổng giám đốc sắp tiếp quản vị trí của cô ấy - Lăng Hàn.
Tay phải Mộc Anh Thư bị thương, An Thính Miên tự nhiên cầm thùng đồ trong tay cô ấy, Mộc Anh Thư cũng tùy theo ý cô.
Dưới lầu, một chiếc xe màu đen đang đợi ở cổng công ty, Mộc Anh Thư quay đầu lại bảo An Thính Miên lên xe trước chờ cô ấy.
An Thính Miên nhìn Mộc Anh Thư đi từng bước qua bên kia, không biết hai người nói gì mà vẻ mặt Thẩm Chu Hành không quá tốt, chỉ một lát sau, Mộc Anh Thư đã quay về.
…
Chuyện ở Đồng Thành coi như đã kết thúc. Vân Ngạn vẫn còn ở Đức, An Thính Miên vẫn đến studio của Ngụy Lam như bình thường, chỉ là từ ngày Vân Ngạn rời đi, An Thính Miên đều được tài xế đón về nhà họ Vân.
Vân Ngạn rảnh rỗi sẽ gọi điện thoại cho An Thính Miên, quan tâm cuộc sống của cô, việc học của cô. Ở trong điện thoại, An Thính Miên có thể cảm nhận được gương mặt dần gầy ốm của Vân Ngạn.
Trong khoảng thời gian này đã xảy ra rất nhiều chuyện. Cuối tháng chín, phòng làm việc của Vân Mộc thông báo Vân Mộc sẽ tạm dừng mọi hoạt động vô thời hạn, cổ phiếu của Giải trí Thời Phong lao dốc do sự ra đi của cựu giám đốc điều hành Mộc Anh Thư và việc rút khỏi giới giải trí của nghệ sĩ nổi tiếng nhất Vân Mộc ở trên Weibo được bàn luận rất xôn xao.
Tháng mười, tập đoàn Lập Viễn của nhà họ Đỗ ở Ngô Thành bị điều tra, người đứng đầu nhà họ Đỗ thành lập tập đoàn Lập Viễn - Đỗ Viễn Cường bị tình nghi có liên quan đến rửa tiền, buôn bán phụ nữ và trẻ em, hoạt động đánh bạc bất hợp pháp, liên kết với xã hội đen, buôn bán hàng cấm đã bị bắt giữ để tiếp tục tiến hành điều tra. Con trai cả của Đỗ Lập Viễn là Đỗ Văn Kiệt bị bắt vì tội cưỡng hiếp và giết người.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Công ty của nhà họ Đỗ ở Đồng Thành và Ngô Thành đều bị điều tra, An Thính Miên đã nghe được tin đồn khi ở phòng làm việc, những người đứng sau thúc đẩy sự việc nhà họ Đỗ chính là ba gia tộc lớn ở Ngô Thành: Vân, Mộc, Vu.
Tuy rằng An Thính Miên lo lắng nhưng cũng không hỏi những chuyện đó, cho dù ở trong điện thoại, An Thính Miên vẫn quan tâm tới tình trạng sức khỏe của Vân Ngạn và tình hình trị liệu của Vân Mộc hơn.
Cô nghe nói Mộc Anh Thư đã dọn về biệt thự mà nhà họ Mộc cho khi cô ấy mười tám tuổi, có một người đàn ông tên Bùi Cảnh hay tới tìm cô ấy, à, chính là người đàn ông nghe lén mà An Thính Miên đã thấy ở cầu thang lúc đó.
Vân Ngạn không ở đây, An Thính Miên chỉ có thể nhìn thấy anh thông qua điện thoại.
Năm giờ chiều, An Thính Miên thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, ngày hôm nay cô đã hứa sẽ chăm sóc bé con của An Nguyên cả đêm.
À, đầu tháng bảy Ngụy Lam đã sinh một bé gái đáng yêu, mềm mại, trắng trẻo. Ngụy Lam sinh xong còn chưa ở cữ đủ đã chạy đi làm. Khi An Nguyên biết chuyện, tối đó đã đặt vé máy bay đuổi theo cô ấy đến Pháp, lại không thể làm cô ấy tức giận, còn phải dỗ dành Ngụy Lam trở về ở cữ. Khoảng thời gian đó, phòng làm việc vô cùng bận rộn, cho nên tiệc mừng đầy tháng cho bé chỉ mời vài người bạn thân.
Trong thời gian đó, An Thính Miên bận rộn với việc học và thi cử, không kịp cười nhạo anh trai nhà mình, ai da, cô bé còn chưa biết nói, nên đói bụng khóc, buồn ngủ khóc, mệt mỏi cũng khóc. Bàn tay nhỏ bé mềm mại vô thức nắm chặt lấy cổ áo của anh trai nhà mình mà khóc thảm thiết, phun sữa ra khắp người anh ấy, vậy mà An Nguyên không thể nổi giận, còn phải bình tĩnh dỗ dành, a, còn phải chăm sóc chị dâu hung dữ trước mặt anh ấy, ai da, quả thật quá tuyệt vời.
Bà chủ Ngụy Lam của cô đã đích thân đến Ý để ký hợp đồng, tối nay An Nguyên phải bay sang Mỹ để bàn bạc về chuyện hợp tác.
Sau khi thu dọn túi xách, An Thính Miên chuẩn bị bắt xe ở dưới tòa nhà đến chung cư của An Nguyên. An Nguyên đã mua một căn hộ lớn bốn trăm năm mươi mét vuông, cách phòng làm việc của Ngụy Lam hai mươi phút đi xe.
An Thính Miên tính toán thời gian, sắp xếp đồ đạc hết hai mươi phút, An Nguyên sẽ đưa cô về nhà khoảng hơn bảy giờ, trong khi chuyến bay của An nguyên là vào mười giờ tối, thời gian vừa đủ.
An Thính Miên xuống lầu, mở ứng dụng gọi xe trên điện thoại, ui… hiện tại đúng vào giờ tan làm cao điểm, đằng trước cô còn ba mươi người.
“Ai da.” An Thính Miên vừa ngẩng đầu thì thấy một bờ ngực trước mặt, cô xoa đầu nhìn lên: “Vân Ngạn!”
Giọng nói của cô lập tức trở nên dịu dàng dễ nghe, cô gái vui sướng nắm áo trước ngực anh, gương mặt không giấu được niềm hạnh phúc: “Anh trở về từ khi nào thế?”
Vân Ngạn duỗi tay ôm cô, xoa xoa gáy cô rồi đưa cô đến bãi đỗ xe.
An Thính Miên ngồi ở trong xe, không an phận mà nhìn anh.
“Sao thế? Không nhận ra anh à?” Người đàn ông ôm cô từ bảng điều khiển ở giữa xe qua.
“Sao anh đã về rồi?” An Thính Miên nắm lấy cổ tay áo anh, vẫn không thể tin được người đàn ông trước mặt này chính là Vân Ngạn khiến mình ngày đêm thương nhớ kia, không nhịn được cúi đầu qua hôn anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Vân Ngạn cảm thấy ấm áp bởi hành động của cô, cúi đầu phối hợp với cô.
“Quay về thăm em, tiện thể xử lý một số việc.” Vân Ngạn xoa mặt cô, hôn nhẹ lên tai cô.
An Thính Miên theo bản năng muốn bỏ qua sự thật không lâu nữa anh sẽ lại rời đi.
“Về nhà à?” Vân Ngạn trìu mến hôn lên gương mặt cô.
An Thính Miên lùi lại một chút, lắc đầu: “Ưm ~ An Nguyên phải đi công tác, bảo em trông An Lan một đêm, cho nên hiện giờ muốn đến Cửu Cẩm Hoa Uyển đón bé An Lan về nhà.”
Vân Ngạn nhướn mày, để một cô nhóc chăm sóc một cô nhóc khác? Cảm thấy thế nào vẫn đều không quá đáng tin: “Được.”
“An Nguyên nói em có thể đưa bảo mẫu về nhà.” An Thính Miên ngoan ngoãn thắt dây an toàn, quay đầu nhìn người đàn ông đang đánh tay lái.
“Tối nay không cần bảo mẫu, anh sẽ lo.” Vân Mộc cũng coi như là anh nuôi lớn, hầu như uống sữa đều là của anh pha, thậm chí tã cũng do anh thay. Lúc ấy Vân Tư Diễm bận công việc, lại không muốn vợ mệt nên cầm tay dạy anh pha sữa, Vân Ngạn còn chưa đứng đến bệ cao, nên phải dùng một chiếc ghế nhỏ để đứng lên pha sữa cho em gái.
“Anh chắc chứ?” An Thính Miên khó tin nhìn anh, trông anh không giống như biết pha sữa.
“Yên tâm đi.”
…
Chuông cửa vang lên, An Nguyên mở cửa muốn hỏi tại sao đến muộn thế, nhưng còn chưa kịp nói thì bị người trước mặt làm cho giật mình.
“Sao cậu lại tới đây?” An Nguyên nhíu mày.
“Quay về xử lý một số việc.” Vân Ngạn nhìn anh ấy với vẻ mặt vô cảm.
An Nguyên nhường đường cho bọn họ vào nhà.
“Em ấy có khỏe không?” An Nguyên biết chuyện gì đã xảy ra, cho dù nhà họ Vân đã phong tỏa tin tức.
“Ổn định, không biết khi nào có thể tỉnh lại.”
An Thính Miên đi vào theo, nghe Vân Ngạn nói chuyện không chen ngang vào.
An Nguyên vỗ vỗ vai anh: “Chắc chắn có hy vọng.”
“Chắc chắn rồi.” Vân Ngạn cười khổ, tất cả mọi người đang cố gắng, bao gồm cả Vân Mộc, bác sĩ nói ý chí sống của cô ấy rất mạnh cho nên sẽ tỉnh lại, anh tự an ủi mình.
An Nguyên gật đầu, phải tin hy vọng sẽ đến, không phải sao? Cho dù rơi vào tình huống khó khăn đi chăng nữa.
“Bé con đâu?” Vân Ngạn chủ động hỏi, chuyển qua chủ đề này.
Nghĩ đến con gái mình, An Nguyên không giấu được tình yêu trong mắt.
“Trong phòng ngủ, vẫn chưa tỉnh.” An Nguyên dẫn họ vào phòng ngủ, chỉ vào túi trên sofa: “Trước khi ngủ anh đã đút sữa và thay tã rồi, tất cả đồ dùng như sữa bột, bình sữa, tã sạch, khăn ướt, quần áo đều được đặt trong túi này.”
An Thính Miên tới gần, em bé đang nhắm mắt ngủ ngon lành, miệng vô thức mấy máy, tay nhỏ đặt ở hai bên đầu. An Thính Miên thở nhẹ, nhẹ nhàng đặt ngón út vào trong tay bé con, tay bé quá nhỏ, chỉ có thể hơi nắm lấy ngón tay An Thính Miên. An Thính Miên kinh ngạc bởi cảnh này, xoay người vui vẻ nhìn Vân Ngạn.
Vân Ngạn bật cười trước dáng vẻ trẻ con đáng yêu của cô.
— — —
/73
|