“Cho anh?” Vân Ngạn có chút bất ngờ khi cô đút dâu tây cho anh, dù sao vừa rồi cô còn giận dỗi.
An Thính Miên lười nói chuyện, gật đầu.
Vân Ngạn cắn một miếng từ tay cô: “Ngọt lắm, cảm ơn cục cưng.”
Hiện giờ An Thính Miên đã hoàn toàn quen với việc anh gọi cô là cục cưng.
Anh giơ tay lên, ý tứ mình không muốn ăn nữa, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt như đang đợi cô sẽ làm gì.
“Anh thôi rồi?” An Thính Miên ghét dáng vẻ thăm dò của anh.
“Em ăn đi.” Vân Ngạn vẫn còn nhớ lần trước cô lau ống hút và lau miệng.
“Trẻ con.” An Thính Miên đưa đầu dâu tây vào miệng ngay chỗ anh vừa cắn, ừm, quả nhiên đầu dâu tây đều rất ngọt.
Cô cầm hộp dâu tây quay về chỗ ngồi của mình, lại lấy một quả dâu tây nữa, đang muốn nhấc lên thì nghe thấy anh nói.
“Đủ rồi, sắp ăn cơm, ăn nhiều dâu tây thì lát nữa sẽ không ăn được cơm, ngoan.”
An Thính Miên liếc nhìn anh một cái, vẫn không nói chuyện, nhưng tay lại buông dâu tây, hai ngón tay đẩy hộp ra xa.
Vân Ngạn nhướn mày nhìn động tác của cô, xoay người múc thức ăn trong nồi đặt lên đĩa.
Ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo anh, sau khi đặt cơm xuống, Vân Ngạn chống bàn nghiêng người nhìn vào mắt cô.
“Hử?” An Thính Miên không rõ nguyên nhân, ánh mắt né tránh: “Làm gì thế?”
“Chụt.” Vân Ngạn hôn lên đôi môi hồng phấn của cô: “Không có gì.”
Vân Ngạn kéo ghế dựa qua ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt anh vẫn mang theo ý cười.
Sau khi ăn cơm, An Thính Miên được Vân Ngạn ôm vào lòng, mở phim lên.
Trên bàn trước mặt là sinh tố trái cây do anh làm, phía sau là lồng ngực ấm áp rắn chắc của người đàn ông, bộ phim “Bumblebee” đang chiếu.
Có phải trong lòng đàn ông thật sự đều có một siêu anh hùng, ví dụ như Ultraman không. Nhưng không thể không nói bộ phim khá hay.
An Thính Miên đã xem gần hết tất cả loạt phim của Marvel, cô không thích xem phim truyền hình, vì phim truyền hình phải theo dõi từng tập, mà cô thì lười theo dõi, chẳng thể xem xong trong một lúc. Cho nên cô đã xem hết “Bumblebee”, cô không thể ngồi yên trong lòng anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vặn vẹo cái gì?” Vân Ngạn ôm cô xoay người cô lại, hai người mặt đối mặt.
An Thính Miên giữ nguyên vẻ mặt, chủ động hôn lên khuôn mặt anh.
“Sao thế?” Từ khi rời giường đến bây giờ, cô chưa hề nói gì, mặc cho anh nhào tới nhào lui.
“Đợi đến khi em tốt nghiệp thì chúng ta tổ chức hôn lễ nhé.” An Thính Miên ôm mặt anh, nhướn mày nhìn anh, nghiêm túc nói.
Đây là lời anh nói lúc trước, khi ấy cô còn không mấy vui vẻ khi phải kết hôn ngay khi vừa tốt nghiệp, mặc dù đã lấy giấy đăng ký kết hôn được gần một năm rưỡi.
An Thính Miên không đợi Vân Ngạn trả lời, nói tiếp: “Em không muốn hôn lễ quá hoành tráng, có anh và em, chúng ta tổ chức ở Cologne được không, em chỉ muốn một đám cưới thuộc về anh và em thôi.”
“Hóa ra cả ngày em không nói vì suy nghĩ chuyện này à?” Vân Ngạn kéo bàn tay đang làm loạn của cô ra, đặt ở trước ngực mình, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô.
“Không phải.” An Thính Miên lắc đầu: “Chỉ là nghĩ trong giây lát, cứ ở bên anh cả đời như thế này cũng rất tốt.”
Vân Ngạn nghe không hiểu câu nói không đầu không đuôi “Cứ ở bên anh cả đời như vậy cũng rất tốt” của cô, ý là lúc trước cô không muốn ở bên anh cả đời?
“Chỉ có anh, vẫn luôn chỉ có anh.” An Thính Miên dường như có thể nghe được tiếng lòng anh.
“Chỉ có hai người chúng ta sao? Sẽ không cảm thấy nuối tiếc chứ?” Vân Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô gái.
“Có anh là đủ rồi.” Cô muốn một hôn lễ chỉ thuộc về bọn họ, không có những thủ tục và xã giao phức tạp, không cần xã giao với khách khứa tới tham gia hôn lễ cũng không có phần cướp dâu căng thẳng.
Chỉ có…
Chỉ có cô mặc một bộ váy cưới trắng tinh từ từ đi về phía anh ở cuối, đọc lời tuyên thệ, trao nhẫn cho nhau, hoàn thành phần quan trọng nhất và thiêng liêng nhất của hôn lễ.
Lời nói của cô có thể dễ dàng lấy lòng anh, không hề bất ngờ, chỉ cần là lời của cô, chỉ cần là yêu cầu của cô, anh đều sẽ đồng ý.
Bộ phim chiếu đến cảnh cuối cùng khi Bumblebee rời bỏ Charlie.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô gái được anh ôm trong lòng, Vân Ngạn chỉ cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảnh khắc chiếc mũ cử nhân được tung lên không trung cũng đồng nghĩa với việc cuộc đời của An Thính Miên sắp bắt đầu cuộc hành trình tiếp theo.
Người khóc nhiều nhất chính là Diệp Khuynh, bình thường là một người vô tư, hiện tại lại nức nở dựa vào vai An Thính Miên không chịu buông ra. Cuối cùng Phạm Nghệ Huyên phải khuyên bảo tách ra.
“Tại sao lại vội vã đến Đức vậy?” Diệp Khuynh còn chưa hồi phục. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã dự định có một chuyến du lịch tốt nghiệp kéo dài mười ngày, nhưng tình trạng sức khỏe của Vân Mộc ngày càng tệ, xuất hiện triệu chứng suy nội tạng, cho nên Vân Mộc không thể không tiến hành phẫu thuật lần thứ bảy và cũng là lần quan trọng nhất từ khi cô ấy chìm vào giấc ngủ sâu.
Vì vậy Vân Ngạn không thể tham dự lễ tốt nghiệp của An Thính Miên, anh đến Đức trước để thảo luận về kế hoạch phẫu thuật của Vân Mộc, An Thính Miên sẽ đến Đức với Vân Ngạn sau.
An Nguyên và Ngụy Lam tới tham dự lễ tốt nghiệp, Ngụy Lam đã rời đi, hiện tại chỉ còn An Nguyên đợi ở cổng trường để đưa cô ra sân bay.
Nếu cuộc phẫu thuật lần này thành công, bọn họ chỉ cần chậm rãi đợi Vân Mộc tỉnh lại, còn nếu không thành công, Vân Mộc sẽ rời đi vĩnh viễn.
Gần tám tháng nay, bọn họ luôn luôn gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, Vân Ngạn cố gắng ở cạnh cô, không để cho công việc và chuyện khác quấy rầy.
Trước khi bước lên máy bay đến Cologne, An Thính Miên biết cuộc phẫu thuật của Vân Mộc đã bắt đầu, có lẽ đến khi cô đến Đức thì cuộc phẫu thuật đã kết thúc, trong lúc này cô gần như không nhận được bất cứ tin tức gì, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho Vân Mộc.
Khi bước ra khỏi sân bay, thời tiết nắng đẹp của Cologne và người đàn ông đang đợi cô ở lối ra là điềm lành cho những điều tốt đẹp sắp tới.
An Thính Miên lười nói chuyện, gật đầu.
Vân Ngạn cắn một miếng từ tay cô: “Ngọt lắm, cảm ơn cục cưng.”
Hiện giờ An Thính Miên đã hoàn toàn quen với việc anh gọi cô là cục cưng.
Anh giơ tay lên, ý tứ mình không muốn ăn nữa, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt như đang đợi cô sẽ làm gì.
“Anh thôi rồi?” An Thính Miên ghét dáng vẻ thăm dò của anh.
“Em ăn đi.” Vân Ngạn vẫn còn nhớ lần trước cô lau ống hút và lau miệng.
“Trẻ con.” An Thính Miên đưa đầu dâu tây vào miệng ngay chỗ anh vừa cắn, ừm, quả nhiên đầu dâu tây đều rất ngọt.
Cô cầm hộp dâu tây quay về chỗ ngồi của mình, lại lấy một quả dâu tây nữa, đang muốn nhấc lên thì nghe thấy anh nói.
“Đủ rồi, sắp ăn cơm, ăn nhiều dâu tây thì lát nữa sẽ không ăn được cơm, ngoan.”
An Thính Miên liếc nhìn anh một cái, vẫn không nói chuyện, nhưng tay lại buông dâu tây, hai ngón tay đẩy hộp ra xa.
Vân Ngạn nhướn mày nhìn động tác của cô, xoay người múc thức ăn trong nồi đặt lên đĩa.
Ánh mắt cô vẫn luôn dõi theo anh, sau khi đặt cơm xuống, Vân Ngạn chống bàn nghiêng người nhìn vào mắt cô.
“Hử?” An Thính Miên không rõ nguyên nhân, ánh mắt né tránh: “Làm gì thế?”
“Chụt.” Vân Ngạn hôn lên đôi môi hồng phấn của cô: “Không có gì.”
Vân Ngạn kéo ghế dựa qua ngồi bên cạnh cô, khuôn mặt anh vẫn mang theo ý cười.
Sau khi ăn cơm, An Thính Miên được Vân Ngạn ôm vào lòng, mở phim lên.
Trên bàn trước mặt là sinh tố trái cây do anh làm, phía sau là lồng ngực ấm áp rắn chắc của người đàn ông, bộ phim “Bumblebee” đang chiếu.
Có phải trong lòng đàn ông thật sự đều có một siêu anh hùng, ví dụ như Ultraman không. Nhưng không thể không nói bộ phim khá hay.
An Thính Miên đã xem gần hết tất cả loạt phim của Marvel, cô không thích xem phim truyền hình, vì phim truyền hình phải theo dõi từng tập, mà cô thì lười theo dõi, chẳng thể xem xong trong một lúc. Cho nên cô đã xem hết “Bumblebee”, cô không thể ngồi yên trong lòng anh.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Vặn vẹo cái gì?” Vân Ngạn ôm cô xoay người cô lại, hai người mặt đối mặt.
An Thính Miên giữ nguyên vẻ mặt, chủ động hôn lên khuôn mặt anh.
“Sao thế?” Từ khi rời giường đến bây giờ, cô chưa hề nói gì, mặc cho anh nhào tới nhào lui.
“Đợi đến khi em tốt nghiệp thì chúng ta tổ chức hôn lễ nhé.” An Thính Miên ôm mặt anh, nhướn mày nhìn anh, nghiêm túc nói.
Đây là lời anh nói lúc trước, khi ấy cô còn không mấy vui vẻ khi phải kết hôn ngay khi vừa tốt nghiệp, mặc dù đã lấy giấy đăng ký kết hôn được gần một năm rưỡi.
An Thính Miên không đợi Vân Ngạn trả lời, nói tiếp: “Em không muốn hôn lễ quá hoành tráng, có anh và em, chúng ta tổ chức ở Cologne được không, em chỉ muốn một đám cưới thuộc về anh và em thôi.”
“Hóa ra cả ngày em không nói vì suy nghĩ chuyện này à?” Vân Ngạn kéo bàn tay đang làm loạn của cô ra, đặt ở trước ngực mình, nhìn vào đôi mắt long lanh của cô.
“Không phải.” An Thính Miên lắc đầu: “Chỉ là nghĩ trong giây lát, cứ ở bên anh cả đời như thế này cũng rất tốt.”
Vân Ngạn nghe không hiểu câu nói không đầu không đuôi “Cứ ở bên anh cả đời như vậy cũng rất tốt” của cô, ý là lúc trước cô không muốn ở bên anh cả đời?
“Chỉ có anh, vẫn luôn chỉ có anh.” An Thính Miên dường như có thể nghe được tiếng lòng anh.
“Chỉ có hai người chúng ta sao? Sẽ không cảm thấy nuối tiếc chứ?” Vân Ngạn nhẹ nhàng vuốt ve gò má mềm mại của cô gái.
“Có anh là đủ rồi.” Cô muốn một hôn lễ chỉ thuộc về bọn họ, không có những thủ tục và xã giao phức tạp, không cần xã giao với khách khứa tới tham gia hôn lễ cũng không có phần cướp dâu căng thẳng.
Chỉ có…
Chỉ có cô mặc một bộ váy cưới trắng tinh từ từ đi về phía anh ở cuối, đọc lời tuyên thệ, trao nhẫn cho nhau, hoàn thành phần quan trọng nhất và thiêng liêng nhất của hôn lễ.
Lời nói của cô có thể dễ dàng lấy lòng anh, không hề bất ngờ, chỉ cần là lời của cô, chỉ cần là yêu cầu của cô, anh đều sẽ đồng ý.
Bộ phim chiếu đến cảnh cuối cùng khi Bumblebee rời bỏ Charlie.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Cô gái được anh ôm trong lòng, Vân Ngạn chỉ cảm thấy thỏa mãn hơn bao giờ hết.
…
Thời gian trôi qua rất nhanh, khoảnh khắc chiếc mũ cử nhân được tung lên không trung cũng đồng nghĩa với việc cuộc đời của An Thính Miên sắp bắt đầu cuộc hành trình tiếp theo.
Người khóc nhiều nhất chính là Diệp Khuynh, bình thường là một người vô tư, hiện tại lại nức nở dựa vào vai An Thính Miên không chịu buông ra. Cuối cùng Phạm Nghệ Huyên phải khuyên bảo tách ra.
“Tại sao lại vội vã đến Đức vậy?” Diệp Khuynh còn chưa hồi phục. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy đã dự định có một chuyến du lịch tốt nghiệp kéo dài mười ngày, nhưng tình trạng sức khỏe của Vân Mộc ngày càng tệ, xuất hiện triệu chứng suy nội tạng, cho nên Vân Mộc không thể không tiến hành phẫu thuật lần thứ bảy và cũng là lần quan trọng nhất từ khi cô ấy chìm vào giấc ngủ sâu.
Vì vậy Vân Ngạn không thể tham dự lễ tốt nghiệp của An Thính Miên, anh đến Đức trước để thảo luận về kế hoạch phẫu thuật của Vân Mộc, An Thính Miên sẽ đến Đức với Vân Ngạn sau.
An Nguyên và Ngụy Lam tới tham dự lễ tốt nghiệp, Ngụy Lam đã rời đi, hiện tại chỉ còn An Nguyên đợi ở cổng trường để đưa cô ra sân bay.
Nếu cuộc phẫu thuật lần này thành công, bọn họ chỉ cần chậm rãi đợi Vân Mộc tỉnh lại, còn nếu không thành công, Vân Mộc sẽ rời đi vĩnh viễn.
Gần tám tháng nay, bọn họ luôn luôn gặp nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cho nên trong khoảng thời gian ngắn ngủi ở bên nhau, Vân Ngạn cố gắng ở cạnh cô, không để cho công việc và chuyện khác quấy rầy.
Trước khi bước lên máy bay đến Cologne, An Thính Miên biết cuộc phẫu thuật của Vân Mộc đã bắt đầu, có lẽ đến khi cô đến Đức thì cuộc phẫu thuật đã kết thúc, trong lúc này cô gần như không nhận được bất cứ tin tức gì, chỉ có thể yên lặng cầu nguyện cho Vân Mộc.
Khi bước ra khỏi sân bay, thời tiết nắng đẹp của Cologne và người đàn ông đang đợi cô ở lối ra là điềm lành cho những điều tốt đẹp sắp tới.
/73
|