Mê Muội

Chương 20 - Chương 20

/92




Hàn Phái biết nếu tiếp tục hôn thì sẽ không thể dừng lại được, anh dừng lại đúng lúc, cụng trán vào trán cô,“Thay quần áo, đi chạy bộ thôi.”

Tần Thư vốn còn muốn cắn môi, trêu chọc lại anh, kết quả anh đã dừng lại trước.

Vẫn nên rụt rè một chút vậy, về sau còn nhiều cơ hội để trêu đùa anh.

Từ từ ổn định lại hơi thở, cô gật đầu, rời khỏi phòng bếp đi thay quần áo.

Hàn Phái ngơ ngẩn vài giây, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm bóng dáng cô, đến tận khi cô cầm quần áo đi lên phòng thay đồ ở trên lầu, anh mới rời mắt tiếp tục rửa bát.

Anh vẫn luôn cho rằng mình vẫn còn có thể kiềm chế được, dù có phụ nữ ngồi trong lòng cũng không loạn, nhưng vừa rồi nếu không phải tay anh còn dính bọt sà phòng, nếu anh ôm lấy cô, có thể hôm nay bọn họ thật sự không cần đi chạy bộ nữa.

Trong phút chốc anh hôn cô, lúc đó anh thật sự rất muốn cô.

Cảm giác muốn chiếm hữu ấy đến từ tận đáy lòng, ngăn không được.

Nửa tiếng sau, hai người mặc xong quần áo, chỉ mang theo điện thoại, xuống lầu.

Ra đến cổng chung cư, Hàn Phái cầm tay Tần Thư, hai người thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, tâm trạng Tần Thư khá tốt, trong đầu cô lúc này toàn là anh.

Hàn Phái xoa bóp tay cô: “Chú ý đường đi.” Cô cứ đi vòng vòng xung quanh, anh bị cô làm cho choáng váng luôn.

Nhưng Tần Thư nào có chịu nghe lời đương sự, anh nói đông, cô hướng về tây.

Ra khỏi tiểu khu khá xa, Tần Thư mới phát hiện không đúng hướng, con đường này không phải đi đến đại học Z, “Chúng ta không đến sân tập chạy sao?” Cô hỏi Hàn Phái.

Hàn Phái: “Có đi, đổi sang sân tập của một trường cao đẳng.”

Tần Thư hơi giật mình, bỗng nhiên hiểu ra, chắc là vì Thu Lam đến sân tập đại học Z chạy bộ, anh liền tránh đi.

Chỉ là một ngày lạnh thế này, lại là Giáng Sinh, chẳng phải đến cả bóng người Thu Lam cũng không nhìn thấy được sao?

Trong chốc lát, cô cảm thấy chua xót cho Thu Lam, vì những người con gái biết rõ không có kết quả nhưng vẫn chấp mê bất hối, cũng vì bản thân mình từng như vậy.

Thu Lam đợi khoảng gần một tiếng rưỡi, tối nay không phải là không có ai hẹn cô ta, mà là cô ta đã từ chối hết rồi.

Ăn cơm với một người đàn ông mình không thích cũng không có ý nghĩa gì cả, cô ta cũng không thích cho người khác hy vọng.

Sau khi tan làm, Thu Lam ăn một bữa đơn giản, không biết làm gì, liền lái xe đến đại học Z.

Đã 9:30, Hàn Phái hẳn phải đến rồi, nhưng vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Cô ta hiểu anh khá rõ, dù bất cứ lúc nào cũng sẽ không vì công việc và phụ nữ, chậm trễ thời gian rèn luyện, với anh mà nói thân thể là tất cả tiền vốn.

Tần Thư dựa vào ghế, nhìn chằm chằm ra ngoài không chớp mắt, sợ bỏ lỡ bóng dáng Hàn Phái. Trên sân tập, bóng người thưa thớt, có người tới, có người đi.

Khi đang thất thần, điện thoại reo.

Là bạn tốt Doãn Nhất Kiều gọi tới, “Đang làm gì đấy?”

Thu Lam cười: “Đợi người trong lòng của tớ.” Việc cô ta thích Hàn Phái, chỉ có Doãn Nhất Kiều biết, chuyện bị Hàn Phái từ chối ở quán bar, cô ta cũng không giữ trong lòng mà nói hết với Doãn Nhất Kiều, bởi vì Doãn Nhất Kiều sẽ không chê cười cô ta.

Doãn Nhất Kiều không nhịn được, trêu chọc: “Cậu đã nhìn thủng cửa kính xe chưa?”

Thu Lam: “Qủy tha ma bắt cậu đi!” Cô ta gọi điện thoại cũng không quên nhìn sân tập.

Thanh âm của Doãn Nhất Kiều truyền đến: “Không phải là cậu lại đến sân tập chặn Hàn Phái đấy chứ?”

Thu Lam: “Không thì biết làm thế nào?”

Không tình cờ gặp anh như thế này, cô ta biết đi đâu mà tìm.

Ban ngày anh bận rộn với công việc, con người anh ghét nhất là người khác công tư lẫn lộn, cũng đặc biệt phiền chán kiểu phụ nữ lấy lý do công việc mà tiếp cận anh.

Thu Lam thở dài: “Hình như ngoài thời gian chạy bộ và ngủ ra, anh ấy lúc nào cũng làm việc.”

Doãn Nhất Kiều cười: “Vậy đợi lúc anh ta ngủ thì đến tìm đi, vừa lúc cùng nhau nghỉ ngơi.” Nói xong cười ha ha.

Thu Lam: “Cậu cút qua một bên đi!” Dừng lại: “Thật ra tớ đúng là muốn cùng anh ấy tâm sự việc đời ở trên giường, nhưng không có cơ hội.”

Doãn Nhất Kiều: “Bây giờ cậu phải hẹn anh ta, cậu không hẹn, còn đợi anh ta chủ động đến tìm cậu hả? Lần trước, không phải cậu nói với tớ là anh ta với người trong nhà giới thiệu còn chưa chính thức ở bên nhau sao, người đàn ông như Hàn Phái, nếu anh ta thật sự quan tâm đến một người phụ nữ thì sẽ đợi chờ hả? Dù anh ta nguyện ý đợi, đối phương cũng chưa chắc muốn đợi, cho nên, em gái à, nhanh chân lên đi.”

Thu Lam xoa bóp ấn đường, cô ta không trực tiếp hẹn gặp anh, chính là sợ Hàn Phái giáp mặt từ chối cô ta, nếu như vậy thì cô ta chắc chắn sẽ sụp đổ mất, sau đó có lẽ đến hợp tác cũng khó nữa.

Cô ta cũng kiêu ngạo, dù không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng tốt xấu gì cũng được coi là mỹ nữ.

Vội vàng theo đuổi một người đàn ông như vậy, theo đuổi được thì tốt, ngộ nhỡ…

Việc này sẽ tạo ra bóng ma cả đời với cô ta.

“Alô?” Doãn Nhất Kiều không nghe thấy tiếng gì, gọi cô ta một tiếng.

Thu Lam: “Vẫn còn sống.”

Doãn Nhất Kiều: “Tớ nói câu này có thể sẽ đả kích cậu, nói không chừng tối nay, Hàn Phái đang dính lấy cái cô xem mắt ấy của anh ta, đầu năm nay sợ nhất là trai đơn gái chiếc ở chung trong một không gian ái muội đấy, cứ ở chung thế nào cũng xảy ra chuyện, cậu hiểu chưa?”

Thu Lam bực bội, chuyển đề tài: “Cậu không đón lễ giáng sinh với chồng cậu lại nhàn rỗi đến mức đi đả kích tớ hả?”

Doãn Nhất Kiều cười: “Đã hẹn xong rồi, vừa ăn xong hắn liền quay lại công ty, nói có khách hàng tìm hắn bàn công việc, tớ đành phải thả hắn đi.”

Phản ứng đầu tiên của Thu Lam chính là: “Khách hàng nam hay nữ?”

Doãn Nhất Kiều trêu cô ta: “Nữ.”

Thu Lam: “…Cậu rộng lượng thật đấy!”

Doãn Nhất Kiều: “Không rộng lượng thì biết làm thế nào? Đàn ông mà muốn ăn vụng thì ngăn cũng không được, nếu ngày nào đó hắn thất sự dám tìm người phụ nữ khác, tớ sẽ có biện pháp khiến hắn hối hận đến xanh ruột. Lễ tết tốt nhất là không nên đề cập đến mấy đề tài mất hứng này, cậu đoán xem tớ vừa gặp ai ở nhà hàng?”

Thu Lam nghĩ: “Chồng trước của cậu?”

Doãn Nhất đã đến bãi đỗ xe, không vội rời đi, dựa vào cạnh xe cho tỉnh rượu: “Đúng vậy, ngày nào đi làm cũng thấy, vất vả lắm tan làm mới có thời gian riêng tư mà vẫn gặp phải.”

Chợt yên lặng, “Tớ nhìn thấy anh ta đang ăn cơm với một người phụ nữ, chắc là xem mắt.”

Thu Lam kinh ngạc không thôi: “Hạ Cánh Nam đang xem mắt?

Doãn Nhất Kiều: “Chắc là vậy.”

Dù sao dáng vẻ người phụ nữ kia không giống khách hàng, khách hàng sẽ không hẹn dùng bữa ở một nhà hàng tình nhân thế


/92

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status