“Lâm Uyên?” Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gọi hắn một tiếng.
Lâm Uyên thu hồi suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Thấy Lý Tiện Ngư cũng đang ngước mắt nhìn hắn. Trong đôi mắt hạnh hoa sóng nước mênh mông trong vắt giống như được qua nước, hiện ra ảnh ngược của hắn rất rõ ràng.
Ánh mắt của Lâm Uyên hơi ngừng lại, lông mi xanh đen nhàn nhạt rũ xuống: “Công chúa muốn thần đi cùng sao?”
Lý Tiện Ngư gật đầu, mắt hạnh khẽ cong lên: “Năm nay Nguyệt Kinh Thành không có tuyết rơi.”
“Ta muốn dẫn ngươi đi núi tuyết Hòa Trác ngắm tuyết.”
Lâm Uyên nhàn nhạt nhướng mày lên.
Một lúc sau, hắn một lần nữa nghiêng mặt đi, trong giọng nói mang theo tiếng cười nhàn nhạt: “Đây là lần đầu tiên thần được công chúa mời.”
Lý Tiện Ngư mỉm cười, duỗi tay nắm lấy tay áo của hắn, dẫn hắn bước đi về phía trước.
“Bây giờ chúng ta quay về chuẩn bị đi.”
米
Khi quay trở lại Điện Phi Hương, Nguyệt Kiến và Trúc Từ đang chuẩn bị hành lý cho chuyến đi này.
Thấy Lý Tiện Ngư bước đến, thì cùng nhau tiến lên hành lễ với nàng. Nguyệt Kiến nói: “Công chúa, bọn nô tỳ đã chuẩn bị xong hành lý, ngài nhìn một cái thử đi, xem còn thiếu cái gì nữa không?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời một tiếng, thành thạo ngồi xổm trước rương hành lý, nhìn xem kỹ lưỡng.
Núi tuyết Hòa Trác hàng năm bị tuyết bao phủ, trời giá rét, hành lý chủ yếu là quần áo mùa đông dày và đồ vật sưởi ấm, ngoại trừ cái này ra, còn có một ít đồ vật nàng thường dùng trong sinh hoạt thường ngày.
Qua loa nhìn lại, cũng không có thiếu cái gì.
Lý Tiện Ngư kêu các nàng lui xuống trước, quay đầu nhìn Lâm Uyên và nói: “Lâm Uyên, ngươi nhìn xem, coi có còn thiếu cái gì không?”
Lâm Uyên nhìn thoáng qua, hỏi nàng: “Có cần mang con thỏ của công chúa đi không?”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu: “Núi tuyết trời giá rét, vẫn để Tiểu Miên Hoa ở lại Đông Thiên Điện, bên cạnh mẫu phi là được rồi.”
Lâm Uyên gật đầu, nói: “Vậy chắc là không có thiếu cái gì.”
Lý Tiện Ngư cũng cảm thấy như vậy.
Nàng đẩy rương hành lý sang một bên, cong mi nói với Lâm Uyên: “Lâm Uyên, ta đi ra ngoài một lúc. Ngươi kêu nhóm cung nữ bưng đồ ăn lên trước đi. Ta sẽ trở về rất nhanh.”
Lâm Uyên lên tiếng trả lời, thuận tay đưa cho nàng một chiếc áo choàng dày. Gò má của Lý Tiên Ngư ửng đỏ. Nàng nghĩ, Lâm Uyên chắc hẳn là đoán ra được nàng đang muốn đi tắm.
Nhưng đương nhiên là nàng không có trực tiếp nói thẳng ra, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy áo choàng hắn đưa qua, bước nhanh đi về phía phòng tắm.
Khi Lý Tiện Ngư trở về từ phòng tắm, cơm trưa đã ở đọn sẵn ở trên bàn dài. Lâm Uyên vẫn chưa động đũa. Thấy nàng đẩy tấm bình phong ra bước vào, thì nói với nàng: “Mới vừa rồi cung nhân lại đây truyền lời, công chúa không ở đây, có cần thần kể lại không?”
Lý Tiện Ngư kéo áo choàng lại rồi bước đến, hơi tò mò một chút hỏi hắn: “Là chuyện gì vậy?”
Lâm Uyên trả lời: “Hoàng huynh của công chúa tứ hôn cho Trưởng công chúa Ninh Ý và thái phó. Đồng thời ở trong Nguyệt Kinh Thành xây dựng phủ Trưởng công chúa.”
“Sau khi phong thiện trên núi tuyết, lập tức thành hôn.” Lý Tiện Ngư bởi vì tin tức bất ngờ xảy ra này mà hơi ngẩn người trong chớp mắt.
Tiếp theo tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ.
“Đây là chuyện hỉ sự.” Rốt cuộc Đại Nguyệt đã rất lâu chưa có chuyện công chúa thành hôn với phò mã và mở phủ ở Nguyệt Kinh Thành như vậy.
Có thể nói là từ khi hoàng huynh đăng cơ tới nay, đây là chuyện hỉ sự đầu tiên. Nàng nghĩ như vậy, thì mở hộp trang sức ra, từ bên trong tìm một lúc lâu mới tìm ra một đôi vòng tay đồng tâm, cẩn thận gói nó lại và đặt vào trong hộp gấm, cong mắt nói với Lâm Uyên: “Lâm Uyên, ta muốn đi một chuyến đến Điện Phượng Nghi.”
Lâm Uyên lập tức trả lời, từ cơm trưa lấy ra một cái bánh gạo nếp được gói trong lá sen đưa cho nàng: “Thần cùng đi với công chúa.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời một tiếng.
Nàng duỗi tay cầm lấy cái bánh gạo nếp, suy nghĩ một lúc, lại be một nửa đưa cho Lâm Uyên, nhẹ nhàng cười nói với hắn: “Vậy ngươi ở ngoài điện chờ ta một lúc là được rồi.”
zk Trong Điện Phượng Nghi, bức màn đỏ rũ xuống, mùi hương trầm thủy bay lượn lờ như mây mù ở trong bức màn.
Ninh Ý vẫn dựa nghiêng trên giường, ngón tay được sơn móng tay đang cầm một cây trâm bằng vàng, từng chút từng chút khuấy hương dược ở trong lò. Mà bên cạnh nàng, đặt cuốn thánh chỉ tứ hôn kia.
Ở chỗ xa hơn, chính là Phó Tùy Chu đang ngồi sau trường án.
Người đàn ông mặc áo choàng màu trắng đang sáng tác luật lệ mới của Đại Nguyệt sau bàn dài.
Ninh Ý lấy tay chống cằm liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt của hắn hờ hững, giống như ngày thường cứ như vậy nhìn thẳng vào hắn.
Nàng giống như cảm thấy buồn cười, lập tức cười khẽ một tiếng, sau đó tùy ý cầm lấy cuốn thánh chỉ kia, một đôi chân ngọc trắng tuyết trần trụi đứng dậy từ trên ghế quý phi.
Nàng bước lên trên mặt đất được trải thảm dày đi đến trước mặt Phó Tùy Chu, ngón tay ngọc buông lỏng, thánh chỉ màu vàng sáng cũng rơi xuống bộ luật mới hắn đang viết.
Nước mực bắn tung tóe lên trên tờ giấy.
Phó Tùy Chu giống như đã sớm quen với chuyện này.
Hắn đặt bút xuống, lấy khăn tay lau đi vết mực dính trên mu bàn tay, một lần nữa đổi một tờ giấy Tuyên Thành mới.
Chờ hắn cầm bút lên lần thứ hai, Ninh Ý cũng đã nghiêng người ngồi trên ghế dài bên cạnh hắn, chân ngọc tuyết trắng nhẹ nhàng lắc lư, ý cười trên môi càng đậm, câu chữ phun ra lại rất sắc bén. “Đầu nói “ học thành văn võ nghệ, bán cùng đế vương gia" Thái phó quả nhiên không hổ danh là thầy của bệ hạ, tấm gương tốt của người đọc sách, thật đúng là đem hai chữ trung quân làm đến cực hạn.”
“Ngay cả hôn sự của bản thân cũng đều có thể bán cho đế vương.”
Nàng nghiêng mặt đi, mỉm cười: “Cũng không biết đổi bằng cái giá gì, là vị cực nhân thần sao?” (vị cực nhân thần: địa vị rất cao.)
Phó Tùy Chu cuốn thánh chỉ tứ hôn lại, đặt sang một bên, giọng nói nhàn nhạt: “Trung chính là đối với chuyện của quốc gia. Mà hôn sự của thần, là việc riêng của bản thân. Không thể nói đến chữ trung.”
“Càng không có hứng thú dùng nó đổi lấy cái gì.”
Mắt phượng của Ninh Ý khẽ trào phúng: “Vậy đó là cái gọi là tình nghĩa à?” Nàng khoanh tay, khay móng tay giả mạ vàng của mình, giọng nói trở nên lười biếng: “Thái phó cho rằng bổn cung không biết sao? Trước khi mẫu hậu của bổn cung lâm chung đã từng nhờ thái phó chăm sóc quan tâm hoàng huynh và bổn cung.”
Nàng cười khẽ: “Mẫu hậu chắc là không nghĩ tới, lại là cách quan tâm như vậy nhỉ.”
Phó Tùy Chu cuối cùng cũng ngước mắt nhìn lên.
Mặt mày của hắn lạnh nhạt, giống như dòng nước yên tĩnh dưới hồ sâu, không hề có bất cứ suy nghĩ gì khác.
“Trước kia Thái Hậu thật sự đã nói qua việc này với thần. Thần cũng từng đồng ý qua.”
“Khi bệ hạ và công chúa bảy tuổi vỡ lòng, thần đã tự xin đi đến nam thư phòng giảng bài. Liên tiếp mười năm, cho đến khi Thái Tử trưởng thành, công chúa cập kê, chắc là cũng không phụ sự gửi gắm của Thái Hậu đã khuất.” Ninh Ý liếc mắt nhìn hắn, ngón út đeo móng tay giả mạ vàng gõ gõ từng cái lên trên bàn dài, giống như nhớ lại chuyện xưa mấy năm trước.
Khi đó, nàng vẫn còn nhỏ. Phó Tùy Chu trong ấn tượng là một thiếu niên có vẻ ngoài tuấn tú. Giọng nói dịu dàng, tính tình ôn hòa. Là vị phu tử nàng thích nhất trong tất cả các vị phu tử.
Lần đầu tiên nàng viết tên của mình là do Phó Tùy Chu dạy nàng.
Sau đó, nàng lớn lên thành thiếu nữ xinh xắn. Phó Tùy Chu cũng từ thiếu niên tuấn tú trưởng thành thành thanh niên lạnh nhạt xa cách.
Áo trắng mũ ngọc, mặt mày lạnh lùng, giống như cây trúc tùng trong tuyết. Khi đó, nàng tuổi trẻ ngây thơ. Giống như rất thích loại đàn ông này. Còn bởi vì vậy tự tay viết một bức thư tình cho hắn.
Đương nhiên, Phó Tùy Chu cũng không có viết thư trả lời lại cho nàng.
Khi nàng đuổi theo dò hỏi việc này, hắn trả lời cũng rất lạnh lùng. Chỉ kêu sau này nàng đừng viết loại thư như vậy nữa. Không chỉ hắn, còn có những người đàn ông khác nữa.
Lại sau đó, nàng giận dỗi rời khỏi nam thư phòng, mặc dù nghe nói Phó Tùy Chu trở thành thái phó của hoàng huynh, cũng không lại đi gặp hắn nữa.
Cho đến khi, yến hội nhỏ ở Đông Cung lần trước ——
Nàng giấu di suy nghĩ, một lần nữa nở nụ cười.
“Chuyện xưa bao nhiêu năm trước, bổn cung đã sớm không còn nhớ một chút gì nữa.”
“Mất công thái phó còn nhớ rõ vậy.” Ninh Ý không hề để ý xoa xoa tà váy của mình, giống như là phủi đi lớp bụi bặm trong trí nhớ.
Tiếp theo, ngón tay ngọc mảnh khảnh một lần nữa giơ lên, dừng lại ở trên thắt lưng bằng ngọc bên hông hắn. Nàng cúi người qua, môi đỏ tươi đẹp khẽ cong lên: “Bổn cung không nhớ lúc trước. Chỉ xem bây giờ. Bây giờ thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống, thái phó lại không còn là thiếu niên, ai có thể biết được, thái phó còn có thể làm được phò mã của bổn cung hay không?”
Giữa mày của Phó Tùy Chu hơi nhíu lại.
Hắn cách ống tay áo đè cổ tay trắng nõn của NInh Ý xuống, giọng nói hơi trầm xuống nhắc nhở nàng: “Công chúa, đây là trong cung.”
“Trong cung thì lại như thế nào?”
Mắt phượng của Ninh Ý khẽ ngước lên, cũng không hề để ý.
Tay trái của nàng cầm cuốn thánh chỉ được cuộn lại và giũ ra lần nữa, lắc lư qua lại trước mắt thái phó, tay phải một lần nữa xoa xoa thắt lưng bằng ngọc bên hông của hắn, mỉm cười xinh đẹp nói: “Sao hả, phò mã của bổn cung, thử cũng không được sao?”
Nàng còn chưa dứt lời, lại nghe mành gấm trước tấm bình phong nhẹ nhàng vang lên một tiếng.
Một giọng nói ngọt ngào truyền đến từ chỗ xa hơn một chút, tiếp theo là tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng tới gần từ phía xa: “Hoàng tỷ Ninh Ý......” Động tác của Ninh Ý hơi ngừng lại, nhướng mày nhìn lại, thấy thiếu nữ mặc áo choàng lông thỏ đang vén màn bước vào.
Lý Tiện Ngư cũng mỉm cười ngước mắt lên nhìn.
Nhưng khi ánh mắt vừa rơi xuống, lại nhìn thấy hai chân trần trụi của hoàng tỷ đang ngồi bên cạnh bàn dài, ngón tay ngọc mảnh khảnh thì đang dừng lại ở thắt lưng bằng ngọc bên hông của thái phó.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi mở to, ngẩn người ngay tại chỗ trong giây chỗ. Sau khi phục hồi tinh thần lại, nàng cuống quít nghiêng người sang một bên, hai má nóng bỏng đặt hộp gấm mang đến trên bàn trang điểm của Ninh Ý.
“Gia Ninh... Gia Ninh tới không phải lúc. Cho nên... cho nên đi về trước.”
Nàng còn chưa dứt lời, thì cả người đã vội vội vàng vàng đi về phía cửa điện. Ninh Ý từ từ rút tay lại, đôi mày đẹp nhướng lên khi nhìn bóng dáng của Lý Tiện Ngư, chậm rãi mở miệng nói: “Thỏ con, đứng lại.”
Lý Tiện Ngư nghe thấy được. Nhưng giờ phút này nàng vừa chột dạ vừa co quắp, bị Ninh Ý gọi như vậy, càng thêm hoảng loạn, không những không dừng lại mà ngược lại nhấc váy lên chạy chậm ra ngoài.
Nàng một đường chạy thẳng ra ngoài cũng không dám quay đầu lại, hoang mang rối loạn chạy ra khỏi tẩm điện của Ninh Ý.
Ánh mặt trời dịu nhẹ rơi xuống bên ngoài điện.
Lý Tiện Ngư còn chưa ngước mắt lên, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của thiếu niên: “Công chúa.”
Đôi mắt sáng của Lý Tiện Ngư khẽ ngước lên, nhìn thấy Lâm Uyên đang đứng trên cầu thang bằng ngọc chờ nàng, thì nhanh chân chạy chậm về phía hắn. Nàng cách một bậc cầu thang bằng ngọc duỗi tay nắm lấy tay áo của hắn, mặt đỏ như lửa đốt: “Lâm Uyên, nhanh, nhanh mang ta quay trở lại Điện Phi Hương đi. Hoàng tỷ muốn tìm ta hồi tội.”
Lâm Uyên thu hồi suy nghĩ, nghiêng đầu nhìn thiếu nữ bên cạnh.
Thấy Lý Tiện Ngư cũng đang ngước mắt nhìn hắn. Trong đôi mắt hạnh hoa sóng nước mênh mông trong vắt giống như được qua nước, hiện ra ảnh ngược của hắn rất rõ ràng.
Ánh mắt của Lâm Uyên hơi ngừng lại, lông mi xanh đen nhàn nhạt rũ xuống: “Công chúa muốn thần đi cùng sao?”
Lý Tiện Ngư gật đầu, mắt hạnh khẽ cong lên: “Năm nay Nguyệt Kinh Thành không có tuyết rơi.”
“Ta muốn dẫn ngươi đi núi tuyết Hòa Trác ngắm tuyết.”
Lâm Uyên nhàn nhạt nhướng mày lên.
Một lúc sau, hắn một lần nữa nghiêng mặt đi, trong giọng nói mang theo tiếng cười nhàn nhạt: “Đây là lần đầu tiên thần được công chúa mời.”
Lý Tiện Ngư mỉm cười, duỗi tay nắm lấy tay áo của hắn, dẫn hắn bước đi về phía trước.
“Bây giờ chúng ta quay về chuẩn bị đi.”
米
Khi quay trở lại Điện Phi Hương, Nguyệt Kiến và Trúc Từ đang chuẩn bị hành lý cho chuyến đi này.
Thấy Lý Tiện Ngư bước đến, thì cùng nhau tiến lên hành lễ với nàng. Nguyệt Kiến nói: “Công chúa, bọn nô tỳ đã chuẩn bị xong hành lý, ngài nhìn một cái thử đi, xem còn thiếu cái gì nữa không?”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời một tiếng, thành thạo ngồi xổm trước rương hành lý, nhìn xem kỹ lưỡng.
Núi tuyết Hòa Trác hàng năm bị tuyết bao phủ, trời giá rét, hành lý chủ yếu là quần áo mùa đông dày và đồ vật sưởi ấm, ngoại trừ cái này ra, còn có một ít đồ vật nàng thường dùng trong sinh hoạt thường ngày.
Qua loa nhìn lại, cũng không có thiếu cái gì.
Lý Tiện Ngư kêu các nàng lui xuống trước, quay đầu nhìn Lâm Uyên và nói: “Lâm Uyên, ngươi nhìn xem, coi có còn thiếu cái gì không?”
Lâm Uyên nhìn thoáng qua, hỏi nàng: “Có cần mang con thỏ của công chúa đi không?”
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, vẫn lắc đầu: “Núi tuyết trời giá rét, vẫn để Tiểu Miên Hoa ở lại Đông Thiên Điện, bên cạnh mẫu phi là được rồi.”
Lâm Uyên gật đầu, nói: “Vậy chắc là không có thiếu cái gì.”
Lý Tiện Ngư cũng cảm thấy như vậy.
Nàng đẩy rương hành lý sang một bên, cong mi nói với Lâm Uyên: “Lâm Uyên, ta đi ra ngoài một lúc. Ngươi kêu nhóm cung nữ bưng đồ ăn lên trước đi. Ta sẽ trở về rất nhanh.”
Lâm Uyên lên tiếng trả lời, thuận tay đưa cho nàng một chiếc áo choàng dày. Gò má của Lý Tiên Ngư ửng đỏ. Nàng nghĩ, Lâm Uyên chắc hẳn là đoán ra được nàng đang muốn đi tắm.
Nhưng đương nhiên là nàng không có trực tiếp nói thẳng ra, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy áo choàng hắn đưa qua, bước nhanh đi về phía phòng tắm.
Khi Lý Tiện Ngư trở về từ phòng tắm, cơm trưa đã ở đọn sẵn ở trên bàn dài. Lâm Uyên vẫn chưa động đũa. Thấy nàng đẩy tấm bình phong ra bước vào, thì nói với nàng: “Mới vừa rồi cung nhân lại đây truyền lời, công chúa không ở đây, có cần thần kể lại không?”
Lý Tiện Ngư kéo áo choàng lại rồi bước đến, hơi tò mò một chút hỏi hắn: “Là chuyện gì vậy?”
Lâm Uyên trả lời: “Hoàng huynh của công chúa tứ hôn cho Trưởng công chúa Ninh Ý và thái phó. Đồng thời ở trong Nguyệt Kinh Thành xây dựng phủ Trưởng công chúa.”
“Sau khi phong thiện trên núi tuyết, lập tức thành hôn.” Lý Tiện Ngư bởi vì tin tức bất ngờ xảy ra này mà hơi ngẩn người trong chớp mắt.
Tiếp theo tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ.
“Đây là chuyện hỉ sự.” Rốt cuộc Đại Nguyệt đã rất lâu chưa có chuyện công chúa thành hôn với phò mã và mở phủ ở Nguyệt Kinh Thành như vậy.
Có thể nói là từ khi hoàng huynh đăng cơ tới nay, đây là chuyện hỉ sự đầu tiên. Nàng nghĩ như vậy, thì mở hộp trang sức ra, từ bên trong tìm một lúc lâu mới tìm ra một đôi vòng tay đồng tâm, cẩn thận gói nó lại và đặt vào trong hộp gấm, cong mắt nói với Lâm Uyên: “Lâm Uyên, ta muốn đi một chuyến đến Điện Phượng Nghi.”
Lâm Uyên lập tức trả lời, từ cơm trưa lấy ra một cái bánh gạo nếp được gói trong lá sen đưa cho nàng: “Thần cùng đi với công chúa.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng trả lời một tiếng.
Nàng duỗi tay cầm lấy cái bánh gạo nếp, suy nghĩ một lúc, lại be một nửa đưa cho Lâm Uyên, nhẹ nhàng cười nói với hắn: “Vậy ngươi ở ngoài điện chờ ta một lúc là được rồi.”
zk Trong Điện Phượng Nghi, bức màn đỏ rũ xuống, mùi hương trầm thủy bay lượn lờ như mây mù ở trong bức màn.
Ninh Ý vẫn dựa nghiêng trên giường, ngón tay được sơn móng tay đang cầm một cây trâm bằng vàng, từng chút từng chút khuấy hương dược ở trong lò. Mà bên cạnh nàng, đặt cuốn thánh chỉ tứ hôn kia.
Ở chỗ xa hơn, chính là Phó Tùy Chu đang ngồi sau trường án.
Người đàn ông mặc áo choàng màu trắng đang sáng tác luật lệ mới của Đại Nguyệt sau bàn dài.
Ninh Ý lấy tay chống cằm liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy vẻ mặt của hắn hờ hững, giống như ngày thường cứ như vậy nhìn thẳng vào hắn.
Nàng giống như cảm thấy buồn cười, lập tức cười khẽ một tiếng, sau đó tùy ý cầm lấy cuốn thánh chỉ kia, một đôi chân ngọc trắng tuyết trần trụi đứng dậy từ trên ghế quý phi.
Nàng bước lên trên mặt đất được trải thảm dày đi đến trước mặt Phó Tùy Chu, ngón tay ngọc buông lỏng, thánh chỉ màu vàng sáng cũng rơi xuống bộ luật mới hắn đang viết.
Nước mực bắn tung tóe lên trên tờ giấy.
Phó Tùy Chu giống như đã sớm quen với chuyện này.
Hắn đặt bút xuống, lấy khăn tay lau đi vết mực dính trên mu bàn tay, một lần nữa đổi một tờ giấy Tuyên Thành mới.
Chờ hắn cầm bút lên lần thứ hai, Ninh Ý cũng đã nghiêng người ngồi trên ghế dài bên cạnh hắn, chân ngọc tuyết trắng nhẹ nhàng lắc lư, ý cười trên môi càng đậm, câu chữ phun ra lại rất sắc bén. “Đầu nói “ học thành văn võ nghệ, bán cùng đế vương gia" Thái phó quả nhiên không hổ danh là thầy của bệ hạ, tấm gương tốt của người đọc sách, thật đúng là đem hai chữ trung quân làm đến cực hạn.”
“Ngay cả hôn sự của bản thân cũng đều có thể bán cho đế vương.”
Nàng nghiêng mặt đi, mỉm cười: “Cũng không biết đổi bằng cái giá gì, là vị cực nhân thần sao?” (vị cực nhân thần: địa vị rất cao.)
Phó Tùy Chu cuốn thánh chỉ tứ hôn lại, đặt sang một bên, giọng nói nhàn nhạt: “Trung chính là đối với chuyện của quốc gia. Mà hôn sự của thần, là việc riêng của bản thân. Không thể nói đến chữ trung.”
“Càng không có hứng thú dùng nó đổi lấy cái gì.”
Mắt phượng của Ninh Ý khẽ trào phúng: “Vậy đó là cái gọi là tình nghĩa à?” Nàng khoanh tay, khay móng tay giả mạ vàng của mình, giọng nói trở nên lười biếng: “Thái phó cho rằng bổn cung không biết sao? Trước khi mẫu hậu của bổn cung lâm chung đã từng nhờ thái phó chăm sóc quan tâm hoàng huynh và bổn cung.”
Nàng cười khẽ: “Mẫu hậu chắc là không nghĩ tới, lại là cách quan tâm như vậy nhỉ.”
Phó Tùy Chu cuối cùng cũng ngước mắt nhìn lên.
Mặt mày của hắn lạnh nhạt, giống như dòng nước yên tĩnh dưới hồ sâu, không hề có bất cứ suy nghĩ gì khác.
“Trước kia Thái Hậu thật sự đã nói qua việc này với thần. Thần cũng từng đồng ý qua.”
“Khi bệ hạ và công chúa bảy tuổi vỡ lòng, thần đã tự xin đi đến nam thư phòng giảng bài. Liên tiếp mười năm, cho đến khi Thái Tử trưởng thành, công chúa cập kê, chắc là cũng không phụ sự gửi gắm của Thái Hậu đã khuất.” Ninh Ý liếc mắt nhìn hắn, ngón út đeo móng tay giả mạ vàng gõ gõ từng cái lên trên bàn dài, giống như nhớ lại chuyện xưa mấy năm trước.
Khi đó, nàng vẫn còn nhỏ. Phó Tùy Chu trong ấn tượng là một thiếu niên có vẻ ngoài tuấn tú. Giọng nói dịu dàng, tính tình ôn hòa. Là vị phu tử nàng thích nhất trong tất cả các vị phu tử.
Lần đầu tiên nàng viết tên của mình là do Phó Tùy Chu dạy nàng.
Sau đó, nàng lớn lên thành thiếu nữ xinh xắn. Phó Tùy Chu cũng từ thiếu niên tuấn tú trưởng thành thành thanh niên lạnh nhạt xa cách.
Áo trắng mũ ngọc, mặt mày lạnh lùng, giống như cây trúc tùng trong tuyết. Khi đó, nàng tuổi trẻ ngây thơ. Giống như rất thích loại đàn ông này. Còn bởi vì vậy tự tay viết một bức thư tình cho hắn.
Đương nhiên, Phó Tùy Chu cũng không có viết thư trả lời lại cho nàng.
Khi nàng đuổi theo dò hỏi việc này, hắn trả lời cũng rất lạnh lùng. Chỉ kêu sau này nàng đừng viết loại thư như vậy nữa. Không chỉ hắn, còn có những người đàn ông khác nữa.
Lại sau đó, nàng giận dỗi rời khỏi nam thư phòng, mặc dù nghe nói Phó Tùy Chu trở thành thái phó của hoàng huynh, cũng không lại đi gặp hắn nữa.
Cho đến khi, yến hội nhỏ ở Đông Cung lần trước ——
Nàng giấu di suy nghĩ, một lần nữa nở nụ cười.
“Chuyện xưa bao nhiêu năm trước, bổn cung đã sớm không còn nhớ một chút gì nữa.”
“Mất công thái phó còn nhớ rõ vậy.” Ninh Ý không hề để ý xoa xoa tà váy của mình, giống như là phủi đi lớp bụi bặm trong trí nhớ.
Tiếp theo, ngón tay ngọc mảnh khảnh một lần nữa giơ lên, dừng lại ở trên thắt lưng bằng ngọc bên hông hắn. Nàng cúi người qua, môi đỏ tươi đẹp khẽ cong lên: “Bổn cung không nhớ lúc trước. Chỉ xem bây giờ. Bây giờ thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống, thái phó lại không còn là thiếu niên, ai có thể biết được, thái phó còn có thể làm được phò mã của bổn cung hay không?”
Giữa mày của Phó Tùy Chu hơi nhíu lại.
Hắn cách ống tay áo đè cổ tay trắng nõn của NInh Ý xuống, giọng nói hơi trầm xuống nhắc nhở nàng: “Công chúa, đây là trong cung.”
“Trong cung thì lại như thế nào?”
Mắt phượng của Ninh Ý khẽ ngước lên, cũng không hề để ý.
Tay trái của nàng cầm cuốn thánh chỉ được cuộn lại và giũ ra lần nữa, lắc lư qua lại trước mắt thái phó, tay phải một lần nữa xoa xoa thắt lưng bằng ngọc bên hông của hắn, mỉm cười xinh đẹp nói: “Sao hả, phò mã của bổn cung, thử cũng không được sao?”
Nàng còn chưa dứt lời, lại nghe mành gấm trước tấm bình phong nhẹ nhàng vang lên một tiếng.
Một giọng nói ngọt ngào truyền đến từ chỗ xa hơn một chút, tiếp theo là tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng tới gần từ phía xa: “Hoàng tỷ Ninh Ý......” Động tác của Ninh Ý hơi ngừng lại, nhướng mày nhìn lại, thấy thiếu nữ mặc áo choàng lông thỏ đang vén màn bước vào.
Lý Tiện Ngư cũng mỉm cười ngước mắt lên nhìn.
Nhưng khi ánh mắt vừa rơi xuống, lại nhìn thấy hai chân trần trụi của hoàng tỷ đang ngồi bên cạnh bàn dài, ngón tay ngọc mảnh khảnh thì đang dừng lại ở thắt lưng bằng ngọc bên hông của thái phó.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư hơi mở to, ngẩn người ngay tại chỗ trong giây chỗ. Sau khi phục hồi tinh thần lại, nàng cuống quít nghiêng người sang một bên, hai má nóng bỏng đặt hộp gấm mang đến trên bàn trang điểm của Ninh Ý.
“Gia Ninh... Gia Ninh tới không phải lúc. Cho nên... cho nên đi về trước.”
Nàng còn chưa dứt lời, thì cả người đã vội vội vàng vàng đi về phía cửa điện. Ninh Ý từ từ rút tay lại, đôi mày đẹp nhướng lên khi nhìn bóng dáng của Lý Tiện Ngư, chậm rãi mở miệng nói: “Thỏ con, đứng lại.”
Lý Tiện Ngư nghe thấy được. Nhưng giờ phút này nàng vừa chột dạ vừa co quắp, bị Ninh Ý gọi như vậy, càng thêm hoảng loạn, không những không dừng lại mà ngược lại nhấc váy lên chạy chậm ra ngoài.
Nàng một đường chạy thẳng ra ngoài cũng không dám quay đầu lại, hoang mang rối loạn chạy ra khỏi tẩm điện của Ninh Ý.
Ánh mặt trời dịu nhẹ rơi xuống bên ngoài điện.
Lý Tiện Ngư còn chưa ngước mắt lên, thì nghe thấy giọng nói trầm thấp của thiếu niên: “Công chúa.”
Đôi mắt sáng của Lý Tiện Ngư khẽ ngước lên, nhìn thấy Lâm Uyên đang đứng trên cầu thang bằng ngọc chờ nàng, thì nhanh chân chạy chậm về phía hắn. Nàng cách một bậc cầu thang bằng ngọc duỗi tay nắm lấy tay áo của hắn, mặt đỏ như lửa đốt: “Lâm Uyên, nhanh, nhanh mang ta quay trở lại Điện Phi Hương đi. Hoàng tỷ muốn tìm ta hồi tội.”
/190
|