Gió xuân dần dần trở nên ấm áp, giống mộng đẹp giữ lại lòng người.
Hô hấp của Lý Tiện Ngư dần dần trở nên mềm nhẹ, nhưng tư thế ngủ của nàng vẫn tệ giống như trước đây.
Gần như là vừa chìm vào mộng đẹp thì bắt đầu không nằm yên mà di chuyển về nơi có ấm áp.
Nàng ở trong bất tri bất giác, từng chút từng chút chiếm lại nửa cái gối đầu bị Lâm Uyên chiếm đi, cuối cùng còn gối mặt lên trên ngực của hắn, ở trong lòng ngực của hắn tìm một tư thế thoải mái dễ chịu mà ngủ.
Lâm Uyên cũng mở mắt phượng ra trong bóng đêm.
Ánh mắt của hắn khẽ lướt qua hai má hơi hơi ửng hồng trong lúc ngủ của Lý Tiện Ngư và đôi môi do thắm mềm mại kia, đen tối trong đáy mắt giống như trở nên đậm hơn một chút.
Hắn giơ tay, ôm thiếu nữ đang ngủ say vào trong lòng ngực.
Lông mi cánh bướm đang rũ xuống của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chớp chớp, cuối cùng lại bị cơn buồn ngủ bắt lấy nên không thể mở mắt ra được.
Giọng nói của nàng mơ hồ, giống như đang nói mê hỏi hắn: “Lâm Uyên, ngươi lại muốn ăn ta nữa sao?”
Lâm Uyên đặt cằm lên trên vai của nàng, rũ mi mắt xuống, che lại đen tối trong đáy mắt.
Giọng nói của hắn hơi khàn: “Công chúa cũng đã nguyện ý chờ 27 tháng.” “Thần sao lại chờ không được 27 ngày ngắn ngủi này chứ.” Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp trong giấc mơ. Nàng nhẹ nhàng kêu tên của hắn một tiếng, khóe môi đỏ thắm hơi hơi cong lên, yên bình chìm vào mộng đẹp trong ban đêm.
Giấc mơ ngày xuân ngắn ngủi.
Khi mặt trời vừa hửng sáng, mưa xuân bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.
Lý Tiện Ngư mơ hồ nghe thấy âm thanh mưa rơi trên đá xanh, nhưng lại vẫn chìm vào giấc ngủ mùa xuân không muốn thức dậy.
Tiếng mưa xuân tí tách tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, một chút mưa bụi nhỏ từ cửa sổ nửa mở ra nhẹ nhàng bay vào, mang hơi nước thoang thoảng vào bên trong sương phòng.
Trong lúc hoảng hốt Lý Tiện Ngư cảm thấy bản thân còn đang neo đậu trên sông.
Cơn sóng mù mịt yên tĩnh, ánh trăng sáng ngời.
Nàng một lần nữa nhẹ nhàng khép mắt lại.
Khi Lý Tiện Ngư lại muốn ngủ tiếp, vài tiếng sấm mùa xuân liên tiếp vang lên ở trên bầu trời.
Khiến cho côn trùng sợ hãi.
Sau cơn giông tố qua đi, vạn vật sống lại.
Lý Tiện Ngư cũng hoàn toàn bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ.
Sắc mặt nàng trắng bệch, hoảng loạn ngồi dậy từ trong lòng ngực của Lâm Uyên, vội vàng khoác áo lên, mang giày ngủ và muốn chạy ra bên ngoài.
Lâm Uyên nhanh chóng giơ tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, cầm lấy một cái áo choàng len khoác lên trên người nàng, che quần áo còn chưa kịp sửa sang lại của nàng. Lý Tiện Ngư ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói dồn dập: “Lâm Uyên, là tiếng sấm. Mỗi lần khi giông tố, bệnh tình của mẫu phi đều rất nghiêm trọng. Ta phải đi xem bà ấy!”
Cho dù như thế nào, nàng cũng muốn nghĩ cách giúp mẫu phi che giấu.
Dù sao, đây có lẽ là lần cuối cùng mẫu phi quay trở lại quê hương.
Nàng không muốn làm ông ngoại bà ngoại nhìn thấy mẫu phi đã từng dịu dàng nhã nhặn lịch sự lại có bộ dáng điên cuồng khi phát bệnh.
Lâm Uyên gật đầu, nhanh chóng bế nàng lên, mang theo nàng bay vút ra bên ngoài.
Phía sau hành lang khá cũ nước chảy như trút nước.
Dưới ánh sáng tầng tầng lớp lớp, Lý Tiện Ngư nhìn thấy khuê phòng lúc trước của mẫu phi.
Đồng thời, nàng nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đàn nguyệt thanh thúy như hạt châu rơi.
Giai điệu uyển chuyển nhẹ nhàng trong vắt, giống như nước suối mát lạnh chảy róc rách trong rừng.
“Là tiếng đàn nguyệt của mẫu phi.” Lý Tiện Ngư ra hiệu kêu Lâm Uyên thả nàng xuống, lo lắng nhỏ giọng nói: “Từ sau khi linh cữu của Hoắc tiểu tướng quân vào kinh, bà ấy không còn đàn nữa.”
Lâm Uyên cũng nhận ra có điều không đúng. Hắn lập tức đặt Lý Tiện Ngư ở bên ngoài khuê phòng trước kia của Cố Thanh Hiểu.
Bản thân thì lui vào chỗ rẽ ở chỗ xa hơn một chút trên hành lang, quay người lại dưới nước mưa đang nhỏ giọt.
Lý Tiện Ngư bước nhanh tiến lên, đầu ngón tay hơi lạnh vội vàng gõ lên trên tấm bình phong trước mắt. Nàng vội vàng kêu: “Mẫu phi?”
Trời mưa kéo dài trên hành lang, tiếng đàn nguyệt trong phòng vang lên thanh thúy. Nhưng chỉ duy nhất là không có ai đáp lại.
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy lo lắng. Nàng khẽ cắn cánh môi, lập tức duỗi tay đẩy tấm bình phong trước mắt ra.
Sau đó tình huống trong khuê phòng đập vào mi mắt nàng.
Cố Thanh Hiểu một mình ngồi trên ghế hoa hồng, trên người mặc áo ngủ màu xanh nhạt, mái tóc đen mềm mại buông xõa bên hông.
Trong lòng ngực ôm cây đàn nguyệt khá cũ. Bà rũ lông mi xuống, ở trong tiếng giông tố nhẹ nhàng gảy đàn, vẻ mặt dịu dàng, bên môi còn mang theo nụ cười nhợt nhạt. Giống như một vị tiểu thư chưa xuất giá, vui vẻ đánh đàn ở trong phòng của mình.
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, lại nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ còn lại đang hầu hạ trong phòng.
Những cung nữ đó cũng chưa bao giờ gặp qua Thục phi như vậy, đều là hai mặt nhìn nhau, trong một lúc không biết nên nói như thế nào mới đúng.
Cuối cùng vẫn là Đào ma ma hàng năm hầu hạ bên người Thục phi phản ứng lại.
Bà ấy vội vàng khoác thêm một cái áo choàng lên trên người Thục phi, che lại áo ngủ mỏng manh trên người Thục phi, lại thử hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa, có cần kêu người nấu thuốc theo đơn thuốc của Cố thái y không?”
Khi Lý Tiện Ngư hơi do dự, hành lang gỗ bị nước mưa ướt nhẹp lại vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân hỗn loạn, giọng nói nôn nóng của Cố Thế Văn và Thích thị liên tiếp truyền đến: “Niên Niên ——” Bọn họ có lẽ là nghe thấy tiếng đàn nguyệt nên mới đến đây, đồng dạng kinh ngạc dừng bước trước khuê phòng của Cố Thanh Hiểu.
Nhưng khác với Lý Tiện Ngư.
Hốc mắt của đôi phu thê già này dần dần đỏ lên, giống như cách thời gian dài dòng lại gặp được thiếu nữ chưa xuất giá kia.
Theo giọng nói của bọn họ gọi nhũ danh của Cố Thanh Hiểu vừa rơi xuống.
Cố Thanh Hiểu ở bên trong khuê phòng cũng dừng tiếng đàn lại. Nàng nhẹ nhàng ngước lông mi lên, ánh mắt dừng ở trên người của Cố Thế Văn và Thích thị, sau đó cong cong đôi mắt trong veo cười rộ lên.
Nàng kêu: “Phụ thân, mẫu thân.”
Tất cả mọi người đều sững sờ ngay tại chỗ.
Người đầu tiên phản ứng lại trước, là phu thê Cố Thế Văn.
Bọn họ nước mắt rơi đầy mặt, loạng choạng đi về phía trước: “Niên Niên, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”
Lý Tiện Ngư cũng nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào kêu: “Mẫu phi.”
Cố Thanh Hiểu ngước mắt nhìn bọn họ.
Một đôi mắt hạnh hoa giống hệt Lý Tiện Như hiếm khi nhìn thấy vẻ trong sáng.
Bà hơi hơi thẹn thùng mím môi mỉm cười với phu thê Cố Thế Văn, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là đêm mùa xuân giữ lòng người, nữ nhi ngủ hơi lâu một chút.”
Nói xong, bà lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Lý Tiện Ngư.
Nhìn về phía thiếu nữ gọi bà là mẫu phi. Cố Thanh Hiểu tính tình tốt cong mi nói: “Ngươi là đang nói đùa với ta sao 一一ta còn chưa xuất giá đâu.”
“Hơn nữa, ngươi trông bằng tuổi của ta. Ta làm sao có thể có con gái lớn như ngươi vậy.”
Biểu cảm vui vẻ của phu thê Cố Thế Văn lập tức dừng lại trên mặt.
Đầu ngón tay nắm cổ áo của Lý Tiện Ngư siết chặt lại, giọng nói dần dần trở nên hơi luống cuống: “Mẫu phi, con là Chiêu Chiêu. Người không nhớ rõ con sao?”
Cố Thanh Hiểu chỉ mỉm cười. Giống như nhận định rằng nàng đang nói một câu nói đùa không hề vui chút nào.
Trước khi Lý Tiện Ngư còn muốn giải thích, bà đặt đàn nguyệt xuống và hơi hơi cúi đầu, giống như nhìn thấy áo ngủ xanh nhạt mình đang mặc dưới lớp áo choàng.
Gương mặt trắng nõn của Cố Thanh Hiểu hơi đỏ lên. Nàng đuổi tất cả mọi người ra ngoài, khép chặt tấm bình phong lại.
Trong phòng không còn vang lên tiếng đàn nguyệt nữa.
Dưới hành lang cơn mưa xuân vẫn không hề ngừng lại.
Tiếng mưa xuân vang lên liên tục không dứt, tất cả mọi người đều đứng trên hành lang gỗ khá cũ kia, nhìn tấm bình phong khắc hoa đóng chặt trước mắt, vẻ mặt hoàn toàn không giống nhau. Nhưng cũng không có ai lên tiếng nói gì. Cho đến sau thời gian một chén trà nhỏ.
Cố Thanh Hiểu thay quần áo xong và bước ra.
Thấy trên hành lang còn có rất nhiều người đang đứng chờ, lúc này mới hơi kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, các nàng là ai vậy? Tại sao đều chờ ở bên ngoài phòng của con?” Phu thê Cố Thế Văn không biết nên trả lời lại như thế nào. Cho đến cuối cùng, vẫn là Cố Thế Văn run rẩy hỏi: “Niên Niên, con có còn nhớ rõ đêm nay là năm nào không?”
Cố Thanh Hiểu ngoan ngoãn trả lời: “Nữ nhi nhớ rõ. Năm nay là năm Thừa Đỉnh thứ 3. Hôm nay là ngày mười hai tháng hai.”
Bà nói nghiêm túc như vậy, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, năm nay là Thừa Đỉnh thứ 24.
Cách Thừa Đỉnh thứ 3 trong miệng của bà, đã qua đi 21 năm. Nhưng bà còn dừng lại ở năm mình cập kê.
Cái ngày đi Lễ Hội Hoa kia.
Hô hấp của Lý Tiện Ngư dần dần trở nên mềm nhẹ, nhưng tư thế ngủ của nàng vẫn tệ giống như trước đây.
Gần như là vừa chìm vào mộng đẹp thì bắt đầu không nằm yên mà di chuyển về nơi có ấm áp.
Nàng ở trong bất tri bất giác, từng chút từng chút chiếm lại nửa cái gối đầu bị Lâm Uyên chiếm đi, cuối cùng còn gối mặt lên trên ngực của hắn, ở trong lòng ngực của hắn tìm một tư thế thoải mái dễ chịu mà ngủ.
Lâm Uyên cũng mở mắt phượng ra trong bóng đêm.
Ánh mắt của hắn khẽ lướt qua hai má hơi hơi ửng hồng trong lúc ngủ của Lý Tiện Ngư và đôi môi do thắm mềm mại kia, đen tối trong đáy mắt giống như trở nên đậm hơn một chút.
Hắn giơ tay, ôm thiếu nữ đang ngủ say vào trong lòng ngực.
Lông mi cánh bướm đang rũ xuống của Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng chớp chớp, cuối cùng lại bị cơn buồn ngủ bắt lấy nên không thể mở mắt ra được.
Giọng nói của nàng mơ hồ, giống như đang nói mê hỏi hắn: “Lâm Uyên, ngươi lại muốn ăn ta nữa sao?”
Lâm Uyên đặt cằm lên trên vai của nàng, rũ mi mắt xuống, che lại đen tối trong đáy mắt.
Giọng nói của hắn hơi khàn: “Công chúa cũng đã nguyện ý chờ 27 tháng.” “Thần sao lại chờ không được 27 ngày ngắn ngủi này chứ.” Lý Tiện Ngư mỉm cười xinh đẹp trong giấc mơ. Nàng nhẹ nhàng kêu tên của hắn một tiếng, khóe môi đỏ thắm hơi hơi cong lên, yên bình chìm vào mộng đẹp trong ban đêm.
Giấc mơ ngày xuân ngắn ngủi.
Khi mặt trời vừa hửng sáng, mưa xuân bắt đầu rơi bên ngoài cửa sổ.
Lý Tiện Ngư mơ hồ nghe thấy âm thanh mưa rơi trên đá xanh, nhưng lại vẫn chìm vào giấc ngủ mùa xuân không muốn thức dậy.
Tiếng mưa xuân tí tách tí tách rơi bên ngoài cửa sổ, một chút mưa bụi nhỏ từ cửa sổ nửa mở ra nhẹ nhàng bay vào, mang hơi nước thoang thoảng vào bên trong sương phòng.
Trong lúc hoảng hốt Lý Tiện Ngư cảm thấy bản thân còn đang neo đậu trên sông.
Cơn sóng mù mịt yên tĩnh, ánh trăng sáng ngời.
Nàng một lần nữa nhẹ nhàng khép mắt lại.
Khi Lý Tiện Ngư lại muốn ngủ tiếp, vài tiếng sấm mùa xuân liên tiếp vang lên ở trên bầu trời.
Khiến cho côn trùng sợ hãi.
Sau cơn giông tố qua đi, vạn vật sống lại.
Lý Tiện Ngư cũng hoàn toàn bừng tỉnh trong lúc ngủ mơ.
Sắc mặt nàng trắng bệch, hoảng loạn ngồi dậy từ trong lòng ngực của Lâm Uyên, vội vàng khoác áo lên, mang giày ngủ và muốn chạy ra bên ngoài.
Lâm Uyên nhanh chóng giơ tay nắm lấy cổ tay trắng nõn của nàng, cầm lấy một cái áo choàng len khoác lên trên người nàng, che quần áo còn chưa kịp sửa sang lại của nàng. Lý Tiện Ngư ngửa đầu nhìn hắn, giọng nói dồn dập: “Lâm Uyên, là tiếng sấm. Mỗi lần khi giông tố, bệnh tình của mẫu phi đều rất nghiêm trọng. Ta phải đi xem bà ấy!”
Cho dù như thế nào, nàng cũng muốn nghĩ cách giúp mẫu phi che giấu.
Dù sao, đây có lẽ là lần cuối cùng mẫu phi quay trở lại quê hương.
Nàng không muốn làm ông ngoại bà ngoại nhìn thấy mẫu phi đã từng dịu dàng nhã nhặn lịch sự lại có bộ dáng điên cuồng khi phát bệnh.
Lâm Uyên gật đầu, nhanh chóng bế nàng lên, mang theo nàng bay vút ra bên ngoài.
Phía sau hành lang khá cũ nước chảy như trút nước.
Dưới ánh sáng tầng tầng lớp lớp, Lý Tiện Ngư nhìn thấy khuê phòng lúc trước của mẫu phi.
Đồng thời, nàng nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng đàn nguyệt thanh thúy như hạt châu rơi.
Giai điệu uyển chuyển nhẹ nhàng trong vắt, giống như nước suối mát lạnh chảy róc rách trong rừng.
“Là tiếng đàn nguyệt của mẫu phi.” Lý Tiện Ngư ra hiệu kêu Lâm Uyên thả nàng xuống, lo lắng nhỏ giọng nói: “Từ sau khi linh cữu của Hoắc tiểu tướng quân vào kinh, bà ấy không còn đàn nữa.”
Lâm Uyên cũng nhận ra có điều không đúng. Hắn lập tức đặt Lý Tiện Ngư ở bên ngoài khuê phòng trước kia của Cố Thanh Hiểu.
Bản thân thì lui vào chỗ rẽ ở chỗ xa hơn một chút trên hành lang, quay người lại dưới nước mưa đang nhỏ giọt.
Lý Tiện Ngư bước nhanh tiến lên, đầu ngón tay hơi lạnh vội vàng gõ lên trên tấm bình phong trước mắt. Nàng vội vàng kêu: “Mẫu phi?”
Trời mưa kéo dài trên hành lang, tiếng đàn nguyệt trong phòng vang lên thanh thúy. Nhưng chỉ duy nhất là không có ai đáp lại.
Lý Tiện Ngư càng cảm thấy lo lắng. Nàng khẽ cắn cánh môi, lập tức duỗi tay đẩy tấm bình phong trước mắt ra.
Sau đó tình huống trong khuê phòng đập vào mi mắt nàng.
Cố Thanh Hiểu một mình ngồi trên ghế hoa hồng, trên người mặc áo ngủ màu xanh nhạt, mái tóc đen mềm mại buông xõa bên hông.
Trong lòng ngực ôm cây đàn nguyệt khá cũ. Bà rũ lông mi xuống, ở trong tiếng giông tố nhẹ nhàng gảy đàn, vẻ mặt dịu dàng, bên môi còn mang theo nụ cười nhợt nhạt. Giống như một vị tiểu thư chưa xuất giá, vui vẻ đánh đàn ở trong phòng của mình.
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt, lại nghiêng đầu nhìn về phía cung nữ còn lại đang hầu hạ trong phòng.
Những cung nữ đó cũng chưa bao giờ gặp qua Thục phi như vậy, đều là hai mặt nhìn nhau, trong một lúc không biết nên nói như thế nào mới đúng.
Cuối cùng vẫn là Đào ma ma hàng năm hầu hạ bên người Thục phi phản ứng lại.
Bà ấy vội vàng khoác thêm một cái áo choàng lên trên người Thục phi, che lại áo ngủ mỏng manh trên người Thục phi, lại thử hỏi Lý Tiện Ngư: “Công chúa, có cần kêu người nấu thuốc theo đơn thuốc của Cố thái y không?”
Khi Lý Tiện Ngư hơi do dự, hành lang gỗ bị nước mưa ướt nhẹp lại vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân hỗn loạn, giọng nói nôn nóng của Cố Thế Văn và Thích thị liên tiếp truyền đến: “Niên Niên ——” Bọn họ có lẽ là nghe thấy tiếng đàn nguyệt nên mới đến đây, đồng dạng kinh ngạc dừng bước trước khuê phòng của Cố Thanh Hiểu.
Nhưng khác với Lý Tiện Ngư.
Hốc mắt của đôi phu thê già này dần dần đỏ lên, giống như cách thời gian dài dòng lại gặp được thiếu nữ chưa xuất giá kia.
Theo giọng nói của bọn họ gọi nhũ danh của Cố Thanh Hiểu vừa rơi xuống.
Cố Thanh Hiểu ở bên trong khuê phòng cũng dừng tiếng đàn lại. Nàng nhẹ nhàng ngước lông mi lên, ánh mắt dừng ở trên người của Cố Thế Văn và Thích thị, sau đó cong cong đôi mắt trong veo cười rộ lên.
Nàng kêu: “Phụ thân, mẫu thân.”
Tất cả mọi người đều sững sờ ngay tại chỗ.
Người đầu tiên phản ứng lại trước, là phu thê Cố Thế Văn.
Bọn họ nước mắt rơi đầy mặt, loạng choạng đi về phía trước: “Niên Niên, con cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”
Lý Tiện Ngư cũng nước mắt lưng tròng, nghẹn ngào kêu: “Mẫu phi.”
Cố Thanh Hiểu ngước mắt nhìn bọn họ.
Một đôi mắt hạnh hoa giống hệt Lý Tiện Như hiếm khi nhìn thấy vẻ trong sáng.
Bà hơi hơi thẹn thùng mím môi mỉm cười với phu thê Cố Thế Văn, nhỏ giọng nói: “Có lẽ là đêm mùa xuân giữ lòng người, nữ nhi ngủ hơi lâu một chút.”
Nói xong, bà lại chuyển ánh mắt nhìn về phía Lý Tiện Ngư.
Nhìn về phía thiếu nữ gọi bà là mẫu phi. Cố Thanh Hiểu tính tình tốt cong mi nói: “Ngươi là đang nói đùa với ta sao 一一ta còn chưa xuất giá đâu.”
“Hơn nữa, ngươi trông bằng tuổi của ta. Ta làm sao có thể có con gái lớn như ngươi vậy.”
Biểu cảm vui vẻ của phu thê Cố Thế Văn lập tức dừng lại trên mặt.
Đầu ngón tay nắm cổ áo của Lý Tiện Ngư siết chặt lại, giọng nói dần dần trở nên hơi luống cuống: “Mẫu phi, con là Chiêu Chiêu. Người không nhớ rõ con sao?”
Cố Thanh Hiểu chỉ mỉm cười. Giống như nhận định rằng nàng đang nói một câu nói đùa không hề vui chút nào.
Trước khi Lý Tiện Ngư còn muốn giải thích, bà đặt đàn nguyệt xuống và hơi hơi cúi đầu, giống như nhìn thấy áo ngủ xanh nhạt mình đang mặc dưới lớp áo choàng.
Gương mặt trắng nõn của Cố Thanh Hiểu hơi đỏ lên. Nàng đuổi tất cả mọi người ra ngoài, khép chặt tấm bình phong lại.
Trong phòng không còn vang lên tiếng đàn nguyệt nữa.
Dưới hành lang cơn mưa xuân vẫn không hề ngừng lại.
Tiếng mưa xuân vang lên liên tục không dứt, tất cả mọi người đều đứng trên hành lang gỗ khá cũ kia, nhìn tấm bình phong khắc hoa đóng chặt trước mắt, vẻ mặt hoàn toàn không giống nhau. Nhưng cũng không có ai lên tiếng nói gì. Cho đến sau thời gian một chén trà nhỏ.
Cố Thanh Hiểu thay quần áo xong và bước ra.
Thấy trên hành lang còn có rất nhiều người đang đứng chờ, lúc này mới hơi kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Phụ thân, mẫu thân, các nàng là ai vậy? Tại sao đều chờ ở bên ngoài phòng của con?” Phu thê Cố Thế Văn không biết nên trả lời lại như thế nào. Cho đến cuối cùng, vẫn là Cố Thế Văn run rẩy hỏi: “Niên Niên, con có còn nhớ rõ đêm nay là năm nào không?”
Cố Thanh Hiểu ngoan ngoãn trả lời: “Nữ nhi nhớ rõ. Năm nay là năm Thừa Đỉnh thứ 3. Hôm nay là ngày mười hai tháng hai.”
Bà nói nghiêm túc như vậy, nhưng tất cả mọi người ở đây đều biết, năm nay là Thừa Đỉnh thứ 24.
Cách Thừa Đỉnh thứ 3 trong miệng của bà, đã qua đi 21 năm. Nhưng bà còn dừng lại ở năm mình cập kê.
Cái ngày đi Lễ Hội Hoa kia.
/190
|