Mùa hoa rơi, sắc xuân hiện lên trên san hô.
Tiếng gió thổi lướt qua lá cây kêu xào xạc, Lý Tiện Ngư ngủ ngon một đêm. Khi tỉnh dậy lần nữa thì cảnh xuân đã xuyên thấu qua màn trướng.
Lý Tiện Ngư mông lung ngồi dậy từ trên long sàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn thấy gối bên cạnh trống trơn, cũng không biết bây giờ là giờ nào cho nên giơ tay vén bức màn đang rũ xuống lên, nhẹ nhàng gọi một tiếng ra bên ngoài: “Lâm Uyên."
Theo tiếng kêu bước lại gần lại là Nguyệt Kiến.
Nàng vội vàng tiến vào từ bên ngoài tấm bình phong san hô, vén long trướng vào móc câu bên cạnh giường và mỉm cười nói với nàng: “Bệ hạ đã đi đến Điện Càn Khôn lâm triều. Trước khi đi còn đặc biệt dặn dò bọn nô tỳ không được đánh thức ngài.”
Theo bức màn che đậy tầm mắt được vén lên, Lý Tiện Ngư cũng nhìn thấy ánh mặt trời sáng trong bên ngoài cửa sổ dài.
Vài cây lê được tắm mình trong cảnh xuân, cành cây màu xanh nhẹ nhàng lay động, hoa rụng như mưa.
Lý Tiện Ngư mang dép lê đứng dậy, rũ mắt nhìn đồng hồ cát đặt trên sập gụ. Vừa mới qua giờ Thìn, còn rất lâu mới tới giờ Lâm Uyên hạ triều.
Vậy, không đợi hắn nữa.
Mày đẹp của Lý Tiện Ngư hơi cong. Nàng bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến trước bàn trang điểm, để Nguyệt Kiến kêu nhóm cung nữ đang chờ ngoài điện tiến vào.
Nhóm cung nữ mặc quần áo màu trắng nối đuôi nhau tiến vào.
Người cầm thau đồng, người cầm khăn, người cầm thuốc mỡ.
Kim điện vốn dĩ lạnh lẽo cũng lập tức trở nên không còn cô đơn quạnh quẽ như vậy.
Sau khi Lý Tiện Ngư rửa mặt thay quần áo, lại ở trong tẩm điện của Lâm Uyên ăn xong đồ ăn sáng, sau đó kêu mọi người lui ra hết, dẫn Nguyệt Kiến quay trở về.
Nguyệt Kiến hỏi: “Nương nương, bây giờ chúng ta quay trở lại Điện Phượng Tảo sao?”
Lý Tiện Ngư lại lắc đầu. Nàng bước lên đá cẩm thạch trắng trải dài từ Điện Thừa Càn ra con đường lớn, mím môi cười khẽ: “Nguyệt Kiến, ngươi dẫn ta đi dạo khắp nơi đi.”
“Cũng không quan trọng là đi đâu. Coi như là tùy tiện đi dạo một chút.”
Nguyệt Kiếm mỉm cười trả lời.
Sắc xuân chậm chạp, cây lê ở hai bên tường đỏ đều có hoa rơi đầy đất, gió xuân không lạnh quất thẳng vào mặt nàng.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng cầm cây quạt nhỏ, bước trên hoa rơi đầy đất đi về phía trước.
Nàng đi qua cung điện nguy nga của Dận Triều, đi qua Ngự Hoa Viên rực rỡ, cuối cùng dừng lại trong một đình hóng gió yên tĩnh.
Đình hóng gió ở gần hồ nước, lá sen và hoa sen được trồng khắp hồ nước.
Ở trong cảnh xuân khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Lý Tiện Ngư không khỏi nhớ tới đình bát giác trong Điện Phi Hương.
Bên đình cũng có hồ sen, trong hồ còn có con cá đỏ Lâm Uyên vớt cho nàng. Khi nàng tới Dận Triều, cũng không quên mang con cá kia đến. Bây giờ đang nuôi trong hồ nước ở hậu điện Điện Phượng Tảo.
Chỉ là không biết trong hồ nước này có cái gì.
Nàng nghĩ như vậy rồi nói với Nguyệt Kiến: “Nguyệt Kiến, ngươi đi hỏi mấy cung nhân làm việc ở đây và lấy một chén thức ăn cho cá lại đây đi.”
Nguyệt Kiến trả lời một tiếng.
Nơi này cũng không tính hẻo lánh, Nguyệt Kiến rất nhanh đã quay trở về. Không đến thời gian một chén trà nhỏ, một chén thức ăn cho cá tràn đầy được đưa đến trong tay Lý Tiện Ngư.
Thức ăn cho cá vừa được rải xuống, vảy vàng trong ao cá bắt đầu cuồn cuộn. Lý Tiện Ngư mới biết được rằng thì ra trong hồ đang nuôi cá chép màu vàng kim.
Lý Tiện Ngư nhìn một lúc lâu, giống như cảm thấy cảnh đẹp ý vui cho nên kêu cung nữ đang canh giữ bên cạnh ao cá lại đây và nói với nàng: “Những con cá chép này có chủ sao?”
“Ta muốn vớt một con mang về làm bạn với con cá đỏ trong điện của ta.”
Cung nữ do dự và hành lễ nói với Lý Tiện Ngư: “Hồi bẩm nương nương, đây là cá do Thái hậu nương nương nuôi dưỡng.”
“Nô tỳ không làm chủ được, còn cần phải đi đến Điện Tĩnh An bẩm báo qua với Thái hậu nương nương.” Lý Tiện Ngư nghe nói là cá do Thái hậu nuôi, nên suy nghĩ trong lòng cũng lập tức biến mất.
Nàng lắc đầu nói: “Nếu là cá mẫu hậu nuôi thì ta không nên lấy.”
Lý Tiện Ngư rải hết thức ăn cho cá, lấy khăn lau lau đầu ngón tay và đưa chén sứ cho cung nữ, tiếp tục đi dọc về phía trước theo con đường trong cung.
Bây giờ nàng đã là Hoàng hậu của Dận Triều.
Khi bước đi trong cung cấm, cho dù là đi đến nơi nào, cũng không có Kim Ngô Vệ lại đây cản nàng.
Chờ đến khi nàng cảm thấy hơi mệt mỏi, cung điện bên cạnh đã từ náo nhiệt trở nên yên tĩnh.
Tuổi tác của các cung nhân đi ngang qua giống như cũng lập tức lớn dần hơn. Khi nàng đang cảm thấy khó hiểu, nghe thấy nơi xa trên hành lang vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, giống như có người đang nói chuyện và đi về phía này.
Lý Tiện Ngư ngước lông mi lên, ở trên hành lang gỗ nhìn thấy hai người phụ nữ xa lạ.
Khoảng hơn 40 tuổi, một người mặc cung trang màu đàn hương và trang điểm giản dị, phía sau cũng chỉ đi theo có mấy vị cung nhân ít ỏi.
Nguyệt Kiến cũng đồng thời nhìn thấy, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai nàng: “Nương nương, nhìn xem cách ăn mặc giống như là Thái phi ở trong cung.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu. Còn chưa kịp mở miệng thì đối phương cũng nhìn thấy nàng.
Hai người đều hơi kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhau dừng giọng nói lại và hành lễ với nàng. “Hoàng hậu nương nương.”
Lý Tiện Ngư gật đầu đáp lễ, nhỏ giọng dò hỏi: “Nơi này là chỗ ở của nhóm Thái phi sao?”
Hai vị Thái phi đáp vâng, lại thấp thom hỏi: “Hoàng hậu nương nương tới đây là có chuyện quan trọng gì sao?”
Lý Tiện Ngư hơi ngừng lại.
Nàng hơi ngượng ngùng nói là do bản thân đi dạo đến tận đây, cho nên nhẹ nhàng cong mắt hạnh lên và mềm nhẹ nói: “Hôm nay ta không có việc gì nên muốn đến đây thăm nhóm Thái phi.”
Nhóm Thái phi hình như hơi kinh ngạc một chút.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lại cùng nhìn về phía tiểu Hoàng hậu trước mặt.
Hôm nay cũng không có chuyện quan trọng, Lý Tiện Ngư cũng không ăn mặc lộng lẫy.
Nàng chỉ mặc một bộ váy đỏ thường ngày hay mặc, trong tay cầm cây quạt nhỏ thêu hoa lan.
Da trắng như tuyết môi đồ như son, má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Một đôi mắt hạnh hoa trong sáng cong lên giống như nước trong hồ Thái Dịch. Nàng vẫn còn trong độ tuổi mới lớn, không giống Hoàng hậu uy nghiêm trong hậu cung mà giống như thiếu nữ khuê các đi ra ngoài chơi xuân. Khiến trong lòng người ta cảm thấy thân thiết.
Hai vị Thái phi dỡ xuống phòng bị, cười nói với Lý Tiện Ngư: “Nếu là như vậy, Hoàng hậu nương nương cần phải đi đến trong phòng của nhóm tần thiếp ngồi một chút. Tần thiếp cũng đã lâu không có khách ghé thăm.” Lý Tiện Ngủ rảnh rỗi không có việc gì, cộng thêm lời vừa mới nói xong nên phải mỉm cười đồng ý.
Nàng đi theo hai vị Thái phi đến phòng hai người họ đang ở bây giờ, ngồi xuống trong phòng khách chính điện.
Hai vị Thái phi cũng ra lệnh kêu cung nhân pha trà và chuẩn bị điểm tâm dâng lên cho khách.
Lúc này Lý Tiện Ngư cũng mới biết được, hai vị Thái phi này một người họ Tô, một vị họ Tôn. Bởi vì không có con cái nên ở lại trong cung.
Trong đó vị Tô Thái phi kia là vị nói nhiều cũng tự nhiên quen thuộc, sau khi điểm tâm được dâng lên thì mở hộp ra và bắt đầu nói chuyện với Lý Tiện Ngư về chuyện trong hậu cung.
Sau khi tiên đế đi, cuộc sống của nhóm Thái phi các bà giống như mặt nước yên tĩnh.
Bà nói đến nói đi, cũng chỉ là những việc nhỏ như đi xem diễn kịch hoặc là đi đút cho cá ăn này đó.
Lý Tiện Ngư uống trà sữa bò nhóm cung nhân bưng lên, ăn điểm tâm ngọt, mi mắt cong cong lắng nghe.
Chờ khi nghe các bà nói mỗi ngày khi nhàm chán, nhóm Thái phi có quan hệ tốt sẽ tốp năm tốp ba tụ lại bên nhau và chơi bài lá, Lý Tiện Ngư theo bản năng hỏi: “Mẫu hậu cũng tới sao?”
Tô Thái phi ngẩn người.
Tiếp theo lắc đầu nói: “Thái hậu nương nương không ở cùng một chỗ với nhóm tần thiếp.”
Lý Tiện Ngư tạm thời đặt chung trà xuống, hơi tò mò một chút: “Vậy mẫu hậu thường ngày làm cái gì?” Có lẽ, nàng cũng có thể học theo.
Học làm một vị Hoàng hậu như thế nào.
Tô Thái phi nhớ lại nói: "Ngày xưa khi tiên đế còn sống, nương nương chấp chưởng lục cung, cho dù sự việc lớn nhỏ trong cung đều sẽ tự mình xem qua. Thường ngày ít có thời gian rảnh rỗi.”
“Còn bây giờ...... Tần thiếp cũng hoàn toàn không rõ ràng.”
Tôn Thái phi cực kỳ hâm mộ nói: “Có lẽ là đang hưởng con cái vui vầy đi.”
Lý Tiện Ngư không có được đáp án mình muốn, ngược lại bị cảm thấy hơi chột dạ một chút
Nàng biết thái độ của Lâm Uyên đối với Triệu Thái hậu. Tuy không biết đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng giữa cặp mẹ con hoàng gia này giống như cũng không hề hòa thuận. Càng chưa nói tới vui ve gì đó.
Nàng nghĩ như vậy nên lặng lẽ chuyển sang chuyện khác, một lần nữa vòng trở lại cuộc sống thường ngày của nhóm Thái phi.
Tô Thái phi không có phát hiện, vẫn hứng thú bừng bừng trò chuyện với nàng. Khi hai người họ trò chuyện với nhau, thời gian như nước chảy qua tường đỏ ngói đen ở tiền điện.
Tiếng gió thổi lướt qua lá cây kêu xào xạc, Lý Tiện Ngư ngủ ngon một đêm. Khi tỉnh dậy lần nữa thì cảnh xuân đã xuyên thấu qua màn trướng.
Lý Tiện Ngư mông lung ngồi dậy từ trên long sàng.
Nàng nghiêng đầu nhìn thấy gối bên cạnh trống trơn, cũng không biết bây giờ là giờ nào cho nên giơ tay vén bức màn đang rũ xuống lên, nhẹ nhàng gọi một tiếng ra bên ngoài: “Lâm Uyên."
Theo tiếng kêu bước lại gần lại là Nguyệt Kiến.
Nàng vội vàng tiến vào từ bên ngoài tấm bình phong san hô, vén long trướng vào móc câu bên cạnh giường và mỉm cười nói với nàng: “Bệ hạ đã đi đến Điện Càn Khôn lâm triều. Trước khi đi còn đặc biệt dặn dò bọn nô tỳ không được đánh thức ngài.”
Theo bức màn che đậy tầm mắt được vén lên, Lý Tiện Ngư cũng nhìn thấy ánh mặt trời sáng trong bên ngoài cửa sổ dài.
Vài cây lê được tắm mình trong cảnh xuân, cành cây màu xanh nhẹ nhàng lay động, hoa rụng như mưa.
Lý Tiện Ngư mang dép lê đứng dậy, rũ mắt nhìn đồng hồ cát đặt trên sập gụ. Vừa mới qua giờ Thìn, còn rất lâu mới tới giờ Lâm Uyên hạ triều.
Vậy, không đợi hắn nữa.
Mày đẹp của Lý Tiện Ngư hơi cong. Nàng bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển đi đến trước bàn trang điểm, để Nguyệt Kiến kêu nhóm cung nữ đang chờ ngoài điện tiến vào.
Nhóm cung nữ mặc quần áo màu trắng nối đuôi nhau tiến vào.
Người cầm thau đồng, người cầm khăn, người cầm thuốc mỡ.
Kim điện vốn dĩ lạnh lẽo cũng lập tức trở nên không còn cô đơn quạnh quẽ như vậy.
Sau khi Lý Tiện Ngư rửa mặt thay quần áo, lại ở trong tẩm điện của Lâm Uyên ăn xong đồ ăn sáng, sau đó kêu mọi người lui ra hết, dẫn Nguyệt Kiến quay trở về.
Nguyệt Kiến hỏi: “Nương nương, bây giờ chúng ta quay trở lại Điện Phượng Tảo sao?”
Lý Tiện Ngư lại lắc đầu. Nàng bước lên đá cẩm thạch trắng trải dài từ Điện Thừa Càn ra con đường lớn, mím môi cười khẽ: “Nguyệt Kiến, ngươi dẫn ta đi dạo khắp nơi đi.”
“Cũng không quan trọng là đi đâu. Coi như là tùy tiện đi dạo một chút.”
Nguyệt Kiếm mỉm cười trả lời.
Sắc xuân chậm chạp, cây lê ở hai bên tường đỏ đều có hoa rơi đầy đất, gió xuân không lạnh quất thẳng vào mặt nàng.
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng cầm cây quạt nhỏ, bước trên hoa rơi đầy đất đi về phía trước.
Nàng đi qua cung điện nguy nga của Dận Triều, đi qua Ngự Hoa Viên rực rỡ, cuối cùng dừng lại trong một đình hóng gió yên tĩnh.
Đình hóng gió ở gần hồ nước, lá sen và hoa sen được trồng khắp hồ nước.
Ở trong cảnh xuân khiến người ta cảm thấy vui vẻ. Lý Tiện Ngư không khỏi nhớ tới đình bát giác trong Điện Phi Hương.
Bên đình cũng có hồ sen, trong hồ còn có con cá đỏ Lâm Uyên vớt cho nàng. Khi nàng tới Dận Triều, cũng không quên mang con cá kia đến. Bây giờ đang nuôi trong hồ nước ở hậu điện Điện Phượng Tảo.
Chỉ là không biết trong hồ nước này có cái gì.
Nàng nghĩ như vậy rồi nói với Nguyệt Kiến: “Nguyệt Kiến, ngươi đi hỏi mấy cung nhân làm việc ở đây và lấy một chén thức ăn cho cá lại đây đi.”
Nguyệt Kiến trả lời một tiếng.
Nơi này cũng không tính hẻo lánh, Nguyệt Kiến rất nhanh đã quay trở về. Không đến thời gian một chén trà nhỏ, một chén thức ăn cho cá tràn đầy được đưa đến trong tay Lý Tiện Ngư.
Thức ăn cho cá vừa được rải xuống, vảy vàng trong ao cá bắt đầu cuồn cuộn. Lý Tiện Ngư mới biết được rằng thì ra trong hồ đang nuôi cá chép màu vàng kim.
Lý Tiện Ngư nhìn một lúc lâu, giống như cảm thấy cảnh đẹp ý vui cho nên kêu cung nữ đang canh giữ bên cạnh ao cá lại đây và nói với nàng: “Những con cá chép này có chủ sao?”
“Ta muốn vớt một con mang về làm bạn với con cá đỏ trong điện của ta.”
Cung nữ do dự và hành lễ nói với Lý Tiện Ngư: “Hồi bẩm nương nương, đây là cá do Thái hậu nương nương nuôi dưỡng.”
“Nô tỳ không làm chủ được, còn cần phải đi đến Điện Tĩnh An bẩm báo qua với Thái hậu nương nương.” Lý Tiện Ngư nghe nói là cá do Thái hậu nuôi, nên suy nghĩ trong lòng cũng lập tức biến mất.
Nàng lắc đầu nói: “Nếu là cá mẫu hậu nuôi thì ta không nên lấy.”
Lý Tiện Ngư rải hết thức ăn cho cá, lấy khăn lau lau đầu ngón tay và đưa chén sứ cho cung nữ, tiếp tục đi dọc về phía trước theo con đường trong cung.
Bây giờ nàng đã là Hoàng hậu của Dận Triều.
Khi bước đi trong cung cấm, cho dù là đi đến nơi nào, cũng không có Kim Ngô Vệ lại đây cản nàng.
Chờ đến khi nàng cảm thấy hơi mệt mỏi, cung điện bên cạnh đã từ náo nhiệt trở nên yên tĩnh.
Tuổi tác của các cung nhân đi ngang qua giống như cũng lập tức lớn dần hơn. Khi nàng đang cảm thấy khó hiểu, nghe thấy nơi xa trên hành lang vang lên tiếng bước chân rất nhỏ, giống như có người đang nói chuyện và đi về phía này.
Lý Tiện Ngư ngước lông mi lên, ở trên hành lang gỗ nhìn thấy hai người phụ nữ xa lạ.
Khoảng hơn 40 tuổi, một người mặc cung trang màu đàn hương và trang điểm giản dị, phía sau cũng chỉ đi theo có mấy vị cung nhân ít ỏi.
Nguyệt Kiến cũng đồng thời nhìn thấy, nhỏ giọng nhắc nhở bên tai nàng: “Nương nương, nhìn xem cách ăn mặc giống như là Thái phi ở trong cung.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu. Còn chưa kịp mở miệng thì đối phương cũng nhìn thấy nàng.
Hai người đều hơi kinh ngạc, không hẹn mà cùng nhau dừng giọng nói lại và hành lễ với nàng. “Hoàng hậu nương nương.”
Lý Tiện Ngư gật đầu đáp lễ, nhỏ giọng dò hỏi: “Nơi này là chỗ ở của nhóm Thái phi sao?”
Hai vị Thái phi đáp vâng, lại thấp thom hỏi: “Hoàng hậu nương nương tới đây là có chuyện quan trọng gì sao?”
Lý Tiện Ngư hơi ngừng lại.
Nàng hơi ngượng ngùng nói là do bản thân đi dạo đến tận đây, cho nên nhẹ nhàng cong mắt hạnh lên và mềm nhẹ nói: “Hôm nay ta không có việc gì nên muốn đến đây thăm nhóm Thái phi.”
Nhóm Thái phi hình như hơi kinh ngạc một chút.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lại cùng nhìn về phía tiểu Hoàng hậu trước mặt.
Hôm nay cũng không có chuyện quan trọng, Lý Tiện Ngư cũng không ăn mặc lộng lẫy.
Nàng chỉ mặc một bộ váy đỏ thường ngày hay mặc, trong tay cầm cây quạt nhỏ thêu hoa lan.
Da trắng như tuyết môi đồ như son, má lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Một đôi mắt hạnh hoa trong sáng cong lên giống như nước trong hồ Thái Dịch. Nàng vẫn còn trong độ tuổi mới lớn, không giống Hoàng hậu uy nghiêm trong hậu cung mà giống như thiếu nữ khuê các đi ra ngoài chơi xuân. Khiến trong lòng người ta cảm thấy thân thiết.
Hai vị Thái phi dỡ xuống phòng bị, cười nói với Lý Tiện Ngư: “Nếu là như vậy, Hoàng hậu nương nương cần phải đi đến trong phòng của nhóm tần thiếp ngồi một chút. Tần thiếp cũng đã lâu không có khách ghé thăm.” Lý Tiện Ngủ rảnh rỗi không có việc gì, cộng thêm lời vừa mới nói xong nên phải mỉm cười đồng ý.
Nàng đi theo hai vị Thái phi đến phòng hai người họ đang ở bây giờ, ngồi xuống trong phòng khách chính điện.
Hai vị Thái phi cũng ra lệnh kêu cung nhân pha trà và chuẩn bị điểm tâm dâng lên cho khách.
Lúc này Lý Tiện Ngư cũng mới biết được, hai vị Thái phi này một người họ Tô, một vị họ Tôn. Bởi vì không có con cái nên ở lại trong cung.
Trong đó vị Tô Thái phi kia là vị nói nhiều cũng tự nhiên quen thuộc, sau khi điểm tâm được dâng lên thì mở hộp ra và bắt đầu nói chuyện với Lý Tiện Ngư về chuyện trong hậu cung.
Sau khi tiên đế đi, cuộc sống của nhóm Thái phi các bà giống như mặt nước yên tĩnh.
Bà nói đến nói đi, cũng chỉ là những việc nhỏ như đi xem diễn kịch hoặc là đi đút cho cá ăn này đó.
Lý Tiện Ngư uống trà sữa bò nhóm cung nhân bưng lên, ăn điểm tâm ngọt, mi mắt cong cong lắng nghe.
Chờ khi nghe các bà nói mỗi ngày khi nhàm chán, nhóm Thái phi có quan hệ tốt sẽ tốp năm tốp ba tụ lại bên nhau và chơi bài lá, Lý Tiện Ngư theo bản năng hỏi: “Mẫu hậu cũng tới sao?”
Tô Thái phi ngẩn người.
Tiếp theo lắc đầu nói: “Thái hậu nương nương không ở cùng một chỗ với nhóm tần thiếp.”
Lý Tiện Ngư tạm thời đặt chung trà xuống, hơi tò mò một chút: “Vậy mẫu hậu thường ngày làm cái gì?” Có lẽ, nàng cũng có thể học theo.
Học làm một vị Hoàng hậu như thế nào.
Tô Thái phi nhớ lại nói: "Ngày xưa khi tiên đế còn sống, nương nương chấp chưởng lục cung, cho dù sự việc lớn nhỏ trong cung đều sẽ tự mình xem qua. Thường ngày ít có thời gian rảnh rỗi.”
“Còn bây giờ...... Tần thiếp cũng hoàn toàn không rõ ràng.”
Tôn Thái phi cực kỳ hâm mộ nói: “Có lẽ là đang hưởng con cái vui vầy đi.”
Lý Tiện Ngư không có được đáp án mình muốn, ngược lại bị cảm thấy hơi chột dạ một chút
Nàng biết thái độ của Lâm Uyên đối với Triệu Thái hậu. Tuy không biết đã từng xảy ra chuyện gì, nhưng giữa cặp mẹ con hoàng gia này giống như cũng không hề hòa thuận. Càng chưa nói tới vui ve gì đó.
Nàng nghĩ như vậy nên lặng lẽ chuyển sang chuyện khác, một lần nữa vòng trở lại cuộc sống thường ngày của nhóm Thái phi.
Tô Thái phi không có phát hiện, vẫn hứng thú bừng bừng trò chuyện với nàng. Khi hai người họ trò chuyện với nhau, thời gian như nước chảy qua tường đỏ ngói đen ở tiền điện.
/190
|