Khi Lý Tiện Ngư phục hồi tỉnh thần lại, cửa điện màu đỏ của Điện Tĩnh An đã bị vứt lại phía sau.
Lý Tiện Ngư nhớ tới còn chưa nghe Triệu Thái hậu nói xong, hơi lưu luyến không rời nghiêng đầu nhìn lại.
Giọng nói còn mang theo tiếc nuối mà chính nàng còn chưa nhận ra: “Lâm Uyên, tại sao chàng lại hạ triều nhanh như vậy?”
Bước chân của Lâm Uyên hơi ngừng lại, đôi mắt phượng sâu thẳm kia nhìn về phía nàng.
“Công chúa không muốn nhìn thấy thần sao?”
Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư ửng hồng, hạ giọng nói: “Không có......” Lúc này u tối trong đáy mắt của Lâm Uyên mới rút đi một chút.
Môi mỏng của hắn hơi mím lại, không có nhiều lời nữa mà chỉ nắm lấy tay nàng, dẫn nàng bước nhanh về Điện Thừa Càn.
Cung nhân lui xuống, tấm bình phong khẽ đóng lại.
Lâm Uyên cuối cùng mở miệng hỏi nàng, đáy mắt tràn đầy cảnh giác: “Là mẫu hậu kêu công chúa tới cung điện của bà sao?”
Hắn nhíu mày: “Cưỡng bức hay là dụ dỗ?”
Lý Tiện Ngư do dự trong một cái chớp mắt.
Có lẽ là bởi vì ăn ké chột dạ, Lý Tiện Ngư nhỏ giọng giải thích giúp Triệu Thái hậu: “Không có...... Là bản thân ta tự nguyện đi. Với lại mẫu hậu cũng không làm ta khó xử. Còn nói cho ta biết không ít chuyện của Hộ Bộ.”
Nàng nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu giống như cũng không có bất cận nhân tình giống như trong lời đồn.”
Lâm Uyên ngước mắt nhìn nàng: “Nếu công chúa thích ăn anh đào. Thần sẽ thay công chúa chuẩn bị, không cần đi trong cung của mẫu hậu.”
Lý Tiện Ngư ngập ngừng: “Không phải chuyện anh đào.”
Lâm Uyên nói: “Vậy đó là chuyện của Hộ Bộ.”
Hắn cúi người và lật xem quyển sách sách ghi chép rất dày trên long án: “Công chúa còn có cái gì muốn biết đều có thể hỏi thần.”
Lý Tiện Ngư ngước mắt nhìn về hía hắn, lông mi mảnh dài khẽ chớp chớp. Nàng nhón mũi chân lên và duỗi tay vòng qua cổ của hắn, ra hiệu kêu hắn cúi người xuống rồi lại mổ nhẹ một cái lên trên môi của hắn.
Lúc này mới mềm giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng đang giận ta sao?”
Lâm Uyên thuận tay đặt quyển sách ghi chú lại trên long án.
Môi mỏng của hắn hơi mím lại, cũng không trả lời.
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, lại cúi đầu khẽ cắn hầu kết của hắn.
Giọng nói ngọt mềm hỏi hắn một lần nữa: “Lâm Uyên, chàng ở......”
Lời nói của nàng còn chưa dứt, Lâm Uyên đã giơ tay ôm nàng vào trong lòng ngực.
Hắn một tay ấn xương bướm của nàng, một tay ôm chặt vòng eo của nàng. Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn: “Nguyệt sự của công chúa đã kết thúc chưa?” Lý Tiện Ngư không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ nói cái này, ấp úng không biết nên trả lời lại như thế nào.
Lâm Uyên cũng không cần nàng trả lời lại.
Hắn bế nàng lên và đặt trên chăn gấm mềm mại.
Hắn buông bàn tay vốn dĩ đang ấn xương bướm của nàng xuống, quen thuộc vén tà váy của nàng sang một bên.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, hắn lập tức đưa ra kết luận.
Hắn rũ mi mắt xuống, cúi người hôn lên trên cái cổ trắng ngọc của Lý Tiện Ngư.
Mấy ngày chưa từng thân thiết, đột nhiên thân thiết khiến thân thể của Lý Tiện Ngư run lên.
Nàng duỗi tay vòng lấy cổ của Lâm Uyên, đôi mắt ngập nước và hàm răng hơi cắn môi đỏ, che giấu giọng nói ngọt ngào.
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên từ cổ áo của nàng di chuyển xuống dưới.
Cởi nút áo bằng ngọc của nàng ra, rút áo ngoài của nàng ra và cởi tất cả quần áo của nàng ra, chồng chất đặt trên sập gụ bên ngoài giường.
Chỉ duy nhất quân cởi áo lót của nàng ra.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, đỏ mặt không dám nhắc nhở hắn chuyện như vậy.
Chỉ nhẹ nhàng rũ lông mi xuống, chờ chính hắn phát hiện.
Nhưng Lâm Uyên cố tình xem nhẹ điểm này. Hắn giơ tay và làm nàng cong chân lên, nàng cứ như vậy chạm vào vải dệt mỏng manh này.
Lý Tiện Ngư sợ hãi ngước mắt nhìn về phía hắn.
Môi đỏ hé mở, còn chưa kịp nói lời nào thì giọng nói ngọt mềm đã tràn ra giữa môi răng.
Đầu ngón tay của nàng nắm chặt chăn gấm ở dưới người, hô hấp rất nhanh trở nên vừa nóng bỏng vừa dồn dập.
Tóc mây của nàng tản ra, tóc đen nửa rũ sau vai và phập phồng như nước theo động tác của hắn.
Ngăn cách áo lót bằng lụa rất nhanh ướt đẫm ở giữa hai người.
Trong đôi mắt hạnh hoa của Lý Tiện Ngư cũng toàn là hơi nước.
Nàng ngưỡng cổ lên và môi đỏ hé mở, giọng nói ngọt ngào như mật ong tràn ra bên môi giống như sương hoa.
Đôi mắt của nàng ngập nước, giọng nói mềm mại năn nỉ gọi tên của hắn: “Lâm Uyên ——”
Mắt phượng của Lâm Uyên sâu thẳm, hô hấp cũng trở nên dày đặc.
Hắn dừng động tác lại trong chốc lát, bàn tay to nắm chặt mắt cá chân của nàng và không cho nàng thoát đi.
Hắn khàn khàn dò hỏi: “Năm ngày này, công chúa có từng nhớ đến thần không?”
Cả người của Lý Tiện Ngư nóng bỏng.
Nàng mơ hồ cảm thấy.
Hắn nói nhớ giống như không phải là từ nhớ có ý nghĩa bình thường. Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, hơi nóng trên người Lâm Uyên đều truyền đến trên người nàng.
Khiến nàng cảm thấy giống như bị đốt cháy, lý trí còn sót lại cũng sớm đã bị lửa nóng đốt cháy.
Gương mặt của nàng ửng đỏ, thẹn thùng gật đầu.
“Nhớ, có nhớ......”
Hầu kết của Lâm Uyên hơi di chuyển, không hỏi lại.
Hắn bế Lý Tiện Ngư lên, làm nàng ngồi trên người hắn và một tay cởi áo lót của nàng ra.
Hắn ngửa đầu và khẽ cắn lỗ tai đỏ thắm ướt át của nàng, ở bên tai nàng khàn khàn dụ dỗ.
“Chiêu Chiêu, đi lên.”
Lông mi của Lý Tiện Ngư run rẩy, do dự không quyết định được.
Bàn tay trắng nõn của nàng chống ở trên ngực của hắn, ánh mắt yên lặng rơi xuống rồi lại hoảng loạn rời đi giống như bị lửa đốt.
Cho dù xem qua bao nhiêu lần, nàng đều cảm thấy không thích hợp.
Nếu mạnh mẽ làm thì là sẽ nháo đến mức phải đi tìm thái y.
Lý Tiện Ngư đỏ mặt, đánh lên trống lớn muốn rút lui.
Nàng buông bàn tay trắng nõn xuống, nhẹ nhàng nắm chặt lại và nhút nhát sợ sệt thương lượng với hắn: “Nếu không, ta giúp chàng đi......”
Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu chặt lại, nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng. Hắn kiên quyết từ chối: “Không cần.” Theo da thịt chạm vào nhau, hô hấp của Lý Tiện Ngư càng thêm hỗn loạn. Nàng chống hắn ngực, rut rè ngượng ngùng: “Nhưng, ta sẽ không......”
Lâm Uyên nửa ngồi dậy, giơ tay bế nàng lên và tìm được đúng vị trí.
Hắn khẽ nhướng mày kiếm lên, mắt phượng đen tối nhìn nàng một cái thật sâu.
Hắn nói: “Như vậy được chưa?”
Lý Tiện Ngư mặt đỏ tai hồng.
Nàng bắt lấy cánh tay của Lâm Uyên không bỏ: “Lâm Uyên, chàng, chàng đừng buông tay.”
Nếu cứ buông tay như vậy, hôm nay nàng thế nào cũng phải đi gặp thái y. Cánh tay của Lâm Uyên căng chặt, nửa rũ lông mi xuống che lại đôi mắt phượng đen đậm kia.
Hắn ôm chặt Lý Tiện Ngư, không có thật sự làm nàng đi gặp thái y.
Nhưng độ ấm nóng cháy truyền đến từ trong lòng bàn tay của hắn, vẫn là làm hai má trắng nõn của Lý Tiện Ngư trở nên hơi nóng bỏng.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư mơ hồ đầy khói nước, ở dưới tình huống mắc cỡ như vậy nghĩ tới chuyện như vậy làm nàng càng thêm thẹn thùng.
Chỉ là thời gian khác nhau khi ở dưới tháp.
Khi Lâm Uyên ở trên giường vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, không có nửa điểm đường sống để thương lượng.
Má nàng đỏ bừng, thẹn thùng mở miệng: “Vẫn là, để ta tự mình làm đi......” Lần này, Lâm Uyên không có từ chối. Trái tim của Lý Tiện Ngư đập thình thịch. Không thể không cố gắng bắt đầu nếm thử.
Thời điểm mới bắt đầu miễn cưỡng còn tính thuận lợi, nhưng chỉ trong một lúc thì cảm thấy gian nan căng phồng thô ráp.
Nàng không thể không dừng lại, gương mặt ửng đỏ nhìn hắn: “Lâm Uyên, như vậy, như vậy có được không?”
Lâm Uyên rũ mắt giúp nàng nhìn xem.
Giọng điệu của hắn khàn khàn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Công chúa đã học thuộc lịch sử Dận Triều chưa?”
Lý Tiện Ngư không biết tại sao vào thời điểm này Lâm Uyên lại hỏi nàng cái này.
Nàng duy trì rất gian nan, đầu ngón tay chống trên ngực hắn đều rất khó khăn.
“Đọc thuộc rồi.” Nàng khẽ cắn cánh môi, nuốt giọng nói ngọt ngào xuống và giọng nói khẽ run rẩy hỏi hắn: “Cái này, rất quan trọng sao?”
Lâm Uyên giơ tay đỡ nàng, khiến nàng không đến mức làm cho bản thân bị thương.
“Công chúa thử đọc lại một lần đi.”
Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, ý thức mơ màng.
Nàng xấu hổ bắt đầu đọc từ đầu: “Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa một nửa thì đã chết giữa đường, hôm nay hạ ba phần......”
Lời còn chưa dứt, lý trí còn sót lại làm nàng phục hồi tỉnh thần.
Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được một nửa. Chưa được một nửa.
“Không được......”
Lý Tiện Ngư mở miệng, giọng nói ngọt đến mức làm bản thân nàng đều đỏ mặt lên: “Thật sự, thật sự không được.”
Lâm Uyên cầm chặt cánh tay trắng ngọc của nàng, không cho nàng lui lại. “Không cần công chúa xuất lực.”
Lý Tiện Ngư muốn mở miệng tranh luận.
Còn chưa kịp lên tiếng, đôi môi đỏ hé mở đã bị hắn hôn lên.
Hắn quen thuộc mở hàm răng của nàng ra và giao triền cùng với môi răng của nàng, nuốt hết giọng nói ngọt ngào sắp tràn ra khỏi môi răng của nàng.
Bàn tay to vốn dĩ đang nắm cánh tay trắng ngọc của nàng buông ra.
Lòng bàn tay nóng cháy xoa đông tuyết, muốn giúp nàng làm tan rã đông tuyết.
Ở trên chuyện trêu chọc nàng này, Lâm Uyên có vẻ giống như không thầy dạy cũng hiểu.
Trái tìm của Lý Tiện Ngư đập hỗn loạn, mắt hạnh trong sáng dần dần trở nên mê mang.
Đầu ngón tay đặt trên cánh tay hắn và đối mặt với ba mặt nóng bỏng, giống như không biết nên chăm sóc nơi nào trước.
Khi nàng đang phân tâm, Lâm Uyên từng chút từng chút làm nàng thả lỏng sức lực đang chống đỡ và khiến cả hai càng trở nên thân thiết hơn.
Môi đồ của Lý Tiện Ngư khẽ cong lên, bàn tay trắng nõn chống lên trên vai hắn, những đầu ngón tay mềm mại cho dù như thế nào cũng không chống đỡ được trọng lượng của mình.
Nàng cảm thấy bản thân giống như hoa bích đào cuối xuân.
Run rẩy rời cành cây trong gió xuân cuối cùng, rơi xuống vào trong suối nước nóng nóng bỏng và dần dần bị nước suối nuốt hết, rơi xuống đáy của bể tắm suối nước nóng và dán thật chặt vào trên đá cẩm thạch trắng nóng cháy cứng rắn.
Giống như âm dương Thái Cực, kín kẽ và không có một khe hở.
Hô hấp của hai người đồng thời trở nên hỗn loạn.
Lâm Uyên tạm thời buông đôi môi đỏ bị hôn đến kiều diễm của nàng ra, một đường hôn xuống từ trên cái cổ trắng nõn của nàng.
Bàn tay to thon dài đồng thời nâng xương bướm của nàng lên, đường cong bụng nhỏ rõ ràng trở nên căng chặt.
Hắn còn chưa có dùng sức.
Nhưng động tác này rất nhỏ, đối với Lý Tiện Ngư mà nói lại vẫn kích thích lớn lao như cũ.
Đôi tay của nàng ôm chặt lấy cổ của Lâm Uyên, lông mi run rẩy, hơi thở hơi hổn hển: “Lâm Uyên, chàng đừng nhúc nhích.”
Lâm Uyên nhỏ giọng thở hổn hển, giơ tay ôm chặt lấy nàng: “Công chúa muốn bản thân tự làm sao?”
Lông mi của Lý Tiện Ngư ướt đẫm, nghẹn ngào nói không ra được câu trả lời. Lúc trước bọn họ đã thử qua mấy lần.
Nhưng không có lần nào bất chấp như vậy. Giống như bình hoa cổ nhỏ bị chạm tới tận đáy, chẳng sợ lại tiến thêm một chút thì sẽ có vết rạn.
Lâm Uyên ngước mắt lên, đôi mắt phượng đen đậm phản chiếu ra bộ dáng gian nan của nàng.
Giọng nói của hắn khàn khàn đến mức không nghe ra được giọng nói ban đầu: “Chiêu Chiêu, thả lỏng một chút.”
Lý Tiện Ngư muốn nghe lời hắn lại cố tình không như mong muốn.
Nàng căng chặt đến mức bắt đầu cảm thấy hơi đau.
Cho đến khi Lâm Uyên một lần nữa hôn nàng.
Hôn từ cánh môi tươi đẹp đến cái cổ trắng ngọc, lại mềm mại hôn qua ngực của nàng.
Xúc cảm tê dại tầng tầng lớp lớp tiến đến, một lần nữa giấu đi một sợi đau đớn mới vừa hiện lên kia.
Lý Tiện Ngư hơi ngưỡng cổ lên, lông mi dính nước run ray rũ thấp xuống.
Hai má của nàng một lần nữa nhuộm màu phấn má tươi đẹp, giữa môi đỏ lại lần nữa truyền ra giọng điệu ngọt mềm.
Khi nàng dần dần quen thuộc, khi nàng không hề cảm thấy đau đớn.
Lâm Uyên cũng đã nhẫn nhịn đến cực hạn.
Hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng ngực.
Mặt nước bình tĩnh một lần nữa bắt đầu phập phồng.
Lý Tiện Ngư rất nhanh nhận thấy được thay đổi.
Nàng nhút nhát sợ sệt mở miệng, muốn nói không được. Muốn nói nàng còn không có chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng Lâm Uyên lại một lần nữa hôn lên môi nàng, nuốt hết lời nói dư thừa kia.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ run, đầu ngón tay nhẹ nhàng chống lên trên vai hắn và vừa lo lắng vừa thẹn thùng đỏ mặt.
Nhưng sóng triều tùy theo tiến đến lại cuốn di tất cả lý trí.
Nàng giống như con cá đồ suýt chút nữa chìm xuống đáy ao, lại lần nữa bị sóng nước nâng lên và theo sóng nước cuồn cuộn chìm nổi lơ lửng.
Mặt nước hơi nổi sóng, nàng nhỏ nhẹ nức nở trong nụ hôn của Lâm Uyên.
Gợn sóng nổi lên bốn phía, môi đỏ của nàng run rẩy và không kiềm chế được giọng nói ngọt ngào, hàm răng run rẩy lưu lại vết đỏ trên cổ của nàng.
Khi sóng gió mạnh mẽ, nàng cũng giống như đuôi con cá đỏ không ngừng bị ôm đến đầu ngọn sóng, tiếp theo nháy mắt lại đột nhiên ngã xuống từ trên đám mây.
Lý Tiện Ngư cuối cùng chịu không nổi kích thích như vậy.
Đôi tay nàng ôm chặt cổ của Lâm Uyên, rùng mình cong sống lưng thành hình trăng non.
Bộ diêu đang cài trên đầu không tiếng động rơi xuống, mái tóc đen như dải lụa xõa xuống sau sống lưng trắng muốt của nàng, giống như mực nước bắn trên giấy Tuyên Thành.
Nơi bút mực ướt đẫm, nàng nằm trên vai Lâm Uyên và khóc nghẹn không thể nói nên lời hoàn chỉnh.
Lâm Uyên ôm chặt nàng, ngẩng đầu hôn lên môi nàng. Giữa môi răng truyền đến giọng nói ngọt ngào đứt quãng của thiếu nữ, mái tóc dài rơi rụng ở trên eo dâng trào ập vào bờ như thủy triều.
Nàng rùng mình như vậy, thẳng đến cuối cùng hơi nuốt xuống âm cuối ngọt ngào.
Bóng đêm giống như nước sôi, giống như giông tố đan chéo vào nhau, sông dài dâng lên mang nàng vượt qua Long Môn, nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ giống như chỉ trong nửa phút nữa thì muốn đổ ập lên đầu nàng.
Coi như nàng cảm thấy khi bản thân sắp bị hơi nóng luộc chín.
Lâm Uyên rốt cuộc vớt nàng lên từ trong nước, ôm nàng đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Khi đi ngang qua cửa sổ dài đang rộng mở, gió đêm hơi nóng thổi thẳng vào mặt.
Những đóa hoa lên trong sân biến mất, cây ngô đồng ở phía xa không biết từ lúc nào cành lá xum xuê.
Tiếng ve kêu lần lượt vang lên.
Mùa xuân đã hết, ngày hè oi bức đã buông xuống.
Lý Tiện Ngư nhớ tới còn chưa nghe Triệu Thái hậu nói xong, hơi lưu luyến không rời nghiêng đầu nhìn lại.
Giọng nói còn mang theo tiếc nuối mà chính nàng còn chưa nhận ra: “Lâm Uyên, tại sao chàng lại hạ triều nhanh như vậy?”
Bước chân của Lâm Uyên hơi ngừng lại, đôi mắt phượng sâu thẳm kia nhìn về phía nàng.
“Công chúa không muốn nhìn thấy thần sao?”
Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư ửng hồng, hạ giọng nói: “Không có......” Lúc này u tối trong đáy mắt của Lâm Uyên mới rút đi một chút.
Môi mỏng của hắn hơi mím lại, không có nhiều lời nữa mà chỉ nắm lấy tay nàng, dẫn nàng bước nhanh về Điện Thừa Càn.
Cung nhân lui xuống, tấm bình phong khẽ đóng lại.
Lâm Uyên cuối cùng mở miệng hỏi nàng, đáy mắt tràn đầy cảnh giác: “Là mẫu hậu kêu công chúa tới cung điện của bà sao?”
Hắn nhíu mày: “Cưỡng bức hay là dụ dỗ?”
Lý Tiện Ngư do dự trong một cái chớp mắt.
Có lẽ là bởi vì ăn ké chột dạ, Lý Tiện Ngư nhỏ giọng giải thích giúp Triệu Thái hậu: “Không có...... Là bản thân ta tự nguyện đi. Với lại mẫu hậu cũng không làm ta khó xử. Còn nói cho ta biết không ít chuyện của Hộ Bộ.”
Nàng nhỏ giọng nói: “Mẫu hậu giống như cũng không có bất cận nhân tình giống như trong lời đồn.”
Lâm Uyên ngước mắt nhìn nàng: “Nếu công chúa thích ăn anh đào. Thần sẽ thay công chúa chuẩn bị, không cần đi trong cung của mẫu hậu.”
Lý Tiện Ngư ngập ngừng: “Không phải chuyện anh đào.”
Lâm Uyên nói: “Vậy đó là chuyện của Hộ Bộ.”
Hắn cúi người và lật xem quyển sách sách ghi chép rất dày trên long án: “Công chúa còn có cái gì muốn biết đều có thể hỏi thần.”
Lý Tiện Ngư ngước mắt nhìn về hía hắn, lông mi mảnh dài khẽ chớp chớp. Nàng nhón mũi chân lên và duỗi tay vòng qua cổ của hắn, ra hiệu kêu hắn cúi người xuống rồi lại mổ nhẹ một cái lên trên môi của hắn.
Lúc này mới mềm giọng hỏi hắn: “Lâm Uyên, chàng đang giận ta sao?”
Lâm Uyên thuận tay đặt quyển sách ghi chú lại trên long án.
Môi mỏng của hắn hơi mím lại, cũng không trả lời.
Lý Tiện Ngư suy nghĩ một lúc, lại cúi đầu khẽ cắn hầu kết của hắn.
Giọng nói ngọt mềm hỏi hắn một lần nữa: “Lâm Uyên, chàng ở......”
Lời nói của nàng còn chưa dứt, Lâm Uyên đã giơ tay ôm nàng vào trong lòng ngực.
Hắn một tay ấn xương bướm của nàng, một tay ôm chặt vòng eo của nàng. Hắn cúi đầu nhìn nàng, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn: “Nguyệt sự của công chúa đã kết thúc chưa?” Lý Tiện Ngư không nghĩ tới hắn đột nhiên sẽ nói cái này, ấp úng không biết nên trả lời lại như thế nào.
Lâm Uyên cũng không cần nàng trả lời lại.
Hắn bế nàng lên và đặt trên chăn gấm mềm mại.
Hắn buông bàn tay vốn dĩ đang ấn xương bướm của nàng xuống, quen thuộc vén tà váy của nàng sang một bên.
Ngón tay thon dài nhẹ nhàng di chuyển xuống phía dưới, hắn lập tức đưa ra kết luận.
Hắn rũ mi mắt xuống, cúi người hôn lên trên cái cổ trắng ngọc của Lý Tiện Ngư.
Mấy ngày chưa từng thân thiết, đột nhiên thân thiết khiến thân thể của Lý Tiện Ngư run lên.
Nàng duỗi tay vòng lấy cổ của Lâm Uyên, đôi mắt ngập nước và hàm răng hơi cắn môi đỏ, che giấu giọng nói ngọt ngào.
Ngón tay thon dài của Lâm Uyên từ cổ áo của nàng di chuyển xuống dưới.
Cởi nút áo bằng ngọc của nàng ra, rút áo ngoài của nàng ra và cởi tất cả quần áo của nàng ra, chồng chất đặt trên sập gụ bên ngoài giường.
Chỉ duy nhất quân cởi áo lót của nàng ra.
Gương mặt của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, đỏ mặt không dám nhắc nhở hắn chuyện như vậy.
Chỉ nhẹ nhàng rũ lông mi xuống, chờ chính hắn phát hiện.
Nhưng Lâm Uyên cố tình xem nhẹ điểm này. Hắn giơ tay và làm nàng cong chân lên, nàng cứ như vậy chạm vào vải dệt mỏng manh này.
Lý Tiện Ngư sợ hãi ngước mắt nhìn về phía hắn.
Môi đỏ hé mở, còn chưa kịp nói lời nào thì giọng nói ngọt mềm đã tràn ra giữa môi răng.
Đầu ngón tay của nàng nắm chặt chăn gấm ở dưới người, hô hấp rất nhanh trở nên vừa nóng bỏng vừa dồn dập.
Tóc mây của nàng tản ra, tóc đen nửa rũ sau vai và phập phồng như nước theo động tác của hắn.
Ngăn cách áo lót bằng lụa rất nhanh ướt đẫm ở giữa hai người.
Trong đôi mắt hạnh hoa của Lý Tiện Ngư cũng toàn là hơi nước.
Nàng ngưỡng cổ lên và môi đỏ hé mở, giọng nói ngọt ngào như mật ong tràn ra bên môi giống như sương hoa.
Đôi mắt của nàng ngập nước, giọng nói mềm mại năn nỉ gọi tên của hắn: “Lâm Uyên ——”
Mắt phượng của Lâm Uyên sâu thẳm, hô hấp cũng trở nên dày đặc.
Hắn dừng động tác lại trong chốc lát, bàn tay to nắm chặt mắt cá chân của nàng và không cho nàng thoát đi.
Hắn khàn khàn dò hỏi: “Năm ngày này, công chúa có từng nhớ đến thần không?”
Cả người của Lý Tiện Ngư nóng bỏng.
Nàng mơ hồ cảm thấy.
Hắn nói nhớ giống như không phải là từ nhớ có ý nghĩa bình thường. Nhưng ở khoảng cách gần như vậy, hơi nóng trên người Lâm Uyên đều truyền đến trên người nàng.
Khiến nàng cảm thấy giống như bị đốt cháy, lý trí còn sót lại cũng sớm đã bị lửa nóng đốt cháy.
Gương mặt của nàng ửng đỏ, thẹn thùng gật đầu.
“Nhớ, có nhớ......”
Hầu kết của Lâm Uyên hơi di chuyển, không hỏi lại.
Hắn bế Lý Tiện Ngư lên, làm nàng ngồi trên người hắn và một tay cởi áo lót của nàng ra.
Hắn ngửa đầu và khẽ cắn lỗ tai đỏ thắm ướt át của nàng, ở bên tai nàng khàn khàn dụ dỗ.
“Chiêu Chiêu, đi lên.”
Lông mi của Lý Tiện Ngư run rẩy, do dự không quyết định được.
Bàn tay trắng nõn của nàng chống ở trên ngực của hắn, ánh mắt yên lặng rơi xuống rồi lại hoảng loạn rời đi giống như bị lửa đốt.
Cho dù xem qua bao nhiêu lần, nàng đều cảm thấy không thích hợp.
Nếu mạnh mẽ làm thì là sẽ nháo đến mức phải đi tìm thái y.
Lý Tiện Ngư đỏ mặt, đánh lên trống lớn muốn rút lui.
Nàng buông bàn tay trắng nõn xuống, nhẹ nhàng nắm chặt lại và nhút nhát sợ sệt thương lượng với hắn: “Nếu không, ta giúp chàng đi......”
Mày kiếm của Lâm Uyên nhíu chặt lại, nắm chặt cổ tay trắng nõn của nàng. Hắn kiên quyết từ chối: “Không cần.” Theo da thịt chạm vào nhau, hô hấp của Lý Tiện Ngư càng thêm hỗn loạn. Nàng chống hắn ngực, rut rè ngượng ngùng: “Nhưng, ta sẽ không......”
Lâm Uyên nửa ngồi dậy, giơ tay bế nàng lên và tìm được đúng vị trí.
Hắn khẽ nhướng mày kiếm lên, mắt phượng đen tối nhìn nàng một cái thật sâu.
Hắn nói: “Như vậy được chưa?”
Lý Tiện Ngư mặt đỏ tai hồng.
Nàng bắt lấy cánh tay của Lâm Uyên không bỏ: “Lâm Uyên, chàng, chàng đừng buông tay.”
Nếu cứ buông tay như vậy, hôm nay nàng thế nào cũng phải đi gặp thái y. Cánh tay của Lâm Uyên căng chặt, nửa rũ lông mi xuống che lại đôi mắt phượng đen đậm kia.
Hắn ôm chặt Lý Tiện Ngư, không có thật sự làm nàng đi gặp thái y.
Nhưng độ ấm nóng cháy truyền đến từ trong lòng bàn tay của hắn, vẫn là làm hai má trắng nõn của Lý Tiện Ngư trở nên hơi nóng bỏng.
Mắt hạnh của Lý Tiện Ngư mơ hồ đầy khói nước, ở dưới tình huống mắc cỡ như vậy nghĩ tới chuyện như vậy làm nàng càng thêm thẹn thùng.
Chỉ là thời gian khác nhau khi ở dưới tháp.
Khi Lâm Uyên ở trên giường vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, không có nửa điểm đường sống để thương lượng.
Má nàng đỏ bừng, thẹn thùng mở miệng: “Vẫn là, để ta tự mình làm đi......” Lần này, Lâm Uyên không có từ chối. Trái tim của Lý Tiện Ngư đập thình thịch. Không thể không cố gắng bắt đầu nếm thử.
Thời điểm mới bắt đầu miễn cưỡng còn tính thuận lợi, nhưng chỉ trong một lúc thì cảm thấy gian nan căng phồng thô ráp.
Nàng không thể không dừng lại, gương mặt ửng đỏ nhìn hắn: “Lâm Uyên, như vậy, như vậy có được không?”
Lâm Uyên rũ mắt giúp nàng nhìn xem.
Giọng điệu của hắn khàn khàn, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Công chúa đã học thuộc lịch sử Dận Triều chưa?”
Lý Tiện Ngư không biết tại sao vào thời điểm này Lâm Uyên lại hỏi nàng cái này.
Nàng duy trì rất gian nan, đầu ngón tay chống trên ngực hắn đều rất khó khăn.
“Đọc thuộc rồi.” Nàng khẽ cắn cánh môi, nuốt giọng nói ngọt ngào xuống và giọng nói khẽ run rẩy hỏi hắn: “Cái này, rất quan trọng sao?”
Lâm Uyên giơ tay đỡ nàng, khiến nàng không đến mức làm cho bản thân bị thương.
“Công chúa thử đọc lại một lần đi.”
Hai má lúm đồng tiền của Lý Tiện Ngư ửng đỏ, ý thức mơ màng.
Nàng xấu hổ bắt đầu đọc từ đầu: “Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa một nửa thì đã chết giữa đường, hôm nay hạ ba phần......”
Lời còn chưa dứt, lý trí còn sót lại làm nàng phục hồi tỉnh thần.
Tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được một nửa. Chưa được một nửa.
“Không được......”
Lý Tiện Ngư mở miệng, giọng nói ngọt đến mức làm bản thân nàng đều đỏ mặt lên: “Thật sự, thật sự không được.”
Lâm Uyên cầm chặt cánh tay trắng ngọc của nàng, không cho nàng lui lại. “Không cần công chúa xuất lực.”
Lý Tiện Ngư muốn mở miệng tranh luận.
Còn chưa kịp lên tiếng, đôi môi đỏ hé mở đã bị hắn hôn lên.
Hắn quen thuộc mở hàm răng của nàng ra và giao triền cùng với môi răng của nàng, nuốt hết giọng nói ngọt ngào sắp tràn ra khỏi môi răng của nàng.
Bàn tay to vốn dĩ đang nắm cánh tay trắng ngọc của nàng buông ra.
Lòng bàn tay nóng cháy xoa đông tuyết, muốn giúp nàng làm tan rã đông tuyết.
Ở trên chuyện trêu chọc nàng này, Lâm Uyên có vẻ giống như không thầy dạy cũng hiểu.
Trái tìm của Lý Tiện Ngư đập hỗn loạn, mắt hạnh trong sáng dần dần trở nên mê mang.
Đầu ngón tay đặt trên cánh tay hắn và đối mặt với ba mặt nóng bỏng, giống như không biết nên chăm sóc nơi nào trước.
Khi nàng đang phân tâm, Lâm Uyên từng chút từng chút làm nàng thả lỏng sức lực đang chống đỡ và khiến cả hai càng trở nên thân thiết hơn.
Môi đồ của Lý Tiện Ngư khẽ cong lên, bàn tay trắng nõn chống lên trên vai hắn, những đầu ngón tay mềm mại cho dù như thế nào cũng không chống đỡ được trọng lượng của mình.
Nàng cảm thấy bản thân giống như hoa bích đào cuối xuân.
Run rẩy rời cành cây trong gió xuân cuối cùng, rơi xuống vào trong suối nước nóng nóng bỏng và dần dần bị nước suối nuốt hết, rơi xuống đáy của bể tắm suối nước nóng và dán thật chặt vào trên đá cẩm thạch trắng nóng cháy cứng rắn.
Giống như âm dương Thái Cực, kín kẽ và không có một khe hở.
Hô hấp của hai người đồng thời trở nên hỗn loạn.
Lâm Uyên tạm thời buông đôi môi đỏ bị hôn đến kiều diễm của nàng ra, một đường hôn xuống từ trên cái cổ trắng nõn của nàng.
Bàn tay to thon dài đồng thời nâng xương bướm của nàng lên, đường cong bụng nhỏ rõ ràng trở nên căng chặt.
Hắn còn chưa có dùng sức.
Nhưng động tác này rất nhỏ, đối với Lý Tiện Ngư mà nói lại vẫn kích thích lớn lao như cũ.
Đôi tay của nàng ôm chặt lấy cổ của Lâm Uyên, lông mi run rẩy, hơi thở hơi hổn hển: “Lâm Uyên, chàng đừng nhúc nhích.”
Lâm Uyên nhỏ giọng thở hổn hển, giơ tay ôm chặt lấy nàng: “Công chúa muốn bản thân tự làm sao?”
Lông mi của Lý Tiện Ngư ướt đẫm, nghẹn ngào nói không ra được câu trả lời. Lúc trước bọn họ đã thử qua mấy lần.
Nhưng không có lần nào bất chấp như vậy. Giống như bình hoa cổ nhỏ bị chạm tới tận đáy, chẳng sợ lại tiến thêm một chút thì sẽ có vết rạn.
Lâm Uyên ngước mắt lên, đôi mắt phượng đen đậm phản chiếu ra bộ dáng gian nan của nàng.
Giọng nói của hắn khàn khàn đến mức không nghe ra được giọng nói ban đầu: “Chiêu Chiêu, thả lỏng một chút.”
Lý Tiện Ngư muốn nghe lời hắn lại cố tình không như mong muốn.
Nàng căng chặt đến mức bắt đầu cảm thấy hơi đau.
Cho đến khi Lâm Uyên một lần nữa hôn nàng.
Hôn từ cánh môi tươi đẹp đến cái cổ trắng ngọc, lại mềm mại hôn qua ngực của nàng.
Xúc cảm tê dại tầng tầng lớp lớp tiến đến, một lần nữa giấu đi một sợi đau đớn mới vừa hiện lên kia.
Lý Tiện Ngư hơi ngưỡng cổ lên, lông mi dính nước run ray rũ thấp xuống.
Hai má của nàng một lần nữa nhuộm màu phấn má tươi đẹp, giữa môi đỏ lại lần nữa truyền ra giọng điệu ngọt mềm.
Khi nàng dần dần quen thuộc, khi nàng không hề cảm thấy đau đớn.
Lâm Uyên cũng đã nhẫn nhịn đến cực hạn.
Hắn ôm chặt thiếu nữ trong lòng ngực.
Mặt nước bình tĩnh một lần nữa bắt đầu phập phồng.
Lý Tiện Ngư rất nhanh nhận thấy được thay đổi.
Nàng nhút nhát sợ sệt mở miệng, muốn nói không được. Muốn nói nàng còn không có chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng Lâm Uyên lại một lần nữa hôn lên môi nàng, nuốt hết lời nói dư thừa kia.
Lông mi của Lý Tiện Ngư khẽ run, đầu ngón tay nhẹ nhàng chống lên trên vai hắn và vừa lo lắng vừa thẹn thùng đỏ mặt.
Nhưng sóng triều tùy theo tiến đến lại cuốn di tất cả lý trí.
Nàng giống như con cá đồ suýt chút nữa chìm xuống đáy ao, lại lần nữa bị sóng nước nâng lên và theo sóng nước cuồn cuộn chìm nổi lơ lửng.
Mặt nước hơi nổi sóng, nàng nhỏ nhẹ nức nở trong nụ hôn của Lâm Uyên.
Gợn sóng nổi lên bốn phía, môi đỏ của nàng run rẩy và không kiềm chế được giọng nói ngọt ngào, hàm răng run rẩy lưu lại vết đỏ trên cổ của nàng.
Khi sóng gió mạnh mẽ, nàng cũng giống như đuôi con cá đỏ không ngừng bị ôm đến đầu ngọn sóng, tiếp theo nháy mắt lại đột nhiên ngã xuống từ trên đám mây.
Lý Tiện Ngư cuối cùng chịu không nổi kích thích như vậy.
Đôi tay nàng ôm chặt cổ của Lâm Uyên, rùng mình cong sống lưng thành hình trăng non.
Bộ diêu đang cài trên đầu không tiếng động rơi xuống, mái tóc đen như dải lụa xõa xuống sau sống lưng trắng muốt của nàng, giống như mực nước bắn trên giấy Tuyên Thành.
Nơi bút mực ướt đẫm, nàng nằm trên vai Lâm Uyên và khóc nghẹn không thể nói nên lời hoàn chỉnh.
Lâm Uyên ôm chặt nàng, ngẩng đầu hôn lên môi nàng. Giữa môi răng truyền đến giọng nói ngọt ngào đứt quãng của thiếu nữ, mái tóc dài rơi rụng ở trên eo dâng trào ập vào bờ như thủy triều.
Nàng rùng mình như vậy, thẳng đến cuối cùng hơi nuốt xuống âm cuối ngọt ngào.
Bóng đêm giống như nước sôi, giống như giông tố đan chéo vào nhau, sông dài dâng lên mang nàng vượt qua Long Môn, nhìn thấy ánh sáng mặt trời rực rỡ giống như chỉ trong nửa phút nữa thì muốn đổ ập lên đầu nàng.
Coi như nàng cảm thấy khi bản thân sắp bị hơi nóng luộc chín.
Lâm Uyên rốt cuộc vớt nàng lên từ trong nước, ôm nàng đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Khi đi ngang qua cửa sổ dài đang rộng mở, gió đêm hơi nóng thổi thẳng vào mặt.
Những đóa hoa lên trong sân biến mất, cây ngô đồng ở phía xa không biết từ lúc nào cành lá xum xuê.
Tiếng ve kêu lần lượt vang lên.
Mùa xuân đã hết, ngày hè oi bức đã buông xuống.
/190
|