Nắng chiều mạ vàng, thiếu niên đứng dưới bóng cây hải đường ở trong ánh mắt của nàng ngước mắt lên nhìn.
Gương mặt của hắn lạnh lẽo, ở trong ánh nắng vàng nhạt sắc bén như kiếm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén giống như sương mồng.
Thiếu nữ đứng ở nơi xa vẫy tay với hắn và nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, hơi hơi nghiêng đầu và lông mi dài xanh đen khẽ chớp.
Ngược với ánh mặt trời nên nàng không nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt hắn, chỉ tò mò tại sao hắn không chịu di chuyển.
Nhưng rất nhanh nàng đã buông điều hoang mang này xuống.
Thiếu nữ không hề rụt rè cong khóe môi lên, nhấc váy đỏ lên và cứ như vậy bước lên những đóa hoa hải đường đỏ nhạt rơi trên con đường đá xanh, ba bước cũng làm thành hai bước chạy chậm đến trước mặt hắn.
“Con ngựa đen của chàng đâu?” Nàng nhấc tà váy lên nhìn xung quanh sau lưng hắn, giọng nói còn mang theo tiếng cười thanh thúy: “Ta muốn hỏi nó một chút, nếu ta mua một chút co khô cho nó thì nó có thể chịu cho ta mượn lưng ngựa để ta đẫm lên trên đó quay trở lại trong viện được không?”
Nàng nói như vậy, lại giơ tay đi sờ trang sức trên đầu.
Hôm nay nàng nhất thời đi ra ngoài cho nên cũng không có ăn mặc lộng lẫy. Ngoại trừ hai cái kẹp tóc, đồ vật trên mái tóc có thể gỡ xuống thì còn một cây trâm chuồn chuồn tỉnh xảo.
Đây là năm nay nàng cập kê mẫu thân đã tặng cây trâm này cho nàng, nàng đặc biệt thích và trong lúc nhất thời hơi luyến tiếc tặng cho người khác. Chiêu Chiêu nghĩ như vậy va buông cây trâm ngọc xuống, ngược lại đem một nửa thức ăn mới mua đưa cho hắn: “Hoặc là, nó có muốn ăn bánh rán nhân cà rốt và bánh bắp ngọt không?”
Thiếu niên không có duỗi tay cầm lấy.
Đáy mắt của hắn hơi sắc bén, ngón tay có khớp xương rõ ràng mở ra ở trước mặt nàng và để lộ ra một cái kẹp tóc trong lòng bàn tay.
“Đây là đồ vật của nàng?” Hắn lạnh giọng.
Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn, một đôi mắt hạnh hoa trong sáng cong thành hình trăng non.
“Là kẹp tóc của ta.” Mi mắt của nàng cong cong, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tuy nhiên bây giờ đã là của chàng —— chàng muốn bán đi hay tặng cho người khác cũng được.”
Ngón tay thon dài của thiếu niên cầm kẹp tóc đột nhiên siết chặt lại.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Ta nói qua lúc nào là sẽ nhận đồ của nàng?”
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, tò mò nhìn hắn một lúc lâu.
Một lúc sau, mắt hạnh của nàng cong lên và đưa ra kết luận: “Chàng cảm thấy băn khoăn sao?”
Nàng ôm điểm tâm trong lòng ngực và nghiêng người đi, rất săn sóc ra hiệu kêu hắn nhìn về phía sân viện cách đó không xa: “Vậy, chàng có thể tặng quà lại cho ta. Ví dụ như giúp ta dọn cái thang hoa lại đây ——”
Lời nói còn chưa dứt, nàng nghe thấy phía xa vang lên tiếng mở cửa rất nhỏ. Một người đàn ông trung niên ăn mặc bộ quần áo màu nâu di ra từ cửa hông, sau đó dặn dò gã sai vặt đang canh gác: “Khi lão gia và phu nhân rời phủ đặc biệt dặn dò là bây giờ trong kinh thành không yên ổn, không được để cô nương lén đi ra khỏi phủ. Các ngươi phải mở to đôi mắt một chút, nếu cô nương xảy ra chuyện gì thì không ai có thể chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Chiêu Chiêu nhanh chóng ngừng nói lại.
Nàng nhìn xem xung quanh, nhìn thấy người đàn ông mặc bộ quần áo màu nâu muốn đi về phía nàng, trên mặt của nàng đầy vẻ hoảng hốt và vội vàng nắm lấy tay áo của thiếu niên rồi lôi kéo hắn trốn vào con hẻm nhỏ hẹp phía sau.
“Đừng lên tiếng.” Nàng kéo lại chiếc váy đỏ bị gió xuân thổi bay, căng thẳng nhìn xung quanh bên ngoài ngõ nhỏ: “Hắn là quản sự trong phủ của ta. Nếu như bị hắn phát hiện ta tự mình đi ra ngoài thì sẽ nói lại cho cha mẹ ta biết. Vậy thì tháng này ta đừng hòng có thể bước ra khỏi phủ nửa bước.”
Thiếu niên đứng trên con đường dưới bức tường trắng bị che phủ bởi bóng cây ngô đồng, biểu cảm trên mặt và giọng nói của hắn đều lạnh lùng giống y nhau. “Có quan hệ gì với ta chứ?” Thiếu niên đến tìm nàng tính sổ giơ cánh tay lên rút ống tay áo về, không hề do dự mà xoay người rời đi.
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp. Nàng nhìn thiếu niên mặt lạnh tâm lạnh trước mặt, lại quay đầu nhìn tình huống bên ngoài ngõ nhỏ.
Thấy tên Phùng quản sự kia đều đi đến dưới cây ngô đồng ngoài đầu hẻm, giống như là vừa nhấc đầu lên thì có thể nhìn thấy nàng vậy, nàng không thể không vội vàng nhấc tà váy lên và đi theo bước chân của hắn chạy chậm vào sâu trong ngõ hẻm.
“Chàng chờ một chút.” Nàng nhướng mày lên và thương lượng với hắn, có ý định muốn kéo hắn lên cùng một con thuyền: “Ta không bắt bẻ. Không có lưng ngựa, thang hoa cũng được. Không có thang hoa thì chàng dẫn gã sai vặt canh gác ở cửa hông rời đi cũng được —— chàng chắc chắn không phải là người của Nguyệt Kinh Thành đúng không? Ta lớn lên ở chỗ này. Để cảm ơn ta có thể dẫn chàng đi dạo khắp nơi trong Nguyệt Kinh Thành......”
Lời còn chưa dứt, thiếu niên trước mặt đột nhiên dừng bước lại. Chiêu Chiêu không hề phòng bị, suýt chút nữa thì cứ như vậy trực tiếp đụng thẳng vào sống lưng của hắn.
Trong lúc vội vàng nàng miễn cưỡng dừng bước chân lại, trong lòng còn sợ hãi vỗ võ ngực nhưng đôi mắt hạnh hoa trong sáng kia lại cong lên và khóe mắt đuôi lông mày đều đầy ý cười: “Chàng đồng ý rồi đúng không?”
Thiếu niên không trả lời lại.
Hắn rũ mi mắt xuống, bàn tay nắm trường kiếm không tiếng động siết chặt lại, giọng nói như sương lạnh: “Ta chưa bao giờ nói lai lịch của mình.”
Chiêu Chiêu đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo không nhịn xuống được và nhẹ nhàng cười lên thành tiếng: “Chuyện này cũng phải nói sao?”
Nàng duỗi tay chỉ chỉ kiếm tuệ treo ở cuối đuôi kiếm của hắn: “Trong Nguyệt Kinh Thành không cho bán đá hắc diệu. Mặc dù nhà phú hộ trong thành cũng đều là cất giấu trong nhà, hiếm khi tùy ý mang theo bên người như vậy.”
Một là sẽ khiến cho bị kiểm tra không cần thiết.
Hai là sẽ dẫn tới ke trộm.
Đặc biệt là đá hắc diệu có tỉ lệ tốt như vậy, sáng bóng có thể phản chiếu bóng dáng người, có thể làm cho mấy tên trộm gan lớn một chút hại dân hại nước đi theo hắn một đường từ trên đường Thanh Liên đến cửa cung phía bắc.
Khi nàng đi mua bánh bách hợp thì đã muốn nhắc nhở hắn.
Đáng tiếc hắn đi nhanh quá, chưa kịp nói chuyện này với hắn.
Nàng nghĩ như vậy, nhân lúc bây giờ thời gian chưa trễ nên rất có lòng tốt nhắc nhở hắn: “Chàng vẫn là cất nó vào đi. Hoặc là cầm nó ở trong tiệm cầm đồ, chờ khi muốn ra khỏi thành rồi chuộc nó lại.”
“Không cần.” Thiếu niên buông trường kiếm trong tay ra, cứ như vậy làm trò trước mặt nàng kéo kiếm tuệ xuống, cộng thêm cái kẹp trân châu nàng đưa cùng nhau đặt lên trên thoại bản trong lòng ngực của nàng: “Là bán hay là cầm đều tùy ý nàng.”
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu hơi mở to, sau khi phục hồi tỉnh thần lại thì vội vàng cầm kiếm tuệ kia muốn trả lại cho hắn: “Cái này quá quý, ta cũng không thể đột nhiên nhận lấy món quà lớn như vậy từ chàng.”
Thiếu niên cách tay áo nắm lấy cổ tay của nàng, mắt đen nặng nề, nhìn không ra cảm xúc: “Nàng từ nhỏ lớn lên ở trong Nguyệt Kinh Thành sao?”
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, theo bản năng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng......”
Nàng còn chưa nói xong, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên và cảnh giác nhìn về phía đầu hẻm: “Có người tới.”
Hắn không hề do dự, lập tức cúi người bế Chiêu Chiêu lên, giọng nói hơi trầm xuống và tốc độ nói chuyện rất nhanh: “Giờ Thìn ngày mai ta sẽ tới gặp nàng. Hỏi một ít chuyện trong Nguyệt Kinh Thành.”
Chiêu Chiêu kinh ngạc ngước mắt lên, còn chưa kịp hỏi hắn là chuyện gì thì nghe thấy tiếng gió xẹt qua bên tai.
Thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa cũng không dẫm lên ngựa, cũng chưa từng leo lên cây thang hoa.
Đôi ủng đen của hắn đạp xuống đất, cứ như vậy dáng người nhanh nhẹn ôm nàng nhảy lướt qua bức tường đỏ cao ba trượng và đặt nàng lên trên bàn đu dây bên trong sân viện.
Bàn đu dây lắc nhẹ, Chiêu Chiêu đứng trên bàn đu dây được làm bằng gỗ và lần tiên có ánh mắt ngang bằng với ánh mắt của hắn.
Ánh sáng hoàng hôn dần dần tối xuống, trong gió xuân bay đến mùi hương của hoa tử đằng và trầu bà. Nàng nhìn thấy ánh mặt trời vàng nhạt dừng trên lông mi hắn, khiến đôi mắt phượng quá mức lạnh lẽo kia giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, mang theo ánh sáng màu hổ phách của rượu mạnh.
Sáng bừng cả vườn xuân yên tĩnh.
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, ở trước khi hắn xoay người rời đi thì mở miệng gọi hắn lại: “Chờ một chút.”
Nàng đứng trên bàn đu dây lắc lư, trong lòng ngực ôm đầy thoại bản hỏi hắn: “Chàng tên là gì?”
Khi nàng vừa dứt lời, thì thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa đã bước lên trên bức tường đỏ.
Hắn đứng trên ngói đen ngay ngắn như vảy cá, quay đầu nhìn về phía nàng trong giây lát.
Mặt trời lặn nóng chảy như vàng, chiếu lên gương mặt lạnh lẽo của thiếu niên. Giọng điệu của hắn lạnh băng: “Tại sao nàng lại hỏi ta về cái này?”
Mày đẹp của Chiêu Chiêu cong cong, trả lời rất tự nhiên: “Đây cũng là quy củ trong Nguyệt Kinh Thành. Khi chàng biết tên người khác thì phải luôn nói ra tên họ của mình, bằng không truyền ra ngoài thì người khác sẽ nói chàng thiếu lễ phép.”
Nàng nói, rồi từ trong túi tay áo lấy ra túi tiền thêu tên của mình và mỉm cười xinh đẹp với hắn: “Hoắc Chiêu Chiêu.”
Thiếu niên mắt lạnh nhìn nàng, mày kiếm nhíu chặt lại, giống như cảm thấy khó chịu vì bị ép mua ép bán.
Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, có tiếng bước chân truyền đến từ trên hành lang ở phía xa.
Chiêu Chiêu nhẹ nhàng chớp mắt, nhỏ giọng thúc giục hắn: “Nói mau nha!” Môi mỏng của thiếu niên mím chặt lại, ở trong ánh mắt của nàng xoay người nhảy xuống bức tường đỏ.
Bóng dáng của hắn biến mất ở bên ngoài bức tường dài nơi Chiêu Chiêu không thể nhìn thấy, gió xuân mang đến giọng nói trầm thấp lạnh lẽo giống như người của hắn vậy.
“Tạ Uyên.”
Chiêu Chiêu nghiêng đầu và hơi suy đoán xem là hai chữ nào.
Một lúc sau nàng nhỏ giọng nói: “Còn rất dễ nghe.”
Nàng nhẹ nhàng uyển chuyển bước xuống dưới từ trên bàn đu dây, đặt những quyển thoại bản màu sắc rực rỡ và thức ăn lên trên bàn đá dưới gốc cây hoa hải đường.
Cái kiếm tuệ màu đen do thiếu niên đưa còn được đặt ở trên đầu chồng thoại bản.
Giữa những viên đá hắc diệu lạnh băng trong sáng đính trên đó, tỏa ra ánh sáng lạnh băng giống như sương tuyết.
Chứng tỏ cuộc gặp gỡ sau giờ ngọ vào ngày xuân này không phải là cảnh trong 1nơ.
Chiêu Chiêu thuận tay cất nó đi, cất vào túi tay áo cùng với cái kẹp tóc trân châu hắn đưa trả lại. Suy nghĩ chờ ngày mai gặp lại thì nghĩ cách trả lại cho hắn.
Rốt cuộc nàng cũng không phải người thích tung tin đồn ở trong toàn kinh thành.
Hắn lấy cái kiếm tuệ làm tiền bịt miệng nàng, cũng thực sự quá mức quý giá một chút. Chỉ là còn chưa cất xong vào trong túi tay áo, Nguyệt Kiến đi từ trên hành lang lại đây với vẻ mặt rất nôn nóng.
Còn chưa bước xuống hành lang thì vội vàng liên tục nói: “Cô nương, cuối cùng nô tỳ cũng tìm được ngài rồi! Lão gia và phu nhân đang trở về từ ngoài phủ, còn kêu nô tỳ gọi ngài đi phòng khách cùng nhau dùng bữa —— nếu như không tìm thấy ngài nữa thì chắc chắn không thể gạt được nữa rồi.”
Mi mắt của Chiêu Chiêu cong cong, đưa lưng về phía nàng trộm giấu đồ vào trong túi tay áo, lúc này mới quay mặt lại và mỉm cười nói: “Đã biết đã biết. Ta lập tức đi qua đó ngay.”
GÀ
Tiền viện phủ Tuyên Bình tướng quân, Hoắc Đình và Cố Thanh Hiểu nắm tay nhau đi qua tấm bình phong, phác họa bóng dáng của hai phu thê.
Nha hoàn và gã sai vặt ở ven đường lập tức cúi người hành lễ, nhưng đáy mắt vẫn không che giấu được vẻ cực kỳ hâm mộ.
Hoắc gia và Cố gia là thế giao.
Tuyên Bình tướng quân Hoắc Đình và Cố gia đích nữ Cố Thanh Hiểu là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, khi Cố Thanh Hiểu cập kê năm mười lăm tuổi thì bọn họ thành hôn và năm năm sau sinh ra Chiêu Chiêu cô nương duy nhất trong phủ.
Bây giờ đã trôi qua 20 năm kể từ khi đại hôn, tình cảm giữa hai người vẫn không hề mới lạ chút nào.
Khi Tuyên Bình tướng quân di đến biên quan cũng không hề gián đoạn mà luôn viết thư về nhà.
Mỗi lần trở về từ biên quan, vừa vào kinh lập tức giục ngựa không ngừng chạy về gặp phu nhân nhà mình. Hai người ân ái mặn nồng, có thể nói là một chuyện giai thoại trong Nguyệt Kinh Thành.
Hôm nay là ngày tướng quân nghỉ tắm gội, không cần thượng triều.
Hoắc Đình cũng không có mặc trang phục tướng quân, chỉ mặc một bộ thường phục màu xanh đen và bên hông cũng không có đeo bội kiếm, nhưng dáng người vẫn rất tốt và mang theo dáng vẻ hiên ngang đặc biệt của võ tướng. Trong tay Cố Thanh Hiểu đang cầm cái quạt tròn màu trắng thêu những đám mây, trên mái tóc đen có cài một bộ diêu hoa tử đằng, gương mặt thanh lệ giãn ra và giọng nói mêm nhẹ: “Sáng nay khi đi ngoại ô chúng ta nên mang Chiêu Chiêu đi cùng. Miễn cho con bé buồn chán ở trong phủ, đột nhiên phải ở trong phủ buồn chán mấy ngày.”
Hoắc Đình rũ mắt xuống thản nhiên lên tiếng: “Những ngày còn lại cũng vậy thôi. Bây giờ Dận Triều phái sứ giả tới kinh thành, cũng không biết là địch hay là bạn. Tình thế trong kinh thành rất căng thẳng, cho nên vẫn không nên để cho con bé chạy loạn khắp nơi để tránh gây chuyện lung tung.”
Quạt tròn của Cố Thanh Hiểu khẽ lay động, khóe mắt đuôi lông mày đều cất giấu ý cười: “Cũng không biết là chàng sợ con bé gây chuyện hay vẫn sợ Chiêu Chiêu lén theo tới, lại nghe thấy đầy lỗ tai những chuyện hoang đường chàng làm lúc còn trẻ.”
Hoắc Đình ho nhẹ một tiếng, nắm chặt bàn tay của nàng vào trong lòng bàn tay: “Chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm rồi tại sao nàng vẫn còn nhớ rõ như vậy?”
Thật sự là chuyện đã xảy ra năm sáu năm trước.
Khi đó Chiêu Chiêu vẫn còn là một đứa trẻ, lại đang ở trong tuổi tác tò mò. Suốt ngày giống như cái đuôi nhỏ đi theo dán mẫu thân của nàng, ngay cả hắn cũng không có cơ hội để ở riêng với Niên Niên. Khó khăn lắm mới chọn lúc sáng sớm khi Chiêu Chiêu đang tập viết chữ với nữ tiên sinh, hắn dẫn Niên Niên đi ra ngoài ngoại ô ngắm hoa đỉnh hương hoang dã và thuận tiện nhớ lại chuyện lúc trẻ.
Không nghĩ tới vừa mới nói đến chuyện Niên Niên vừa mới cập kê, Giang Lăng rất coi trọng mối quan hệ nam nữ cho nên hắn không thể trắng trợn táo bạo mời nàng ra ngoài chơi. Kể tới chuyện hắn trèo tường ở bên ngoài phòng ngủ của nàng chờ suốt cả ngày, thì Chiêu Chiêu năn nỉ Ï ôi từ trong miệng của các ma ma biết được hướng đi của bọn họ nên đã cưỡi con ngựa nhỏ từ bờ ruộng lại đây tìm họ.
Nàng vui vẻ phấn khích ngồi xuống ở giữa bọn họ, mở to một đôi mắt hạnh hoa trong sáng và một hai đuổi theo hắn hỏi “ A cha tại sao không đi cửa chính mà một hai phải trèo tường nha? ".
Hoắc Đình cảm thấy rất đau đầu đối với chuyện này, thậm chí còn học được một bài học nhớ đời.
Sau này khi hắn muốn dẫn Cố Thanh Hiểu đi ra ngoài thì trước khi đi đặc biệt dặn dò bọn hạ nhân coi chừng kỹ Chiêu Chiêu.
Để tránh lại bởi vì một câu mà bị nàng đuổi theo hỏi liên tục mấy tháng, uy nghiêm rất vất vả dựng lên lập tức đều bị quét sạch tất cả.
Tuy nhiên theo tuổi tác của Chiêu Chiêu càng lớn, người hầu trong phủ dần dần có chút không xem được nàng.
Bọn họ chân trước mới vừa đi, sau lưng Chiêu Chiêu sẽ nghĩ biện pháp khác để trốn đi ra ngoài chơi.
Hắn đã từng nhắc qua rất nhiều lần với Niên Niên.
Nhưng Niên Niên chỉ mỉm cười, còn nhắc lại khi bọn họ còn trẻ khá vậy cũng không thiếu lén nhạc phụ nhạc mẫu trộm đi ra ngoài phủ.
Cho nên hắn cũng chỉ đành mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi. Trong lúc nhớ lại, Cố Thanh Hiểu ở bên cạnh khẽ chạm vào lòng bàn tay của hắn, giọng nói rất nhỏ nhắc nhở hắn: “Đến phòng khách.”
Hoắc Đình lập tức trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Thanh Hiểu cũng thu lại tiếng cười, giống như ngày thường cất bước vào trong phòng khách và tay cầm tay ngồi xuống cùng với Hắc Đình, cong mi mỉm cười với Chiêu Chiêu đã sớm ngồi chờ ở chỗ này: “Ta và phụ thân của con đi gặp một người bạn cũ. Trở về hơi trễ một chút cho nên cũng không có mua điểm tâm về cho con, tuy nhiên ta có kêu phòng bếp nhỏ làm thêm vài món ăn con thích ăn.”
Nàng nói, sau đó cười nói với thị nữ bên cạnh: “Chia thức ăn đi.”
Bọn thị nữ đồng thời lên tiếng trả lời, nối đuôi nhau tiến lên chia thức ăn.
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, ngồi xuống bàn và ngoan ngoãn trả lời nhưng trong lòng lại sáng rõ như gương sáng.
Bạn cũ tốt nhất của phụ thân chính là vị tướng quân họ Khương kia, là người bạn từng cứu mạng nhau ở trên chiến trường.
Nhưng tính cách của vị thiếu niên tướng quân kia sau khi cưới công chúa vẫn không thay đổi.
Khi không đánh giặc thì suốt ngày mang theo công chúa phu nhân nhà mình suốt ngày du sơn ngoạn thủy trời nam biển bắc, thường thường đi cả một năm cũng không nhất định có thể ở lại Nguyệt Kinh Thành một tháng.
Bây giờ càng không có nghe được tin tức là bọn họ muốn quay về.
Hôm nay nói là đi gặp bạn cũ, thật ra là tám phần lại bỏ nàng sang một bên rồi đi chơi chỗ nào đó chơi rồi.
Tuy nhiên căn cứ nếu nói thẳng ra thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ không chịu thừa nhận. Chiêu Chiêu cũng thuận theo nên không có hỏi thẳng ra.
Chỉ chờ thị nữ bưng thức ăn nàng thích lên, nàng cầm chén canh nấm tuyết ngọt rồi uống từng ngụm nhỏ.
Cố Thanh Hiểu cũng dùng chút thức ăn theo mùa, ánh mắt dừng lại trên mái tóc của Chiêu Chiêu và giống như suy nghĩ gì đó.
Nàng vẫn chưa lập tức mở miệng, mà là chờ đến khi dùng bữa tối xong lúc này mới dịu dàng hỏi Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu, kẹp tóc trân châu của con đâu?” Chiêu Chiêu duỗi tay sờ sờ, tiếp theo cong mắt và trả lời rất tự nhiên: “Sau giờ ngọ khi con chơi đu dây, con sợ rớt nên cất vào trong túi tay áo.”
Nàng nói và lấy khăn tay lau lau đầu ngón tay, giống như chứng minh mà lấy đồ vật từ trong tay áo ra: “Còn không phải ở chỗ này ——”
Nàng còn chưa dứt lời, lại thấy sắc mặt của phụ thân ngồi ở đối diện đột nhiên thay đổi.
Chiêu Chiêu hơi sửng sốt, cũng cảm thấy xúc cảm trong tay giống như không đúng.
Nàng theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy trong tay không phải là đang cầm kẹp tóc của nàng mà là kiếm tuệ thiếu niên kia đưa cho nàng, được nàng thuận tay bỏ vào trong túi tay áo.
Kiếm tuệ màu đen và có tua màu xanh, ở giữa còn được đính một viên đá hắc diệu giống như bầu trời đêm.
Rõ ràng là đồ vật của nam nhân.
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu hơi mở to, cuống quít giơ tay muốn ném kiếm tuệ vào trong túi tay áo. Nhưng vẫn là chậm một bước.
Hoắc Đình ngồi đối diện nàng tay mắt lanh lẹ, lập tức từ trong tay nàng cầm lấy cái kiếm tuệ kia. “Chiêu Chiêu!” Hắn lạnh lùng sắc bén, nhìn kiếm tuệ trước mắt giống như đang gặp phải kẻ địch, thậm chí đều lấy ra khí thế khi chinh chiến sa trường: “Ai cho con đồ vật này?”
Hắn muốn nhìn xem là tên nhóc nhà ai không có mắt dám lật tường viện nhà hắn, làm chuyện vô sỉ mà hắn từng làm lúc trẻ.
Gương mặt của hắn lạnh lẽo, ở trong ánh nắng vàng nhạt sắc bén như kiếm, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo sắc bén giống như sương mồng.
Thiếu nữ đứng ở nơi xa vẫy tay với hắn và nhìn thẳng vào đôi mắt của hắn, hơi hơi nghiêng đầu và lông mi dài xanh đen khẽ chớp.
Ngược với ánh mặt trời nên nàng không nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt hắn, chỉ tò mò tại sao hắn không chịu di chuyển.
Nhưng rất nhanh nàng đã buông điều hoang mang này xuống.
Thiếu nữ không hề rụt rè cong khóe môi lên, nhấc váy đỏ lên và cứ như vậy bước lên những đóa hoa hải đường đỏ nhạt rơi trên con đường đá xanh, ba bước cũng làm thành hai bước chạy chậm đến trước mặt hắn.
“Con ngựa đen của chàng đâu?” Nàng nhấc tà váy lên nhìn xung quanh sau lưng hắn, giọng nói còn mang theo tiếng cười thanh thúy: “Ta muốn hỏi nó một chút, nếu ta mua một chút co khô cho nó thì nó có thể chịu cho ta mượn lưng ngựa để ta đẫm lên trên đó quay trở lại trong viện được không?”
Nàng nói như vậy, lại giơ tay đi sờ trang sức trên đầu.
Hôm nay nàng nhất thời đi ra ngoài cho nên cũng không có ăn mặc lộng lẫy. Ngoại trừ hai cái kẹp tóc, đồ vật trên mái tóc có thể gỡ xuống thì còn một cây trâm chuồn chuồn tỉnh xảo.
Đây là năm nay nàng cập kê mẫu thân đã tặng cây trâm này cho nàng, nàng đặc biệt thích và trong lúc nhất thời hơi luyến tiếc tặng cho người khác. Chiêu Chiêu nghĩ như vậy va buông cây trâm ngọc xuống, ngược lại đem một nửa thức ăn mới mua đưa cho hắn: “Hoặc là, nó có muốn ăn bánh rán nhân cà rốt và bánh bắp ngọt không?”
Thiếu niên không có duỗi tay cầm lấy.
Đáy mắt của hắn hơi sắc bén, ngón tay có khớp xương rõ ràng mở ra ở trước mặt nàng và để lộ ra một cái kẹp tóc trong lòng bàn tay.
“Đây là đồ vật của nàng?” Hắn lạnh giọng.
Chiêu Chiêu cúi đầu nhìn, một đôi mắt hạnh hoa trong sáng cong thành hình trăng non.
“Là kẹp tóc của ta.” Mi mắt của nàng cong cong, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tuy nhiên bây giờ đã là của chàng —— chàng muốn bán đi hay tặng cho người khác cũng được.”
Ngón tay thon dài của thiếu niên cầm kẹp tóc đột nhiên siết chặt lại.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía nàng lộ ra vẻ lạnh lẽo: “Ta nói qua lúc nào là sẽ nhận đồ của nàng?”
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, tò mò nhìn hắn một lúc lâu.
Một lúc sau, mắt hạnh của nàng cong lên và đưa ra kết luận: “Chàng cảm thấy băn khoăn sao?”
Nàng ôm điểm tâm trong lòng ngực và nghiêng người đi, rất săn sóc ra hiệu kêu hắn nhìn về phía sân viện cách đó không xa: “Vậy, chàng có thể tặng quà lại cho ta. Ví dụ như giúp ta dọn cái thang hoa lại đây ——”
Lời nói còn chưa dứt, nàng nghe thấy phía xa vang lên tiếng mở cửa rất nhỏ. Một người đàn ông trung niên ăn mặc bộ quần áo màu nâu di ra từ cửa hông, sau đó dặn dò gã sai vặt đang canh gác: “Khi lão gia và phu nhân rời phủ đặc biệt dặn dò là bây giờ trong kinh thành không yên ổn, không được để cô nương lén đi ra khỏi phủ. Các ngươi phải mở to đôi mắt một chút, nếu cô nương xảy ra chuyện gì thì không ai có thể chịu trách nhiệm nổi đâu.”
Chiêu Chiêu nhanh chóng ngừng nói lại.
Nàng nhìn xem xung quanh, nhìn thấy người đàn ông mặc bộ quần áo màu nâu muốn đi về phía nàng, trên mặt của nàng đầy vẻ hoảng hốt và vội vàng nắm lấy tay áo của thiếu niên rồi lôi kéo hắn trốn vào con hẻm nhỏ hẹp phía sau.
“Đừng lên tiếng.” Nàng kéo lại chiếc váy đỏ bị gió xuân thổi bay, căng thẳng nhìn xung quanh bên ngoài ngõ nhỏ: “Hắn là quản sự trong phủ của ta. Nếu như bị hắn phát hiện ta tự mình đi ra ngoài thì sẽ nói lại cho cha mẹ ta biết. Vậy thì tháng này ta đừng hòng có thể bước ra khỏi phủ nửa bước.”
Thiếu niên đứng trên con đường dưới bức tường trắng bị che phủ bởi bóng cây ngô đồng, biểu cảm trên mặt và giọng nói của hắn đều lạnh lùng giống y nhau. “Có quan hệ gì với ta chứ?” Thiếu niên đến tìm nàng tính sổ giơ cánh tay lên rút ống tay áo về, không hề do dự mà xoay người rời đi.
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp. Nàng nhìn thiếu niên mặt lạnh tâm lạnh trước mặt, lại quay đầu nhìn tình huống bên ngoài ngõ nhỏ.
Thấy tên Phùng quản sự kia đều đi đến dưới cây ngô đồng ngoài đầu hẻm, giống như là vừa nhấc đầu lên thì có thể nhìn thấy nàng vậy, nàng không thể không vội vàng nhấc tà váy lên và đi theo bước chân của hắn chạy chậm vào sâu trong ngõ hẻm.
“Chàng chờ một chút.” Nàng nhướng mày lên và thương lượng với hắn, có ý định muốn kéo hắn lên cùng một con thuyền: “Ta không bắt bẻ. Không có lưng ngựa, thang hoa cũng được. Không có thang hoa thì chàng dẫn gã sai vặt canh gác ở cửa hông rời đi cũng được —— chàng chắc chắn không phải là người của Nguyệt Kinh Thành đúng không? Ta lớn lên ở chỗ này. Để cảm ơn ta có thể dẫn chàng đi dạo khắp nơi trong Nguyệt Kinh Thành......”
Lời còn chưa dứt, thiếu niên trước mặt đột nhiên dừng bước lại. Chiêu Chiêu không hề phòng bị, suýt chút nữa thì cứ như vậy trực tiếp đụng thẳng vào sống lưng của hắn.
Trong lúc vội vàng nàng miễn cưỡng dừng bước chân lại, trong lòng còn sợ hãi vỗ võ ngực nhưng đôi mắt hạnh hoa trong sáng kia lại cong lên và khóe mắt đuôi lông mày đều đầy ý cười: “Chàng đồng ý rồi đúng không?”
Thiếu niên không trả lời lại.
Hắn rũ mi mắt xuống, bàn tay nắm trường kiếm không tiếng động siết chặt lại, giọng nói như sương lạnh: “Ta chưa bao giờ nói lai lịch của mình.”
Chiêu Chiêu đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo không nhịn xuống được và nhẹ nhàng cười lên thành tiếng: “Chuyện này cũng phải nói sao?”
Nàng duỗi tay chỉ chỉ kiếm tuệ treo ở cuối đuôi kiếm của hắn: “Trong Nguyệt Kinh Thành không cho bán đá hắc diệu. Mặc dù nhà phú hộ trong thành cũng đều là cất giấu trong nhà, hiếm khi tùy ý mang theo bên người như vậy.”
Một là sẽ khiến cho bị kiểm tra không cần thiết.
Hai là sẽ dẫn tới ke trộm.
Đặc biệt là đá hắc diệu có tỉ lệ tốt như vậy, sáng bóng có thể phản chiếu bóng dáng người, có thể làm cho mấy tên trộm gan lớn một chút hại dân hại nước đi theo hắn một đường từ trên đường Thanh Liên đến cửa cung phía bắc.
Khi nàng đi mua bánh bách hợp thì đã muốn nhắc nhở hắn.
Đáng tiếc hắn đi nhanh quá, chưa kịp nói chuyện này với hắn.
Nàng nghĩ như vậy, nhân lúc bây giờ thời gian chưa trễ nên rất có lòng tốt nhắc nhở hắn: “Chàng vẫn là cất nó vào đi. Hoặc là cầm nó ở trong tiệm cầm đồ, chờ khi muốn ra khỏi thành rồi chuộc nó lại.”
“Không cần.” Thiếu niên buông trường kiếm trong tay ra, cứ như vậy làm trò trước mặt nàng kéo kiếm tuệ xuống, cộng thêm cái kẹp trân châu nàng đưa cùng nhau đặt lên trên thoại bản trong lòng ngực của nàng: “Là bán hay là cầm đều tùy ý nàng.”
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu hơi mở to, sau khi phục hồi tỉnh thần lại thì vội vàng cầm kiếm tuệ kia muốn trả lại cho hắn: “Cái này quá quý, ta cũng không thể đột nhiên nhận lấy món quà lớn như vậy từ chàng.”
Thiếu niên cách tay áo nắm lấy cổ tay của nàng, mắt đen nặng nề, nhìn không ra cảm xúc: “Nàng từ nhỏ lớn lên ở trong Nguyệt Kinh Thành sao?”
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, theo bản năng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng......”
Nàng còn chưa nói xong, thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu lên và cảnh giác nhìn về phía đầu hẻm: “Có người tới.”
Hắn không hề do dự, lập tức cúi người bế Chiêu Chiêu lên, giọng nói hơi trầm xuống và tốc độ nói chuyện rất nhanh: “Giờ Thìn ngày mai ta sẽ tới gặp nàng. Hỏi một ít chuyện trong Nguyệt Kinh Thành.”
Chiêu Chiêu kinh ngạc ngước mắt lên, còn chưa kịp hỏi hắn là chuyện gì thì nghe thấy tiếng gió xẹt qua bên tai.
Thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa cũng không dẫm lên ngựa, cũng chưa từng leo lên cây thang hoa.
Đôi ủng đen của hắn đạp xuống đất, cứ như vậy dáng người nhanh nhẹn ôm nàng nhảy lướt qua bức tường đỏ cao ba trượng và đặt nàng lên trên bàn đu dây bên trong sân viện.
Bàn đu dây lắc nhẹ, Chiêu Chiêu đứng trên bàn đu dây được làm bằng gỗ và lần tiên có ánh mắt ngang bằng với ánh mắt của hắn.
Ánh sáng hoàng hôn dần dần tối xuống, trong gió xuân bay đến mùi hương của hoa tử đằng và trầu bà. Nàng nhìn thấy ánh mặt trời vàng nhạt dừng trên lông mi hắn, khiến đôi mắt phượng quá mức lạnh lẽo kia giống như ngôi sao trên bầu trời đêm, mang theo ánh sáng màu hổ phách của rượu mạnh.
Sáng bừng cả vườn xuân yên tĩnh.
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, ở trước khi hắn xoay người rời đi thì mở miệng gọi hắn lại: “Chờ một chút.”
Nàng đứng trên bàn đu dây lắc lư, trong lòng ngực ôm đầy thoại bản hỏi hắn: “Chàng tên là gì?”
Khi nàng vừa dứt lời, thì thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa đã bước lên trên bức tường đỏ.
Hắn đứng trên ngói đen ngay ngắn như vảy cá, quay đầu nhìn về phía nàng trong giây lát.
Mặt trời lặn nóng chảy như vàng, chiếu lên gương mặt lạnh lẽo của thiếu niên. Giọng điệu của hắn lạnh băng: “Tại sao nàng lại hỏi ta về cái này?”
Mày đẹp của Chiêu Chiêu cong cong, trả lời rất tự nhiên: “Đây cũng là quy củ trong Nguyệt Kinh Thành. Khi chàng biết tên người khác thì phải luôn nói ra tên họ của mình, bằng không truyền ra ngoài thì người khác sẽ nói chàng thiếu lễ phép.”
Nàng nói, rồi từ trong túi tay áo lấy ra túi tiền thêu tên của mình và mỉm cười xinh đẹp với hắn: “Hoắc Chiêu Chiêu.”
Thiếu niên mắt lạnh nhìn nàng, mày kiếm nhíu chặt lại, giống như cảm thấy khó chịu vì bị ép mua ép bán.
Nhưng còn chưa chờ hắn mở miệng, có tiếng bước chân truyền đến từ trên hành lang ở phía xa.
Chiêu Chiêu nhẹ nhàng chớp mắt, nhỏ giọng thúc giục hắn: “Nói mau nha!” Môi mỏng của thiếu niên mím chặt lại, ở trong ánh mắt của nàng xoay người nhảy xuống bức tường đỏ.
Bóng dáng của hắn biến mất ở bên ngoài bức tường dài nơi Chiêu Chiêu không thể nhìn thấy, gió xuân mang đến giọng nói trầm thấp lạnh lẽo giống như người của hắn vậy.
“Tạ Uyên.”
Chiêu Chiêu nghiêng đầu và hơi suy đoán xem là hai chữ nào.
Một lúc sau nàng nhỏ giọng nói: “Còn rất dễ nghe.”
Nàng nhẹ nhàng uyển chuyển bước xuống dưới từ trên bàn đu dây, đặt những quyển thoại bản màu sắc rực rỡ và thức ăn lên trên bàn đá dưới gốc cây hoa hải đường.
Cái kiếm tuệ màu đen do thiếu niên đưa còn được đặt ở trên đầu chồng thoại bản.
Giữa những viên đá hắc diệu lạnh băng trong sáng đính trên đó, tỏa ra ánh sáng lạnh băng giống như sương tuyết.
Chứng tỏ cuộc gặp gỡ sau giờ ngọ vào ngày xuân này không phải là cảnh trong 1nơ.
Chiêu Chiêu thuận tay cất nó đi, cất vào túi tay áo cùng với cái kẹp tóc trân châu hắn đưa trả lại. Suy nghĩ chờ ngày mai gặp lại thì nghĩ cách trả lại cho hắn.
Rốt cuộc nàng cũng không phải người thích tung tin đồn ở trong toàn kinh thành.
Hắn lấy cái kiếm tuệ làm tiền bịt miệng nàng, cũng thực sự quá mức quý giá một chút. Chỉ là còn chưa cất xong vào trong túi tay áo, Nguyệt Kiến đi từ trên hành lang lại đây với vẻ mặt rất nôn nóng.
Còn chưa bước xuống hành lang thì vội vàng liên tục nói: “Cô nương, cuối cùng nô tỳ cũng tìm được ngài rồi! Lão gia và phu nhân đang trở về từ ngoài phủ, còn kêu nô tỳ gọi ngài đi phòng khách cùng nhau dùng bữa —— nếu như không tìm thấy ngài nữa thì chắc chắn không thể gạt được nữa rồi.”
Mi mắt của Chiêu Chiêu cong cong, đưa lưng về phía nàng trộm giấu đồ vào trong túi tay áo, lúc này mới quay mặt lại và mỉm cười nói: “Đã biết đã biết. Ta lập tức đi qua đó ngay.”
GÀ
Tiền viện phủ Tuyên Bình tướng quân, Hoắc Đình và Cố Thanh Hiểu nắm tay nhau đi qua tấm bình phong, phác họa bóng dáng của hai phu thê.
Nha hoàn và gã sai vặt ở ven đường lập tức cúi người hành lễ, nhưng đáy mắt vẫn không che giấu được vẻ cực kỳ hâm mộ.
Hoắc gia và Cố gia là thế giao.
Tuyên Bình tướng quân Hoắc Đình và Cố gia đích nữ Cố Thanh Hiểu là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, khi Cố Thanh Hiểu cập kê năm mười lăm tuổi thì bọn họ thành hôn và năm năm sau sinh ra Chiêu Chiêu cô nương duy nhất trong phủ.
Bây giờ đã trôi qua 20 năm kể từ khi đại hôn, tình cảm giữa hai người vẫn không hề mới lạ chút nào.
Khi Tuyên Bình tướng quân di đến biên quan cũng không hề gián đoạn mà luôn viết thư về nhà.
Mỗi lần trở về từ biên quan, vừa vào kinh lập tức giục ngựa không ngừng chạy về gặp phu nhân nhà mình. Hai người ân ái mặn nồng, có thể nói là một chuyện giai thoại trong Nguyệt Kinh Thành.
Hôm nay là ngày tướng quân nghỉ tắm gội, không cần thượng triều.
Hoắc Đình cũng không có mặc trang phục tướng quân, chỉ mặc một bộ thường phục màu xanh đen và bên hông cũng không có đeo bội kiếm, nhưng dáng người vẫn rất tốt và mang theo dáng vẻ hiên ngang đặc biệt của võ tướng. Trong tay Cố Thanh Hiểu đang cầm cái quạt tròn màu trắng thêu những đám mây, trên mái tóc đen có cài một bộ diêu hoa tử đằng, gương mặt thanh lệ giãn ra và giọng nói mêm nhẹ: “Sáng nay khi đi ngoại ô chúng ta nên mang Chiêu Chiêu đi cùng. Miễn cho con bé buồn chán ở trong phủ, đột nhiên phải ở trong phủ buồn chán mấy ngày.”
Hoắc Đình rũ mắt xuống thản nhiên lên tiếng: “Những ngày còn lại cũng vậy thôi. Bây giờ Dận Triều phái sứ giả tới kinh thành, cũng không biết là địch hay là bạn. Tình thế trong kinh thành rất căng thẳng, cho nên vẫn không nên để cho con bé chạy loạn khắp nơi để tránh gây chuyện lung tung.”
Quạt tròn của Cố Thanh Hiểu khẽ lay động, khóe mắt đuôi lông mày đều cất giấu ý cười: “Cũng không biết là chàng sợ con bé gây chuyện hay vẫn sợ Chiêu Chiêu lén theo tới, lại nghe thấy đầy lỗ tai những chuyện hoang đường chàng làm lúc còn trẻ.”
Hoắc Đình ho nhẹ một tiếng, nắm chặt bàn tay của nàng vào trong lòng bàn tay: “Chuyện đã xảy ra bao nhiêu năm rồi tại sao nàng vẫn còn nhớ rõ như vậy?”
Thật sự là chuyện đã xảy ra năm sáu năm trước.
Khi đó Chiêu Chiêu vẫn còn là một đứa trẻ, lại đang ở trong tuổi tác tò mò. Suốt ngày giống như cái đuôi nhỏ đi theo dán mẫu thân của nàng, ngay cả hắn cũng không có cơ hội để ở riêng với Niên Niên. Khó khăn lắm mới chọn lúc sáng sớm khi Chiêu Chiêu đang tập viết chữ với nữ tiên sinh, hắn dẫn Niên Niên đi ra ngoài ngoại ô ngắm hoa đỉnh hương hoang dã và thuận tiện nhớ lại chuyện lúc trẻ.
Không nghĩ tới vừa mới nói đến chuyện Niên Niên vừa mới cập kê, Giang Lăng rất coi trọng mối quan hệ nam nữ cho nên hắn không thể trắng trợn táo bạo mời nàng ra ngoài chơi. Kể tới chuyện hắn trèo tường ở bên ngoài phòng ngủ của nàng chờ suốt cả ngày, thì Chiêu Chiêu năn nỉ Ï ôi từ trong miệng của các ma ma biết được hướng đi của bọn họ nên đã cưỡi con ngựa nhỏ từ bờ ruộng lại đây tìm họ.
Nàng vui vẻ phấn khích ngồi xuống ở giữa bọn họ, mở to một đôi mắt hạnh hoa trong sáng và một hai đuổi theo hắn hỏi “ A cha tại sao không đi cửa chính mà một hai phải trèo tường nha? ".
Hoắc Đình cảm thấy rất đau đầu đối với chuyện này, thậm chí còn học được một bài học nhớ đời.
Sau này khi hắn muốn dẫn Cố Thanh Hiểu đi ra ngoài thì trước khi đi đặc biệt dặn dò bọn hạ nhân coi chừng kỹ Chiêu Chiêu.
Để tránh lại bởi vì một câu mà bị nàng đuổi theo hỏi liên tục mấy tháng, uy nghiêm rất vất vả dựng lên lập tức đều bị quét sạch tất cả.
Tuy nhiên theo tuổi tác của Chiêu Chiêu càng lớn, người hầu trong phủ dần dần có chút không xem được nàng.
Bọn họ chân trước mới vừa đi, sau lưng Chiêu Chiêu sẽ nghĩ biện pháp khác để trốn đi ra ngoài chơi.
Hắn đã từng nhắc qua rất nhiều lần với Niên Niên.
Nhưng Niên Niên chỉ mỉm cười, còn nhắc lại khi bọn họ còn trẻ khá vậy cũng không thiếu lén nhạc phụ nhạc mẫu trộm đi ra ngoài phủ.
Cho nên hắn cũng chỉ đành mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi. Trong lúc nhớ lại, Cố Thanh Hiểu ở bên cạnh khẽ chạm vào lòng bàn tay của hắn, giọng nói rất nhỏ nhắc nhở hắn: “Đến phòng khách.”
Hoắc Đình lập tức trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Thanh Hiểu cũng thu lại tiếng cười, giống như ngày thường cất bước vào trong phòng khách và tay cầm tay ngồi xuống cùng với Hắc Đình, cong mi mỉm cười với Chiêu Chiêu đã sớm ngồi chờ ở chỗ này: “Ta và phụ thân của con đi gặp một người bạn cũ. Trở về hơi trễ một chút cho nên cũng không có mua điểm tâm về cho con, tuy nhiên ta có kêu phòng bếp nhỏ làm thêm vài món ăn con thích ăn.”
Nàng nói, sau đó cười nói với thị nữ bên cạnh: “Chia thức ăn đi.”
Bọn thị nữ đồng thời lên tiếng trả lời, nối đuôi nhau tiến lên chia thức ăn.
Lông mi của Chiêu Chiêu khẽ chớp, ngồi xuống bàn và ngoan ngoãn trả lời nhưng trong lòng lại sáng rõ như gương sáng.
Bạn cũ tốt nhất của phụ thân chính là vị tướng quân họ Khương kia, là người bạn từng cứu mạng nhau ở trên chiến trường.
Nhưng tính cách của vị thiếu niên tướng quân kia sau khi cưới công chúa vẫn không thay đổi.
Khi không đánh giặc thì suốt ngày mang theo công chúa phu nhân nhà mình suốt ngày du sơn ngoạn thủy trời nam biển bắc, thường thường đi cả một năm cũng không nhất định có thể ở lại Nguyệt Kinh Thành một tháng.
Bây giờ càng không có nghe được tin tức là bọn họ muốn quay về.
Hôm nay nói là đi gặp bạn cũ, thật ra là tám phần lại bỏ nàng sang một bên rồi đi chơi chỗ nào đó chơi rồi.
Tuy nhiên căn cứ nếu nói thẳng ra thì bọn họ chắc chắn cũng sẽ không chịu thừa nhận. Chiêu Chiêu cũng thuận theo nên không có hỏi thẳng ra.
Chỉ chờ thị nữ bưng thức ăn nàng thích lên, nàng cầm chén canh nấm tuyết ngọt rồi uống từng ngụm nhỏ.
Cố Thanh Hiểu cũng dùng chút thức ăn theo mùa, ánh mắt dừng lại trên mái tóc của Chiêu Chiêu và giống như suy nghĩ gì đó.
Nàng vẫn chưa lập tức mở miệng, mà là chờ đến khi dùng bữa tối xong lúc này mới dịu dàng hỏi Chiêu Chiêu: “Chiêu Chiêu, kẹp tóc trân châu của con đâu?” Chiêu Chiêu duỗi tay sờ sờ, tiếp theo cong mắt và trả lời rất tự nhiên: “Sau giờ ngọ khi con chơi đu dây, con sợ rớt nên cất vào trong túi tay áo.”
Nàng nói và lấy khăn tay lau lau đầu ngón tay, giống như chứng minh mà lấy đồ vật từ trong tay áo ra: “Còn không phải ở chỗ này ——”
Nàng còn chưa dứt lời, lại thấy sắc mặt của phụ thân ngồi ở đối diện đột nhiên thay đổi.
Chiêu Chiêu hơi sửng sốt, cũng cảm thấy xúc cảm trong tay giống như không đúng.
Nàng theo bản năng cúi đầu, nhìn thấy trong tay không phải là đang cầm kẹp tóc của nàng mà là kiếm tuệ thiếu niên kia đưa cho nàng, được nàng thuận tay bỏ vào trong túi tay áo.
Kiếm tuệ màu đen và có tua màu xanh, ở giữa còn được đính một viên đá hắc diệu giống như bầu trời đêm.
Rõ ràng là đồ vật của nam nhân.
Mắt hạnh của Chiêu Chiêu hơi mở to, cuống quít giơ tay muốn ném kiếm tuệ vào trong túi tay áo. Nhưng vẫn là chậm một bước.
Hoắc Đình ngồi đối diện nàng tay mắt lanh lẹ, lập tức từ trong tay nàng cầm lấy cái kiếm tuệ kia. “Chiêu Chiêu!” Hắn lạnh lùng sắc bén, nhìn kiếm tuệ trước mắt giống như đang gặp phải kẻ địch, thậm chí đều lấy ra khí thế khi chinh chiến sa trường: “Ai cho con đồ vật này?”
Hắn muốn nhìn xem là tên nhóc nhà ai không có mắt dám lật tường viện nhà hắn, làm chuyện vô sỉ mà hắn từng làm lúc trẻ.
/190
|