Trên đài cũng không có nơi nào để ẩn thân, chỉ có một tòa pho tượng Chu Tước thật lớn đứng ở đó.
Lâm Uyên chỉ có xoay người, ẩn thân ở sau bức tượng, để đôi cánh của Chu Tước che dấu đi hành tung của hắn.
Lý Tiện Ngư vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy không có sơ hở lớn gì, cũng không rảnh lo chuyện còn lại, chỉ vội vàng đứng dậy, sửa sang lại tà váy bị gió thổi đến có chút hỗn độn.
Một cái chớp mắt, nàng vừa mới đem tà váy sửa sang lại tốt. Tiếp theo nháy mắt, Nhiếp Chính Vương liền đã bước lên đài cao.
Lý Tiện Ngư cúi đầu giấu đi biểu tình hoảng loạn ở trên mặt mình, hướng hắn hành lễ: “Hoàng thúc.”
Nhiếp Chính Vương nhìn về phía thiếu nữ lẻ loi một mình ở trước mắt, trầm giọng mở miệng.
“Một mình Gia Ninh ở đây?”
Lý Tiện Ngư không thể phủ nhận, đành phải nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
Lý Tiện Ngư sợ hắn truy hỏi, chỉ có thể nỗ lực bịa đặt ra một lý do: “Gia Ninh là muốn tới xem tượng thần.”
“Xem tượng thần?” Nhiếp Chính Vương hỏi: “Lẻ loi một mình, không mang theo thị nữ, lại còn mang theo cống phẩm?”
Có lẽ là vì kinh nghiệm ở sa trường nên dù chỉ hỏi những câu bình thường như vậy, hắn ta cũng nghiêm khắc như đang thẩm vấn.
Lý Tiện Ngư run rẩy mi, thận trọng liếc nhìn thoáng qua tượng Chu Tước. Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền thấy dĩa bánh chưa kịp giấu đi kia. Càng muốn mệnh chính là bên dĩa bánh còn có hai đôi đũa bạc.
Lý Tiện Ngư ngơ ngẩn.
Trong lúc nhất thời, trốn cũng không được, không trốn cũng không được. Khó xử đến nói không nên lời.
Âm thanh Nhiếp Chính Vương lạnh xuống. “Gia Ninh, con còn muốn tiếp tục che giấu?”
Khí thế của hắn quá bức người, đến nỗi Lý Tiện Ngư có chút sợ hãi mà lui về phía sau, tâm thần nhất thời có chút dao động. Nhưng rất nhanh, nàng lại quyết tâm.
Nàng nghĩ, là nàng đưa Lâm Uyên tới nơi này, là nàng muốn cho Lâm Uyên nhìn xem tượng thần Chu Tước làm bằng bảo thạch. Chuyện không liên quan đến Lâm Uyên, hắn càng không nên bởi vì vậy mà bị phạt.
Vì thế nàng khẽ cắn cắn cánh môi, căng da đầu nói: “Gia Ninh không có che giấu, là thật sự ——”
Nàng còn chưa dứt lời liền nghe thấy tiếng sắt vang lanh. Nhiếp Chính Vương rút bội đao bên hông ra, đao thế sắc bén, không lưu tình bổ tới vai nàng.
Gió mạnh đập vào mặt, thổi tung những tua rua khiến cho những hạt châu bảo thạch chạm mạnh vào nhau, dồn dập rung động.
Lý Tiện Ngư hoảng loạn lui về sau để né tránh, rồi lại đụng phải tượng thần Chu Tước ở phía sau, tránh cũng không thể tránh.
Đang lúc Lý Tiện Ngư cho rằng hoàng thúc muốn chém nàng, bầu trời trước mặt nàng đột nhiên tối sầm lại.
Thiếu niên mặc võ bào cầm kiếm chắc trước người nàng.
Trường kiếm trong tay hắn thậm chí còn chưa kịp rút ra khỏi vỏ, chỉ có thanh kiếm chắn ngang ngực, hắn định dùng bao kiếm và sức mạnh của bản thân để tiếp được một đao này.
Kiếm tuệ buộc ở chuôi được nâng lên, tua màu xanh đậm lướt qua lông mày của hắn, khiến đôi mắt hắn càng thêm lạnh lùng. Như là dã thú lộ ra răng nanh.
Mà bội đao ở trong tay Nhiếp Chính Vương vẫn chưa đánh xuống, chỉ là lơ lửng ở giữa không trung.
Lực đạo của hắn cực kì ổn định, như là đã sớm dự đoán được như vậy.
Nhưng sau khi thiếu niên hiện thân, hắn lại đổi ý. Bội đao ở trong tay đón gió rơi xuống, như thể có sức mạnh to lớn.
Lâm Uyên không chút do dự, cầm kiếm tiếp nhận.
Lưỡi đao đánh nhau với bội kiếm, tiếng vang nặng nề. ( truyện trên app T Y T)
Nhiếp Chính Vương lạnh giọng: “Gia Ninh mất thân phận, nên bị trừng phạt.”
Lâm Uyên không nhường nhịn chút nào, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt sắc bén: “Là ta để công chúa đưa ta tới đây.”
Mà hắn vốn không phải là người ở trong cung, không nhận cung quy này, cũng tuyệt không nhận phạt.
Lưỡi dao lần thứ hai đánh nhau cùng kiếm phong, tiếng động lưỡi mác, đinh tai nhức óc.
Lý Tiện Ngư đứng ở phía sau Lâm Uyên, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ hé mở, muốn khuyên can, rồi lại không biết nên khuyên ai trước. Mắt thấy hai người còn muốn ra tay.
“Hoàng thúc, Lâm Uyên là ảnh vệ của ta, hắn……” Lý Tiện Ngư rốt cuộc quyết tâm, khuyên hoàng thúc mà nàng sợ nhất trước.
Nếu như nàng có thể khuyên được hoàng thúc, Lâm Uyên đương nhiên sẽ thu tay lại.
Lời còn chưa dứt, liền thấy Nhiếp chính vương nhìn chằm chằm thanh niên cầm kiếm chắn trước mặt Lý Tiện Ngư, lạnh lùng phun ra mấy chữ. “Còn khá trung thành.”
Dứt lời, Nhiếp Chính Vương thu đao vào vỏ.
Lý Tiện Ngư sững sốt, trái tim vẫn luôn treo cao rốt cuộc buông xuống.
Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Lâm Uyên vẫn còn cầm kiếm che ở trước người nàng, nói nhỏ: “Lâm Uyên, hoàng thúc không tức giận, ngươi thu kiếm trước đi.”
Lâm Uyên liếc nàng một cái, môi mỏng hơi nhấp, cuối cùng là đem trường kiếm thu hồi vào trong vỏ, nhưng tay trái vẫn nắm chặt chuôi kiếm như cũ, vẫn không thả lỏng mảy may.
Tầm mắt Nhiếp Chính Vương chuyển qua trên người Lý Tiện Ngư một lần nữa.
Hắn trầm giọng răn dạy: “Gia Ninh, đừng quên thân phận của con!”
Lý Tiện Ngư vẫn còn sợ hắn, một câu cũng không dám phản bác, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng, Gia Ninh nhớ rõ.”
Nàng nghĩ, hoàng thúc nhất định là đang tức giận chuyện nàng không tuân thủ quy củ.
Lần tới, nàng nhất định sẽ không chạy loạn ở trong cung như vậy nữa.
Nhiếp Chính Vương thu hồi tầm mắt, vẫn như khi mới tới, bước nhanh xuống đài cao.
Hơn hai mươi lăm người hầu theo hắn đi lên tới trước, hỏi: “Vương gia, việc này ——”
Nhiếp Chính Vương lạnh giọng: “Gia Ninh cũng coi như là đã ăn giáo huấn.”
Bàn tay nắm bội đao của hắn buộc chặt, mắt ưng hơi lạnh: “Chỉ mong nàng đừng bước lên con đường cũ của hoàng tỷ.”
***
Lý Tiện Ngư đúng thật đã ăn giáo huấn.
Nàng không dám tiếp tục ở lại trên đài, chỉ lấy dĩa bánh kia, liền mang theo Lâm Uyên vội vàng trốn về Điện Phi Hương của mình.
Dọc theo đường đi, thiếu nữ xưa nay luôn nói nhiều nay lại an tĩnh đến giống như con chim cút, thẳng đến khi tới Điện Phi Hương, đem tấm bình phong giấu trên tẩm điện, mới phục hồi lại tinh thần, liên tục vỗ ngực mình, nàng nghĩ mà sợ nói: “Hoàng thúc vẫn luôn hung dữ, dọa người như vậy.”
Nàng nói, nâng mắt lên, nhìn về phía thiếu niên vẫn luôn đi theo nàng, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: “Lâm Uyên, ngươi không sợ sao?”
Lâm Uyên rũ mắt nhìn Lý Tiện Ngư.
Thiếu nữ trước mắt sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay không tự giác mà nhẹ nhàng nắm chặt cổ áo, giống như thật sự bị dọa đến không nhẹ, ngay cả dĩa bánh cầm ở trên tay cũng không buông ra.
Lâm Uyên tiếp nhận dĩa bánh bằng sứ, đặt ở trên bàn dài.
“Hắn thường xuyên làm khó dễ ngươi?”
Lý Tiện Ngư lắc đầu.
“Hoàng thúc rất ít tiến cung, mặc dù vào cung thì tìm phụ hoàng thảo luận chính sự là nhiều, cũng mặc kệ chuyện ở trong cung.”
Nàng nghĩ nghĩ: “Cũng chỉ có vào ngày Tết, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy.”
Lâm Uyên lại hỏi: “Tại sao công chúa lại sợ hắn?”
Lý Tiện Ngư rụt cơ thể về sau, nhớ tới khi còn nhỏ từng nghe qua, về lời đồn của vị hoàng thúc này, lông mi khẽ run: “Chính là, hoàng thúc đã từng đi chiến trường, từng giết người, mặc dù là tiến vào cung, trong ngày tết cũng mang theo bội đao dài như vậy, vừa nhìn liền khiến người khác sợ hãi.”
Lâm Uyên nghe nàng nói xong, nắm chặt chuôi kiếm khuất ở phía sau.
Hắn hỏi: “Vậy công chúa cũng sợ ta sao.”
Hắn là người từ trường đấu thú ra ngoài, giết người như ra trận giết địch, cũng sẽ mang theo vũ khí sắc bén bên người.
Nếu như Lý Tiện Ngư sợ Nhiếp Chính Vương, vậy cũng hẳn là cũng sợ hắn. Dù sao Nhiếp Chính Vương ít gặp mà bọn họ lại phải sớm chiều ở chung.
Lý Tiện Ngư ngơ ngẩn, nâng lông mi lên nhìn về phía hắn.
Tấm bình phong đóng chặt, cửa sổ dài ở bốn phía cũng chưa kịp mở ra, ánh sáng trong điện vẫn đen tối như vậy.
Mà thiếu niên đứng ngược sáng, không thấy rõ biểu tình ở trên mặt.
Vóc dáng của hắn cao như vậy, so với hoàng thúc cũng không khác nhau, tuy nói thân hình hoàng thúc cường tráng, dáng người Lâm Uyên cao dài, nhưng tay bọn họ nắm binh khí, lại thon dài hữu lực như nhau, khớp xương rõ ràng, mặc dù chỉ là đứng đối diện, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy áp lực, không tự giác được mà muốn lui về sau.
Lý Tiện Ngư nghĩ, lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Lâm Uyên, hẳn cũng là sợ đi.
Mà hiện giờ ——
Nàng đứng dậy, đẩy một cánh cửa sổ ra, để ánh mặt trời ở ngoài điện xuyên mành vào nhà, chiếu sáng lên mặt mày thanh tuyệt của thiếu niên.
Trời sáng, nàng xoay nửa người lại, cánh môi đỏ thắm nhẹ nâng lên: “Lâm Uyên, ta sợ ngươi làm cái gì?”
Nàng cười rộ cong mi lên: “Ngươi sẽ không giống như hoàng thúc lúc nào cũng hung dữ với ta.”
Như để xác minh lời nói của mình, nàng nhấc vấy lại gần một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, lúc trước ngươi đồng ý dạy ta nghe tiếng đoán vị trí, hiện tại, có thể bắt đầu học không?”
Lâm Uyên còn nhớ rõ chuyện này.
Hắn gật đầu, nói: “Công chúa có thể dùng khăn lụa dày hơn, màu sẫm càng tốt."
“Có.” Lý Tiện Ngư liên tục gật đầu, từ trong rương y phục tìm ra một chiếc khăn tay màu lam ngọc thêu hoa màu bạc, hào phóng đưa tay đưa cho hắn, khẽ chớp mắt: “Đây coi như là lễ bái sư sao?”
Lâm Uyên lại không nhận, chỉ nói: “Công chúa, xin hãy gấp lại, buộc lên mắt đi.”
Lý Tiện Ngư cầm khăn hơi sửng sốt: “Như vậy chẳng phải ta sẽ không nhìn thấy đồ vật được sao.”
Lâm Uyên lại hỏi: “Không phải công chúa muốn học nghe tiếng đoán chỗ sao?”
Lý Tiện Ngư liên tục gật đầu.
Lại nghe Lâm Uyên nói: “Lúc rảnh rỗi bịt mắt lại, xem như không thấy, lâu ngày, nghe ngóng sẽ có thể phân biệt được vị trí của âm thanh.”
Lý Tiện Ngư ngây người.
Hóa ra là một cái đạo lý đơn giản như vậy.
Nàng duỗi tay xoa xoa khăn thêu ở trong tay, có một chút mất mát: “Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ lấy ra một xấp bí tịch võ công cho ta cơ.”
Dù sao trong thoại bản cũng đều viết như vậy.
Lâm Uyên rũ lông mi: “Công chúa còn muốn học không?”
Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu như cũ.
Dù sao ở trong Điện Phi Hương cả ngày cũng nhàm chán, không học cũng không có bao nhiêu chuyện thú vị để làm. Cứ coi như là cùng chơi bắt mèo với Lâm Uyên vậy.
Lâm Uyên chỉ có xoay người, ẩn thân ở sau bức tượng, để đôi cánh của Chu Tước che dấu đi hành tung của hắn.
Lý Tiện Ngư vội vàng quay đầu nhìn lại, thấy không có sơ hở lớn gì, cũng không rảnh lo chuyện còn lại, chỉ vội vàng đứng dậy, sửa sang lại tà váy bị gió thổi đến có chút hỗn độn.
Một cái chớp mắt, nàng vừa mới đem tà váy sửa sang lại tốt. Tiếp theo nháy mắt, Nhiếp Chính Vương liền đã bước lên đài cao.
Lý Tiện Ngư cúi đầu giấu đi biểu tình hoảng loạn ở trên mặt mình, hướng hắn hành lễ: “Hoàng thúc.”
Nhiếp Chính Vương nhìn về phía thiếu nữ lẻ loi một mình ở trước mắt, trầm giọng mở miệng.
“Một mình Gia Ninh ở đây?”
Lý Tiện Ngư không thể phủ nhận, đành phải nhỏ giọng nói: “Đúng vậy.”
Lý Tiện Ngư sợ hắn truy hỏi, chỉ có thể nỗ lực bịa đặt ra một lý do: “Gia Ninh là muốn tới xem tượng thần.”
“Xem tượng thần?” Nhiếp Chính Vương hỏi: “Lẻ loi một mình, không mang theo thị nữ, lại còn mang theo cống phẩm?”
Có lẽ là vì kinh nghiệm ở sa trường nên dù chỉ hỏi những câu bình thường như vậy, hắn ta cũng nghiêm khắc như đang thẩm vấn.
Lý Tiện Ngư run rẩy mi, thận trọng liếc nhìn thoáng qua tượng Chu Tước. Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền thấy dĩa bánh chưa kịp giấu đi kia. Càng muốn mệnh chính là bên dĩa bánh còn có hai đôi đũa bạc.
Lý Tiện Ngư ngơ ngẩn.
Trong lúc nhất thời, trốn cũng không được, không trốn cũng không được. Khó xử đến nói không nên lời.
Âm thanh Nhiếp Chính Vương lạnh xuống. “Gia Ninh, con còn muốn tiếp tục che giấu?”
Khí thế của hắn quá bức người, đến nỗi Lý Tiện Ngư có chút sợ hãi mà lui về phía sau, tâm thần nhất thời có chút dao động. Nhưng rất nhanh, nàng lại quyết tâm.
Nàng nghĩ, là nàng đưa Lâm Uyên tới nơi này, là nàng muốn cho Lâm Uyên nhìn xem tượng thần Chu Tước làm bằng bảo thạch. Chuyện không liên quan đến Lâm Uyên, hắn càng không nên bởi vì vậy mà bị phạt.
Vì thế nàng khẽ cắn cắn cánh môi, căng da đầu nói: “Gia Ninh không có che giấu, là thật sự ——”
Nàng còn chưa dứt lời liền nghe thấy tiếng sắt vang lanh. Nhiếp Chính Vương rút bội đao bên hông ra, đao thế sắc bén, không lưu tình bổ tới vai nàng.
Gió mạnh đập vào mặt, thổi tung những tua rua khiến cho những hạt châu bảo thạch chạm mạnh vào nhau, dồn dập rung động.
Lý Tiện Ngư hoảng loạn lui về sau để né tránh, rồi lại đụng phải tượng thần Chu Tước ở phía sau, tránh cũng không thể tránh.
Đang lúc Lý Tiện Ngư cho rằng hoàng thúc muốn chém nàng, bầu trời trước mặt nàng đột nhiên tối sầm lại.
Thiếu niên mặc võ bào cầm kiếm chắc trước người nàng.
Trường kiếm trong tay hắn thậm chí còn chưa kịp rút ra khỏi vỏ, chỉ có thanh kiếm chắn ngang ngực, hắn định dùng bao kiếm và sức mạnh của bản thân để tiếp được một đao này.
Kiếm tuệ buộc ở chuôi được nâng lên, tua màu xanh đậm lướt qua lông mày của hắn, khiến đôi mắt hắn càng thêm lạnh lùng. Như là dã thú lộ ra răng nanh.
Mà bội đao ở trong tay Nhiếp Chính Vương vẫn chưa đánh xuống, chỉ là lơ lửng ở giữa không trung.
Lực đạo của hắn cực kì ổn định, như là đã sớm dự đoán được như vậy.
Nhưng sau khi thiếu niên hiện thân, hắn lại đổi ý. Bội đao ở trong tay đón gió rơi xuống, như thể có sức mạnh to lớn.
Lâm Uyên không chút do dự, cầm kiếm tiếp nhận.
Lưỡi đao đánh nhau với bội kiếm, tiếng vang nặng nề. ( truyện trên app T Y T)
Nhiếp Chính Vương lạnh giọng: “Gia Ninh mất thân phận, nên bị trừng phạt.”
Lâm Uyên không nhường nhịn chút nào, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, ánh mắt sắc bén: “Là ta để công chúa đưa ta tới đây.”
Mà hắn vốn không phải là người ở trong cung, không nhận cung quy này, cũng tuyệt không nhận phạt.
Lưỡi dao lần thứ hai đánh nhau cùng kiếm phong, tiếng động lưỡi mác, đinh tai nhức óc.
Lý Tiện Ngư đứng ở phía sau Lâm Uyên, sắc mặt tái nhợt, môi đỏ hé mở, muốn khuyên can, rồi lại không biết nên khuyên ai trước. Mắt thấy hai người còn muốn ra tay.
“Hoàng thúc, Lâm Uyên là ảnh vệ của ta, hắn……” Lý Tiện Ngư rốt cuộc quyết tâm, khuyên hoàng thúc mà nàng sợ nhất trước.
Nếu như nàng có thể khuyên được hoàng thúc, Lâm Uyên đương nhiên sẽ thu tay lại.
Lời còn chưa dứt, liền thấy Nhiếp chính vương nhìn chằm chằm thanh niên cầm kiếm chắn trước mặt Lý Tiện Ngư, lạnh lùng phun ra mấy chữ. “Còn khá trung thành.”
Dứt lời, Nhiếp Chính Vương thu đao vào vỏ.
Lý Tiện Ngư sững sốt, trái tim vẫn luôn treo cao rốt cuộc buông xuống.
Nàng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Lâm Uyên vẫn còn cầm kiếm che ở trước người nàng, nói nhỏ: “Lâm Uyên, hoàng thúc không tức giận, ngươi thu kiếm trước đi.”
Lâm Uyên liếc nàng một cái, môi mỏng hơi nhấp, cuối cùng là đem trường kiếm thu hồi vào trong vỏ, nhưng tay trái vẫn nắm chặt chuôi kiếm như cũ, vẫn không thả lỏng mảy may.
Tầm mắt Nhiếp Chính Vương chuyển qua trên người Lý Tiện Ngư một lần nữa.
Hắn trầm giọng răn dạy: “Gia Ninh, đừng quên thân phận của con!”
Lý Tiện Ngư vẫn còn sợ hắn, một câu cũng không dám phản bác, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vâng, Gia Ninh nhớ rõ.”
Nàng nghĩ, hoàng thúc nhất định là đang tức giận chuyện nàng không tuân thủ quy củ.
Lần tới, nàng nhất định sẽ không chạy loạn ở trong cung như vậy nữa.
Nhiếp Chính Vương thu hồi tầm mắt, vẫn như khi mới tới, bước nhanh xuống đài cao.
Hơn hai mươi lăm người hầu theo hắn đi lên tới trước, hỏi: “Vương gia, việc này ——”
Nhiếp Chính Vương lạnh giọng: “Gia Ninh cũng coi như là đã ăn giáo huấn.”
Bàn tay nắm bội đao của hắn buộc chặt, mắt ưng hơi lạnh: “Chỉ mong nàng đừng bước lên con đường cũ của hoàng tỷ.”
***
Lý Tiện Ngư đúng thật đã ăn giáo huấn.
Nàng không dám tiếp tục ở lại trên đài, chỉ lấy dĩa bánh kia, liền mang theo Lâm Uyên vội vàng trốn về Điện Phi Hương của mình.
Dọc theo đường đi, thiếu nữ xưa nay luôn nói nhiều nay lại an tĩnh đến giống như con chim cút, thẳng đến khi tới Điện Phi Hương, đem tấm bình phong giấu trên tẩm điện, mới phục hồi lại tinh thần, liên tục vỗ ngực mình, nàng nghĩ mà sợ nói: “Hoàng thúc vẫn luôn hung dữ, dọa người như vậy.”
Nàng nói, nâng mắt lên, nhìn về phía thiếu niên vẫn luôn đi theo nàng, trong lòng vẫn còn sợ hãi hỏi: “Lâm Uyên, ngươi không sợ sao?”
Lâm Uyên rũ mắt nhìn Lý Tiện Ngư.
Thiếu nữ trước mắt sắc mặt trắng bệch, đầu ngón tay không tự giác mà nhẹ nhàng nắm chặt cổ áo, giống như thật sự bị dọa đến không nhẹ, ngay cả dĩa bánh cầm ở trên tay cũng không buông ra.
Lâm Uyên tiếp nhận dĩa bánh bằng sứ, đặt ở trên bàn dài.
“Hắn thường xuyên làm khó dễ ngươi?”
Lý Tiện Ngư lắc đầu.
“Hoàng thúc rất ít tiến cung, mặc dù vào cung thì tìm phụ hoàng thảo luận chính sự là nhiều, cũng mặc kệ chuyện ở trong cung.”
Nàng nghĩ nghĩ: “Cũng chỉ có vào ngày Tết, ngẫu nhiên mới có thể nhìn thấy.”
Lâm Uyên lại hỏi: “Tại sao công chúa lại sợ hắn?”
Lý Tiện Ngư rụt cơ thể về sau, nhớ tới khi còn nhỏ từng nghe qua, về lời đồn của vị hoàng thúc này, lông mi khẽ run: “Chính là, hoàng thúc đã từng đi chiến trường, từng giết người, mặc dù là tiến vào cung, trong ngày tết cũng mang theo bội đao dài như vậy, vừa nhìn liền khiến người khác sợ hãi.”
Lâm Uyên nghe nàng nói xong, nắm chặt chuôi kiếm khuất ở phía sau.
Hắn hỏi: “Vậy công chúa cũng sợ ta sao.”
Hắn là người từ trường đấu thú ra ngoài, giết người như ra trận giết địch, cũng sẽ mang theo vũ khí sắc bén bên người.
Nếu như Lý Tiện Ngư sợ Nhiếp Chính Vương, vậy cũng hẳn là cũng sợ hắn. Dù sao Nhiếp Chính Vương ít gặp mà bọn họ lại phải sớm chiều ở chung.
Lý Tiện Ngư ngơ ngẩn, nâng lông mi lên nhìn về phía hắn.
Tấm bình phong đóng chặt, cửa sổ dài ở bốn phía cũng chưa kịp mở ra, ánh sáng trong điện vẫn đen tối như vậy.
Mà thiếu niên đứng ngược sáng, không thấy rõ biểu tình ở trên mặt.
Vóc dáng của hắn cao như vậy, so với hoàng thúc cũng không khác nhau, tuy nói thân hình hoàng thúc cường tráng, dáng người Lâm Uyên cao dài, nhưng tay bọn họ nắm binh khí, lại thon dài hữu lực như nhau, khớp xương rõ ràng, mặc dù chỉ là đứng đối diện, cũng sẽ khiến người khác cảm thấy áp lực, không tự giác được mà muốn lui về sau.
Lý Tiện Ngư nghĩ, lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Lâm Uyên, hẳn cũng là sợ đi.
Mà hiện giờ ——
Nàng đứng dậy, đẩy một cánh cửa sổ ra, để ánh mặt trời ở ngoài điện xuyên mành vào nhà, chiếu sáng lên mặt mày thanh tuyệt của thiếu niên.
Trời sáng, nàng xoay nửa người lại, cánh môi đỏ thắm nhẹ nâng lên: “Lâm Uyên, ta sợ ngươi làm cái gì?”
Nàng cười rộ cong mi lên: “Ngươi sẽ không giống như hoàng thúc lúc nào cũng hung dữ với ta.”
Như để xác minh lời nói của mình, nàng nhấc vấy lại gần một chút, cuối cùng nhẹ giọng nói: “Đúng rồi, lúc trước ngươi đồng ý dạy ta nghe tiếng đoán vị trí, hiện tại, có thể bắt đầu học không?”
Lâm Uyên còn nhớ rõ chuyện này.
Hắn gật đầu, nói: “Công chúa có thể dùng khăn lụa dày hơn, màu sẫm càng tốt."
“Có.” Lý Tiện Ngư liên tục gật đầu, từ trong rương y phục tìm ra một chiếc khăn tay màu lam ngọc thêu hoa màu bạc, hào phóng đưa tay đưa cho hắn, khẽ chớp mắt: “Đây coi như là lễ bái sư sao?”
Lâm Uyên lại không nhận, chỉ nói: “Công chúa, xin hãy gấp lại, buộc lên mắt đi.”
Lý Tiện Ngư cầm khăn hơi sửng sốt: “Như vậy chẳng phải ta sẽ không nhìn thấy đồ vật được sao.”
Lâm Uyên lại hỏi: “Không phải công chúa muốn học nghe tiếng đoán chỗ sao?”
Lý Tiện Ngư liên tục gật đầu.
Lại nghe Lâm Uyên nói: “Lúc rảnh rỗi bịt mắt lại, xem như không thấy, lâu ngày, nghe ngóng sẽ có thể phân biệt được vị trí của âm thanh.”
Lý Tiện Ngư ngây người.
Hóa ra là một cái đạo lý đơn giản như vậy.
Nàng duỗi tay xoa xoa khăn thêu ở trong tay, có một chút mất mát: “Ta còn tưởng rằng, ngươi sẽ lấy ra một xấp bí tịch võ công cho ta cơ.”
Dù sao trong thoại bản cũng đều viết như vậy.
Lâm Uyên rũ lông mi: “Công chúa còn muốn học không?”
Lý Tiện Ngư nghĩ nghĩ, vẫn gật đầu như cũ.
Dù sao ở trong Điện Phi Hương cả ngày cũng nhàm chán, không học cũng không có bao nhiêu chuyện thú vị để làm. Cứ coi như là cùng chơi bắt mèo với Lâm Uyên vậy.
/190
|