Trong phủ Nhiếp Chính Vương.
Nhiếp Chính Vương cầm kiếm đứng dậy, mặc áo giáp sắt nặng của hắn, sải bước ngồi lên chiến mã màu đen đi tới.
Giống như mười năm trước, hắn nắm giữ ấn soái, lãnh binh chinh chiến tứ phương cho Đại Nguyệt. Một mũi tên lửa xẹt qua bầu trời đen tối.
Quân sĩ mai phục tại phụ cận phủ Nhiếp Chính Vương nhận được lệnh, đồng loạt lên ngựa, cầm đao xông thẳng tới trước cửa vương phủ.
Màn đêm buông xuống, máu chảy đầm đìa.
Là thảm trạng mấy chục năm chưa từng có ở Nguyệt Kinh Thành.
Máu tươi của các quân sĩ nhuộm đỏ trên mặt đất trước phủ Nhiếp Chính Vương, ngay cả khi bị nước mưa cuốn trôi, trên gạch vẫn thấm những vết máu đỏ và đen yêu dị như cũ.
z
Mưa to như trút nước, che khuất bầu trời. Bên trong cung cấm, lại có người ngồi ở dưới cây ngô đồng đốt hương nghe tiếng mưa rơi.
Trong tay hắn cầm một viên đá hồng ngọc đỏ tươi, trước mặt còn có một cái cân vàng.
Trên hai quả cân của cân vàng đã được xếp đầy những viên đá hồng ngọc màu sắc diễm lệ.
Lớn nhỏ xấp xỉ, số lượng tương đồng, tươi đẹp gần như yêu dị, giống như máu tươi chảy trước phủ Nhiếp Chính Vương. Giờ phút này, trên cân vàng chính là trạng thái cân bằng.
Nước mưa rơi từ lá ngô đồng rơi xuống, mỗi giọt đều làm cân vàng run lên, như là sức nặng trên bàn cân bàn đã đạt đến cực hạn.
Không thể tiếp tục chịu được sức nặng.
Hắn quan sát một hồi. Đáy mắt đen tối, không có nửa điểm ý cười.
Viên đá hồng ngọc cuối cùng trong tay, như cũ lại đặt lên khay bên trái.
Giờ phút này, có người hiện thân từ trong bóng đêm, chắp tay hành lễ với hắn.
“Trước phủ Nhiếp Chính Vương đã phân thắng bại.”
Đầu ngón tay hắn gõ nhẹ vào một viên đá hồng ngọc cuối cùng, nhỏ giọng cười nói: “Người thắng là ai?”
Người tới đáp: “Đông Cung.”
Hắn dừng động tác lại.
Viên đá hồng ngọc trong tay sắp đặt xuống lại thay đổi phương hướng, đặt lên trên khay phía bên phải.
Thế cân bằng bị đánh vỡ, chiếc cân nghiêng hoàn toàn sang bên phải.
Những viên đá hồng ngọc bên trái lần lượt rơi xuống mặt đất đầy nước mưa, nước bắn lên phảng phất như máu tươi ra.
“Xem ra, lợi thế cuối cùng lại bị người khác thay đổi phương hướng.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, bước ra ngoài gốc cây ngô đồng vào trong màn mưa. Ủng đen bước đi giẫm lên những viên đá hồng ngọc rơi rải rác trên mặt đất, tựa như bước qua mặt đất đầy máu tươi.
z Trước bình minh, mưa to ngừng lại.
Lý Tiện Ngư cuối cùng cũng đợi được thiếu niên trở lại trước cửa sổ. Hắn dường như còn không có thời gian thay đổi y phục. Áo đen ướt đẫm, tóc đen nhỏ nước.
Những vết thương trên người đã được băng bó qua loa, ít nhất đã không còn chảy máu ra bên ngoài nữa.
Lý Tiện Ngư đặt ngọn đèn bạc trong tay xuống, chạy chậm tiến lên, ngước mắt nhìn hắn. Tựa muốn hỏi, rồi lại không dám mở miệng. Cuối cùng, chỉ đưa cho hắn một chiếc khăn thêu sạch sẽ.
Lâm Uyên duỗi tay nhận lấy.
Hắn cúi đầu nhìn tư thái uyển chuyển của con chuồn chuồn ngọc từ trên cao, nhỏ giọng hỏi nàng: “Chuyện ba ngày nay công chúa muốn nghe bắt đầu từ đâu?”
Lý Tiện Ngư do dự một chút. Cuối cùng hỏi: “Lâm Uyên, mấy ngày nay ngươi đã đi nơi nào. Đêm qua, đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Uyên lấy ra hai chiếc mặt nạ đá hồng ngọc đưa cho nàng: “Thần tìm thấy hai chiếc mặt nạ này ở trong phủ Nhiếp Chính Vương. Sau đó, một mình đi một chuyến đến Minh Nguyệt Dạ.”
Lý Tiện Ngư duỗi tay nhận lấy, ánh mắt bị một hoa văn ngọn lửa vô cùng khác lạ hấp dẫn: “Đây là?”
Lâm Uyên đáp: “Đây là kí hiệu chủ nhân Minh Nguyệt Dạ.”
Lý Tiện Ngư siết chặt đầu ngón tay, cảm xúc lạnh băng truyền đến từ trên mặt nạ đến, làm cho hô hấp của nàng hơi dừng lại.
Nàng tựa hồ không thể tin được, một lúc lâu sau mới khó khăn nói ra tiếng: “Hoàng thúc... chính là chủ nhân của Minh Nguyệt Dạ?” Lâm Uyên nói: “Đúng vậy.”
Lý Tiện Ngư khẽ cắn môi, tận lực không để ý đến chuyện đánh sâu vào tâm trí nàng, tiếp tục hỏi: “Ngươi làm cái gì ở Minh Nguyệt Dạ?”
Nàng nói: “Vì sao ảnh vệ hoàng thúc lại nói ngươi cầm đồ vật trong phủ Nhiếp Chính Vương.”
Lâm Uyên đáp: “Thần cầm hai chiếc mặt nạ này, cùng với sổ sách.”
Hắn dừng một chút, nói: “Sổ sách có thể chứng minh, những năm gần đây Nhiếp Chính Vương chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, mua sắm quân trang, có lòng muốn mưu phẳn.”
Lý Tiện Ngư giật mình.
Nàng khó khăn hỏi: “Vậy đêm qua ——”
Lâm Uyên cụp mi.
“Thần quyết định thay công chúa.”
Hắn nói: “Thần ném những sổ sách này ở ngoài Điện Thái Cực.”
“Đêm đó, Nhiếp Chính Vương ý đồ mưu phản. Đông Cung dẫn binh vây phủ, giao chiến một đêm, cuối cùng đại thắng.”
Sắc mặt Lý Tiện Ngư trắng bệch, cúi người nắm chặt cổ tay hắn, đầu ngón tay run rẩy như muốn nói: “Mưu phản là tội lớn, vậy hoàng thúc, hoàng thúc......” Lâm Uyên rũ mắt: “Tạm thời giam giữ ở Phủ Tông Nhân, hoàng đế muốn đích thân thẩm vấn.”
Lâm Uyên không tiếp tục nói. Nhưng hắn biết, Lý Tiện Ngư càng rõ ràng hơn hắn, mưu phản là tội lớn cỡ nào. Sau khi thẩm vấn, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết. Thậm chí thân tộc của Nhiếp Chính Vương, hay là một vài con cháu hoàng thất đi lại thân mật, cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Lý Tiện Ngư lui về phía sau một bước.
Sắc mặt nàng tái nhợt, liên tục lắc đầu: “Ta không rõ. Vì sao chỉ trong một đêm lại phát sinh nhiều chuyện như vậy? Vì sao hoàng thúc phải thành lập nơi như Minh Nguyệt Dạ, vì sao thúc ấy muốn làm phản. Vì sao giữa hoàng huynh và hoàng thúc, nhất định phải chia ra không phải ngươi sống thì ta chết.”
Nàng dùng mu bàn tay che đôi mắt lại, nghẹn ngào nhỏ giọng: “Ta muốn đi Đông Cung hỏi hoàng huynh một chút.”
Lâm Uyên trầm mặc một lát, nói: “Không bằng, công chúa đi hỏi Nhiếp Chính Vương.”
Hắn duỗi tay với Lý Tiện Ngư: “Nếu công chúa muốn đi, cần phải đi trước khi hoàng đế thẩm vấn vào buổi trưa. Còn trì hoãn nữa thì sẽ không còn kịp.”
Lý Tiện Ngư nhìn hắn, chậm rãi kìm nước mắt lại, hơi gật đầu.
zk
Sắp vào mùa đông. Sau cơn mưa ban đêm, trời càng lạnh hơn. Trước Phủ Tông Nhân trồng những cây tùng bách, những hạt tuyết cũng đã đọng kết thành sương hoa.
Lý Tiện Ngư khoác lên một chiếc áo nhung thỏ thật dày, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Nàng đưa ngọc bài của bản thân cho thủ vệ Kim Ngô Vệ kiểm tra: “Ta tới đây thăm hoàng thúc.”
Kim Ngô Vệ nghe vậy ngạc nhiên. Hắn tại đã làm việc ở đây mười mấy năm. Nhưng vẫn là lần đầu tiên chứng kiến tội lớn như mưu phản còn có người dám đến thăm. Lý Tiện Ngư thấy hắn không nói lời nào, lại nhẹ giọng hỏi: “Là phụ hoàng không cho phép người khác tới thăm sao?”
Kim Ngô Vệ hồi phục tỉnh thần. Hoàng đế vẫn chưa hạ mệnh lệnh như vậy. Vì thế hắn chắp tay với Lý Tiện Ngư nói: “Công chúa mời đi theo thần.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, cất bước đi vào bậc cửa Phủ Tông Nhân. Nhiếp Chính Vương bị giam trong một gian phòng bằng đá ở chỗ sâu nhất. Hắn ngồi ở trên một cái ghế đá, hai tay đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng đứng, không bao giờ cong xuống. Như là khi hắn vẫn là Nhiếp Chính Vương uy nghỉ hiển hách, mà không phải tù nhân bên trong hoàng thành.
Chóp mũi Lý Tiện Ngư chua xót.
Nàng lấy ra một tờ ngân phiếu giá trị không nhỏ đưa cho Kim Ngô Vệ dẫn đường: “Ta có thể ở một mình nói với hoàng thúc mấy câu không?”
Kim Ngô Vệ chắp tay với nàng, tránh đến một con đường nhất định phải đi qua để ra khỏi Phủ Tông Nhân: “Xin mời Công chúa nhanh một chút.”
Lý Tiện Ngư đi đến trước gian phòng đá. Chưa tới gần, Nhiếp Chính Vương đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng dưng mở đôi mắt ưng, sắc bén nhìn nàng.
“Gia Ninh?” Hắn nhíu mày: “Ngươi tới Phủ Tông Nhân làm cái gì?”
Lý Tiện Ngư nhịn nghẹn ngào xuống, nhỏ giọng gọi một tiếng “ hoàng thúc ". Nàng rũ mi, giọng nói rất nhẹ: “Gia Ninh có rất nhiều chuyện nghĩ không rõ.” Nhiếp Chính Vương nói: “Ngươi hỏi đi.”
Lý Tiện Ngư lấy hai chiếc mặt nạ vàng từ trong ống tay áo rộng rãi của mình đưa tới. Một chiếc là mặt nạ vàng bình thường Một chiếc khác phía bên trái được khẩm đá hồng bảo thạch thành hoa văn ngọn lửa.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thúc chính là chủ nhân của Minh Nguyệt Dạ sao?” Nhiếp Chính Vương giơ tay nhận lấy, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, cảnh tượng máu me giết chóc ở Minh Nguyệt Dạ tựa như lại hiện lên trước mắt lần nữa. Lý Tiện Ngư nắm chặt tay áo bản thân, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Hoàng thúc, vì sao ngài phải thành lập một nơi như Minh Nguyệt Dạ. Vì sao ngài muốn ——”
Hai chữ mưu phản, chung quy nàng cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Nhiếp Chính Vương nói: “Vì bạc.”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt. Nàng chậm rãi nâng hàng mi ướt đẫm lên: “Hoàng thúc rất thiếu bạc sao?”
Nàng nghĩ, nếu nàng biết sớm thì tốt. Nàng nhất định sẽ cố gắng đưa bạc cho hoàng thúc.
“Thiếu.”
Nhiếp Chính Vương nói: “Cứu tế, sửa đê, xây dựng thuỷ lợi, nuôi quân đội, cái nào mà không cần bạc.”
Hắn cau hàng lông mày rậm, mắt ưng nặng nề: “Bổn vương không thèm nghĩ biện pháp để nhóm quyền quý tham quan, vắt cổ chày ra nước kia bỏ tiền. Chẳng lẽ, còn trông cậy vào người phụ hoàng vô dụng kia của ngươi sao?” “Chờ tới lúc hắn uống rượu xong, ngủ cùng nữ nhân xong, xây dựng cung điện xong, nhớ tới bá tánh đang chịu đói chịu rét, nhớ tới những binh sĩ không mặc nổi áo giáp. Những người này sớm đã chết rồi!”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Nàng đứng đó ngây người một hồi, tựa hồ như từ những lời này, tìm được hy vọng thoát tội cho hoàng thúc.
Nàng ngước mắt lên, thật cẩn thận hỏi: “Hoàng thúc, kỳ thật ngài cũng không muốn mưu phản đúng không? Là phụ hoàng hiểu lầm ngài?” Nàng cố gắng muốn nghe được từ hoàng thúc. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Là Lâm Uyên hiểu lầm thúc ấy, là phụ hoàng hiểu lầm thúc ấy.
Nhiếp Chính Vương nhìn chăm chú nàng, như là muốn nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, đột nhiên vỗ tay, cười to ra tiếng.
Trong gian phòng đá lạnh lẽo này, tiếng cười của hắn phá lệ sang sảng, như cười nhạo nàng ngây thơ, cũng như cười nhạo bản thân đã từng nhiệt huyết, tận tâm phụng sự quốc gia.
“Gia Ninh, ảnh vệ của ngươi không cho ngươi xem sổ sách lấy từ Minh Nguyệt Dạ sao?”
Biểu tình Nhiếp Chính Vương bình tĩnh, làm cho nàng tự nhận rõ hiện thực: “Ban đầu Minh Nguyệt Dạ cũng không phải như vậy. Bất quá chỉ là một võ trường tầm thường dưới lòng đất thôi. Chỉ là những năm gần đây, nuôi quân, tích trữ lương thảo, mua binh khí, bạc mà Minh Nguyệt Dạ kiếm được dần dần không đủ lấp vào lỗ thủng này. Cũng chỉ có thể tìm con đường khác!”
Chỉ là không ngờ, cuối cùng thành cũng do Minh Nguyệt Dạ, bại cũng do Minh Nguyệt Dạ. Cuối cùng làm hoàng đế phản chiến, chính là sổ sách từ Minh Nguyệt Dạ.
Lý Tiện Ngư nghe chính miệng thúc ấy thừa nhận, lại theo bản năng lắc đầu như cũ: “Hoàng thúc, ngài đã là Nhiếp Chính Vương tôn quý nhất Đại Nguyệt. Vì sao nhất định phải đi con đường kia.”
Nhiếp Chính Vương không kiêng dè, nói: “Ở dưới trướng người khác lâu rồi, cuối cùng càng muốn tiến thêm một bước.”
Huống chỉ, kẻ ngồi trên ngai vàng còn là một hoàng đế hoa mắt, ù tai như vậy. Đôi mắt diều hâu của hắn lạnh lùng, ngữ khí cũng chuyển thành sắc bén: “Huống chỉ, bổn vương không làm phản? Ai tới làm phản? Trông cậy vào Đông Cung mềm lòng đi giết cha sao? Hay là —— cứ như vậy nhìn cơ nghiệp trăm năm của hoàng đế khai quốc Đại Nguyệt hủy diệt trong tay phụ hoàng ngươi!” Lý Tiện Ngư tựa như bị lời nói thẳng thắn, lạnh lùng như vậy đả kích nghiêm trọng, sắc mặt càng trắng bệch, lảo đảo lui lại phía sau một bước.
Nhiếp Chính Vương thấy vậy cũng không muốn nhiều lời. Lại lần nữa nhắm mặt lại, nhíu mày phất tay với nàng, lạnh lùng nói: “Lời cũng đã hỏi xong, nhanh trở về đi, nơi này không phải chỗ ngươi nên tới!”
Lý Tiện Ngư lại không nhúc nhích. Sắc mặt nàng tái nhợt, đầu ngón tay lại không tự chủ được nắm nhẹ chuỗi vòng san hô đỏ đeo trên cổ tay bản thân. Những viên san hô hơi lạnh và bóng loáng, làm nàng nhớ tới thiếu niên đã chạm khắc chiếc vòng này cho nàng.
Hắn còn chưa tìm được người nhà mình. Lý Tiện Ngư gian nan mở miệng: “Gia Ninh còn có một việc muốn hỏi hoàng thúc.”
Nàng nhỏ giọng: “Hoàng thúc, ngài biết thân thế của Lâm Uyên sao?”
Nhiếp Chính Vương đột nhiên ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt càng sắc bén hơn vừa rồi.
“Gia Ninh, ngươi vượt quá giới hạn rồi! Đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm!”
Hắn vừa dứt lời, không đợi Lý Tiện Ngư tiếp tục mở miệng, liền quát: “Kim Ngô Vệ đâu!”
Âm thanh như sấm sét này, làm cho nhóm Kim Ngô Vệ đang canh giữ ở lối đi hoảng sợ quay lại.
Nhiếp Chính Vương lạnh giọng: “Còn không tiễn công chúa trở về!”
Nhiếp Chính Vương cầm kiếm đứng dậy, mặc áo giáp sắt nặng của hắn, sải bước ngồi lên chiến mã màu đen đi tới.
Giống như mười năm trước, hắn nắm giữ ấn soái, lãnh binh chinh chiến tứ phương cho Đại Nguyệt. Một mũi tên lửa xẹt qua bầu trời đen tối.
Quân sĩ mai phục tại phụ cận phủ Nhiếp Chính Vương nhận được lệnh, đồng loạt lên ngựa, cầm đao xông thẳng tới trước cửa vương phủ.
Màn đêm buông xuống, máu chảy đầm đìa.
Là thảm trạng mấy chục năm chưa từng có ở Nguyệt Kinh Thành.
Máu tươi của các quân sĩ nhuộm đỏ trên mặt đất trước phủ Nhiếp Chính Vương, ngay cả khi bị nước mưa cuốn trôi, trên gạch vẫn thấm những vết máu đỏ và đen yêu dị như cũ.
z
Mưa to như trút nước, che khuất bầu trời. Bên trong cung cấm, lại có người ngồi ở dưới cây ngô đồng đốt hương nghe tiếng mưa rơi.
Trong tay hắn cầm một viên đá hồng ngọc đỏ tươi, trước mặt còn có một cái cân vàng.
Trên hai quả cân của cân vàng đã được xếp đầy những viên đá hồng ngọc màu sắc diễm lệ.
Lớn nhỏ xấp xỉ, số lượng tương đồng, tươi đẹp gần như yêu dị, giống như máu tươi chảy trước phủ Nhiếp Chính Vương. Giờ phút này, trên cân vàng chính là trạng thái cân bằng.
Nước mưa rơi từ lá ngô đồng rơi xuống, mỗi giọt đều làm cân vàng run lên, như là sức nặng trên bàn cân bàn đã đạt đến cực hạn.
Không thể tiếp tục chịu được sức nặng.
Hắn quan sát một hồi. Đáy mắt đen tối, không có nửa điểm ý cười.
Viên đá hồng ngọc cuối cùng trong tay, như cũ lại đặt lên khay bên trái.
Giờ phút này, có người hiện thân từ trong bóng đêm, chắp tay hành lễ với hắn.
“Trước phủ Nhiếp Chính Vương đã phân thắng bại.”
Đầu ngón tay hắn gõ nhẹ vào một viên đá hồng ngọc cuối cùng, nhỏ giọng cười nói: “Người thắng là ai?”
Người tới đáp: “Đông Cung.”
Hắn dừng động tác lại.
Viên đá hồng ngọc trong tay sắp đặt xuống lại thay đổi phương hướng, đặt lên trên khay phía bên phải.
Thế cân bằng bị đánh vỡ, chiếc cân nghiêng hoàn toàn sang bên phải.
Những viên đá hồng ngọc bên trái lần lượt rơi xuống mặt đất đầy nước mưa, nước bắn lên phảng phất như máu tươi ra.
“Xem ra, lợi thế cuối cùng lại bị người khác thay đổi phương hướng.”
Hắn cười nhẹ một tiếng, bước ra ngoài gốc cây ngô đồng vào trong màn mưa. Ủng đen bước đi giẫm lên những viên đá hồng ngọc rơi rải rác trên mặt đất, tựa như bước qua mặt đất đầy máu tươi.
z Trước bình minh, mưa to ngừng lại.
Lý Tiện Ngư cuối cùng cũng đợi được thiếu niên trở lại trước cửa sổ. Hắn dường như còn không có thời gian thay đổi y phục. Áo đen ướt đẫm, tóc đen nhỏ nước.
Những vết thương trên người đã được băng bó qua loa, ít nhất đã không còn chảy máu ra bên ngoài nữa.
Lý Tiện Ngư đặt ngọn đèn bạc trong tay xuống, chạy chậm tiến lên, ngước mắt nhìn hắn. Tựa muốn hỏi, rồi lại không dám mở miệng. Cuối cùng, chỉ đưa cho hắn một chiếc khăn thêu sạch sẽ.
Lâm Uyên duỗi tay nhận lấy.
Hắn cúi đầu nhìn tư thái uyển chuyển của con chuồn chuồn ngọc từ trên cao, nhỏ giọng hỏi nàng: “Chuyện ba ngày nay công chúa muốn nghe bắt đầu từ đâu?”
Lý Tiện Ngư do dự một chút. Cuối cùng hỏi: “Lâm Uyên, mấy ngày nay ngươi đã đi nơi nào. Đêm qua, đã xảy ra chuyện gì?”
Lâm Uyên lấy ra hai chiếc mặt nạ đá hồng ngọc đưa cho nàng: “Thần tìm thấy hai chiếc mặt nạ này ở trong phủ Nhiếp Chính Vương. Sau đó, một mình đi một chuyến đến Minh Nguyệt Dạ.”
Lý Tiện Ngư duỗi tay nhận lấy, ánh mắt bị một hoa văn ngọn lửa vô cùng khác lạ hấp dẫn: “Đây là?”
Lâm Uyên đáp: “Đây là kí hiệu chủ nhân Minh Nguyệt Dạ.”
Lý Tiện Ngư siết chặt đầu ngón tay, cảm xúc lạnh băng truyền đến từ trên mặt nạ đến, làm cho hô hấp của nàng hơi dừng lại.
Nàng tựa hồ không thể tin được, một lúc lâu sau mới khó khăn nói ra tiếng: “Hoàng thúc... chính là chủ nhân của Minh Nguyệt Dạ?” Lâm Uyên nói: “Đúng vậy.”
Lý Tiện Ngư khẽ cắn môi, tận lực không để ý đến chuyện đánh sâu vào tâm trí nàng, tiếp tục hỏi: “Ngươi làm cái gì ở Minh Nguyệt Dạ?”
Nàng nói: “Vì sao ảnh vệ hoàng thúc lại nói ngươi cầm đồ vật trong phủ Nhiếp Chính Vương.”
Lâm Uyên đáp: “Thần cầm hai chiếc mặt nạ này, cùng với sổ sách.”
Hắn dừng một chút, nói: “Sổ sách có thể chứng minh, những năm gần đây Nhiếp Chính Vương chiêu binh mãi mã, tích trữ lương thảo, mua sắm quân trang, có lòng muốn mưu phẳn.”
Lý Tiện Ngư giật mình.
Nàng khó khăn hỏi: “Vậy đêm qua ——”
Lâm Uyên cụp mi.
“Thần quyết định thay công chúa.”
Hắn nói: “Thần ném những sổ sách này ở ngoài Điện Thái Cực.”
“Đêm đó, Nhiếp Chính Vương ý đồ mưu phản. Đông Cung dẫn binh vây phủ, giao chiến một đêm, cuối cùng đại thắng.”
Sắc mặt Lý Tiện Ngư trắng bệch, cúi người nắm chặt cổ tay hắn, đầu ngón tay run rẩy như muốn nói: “Mưu phản là tội lớn, vậy hoàng thúc, hoàng thúc......” Lâm Uyên rũ mắt: “Tạm thời giam giữ ở Phủ Tông Nhân, hoàng đế muốn đích thân thẩm vấn.”
Lâm Uyên không tiếp tục nói. Nhưng hắn biết, Lý Tiện Ngư càng rõ ràng hơn hắn, mưu phản là tội lớn cỡ nào. Sau khi thẩm vấn, cuối cùng vẫn khó thoát khỏi cái chết. Thậm chí thân tộc của Nhiếp Chính Vương, hay là một vài con cháu hoàng thất đi lại thân mật, cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Lý Tiện Ngư lui về phía sau một bước.
Sắc mặt nàng tái nhợt, liên tục lắc đầu: “Ta không rõ. Vì sao chỉ trong một đêm lại phát sinh nhiều chuyện như vậy? Vì sao hoàng thúc phải thành lập nơi như Minh Nguyệt Dạ, vì sao thúc ấy muốn làm phản. Vì sao giữa hoàng huynh và hoàng thúc, nhất định phải chia ra không phải ngươi sống thì ta chết.”
Nàng dùng mu bàn tay che đôi mắt lại, nghẹn ngào nhỏ giọng: “Ta muốn đi Đông Cung hỏi hoàng huynh một chút.”
Lâm Uyên trầm mặc một lát, nói: “Không bằng, công chúa đi hỏi Nhiếp Chính Vương.”
Hắn duỗi tay với Lý Tiện Ngư: “Nếu công chúa muốn đi, cần phải đi trước khi hoàng đế thẩm vấn vào buổi trưa. Còn trì hoãn nữa thì sẽ không còn kịp.”
Lý Tiện Ngư nhìn hắn, chậm rãi kìm nước mắt lại, hơi gật đầu.
zk
Sắp vào mùa đông. Sau cơn mưa ban đêm, trời càng lạnh hơn. Trước Phủ Tông Nhân trồng những cây tùng bách, những hạt tuyết cũng đã đọng kết thành sương hoa.
Lý Tiện Ngư khoác lên một chiếc áo nhung thỏ thật dày, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ tái nhợt.
Nàng đưa ngọc bài của bản thân cho thủ vệ Kim Ngô Vệ kiểm tra: “Ta tới đây thăm hoàng thúc.”
Kim Ngô Vệ nghe vậy ngạc nhiên. Hắn tại đã làm việc ở đây mười mấy năm. Nhưng vẫn là lần đầu tiên chứng kiến tội lớn như mưu phản còn có người dám đến thăm. Lý Tiện Ngư thấy hắn không nói lời nào, lại nhẹ giọng hỏi: “Là phụ hoàng không cho phép người khác tới thăm sao?”
Kim Ngô Vệ hồi phục tỉnh thần. Hoàng đế vẫn chưa hạ mệnh lệnh như vậy. Vì thế hắn chắp tay với Lý Tiện Ngư nói: “Công chúa mời đi theo thần.”
Lý Tiện Ngư nhẹ nhàng gật đầu, cất bước đi vào bậc cửa Phủ Tông Nhân. Nhiếp Chính Vương bị giam trong một gian phòng bằng đá ở chỗ sâu nhất. Hắn ngồi ở trên một cái ghế đá, hai tay đặt trên đầu gối, sống lưng thẳng đứng, không bao giờ cong xuống. Như là khi hắn vẫn là Nhiếp Chính Vương uy nghỉ hiển hách, mà không phải tù nhân bên trong hoàng thành.
Chóp mũi Lý Tiện Ngư chua xót.
Nàng lấy ra một tờ ngân phiếu giá trị không nhỏ đưa cho Kim Ngô Vệ dẫn đường: “Ta có thể ở một mình nói với hoàng thúc mấy câu không?”
Kim Ngô Vệ chắp tay với nàng, tránh đến một con đường nhất định phải đi qua để ra khỏi Phủ Tông Nhân: “Xin mời Công chúa nhanh một chút.”
Lý Tiện Ngư đi đến trước gian phòng đá. Chưa tới gần, Nhiếp Chính Vương đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng dưng mở đôi mắt ưng, sắc bén nhìn nàng.
“Gia Ninh?” Hắn nhíu mày: “Ngươi tới Phủ Tông Nhân làm cái gì?”
Lý Tiện Ngư nhịn nghẹn ngào xuống, nhỏ giọng gọi một tiếng “ hoàng thúc ". Nàng rũ mi, giọng nói rất nhẹ: “Gia Ninh có rất nhiều chuyện nghĩ không rõ.” Nhiếp Chính Vương nói: “Ngươi hỏi đi.”
Lý Tiện Ngư lấy hai chiếc mặt nạ vàng từ trong ống tay áo rộng rãi của mình đưa tới. Một chiếc là mặt nạ vàng bình thường Một chiếc khác phía bên trái được khẩm đá hồng bảo thạch thành hoa văn ngọn lửa.
Nàng nhỏ giọng hỏi: “Hoàng thúc chính là chủ nhân của Minh Nguyệt Dạ sao?” Nhiếp Chính Vương giơ tay nhận lấy, thản nhiên thừa nhận: “Đúng vậy.”
Vừa dứt lời, cảnh tượng máu me giết chóc ở Minh Nguyệt Dạ tựa như lại hiện lên trước mắt lần nữa. Lý Tiện Ngư nắm chặt tay áo bản thân, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
“Hoàng thúc, vì sao ngài phải thành lập một nơi như Minh Nguyệt Dạ. Vì sao ngài muốn ——”
Hai chữ mưu phản, chung quy nàng cũng không thể nói ra khỏi miệng.
Nhiếp Chính Vương nói: “Vì bạc.”
Lý Tiện Ngư hơi sửng sốt. Nàng chậm rãi nâng hàng mi ướt đẫm lên: “Hoàng thúc rất thiếu bạc sao?”
Nàng nghĩ, nếu nàng biết sớm thì tốt. Nàng nhất định sẽ cố gắng đưa bạc cho hoàng thúc.
“Thiếu.”
Nhiếp Chính Vương nói: “Cứu tế, sửa đê, xây dựng thuỷ lợi, nuôi quân đội, cái nào mà không cần bạc.”
Hắn cau hàng lông mày rậm, mắt ưng nặng nề: “Bổn vương không thèm nghĩ biện pháp để nhóm quyền quý tham quan, vắt cổ chày ra nước kia bỏ tiền. Chẳng lẽ, còn trông cậy vào người phụ hoàng vô dụng kia của ngươi sao?” “Chờ tới lúc hắn uống rượu xong, ngủ cùng nữ nhân xong, xây dựng cung điện xong, nhớ tới bá tánh đang chịu đói chịu rét, nhớ tới những binh sĩ không mặc nổi áo giáp. Những người này sớm đã chết rồi!”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Nàng đứng đó ngây người một hồi, tựa hồ như từ những lời này, tìm được hy vọng thoát tội cho hoàng thúc.
Nàng ngước mắt lên, thật cẩn thận hỏi: “Hoàng thúc, kỳ thật ngài cũng không muốn mưu phản đúng không? Là phụ hoàng hiểu lầm ngài?” Nàng cố gắng muốn nghe được từ hoàng thúc. Tất cả chỉ là hiểu lầm. Là Lâm Uyên hiểu lầm thúc ấy, là phụ hoàng hiểu lầm thúc ấy.
Nhiếp Chính Vương nhìn chăm chú nàng, như là muốn nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, đột nhiên vỗ tay, cười to ra tiếng.
Trong gian phòng đá lạnh lẽo này, tiếng cười của hắn phá lệ sang sảng, như cười nhạo nàng ngây thơ, cũng như cười nhạo bản thân đã từng nhiệt huyết, tận tâm phụng sự quốc gia.
“Gia Ninh, ảnh vệ của ngươi không cho ngươi xem sổ sách lấy từ Minh Nguyệt Dạ sao?”
Biểu tình Nhiếp Chính Vương bình tĩnh, làm cho nàng tự nhận rõ hiện thực: “Ban đầu Minh Nguyệt Dạ cũng không phải như vậy. Bất quá chỉ là một võ trường tầm thường dưới lòng đất thôi. Chỉ là những năm gần đây, nuôi quân, tích trữ lương thảo, mua binh khí, bạc mà Minh Nguyệt Dạ kiếm được dần dần không đủ lấp vào lỗ thủng này. Cũng chỉ có thể tìm con đường khác!”
Chỉ là không ngờ, cuối cùng thành cũng do Minh Nguyệt Dạ, bại cũng do Minh Nguyệt Dạ. Cuối cùng làm hoàng đế phản chiến, chính là sổ sách từ Minh Nguyệt Dạ.
Lý Tiện Ngư nghe chính miệng thúc ấy thừa nhận, lại theo bản năng lắc đầu như cũ: “Hoàng thúc, ngài đã là Nhiếp Chính Vương tôn quý nhất Đại Nguyệt. Vì sao nhất định phải đi con đường kia.”
Nhiếp Chính Vương không kiêng dè, nói: “Ở dưới trướng người khác lâu rồi, cuối cùng càng muốn tiến thêm một bước.”
Huống chỉ, kẻ ngồi trên ngai vàng còn là một hoàng đế hoa mắt, ù tai như vậy. Đôi mắt diều hâu của hắn lạnh lùng, ngữ khí cũng chuyển thành sắc bén: “Huống chỉ, bổn vương không làm phản? Ai tới làm phản? Trông cậy vào Đông Cung mềm lòng đi giết cha sao? Hay là —— cứ như vậy nhìn cơ nghiệp trăm năm của hoàng đế khai quốc Đại Nguyệt hủy diệt trong tay phụ hoàng ngươi!” Lý Tiện Ngư tựa như bị lời nói thẳng thắn, lạnh lùng như vậy đả kích nghiêm trọng, sắc mặt càng trắng bệch, lảo đảo lui lại phía sau một bước.
Nhiếp Chính Vương thấy vậy cũng không muốn nhiều lời. Lại lần nữa nhắm mặt lại, nhíu mày phất tay với nàng, lạnh lùng nói: “Lời cũng đã hỏi xong, nhanh trở về đi, nơi này không phải chỗ ngươi nên tới!”
Lý Tiện Ngư lại không nhúc nhích. Sắc mặt nàng tái nhợt, đầu ngón tay lại không tự chủ được nắm nhẹ chuỗi vòng san hô đỏ đeo trên cổ tay bản thân. Những viên san hô hơi lạnh và bóng loáng, làm nàng nhớ tới thiếu niên đã chạm khắc chiếc vòng này cho nàng.
Hắn còn chưa tìm được người nhà mình. Lý Tiện Ngư gian nan mở miệng: “Gia Ninh còn có một việc muốn hỏi hoàng thúc.”
Nàng nhỏ giọng: “Hoàng thúc, ngài biết thân thế của Lâm Uyên sao?”
Nhiếp Chính Vương đột nhiên ngước mắt nhìn nàng, ánh mắt càng sắc bén hơn vừa rồi.
“Gia Ninh, ngươi vượt quá giới hạn rồi! Đây không phải chuyện ngươi nên quan tâm!”
Hắn vừa dứt lời, không đợi Lý Tiện Ngư tiếp tục mở miệng, liền quát: “Kim Ngô Vệ đâu!”
Âm thanh như sấm sét này, làm cho nhóm Kim Ngô Vệ đang canh giữ ở lối đi hoảng sợ quay lại.
Nhiếp Chính Vương lạnh giọng: “Còn không tiễn công chúa trở về!”
/190
|