Trước Thập Lý Đình ở ngoại ô. Bụi cỏ đã mọc um tùm trên mảnh đất hoang vắng.
Gia quyến phủ Nhiếp Chính Vương đã rời đi trước, đi đến bến đò ở ngoại ô. Chỉ còn một mình Lý Nghệ ghìm ngựa dừng ở chỗ này, nhìn chỗ hoàng thành nguy nga nơi xa lần cuối cùng.
Con quạ đen bay về phía tây, bầu trời đầy mây đỏ. Cửa thành cao ngất cửa chậm rãi đóng lại trước mắt hắn, như muốn khép lại những tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời lặn.
Hắn nắm chặt cương ngựa trong tay, biết rằng cũng đã đến lúc mình phải rời đi. Rời đi tòa hoàng thành mình bảo vệ mấy chục năm, lại không bao giờ trở về nữa.
Khi hắn vừa quay người lên ngựa, lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói thiếu nữ vừa ngọt ngào vừa nôn nóng, gọi: “Hoàng thúc ——”
Lý Nghệ quay đầu lại. Thấy từ trong cửa thành sắp đóng, có bóng người chợt lóe.
Bóng dáng thiếu niên mặc võ bào ôm thiếu nữ nhỏ nhắn trong lòng bay vút ra.
Tiếng gió rất to. Mái tóc đen của thiếu niên cùng với áo choàng nhung thỏ màu đỏ của thiếu nữ cùng bay lên, một đen một đỏ, tung bay trong bầu trời hoàng hôn, như là hai lá cờ màu sắc rõ ràng.
Ánh mắt Lý Nghệ hơi dừng lại, biểu tình xưa nay nghiêm nghị trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Hắn kéo chặt cương ngựa sắp cất vó, cao giọng nói với bọn họ: “Gia Ninh!” Lâm Uyên bay vút đến bên cạnh hắn, đặt Lý Tiện Ngư trong lòng xuống đất. Lý Tiện Ngư đứng dậy, vội vàng sửa làn váy bản thân, vì dùng phương thức đuổi theo vội vàng như vậy mà sắc mặt đổ ửng. Nhưng nàng vẫn hơi nhướng mày nhìn hắn, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền: “Hoàng thúc, Gia Ninh tới đây tiễn ngài.”
Lý Nghệ nhìn nàng từ trên ngựa, mắt ưng nặng nề, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Hắn hỏi: “Ngươi còn nhận ta là hoàng thúc sao?”
Lý Tiện Ngư gật đầu liên tục.
Sắc mặt Lý Nghệ đột nhiên lạnh lùng, thanh âm bén nhọn: “Hiện tại là giờ nào, ngươi còn dám xuất cung! Còn không nhanh trở về cho ta!”
Lý Tiện Ngư vẫn có chút sợ hắn như cũ. Nàng hơi rụt người lại nhưng không di chuyển.
Nàng nói: “Con tiễn hoàng thúc ra khỏi Thập Lý Đình rồi trở về.”
Lý Nghệ trừng mắt nàng một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh nàng, mày rậm nhăn lại, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn nói: “Sớm biết như thế, lúc trước ở Minh Nguyệt Dạ ta nên trực tiếp giết chết ngươi.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Mà Lâm Uyên cũng ngước mắt lên, đáy mắt cũng âm u lạnh lẽo như vậy.
Hắn nói: “Hiện tại cũng không muộn.”
Mắt thấy bầu không khí ly biệt trở nên giương cung bạt kiếm, Lý Tiện Ngư vội tách hai người ra. Nàng đẩy Lâm Uyên ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên, ngươi qua bên kia chờ ta, một chút, một chút là được rồi.”
Lâm Uyên nhìn nàng, cuối cùng mím chặt môi mỏng, nhíu mày tránh đến nơi xa.
Hắn đứng quay lưng lại, bảo đảm Lý Nghệ và hắn đều không xuất hiện trong tầm mắt nhau.
Lý Nghệ cũng xoay người xuống ngựa, dắt ngựa dẫn theo Lý Tiện Ngư chậm rãi đi về phía Thập Lý Đình.
Ngắn ngủn vài chục bước đường lại lâu như trải qua nửa đời người.
Lý Nghệ thoáng nghĩ về bản thân khi còn là thiếu niên. Nhớ tới thời điểm hắn mặc y phục đẹp cưỡi tuấn mã hung dữ, cầm đao ra trận giết địch. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Mà giờ phút này, công danh lợi lộc nửa đời người đều tan theo mây khói dưới vó ngựa.
Lúc ly biệt, lại chỉ có người chất nữ không tính là thân cận là nàng tới đây tiễn hắn. Lý Nghệ cười to, cuối cùng dừng bước ở trước Thập Lý Đình.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Lâm Uyên đang tránh đi, lạnh giọng mở miệng: “Sau vụ án của Tiết Mậu, ta từng điều tra thân thế hắn.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Theo đó tim đập nhanh hơn.
“Hoàng thúc tra được thân thế của Lâm Uyên?” Nàng ngước đôi mắt sáng long lanh, trong lòng đầy mong đợi nhìn hắn: “Vậy, hoàng thúc có thể nói cho Gia Ninh không?”
Lý Nghệ nghiêng đầu, mắt ưng trở nên lạnh lùng: “Người của Minh Nguyệt Dạ nhặt được hắn từ một vách đá ở biên cương. Lúc đó bên cạnh hắn chỉ có một con ngựa chết, một cây cung khắc. Duy nhất có thể chứng minh thân phận chính là ngọc bội tùy thân.” Hắn cởi bọc hành lý trên lưng ngựa xuống, lấy một hộp gỗ đen nhánh ném cho nàng: “Rơi dập nát, nhưng ghép lại cũng miễn cưỡng có thể nhìn ra hoa văn ban đầu. Tự ngươi suy nghĩ cho tốt, có muốn đưa cho hắn hay không.”
Lý Tiện Ngư vội vàng đưa tay ra, cuối cùng cũng miễn cưỡng ôm được hộp gỗ trước khi rơi xuống đất.
Nàng cong mày đẹp, đáy mắt sáng như sao: “Cảm ơn hoàng thúc.”
Lý Nghệ lại không nhận lời cảm ơn của nàng. Ngược lại là lạnh giọng nhắc nhở: “Hắn không phải người Đại Nguyệt! Nếu người trả vật ấy cho hắn, hắn nhớ lại thân thế của mình, chưa chắc sẽ bảo hộ ngươi như hiện tại.”
Giọng nói hắn trở lên lạnh lùng, đáy mắt đen tối: “Thậm chí, còn có thể giết ngươi diệt khẩu.”
Lý Tiện Ngư hơi giật mình. Đầu ngón tay ôm hộp gỗ đen hơi co lại.
Thật lâu sau, nàng một lần nữa cong mi cười rộ lên: “Cảm ơn hoàng thúc chỉ điểm, Gia Ninh nhớ kỹ.”
Lý Nghệ từ nụ cười của thiếu nữ đã hiểu được lựa chọn của nàng.
Hắn có một lúc không tập trung. Dường như qua nàng, sau một thời gian dài, như nhìn thấy hoàng tỷ của mình.
Khi đó, nàng cũng còn niên thiếu. Cũng thích mặc váy đỏ, cười rộ lên mi mắt cũng cong cong như vậy. Cũng thiện tâm và dễ tin người như vậy.
Một lúc sau, thu hồi suy nghĩ lại. Hắn đột nhiên quay lưng lại, xoay người bước lên lưng ngựa.
Trước khi giục ngựa, hắn thoáng xoay người, mày rậm nhíu chặt, mắt ưng tràn đầy uy thế, lần cuối cùng với thân phận hoàng thúc, vẻ mặt nghiêm khắc mà cảnh cáo nàng: “Dễ dàng tin tưởng người khác, hơn phân nửa không có kết cục gì tốt! Một năm sau gửi thư cho ta. Nếu đã chết, ta sai người di tế bái cho ngươi!” Dứt lời, Lý Nghệ vung roi bạc lên. Tuấn mã xinh đẹp không quay đầu lại.
Lý Tiện Ngư đứng ở trước Thập Lý Đình, ôm hộp gỗ, nhìn về phương hướng hắn rời đi. Mày đẹp cong lên dần dần buông xuống, hốc mắt đỏ ửng.
Quan châu vừa khô cằn vừa lạnh, đường xá lại xa xôi.
Đại để cả đời này, đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy hoàng thúc.
米米米
Màn đêm buông xuống, đèn lồng được thắp sáng lên xung quanh.
Lý Tiện Ngư trở về từ ngoài cung, ngay cả quần áo cũng không hề thay thì đã vội vàng kéo tấm bình phong lại. Mắt hạnh của nàng cong cong, đưa hộp gỗ cầm trong tay cho Lâm Uyên.
“Lâm Uyên, hoàng thúc bảo ta trả nó lại cho ngươi.”
Nghe thấy hai chữ hoàng thúc, thiếu niên theo bản năng nhíu mày lại. Nhưng vẫn cầm lấy hộp gỗ, giơ tay mở ra.
Trong hộp gỗ cũng không có đồ vật của hắn, chỉ có những mảnh vỡ nhỏ bị vỡ nát của đồ vật làm bằng ngọc.
Có khoảng mấy chục miếng, kích thước lớn nhỏ khác nhau, chỉ bằng nhìn vào như vậy thì đã sớm không thể nhận ra được rốt cuộc đây là cái gì.
Mày kiếm của Lâm Uyên nhăn đến càng chặt: “Đây là cái gì?”
Lý Tiện Ngư cũng cúi đầu xuống nhìn xem. Nàng hơi ngẩn người khi nhìn thấy miếng ngọc bị vỡ thành như vậy, giống như lúc này mới hiểu được ý nghĩ của câu nói dập nát mà hoàng thúc đã nói.
Sau khi phục hồi tỉnh thần lại, nàng giải thích với hắn: “Hoàng thúc nói với ta, người của Minh Nguyệt Dạ nhặt được ngươi ở dưới sườn núi của biên cương quốc gia.” “Khi đó, bên cạnh ngươi chỉ có một con ngựa chết, một cây cung khắc, còn có một cái ngọc bội mang theo trên người.”
Nàng chỉ chỉ những mảnh vụn kia: “Đây là cái ngọc bội kia.”
Lâm Uyên gật đầu, nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa đi nghỉ ngơi trước đi. Thần ghép nó lại là được.”
Lý Tiện Ngư không buồn ngủ. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Lâm Uyên: “Để ta giúp ngươi.”
Nàng nói, lại cầm lấy một tờ giấy màu đỏ, rất cẩn thận giúp hắn đổ những mảnh vỡ trong hộp ra.
Sau đó lại thắp sáng cây đèn trên cái giá bằng bạc đặt trên bàn dài sáng lên một chút.
Lâm Uyên không từ chối.
Hắn chỉ cụp mắt xuống, sóng vai cùng nàng cùng nhau ngồi xuống bàn dài. Ngọc bội thật sự bị vỡ quá nhiều nên rất khó để nhận ra.
Lý Tiện Ngư không thể không cầm những mảnh nhỏ tới trước mắt, xem từng cái mảnh nhỏ một, rất cẩn thận đặt những mảnh nhỏ ghép lại được ở cùng một chỗ khác.
Việc làm vừa rườm rà vừa tỉnh tế như vậy, cho nên rất dễ dàng cảm thấy mệt mi.
Lý Tiện Ngư trò chuyện không đâu vào đâu với Lâm Uyên.
Nàng nói: “Hai ngày nữa là lập đông, Điện Phi Hương sẽ tự làm sủi cảo. Ngươi thường thích ăn nhân gì vậy?”
Lâm Uyên ghép hai mảnh nhỏ lại với nhau, đặt ở một bên, đáp: “Thần không kén ăn.” Lý Tiện Ngư trả lời một tiếng, lại nhẹ giọng nói: “Tuy là nói như vậy. Nhưng chung quy cũng không giống nhau. Tự mình gói sủi cảo tóm lại gói ngon hơn so với ăn ở bên ngoài.”
Lâm Uyên “ ừ " một tiếng.
Lại nghe thấy Lý Tiện Ngư nhỏ giọng nói: “Vậy, nếu không, ngươi chờ ăn xong sủi cảo lập đông rồi lại đi.”
Động tác của Lâm Uyên hơi ngừng lại, tiếp theo giải thích nói: “Thần chào tạm biệt với công chúa là vì chuyện của Nhiếp Chính Vương.”
Bây giờ Nhiếp Chính Vương đã rời đi, sóng gió ở Nguyệt Kinh Thành cũng đã dần dần bình ổn.
Vậy hẹn ước ba tháng của bọn họ vẫn có thể tiếp tục.
Lý Tiện Ngư lại không có vui vẻ bởi vì ngụ ý trong lời nói của Lâm Uyên.
Lông mi của nàng buông xuống, giọng nói hơi hạ xuống: “Không phải chuyện này, là ——”
Là bởi vì trước khi chia tay hoàng thúc nói với nàng, Lâm Uyên không phải là người Đại Nguyệt.
Vậy nếu hắn nhớ ra thân thế của mình, chắc là phải quay về quốc gia của hắn. Cũng giống như hoàng thúc vậy, không bao giờ có thể gặp được.
Nàng nghĩ như vậy, động tác ghép ngọc bội càng thêm chậm lại.
Mãi một lúc sau nàng mới nhỏ giọng nói: “Không có gì, chúng ta vẫn nên ghép xong ngọc bội này lại trước đi.”
Có lẽ khi đó sẽ có kết luận.
Gia quyến phủ Nhiếp Chính Vương đã rời đi trước, đi đến bến đò ở ngoại ô. Chỉ còn một mình Lý Nghệ ghìm ngựa dừng ở chỗ này, nhìn chỗ hoàng thành nguy nga nơi xa lần cuối cùng.
Con quạ đen bay về phía tây, bầu trời đầy mây đỏ. Cửa thành cao ngất cửa chậm rãi đóng lại trước mắt hắn, như muốn khép lại những tia nắng cuối cùng trước khi mặt trời lặn.
Hắn nắm chặt cương ngựa trong tay, biết rằng cũng đã đến lúc mình phải rời đi. Rời đi tòa hoàng thành mình bảo vệ mấy chục năm, lại không bao giờ trở về nữa.
Khi hắn vừa quay người lên ngựa, lại nghe thấy phía sau truyền đến giọng nói thiếu nữ vừa ngọt ngào vừa nôn nóng, gọi: “Hoàng thúc ——”
Lý Nghệ quay đầu lại. Thấy từ trong cửa thành sắp đóng, có bóng người chợt lóe.
Bóng dáng thiếu niên mặc võ bào ôm thiếu nữ nhỏ nhắn trong lòng bay vút ra.
Tiếng gió rất to. Mái tóc đen của thiếu niên cùng với áo choàng nhung thỏ màu đỏ của thiếu nữ cùng bay lên, một đen một đỏ, tung bay trong bầu trời hoàng hôn, như là hai lá cờ màu sắc rõ ràng.
Ánh mắt Lý Nghệ hơi dừng lại, biểu tình xưa nay nghiêm nghị trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Hắn kéo chặt cương ngựa sắp cất vó, cao giọng nói với bọn họ: “Gia Ninh!” Lâm Uyên bay vút đến bên cạnh hắn, đặt Lý Tiện Ngư trong lòng xuống đất. Lý Tiện Ngư đứng dậy, vội vàng sửa làn váy bản thân, vì dùng phương thức đuổi theo vội vàng như vậy mà sắc mặt đổ ửng. Nhưng nàng vẫn hơi nhướng mày nhìn hắn, hai bên má lộ ra lúm đồng tiền: “Hoàng thúc, Gia Ninh tới đây tiễn ngài.”
Lý Nghệ nhìn nàng từ trên ngựa, mắt ưng nặng nề, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào.
Hắn hỏi: “Ngươi còn nhận ta là hoàng thúc sao?”
Lý Tiện Ngư gật đầu liên tục.
Sắc mặt Lý Nghệ đột nhiên lạnh lùng, thanh âm bén nhọn: “Hiện tại là giờ nào, ngươi còn dám xuất cung! Còn không nhanh trở về cho ta!”
Lý Tiện Ngư vẫn có chút sợ hắn như cũ. Nàng hơi rụt người lại nhưng không di chuyển.
Nàng nói: “Con tiễn hoàng thúc ra khỏi Thập Lý Đình rồi trở về.”
Lý Nghệ trừng mắt nàng một hồi, đột nhiên quay đầu nhìn thiếu niên bên cạnh nàng, mày rậm nhăn lại, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn nói: “Sớm biết như thế, lúc trước ở Minh Nguyệt Dạ ta nên trực tiếp giết chết ngươi.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Mà Lâm Uyên cũng ngước mắt lên, đáy mắt cũng âm u lạnh lẽo như vậy.
Hắn nói: “Hiện tại cũng không muộn.”
Mắt thấy bầu không khí ly biệt trở nên giương cung bạt kiếm, Lý Tiện Ngư vội tách hai người ra. Nàng đẩy Lâm Uyên ra bên ngoài, nhỏ giọng nói: “Lâm Uyên, ngươi qua bên kia chờ ta, một chút, một chút là được rồi.”
Lâm Uyên nhìn nàng, cuối cùng mím chặt môi mỏng, nhíu mày tránh đến nơi xa.
Hắn đứng quay lưng lại, bảo đảm Lý Nghệ và hắn đều không xuất hiện trong tầm mắt nhau.
Lý Nghệ cũng xoay người xuống ngựa, dắt ngựa dẫn theo Lý Tiện Ngư chậm rãi đi về phía Thập Lý Đình.
Ngắn ngủn vài chục bước đường lại lâu như trải qua nửa đời người.
Lý Nghệ thoáng nghĩ về bản thân khi còn là thiếu niên. Nhớ tới thời điểm hắn mặc y phục đẹp cưỡi tuấn mã hung dữ, cầm đao ra trận giết địch. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời hắn. Mà giờ phút này, công danh lợi lộc nửa đời người đều tan theo mây khói dưới vó ngựa.
Lúc ly biệt, lại chỉ có người chất nữ không tính là thân cận là nàng tới đây tiễn hắn. Lý Nghệ cười to, cuối cùng dừng bước ở trước Thập Lý Đình.
Hắn quay đầu, nhìn về phía Lâm Uyên đang tránh đi, lạnh giọng mở miệng: “Sau vụ án của Tiết Mậu, ta từng điều tra thân thế hắn.”
Lý Tiện Ngư sửng sốt. Theo đó tim đập nhanh hơn.
“Hoàng thúc tra được thân thế của Lâm Uyên?” Nàng ngước đôi mắt sáng long lanh, trong lòng đầy mong đợi nhìn hắn: “Vậy, hoàng thúc có thể nói cho Gia Ninh không?”
Lý Nghệ nghiêng đầu, mắt ưng trở nên lạnh lùng: “Người của Minh Nguyệt Dạ nhặt được hắn từ một vách đá ở biên cương. Lúc đó bên cạnh hắn chỉ có một con ngựa chết, một cây cung khắc. Duy nhất có thể chứng minh thân phận chính là ngọc bội tùy thân.” Hắn cởi bọc hành lý trên lưng ngựa xuống, lấy một hộp gỗ đen nhánh ném cho nàng: “Rơi dập nát, nhưng ghép lại cũng miễn cưỡng có thể nhìn ra hoa văn ban đầu. Tự ngươi suy nghĩ cho tốt, có muốn đưa cho hắn hay không.”
Lý Tiện Ngư vội vàng đưa tay ra, cuối cùng cũng miễn cưỡng ôm được hộp gỗ trước khi rơi xuống đất.
Nàng cong mày đẹp, đáy mắt sáng như sao: “Cảm ơn hoàng thúc.”
Lý Nghệ lại không nhận lời cảm ơn của nàng. Ngược lại là lạnh giọng nhắc nhở: “Hắn không phải người Đại Nguyệt! Nếu người trả vật ấy cho hắn, hắn nhớ lại thân thế của mình, chưa chắc sẽ bảo hộ ngươi như hiện tại.”
Giọng nói hắn trở lên lạnh lùng, đáy mắt đen tối: “Thậm chí, còn có thể giết ngươi diệt khẩu.”
Lý Tiện Ngư hơi giật mình. Đầu ngón tay ôm hộp gỗ đen hơi co lại.
Thật lâu sau, nàng một lần nữa cong mi cười rộ lên: “Cảm ơn hoàng thúc chỉ điểm, Gia Ninh nhớ kỹ.”
Lý Nghệ từ nụ cười của thiếu nữ đã hiểu được lựa chọn của nàng.
Hắn có một lúc không tập trung. Dường như qua nàng, sau một thời gian dài, như nhìn thấy hoàng tỷ của mình.
Khi đó, nàng cũng còn niên thiếu. Cũng thích mặc váy đỏ, cười rộ lên mi mắt cũng cong cong như vậy. Cũng thiện tâm và dễ tin người như vậy.
Một lúc sau, thu hồi suy nghĩ lại. Hắn đột nhiên quay lưng lại, xoay người bước lên lưng ngựa.
Trước khi giục ngựa, hắn thoáng xoay người, mày rậm nhíu chặt, mắt ưng tràn đầy uy thế, lần cuối cùng với thân phận hoàng thúc, vẻ mặt nghiêm khắc mà cảnh cáo nàng: “Dễ dàng tin tưởng người khác, hơn phân nửa không có kết cục gì tốt! Một năm sau gửi thư cho ta. Nếu đã chết, ta sai người di tế bái cho ngươi!” Dứt lời, Lý Nghệ vung roi bạc lên. Tuấn mã xinh đẹp không quay đầu lại.
Lý Tiện Ngư đứng ở trước Thập Lý Đình, ôm hộp gỗ, nhìn về phương hướng hắn rời đi. Mày đẹp cong lên dần dần buông xuống, hốc mắt đỏ ửng.
Quan châu vừa khô cằn vừa lạnh, đường xá lại xa xôi.
Đại để cả đời này, đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy hoàng thúc.
米米米
Màn đêm buông xuống, đèn lồng được thắp sáng lên xung quanh.
Lý Tiện Ngư trở về từ ngoài cung, ngay cả quần áo cũng không hề thay thì đã vội vàng kéo tấm bình phong lại. Mắt hạnh của nàng cong cong, đưa hộp gỗ cầm trong tay cho Lâm Uyên.
“Lâm Uyên, hoàng thúc bảo ta trả nó lại cho ngươi.”
Nghe thấy hai chữ hoàng thúc, thiếu niên theo bản năng nhíu mày lại. Nhưng vẫn cầm lấy hộp gỗ, giơ tay mở ra.
Trong hộp gỗ cũng không có đồ vật của hắn, chỉ có những mảnh vỡ nhỏ bị vỡ nát của đồ vật làm bằng ngọc.
Có khoảng mấy chục miếng, kích thước lớn nhỏ khác nhau, chỉ bằng nhìn vào như vậy thì đã sớm không thể nhận ra được rốt cuộc đây là cái gì.
Mày kiếm của Lâm Uyên nhăn đến càng chặt: “Đây là cái gì?”
Lý Tiện Ngư cũng cúi đầu xuống nhìn xem. Nàng hơi ngẩn người khi nhìn thấy miếng ngọc bị vỡ thành như vậy, giống như lúc này mới hiểu được ý nghĩ của câu nói dập nát mà hoàng thúc đã nói.
Sau khi phục hồi tỉnh thần lại, nàng giải thích với hắn: “Hoàng thúc nói với ta, người của Minh Nguyệt Dạ nhặt được ngươi ở dưới sườn núi của biên cương quốc gia.” “Khi đó, bên cạnh ngươi chỉ có một con ngựa chết, một cây cung khắc, còn có một cái ngọc bội mang theo trên người.”
Nàng chỉ chỉ những mảnh vụn kia: “Đây là cái ngọc bội kia.”
Lâm Uyên gật đầu, nói với Lý Tiện Ngư: “Công chúa đi nghỉ ngơi trước đi. Thần ghép nó lại là được.”
Lý Tiện Ngư không buồn ngủ. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, nói với Lâm Uyên: “Để ta giúp ngươi.”
Nàng nói, lại cầm lấy một tờ giấy màu đỏ, rất cẩn thận giúp hắn đổ những mảnh vỡ trong hộp ra.
Sau đó lại thắp sáng cây đèn trên cái giá bằng bạc đặt trên bàn dài sáng lên một chút.
Lâm Uyên không từ chối.
Hắn chỉ cụp mắt xuống, sóng vai cùng nàng cùng nhau ngồi xuống bàn dài. Ngọc bội thật sự bị vỡ quá nhiều nên rất khó để nhận ra.
Lý Tiện Ngư không thể không cầm những mảnh nhỏ tới trước mắt, xem từng cái mảnh nhỏ một, rất cẩn thận đặt những mảnh nhỏ ghép lại được ở cùng một chỗ khác.
Việc làm vừa rườm rà vừa tỉnh tế như vậy, cho nên rất dễ dàng cảm thấy mệt mi.
Lý Tiện Ngư trò chuyện không đâu vào đâu với Lâm Uyên.
Nàng nói: “Hai ngày nữa là lập đông, Điện Phi Hương sẽ tự làm sủi cảo. Ngươi thường thích ăn nhân gì vậy?”
Lâm Uyên ghép hai mảnh nhỏ lại với nhau, đặt ở một bên, đáp: “Thần không kén ăn.” Lý Tiện Ngư trả lời một tiếng, lại nhẹ giọng nói: “Tuy là nói như vậy. Nhưng chung quy cũng không giống nhau. Tự mình gói sủi cảo tóm lại gói ngon hơn so với ăn ở bên ngoài.”
Lâm Uyên “ ừ " một tiếng.
Lại nghe thấy Lý Tiện Ngư nhỏ giọng nói: “Vậy, nếu không, ngươi chờ ăn xong sủi cảo lập đông rồi lại đi.”
Động tác của Lâm Uyên hơi ngừng lại, tiếp theo giải thích nói: “Thần chào tạm biệt với công chúa là vì chuyện của Nhiếp Chính Vương.”
Bây giờ Nhiếp Chính Vương đã rời đi, sóng gió ở Nguyệt Kinh Thành cũng đã dần dần bình ổn.
Vậy hẹn ước ba tháng của bọn họ vẫn có thể tiếp tục.
Lý Tiện Ngư lại không có vui vẻ bởi vì ngụ ý trong lời nói của Lâm Uyên.
Lông mi của nàng buông xuống, giọng nói hơi hạ xuống: “Không phải chuyện này, là ——”
Là bởi vì trước khi chia tay hoàng thúc nói với nàng, Lâm Uyên không phải là người Đại Nguyệt.
Vậy nếu hắn nhớ ra thân thế của mình, chắc là phải quay về quốc gia của hắn. Cũng giống như hoàng thúc vậy, không bao giờ có thể gặp được.
Nàng nghĩ như vậy, động tác ghép ngọc bội càng thêm chậm lại.
Mãi một lúc sau nàng mới nhỏ giọng nói: “Không có gì, chúng ta vẫn nên ghép xong ngọc bội này lại trước đi.”
Có lẽ khi đó sẽ có kết luận.
/190
|