-Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết? Mở mắt ra nào...
-Um
Tiểu Tuyết khẽ rên nhẹ, cố gắng mở đôi mắt nặng rĩu của mình ra, nhưng lại đành bất lực nhắm lại. Còn bên tụi hắn, gương măt ai nấy đều tràn ngập lo lắng, trong phòng yên lặng đến quỷ dị, xung quanh bao bởi một luồng khí âm u, gương mặt ai trong phòng đều tràn đầy lo lắng, thậm chí còn nghe thấy nhịp tim đang đập loạn của mình.
Không khí im lặng hồi lâu, lúc sau Thiên Điệp mới bừng tỉnh tức giận gào lên:
-TMD!!! CÒN KHÔNG MAU GỌI BÁC SĨ!!!!!!
Tiếng kêu làm bọn hắn giật mình, vội vàng cuống quýt chạy ào ra cửa. Lúc sau lại không thấy bóng dáng. Thiên Điệp nhìn bọn hắn từ từ biến mất, vẻ mặt thật ba chấm lấy tay bịt mặt lại lòng thầm suy nghĩ 'Bọn não phẳng vì yêu'.
Cô bước lại gần bên giường, ấn cái nút đỏ trên đỉnh đầu giường. Sau đó lại ngồi bên cạnh Tiểu Tuyết, lục trong ngăn tủ kế bên được 1 hộp y tế, lấy một cuộn băng gạc ra, bắt đầu xử lí vết thương cho Tiểu Tuyết. Lúc băng bó xong, bác sĩ và y tá cũng vừa kịp lúc đến. Họ rất nhanh chóng giúp Tiểu Tuyết kiểm tra vết thương. Còn Thiên Điệp thì đứng đậy, không nói gì cả ánh mắt âm trầm nhìn về con dao gọt trái cây nhỏ bị dính máu kia.
'Ai....đã làm chuyện này?'
---------------------------------------------
Lúc sau, bọn Tiêu Chính Phong, Bạch Dật, Lôi Dạ Vũ và Hiên Viên Ngạo Thiên quay lại, thấy vết thương Tiểu Tuyết đã được xử lí an toàn, trong phòng là Thiên Điệp và bác sĩ đang nói chuyện với nhau, liền bước nhanh tới.
-Bệnh nhân đã không có gì nguy hiểm cả rồi, nhưng người nhà hãy quan tâm đến bệnh nhân một chút nhé
-Vâng, cảm ơn bác sĩ
-Không có gì! A! Thế thì tôi xin phép đi trước
Bác sĩ nói xong thì cuối đầu rời đi, đi ngang qua bọn Tiêu Chính Phong, dừng lại gật đầu một cái rồi lại đi tiếp.
Bọn hắn cũng gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng đến chỗ Tiểu Tuyết. Lo lắng kiểm tra khắp người cô, phát hiện không có gì nguy hiểm mới thở phào một cái, đắp chăn cho cô rồi đến chỗ Thiên Điệp.
Thiên Điệp im lặng nhìn cửa sổ nãy giờ mới quay đầu, thuận tay ném con dao còn dính máu lên trên bàn gỗ. Mũi dao gọt trái cây liền hướng thẳng xuống mặt bàn vang lên tiếng *bộp* thanh thuý, máu từ từ chảy xuống mặt bàn, tạo thành một vũng nhỏ.
Cả đám bọn hắn liền nhíu mày, Hiên Viên Ngạo Thiên tiến lên, cầm lấy con dao tỉ mỉ xem xét, vô ý liếc nhìn cánh tay đang bị băng bó của Tiểu Tuyết. Bắt đầu suy luận nói
-Vết rạch tuy khá sâu nhưng lại không trúng bất kì một cái động mạch nào, chứng tỏ người tạo ra hẳn là không hiểu gì về việc này
-Vậy, các anh đoán xem người gây ra việc này là ai?
Thiên Điệp lên tiếng hỏi, tuy không nhận được đáp trả nhưng cô biết trong lòng tất cả đều có đáp án
-Tôi sẽ cho người điều tra!
Chính Phong, Hiên Viên, Dạ Vũ và Bạch Dật đều cùng đồng thanh lên tiếng. Không khí lúc này bao trùm sát khí quanh quẩn bọn hắn. Làm Thiên Điệp thật muốn chửi má nó, đây là bệnh viện được không? Các người cũng không nên phơi bày cái vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống kia đâu. Còn nữa, Tiểu Tuyết chắc chắn sẽ vì khí tức của các ngươi mà ngột chết đó!!!!!
-RENG RENG RENG!!!!!
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Thiên Điệp ngượng ngùng xoa mũi, quay đầu tránh ánh mắt như Satan của bọn hắn, ấn nút
-Alo, có chuyện gì thế anh hai?
-Thiên Điệp, anh nghe nói Tiểu Tuyết bị thương, bây giờ cô ấy sao rồi?
-Ể???? Sao anh lại biết chuyện này?
-Em thật sự không biết?
-Chuyện 3 học sinh con cháu thế gia bị mất tích không biết tại sao lại bị lan ra ngoài, hiện tại nghe tin con gái rượu của Lạc gia đã tìm được và đang trong bệnh viện, đám chó săn đang bên ngoài bệnh viện rình rập đấy
Thiên Điệp nghe thế, miệng không nhịn được chửi tục một câu
-Anh yên tâm, Tiểu Tuyết hiện tại không sao hết, về nhà em sẽ kể anh nghe. Bây giờ cúp máy nha
-Khoan Thiên.....Tút...Tút...Tút...
Đám Tiêu Chính Phong từ đầu tới cuối đang đỏng tai nghe thế liền nhíu mày. Chuyện này....e là rắc rối rồi đây.
----------------------------------------------
Xế chiều, Thiên Điệp cùng bọn hắn định ra ngoài ăn. Vừa mới bước ra khỏi cửa bệnh viện. Lập tức, một nhóm người liền ào ạt bay đến. Miệng không ngừng líu ríu hỏi về Tiểu Tuyết, đèn plash cùng tiếng *crap crap* không ngừng, kiến cả đám Thiên Điệp không hẹn cùng nhíu mày.
Làm ngơ những câu hỏi, bọn hắn vẫn tiếp tục bước đi, nhưng đám phóng viên nào để yên, họ lại túm lại quay quanh tụi Thiên Điệp khiến tâm tình cả bọn có tí khó chịu.
*Cạch*
Một tiếng mở cửa xe bỗng làm thu hút mọi người quay đầu lại. Phía trước, một nam nhân ánh mắt băng lãnh thân mặc một bộ vest đuôi tôm đen hoà mình vào với chiếc BMW đen nốt, bàn tay hướng vào trong cửa xe, ra hiệu mời bọn Thiên Điệp
-Thiên Điệp tiểu thư, Tiêu công tử, Hiên Viên công tử, Lôi công tử, Bạch công tử. Lạc gia chủ cho mời 5 vị
Thiên Điệp cùng bọn hắn gật đầu, bỏ mặc tiếng kêu của bọn phóng viên đằng sau, bước lên xe. Bỗng Thiên Điệp liền nhớ ra, định hỏi thì Nam Cung Hàn đã trả lời
-Thiên Điệp tiểu thư yên tâm, cô chủ Tiểu Tuyết đã được bảo vệ Lạc gia âm thầm đưa về nhà rồi. Còn bây giờ, xin hãy theo tôi
-Um
Tiểu Tuyết khẽ rên nhẹ, cố gắng mở đôi mắt nặng rĩu của mình ra, nhưng lại đành bất lực nhắm lại. Còn bên tụi hắn, gương măt ai nấy đều tràn ngập lo lắng, trong phòng yên lặng đến quỷ dị, xung quanh bao bởi một luồng khí âm u, gương mặt ai trong phòng đều tràn đầy lo lắng, thậm chí còn nghe thấy nhịp tim đang đập loạn của mình.
Không khí im lặng hồi lâu, lúc sau Thiên Điệp mới bừng tỉnh tức giận gào lên:
-TMD!!! CÒN KHÔNG MAU GỌI BÁC SĨ!!!!!!
Tiếng kêu làm bọn hắn giật mình, vội vàng cuống quýt chạy ào ra cửa. Lúc sau lại không thấy bóng dáng. Thiên Điệp nhìn bọn hắn từ từ biến mất, vẻ mặt thật ba chấm lấy tay bịt mặt lại lòng thầm suy nghĩ 'Bọn não phẳng vì yêu'.
Cô bước lại gần bên giường, ấn cái nút đỏ trên đỉnh đầu giường. Sau đó lại ngồi bên cạnh Tiểu Tuyết, lục trong ngăn tủ kế bên được 1 hộp y tế, lấy một cuộn băng gạc ra, bắt đầu xử lí vết thương cho Tiểu Tuyết. Lúc băng bó xong, bác sĩ và y tá cũng vừa kịp lúc đến. Họ rất nhanh chóng giúp Tiểu Tuyết kiểm tra vết thương. Còn Thiên Điệp thì đứng đậy, không nói gì cả ánh mắt âm trầm nhìn về con dao gọt trái cây nhỏ bị dính máu kia.
'Ai....đã làm chuyện này?'
---------------------------------------------
Lúc sau, bọn Tiêu Chính Phong, Bạch Dật, Lôi Dạ Vũ và Hiên Viên Ngạo Thiên quay lại, thấy vết thương Tiểu Tuyết đã được xử lí an toàn, trong phòng là Thiên Điệp và bác sĩ đang nói chuyện với nhau, liền bước nhanh tới.
-Bệnh nhân đã không có gì nguy hiểm cả rồi, nhưng người nhà hãy quan tâm đến bệnh nhân một chút nhé
-Vâng, cảm ơn bác sĩ
-Không có gì! A! Thế thì tôi xin phép đi trước
Bác sĩ nói xong thì cuối đầu rời đi, đi ngang qua bọn Tiêu Chính Phong, dừng lại gật đầu một cái rồi lại đi tiếp.
Bọn hắn cũng gật đầu đáp lại rồi nhanh chóng đến chỗ Tiểu Tuyết. Lo lắng kiểm tra khắp người cô, phát hiện không có gì nguy hiểm mới thở phào một cái, đắp chăn cho cô rồi đến chỗ Thiên Điệp.
Thiên Điệp im lặng nhìn cửa sổ nãy giờ mới quay đầu, thuận tay ném con dao còn dính máu lên trên bàn gỗ. Mũi dao gọt trái cây liền hướng thẳng xuống mặt bàn vang lên tiếng *bộp* thanh thuý, máu từ từ chảy xuống mặt bàn, tạo thành một vũng nhỏ.
Cả đám bọn hắn liền nhíu mày, Hiên Viên Ngạo Thiên tiến lên, cầm lấy con dao tỉ mỉ xem xét, vô ý liếc nhìn cánh tay đang bị băng bó của Tiểu Tuyết. Bắt đầu suy luận nói
-Vết rạch tuy khá sâu nhưng lại không trúng bất kì một cái động mạch nào, chứng tỏ người tạo ra hẳn là không hiểu gì về việc này
-Vậy, các anh đoán xem người gây ra việc này là ai?
Thiên Điệp lên tiếng hỏi, tuy không nhận được đáp trả nhưng cô biết trong lòng tất cả đều có đáp án
-Tôi sẽ cho người điều tra!
Chính Phong, Hiên Viên, Dạ Vũ và Bạch Dật đều cùng đồng thanh lên tiếng. Không khí lúc này bao trùm sát khí quanh quẩn bọn hắn. Làm Thiên Điệp thật muốn chửi má nó, đây là bệnh viện được không? Các người cũng không nên phơi bày cái vẻ mặt như muốn ăn tươi nuốt sống kia đâu. Còn nữa, Tiểu Tuyết chắc chắn sẽ vì khí tức của các ngươi mà ngột chết đó!!!!!
-RENG RENG RENG!!!!!
Một tiếng chuông điện thoại vang lên, Thiên Điệp ngượng ngùng xoa mũi, quay đầu tránh ánh mắt như Satan của bọn hắn, ấn nút
-Alo, có chuyện gì thế anh hai?
-Thiên Điệp, anh nghe nói Tiểu Tuyết bị thương, bây giờ cô ấy sao rồi?
-Ể???? Sao anh lại biết chuyện này?
-Em thật sự không biết?
-Chuyện 3 học sinh con cháu thế gia bị mất tích không biết tại sao lại bị lan ra ngoài, hiện tại nghe tin con gái rượu của Lạc gia đã tìm được và đang trong bệnh viện, đám chó săn đang bên ngoài bệnh viện rình rập đấy
Thiên Điệp nghe thế, miệng không nhịn được chửi tục một câu
-Anh yên tâm, Tiểu Tuyết hiện tại không sao hết, về nhà em sẽ kể anh nghe. Bây giờ cúp máy nha
-Khoan Thiên.....Tút...Tút...Tút...
Đám Tiêu Chính Phong từ đầu tới cuối đang đỏng tai nghe thế liền nhíu mày. Chuyện này....e là rắc rối rồi đây.
----------------------------------------------
Xế chiều, Thiên Điệp cùng bọn hắn định ra ngoài ăn. Vừa mới bước ra khỏi cửa bệnh viện. Lập tức, một nhóm người liền ào ạt bay đến. Miệng không ngừng líu ríu hỏi về Tiểu Tuyết, đèn plash cùng tiếng *crap crap* không ngừng, kiến cả đám Thiên Điệp không hẹn cùng nhíu mày.
Làm ngơ những câu hỏi, bọn hắn vẫn tiếp tục bước đi, nhưng đám phóng viên nào để yên, họ lại túm lại quay quanh tụi Thiên Điệp khiến tâm tình cả bọn có tí khó chịu.
*Cạch*
Một tiếng mở cửa xe bỗng làm thu hút mọi người quay đầu lại. Phía trước, một nam nhân ánh mắt băng lãnh thân mặc một bộ vest đuôi tôm đen hoà mình vào với chiếc BMW đen nốt, bàn tay hướng vào trong cửa xe, ra hiệu mời bọn Thiên Điệp
-Thiên Điệp tiểu thư, Tiêu công tử, Hiên Viên công tử, Lôi công tử, Bạch công tử. Lạc gia chủ cho mời 5 vị
Thiên Điệp cùng bọn hắn gật đầu, bỏ mặc tiếng kêu của bọn phóng viên đằng sau, bước lên xe. Bỗng Thiên Điệp liền nhớ ra, định hỏi thì Nam Cung Hàn đã trả lời
-Thiên Điệp tiểu thư yên tâm, cô chủ Tiểu Tuyết đã được bảo vệ Lạc gia âm thầm đưa về nhà rồi. Còn bây giờ, xin hãy theo tôi
/28
|