Mấy chế có coi Euro không? Năm nay Bồ đào nha giành giải, mừng v~ lớn . Tuy không có cá cược nhưng ta vẫn cầu Bồ đào nha thắng.
---------------------------------------------
Tiểu Tuyết một mực ngủ đến khuya mới tỉnh dậy, cũng bởi vì cái bụng nhỏ đang biểu tình dữ dội. Chứ không cô cũng chẳng quan tâm.
Khoác một chiếc áo khoác da lên người, Tiểu Tuyết từng bước xuống cầu thang. Nhìn đồng hồ điểm tới đã hơn 10h, chắc vẫn còn cửa hàng bán nhỉ?
Tiểu Tuyết âm thầm mở cửa, đi bộ tới cửa hàng tạp hoá. Vì nhà không có thức ăn, mì gói cũng hết, đến một cọng rau cũng không có. Tiểu Tuyết phải cắn răng đi ra ngoài trời đông lạnh giá mua như thế này.
Đêm, cái lạnh ào đến làm cho người ta phải run người, một cơn gió thoáng qua cũng đủ làm bạn hắt xì liên tục, mọi người đều mong có thể về nhà của mình mà ủ người trong chăn ấm áp. Nhưng vì lo cho cái bụng nhỏ bé mà Tiểu Tuyết phải lặn lội đường xa đi trên đường con đường lạnh giá này. Hai bàn tay từ lúc này đã trắng bệt, khí lạnh toả ra khiến cho mọi hoạt động của cô điều bị giảm đi rất nhiều. Dọc đường đi, cô luôn chà sát hai tai chỉ mong lấy được một tí hơi ấm.
Bước chậm trên đường hiu quạnh, lá cây bị gió thổi chà sát trên mặt đường kêu tiếng xào xạc, xào xạc , đèn đêm thỉnh thoảng cứ chớp tắt, chớp tắt, nghe đâu thoang thoảng còn có tiếng mèo kêu, con đường bị bóng đêm bao phủ ở phía trước, dù bạn có tinh mắt tới đâu cũng không thể nào mà nhìn rõ được.
Trên con đường tối om đầy quỷ dị đó, một thân ảnh nhỏ bé đi từng bước từng bước bước đi, mái tóc đen xoả dài đến thắt lưng, âm thanh trong trẻo đang lẩm bẩm một bài hát vu vơ nào đó, tiếng cười khúc khích vang lên trong đêm đen mịt mờ này.
- Là lá là la la là, la là la lá la la
Âm thanh của điệu nhạc cứ văng vẳng vang lên, thân ảnh bé nhỏ cầm trên tay bịch đồ ăn vặt cho buổi tối, miệng cười thiếu chút nữa là tới mang tai. Vâng không sai, thân ảnh bé nhỏ đó là của chị Tuyết ta. Chị Tuyết đang vui vì có đồ ăn lót bụng í mà ( ̄▽ ̄).
Tiểu Tuyết cầm bịch đồ ăn mà niềm vui sớm dâng trào trong....dạ dày. Cô vui vẻ hát một điệu nhạc, chân cố bước thật nhanh để về nhà thưởng thức bữa ăn. Dù không khí ban đêm có quỷ dị đến đâu nhưng cũng không làm cô quan tâm. Thứ mà cô hiếu kì chính là sự huyền bí như ma, phép thuật,.... Nếu bây giờ xuất hiện một cái bóng trắng, coi chừng cô cũng đã đuổi theo tìm hiểu rồi.
Tiểu Tuyết đang vui vẻ về nhà, nhưng niềm vui không giữ được lâu khi cô bắt gặp một thân ảnh đang nằm té xỉu dưới lòng đường cạnh cột đèn kia. Người ta có câu Tò mò giết chết con mèo , hôm nay cô mới được biết cảm giác đó. Vì cái lòng tò mò chết đẫm này, Tiểu Tuyết mới bước lại tìm hiểu cái xác đang nằm đó.
Càng lúc càng gần thân ảnh to lớn kia, Tiểu Tuyết càng thấy bóng lưng này có tí quen quen. Đến khi đứng kế bên, cô mới trợn mắt há mồm nhìn người đang nằm tê liệt dưới đây. Oh my ghost, đây là Hiên Viên Ngạo Thiên mà. Bộ bị đuổi ha sao mà nằm ngủ ở đây vậy?(chị có chắc là ngủ không đấy? (-_-|||))
Cẩn thận soi mói người hắn, thấy hắn không nhút nhít cô mới cả gan lên tiếng, chân còn không rảnh đạp đạp mấy cái lên tấm lưng to lớn của Hiên Viên Ngạo Thiên.
- Này, chết chưa?
Hiên Viên Ngạo Thiên bị đạp ăn đau, rên lên một tiếng, mở con mắt màu đen như hắc thạch của mình lên nhìn người con gái trước mắt. Nhưng nhìn tới nhìn lui, vẫn chỉ cảm thấy người trước mắt diện mạo rất mơ hồ, đầu ong ong một tiếng liền lăng ra ngất đi.
Tiểu Tuyết nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên mở mắt ra rồi lại đóng lại thì lập tức đen mặt. Đâu cần buồn ngủ như thế chứ? (chị vẫn chắc là ngủ à?). Cuối đầu xuống nhìn tổng quát từ trên xuống dưới một hồi, thấy vùng eo của hắn nhiễm ra cái gì ướt ướt, không ngừng chảy xuống loang hết trên chiếc áo sơ mi trắng khiến nó rất nhanh biến đỏ.
Đỏ?
Chỉ có một nguyên do duy nhất là: hắn bị thương!!!( giờ chị chắc là ngủ nữa không?). Hiên Viên Ngạo Thiên bị thương ! Nhưng vì sao lại bị thương nhỉ?
À nhớ rồi. Gia đình hắn thuộc hắc đạo có tiếng ở thế giới ngầm. Mà hắn lại là bang chủ bang Huyết quyết, chắc bị người ta hãm hại đây mà. Hừ, làm ăn cho cố vô rồi bị người ta đâm chém suốt ngày. Nếu hắn không phải nam chủ thì chắc bà tác giả cũng không cho anh sống đến từng này đâu.
Thở dài, người ta nói cứu người khi gặp nạn , Tình huống này cô nên cứu hay không? Cứu người gì không cứu, cứu phải một tên suốt ngày cứ đâm đâm chém chém, có ngày cô bị liên luỵ thì sao? Dù trong lòng cực kì ảo nảo nhưng Tiểu Tuyết vẫn cứu Hiên Viên Ngạo Thiên, coi như cô tích đức đi.
Quỳ xuống cạnh hắn, lôi trong bịch đồ ăn một cuộn giấy lau miệng, tuy giấy không dài lắm nhưng có lẽ đủ chống chọi nhỉ? Haha, hên là cô trước khi đi có mua về, không ngờ cũng có lợi như thế. Nhanh gọn mà thuần thục lau vết thương cho hắn, lấy nước lọc rửa qua một lần, sau đó lấy giấy quấn quanh vết thương. Máu đỏ thấm ướt cả giấy, sau vài vòng dù đã ngăn máu nhưng vẫn thấy một điểm hồng hồng nhỏ ở ngay chỗ vết thương. Cho tôi xin đi, máu anh ở đâu mà nhiều thế, chống cự được tới lúc này, theo kinh nghiệm đi mua lúc nãy cũng đã quá 15 phút rồi, máu cứ chảy ào ạt mà anh vẫn còn chống được. Thật vi diệu!!!
Sau khi xong quá trình băng bó, tay Tiểu Tuyết cùng quần áo cũng đã dính không ít máu, dù mùi máu đã bớt nồng nặc như khi nãy nhưng cô vẫn không thể nào chịu được. Bây giờ cô đang suy nghĩ làm sao đưa hắn về nhà đây.
Bế hắn? Không, cô không đủ sức đâu.
Cõng hắn? Cho lưng cô còng luôn hay sao vậy.
Lôi hắn? Vết thương sẽ chảy máu nữa mất.
Vác hắn? Ồ được đấy, thế là hành trình vác người về nhà của cô bắt đầu. Vừa bước vừa cầm tay hắn quàng lên vai mình, cô thật sự là tức đến phát điên.
Hắn là heo sao mà nặng quá vậy?
Đây là tiếng lòng của ai đó khi đang vác hàng à nhầm vác người. Tập tễnh đi vài bước lại lảo đảo qua trái phải khắp nơi, thật sự cái thân thể này quá yếu. Sức cũng không mạnh như cô nghĩ. Thật cmn ức chế mà.
Sau một hồi đấu tranh với cái xác sống này, cuối cùng cô cũng đã về tới nhà. Lại một lần nữa di chuyển hắn lên cầu thang rồi lại hướng đến phòng cô. Khi tới giường Kingsize, Tiểu Tuyết liền thả tay để mặc Hiên Viên Ngạo Thiên rơi với vận tốc tự do. Chỉ nghe *Rầm* một cái, Hiên Viên Ngạo Thiên đã nằm một đống trên giường, quần áo vì thấm máu đã sớm động lại, để lộ một đoá hoa Mạn đà đỏ rực ở bên góc phải eo.
Tiểu Tuyết mặc hắn nằm ở giường, loay hoay một hồi, cuối cùng cung tìm được hộp cứu thương. Đến giường nâng nửa người hắn dậy. Bàn tay nhỏ bé không do dự mà mở từng cúc áo của hắn. Chỉ mấy chốc, body 6 múi, cơ bắp lực lưỡng đã hiện trước mắt Tiểu Tuyết (chảy máu mũi a
). Dù có ngại một chút nhưng Tiểu Tuyết vẫn tiếp tục cởi hết áo hắn, sau đó bắt đầu trị thương cho hắn.
Thuần phục tẩy lại một lần nữa, chắc chắn hắn không bị nhiễm trùng cô mới bắt đầu băng bó vết thương cho hắn.
Sau một hồi băng băng bó bó, cuối cùng cũng làm xong. Tiểu Tuyết khẽ lau mồ hôi trên trán, nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên một hồi. Chắc chắn hắn vẫn còn đang ngất mới từng bước vào nhà tắm, cô thật không chịu nỗi mùi máu vẫn còn vương trên áo và tay này.
Vào phòng tắm, mở vòi sen, chỉnh nhiệt độ nước vừa đủ ấm mà bắt đầu tẩy rữa thân thể (rữa sạch sẽ rồi lên giường chờ sẵn phải không Tuyết tỷ :))). Cứ như vậy, âm thanh tí tách, tí tách từ phòng tắm vang lên, làm giảm sự im ắng cho căn phòng rộng lớn.
Hiên Viên Ngạo Thiên lờ mờ tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ, còn có vết thương cũng được băng bó kĩ lưỡng. Ai đã giúp hắn? Câu hỏi thật to hiện lên trên đầu Hiên Viên Ngạo Thiên. Hắn nghe âm thanh nho nhỏ vang lên từ phòng tắm, tò mò bước lại gần, không ngờ khi nhìn thấy lại là một cảnh xuân vô hạn như vầy. (anh Thiên thật là, ở nhà tắm không tắm thì làm gì, tò mò chi kì vậy ( ̄▽ ̄)).
Cửa kính nhà tắm trong suốt, hơi nước ấm bốc lên làm mờ đi mặt kính khiến cho bóng lưng nho nhỏ kia cũng khuất đi không ít. Chỉ thấy bóng lưng một người con gái đang hướng mặt về phía hắn, một đầu tóc đen mượt dài xoã ngang lưng, hai bờ vai trắng hồng ẩn ẩn sau làn hơi nước. Phía dưới thân thể bị được hơi nước bao vây, như ẩn như hiện lộ ra cặp mông căng mịn khiến cho bao người dục hoả dâng lên.
Hiên Viên Ngạo Thiên cảm thấy bụng dưới dâng lên một cõi dục hoả, áp chế lại dục vọng của chính mình. Cười khổ, một mực thích Tiểu Tuyết lại vì một thân ảnh nhỏ bé tương tự mà dâng lên tà niệm. Có lẽ hắn nên nhanh tay hơn nữa mới được, càng sớm ôm được mỹ nhân, chứ nhẫn nhịn suốt hắn sẽ điên lên mất.
*Cạch*
Cửa phòng tắm bỗng chốc mở ra, hắn ngơ ngác nhìn người con gái bước ra từ phòng tắm. Nhưng sau đó lại thay vào biểu cảm kinh ngạc, Tiểu Tuyết? Lẽ nào cô đã cứu hắn, suy nghĩ thế làm hắn như chìm vào mật ngọt, nở một nụ cười. Ánh mắt si mê nhìn về phía cô một thân dụ hoặc quyến rũ.
Cô một thân bé nhỏ lồi lỗm cân xứng được che đi bởi một chiếc khăn tắm ngắn chỉ dài đủ che từ cặp tuyết nhũ đến nơi tư mật ướt át. Mái tóc còn dài xoã xuống vì còn hơi nước và có chút hơi rối. Khuôn mặt vì tắm lâu trong nước ấm mà hơi đỏ, ánh mắt tĩnh lặng như hồ thu nay lại có một tia thoải mái, cánh môi đỏ mọng ướt át hơi mở, quả là một khung cảnh quyến rũ hiếm thấy.
---------------------------------------------
Haha, mấy chế đoán coi chương sau có H không nà? Ai đoán đúng ta tặng chương sau cho người đó, 2 người thôi nha .
---------------------------------------------
Tiểu Tuyết một mực ngủ đến khuya mới tỉnh dậy, cũng bởi vì cái bụng nhỏ đang biểu tình dữ dội. Chứ không cô cũng chẳng quan tâm.
Khoác một chiếc áo khoác da lên người, Tiểu Tuyết từng bước xuống cầu thang. Nhìn đồng hồ điểm tới đã hơn 10h, chắc vẫn còn cửa hàng bán nhỉ?
Tiểu Tuyết âm thầm mở cửa, đi bộ tới cửa hàng tạp hoá. Vì nhà không có thức ăn, mì gói cũng hết, đến một cọng rau cũng không có. Tiểu Tuyết phải cắn răng đi ra ngoài trời đông lạnh giá mua như thế này.
Đêm, cái lạnh ào đến làm cho người ta phải run người, một cơn gió thoáng qua cũng đủ làm bạn hắt xì liên tục, mọi người đều mong có thể về nhà của mình mà ủ người trong chăn ấm áp. Nhưng vì lo cho cái bụng nhỏ bé mà Tiểu Tuyết phải lặn lội đường xa đi trên đường con đường lạnh giá này. Hai bàn tay từ lúc này đã trắng bệt, khí lạnh toả ra khiến cho mọi hoạt động của cô điều bị giảm đi rất nhiều. Dọc đường đi, cô luôn chà sát hai tai chỉ mong lấy được một tí hơi ấm.
Bước chậm trên đường hiu quạnh, lá cây bị gió thổi chà sát trên mặt đường kêu tiếng xào xạc, xào xạc , đèn đêm thỉnh thoảng cứ chớp tắt, chớp tắt, nghe đâu thoang thoảng còn có tiếng mèo kêu, con đường bị bóng đêm bao phủ ở phía trước, dù bạn có tinh mắt tới đâu cũng không thể nào mà nhìn rõ được.
Trên con đường tối om đầy quỷ dị đó, một thân ảnh nhỏ bé đi từng bước từng bước bước đi, mái tóc đen xoả dài đến thắt lưng, âm thanh trong trẻo đang lẩm bẩm một bài hát vu vơ nào đó, tiếng cười khúc khích vang lên trong đêm đen mịt mờ này.
- Là lá là la la là, la là la lá la la
Âm thanh của điệu nhạc cứ văng vẳng vang lên, thân ảnh bé nhỏ cầm trên tay bịch đồ ăn vặt cho buổi tối, miệng cười thiếu chút nữa là tới mang tai. Vâng không sai, thân ảnh bé nhỏ đó là của chị Tuyết ta. Chị Tuyết đang vui vì có đồ ăn lót bụng í mà ( ̄▽ ̄).
Tiểu Tuyết cầm bịch đồ ăn mà niềm vui sớm dâng trào trong....dạ dày. Cô vui vẻ hát một điệu nhạc, chân cố bước thật nhanh để về nhà thưởng thức bữa ăn. Dù không khí ban đêm có quỷ dị đến đâu nhưng cũng không làm cô quan tâm. Thứ mà cô hiếu kì chính là sự huyền bí như ma, phép thuật,.... Nếu bây giờ xuất hiện một cái bóng trắng, coi chừng cô cũng đã đuổi theo tìm hiểu rồi.
Tiểu Tuyết đang vui vẻ về nhà, nhưng niềm vui không giữ được lâu khi cô bắt gặp một thân ảnh đang nằm té xỉu dưới lòng đường cạnh cột đèn kia. Người ta có câu Tò mò giết chết con mèo , hôm nay cô mới được biết cảm giác đó. Vì cái lòng tò mò chết đẫm này, Tiểu Tuyết mới bước lại tìm hiểu cái xác đang nằm đó.
Càng lúc càng gần thân ảnh to lớn kia, Tiểu Tuyết càng thấy bóng lưng này có tí quen quen. Đến khi đứng kế bên, cô mới trợn mắt há mồm nhìn người đang nằm tê liệt dưới đây. Oh my ghost, đây là Hiên Viên Ngạo Thiên mà. Bộ bị đuổi ha sao mà nằm ngủ ở đây vậy?(chị có chắc là ngủ không đấy? (-_-|||))
Cẩn thận soi mói người hắn, thấy hắn không nhút nhít cô mới cả gan lên tiếng, chân còn không rảnh đạp đạp mấy cái lên tấm lưng to lớn của Hiên Viên Ngạo Thiên.
- Này, chết chưa?
Hiên Viên Ngạo Thiên bị đạp ăn đau, rên lên một tiếng, mở con mắt màu đen như hắc thạch của mình lên nhìn người con gái trước mắt. Nhưng nhìn tới nhìn lui, vẫn chỉ cảm thấy người trước mắt diện mạo rất mơ hồ, đầu ong ong một tiếng liền lăng ra ngất đi.
Tiểu Tuyết nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên mở mắt ra rồi lại đóng lại thì lập tức đen mặt. Đâu cần buồn ngủ như thế chứ? (chị vẫn chắc là ngủ à?). Cuối đầu xuống nhìn tổng quát từ trên xuống dưới một hồi, thấy vùng eo của hắn nhiễm ra cái gì ướt ướt, không ngừng chảy xuống loang hết trên chiếc áo sơ mi trắng khiến nó rất nhanh biến đỏ.
Đỏ?
Chỉ có một nguyên do duy nhất là: hắn bị thương!!!( giờ chị chắc là ngủ nữa không?). Hiên Viên Ngạo Thiên bị thương ! Nhưng vì sao lại bị thương nhỉ?
À nhớ rồi. Gia đình hắn thuộc hắc đạo có tiếng ở thế giới ngầm. Mà hắn lại là bang chủ bang Huyết quyết, chắc bị người ta hãm hại đây mà. Hừ, làm ăn cho cố vô rồi bị người ta đâm chém suốt ngày. Nếu hắn không phải nam chủ thì chắc bà tác giả cũng không cho anh sống đến từng này đâu.
Thở dài, người ta nói cứu người khi gặp nạn , Tình huống này cô nên cứu hay không? Cứu người gì không cứu, cứu phải một tên suốt ngày cứ đâm đâm chém chém, có ngày cô bị liên luỵ thì sao? Dù trong lòng cực kì ảo nảo nhưng Tiểu Tuyết vẫn cứu Hiên Viên Ngạo Thiên, coi như cô tích đức đi.
Quỳ xuống cạnh hắn, lôi trong bịch đồ ăn một cuộn giấy lau miệng, tuy giấy không dài lắm nhưng có lẽ đủ chống chọi nhỉ? Haha, hên là cô trước khi đi có mua về, không ngờ cũng có lợi như thế. Nhanh gọn mà thuần thục lau vết thương cho hắn, lấy nước lọc rửa qua một lần, sau đó lấy giấy quấn quanh vết thương. Máu đỏ thấm ướt cả giấy, sau vài vòng dù đã ngăn máu nhưng vẫn thấy một điểm hồng hồng nhỏ ở ngay chỗ vết thương. Cho tôi xin đi, máu anh ở đâu mà nhiều thế, chống cự được tới lúc này, theo kinh nghiệm đi mua lúc nãy cũng đã quá 15 phút rồi, máu cứ chảy ào ạt mà anh vẫn còn chống được. Thật vi diệu!!!
Sau khi xong quá trình băng bó, tay Tiểu Tuyết cùng quần áo cũng đã dính không ít máu, dù mùi máu đã bớt nồng nặc như khi nãy nhưng cô vẫn không thể nào chịu được. Bây giờ cô đang suy nghĩ làm sao đưa hắn về nhà đây.
Bế hắn? Không, cô không đủ sức đâu.
Cõng hắn? Cho lưng cô còng luôn hay sao vậy.
Lôi hắn? Vết thương sẽ chảy máu nữa mất.
Vác hắn? Ồ được đấy, thế là hành trình vác người về nhà của cô bắt đầu. Vừa bước vừa cầm tay hắn quàng lên vai mình, cô thật sự là tức đến phát điên.
Hắn là heo sao mà nặng quá vậy?
Đây là tiếng lòng của ai đó khi đang vác hàng à nhầm vác người. Tập tễnh đi vài bước lại lảo đảo qua trái phải khắp nơi, thật sự cái thân thể này quá yếu. Sức cũng không mạnh như cô nghĩ. Thật cmn ức chế mà.
Sau một hồi đấu tranh với cái xác sống này, cuối cùng cô cũng đã về tới nhà. Lại một lần nữa di chuyển hắn lên cầu thang rồi lại hướng đến phòng cô. Khi tới giường Kingsize, Tiểu Tuyết liền thả tay để mặc Hiên Viên Ngạo Thiên rơi với vận tốc tự do. Chỉ nghe *Rầm* một cái, Hiên Viên Ngạo Thiên đã nằm một đống trên giường, quần áo vì thấm máu đã sớm động lại, để lộ một đoá hoa Mạn đà đỏ rực ở bên góc phải eo.
Tiểu Tuyết mặc hắn nằm ở giường, loay hoay một hồi, cuối cùng cung tìm được hộp cứu thương. Đến giường nâng nửa người hắn dậy. Bàn tay nhỏ bé không do dự mà mở từng cúc áo của hắn. Chỉ mấy chốc, body 6 múi, cơ bắp lực lưỡng đã hiện trước mắt Tiểu Tuyết (chảy máu mũi a
). Dù có ngại một chút nhưng Tiểu Tuyết vẫn tiếp tục cởi hết áo hắn, sau đó bắt đầu trị thương cho hắn.
Thuần phục tẩy lại một lần nữa, chắc chắn hắn không bị nhiễm trùng cô mới bắt đầu băng bó vết thương cho hắn.
Sau một hồi băng băng bó bó, cuối cùng cũng làm xong. Tiểu Tuyết khẽ lau mồ hôi trên trán, nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên một hồi. Chắc chắn hắn vẫn còn đang ngất mới từng bước vào nhà tắm, cô thật không chịu nỗi mùi máu vẫn còn vương trên áo và tay này.
Vào phòng tắm, mở vòi sen, chỉnh nhiệt độ nước vừa đủ ấm mà bắt đầu tẩy rữa thân thể (rữa sạch sẽ rồi lên giường chờ sẵn phải không Tuyết tỷ :))). Cứ như vậy, âm thanh tí tách, tí tách từ phòng tắm vang lên, làm giảm sự im ắng cho căn phòng rộng lớn.
Hiên Viên Ngạo Thiên lờ mờ tỉnh dậy, phát hiện mình đang ở một căn phòng xa lạ, còn có vết thương cũng được băng bó kĩ lưỡng. Ai đã giúp hắn? Câu hỏi thật to hiện lên trên đầu Hiên Viên Ngạo Thiên. Hắn nghe âm thanh nho nhỏ vang lên từ phòng tắm, tò mò bước lại gần, không ngờ khi nhìn thấy lại là một cảnh xuân vô hạn như vầy. (anh Thiên thật là, ở nhà tắm không tắm thì làm gì, tò mò chi kì vậy ( ̄▽ ̄)).
Cửa kính nhà tắm trong suốt, hơi nước ấm bốc lên làm mờ đi mặt kính khiến cho bóng lưng nho nhỏ kia cũng khuất đi không ít. Chỉ thấy bóng lưng một người con gái đang hướng mặt về phía hắn, một đầu tóc đen mượt dài xoã ngang lưng, hai bờ vai trắng hồng ẩn ẩn sau làn hơi nước. Phía dưới thân thể bị được hơi nước bao vây, như ẩn như hiện lộ ra cặp mông căng mịn khiến cho bao người dục hoả dâng lên.
Hiên Viên Ngạo Thiên cảm thấy bụng dưới dâng lên một cõi dục hoả, áp chế lại dục vọng của chính mình. Cười khổ, một mực thích Tiểu Tuyết lại vì một thân ảnh nhỏ bé tương tự mà dâng lên tà niệm. Có lẽ hắn nên nhanh tay hơn nữa mới được, càng sớm ôm được mỹ nhân, chứ nhẫn nhịn suốt hắn sẽ điên lên mất.
*Cạch*
Cửa phòng tắm bỗng chốc mở ra, hắn ngơ ngác nhìn người con gái bước ra từ phòng tắm. Nhưng sau đó lại thay vào biểu cảm kinh ngạc, Tiểu Tuyết? Lẽ nào cô đã cứu hắn, suy nghĩ thế làm hắn như chìm vào mật ngọt, nở một nụ cười. Ánh mắt si mê nhìn về phía cô một thân dụ hoặc quyến rũ.
Cô một thân bé nhỏ lồi lỗm cân xứng được che đi bởi một chiếc khăn tắm ngắn chỉ dài đủ che từ cặp tuyết nhũ đến nơi tư mật ướt át. Mái tóc còn dài xoã xuống vì còn hơi nước và có chút hơi rối. Khuôn mặt vì tắm lâu trong nước ấm mà hơi đỏ, ánh mắt tĩnh lặng như hồ thu nay lại có một tia thoải mái, cánh môi đỏ mọng ướt át hơi mở, quả là một khung cảnh quyến rũ hiếm thấy.
---------------------------------------------
Haha, mấy chế đoán coi chương sau có H không nà? Ai đoán đúng ta tặng chương sau cho người đó, 2 người thôi nha .
/28
|