Lúc này, một kẻ sĩ mở miệng hỏi: “Nữ lang đã tặng mười xe lương thực cho Tôn tiểu tướng quân sao?”
Trần Dung nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Kẻ sĩ kia gật đầu, lại hỏi: “Nữ lang cùng Tôn tiểu tướng quân đã quen biết trên đường đi đúng không? Nghe nói khi cậu ta đến thành Nam Dương để dàn xếp, chuyện thứ nhất đó là cầu kiến ngươi, thật vậy sao?”
Trần Dung đáp: “Vâng.”
Lúc này, trong lòng nàng đang thầm nghĩ: Sao vừa mở miệng đã hỏi tới Tôn Diễn rồi? Hay là, bọn họ thật sự tin lời đồn đãi kia, nghĩ rằng Nhiễm Mẫn muốn tiến công thành Nam Dương?
Trong lúc nàng trầm mặc, giọng của Nam Dương vương truyền đến: “Vậy theo như nữ lang, Tôn tiểu tướng quân là người như thế nào?”
Đến chính đề rồi.
Trần Dung ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo mà kiên định: “Tuy rằng tuổi Tôn tiểu tướng quân còn nhỏ, nhưng thật sự là đại trượng phu.”
Lời này vừa thốt ra, một kẻ sĩ bật cười một tiếng, nói: “Hay nữ lang thấy cậu ta tuấn mỹ, vì thế liền đánh giá như vậy?”
Lời người này vừa thốt ra, Trần Dung đứng dậy, nàng xốc rèm lên, để lộ ra gương mặt tinh xảo, quát với vẻ phẫn nộ: “Tôn tiểu tướng quân là huyết mạch của Tôn Trọng ở Giang Đông, làm người quang minh lỗi lạc, trên đường đi đến phía nam, người nhà của huynh ấy đều bị người Hồ hại chết, huynh ấy và người Hồ có mối thù không đội trời chung. Nam nhi như thế, vì sao lang quân lại nói lời châm chọc?”
Nàng nói tới đây, vung tay áo dài, mắng một cách oán hận: “Hừ, ta không muốn nói chuyện với người như các ngươi.”
Sau đó nàng xoay người, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mọi người thật sự không ngờ nàng lại nóng nảy như thế, vì vậy đều đồng thời ngẩn ra. Đảo mắt, kẻ sĩ kia bật cười rồi vội vàng đứng lên, vái chào thật sâu với nàng, nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn, là mỗ lỡ lời, nữ lang bớt giận, xin bớt giận.”
Ngôn từ vô cùng chân thành.
Trần Dung vẫn nghiêm mặt, một câu cũng không đáp, cứ bước đi, tiếp tục hướng ra phía ngoài.
Đúng lúc này, Nam Dương vương quát: “Ngăn nàng lại!”
Vài hộ vệ lên tiếng trả lời bước ra, chắn cửa lại.
Trần Dung gấp gáp, nàng có vẻ vô cùng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Lúc này, nàng nhìn cửa điện chỉ còn cách mấy bước kia, trong lòng lại âm thầm thở dài.
Ở phía sau nàng, Nam Dương vương được một mỹ nhân nâng đỡ đứng lên, lão trừng mắt nhìn Trần Dung, nói với giọng lạnh lùng: “Chỉ là một thứ nữ nho nhỏ trong Trần thị vậy mà cũng học tác phong của đám danh sĩ hay đám vương hầu cặn bã ư? Hừ hừ, Trần thị A Dung, cốt khí của nàng dùng sai chỗ rồi, ta cũng không thích nữ nhân có tính tình thế này.”
Trần Dung âm thầm mắng một tiếng trong lòng, thầm nghĩ: Ta ước gì lão không thích mà.
Nhưng ở mặt ngoài, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng, từ từ quay đầu lại.
Vừa nghiêng đầu, Trần Dung tà nghễ nhìn Nam Dương vương, ngạo mạn nói: “Nếu như thế, sao vương gia không chém giết một phụ nhân nho nhỏ như ta?” Nàng nói tới đây, đầu ngẩng cao, nặng nề bật cười đáp trả lão: “Thành Lạc Dương bị phá rồi, người Hồ đối với thành Nam Dương như hổ rình mồi, vương gia lại hoài nghi ý giúp đỡ của Nhiễm tướng quân cùng Tôn tiểu tướng quân, chẳng lẽ không sợ trúng kế phản gián của địch nhân, tự chặt cánh tay sao?”
Lời này của nàng khí thế hiên ngang, vô cùng có lý. Nam Dương vương không tự chủ quay đầu nhìn về phía hai kẻ sĩ.
Hai kẻ sĩ trầm mặc một hồi, trong đó một người gật đầu, nói: “Thực nhìn không ra tuổi nữ lang còn nhỏ mà đã có chút kiến thức.”
Kiếp trước nàng đã đi theo Nhiễm mẫn lăn lộn nhiều năm ở tiền tuyến, có thể không có kiến thức sao? Nói đến nói đi, chuyện Nhiễm Mẫn bị nghi ngờ, kiếp trước cũng từng phát sinh rồi.
Một kẻ sĩ khác nói với Trần Dung: “Nữ lang, mời ngồi vào chỗ.”
Trần Dung không hề cử động, nàng vẫn lấy một loại thái độ ngạo mạn, xem thường nhìn chằm chằm mấy người đó.
Nam Dương vương hiển nhiên có chút thẹn quá thành giận, lão thở hổn hển rồi trầm giọng quát: “Người đâu!”
Tiếng quát vừa mới thét ra, một kẻ sĩ đã kêu lên: “Vương gia, không thể tức giận.” Một kẻ sĩ khác cũng định há mồm muốn nói, bọn họ biết, tuy Trần thị A Dung trước mắt chỉ là một thứ nữ nhưng trong khoảng thời gian này nàng lại nổi tiếng khắp thành Nam Dương, không phải người có thể dễ dàng động vào.
Nam Dương vương áp chế lửa giận, quát: “Người đâu, mời Trần thị A Dung lui xuống, an trí cho tốt.”
“Vâng.”
Hai tỳ nữ vẫn đứng hầu ở bên ngoài lên tiếng trả lời đi vào, hướng về phía Trần Dung.
Trần Dung hừ một tiếng, vung tay áo dài, nói: “Ta sẽ tự đi.” Dứt lời, nàng nhanh chóng đi ra ngoài điện.
Nhìn bóng dáng nàng đi xa, Nam Dương vương đau đầu ngồi trở lại tháp, nói: “Nữ lang này ngày thường mê người như vậy, tại sao lại có tính cách này?” Vừa nói, lão vừa liên tục lắc đầu.
Thấy lão suy nghĩ, một kẻ sĩ cẩn thận dựa sát vào lão, thấp giọng khuyên nhủ: “Vương gia, nữ lang này cũng không tầm thường đâu, một khi lời nói vừa rồi của nàng bị truyền ra ngoài, Nhiễm tướng quân cùng Tôn tiểu tướng quân sẽ biết mất thôi.”
Nam Dương vương nghe vậy, vung tay phải, quát: “Truyền lệnh, ai cũng không được nói chuyện vừa rồi với bên ngoài.”
“Vâng.” Mọi người nghiêm nghị đáp ứng.
Dừng một chút, Nam Dương vương xoa trán, lại vung tay, nói thầm: “Xui xui, một nữ lang yêu mị như thế vậy mà học tác phong của đám danh sĩ, nói năng từng từ đều rất chói tai, còn có biểu tình kia, thật sự khiến người ta vừa nhìn mà căm tức. Ai, hiện tại bổn vương không có chút hứng thú nào cả.”
Thấy lão không có sắc dục, hai kẻ sĩ thở dài nhẹ nhõm.
Trần Dung được hai tỳ nữ một trái một phải nâng đỡ, đồng thời cũng là cưỡng ép, đi ra ngoài sân, lên xe ngựa, hướng tới tây viện.
Trần Dung ngồi trong xe ngựa nhắm hai mắt, trong vẻ mặt trầm tĩnh mang theo lạnh lùng, còn có khinh thường.
Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nàng, lại nhìn thoáng qua nhau, đều không lên tiếng. Đến tận lúc này, các nàng mới biết được nữ lang trước mắt không thèm coi vương gia ra gì. Làm sao các nàng còn dám nói năng lỗ mãng giống như vừa rồi?
Hai nàng đều không chú ý tới, sắc mặt Trần Dung trầm tĩnh như nước, lúc này hai tay lại đan chặt nhau vào nhau: Làm sao bây giờ? Tôn Diễn cũng bị hoài nghi rồi, hơn phân nửa sẽ có người theo dõi trông chừng, làm sao còn có thể cứu ta ra? Sớm biết vậy thì lúc ấy hẳn nên bảo Bình ẩu tìm Vương Hoằng xin giúp đỡ. Hừ, tiểu tử kia vô lễ với ta, dù thế nào cũng phải cứu ta một lần chứ?
Trần Dung nhẹ giọng đáp: “Vâng.”
Kẻ sĩ kia gật đầu, lại hỏi: “Nữ lang cùng Tôn tiểu tướng quân đã quen biết trên đường đi đúng không? Nghe nói khi cậu ta đến thành Nam Dương để dàn xếp, chuyện thứ nhất đó là cầu kiến ngươi, thật vậy sao?”
Trần Dung đáp: “Vâng.”
Lúc này, trong lòng nàng đang thầm nghĩ: Sao vừa mở miệng đã hỏi tới Tôn Diễn rồi? Hay là, bọn họ thật sự tin lời đồn đãi kia, nghĩ rằng Nhiễm Mẫn muốn tiến công thành Nam Dương?
Trong lúc nàng trầm mặc, giọng của Nam Dương vương truyền đến: “Vậy theo như nữ lang, Tôn tiểu tướng quân là người như thế nào?”
Đến chính đề rồi.
Trần Dung ngẩng đầu lên, giọng nói trong trẻo mà kiên định: “Tuy rằng tuổi Tôn tiểu tướng quân còn nhỏ, nhưng thật sự là đại trượng phu.”
Lời này vừa thốt ra, một kẻ sĩ bật cười một tiếng, nói: “Hay nữ lang thấy cậu ta tuấn mỹ, vì thế liền đánh giá như vậy?”
Lời người này vừa thốt ra, Trần Dung đứng dậy, nàng xốc rèm lên, để lộ ra gương mặt tinh xảo, quát với vẻ phẫn nộ: “Tôn tiểu tướng quân là huyết mạch của Tôn Trọng ở Giang Đông, làm người quang minh lỗi lạc, trên đường đi đến phía nam, người nhà của huynh ấy đều bị người Hồ hại chết, huynh ấy và người Hồ có mối thù không đội trời chung. Nam nhi như thế, vì sao lang quân lại nói lời châm chọc?”
Nàng nói tới đây, vung tay áo dài, mắng một cách oán hận: “Hừ, ta không muốn nói chuyện với người như các ngươi.”
Sau đó nàng xoay người, nhanh chóng đi ra ngoài.
Mọi người thật sự không ngờ nàng lại nóng nảy như thế, vì vậy đều đồng thời ngẩn ra. Đảo mắt, kẻ sĩ kia bật cười rồi vội vàng đứng lên, vái chào thật sâu với nàng, nói: “Hổ thẹn, hổ thẹn, là mỗ lỡ lời, nữ lang bớt giận, xin bớt giận.”
Ngôn từ vô cùng chân thành.
Trần Dung vẫn nghiêm mặt, một câu cũng không đáp, cứ bước đi, tiếp tục hướng ra phía ngoài.
Đúng lúc này, Nam Dương vương quát: “Ngăn nàng lại!”
Vài hộ vệ lên tiếng trả lời bước ra, chắn cửa lại.
Trần Dung gấp gáp, nàng có vẻ vô cùng tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng. Lúc này, nàng nhìn cửa điện chỉ còn cách mấy bước kia, trong lòng lại âm thầm thở dài.
Ở phía sau nàng, Nam Dương vương được một mỹ nhân nâng đỡ đứng lên, lão trừng mắt nhìn Trần Dung, nói với giọng lạnh lùng: “Chỉ là một thứ nữ nho nhỏ trong Trần thị vậy mà cũng học tác phong của đám danh sĩ hay đám vương hầu cặn bã ư? Hừ hừ, Trần thị A Dung, cốt khí của nàng dùng sai chỗ rồi, ta cũng không thích nữ nhân có tính tình thế này.”
Trần Dung âm thầm mắng một tiếng trong lòng, thầm nghĩ: Ta ước gì lão không thích mà.
Nhưng ở mặt ngoài, nàng chỉ hừ lạnh một tiếng, từ từ quay đầu lại.
Vừa nghiêng đầu, Trần Dung tà nghễ nhìn Nam Dương vương, ngạo mạn nói: “Nếu như thế, sao vương gia không chém giết một phụ nhân nho nhỏ như ta?” Nàng nói tới đây, đầu ngẩng cao, nặng nề bật cười đáp trả lão: “Thành Lạc Dương bị phá rồi, người Hồ đối với thành Nam Dương như hổ rình mồi, vương gia lại hoài nghi ý giúp đỡ của Nhiễm tướng quân cùng Tôn tiểu tướng quân, chẳng lẽ không sợ trúng kế phản gián của địch nhân, tự chặt cánh tay sao?”
Lời này của nàng khí thế hiên ngang, vô cùng có lý. Nam Dương vương không tự chủ quay đầu nhìn về phía hai kẻ sĩ.
Hai kẻ sĩ trầm mặc một hồi, trong đó một người gật đầu, nói: “Thực nhìn không ra tuổi nữ lang còn nhỏ mà đã có chút kiến thức.”
Kiếp trước nàng đã đi theo Nhiễm mẫn lăn lộn nhiều năm ở tiền tuyến, có thể không có kiến thức sao? Nói đến nói đi, chuyện Nhiễm Mẫn bị nghi ngờ, kiếp trước cũng từng phát sinh rồi.
Một kẻ sĩ khác nói với Trần Dung: “Nữ lang, mời ngồi vào chỗ.”
Trần Dung không hề cử động, nàng vẫn lấy một loại thái độ ngạo mạn, xem thường nhìn chằm chằm mấy người đó.
Nam Dương vương hiển nhiên có chút thẹn quá thành giận, lão thở hổn hển rồi trầm giọng quát: “Người đâu!”
Tiếng quát vừa mới thét ra, một kẻ sĩ đã kêu lên: “Vương gia, không thể tức giận.” Một kẻ sĩ khác cũng định há mồm muốn nói, bọn họ biết, tuy Trần thị A Dung trước mắt chỉ là một thứ nữ nhưng trong khoảng thời gian này nàng lại nổi tiếng khắp thành Nam Dương, không phải người có thể dễ dàng động vào.
Nam Dương vương áp chế lửa giận, quát: “Người đâu, mời Trần thị A Dung lui xuống, an trí cho tốt.”
“Vâng.”
Hai tỳ nữ vẫn đứng hầu ở bên ngoài lên tiếng trả lời đi vào, hướng về phía Trần Dung.
Trần Dung hừ một tiếng, vung tay áo dài, nói: “Ta sẽ tự đi.” Dứt lời, nàng nhanh chóng đi ra ngoài điện.
Nhìn bóng dáng nàng đi xa, Nam Dương vương đau đầu ngồi trở lại tháp, nói: “Nữ lang này ngày thường mê người như vậy, tại sao lại có tính cách này?” Vừa nói, lão vừa liên tục lắc đầu.
Thấy lão suy nghĩ, một kẻ sĩ cẩn thận dựa sát vào lão, thấp giọng khuyên nhủ: “Vương gia, nữ lang này cũng không tầm thường đâu, một khi lời nói vừa rồi của nàng bị truyền ra ngoài, Nhiễm tướng quân cùng Tôn tiểu tướng quân sẽ biết mất thôi.”
Nam Dương vương nghe vậy, vung tay phải, quát: “Truyền lệnh, ai cũng không được nói chuyện vừa rồi với bên ngoài.”
“Vâng.” Mọi người nghiêm nghị đáp ứng.
Dừng một chút, Nam Dương vương xoa trán, lại vung tay, nói thầm: “Xui xui, một nữ lang yêu mị như thế vậy mà học tác phong của đám danh sĩ, nói năng từng từ đều rất chói tai, còn có biểu tình kia, thật sự khiến người ta vừa nhìn mà căm tức. Ai, hiện tại bổn vương không có chút hứng thú nào cả.”
Thấy lão không có sắc dục, hai kẻ sĩ thở dài nhẹ nhõm.
Trần Dung được hai tỳ nữ một trái một phải nâng đỡ, đồng thời cũng là cưỡng ép, đi ra ngoài sân, lên xe ngựa, hướng tới tây viện.
Trần Dung ngồi trong xe ngựa nhắm hai mắt, trong vẻ mặt trầm tĩnh mang theo lạnh lùng, còn có khinh thường.
Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nàng, lại nhìn thoáng qua nhau, đều không lên tiếng. Đến tận lúc này, các nàng mới biết được nữ lang trước mắt không thèm coi vương gia ra gì. Làm sao các nàng còn dám nói năng lỗ mãng giống như vừa rồi?
Hai nàng đều không chú ý tới, sắc mặt Trần Dung trầm tĩnh như nước, lúc này hai tay lại đan chặt nhau vào nhau: Làm sao bây giờ? Tôn Diễn cũng bị hoài nghi rồi, hơn phân nửa sẽ có người theo dõi trông chừng, làm sao còn có thể cứu ta ra? Sớm biết vậy thì lúc ấy hẳn nên bảo Bình ẩu tìm Vương Hoằng xin giúp đỡ. Hừ, tiểu tử kia vô lễ với ta, dù thế nào cũng phải cứu ta một lần chứ?
/245
|