Mạc Ly Hiên tươi cười, hơi quay đầu kêu lên: "Mẫu thân đỡ Lăng đại nhân cùng phu nhân đứng lên đi, nếu không bọn họ tuổi đã cao còn phải lạy con!"
"Được." Lăng Tuyết Mạn mỉm cười nhìn Mạc Ly Hiên, tỏ vẻ nàng hiểu được khổ tâm của nó, sau đó chậm rãi bước đến gần, mỗi tay đỡ một người đứng lên, cười nói: "Phụ mẫu, các ngài đừng như vậy. Ly Hiên thành tâm thay con cảm tạ các ngài. Ha ha, con đói bụng rồi, phụ thân có chuẩn bị cơm cho chúng con không?"
"Ngươi đứa nhỏ này!" Lăng Bắc Nguyên trừng mắt Lăng Tuyết Mạn một cái, nói: "Bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời tiểu Vương gia đến nhà ăn dùng bữa!"
"Được, vậy thì quấy rầy Lăng đại nhân!" Mạc Ly Hiên gật đầu
Lăng Tuyết Mạn từ đầu đến cuối cũng chưa để ý đại phu nhân, lại không biết một hồi âm mưu đã xếp đặt kỹ lường chờ nàng cùng Mạc Ly Hiên bước vào!
Bữa trưa dùng xong khoảng nửa canh giờ.
Sau bữa cơm, Lăng Tuyết Mạn cùng Nhị phu nhân đi về phía hậu đường nói chuyện. Mạc Ly Hiên cùng quản gia và Lăng Bắc Nguyên ở trong đại sảnh uống trà nói chuyện phiếm.
Ai ngờ vừa uống xong một chén trà, Mạc Ly Hiên đột nhiên đau bụng, trên trán toát mồ hôi lạnh, chỉ nói được một câu: "Quản gia, bụng ta…" từ trên ghế ngã xuống, bất tỉnh!
"Tiểu Vương gia!"
"Tiểu Vương gia!"
Quản gia cùng Lăng Bắc Nguyên thất thanh kêu lên. Quản gia cuống quít ôm lấy Mạc Ly Hiên, thấy sắc mặt nố tái nhợt, hai mắt nhắm chặt không có một chút sức sống!
"Người đâu! Mau truyền thái y! Nhanh lên!" Lăng Bắc Nguyên vội hô to, toát ra một thân mồ hôi lạnh. Tiểu Vương gia nếu có gì không hay xảy ra, lại là ở Lăng phủ gặp chuyện không may, sợ là toàn bộ Lăng gia hắn phải chôn cùng!
"Tiểu Vương gia, tiểu Vương gia." Quản gia vừa hô vừa hướng thị vệ Tứ Vương phủ ở bên ngoài quát: "Người đâu, nhanh đi đến Nhị Vương phủ bẩm báo Nhị Vương gia, tiểu Vương gia đột nhiên ngất đi!"
Nghe xong, bọn hạ nhân vô cùng lo lắng chạy đi.
Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vọt tới trước, hỏi quản gia không biết bệnh Mạc Ly Hiên ra sao, liền không dám di động nó, trên mặt hiện lên lo lắng vô cùng.
"Ly Hiên! Ly Hiên con tỉnh lại đi. Ly Hiên làm sao vậy? Ly Hiên đừng làm ta sợ mà. Ly Hiên mở mắt nhìn ta đi."
Lăng Tuyết Mạn lệ như mưa ôm chặt lấy Mạc Ly Hiên, gọi to.
Sau đó, giương mắt đỏ bừng hỏi: "Quản gia, ngươi nói ta thật sự là sao chổi khắc phu khắc tử sao? Phu quân mất, Ly Hiên đột nhiên hôn mê, ta…"
"Vương phi!" Quản gia ngắt lời, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, nói: "Vương phi không thể nói lời ấy, bằng không Hoàng Thượng sẽ không tha cho ngài!"
"Nhưng Ly Hiên…" Lăng Tuyết Mạn cắn chặt môi, nước mắt tuôn rơi. Nếu dùng mạng của Ly Hiên để đổi mạng của nàng, nàng tuyệt đối không đồng ý.
"Vương phi đừng vội, hãy chờ thái y đến. Lại nói tiểu Vương gia người tốt ắt có trời giúp, không có việc gì." Quản gia quyết đoán khuyên can.
Rất nhanh, thái y không kịp thở chạy đến. Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn cũng vội vàng đến cùng thái y, đạp cửa tiến vào.
"Hiên nhi!"
Mạc Kỳ Diễn kinh hãi hô một tiếng, chạy tới nhìn Mạc Ly Hiên hôn mê, ra lệnh: "Thái y nhanh nhìn xem!"
"Vâng!"
Lưu thái y lau mồ hôi trên trán, bắt mạch cho Mạc Ly Hiên, mày nhăn, không nói được một lời, lại xem xét mắt và lưỡi Mạc Ly Hiên, không ngừng lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng, nói: "Bẩm Nhị Vương gia, tiểu Vương gia ngoài việc mạch tượng suy yếu, không còn chứng bệnh khác."
"Hiên nhi làm sao ngất?" Mạc Kỳ Diễn nhíu mày hỏi lại.
Lăng Tuyết Mạn cùng Lăng Bắc Nguyên và đám người quản gia đều khẩn trương nhìn Lưu thái y.
Lưu thái y hơi trầm ngâm nói: "Nhị Vương gia, mạch tiểu Vương gia có một chút nghịch chuyển, hạ quan cẩn thận bắt mạch, ngũ tạng tiểu Vương gia hoàn toàn không có dị trạng, đột nhiên ngất sợ là tim bị mệt."
"Đúng rồi, thái y, Tiểu Vương gia trước khi ngất từng nói bụng ngài bị gì đó, không kịp nói xong đã hôn mê." Quản gia nhớ lại.
"Bụng?"
Lưu thái y ngẩn ra, vội một lần nữa kiểm tra toàn diện, không dám bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, nhưng lại vẫn lắc đầu như trước, "Nhị Vương gia, tha thứ cho hạ quan vô năng. Đề nghị Nhị Vương gia đem tiểu Vương gia vào trong cung cho Thái Y Viện hội chẩn!"
Mạc Kỳ Diễn cắn răng nói: "Được, cấp tốc chạy tới cung!"
Lăng Tuyết Mạn như nghe đến bác sĩ phán định tử vong, hai mắt dại ra, hơi giật mình nhìn Mạc Kỳ Diễn ôm lấy Mạc Ly Hiên đi ra ngoài. Chờ bọn họ đi tới cửa, đột nhiên phát điên xông tới nắm chặt cánh tay Mạc Kỳ Diễn, hai mắt đẫm lệ, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Nhị Vương gia, Ly Hiên không có việc gì phải không?" Bạn đang đọc chuyện tại
"Được." Lăng Tuyết Mạn mỉm cười nhìn Mạc Ly Hiên, tỏ vẻ nàng hiểu được khổ tâm của nó, sau đó chậm rãi bước đến gần, mỗi tay đỡ một người đứng lên, cười nói: "Phụ mẫu, các ngài đừng như vậy. Ly Hiên thành tâm thay con cảm tạ các ngài. Ha ha, con đói bụng rồi, phụ thân có chuẩn bị cơm cho chúng con không?"
"Ngươi đứa nhỏ này!" Lăng Bắc Nguyên trừng mắt Lăng Tuyết Mạn một cái, nói: "Bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời tiểu Vương gia đến nhà ăn dùng bữa!"
"Được, vậy thì quấy rầy Lăng đại nhân!" Mạc Ly Hiên gật đầu
Lăng Tuyết Mạn từ đầu đến cuối cũng chưa để ý đại phu nhân, lại không biết một hồi âm mưu đã xếp đặt kỹ lường chờ nàng cùng Mạc Ly Hiên bước vào!
Bữa trưa dùng xong khoảng nửa canh giờ.
Sau bữa cơm, Lăng Tuyết Mạn cùng Nhị phu nhân đi về phía hậu đường nói chuyện. Mạc Ly Hiên cùng quản gia và Lăng Bắc Nguyên ở trong đại sảnh uống trà nói chuyện phiếm.
Ai ngờ vừa uống xong một chén trà, Mạc Ly Hiên đột nhiên đau bụng, trên trán toát mồ hôi lạnh, chỉ nói được một câu: "Quản gia, bụng ta…" từ trên ghế ngã xuống, bất tỉnh!
"Tiểu Vương gia!"
"Tiểu Vương gia!"
Quản gia cùng Lăng Bắc Nguyên thất thanh kêu lên. Quản gia cuống quít ôm lấy Mạc Ly Hiên, thấy sắc mặt nố tái nhợt, hai mắt nhắm chặt không có một chút sức sống!
"Người đâu! Mau truyền thái y! Nhanh lên!" Lăng Bắc Nguyên vội hô to, toát ra một thân mồ hôi lạnh. Tiểu Vương gia nếu có gì không hay xảy ra, lại là ở Lăng phủ gặp chuyện không may, sợ là toàn bộ Lăng gia hắn phải chôn cùng!
"Tiểu Vương gia, tiểu Vương gia." Quản gia vừa hô vừa hướng thị vệ Tứ Vương phủ ở bên ngoài quát: "Người đâu, nhanh đi đến Nhị Vương phủ bẩm báo Nhị Vương gia, tiểu Vương gia đột nhiên ngất đi!"
Nghe xong, bọn hạ nhân vô cùng lo lắng chạy đi.
Lăng Tuyết Mạn kinh ngạc, vọt tới trước, hỏi quản gia không biết bệnh Mạc Ly Hiên ra sao, liền không dám di động nó, trên mặt hiện lên lo lắng vô cùng.
"Ly Hiên! Ly Hiên con tỉnh lại đi. Ly Hiên làm sao vậy? Ly Hiên đừng làm ta sợ mà. Ly Hiên mở mắt nhìn ta đi."
Lăng Tuyết Mạn lệ như mưa ôm chặt lấy Mạc Ly Hiên, gọi to.
Sau đó, giương mắt đỏ bừng hỏi: "Quản gia, ngươi nói ta thật sự là sao chổi khắc phu khắc tử sao? Phu quân mất, Ly Hiên đột nhiên hôn mê, ta…"
"Vương phi!" Quản gia ngắt lời, ánh mắt làm cho người ta sợ hãi, nói: "Vương phi không thể nói lời ấy, bằng không Hoàng Thượng sẽ không tha cho ngài!"
"Nhưng Ly Hiên…" Lăng Tuyết Mạn cắn chặt môi, nước mắt tuôn rơi. Nếu dùng mạng của Ly Hiên để đổi mạng của nàng, nàng tuyệt đối không đồng ý.
"Vương phi đừng vội, hãy chờ thái y đến. Lại nói tiểu Vương gia người tốt ắt có trời giúp, không có việc gì." Quản gia quyết đoán khuyên can.
Rất nhanh, thái y không kịp thở chạy đến. Nhị Vương gia Mạc Kỳ Diễn cũng vội vàng đến cùng thái y, đạp cửa tiến vào.
"Hiên nhi!"
Mạc Kỳ Diễn kinh hãi hô một tiếng, chạy tới nhìn Mạc Ly Hiên hôn mê, ra lệnh: "Thái y nhanh nhìn xem!"
"Vâng!"
Lưu thái y lau mồ hôi trên trán, bắt mạch cho Mạc Ly Hiên, mày nhăn, không nói được một lời, lại xem xét mắt và lưỡi Mạc Ly Hiên, không ngừng lắc đầu, thần sắc nghiêm trọng, nói: "Bẩm Nhị Vương gia, tiểu Vương gia ngoài việc mạch tượng suy yếu, không còn chứng bệnh khác."
"Hiên nhi làm sao ngất?" Mạc Kỳ Diễn nhíu mày hỏi lại.
Lăng Tuyết Mạn cùng Lăng Bắc Nguyên và đám người quản gia đều khẩn trương nhìn Lưu thái y.
Lưu thái y hơi trầm ngâm nói: "Nhị Vương gia, mạch tiểu Vương gia có một chút nghịch chuyển, hạ quan cẩn thận bắt mạch, ngũ tạng tiểu Vương gia hoàn toàn không có dị trạng, đột nhiên ngất sợ là tim bị mệt."
"Đúng rồi, thái y, Tiểu Vương gia trước khi ngất từng nói bụng ngài bị gì đó, không kịp nói xong đã hôn mê." Quản gia nhớ lại.
"Bụng?"
Lưu thái y ngẩn ra, vội một lần nữa kiểm tra toàn diện, không dám bỏ qua một chi tiết nhỏ nào, nhưng lại vẫn lắc đầu như trước, "Nhị Vương gia, tha thứ cho hạ quan vô năng. Đề nghị Nhị Vương gia đem tiểu Vương gia vào trong cung cho Thái Y Viện hội chẩn!"
Mạc Kỳ Diễn cắn răng nói: "Được, cấp tốc chạy tới cung!"
Lăng Tuyết Mạn như nghe đến bác sĩ phán định tử vong, hai mắt dại ra, hơi giật mình nhìn Mạc Kỳ Diễn ôm lấy Mạc Ly Hiên đi ra ngoài. Chờ bọn họ đi tới cửa, đột nhiên phát điên xông tới nắm chặt cánh tay Mạc Kỳ Diễn, hai mắt đẫm lệ, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Nhị Vương gia, Ly Hiên không có việc gì phải không?" Bạn đang đọc chuyện tại
/503
|