Trên đường đi, Đột Hoa vương gia sớm đã thấy bụng mình có gì đó không ổn, nhưng công phu của hắn thâm hậu, chỉ cần vận công ép xuống, ngoài mặt liền giống như không có chuyện gì xảy ra. Mãi tới khi hắn đưa tay muốn bóp cổ Diêu Mật, bao tử đúng lúc quặn một cái, thế mạnh như nước, nhưng trong nháy mắt bị hụt, lại bị Tạ Đằng dễ dàng gạt ra. Càng dồn dập nữa là, Diêu Mật phun mê hương lên mặt hắn, khiến tay chân hắn nhũn ra, ngã xuống đất, không khống chế được nội công, gì đấy cũng mất kiểm soát.
Nước Đại Kim trước đây lập hòa ước với Đại Ngụy, cho đến khi nội loạn, đổi ngôi vua, lại tự mình xé bỏ hòa ước, kích động chiến tranh. Vốn nghĩ Đại Ngụy không dám tái chiến, chỉ cần Đại Ngụy cầu hòa, sẽ nhân cơ hội ép buộc, khiến Đại Ngụy dâng vàng bạc tơ gấm, không ngờ Đại Ngụy tổn thất như vậy lại dám xuất chiến. Càng không ngờ rằng lại mắc phải sai sót, khiến cho ba người Linh Chi trốn đi báo tin, chiến tranh thất bại, bọn họ phải cầu hòa triều Đại Ngụy, nỗi hận này khó mà nén xuống. Bởi vậy họ muốn giết tỷ muội Linh Chi. Chẳng ngờ bây giờ, hai gã thích khách không những không giết được tỷ muội Linh Chi, mà Đột Hoa vương gia cũng bị xấu mặt.
Chỉ trong nháy mắt, Đột Hoa vương gia đứng lên, dứt khoát nhảy tọt vào hồ sen. Hắn đường đường là vương gia Đại Kim quốc, nếu bị người khác biết chuyện mình bị mất khống chế thì còn đâu là mặt mũi? Chỉ còn cách nhảy vào hồ sen, để nước hồ tẩy sạch ‘sản phẩm’ mới có thể giấu được chuyện này.
Tiểu Đao một tay kéo Linh Chi, một tay đấu với sát thủ, đột nhiên thấy một người nhảy xuống hồ thì bị dọa đến giật mình, lại thấy người kia chẳng hề tiến sát lại họ, mà chỉ bứt lá bèo đạp chân đến góc bên kia, có vẻ không phải đến giúp thích khách, nên cũng không rảnh quay đầu nhìn hắn, chỉ ra sức kéo Linh Chi bơi, kéo dài thời gian khiến tên thích khách đuối sức.
Nước hồ sen xanh trong màu ngọc bích, đứng trên bờ nhìn xuống mặt hồ, mặc dù nước gợn, bọt phun tứ phía, vẫn có thể nhìn ra tình hình đại khái. Tạ Đằng thấy Tiểu Đao ở trong nước không gặp bất lợi, ngược lại hai tên thích khách thân thủ dần dần bị trì trệ, hình như chống đỡ không nổi, bởi vậy cũng không gấp tham gia hỗ trợ, lại đứng nhìn Đột Hoa vương gia, thấy hắn bế khí túm thắt lưng đạp loạn, rất kì quái, cũng không muốn đánh rắn giập đầu, chỉ hô lớn: “Tiểu Đao, Đột Hoa vương gia Đại Kim quốc bị thích khách hù dọa, sơ ý rơi xuống nước, chớ có ngộ thương.”
Giọng nói Tạ Đằng truyền vào trong nước, hai tên thích khách thấy tình hình không ổn, muốn tốc chiến tốc thắng, lập tức vung kiếm đâm loạn xạ vào nước. Tiểu Đao nghe giọng nói của Tạ Đằng xong như được ăn một viên thuốc an thần, vừa nâng người Linh Chi vừa né kiếm của thích khách, trong lòng lại sợ Linh Chi uống nhiều nước, nên không kịp chờ hỗ trợ, vội vàng nhân khe hở, dùng sức ném Linh Chi lên bờ, bản thân cũng tự leo lên.
Bên này âm thanh truyền rất vang, Tạ Thắng và tạ Nam nhanh chóng chạy tới, mười vị hộ vệ khôi ngô của Diêu Mật cũng nghe tiếng tới nơi, thoáng cái âm thanh nhảy xuống nước “Tủm, tủm, tủm” đồng loạt vang lên. Không còn cách nào, thích khách ở trong nước mà, dù sao cũng phải nhảy xuống giải quyết bọn chúng.
Trần Vĩ và Trần Minh nâng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, trong lòng cũng lo Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng uống nhiều nước không cứu được, mắt thấy Tạ Thắng và Tạ Nam nhảy xuống, sau đó một đám thị vệ cũng tưng bừng nhảy theo, hai người vội kéo Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng bơi ra ngoài, nâng các nàng lên bờ rồi tự mình nhảy lên.
“Đẩy nước trong bụng các nàng ra ngoài!” Thấy sắc mặt tỷ muội Linh Chi trắng bệch, mắt nhắm tịt không rục rịch, Tạ Đằng bước lên dò hơi thở, rồi lệnh cho Tiểu Đao, Trần Vĩ và Trần Minh: “Người giao cho các ngươi cứu, bất luận là cách gì, nhanh chóng cứu các nàng ấy tỉnh lại.”
Vừa nãy nguy cấp, Tiểu Đao bất chấp, không nghĩ nhiều đến phương diện trai gái, lúc này nhìn Linh Chi xiêm y ướt đẫm, đường cong lả lướt, lại không làm được, xoay đầu nói: “Tướng quân, vẫn nên để mình bà tử làm thôi.”
“Nói nhảm, ngươi khi nãy ôm đã ôm, kéo đã kéo, bây giờ ngượng ngùng cái nỗi gì? Mau đẩy nước trong bụng các nàng ra rồi hô hấp nhân tạo*. Chờ bà tử qua được tới đây, không chừng người đã tắt thở rồi.” Tạ Đằng không kiên nhẫn phất tay: “Nàng ta chết, ngươi đi mà lĩnh phạt!”
*Mếu biết dùng từ nào cho thích hợp.
Tiểu Đao và Linh Chi cùng lớn lên trong phủ tướng quân, bởi vì trước đây tình cảm cô cháu của Tạ Vân và Tạ Đằng rất tốt, bọn họ cũng thường xuyên va chạm, mà Linh Chi lớn hơn Tiểu Đao vài tuổi, cho mình là tỷ tỷ, nên thường giúp Tiểu Đao vá quần áo, lúc Linh Chi mất tích, Tiểu Đao cũng rất đau lòng. Tiểu Đao nghĩ nhanh tình hình lúc này, cũng không ngại ngùng nữa, vội vàng phi đến bên người Linh Chi, để cho nàng ghé lên đầu gối mình, lập tức dùng đầu gối đội vào bụng nàng, dùng sức ép vào bụng nàng, thấy miệng nàng phụt nước, mới thầm thở phào một hơi.
Trần Vĩ ban đầu cũng hơi thiếu tự nhiên, nghe Tạ Đằng nói vậy, liền không chờ bà tử, vội gánh Tô Ngọc Thanh lên vai, để bụng nàng đè trên bả vai mình rồi tóm hai chân nàng ra sức giật, nước nhanh chóng trào ra từ miệng mũi Tô Ngọc Thanh, đợi đến khi bụng Tô Ngọc Thanh hõm xuống mới đặt nàng xuống đất, cúi người mở quai hàm nàng ta, thấy nàng hé miệng, liền thổi khí vào trong cổ nàng.
Trần Minh thấy Tiểu Đao và Trần Vĩ sau khi ép nước ra thì thổi khí, cũng theo trình tự như thế mà làm.
Diêu Mật nhìn một loạt động tác của Tiểu Đao, lại liếc Tạ Đằng, trong lòng yên lặng: Một thị thiếp tốt đẹp như vậy lại bất đắc dĩ phải dâng cho Tiểu Đao, đáng tiếc ha!
Tạ Đằng cảm giác được ánh mắt của Diêu Mật, tức giận liếc nàng một cái, gì đây chứ, lúc này mà còn ghen được sao? Đúng là nữ nhân, lúc nào cũng khó hiểu.
Nhìn đi, thiếp thị sang tay, bực lắm đúng không? Diêu Mật thấy dáng vẻ của Tạ Đằng, tự cho mình đoán trúng tâm tư hắn, chỉ thầm hừ hừ, lại thấy quản gia không sợ chết ở đâu thò đầu ra xem chừng, thì gọi: “Trần bá, mau đi thỉnh đại phu, và sai phòng bếp đun nồi nước gừng.”
Nàng vừa dứt lời, chợt nghe tiếng nước “ào ào”, tám viên thị vệ đã nhả lên bờ, hai người khác mỗi người kéo một thích khách, hai gã thích khách hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh, nhìn như sắp chết tới nơi. Nàng lập tức nấp sau lưng Tạ Đằng, chỉ ló nửa đầu ra hỏi: “Bọn chúng bị sao vậy?”
Một thị vệ nói: “Thấy chúng ta nhiều người, biết không đich lại, bọn chúng đã nuốt độc tự vẫn.”
“Vậy là chết rồi à?” Diêu Mật lau mồ hôi, hôm nay là ngày ta nhập trạch, trong phủ lại có người chết, đây, đây là là điềm xấu mà!
Vừa nói xong, Tạ Thắng và Tạ Nam kéo Đột Hoa vương gia lên bờ, nói: “Vương gia bị chuột rút.”
“Khổ thân vương gia rồi.” Tạ Đằng lên giọng: “Thích khách vào phủ, vương gia vốn là khách, lại tiên phong nhảy xuống hồ hỗ trợ bắt thích khách, bây giờ thích khách đã bị đền tội, rất cảm tạ vương gia ra tay cứu trợ.”
Đột Hoa vương gia có nỗi khổ không nói nên lời, cũng may bụng hết đau, cuối cùng cũng lấy lại một ít thể diện, bởi vậy thều thào: “Hai nước quan hệ thân thiết, hôm nay đến Diêu phủ chúc mừng phu nhân nhập trạch, thấy thích khách, tất nhiên phải vội vàng tương trợ.”
Giữa cuộc nói chuyện, Linh Chi tỉnh dậy, hé mắt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang cúi xuống thì cả kinh, gào lên the thé: “Ngươi đang làm gì?”
“Linh Chi tỷ tỷ, tỷ tỉnh là tốt rồi.” Tiểu Đao khổ cả buổi, thấy thích khách chết, Linh Chi tỉnh lại mới thở ra nhẹ nhõm, té ngồi xuống đất, vô lực phất tay nói: “Không chết là tốt rồi!”
Linh Chi lúc này mới nhớ chuyện mình gặp thích khách, bị Tiểu Đao kéo ngã xuống bậc thềm, lăn vào trong hồ, thoáng cái cảm thấy trên người mình **, quần áo dán chặt vào cơ thể cực kì khó chịu, trên mặt nóng rần như phát sốt, chống người ngồi dậy, ngẩng đầu, thấy Tạ Đằng và Diêu Mật đang đứng trò chuyện, xung quanh rất lộn xộn ồn ào, hai gã thích khách mặt trắng xanh nằm cách đó không xa, liền “Òa” một tiếng, lại hôn mê bất tỉnh.
“Ôm các nàng vào phòng, trước tiên cho uống nước gừng, rồi chờ đại phu đến chẩn bệnh.” Tạ Đằng vội vàng chỉ huy Tiểu Đao, Trần Vĩ và Trần Minh, thấy bọn họ mỗi người ôm một người, lúc này mới xoay lại sai người điều tra rõ lai lịch của hai tên thích khách.
Tạ Đoạt Thạch và Nghiêm phó tướng đánh xong một ván cờ thì nghe nói thích khách đã chết, Đột Hoa vương gia rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, đang được đại phu chẩn bệnh, nhưng hắn không chịu uống thuốc, chỉ đổi bộ quần áo rồi cáo từ, không khỏi cười ha hả: “Đột Hoa vương gia chịu thiệt rồi?”
Sử di nương cười nham hiểm: “Uống chén trà bã đậu của ta, nào còn dám uống thuốc?”
Nghe Sử di nương nói xong, ai cũng cười, nói: “Tuy vậy, sợ rằng Đột Hoa vương gia kia không cam lòng lần này bị thua thiệt, có thể sẽ đến gây chuyện, mấy ngày tới phải cẩn thận hơn.”
Diêu lão gia, Sử lão gia và Phạm lão gia sau khi xảy ra chuyện mới được nghe kể, vội vàng chạy tới, hỏi rõ nguyên nhân xong cũng không hoảng mà nói rằng: “Có huynh đệ tướng quân ở đây thì sợ cái gì?”
Diêu lão gia cực kì tin tưởng Tạ Đằng, cười cười: “Tướng quân gặp thiên quân vạn mã cũng nhàn, nói chi là chỉ bắt hai tên thích khách?”
Một nơi khác, tự có quan phủ đến bắt hai tên thích khách, tự lập hồ sơ thẩm tra. Đám Đoan quận vương và La Hãn thấy trời sắp tối, Diêu phủ lại có hộ vệ canh gác khắp nơi, chuyện thích khách vào phủ ẩn trốn khó mà xảy ra lần nữa, liền cáo từ.
Tạ Đoạt Thạch đến sương phòng nhìn tỷ muội Linh Chi, thấy các nàng đã tỉnh thì hết lo ngại, yên lòng.
Linh Chi tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng bách vị tạp trần, lại nhớ đến cảnh mình bị Tiểu Đao ôm tới ôm lui rơi vào trong mắt Tạ Đằng, thì vô cùng bực bội, giọng khàn khàn nói: “Lão tướng quân, đều tại nô tỳ gây phiền phức. Xong việc này, sẽ vào am làm ni cô.”
“Linh Chi tỷ tỷ, lúc đó ta chỉ muốn không để cho tên thích khách đắc thủ, nên mới không cố kỵ tỷ là con gái, này, này…” Tiểu Đao bị dọa giật mình khi nghe Linh Chi nói phải đến am làm ni cô.
Tạ Đoạt Thạch khoát tay nói: “Được rồi, không phải Tiểu Đao còn chưa đính hôn sao? Để Tiểu Đao chịu trách nhiệm! Của hồi môn phủ tướng quân sẽ đưa.”
Ngoại trừ như vậy, còn có thể như thế nào chứ? Linh Chi nghĩ đến dáng vẻ xa cách xưa nay của Tạ Đằng, lại nghĩ đến thực tế, không khỏi buồn bã, miệng lại nói: “Nô tỳ lớn hơn Tiểu Đao ba tuổi, chỉ sợ không ổn.”
“Ta không chê!” Tiểu Đao nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Linh Chi, nhanh chóng bảy tỏ: “Từ nhỏ ta đã thích tỷ tỷ.” Vừa nói vừa nhìn sắt mặt của Linh Chi, thấy nàng cúi đầu nhìn mu bàn tay, thì lập tức đến quấn lại băng gạc cho nàng, cam đoan: “Tí nữa ta sẽ tìm a hoàn làm nàng bị phỏng, để nàng ta khóc lóc trở về.”
Khóe miệng Linh Chi lộ ý cười, cúi đầu không nói.
Tô Ngọc Thanh cũng tỉnh dậy, đối diện với khuôn mặt của Trần Vĩ, thì xuất ra một chưởng, kêu ầm lên: “Ai mượn ngươi cứu? Sau này ta sao mà làm người?”
“Cứu người là sai à?” Trần Vĩ thấy Tô Ngọc Thanh điêu ngoa, lập tức buông tay nàng ra, lui ra sau một bước, nói: “Tốt thôi, ta chịu thiệt một chút, cưới ngươi làm vợ là được chứ gì. Ta thân mang chiến công, có nhà do phụ thân để lại, ăn mặc không lo. Hơn nữa, ta lớn lên tuấn tú, không kém Nhị tướng quân, ngươi nhìn kĩ thử coi…”
Sau đó mọi người nghe nói, Linh Chi đồng ý gả cho Tiểu Đao. Tô Ngọc Thanh cũng bằng lòng để Trần Vĩ rước về nhà. Chỉ có Lý Phượng miệng bị rách, lại rơi xuống nước, hễ mở miệng là đau rát nên không nói gì, dù cho Trần Minh có nói thế nào, nàng ta cũng một mực lắc đầu, không biết có gả cho Trần Minh hay không.
Đêm hôm đó, huynh đệ Tạ gia ở lại Diêu phủ không đi, nói rằng sợ lại có thích khách lẻn vào, vì an toàn, bọn họ sẽ ở Diêu phủ mấy ngày, đến khi nào đoàn người Đột Hoa vương gia rời kinh thành thì thôi.
Hôm nay thích khách náo loạn, Cố phu nhân hơi sợ, khi thấy huynh đệ Tạ gia muốn ở lại, hiển nhiên là hoan nghênh, vội vàng quét dọn sương phòng, lại sai người sang phủ tướng quân lấy đồ dùng của bọn họ về, con rể ở nhà mẹ đẻ, bà phải chuẩn bị chu đáo.
Tạ Đằng cất lại tâm tư, hôm nay Diêu Mật nói không giống như giả vờ, hình như thật sự không muốn gả chồng, hắn phải nghĩ cách khiến nàng hồi tâm chuyển ý. Mà hoàng thượng thế này là có ý gì chứ? Trong cung nhiều hộ vệ tới tuổi về vườn như vậy mà không ban, tại sao lại ban mười tên hộ vệ đẹp trai chưa lập gia thất chứ?
Hắn đang làu bàu, Tạ Thắng và Tạ Nam đẩy cửa bước vào, chau mày nói: “Đai ca, huynh mau giải quyết đại tẩu đi! Huynh bắt được đại tẩu, hai ‘nường’ kia sẽ dao động, bọn ta mới dễ dàng hạ thủ.”
“Yên tâm.” Tạ Đằng chắp tay sau lưng bước đi thong thả, đẩy cửa nhìn ánh trăng, sau một hồi mới lên tiếng: “Tí nữa ta đi tìm nhạc phụ đại nhân, có nhạc phụ đại nhân tương trợ, chắc chắn sẽ nhanh chóng đắc thủ.”
Nước Đại Kim trước đây lập hòa ước với Đại Ngụy, cho đến khi nội loạn, đổi ngôi vua, lại tự mình xé bỏ hòa ước, kích động chiến tranh. Vốn nghĩ Đại Ngụy không dám tái chiến, chỉ cần Đại Ngụy cầu hòa, sẽ nhân cơ hội ép buộc, khiến Đại Ngụy dâng vàng bạc tơ gấm, không ngờ Đại Ngụy tổn thất như vậy lại dám xuất chiến. Càng không ngờ rằng lại mắc phải sai sót, khiến cho ba người Linh Chi trốn đi báo tin, chiến tranh thất bại, bọn họ phải cầu hòa triều Đại Ngụy, nỗi hận này khó mà nén xuống. Bởi vậy họ muốn giết tỷ muội Linh Chi. Chẳng ngờ bây giờ, hai gã thích khách không những không giết được tỷ muội Linh Chi, mà Đột Hoa vương gia cũng bị xấu mặt.
Chỉ trong nháy mắt, Đột Hoa vương gia đứng lên, dứt khoát nhảy tọt vào hồ sen. Hắn đường đường là vương gia Đại Kim quốc, nếu bị người khác biết chuyện mình bị mất khống chế thì còn đâu là mặt mũi? Chỉ còn cách nhảy vào hồ sen, để nước hồ tẩy sạch ‘sản phẩm’ mới có thể giấu được chuyện này.
Tiểu Đao một tay kéo Linh Chi, một tay đấu với sát thủ, đột nhiên thấy một người nhảy xuống hồ thì bị dọa đến giật mình, lại thấy người kia chẳng hề tiến sát lại họ, mà chỉ bứt lá bèo đạp chân đến góc bên kia, có vẻ không phải đến giúp thích khách, nên cũng không rảnh quay đầu nhìn hắn, chỉ ra sức kéo Linh Chi bơi, kéo dài thời gian khiến tên thích khách đuối sức.
Nước hồ sen xanh trong màu ngọc bích, đứng trên bờ nhìn xuống mặt hồ, mặc dù nước gợn, bọt phun tứ phía, vẫn có thể nhìn ra tình hình đại khái. Tạ Đằng thấy Tiểu Đao ở trong nước không gặp bất lợi, ngược lại hai tên thích khách thân thủ dần dần bị trì trệ, hình như chống đỡ không nổi, bởi vậy cũng không gấp tham gia hỗ trợ, lại đứng nhìn Đột Hoa vương gia, thấy hắn bế khí túm thắt lưng đạp loạn, rất kì quái, cũng không muốn đánh rắn giập đầu, chỉ hô lớn: “Tiểu Đao, Đột Hoa vương gia Đại Kim quốc bị thích khách hù dọa, sơ ý rơi xuống nước, chớ có ngộ thương.”
Giọng nói Tạ Đằng truyền vào trong nước, hai tên thích khách thấy tình hình không ổn, muốn tốc chiến tốc thắng, lập tức vung kiếm đâm loạn xạ vào nước. Tiểu Đao nghe giọng nói của Tạ Đằng xong như được ăn một viên thuốc an thần, vừa nâng người Linh Chi vừa né kiếm của thích khách, trong lòng lại sợ Linh Chi uống nhiều nước, nên không kịp chờ hỗ trợ, vội vàng nhân khe hở, dùng sức ném Linh Chi lên bờ, bản thân cũng tự leo lên.
Bên này âm thanh truyền rất vang, Tạ Thắng và tạ Nam nhanh chóng chạy tới, mười vị hộ vệ khôi ngô của Diêu Mật cũng nghe tiếng tới nơi, thoáng cái âm thanh nhảy xuống nước “Tủm, tủm, tủm” đồng loạt vang lên. Không còn cách nào, thích khách ở trong nước mà, dù sao cũng phải nhảy xuống giải quyết bọn chúng.
Trần Vĩ và Trần Minh nâng Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng, trong lòng cũng lo Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng uống nhiều nước không cứu được, mắt thấy Tạ Thắng và Tạ Nam nhảy xuống, sau đó một đám thị vệ cũng tưng bừng nhảy theo, hai người vội kéo Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng bơi ra ngoài, nâng các nàng lên bờ rồi tự mình nhảy lên.
“Đẩy nước trong bụng các nàng ra ngoài!” Thấy sắc mặt tỷ muội Linh Chi trắng bệch, mắt nhắm tịt không rục rịch, Tạ Đằng bước lên dò hơi thở, rồi lệnh cho Tiểu Đao, Trần Vĩ và Trần Minh: “Người giao cho các ngươi cứu, bất luận là cách gì, nhanh chóng cứu các nàng ấy tỉnh lại.”
Vừa nãy nguy cấp, Tiểu Đao bất chấp, không nghĩ nhiều đến phương diện trai gái, lúc này nhìn Linh Chi xiêm y ướt đẫm, đường cong lả lướt, lại không làm được, xoay đầu nói: “Tướng quân, vẫn nên để mình bà tử làm thôi.”
“Nói nhảm, ngươi khi nãy ôm đã ôm, kéo đã kéo, bây giờ ngượng ngùng cái nỗi gì? Mau đẩy nước trong bụng các nàng ra rồi hô hấp nhân tạo*. Chờ bà tử qua được tới đây, không chừng người đã tắt thở rồi.” Tạ Đằng không kiên nhẫn phất tay: “Nàng ta chết, ngươi đi mà lĩnh phạt!”
*Mếu biết dùng từ nào cho thích hợp.
Tiểu Đao và Linh Chi cùng lớn lên trong phủ tướng quân, bởi vì trước đây tình cảm cô cháu của Tạ Vân và Tạ Đằng rất tốt, bọn họ cũng thường xuyên va chạm, mà Linh Chi lớn hơn Tiểu Đao vài tuổi, cho mình là tỷ tỷ, nên thường giúp Tiểu Đao vá quần áo, lúc Linh Chi mất tích, Tiểu Đao cũng rất đau lòng. Tiểu Đao nghĩ nhanh tình hình lúc này, cũng không ngại ngùng nữa, vội vàng phi đến bên người Linh Chi, để cho nàng ghé lên đầu gối mình, lập tức dùng đầu gối đội vào bụng nàng, dùng sức ép vào bụng nàng, thấy miệng nàng phụt nước, mới thầm thở phào một hơi.
Trần Vĩ ban đầu cũng hơi thiếu tự nhiên, nghe Tạ Đằng nói vậy, liền không chờ bà tử, vội gánh Tô Ngọc Thanh lên vai, để bụng nàng đè trên bả vai mình rồi tóm hai chân nàng ra sức giật, nước nhanh chóng trào ra từ miệng mũi Tô Ngọc Thanh, đợi đến khi bụng Tô Ngọc Thanh hõm xuống mới đặt nàng xuống đất, cúi người mở quai hàm nàng ta, thấy nàng hé miệng, liền thổi khí vào trong cổ nàng.
Trần Minh thấy Tiểu Đao và Trần Vĩ sau khi ép nước ra thì thổi khí, cũng theo trình tự như thế mà làm.
Diêu Mật nhìn một loạt động tác của Tiểu Đao, lại liếc Tạ Đằng, trong lòng yên lặng: Một thị thiếp tốt đẹp như vậy lại bất đắc dĩ phải dâng cho Tiểu Đao, đáng tiếc ha!
Tạ Đằng cảm giác được ánh mắt của Diêu Mật, tức giận liếc nàng một cái, gì đây chứ, lúc này mà còn ghen được sao? Đúng là nữ nhân, lúc nào cũng khó hiểu.
Nhìn đi, thiếp thị sang tay, bực lắm đúng không? Diêu Mật thấy dáng vẻ của Tạ Đằng, tự cho mình đoán trúng tâm tư hắn, chỉ thầm hừ hừ, lại thấy quản gia không sợ chết ở đâu thò đầu ra xem chừng, thì gọi: “Trần bá, mau đi thỉnh đại phu, và sai phòng bếp đun nồi nước gừng.”
Nàng vừa dứt lời, chợt nghe tiếng nước “ào ào”, tám viên thị vệ đã nhả lên bờ, hai người khác mỗi người kéo một thích khách, hai gã thích khách hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái xanh, nhìn như sắp chết tới nơi. Nàng lập tức nấp sau lưng Tạ Đằng, chỉ ló nửa đầu ra hỏi: “Bọn chúng bị sao vậy?”
Một thị vệ nói: “Thấy chúng ta nhiều người, biết không đich lại, bọn chúng đã nuốt độc tự vẫn.”
“Vậy là chết rồi à?” Diêu Mật lau mồ hôi, hôm nay là ngày ta nhập trạch, trong phủ lại có người chết, đây, đây là là điềm xấu mà!
Vừa nói xong, Tạ Thắng và Tạ Nam kéo Đột Hoa vương gia lên bờ, nói: “Vương gia bị chuột rút.”
“Khổ thân vương gia rồi.” Tạ Đằng lên giọng: “Thích khách vào phủ, vương gia vốn là khách, lại tiên phong nhảy xuống hồ hỗ trợ bắt thích khách, bây giờ thích khách đã bị đền tội, rất cảm tạ vương gia ra tay cứu trợ.”
Đột Hoa vương gia có nỗi khổ không nói nên lời, cũng may bụng hết đau, cuối cùng cũng lấy lại một ít thể diện, bởi vậy thều thào: “Hai nước quan hệ thân thiết, hôm nay đến Diêu phủ chúc mừng phu nhân nhập trạch, thấy thích khách, tất nhiên phải vội vàng tương trợ.”
Giữa cuộc nói chuyện, Linh Chi tỉnh dậy, hé mắt nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đang cúi xuống thì cả kinh, gào lên the thé: “Ngươi đang làm gì?”
“Linh Chi tỷ tỷ, tỷ tỉnh là tốt rồi.” Tiểu Đao khổ cả buổi, thấy thích khách chết, Linh Chi tỉnh lại mới thở ra nhẹ nhõm, té ngồi xuống đất, vô lực phất tay nói: “Không chết là tốt rồi!”
Linh Chi lúc này mới nhớ chuyện mình gặp thích khách, bị Tiểu Đao kéo ngã xuống bậc thềm, lăn vào trong hồ, thoáng cái cảm thấy trên người mình **, quần áo dán chặt vào cơ thể cực kì khó chịu, trên mặt nóng rần như phát sốt, chống người ngồi dậy, ngẩng đầu, thấy Tạ Đằng và Diêu Mật đang đứng trò chuyện, xung quanh rất lộn xộn ồn ào, hai gã thích khách mặt trắng xanh nằm cách đó không xa, liền “Òa” một tiếng, lại hôn mê bất tỉnh.
“Ôm các nàng vào phòng, trước tiên cho uống nước gừng, rồi chờ đại phu đến chẩn bệnh.” Tạ Đằng vội vàng chỉ huy Tiểu Đao, Trần Vĩ và Trần Minh, thấy bọn họ mỗi người ôm một người, lúc này mới xoay lại sai người điều tra rõ lai lịch của hai tên thích khách.
Tạ Đoạt Thạch và Nghiêm phó tướng đánh xong một ván cờ thì nghe nói thích khách đã chết, Đột Hoa vương gia rơi xuống nước bị nhiễm lạnh, đang được đại phu chẩn bệnh, nhưng hắn không chịu uống thuốc, chỉ đổi bộ quần áo rồi cáo từ, không khỏi cười ha hả: “Đột Hoa vương gia chịu thiệt rồi?”
Sử di nương cười nham hiểm: “Uống chén trà bã đậu của ta, nào còn dám uống thuốc?”
Nghe Sử di nương nói xong, ai cũng cười, nói: “Tuy vậy, sợ rằng Đột Hoa vương gia kia không cam lòng lần này bị thua thiệt, có thể sẽ đến gây chuyện, mấy ngày tới phải cẩn thận hơn.”
Diêu lão gia, Sử lão gia và Phạm lão gia sau khi xảy ra chuyện mới được nghe kể, vội vàng chạy tới, hỏi rõ nguyên nhân xong cũng không hoảng mà nói rằng: “Có huynh đệ tướng quân ở đây thì sợ cái gì?”
Diêu lão gia cực kì tin tưởng Tạ Đằng, cười cười: “Tướng quân gặp thiên quân vạn mã cũng nhàn, nói chi là chỉ bắt hai tên thích khách?”
Một nơi khác, tự có quan phủ đến bắt hai tên thích khách, tự lập hồ sơ thẩm tra. Đám Đoan quận vương và La Hãn thấy trời sắp tối, Diêu phủ lại có hộ vệ canh gác khắp nơi, chuyện thích khách vào phủ ẩn trốn khó mà xảy ra lần nữa, liền cáo từ.
Tạ Đoạt Thạch đến sương phòng nhìn tỷ muội Linh Chi, thấy các nàng đã tỉnh thì hết lo ngại, yên lòng.
Linh Chi tìm được đường sống trong chỗ chết, trong lòng bách vị tạp trần, lại nhớ đến cảnh mình bị Tiểu Đao ôm tới ôm lui rơi vào trong mắt Tạ Đằng, thì vô cùng bực bội, giọng khàn khàn nói: “Lão tướng quân, đều tại nô tỳ gây phiền phức. Xong việc này, sẽ vào am làm ni cô.”
“Linh Chi tỷ tỷ, lúc đó ta chỉ muốn không để cho tên thích khách đắc thủ, nên mới không cố kỵ tỷ là con gái, này, này…” Tiểu Đao bị dọa giật mình khi nghe Linh Chi nói phải đến am làm ni cô.
Tạ Đoạt Thạch khoát tay nói: “Được rồi, không phải Tiểu Đao còn chưa đính hôn sao? Để Tiểu Đao chịu trách nhiệm! Của hồi môn phủ tướng quân sẽ đưa.”
Ngoại trừ như vậy, còn có thể như thế nào chứ? Linh Chi nghĩ đến dáng vẻ xa cách xưa nay của Tạ Đằng, lại nghĩ đến thực tế, không khỏi buồn bã, miệng lại nói: “Nô tỳ lớn hơn Tiểu Đao ba tuổi, chỉ sợ không ổn.”
“Ta không chê!” Tiểu Đao nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Linh Chi, nhanh chóng bảy tỏ: “Từ nhỏ ta đã thích tỷ tỷ.” Vừa nói vừa nhìn sắt mặt của Linh Chi, thấy nàng cúi đầu nhìn mu bàn tay, thì lập tức đến quấn lại băng gạc cho nàng, cam đoan: “Tí nữa ta sẽ tìm a hoàn làm nàng bị phỏng, để nàng ta khóc lóc trở về.”
Khóe miệng Linh Chi lộ ý cười, cúi đầu không nói.
Tô Ngọc Thanh cũng tỉnh dậy, đối diện với khuôn mặt của Trần Vĩ, thì xuất ra một chưởng, kêu ầm lên: “Ai mượn ngươi cứu? Sau này ta sao mà làm người?”
“Cứu người là sai à?” Trần Vĩ thấy Tô Ngọc Thanh điêu ngoa, lập tức buông tay nàng ra, lui ra sau một bước, nói: “Tốt thôi, ta chịu thiệt một chút, cưới ngươi làm vợ là được chứ gì. Ta thân mang chiến công, có nhà do phụ thân để lại, ăn mặc không lo. Hơn nữa, ta lớn lên tuấn tú, không kém Nhị tướng quân, ngươi nhìn kĩ thử coi…”
Sau đó mọi người nghe nói, Linh Chi đồng ý gả cho Tiểu Đao. Tô Ngọc Thanh cũng bằng lòng để Trần Vĩ rước về nhà. Chỉ có Lý Phượng miệng bị rách, lại rơi xuống nước, hễ mở miệng là đau rát nên không nói gì, dù cho Trần Minh có nói thế nào, nàng ta cũng một mực lắc đầu, không biết có gả cho Trần Minh hay không.
Đêm hôm đó, huynh đệ Tạ gia ở lại Diêu phủ không đi, nói rằng sợ lại có thích khách lẻn vào, vì an toàn, bọn họ sẽ ở Diêu phủ mấy ngày, đến khi nào đoàn người Đột Hoa vương gia rời kinh thành thì thôi.
Hôm nay thích khách náo loạn, Cố phu nhân hơi sợ, khi thấy huynh đệ Tạ gia muốn ở lại, hiển nhiên là hoan nghênh, vội vàng quét dọn sương phòng, lại sai người sang phủ tướng quân lấy đồ dùng của bọn họ về, con rể ở nhà mẹ đẻ, bà phải chuẩn bị chu đáo.
Tạ Đằng cất lại tâm tư, hôm nay Diêu Mật nói không giống như giả vờ, hình như thật sự không muốn gả chồng, hắn phải nghĩ cách khiến nàng hồi tâm chuyển ý. Mà hoàng thượng thế này là có ý gì chứ? Trong cung nhiều hộ vệ tới tuổi về vườn như vậy mà không ban, tại sao lại ban mười tên hộ vệ đẹp trai chưa lập gia thất chứ?
Hắn đang làu bàu, Tạ Thắng và Tạ Nam đẩy cửa bước vào, chau mày nói: “Đai ca, huynh mau giải quyết đại tẩu đi! Huynh bắt được đại tẩu, hai ‘nường’ kia sẽ dao động, bọn ta mới dễ dàng hạ thủ.”
“Yên tâm.” Tạ Đằng chắp tay sau lưng bước đi thong thả, đẩy cửa nhìn ánh trăng, sau một hồi mới lên tiếng: “Tí nữa ta đi tìm nhạc phụ đại nhân, có nhạc phụ đại nhân tương trợ, chắc chắn sẽ nhanh chóng đắc thủ.”
/82
|